Các mỹ nữ Tây Uyển

Chương 35



Phần 35

“Mình sao thế này? Mình sao lại ướt rồi?” Nhìn dương cụ to như cánh tay con nít của bác sĩ Lô, Vân Vũ Phi vừa tim đập nhanh vừa ngỡ ngàng. Một ngọn lửa dục bùng lên mãnh liệt, nhưng Vân Vũ Phi lại cảm thấy một cảm giác nhục nhã chưa từng có. Từ sau khi ở salon ảnh viện về, nàng cứ luôn nghĩ tới cái thứ đó của nam nhân. Rất muốn, ra sức muốn. Nàng không cách nào kiềm chế được nhu cầu trong lòng.

“Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu nào” Bác sĩ Lô kích động đến run run. Chuyện này không so với làm phẫu thuật được. Cho dù là ca phẫu thuật ngoại khoa khó khăn đến cỡ nào, y đều trấn tĩnh như không, thành thạo có thừa. Y thích giải phẫu cơ thể người, mỗi lần giải phẫu các bộ phận cơ thể người, y đều có một loại cảm giác thỏa mãn. Mỗi lần hoàn thành một ca phẫu thuật, y đều vô càng hưng phấn. Nhiều năm qua, loại cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt. Trong mắt y, giết một người cũng giống như thực hiện một ca phẫu thuật ngoại khoa hoàn mỹ.

Hôm nay, bác sĩ Lô đã không cẩn thận giết mất một người, cho nên hiện giờ y rất hưng phấn.

“Anh. Thật sự không có biện pháp nào khác sao? Thật sự phải làm… làm mẫu như thế nào sao?” Trực giác báo cho Vân Vũ Phi bác sĩ Lô có vẻ cường điệu hóa. Mặc dù bác sĩ Lô là muốn tốt cho Doãn Xuyên, cũng nói rất có đạo lý, nhưng không hiểu vì sao nàng vẫn cảm thấy một bác sĩ bày hạ thể ra với người nhà bệnh nhân thật là vô lễ. Nhưng ánh mắt Vân Vũ Phi lại nhìn chằm chằm vào quy đầu của bác sĩ Lô, một cục tròn to tướng. Nàng khép chặt đùi lại một cách vô ý thức.

“Muốn người yêu cô mau lành bệnh, bắt buộc phải hy sinh một chút. Chẳng lẽ cô không hy vọng người yêu cô lấy lại hùng phong sao? Chẳng lẽ cô không hy vọng có một cây sinh thực khí thô thô, cứng cứng chọc vào âm đ*o của cô, làm cho cô khoái lạc sao?” Lời của bác sĩ Lô rất liều lĩnh, rất khêu gợi.

“Anh… anh sao lại nói như thế chứ?” Khuôn mặt Vân Vũ Phi thoáng chốc đỏ bừng lên. Từ trước tới giờ nàng còn chưa từng nghe thấy một nam nhân xa lạ nói năng trắng trợn như vậy trước mặt nàng.

“Tôi chỉ lấy thí dụ. Ca phẫu thuật của người yêu cô mặc dù không phải do tôi thực hiện, nhưng lúc kiểm tra thường lệ hồi sáng tôi đã biết sinh thực khí của người yêu cô rất mạnh mẽ, cô nhất định là rất hài lòng sinh thực khí của người yêu cô, đúng không?” Bác sĩ Lô thận trọng giải thích. Y rất kiên nhẫn. Một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc thông thường đều rất kiên nhẫn, bằng không có lúc phải đứng phẫu thuật đến mấy tiếng đồng hồ liền, thậm chí mười mấy tiếng, sẽ rất khó đối phó.

“Ô. Là…” Vân Vũ Phi không sao phủ nhận nàng say mê dương cụ của Doãn Xuyên. Nàng biết bác sĩ Lô nói rất chính xác. Mỗi lần thứ của Doãn Xuyên thọc vào nhục huyệt của nàng, nàng thu được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có. Trong số những nam nhân nàng từng trải qua cũng không có một ai có thể khiến cho nàng cảm giác kích thích mãnh liệt đến như vậy. Kể cả Lý Kha. Nam căn của Lý Kha cũng rất mạnh mẽ, nhưng không thể nào so sánh với Doãn Xuyên.

“Còn cây trước mắt thì sao? Dường như cũng rất to, dường như có thể đọ sức với con quái vật của Doãn Xuyên. Dài quá à!” Vân Vũ Phi dán mắt vào cự vật trước mắt, trong lòng nàng phát ra lời ca ngợi, thậm chí nghĩ tới cự vật dài đến như vậy, nếu mà đâm vào trong nhục huyệt của mình liệu có chọc thủng cả nhục huyệt ra không?

“Nếu bằng lòng, vậy chúng ta không nên lãng phí thời gian, có thể bắt đầu được chưa?” Bác sĩ Lô lại lẳng lặng nhích tới nửa bước. Lần này cự vật của y chỉ còn cách chiếc miệng xinh của Vân Vũ Phi chừng một thước mà thôi.

“Được. Được rồi, anh. Anh nói đi” Trái tim Vân Vũ Phi đập dữ dội, nàng như hoa cả mắt.

“Chữa bệnh liệt dương hay trở ngại chức năng tình dục ngoại trừ việc uống thuốc và chú ý ăn uống ra, thì việc điều trị bổ trợ bằng mát xa và khêu gợi cũng rất quan trọng. Bởi vì rất nhiều bệnh nhân liệt dương đều do nhân tố tâm lý gây nên, cho nên chúng tôi đặc biệt chú trọng tới phương pháp điều trị phụ trợ này. Tôi xin giới thiệu mấy loại: Bước đầu tiên là mát xa sau đó là khẩu giao, nhũ giao và tính giao. Đầu tiên chúng ta nói về mát xa. Vân tiểu thư, xin cô cầm lấy sinh thực khí của tôi. Trước hết tôi hướng dẫn cô làm mát xa thế nào” Bác sĩ Lô cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vân Vũ Phi đặt lên nhục bổng của y. Cây nhục bổng đó đã đỏ lên, giống như một cây gậy sắt đang nung đỏ.

“Ác. Không” Vân Vũ Phi theo bản năng định hẩy tay bác sĩ Lô ra, nhưng nàng phát hiện tay bác sĩ Lô rất khỏe, nàng giật mấy cái mà không giật ra nổi.

“Thời gian của chúng ta rất quý giá, mong cô phối hợp với công việc của chúng tôi, được không?” Mặc dù bác sĩ Lô cảnh cáo Vân Vũ Phi, nhưng ngữ khí vô cùng ôn nhu. Y còn nở nụ cười tươi tắn có thể giết chết các cô gái.

“Vâng” Tiếng trả lời của Vân Vũ Phi nhỏ đến mức gần như chỉ có nàng mới có thể nghe thấy. Nàng len lén nhìn bác sĩ Lô một cái, sau đó thẹn thùng ngoảnh đầu đi, không nhìn cự vật khiến tim nàng đập dồn kia nữa. Chỉ là, bàn tay nhỏ nhắn của nàng không tránh né nữa, mà rất ngoan ngoãn đặt trên dương cụ của bác sĩ Lô.

Vào lúc tiếp xúc với dương cụ kia, Vân Vũ Phi khẽ rụt tay lại như chạm phải điện. Nàng lại do dự. Có điều, bác sĩ Lô lại bóp lấy mấy ngón tay Vân Vũ Phi, làm cho ngón tay nàng khép lại, chân chính nắm lấy cự vật vừa nóng vừa to đó.

“Không nhìn không được” Bác sĩ Lô cười nói.

Nghe thấy tiếng cười của bác sĩ Lô, Vân Vũ Phi càng xấu hổ. Nhiệt độ trên dương cụ nóng hổi thông qua bàn tay nàng truyền khắp toàn thân. Lúc này, Vân Vũ Phi không những cảm thấy ướt, còn cảm thấy nóng. Nàng rất muốn lột bỏ tấm áo vốn đã rất mỏng trên người ra.

“Một tay nắm tinh hoàn, tay kia nắm lấy nhục trụ, sau đó xoay tròn lên xuống theo chiều kim đồng hồ hoặc ngược chiều kim đồng hồ. Nhớ kỹ, lúc đối đãi với người yêu cô, ngàn vạn lần không thể tuốt vuốt lên xuống trực tiếp, tránh để động tác kịch liệt quá mà ảnh hưởng tới việc âm hành sung huyết” Thấy Vân Vũ Phi lại chăm chú nhìn dương cụ dưới hông, bác sĩ Lô lấy hết khả năng nói cho thật chuyên nghiệp, thật sâu xa. Y biết Vân Vũ Phi đang từng bước rơi vào chiếc bẫy được y thiết kế sẵn.

Vân Vũ Phi lại nhùng nhẳng đưa tay trái ra, nắm lấy âm nang dúm dó, mấy cọng âm mao to xoăn tít quẹt vào bàn tay nõn nà của nàng. Nàng mẫn cảm khẽ run lên, rồi tiếp đó nhẹ nhàng xoa nắn tinh hoàn, khẽ hỏi: “Có phải như thế này không?”

“Đúng rồi, xoay tròn nha, xoay tròn từ từ” Bác sĩ Lô lén rên lên một chút, cảm giác khoan khoái đến kỳ diệu lan tỏa khắp toàn thân, thậm chí y còn có cảm giác xuất tinh.

Tay phải Vân Vũ Phi nhẹ nhàng nắm cự vật, từ từ vuốt ngược lên, đến quy đầu lại xoay kéo ngược xuống. Cự vật trong tay nàng càng lúc càng hung dữ, càng lúc càng cứng. Dường như Vân Vũ Phi đã có chút thích thú với việc vuốt ve cái thứ đó. Quy đầu sáng bóng, gân xanh nổi gồ, khí thế khiếp người. Mặc dù cái thứ gia hỏa hung hăng đó tỏa ra mùi vị khó ngửi, nhưng dường như Vân Vũ Phi lại càng tiếp cận hơn, cánh mũi nàng chỉ còn cách cự vật chừng năm phân. Bất giác, tốc độ chuyển động xoay vuốt bàn tay của Vân Vũ Phi càng lúc càng nhanh.

“Được rồi, bước tiếp theo là khẩu giao!”

“Khẩu giao?” Nghe bác sĩ Lô nói đến khẩu giao, Vân Vũ Phi chấn động, thầm nghĩ: Chẳng lẽ để mình ăn cái thứ hôi hôi này à? Ngoài Doãn Xuyên, đến cả Lý Kha mình cũng chưa từng ngậm qua, chẳng lẽ muốn mình ngậm nhục bổng khác ngoài của lão công sao? Mình… mình có thể ngậm cái thứ này sao? Sao mà hôi thế, trừ khi, trừ khi rửa đi, bằng không, còn lâu mình mới ngậm.

“Cô đã khẩu giao bao giờ chưa?” Bác sĩ Lô hỏi. Nhìn ánh mắt lộ vẻ tâm thần không yên của Vân Vũ Phi, y vẫn thận trọng hỏi, không dám lỗ mãng.

Vân Vũ Phi ngượng ngùng gật đầu. Nàng rủa thầm: Doãn Xuyên vẫn thường vô duyên vô cố để người ta ăn nhục bổng của anh ấy, tên gia hỏa đó không những không rửa ráy nhục bổng, có lúc lại còn đang ân ái với người ta nửa chừng còn rút nhục bổng ra, kêu người ta ăn, đúng thật là. Trên cây nhục bổng đó vẫn còn dính dịch trắng trắng, thật đáng ghét.

“Nhưng khẩu giao bây giờ lại không giống với khẩu giao cô vẫn thường làm với người yêu, bởi vì mạch máu mô xốp của người yêu cô bị hoại tử nhiều chỗ, cho nên phải dùng cả răng, dùng răng làm thông huyết quản, kích thích huyết quản tái sinh năng lực…” Kiến giải của bác sĩ Lô có vẻ rất có đạo lý.

“Răng? Ý anh là muốn tôi vừa ngậm vừa cắn?” Vân Vũ Phi rất mê hoặc.

“Đúng vậy, hà, cô thật thông minh” Bác sĩ Lô cực lực khen ngợi Vân Vũ Phi.

Mặc dù vẫn đang giảng giải, những bàn tay Vân Vũ Phi vẫn không ngừng hoạt động. Nàng xoay vuốt càng lúc càng thuần thục. Ngoài việc xoay vuốt lên xuống, nàng còn mân mê tinh hoàn của bác sĩ Lô. Không biết là do vô tình hay cố ý, ngón tay nàng còn lướt qua đáy chậu của bác sĩ Lô. Đó là vị trí mẫn cảm của nam nhân.

“Dùng răng cắn, nam nhân có đau không?” Vân Vũ Phi xấu hổ hỏi. Nàng đã tưởng tượng tới việc cắn cây nhục bổng to này một cái. Cây nhục bổng đó tràn đầy sức cám dỗ chí mạng. Vân Vũ Phi thầm nghĩ, nếu cây nhục bổng trước mặt này là của Doãn Xuyên, nàng sẽ không hề do dự nuốt vào.

“Mức độ cắn thì cô cần phải khống chế thuần thục, hơn nữa phải cắn vào chỗ gốc của ngọc hành, nơi đó có nhiều mạch máu nhất. Tốt nhất là cô nên thử một chút, tôi có thể chỉ cho cô xem vị trí đó”

“Tôi… tôi không muốn thử” Vân Vũ Phi vội vàng lắc đầu.

“Không thử làm sao được? Cô còn không biết rõ đó là vị trí nào. Nào, ngậm vào rồi tôi chỉ cho biết cần phải dùng răng cắn vào chỗ nào” Bác sĩ Lô đột nhiên bước dẫn tới, dương v*t to đùng cứng ngắc đã dí sát tới mặt Vân Vũ Phi. Quy đầu to lớn “không cẩn thận” đụng một chút vào bờ môi căng mọng của Vân Vũ Phi.

“A… ọc ọc…” Vân Vũ Phi bất ngờ không kịp đề phòng, á lên một tiếng, vừa định mở miệng nói gì đó, quy đầu to tướng kia lại như có linh tính, thừa cơ xông thẳng vào cả nửa quy đầu.

Lúc này Vân Vũ Phi mới kịp phản ứng, nàng vội vàng định nhả quy đầu ra, nhưng phản ứng của bác sĩ Lô còn nhanh hơn. Hai tay y chộp giữ lấy đầu Vân Vũ Phi nhanh như điện. Vân Vũ Phi kinh hoàng ngước lên nhìn bác sĩ Lô, quai hàm nàng đã banh ra, quy đầu to đùng đã chiếm đóng khoang miệng nàng chẳng hề khách khí. Có lẽ nhục bổng to quá mức, nước mắt Vân Vũ Phi thiếu chút nữa thì rớt ra.

“Đúng rồi, đừng động, hư. Đừng động. Năng lực sinh lý của người yêu cô có thể khôi phục được hay không đều trông vào cô đó. Mới đầu cô có thể không quen, đừng lo lắng, cô thích ứng một chút đã.” Bác sĩ Lô nghĩ bụng, thân ở bệnh viện, thời gian không thể kéo quá dài, huống chi còn có người chết cần phải xử lý, cho nên y mới quyết định xuất thủ bừa đi, dùng chút thủ đoạn cưỡng chế. Y càng lo sợ đêm dài lắm mộng, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Vân Vũ Phi, y đã không sao khống chế nổi mà mê luôn Vân Vũ Phi, không những lén nghe Vân Vũ Phi ve vãn làm tình, mà còn vì việc nghe lén bị phát hiện mà giết người.

Bác sĩ Lô giết người cũng không nhiều, chỉ giết có hai mươi ba người mà thôi. Gặp được nữ nhân mình thích càng ít, chỉ có hai người. Vân Vũ Phi chính là một người trong đó. Y thích nữ nhân có cặp chân dài săn chắc, y càng thích nữ nhân có đôi môi dày căng mọng. Đôi môi Vân Vũ Phi rất căng rất mọng, rất dày. Y hy vọng đến không thể chờ đợi được làm môi gợi cảm đó bao lấy, bao lấy nhục bổng phấn khích của y.

“… ọc ọc…” Sự chống cự của Vân Vũ Phi không đến mức kịch liệt như bác sĩ Lô tưởng tượng. Không những không kịch liệt, nàng thậm chí còn dịu xuống, chỉ là ánh mắt nàng vẫn nhìn bác sĩ Lô. Ánh mắt đó mang theo nỗi kinh hoàng, bất lực, nhưng nhiều hơn là sự nhục nhã. Nàng không ngờ nổi bản thân lại không chống cự.

Tại sao chứ? Vân Vũ Phi tự hỏi. Đáp án có được lại là không biết. Nàng chỉ cảm thấy rất có lỗi với Doãn Xuyên, nhưng dục vọng cuộn trào trong thân thể nàng sao mà mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức đủ để quăng đi mọi nỗi nhục nhã.

“Nào, nắm lấy” Thấy Vân Vũ Phi không giãy giụa nữa, bác sĩ Lô gắng nhẫn nhịn khoái cảm đang ầm ầm kéo tới, kéo bàn tay Vân Vũ Phi đang thả xuống, đặt lại lên cự vật của y. Y cảm giác thấy một lực hút, một lực hút từ trong miệng Vân Vũ Phi. Y cực kỳ hoan hỉ ấn cự vật vào thêm một chút. Lần này, chiếc miệng xinh của Vân Vũ Phi hoàn toàn bao lấy quy đầu to tướng.

“Ư…” Vân Vũ Phi cảm giác nước miếng của mình tiết ra ào ạt, giống như đứa con nít nhìn thấy kẹo mút vậy, thèm nhỏ dãi. Hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm lấy nhục bổng nóng hổi, nhẹ nhàng nuốt vào, rồi từ từ kéo ra, kéo toàn bộ nhục bổng ra.

Lần này, bác sĩ Lô tuyệt không ngăn cản. Y mỉm cười ôn nhu nói: “Thật không phải, tôi chỉ nóng lòng muốn trị bệnh cứu người, đây là tôi lo lắng cho anh ấy thay cô, nghe cô nói chuẩn bị kết hôn rồi, kết hôn thì phải động phòng, xuân tiêu nhất khắc đáng giá ngàn vàng, nếu người yêu cô bất lực, liệu cô có vui vẻ không?”

Mấy câu nói của bác sĩ Lô làm cho Vân Vũ Phi mặt ủ mày ê, ngẩn ra như gà gỗ. Y vội vàng đổ thêm dầu vào lửa: “Cô dâu mặc áo cưới và lễ phục rất xinh đẹp, nhưng không có sinh hoạt tình dục, cô dâu nhất định không hạnh phúc.”

“Khụ khụ” Vân Vũ Phi ho khan mấy tiếng, vừa ổn định hơi thở gấp gáp của mình, vừa nhỏ giọng trách móc: “Vậy. Vậy anh cũng phải đợi tôi chuẩn bị chứ, hấp tấp tống vào như thế, thứ đó to như vậy người ta làm sao chịu nổi?”

Vân Vũ Phi nghĩ lại vừa rồi miệng căng đầy, trong lòng vẫn còn hoảng sợ. Nàng lấy mu bàn tay lau lau cánh môi đỏ hồng.

“Được rồi, từ từ ngậm lại nào, cố gắng ngậm sâu vào, đến tận gốc của sinh thực khí, cô hãy dùng răng cắn nhẹ, nhớ là chỉ cắn nhẹ thôi” Thấy Vân Vũ Phi trách móc mà chẳng có chút tức giận nào, bác sĩ Lô trong lòng quá đỗi vui mừng, y thầm cảm thấy may mắn vì xung động lỗ mãng vừa rồi, thầm nghĩ, xem ra ông trời nhất định đang giúp mình.

“Ư…” lần này hoàn toàn là do Vân Vũ Phi chủ động. Nàng nhìn cự vật một cái, sau đó cố sức há rộng chiếc miệng xinh, từ từ ngậm lấy quy đầu to lớn, một luồng điện nhanh chóng chạy khắp toàn thân nàng, đầu óc nàng trống rỗng, theo bản năng nhồi nhục bổng to lớn vào sâu trong miệng mình.

“A…” Bác sĩ Lô kìm nén từ rất lâu cuối cùng nhịn không nổi phát ra một tiếng rên rỉ. Hai tay y đặt lên bờ vai tròn trĩnh mịn màng của Vân Vũ Phi, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó vuốt dần lên trên, cẩn cổ, gáy, dái tai…

“Ưm…” Vân Vũ Phi kéo nhục bổng ra, rồi lại ngậm vào, mỗi lần đều sâu một chút. Có điều, nàng dần dần phát hiện, khoái cảm mang lại từ việc nhục bổng ma sát với khoang miệng càng lúc càng mãnh liệt. Nàng trở lên nôn nóng không yên, trong tiểu huyệt cũng có cảm giác ướt ướt không ngừng.

Vân Vũ Phi không sao khống chế được hệ thần kinh càng lúc càng mê loạn, nàng bắt đầu nuốt nhả nhục bổng trong miệng đến quên cả trời đất, tần suất càng lúc càng nhanh, nước miếng dồi dào bôi trơn con đường ra vào. Vân Vũ Phi phát hiện bản thân sao mà dâm đãng đến vậy, giống như một con mèo tham ăn, đang ngấu nghiến nhai con cá tươi trong miệng. Đó xem ra đã không còn là học tập kỹ năng chữa bệnh nữa, mà đơn giản là màn tán tỉnh khởi động trước khi làm tình cùng tình nhân.

“Ư…” Bác sĩ Lô khép hờ mắt lại, hưởng thụ khoái cảm đến tê người đó.

“Ư. Ô ô ô…” Vân Vũ Phi tham lam nút mút. Bàn tay nàng cũng phối hợp vuốt lên tuốt xuống. Nhục bổng to tướng không ngừng to thêm, cứng thêm trong miệng nàng, còn bắt đầu không ngừng giần giật. Vân Vũ Phi rất lo lắng, lo lắng bác sĩ Lô sẽ phóng tinh dịch trong miệng nàng. Mặc dù nàng thích mùi vị của tinh dịch, nhưng bác sĩ Lô không phải là trượng phu của mình, nàng không cho phép tinh dịch của nam nhân khác lưu lại trong miệng.

Vân Vũ Phi lập tức ngừng nuốt nhả, lén nhìn bác sĩ Lô một cái. Nàng phát hiện dáng vẻ bác sĩ Lô rất say mê, trong lòng thầm trách: Cái gì chứ? Bộ dạng say sưa khoan khoái thế kia, rõ ràng là mượn việc công để làm việc tư mà.

“A a, thật thoải mái, bệnh của trượng phu cô rất có hy vọng chữa khỏi. Tiếp theo, chúng ta tới phần nhũ giao” Bác sĩ Lô cũng phát hiện ra Vân Vũ Phi đang nhìn mình, y cũng chẳng giấu giếm cảm giác thỏa mãn của mình.

“Nhũ giao? Tôi. Tôi chưa từng nghe qua” Vân Vũ Phi như muốn tỏ ra mình rất ngây thơ. Thật ra, dù là người ngốc hơn thì cũng có thể tưởng tượng ra nhũ giao là thế nào. Đương nhiên Vân Vũ Phi tưởng tượng ra, cho nên ráng hồng vừa mới rút đi đã lại một lần nữa phủ đầy khuôn mặt xinh xắn của nàng. Nàng vô ý kéo kéo chiếc cổ áo bị trễ, che đậy xuân quang không cẩn thận để lộ ra lúc quên cả đất trời vừa rồi.

Bác sĩ Lô cười cười một cách quỷ dị, quay người lấy từ trong một cái tủ ra một chai gì đó trong suốt. Đó là chất bôi trơn, thứ rất bình thường trong bệnh viện, thông thường dùng khi chụp X quang hay siêu âm.

Bác sĩ Lô xòe bàn tay ra, đổ chất dịch trong suốt đó vào lòng bàn tay, sau đó bước tới trước mặt Vân Vũ Phi, nói: “Giờ cô cởi áo ra, sau đó bôi chất bôi trơn này lên nhũ phong”

“Tôi. Tôi không cởi” Vân Vũ Phi ngượng ngùng lắc đầu. Lý trí nói với nàng không thể tái phạm sai lầm ở salon ảnh viện. Mặc dù toàn thân nàng nóng bức đến muốn tắm nước lạnh, nhưng nàng vẫn gắng lắc đầu, thái độ rất kiên quyết.

“Cô thật không biết phối hợp, như thế sẽ rất trở ngại cho việc điều tri của chúng ta. Như thế đối với cô, với người yêu của cô và cả bệnh viện đều rất thiếu trách nhiệm. Nếu cô kiên quyết không đồng ý, tôi có thể cân nhắc trưng cầu ý kiến trượng phu cô, nói cô. Chỉ học khẩu giao rồi bỏ dở giữa chừng” Lúc nói đến hai từ “khẩu giao”, bác sĩ Lô cố ý lớn tiếng nhấn mạnh.

“A? Không… không cần phải hỏi… hỏi lão công của tôi, tôi… tôi quyết định học tiếp là được” Vân Vũ Phi giật mình kinh hãi. Thầm nghĩ, cái gã bác sĩ Lô này đúng là hồ đồ, chuyện này làm sao có thể để cho Doãn Xuyên biết được chứ? Nếu Doãn Xuyên biết mình ngậm nhục bổng của bác sĩ Lô, anh ấy nhất định sẽ rất giận.

“À, vậy tôi tiếp tục nhá, tiếp nào” Nói rồi, bác sĩ Lô nắm lấy tay Vân Vũ Phi, bôi chất bôi trơn trong tay lên lòng bàn tay Vân Vũ Phi.

“Ai da… anh bỏ thứ đó lên tay tôi, tôi. Làm sao cởi đồ được” Bộ đồ trên người Vân Vũ Phi rất quý, nàng thật không hy vọng bị thứ dinh dính trơn trơn đó làm bẩn.

“À, tôi quên mất. Như vậy đi, tôi cởi giúp cô” Bác sĩ Lô mỉm cười nói.

“A? Như vậy sao được… bác sĩ Lô anh… anh không được chạm lung tung” Vân Vũ Phi thẹn thùng đến cực điểm, thầm nghĩ, ở trong salon ảnh viện bị một gã nam nhân xa lạ mặc nội y, trêu ghẹo một phen, còn lần này, lại bị một gã nam nhân xa lạ khác cởi đồ. Vân Vũ Phi à Vân Vũ Phi, mày không thể làm chuyện có lỗi với Doãn Xuyên nữa. Nhưng. Nhưng nếu tay bác sĩ này cởi nội khố của mình thì phải làm sao? Nếu gã sờ soạng mình thì phải làm sao? Thân thể mình mẫn cảm đến thế, thật lo quá.

“Không chạm lung tung, nhất định không chạm lung tung” Bác sĩ Lô mắc cười. Y nghe lén Vân Vũ Phi và Doãn Xuyên tán tỉnh nhau, cho nên y biết thân thể Vân Vũ Phi rất mẫn cảm, chỉ cần có thể khêu gợi thân thể Vân Vũ Phi, như vậy chắc Vân Vũ Phi nhất định không ngăn nổi tình tự.

Thật không tưởng nổi bác sĩ Lô cởi y phục nữ nhân cũng hệt như y làm phẫu thuật vậy, tinh chuẩn nhanh nhẹn. Bác sĩ Lô không những cởi áo Vân Vũ Phi mà còn cởi luôn cả áo ngực của nàng. Áo ngực ren màu trắng, rất đẹp, kiểu không dây.

Hơi thở của bác sĩ Lô như muốn ngừng lại. Từ trước tới nay y chưa từng nhìn thấy nhũ phong hoàn mỹ đến như vậy. Hai điểm màu phấn hồng ở nơi đầy đặn mà vút cao trên làn da tuyết bạch kia làm lộ ra ánh sáng mê người. Bác sĩ Lô bị thứ ánh sáng đó mê hoặc sâu sắc. Cự vật dưới hông y lại nẩy lên mấy cái, cũng như to thêm một cỡ.

“Không được nhìn mà…” Vân Vũ Phi vừa thẹn thùng vừa kiêu ngạo. Nàng biết vẻ mê người của mình, nàng thích nam nhân điên đảo thần hồn vì nàng. Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của bác sĩ Lô, nàng có một cảm giác hưng phấn không thể diễn tả được bằng lời. Trong nỗi hưng phấn, nàng chẳng hề giấu giếm ưỡn cao bộ ngực mê người, nhẹ nhàng thoa chất bôi trơn trong tay lên nhũ phong của mình.

“Đúng, cô… cô thoa từ từ, thoa đều lên” Bác sĩ Lô cởi luôn áo blu và áo trong, chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, y không quên giải thích với Vân Vũ Phi: “Không muốn để chất bôi trơn làm bẩn y phục”

“Ưm” Vân Vũ Phi đã chẳng quan tâm bác sĩ Lô đang làm gì nữa. Nàng chỉ chú ý đế hay tay đang dạo chơi trên nhũ phong mình. Chất bôi trơn lành lạnh không làm giảm cảm giác khô nóng trong nàng xuống chút nào. Ngược lại, nhũ phong mẫn cảm khi được vuốt ve lại sinh ra sức nóng còn mãnh liệt hơn. Luồng sức nóng đó đang dần dần ăn mòn lý trí của nàng.

“Bây giờ, kẹp sinh thực khí của tôi vào giữa hai nhũ phong của cô, người bị bệnh liệt dương không cương nhiều được, có thể không tiến vào âm đ*o được, lúc đó nhũ giao có thể thay thế cho tính giao” Bác sĩ Lô ưỡn nhục bổng to lớn lên, áp lên nhũ câu của Vân Vũ Phi.

“Ư, nóng quá!” Vân Vũ Phi kêu lên một tiếng. Vào lúc nhục bổng to tướng của bác sĩ Lô tiếp xúc với thân thể nàng, toàn thân Vân Vũ Phi run lên mãnh liệt, khoái cảm như sóng triều trong thoáng chốc tràn ngập khắp toàn thân, dịch thể dính dấp từ nơi sâu thẳm trong nhục huyệt phun trào ra, thấm ướt cả âm bộ. Vân Vũ Phi tin chắc dưới mặt ghế là cả một vũng dịch thể khiến nàng khó có thể chịu nổi. Nàng vô ý thức di di đồn bộ, muốn dùng chiếc váy dưới mông lau đám dịch thể đó đi.

Nhưng nhục bổng của bác sĩ Lô đã bắt đầu ma sát nhũ câu. Vân Vũ Phi chỉ đành chuyên chú vào thứ gia hỏa vừa yêu vừa hận trước mắt. Nàng nâng cặp nhũ phong lên, ép chặt nhục bổng to tướng vào giữa cặp nhũ.

“A, cô đúng là được trời ưu ái, cũng chỉ có nhũ phong đầy đặn như của cô mới có thể làm. Làm nhũ giao. Người yêu cô thật may mắn!” Bác sĩ Lô thúc động nhục bổng, nhục bổng to tướng đâm qua lại giữa cặp nhũ phong, tỏ ta cực kỳ dâm mị.

“Là như thế này sao?” Vân Vũ Phi õng ẹo hỏi. Ánh mắt nàng đã trở nên rất quyến rũ, rất lẳng lơ.

“Đúng, có điều, chưa đủ chặt, cô giúp tôi nào” Bác sĩ Lô đưa tay ra, đặt lên hai bên nhũ phong của Vân Vũ Phi rồi dùng sức ép thật mạnh vào, tạo thành một nhũ câu thật sâu thật khít. Tốc độ đâm thọc của bác sĩ Lô cũng tăng dần lên.

“A, không được sờ… a!” Nhũ đầu của Vân Vũ Phi rất đẹp, chỉ có thằng ngốc mới coi như không thấy trước nhũ đầu mê người như vậy để mà không sờ. Bác sĩ Lô không phải thằng ngốc, ngón cái và ngón trỏ của y rất không cẩn thận vê lấy nhũ đầu màu phấn hồng. Đó là nơi mẫn cảm nhất của Vân Vũ Phi. Nàng khó chịu há to miệng, bác sĩ Lô lại một lần nữa không cẩn thận chọc nhục bổng to tướng vào giữa cặp môi mọng đỏ của Vân Vũ Phi.

“Ư ư… ư ư…” Vân Vũ Phi nắm lấy nhục bổng nóng hổi, điên cuồng ngậm nhả. Nàng còn dùng lưỡi liếm láp xung quanh quy đầu. Nàng muốn báo thù bác sĩ Lô, bởi vì bác sĩ Lô đang đùa nghịch nhũ phong của nàng, còn vân vê nhũ đầu của nàng. Nhũ đầu đã săn cứng lên, thật đáng ghét.

“Đừng ngậm vội. Chúng ta tiến hành bước tính giao cuối cùng. Nào, tôi giúp cô cởi váy” Bác sĩ Lô bế Vân Vũ Phi lên khỏi ghế.

“Cái đó còn phải học sao?” Vân Vũ Phi ngượng ngùng hỏi. Hai tay nàng đặt lên mình bác sĩ Lô, dùng cặp bánh giò trước ngực ma sát vầng ngực của bác sĩ Lô.

“Đương nhiên rồi” Bác sĩ Lô phát ra tiếng thở nặng nhọc như dã thú. Mặc dù còn cách lớp áo lót, nhưng y đã cảm giác được sự cọ xát của hai hạt nhũ đầu kia.

“Vậy anh phải dạy tôi cẩn thận đó” Vân Vũ Phi ép chặt lên người bác sĩ Lô, hạ thể không ngừng hẩy tới trước. Nàng đang ra hiệu mạnh mẽ.

Đương nhiên bác sĩ Lô bắt sóng được tín hiệu đó. Y thuần thục cởi váy Vân Vũ Phi ra, nhưng lại không cởi nội khố, bởi vì cái đó không cần phải cởi. Hai sợi dây mảnh buộc lại bên hông, chẳng khác gì với việc không mặc nội khố. Y ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Vân Vũ Phi, ôn nhu hôn nhũ phong cao vút, vừa hôn vừa dứt.

“A… anh thật xấu, anh cố tình dụ dỗ tôi” Dường như đến lúc này Vân Vũ Phi mới hiểu ra. Nàng bắt đầu giãy giụa, giãy giụa rất yếu ớt, vừa giãy giụa vừa dùng hạ thể cọ xát lên cự vật hàng khủng cứng rắn như sắt kia. Nhục huyệt lầy lội của nàng đã vô cùng khao khát bị xâm nhập, bị chiếm hữu.

Bác sĩ Lô chẳng để tâm đến sự kháng nghị vô vị của Vân Vũ Phi. Nhục bổng ngỏng cao của y đã ở thế đợi phóng, quy đầu to tròn cứ luôn luẩn quẩn ngay rìa nhục huyệt, không ngừng chọc lên dải đất mẫn cảm bệnh cạnh nhục huyệt. Tay y đột nhiên nâng một chân của Vân Vũ Phi lên. Điều đó càng kích thích thần kinh Vân Vũ Phi hơn. Nàng thầm kêu lên kinh hãi: Chẳng lẽ bác sĩ Lô muốn đứng để chọc nhục bổng của hắn vào hay sao? Nhưng đó là tư thế mình chưa từng thưởng thức qua, tư thế này dâm đãng quá, không biết tư thế đó thì có thể chọc vào thật sâu không?

“A…” Vân Vũ Phi đã cảm giác thấy quy đầu to tròn kia đang tách mở hai cánh hoa của nàng ra.

Nhưng đúng vào lúc đó, từ phòng làm việc của bác sĩ vang lên tiếng gõ cửa. Mặc dù bác sĩ Lô và Vân Vũ Phi ở phòng trong, nhưng phòng làm việc yên ắng vẫn truyền tiếng gõ cửa vào tai họ. Cùng với tiếng gõ cửa là một giọng nói trong trẻo có vẻ lo lắng: “Bác sĩ Lô có ở đó không?”

Bác sĩ Lô tức điên người. Y liếc nhìn Vân Vũ Phi một cái, phát hiện Vân Vũ Phi cũng đang nhìn y, vừa lắc đầu vừa ép sát thân thể tới. Điều đó như yêu cầu y mặc kệ. Bác sĩ Lô hiểu ý mỉm cười, một lần nữa nhắm chuẩn huyệt khẩu ướt rườn rượt.

Nhưng giọng nói trong trẻo kia lại một lần nữa vang lên, lần này càng lớn tiếng hơn: “Bác sĩ Lô, có đó không?”

Bác sĩ Lô nhớ tới cỗ thi thể kia, y đột nhiên có vẻ hoảng sợ, thầm nghĩ, chẳng lẽ xác của hộ sỹ Cổ đã bị phát hiện? Không thể nào, mình đã giấu rất kỹ, chẳng lẽ vẫn bị phát hiện?

Bác sĩ Lô do dự. Y thả chân Vân Vũ Phi xuống, ôn nhu nói: “Cô ở đây chờ tôi, tôi đi xem sao. Có thể phải đi xem bệnh gấp. Tôi là bác sĩ, phải có trách nhiệm với bệnh nhân, cô thấy thế nào?”

“Vâng” Vân Vũ Phi rất thất vọng, rất khó chịu, nhưng nàng lại phát hiện bác sĩ Lô không những đẹp trai, nhân phẩm cũng rất ổn, dường như còn ưu tú hơn Doãn Xuyên một chút. Đó chính là nam nhân tốt trong suy nghĩ của nàng, huống chi nhục bổng của y cũng rất oách.

Nghĩ tới đây, Vân Vũ Phi ngược lại không còn tức giận. Nàng ngồi xuống chiếc giường nhỏ trong phòng, ỏn ẻn nói: “Tôi đợi anh, xử lý xong phải về nhanh nhé, anh còn. Còn chưa dạy tôi bước. Bước cuối cùng” Nói rồi, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Bác sĩ Lô ngẩn người ra. Y nghiến răng cố gắng nhẫn nhịn dục vọng, nhanh chóng mặc y phục và tấm blu trắng, nở nụ cười mỉm đầy tiêu sái với Vân Vũ Phi rồi vội vàng lên tiếng đáp: “Có ở đây, đợi chút, ra ngay đây” Tiếng gõ cửa liền ngưng bặt.

Cửa mở, một hộ sỹ cũng rất duyên dáng nôn nóng hỏi: “Bác sĩ Lô, có thấy hộ sỹ Cổ không ạ? Hiện giờ chúng tôi có hai người trực ban, không biết cô ấy chạy đi đâu nữa. Vừa rồi có bệnh nhân ở phòng bệnh đặc biệt châm cứu quá thời gian bị chảy rất nhiều máu, tôi vừa cầm máu xong, anh đi xem sao”

“Được rồi, chúng ta đi” Bác sĩ Lô nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Trước khi đi, y còn không quên khóa cửa lại.

“Châm cứu quá thời gian” là một sự cố điều trị, đương nhiên bác sĩ Lô không thể không đi xử lý. Cũng may, sự việc không đến nỗi nghiêm trọng, bác sĩ Lô xử lý rất nhanh.

Lúc đi ngang qua phòng bệnh của Doãn Xuyên, y phát hiện phòng bệnh của Doãn Xuyên mở hé cửa, từ trong vọng ra tiếng cười nói. Y dừng lại theo bản năng nhìn vào trong phòng một cái rồi nhanh chóng bước về phòng làm việc của bác sĩ. Nơi đó có một người đang chờ y, một vưu vật gợi cảm.

Bóng dáng quay người rồi biến mất của bác sĩ Lô khiến cho một người tóm được. Người đó là Vân Vũ Lôi.

Cùng Vương Cảnh đi dạo một vòng, trong lòng Vân Vũ Lôi trước sau vẫn bận lòng về Doãn Xuyên. Nàng như thiếu nữ mới chớm nở tình yêu, mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ tới tình lang của mình. Có lẽ do sự ngầm hiểu giữa những người bạn thân, có lẽ cũng cùng yêu thích một người, tâm tình của Vương Cảnh cũng hệt như tâm tình của Vân Vũ Lôi, nhưng cả hai chẳng nói ra.

Nếu hai người đã không có lòng đi dạo, vậy thì kiếm cớ để về nhà. Nhưng, Vân Vũ Lôi không về nhà. Nàng lại đến bệnh viện. Nàng muốn xem xem Doãn Xuyên thế nào. Không ngờ là, lúc nàng đẩy cửa phòng bệnh của Doãn Xuyên ra, trong phòng bệnh chỉ có một mình Doãn Xuyên. Điều đó khiến nàng rất bất ngờ, càng khiến nàng vui mừng. Cũng chẳng kịp đóng cửa phòng lại, nàng nhào tới cạnh giường bệnh của Doãn Xuyên, kể lể nỗi lòng của mình.

Doãn Xuyên đang chờ Vân Vũ Phi. Vân Vũ Phi nói ra ngoài mua ít tạp chí cho Doãn Xuyên giải buồn. Nhưng không ngờ ra ngoài rồi không thấy tăm hơi đâu. Gã đang sốt ruột chờ đợi, không ngờ nổi người đến lại là Vân Vũ Lôi hồn nhiên.

“Đi dạo phố nhanh thế à?”

“Người ta căn bản không đi dạo”

“Cảnh Cảnh đâu?”

“Hứ, anh chỉ biết nhớ tới Cảnh Cảnh tỷ thôi sao?”

“Ai nói vậy? Em và Cảnh Cảnh anh đều nhớ”

“Hứ, vậy anh nhớ ai nhiều hơn”

“Nãi tử của ai to thì anh nhớ người đó”

“Hi hi… vậy, vậy của ai to hơn?” Vân Vũ Lôi bật cười, bởi vì nhũ phong của nàng quả thật to hơn của Vương Cảnh một chút. Nàng biết rõ Doãn Xuyên cố ý thiên vị nàng, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ.

“Vậy phải sờ thử mới biết được hà” Thấy Vân Vũ Lôi cười rạng rỡ, Doãn Xuyên thừa cơ muốn để cho tay được một phen béo bở.

“Không muốn, cửa mở đó” Vân Vũ Lôi liếc nhìn thấy có một bóng người ngoài cửa, một bóng áo trắng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...