Các mỹ nữ Tây Uyển

Chương 37



Phần 37

Ngày mồng một tháng chín nhiều chuyện không nên làm, giờ tý là đại hung.

Hôm nay là ngày mồng một tháng chín, quẻ tướng nói, hôm nay tốt nhất là nên ăn cơm sớm, lên giường đi ngủ sớm, ngàn vạn lần không nên đi làm những việc quan trọng một chút.

Nhưng lại vẫn cứ có người làm việc quan trọng vào lúc này. Đó là đốt tiền giấy vào giờ tý.

Người phải đốt tiền giấy là Triệu Đông Minh và Tống Hân Viện. Đốt cho ai? Đương nhiên là đốt cho người chết.

Hôm nay vừa khéo là tròn sau ngươi ngày Triệu Hiển bị chết đuối.

Nghe nói hồn phách của người chết bị đói khát nhất trong vòng sáu mươi ngày sau khi chết, cần một số lượng lớn đồ cúng và tiền âm phủ. Nếu không có đồ cúng, tiền âm phủ cũng không có, vậy thì hồn phách sẽ biến thành quỷ đói, sẽ rất khó đầu thai.

Nếu không thể đầu thai thì những quỷ đói kia sẽ trút giận sang người khác, biến thành ác quỷ hung dữ.

Oan có đầu, nợ có chủ, đám ác quỷ phần lớn sẽ tìm đến người nó quen thuộc nhất lúc sinh tiền. Nếu là oan quỷ thì sẽ càng điên cuồng, điên cuồng báo thù.

Đêm đã khuya, mây đen che lấp mặt trăng, bên bờ Bạch lộc giang là một màn tối tăm. Lúc này gió lạnh nổi lên, thổi tới vù vù, thổi cho đám lá kêu xào xạc. Vốn là nửa đêm đầy tiếng con ve con bọ kêu vang, con ếch con nhái tranh nhau ì oạp, đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, bốn phía không một tiếng động, có một cảm giác quỷ dị không thể nói thành lời.

“Hân Viện, em cũng lại đây rải ít tiền giấy đi, dù sao ông ấy cũng là phụ thân của anh” Triệu Đông Minh rải xuống một tập tiền âm phủ dày. Có lẽ gió quá to, Triệu Đông Minh tịnh không đốt tiền âm phủ trong tay mà chỉ rải, ra sức rải. Tiền âm phủ rất nhẹ, trong thoáng chốc đã tung bay đầy trời theo cơn gió, nhờ vào ánh sáng âm u xung quanh phảng phất như nhìn thấy một bàn tay đen hình hình dáng như bộ xương khô cướp lấy trong màn đêm.

“Đốt cho ông ta? Mấy năm qua, mỗi giờ mỗi khắc em đều nóng lòng mong muốn ông ta chết. Ông ta là đồ súc sinh, ông ta vấy bẩn thân thể em. Từ cái ngày ông ta cưỡng gian em đó trở đi, em đã muốn ông ta chết” Giọng nói của Tống Hân Viện tràn ngập thù hận. Nàng ăn vận phong phanh, thân hình run lẩy bẩy trong tiếng gió thổi ù ù cứ như lúc nào cũng có thể bị thổi ngã, nhưng nàng vẫn ngoan cường đứng vững.

“Chẳng lẽ cái chết của ba có liên quan đến em?” Triệu Đông Minh ngừng rải tiền giấy. Y nhìn Tống Hân Viện chăm chăm hỏi.

“Ha ha, thật ra anh vẫn luôn muốn hỏi về vấn đề đó. Hôm nay cuối cùng anh cũng hỏi. Em cũng không muốn giấu giếm, cái chết của ba anh đích xác là có liên quan tới em. Bây giờ anh có thể đi tố cáo em, cũng có thể giết chết em, báo thù cho phụ thân anh” Tống Hân Viện cười lạnh.

“Ài, anh đâu phải thằng ngốc. Vào cái ngày phụ thân chết, em hốt hốt hoảng hoảng, toàn thân nhếch nhác trở về nhà, anh đã đoán ra tám chín phần. Anh mà muốn tố cáo em còn phải đợi đến bây giờ sao? Nhưng. Nhưng ông ấy có lỗi với em nữa, thì em cũng không nên hại chết ông ấy. Dù sao ông ấy là phụ thân của anh” Triệu Đông Minh thở dài. Y rất buồn.

“Phụ thân anh cưỡng hiếp em, làm cho em nhục nhã, anh không phải là không biết, nhưng anh biết rồi mà đến cả một câu nói anh cũng không dám, anh biết vì sao em giết phụ thân anh không?” Tống Hân Viện kích động gầm lên.

“Còn có nguyên nhân gì nữa?” Triệu Đông Minh bình tĩnh hỏi. Có lẽ y hiểu rõ việc làm của phụ thân.

“Em cho anh biết, không chỉ bởi vì ông ấy cưỡng gian em. Mấy năm nay, em và phụ thân anh lén lén lút lút đã thành thói quen, em vốn đã không còn hận ông ấy như vậy nữa. Nhưng, chức chủ tịch Manchester United sắp có nhiệm kỳ mới, phụ thân anh muốn cắt chữ phó, làm nhân vật số một, cho nên ông ta muốn em ngủ với người khác để mang về công danh cho ông ta. Người đó còn già hơn phụ thân anh.” Tống Hân Viện giận dữ nói. Đôi mắt nàng ứa ra dòng nước mắt khuất nhục.

“Ài” Triệu Đông Minh đau thương nhắm đôi mắt lại. Gã không hề tỏ ra kinh ngạc.

“Em không đồng ý, ông ta liền đánh chửi em. Vào đêm hôm đó, ở chỗ anh đang đứng, ông ta lột sạch y phục của em rồi sau đó cưỡng hiếp em, làm cho em nhục nhã, còn muốn ép em cùng ông ta xuống dưới sông làm chuyện đó. Em không có sức chống cự, cũng không dám chống cự, mới theo phụ thân anh xuống sông. Ai ngờ phụ thân anh hưng phấn quá độ, ngất xỉu ở dưới nước. Đúng là tự gây nghiệp chướng. Đương nhiên em không đi cứu ông ta, không hề có một chút ý định nào cứu ông ta, ha ha” Tống Hân Viện quá phẫn nộ đến bật cười.

“Đừng nói nữa Hân Viện. Gió to đấy, em lạnh không? Chúng ta trở về đi” Triệu Đông Minh rất lo lắng cho thân thể của Tống Hân Viện. Y phát hiện khoảng thời gian này Tống Hân Viện tiều tụy đi nhiều.

“Có lạnh nữa cũng không bằng cái lạnh trong tim em. Đông Minh, em biết anh quan tâm em, nhưng em không yêu anh, có lẽ anh cũng biết” Giọng nói lạnh lùng của Tống Hân Viện mang theo chút day dứt.

“Anh biết, phụ thân anh đối đãi với em như vậy, mà anh lại có trở ngại ở chức năng sinh lý… Hân Viện, phụ thân anh đã mất rồi, chúng ta xây dựng lại từ đầu nha” Giọng nói của Triệu Đông Minh có chút nghẹn lời. Nam nhân khó chịu nhất, buồn nhất không gì bằng nữ nhân tâm ái nói lời tuyệt tình với hắn.

“Bắt đầu lại từ đầu? Anh biết nhu cầu sinh lý của em mạnh, em muốn ân ái, nhưng anh không có cách nào thỏa mãn được em. Em cũng không muốn giết phụ thân anh, sau đó lại giết anh, hay là chúng ta chia tay đi” Tống Hân Viện thẫn thờ lắc đầu.

“Anh đã tìm được một bác sĩ, y thuật của anh ta không tệ…” Triệu Đông Minh ôm lấy hai tay Tống Hân Viện.

“Đợi đến khi anh là nam nhân rồi hãy nói, bằng không anh không nên cố ép em, cố ép cũng chẳng tác dụng gì. Em không còn là Tống Hân Viện trước đây nữa, em sẽ đi tìm nam nhân, anh thích bị cắm sừng thì cứ việc” Tống Hân Viện tâm tình phức tạp nhìn Triệu Đông Minh. Nam nhân trước mắt này chung sống với nàng gần mười năm, như cùng đi một chiếc giày trong mười năm, cho dù không thích, cũng đã quen rồi, nói muốn rời bỏ y, trong lòng vẫn có chút không nhẫn tâm. Huống chi Triệu Đông Minh quả thật rất yêu nàng, chiều chuộng nàng.

“Trước khi chức năng sinh lý của anh bình phục, anh không phản đối em tìm nam nhân khác, chỉ cần em không rời bỏ anh, anh không trách em, anh vẫn yêu em, quan tâm tới em như trước đây” Triệu Đông Minh ôm ghì lấy Tống Hân Viện vào lòng, ôm thật chặt.

“Ha ha, em thật tốt vậy sao? Đáng cho anh lưu luyến đến thế sao?” Tống Hân Viện không ngờ được một câu nói hoang đường nửa thật nửa giả của mình, Triệu Đông Minh lại đồng ý. Nàng rất kinh ngạc, lòng cũng mềm lại.

“Đúng vậy, trong lòng anh, không một nữ nhân nào có thể thay thế được cho em” Triệu Đông Minh lẩm bẩm bên tai Tống Hân Viện.

“Ha ha, để em ở lại bên anh, anh còn bắt buộc phải ưng thuận em một việc” Tống Hân Viện cười, cười thật giảo hoạt.

“Không cần nói một việc, dù là một trăm việc anh cũng đáp ứng em, chỉ cần em vui vẻ” Triệu Đông Minh lớn tiếng nói.

“Ài! Mấy năm qua anh đối với em mỗi bước mỗi xu nịnh, giống như con chó vậy, làm sao em có thể vui vẻ? Lần này, sau khi anh giúp em lấy được hai chiếc chén sứ bảo bối của Vân gia, em sẽ vui vẻ” Tống Hân Viện nhàn nhạt nói.

“Tại sao cứ nhất định phải là hai chiếc chén sứ đó? Chúng ta đâu thiếu tiền, mấy năm qua chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, số tiền đó anh không cần một phân nào, để cả cho em” Triệu Đông Minh không ngờ Tống Hân Viện lại cố chấp đối với cặp chén sứ đó đến vậy.

“Tiền? Tiền em chẳng quan tâm, em quan tâm chí là tuổi thanh xuân của em. Có lẽ anh không biết được bí mật của hai chiếc chén đó. Em biết, cũng có thể nói với anh. Hai chiếc chén sứ đó có công hiệu giữ gìn nhan sắc thần kỳ. Phụ thân em sưu tầm đồ cổ cả đời, ông ấy biết rất nhiều bí mật. Khi em đưa cho ông ấy xem mấy bức hình chụp hai chiếc bát sứ kia, phụ thân em kích động cho em biết, đó chính là Hợp cẩn phượng hoàng trong truyền thuyết” Tống Hân Viện nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái ôm của Triệu Đông Minh, chậm rãi nói.

“Hợp cẩn phượng hoàng?” Triệu Đông Minh không hiểu.

“Đúng, Hợp cẩn phượng hoàng chính là hai chiếc bát sứ Dương quý phi và Đường Huyền Tông dùng lúc uống chung rượu đính ước ngày xưa” Tống Hân Viện gật đầu.

“Nếu là uống rượu, vì sao lại là bát mà không phải là chung rượu?” Triệu Đông Minh có vẻ không tin.

“Bởi vì lúc đó Dương quý phi còn đang xuất gia trong chùa. Chỗ của người xuất gia làm sao có chung rượu được?” Tống Hân Viện giải thích.

“Sao lại lạc vào nhà Vân gia?” Triệu Đông Minh hỏi.

“Em đã điều tra. Mẫu thân Dung An Dao của Vân gia là hậu duệ của hoàng gia triều Thanh, có lẽ cặp Hợp cẩn phượng hoàng này lưu truyền vào trong hoàng cung, rồi lại truyền tới tay của tổ tiên Dung An Dao. Sau đó dĩ nhiên là do Dung An Dao bảo quản. Có lẽ Dung An Dao cũng không biết sự kỳ diệu trong đó. Anh không nhận thấy, Dung An Dao đã gần năm mươi mà xem ra chẳng khác gì so với nữ nhân mới hai sáu hai bảy tuổi. Bảo bối như vậy, đừng nói bảy ngàn vạn, cho dù là đặt bảy trăm triệu trước mặt em, em cũng sẽ không thay đổi sự hứng thú đổi với Hợp cẩn phượng hoàng. Ha ha tuổi xuân của nữ nhân là vô giá, anh cũng hy vọng em xinh đẹp mãi mãi, đúng không?” Tống Hân Viện có chút kích động.

“Đương nhiên, đương nhiên. Anh cho dù có mất mạng, cũng phải cướp đôi chén đó về tay em” Đương nhiên Triệu Đông Minh nguyện ý để nữ nhân yêu dấu mãi mãi mỹ lệ.

“Ừm, thế này mới giống nam nhân” Tống Hân Viện mỉm cười.

“Anh sẽ là một nam nhân chân chính. Hân Viện, anh… anh lại muốn” Triệu Đông Minh có chút xung động.

“Muốn thì có tác dụng gì, làm cho em không đủ đô thì em chịu sao nổi” Tống Hân Viện lại thu lại nét cười.

“Thử một lần xem sao. Gần đây uống loại thuốc của tay bác sĩ kia, cảm giác tốt hơn nhiều, không tin em sờ thử xem” Triệu Đông Minh sốt sắng nói.

“Ồ, rất cứng. Tay bác sĩ nào mà thần kỳ đến vậy? Em phải cảm ơn y thật tốt” Quả nhiên Tống Hân Viện đưa tay vào trong quần Triệu Đông Minh mò một cái.

“Tay bác sĩ đó họ Lô…”

“Em không cần biết y họ gì, chỉ cần có thể trị khỏi bệnh cho anh, a… anh mau tuột xuống để em xem xem” Tống Hân Viện có vẻ nôn nóng không chờ được nữa.

Triệu Đông Minh cởi quần ra. Trong bóng tối, thứ đồ dưới hông y ngỏng lên cao cao.

“Thật là lợi hại hơn trước đây nhiều. A… nóng quá. Đông Minh, em muốn” Tống Hân Viện rất ngạc nhiên.

“Vậy chúng ta mau về nhà” Hơi thở Triệu Đông Minh dồn dập.

“Không, em muốn bây giờ…” Hơi thở của Tống Hân Viện các gấp rút.

“Ở đây?” Triệu Đông Minh rất ngạc nhiên.

“Ở đây đâu có người” Tống Hân Viện cười khanh khách.

“Được” Triệu Đông Minh vẫn chưa một lần thưởng thức qua món giao hợp dã ngoại. Y không ngờ nổi Tống Hân Viện lại lẳng lơ như vậy, liều lĩnh như vậy. Tay y luồn vào giữa hai đùi Tống Hân Viện. Khiến y bất ngờ là nơi đó đã lẳng lặng chảy ra dịch thể trơn ướt.

Nhưng lúc Triệu Đông Minh cởi quần Tống Hân Viện, một tiếng cười “khịt khịt” cắt ngang màn đêm. Tiếng cười không to, nhưng ở vùng thoáng đãng yên tĩnh lại trở nên đặc biệt chói tai. Rõ ràng Triệu Đông Minh và Tống Hân Viện đều nghe thấy tiếng cười đó. Thân thể bọn họ chợt cứng đờ ra.

“Ai?” Triệu Đông Minh nhìn xung quanh kinh hoàng hỏi. Giọng nói của y có chút run rẩy. Có điều so với Tống Hân Viện ở bên cạnh, coi như y trấn tĩnh hơn nhiều.

“Đông. Đông Minh, chúng. Chúng ta có phải là nghe. Nghe lầm không?” Tống Hân Viện ôm chặt lấy Triệu Đông Minh, đến cả y phục trên người nàng cũng quên cả mặc vào.

“Một người nghe thấy cũng có thể bị nhầm, hai người cùng nghe thấy thì làm sao lại sai lầm được chứ? Liệu có phải là phụ thân nah hiển linh?” Triệu Đông Minh khẩn trương chăm chú nhìn bốn phía, nhưng câu nói của y càng khiến Tống Hân Viện lo sợ quá sức. Nữ nhân mỹ lệ này cũng giống như nữ nhân bình thường, đều sợ quỷ.

“Anh. Anh nói linh tinh, thế giới này làm… làm gì có quỷ?” Giọng nói của Tống Hân Viện run như cầy sấy.

“Cũng khó nói, chúng ta đi thôi” Triệu Đông Minh cũng tê cả da đầu.

“Được. Ai, em còn chưa mặc y phục” Tống Hân Viện thiếu chút nữa trẹo cả chân.

Triệu Đông Minh và Tống Hân Viện gần như vừa lăn vừa bò mà chạy. Bọn họ thậm chí cũng chẳng dám quay đầu lại. Nghe nói quỷ thích nhất là cắn cổ người. Nếu quay đầu, chẳng phải là cực kỳ nguy hiểm sao.

Người chạy mất rồi, theo lý mà nói bên bờ Bạch lộc giang tối đen sẽ càng tĩnh lặng hơn. Nhưng, có âm thanh vang lên. Đó là tiếng bước chân. Một bóng đen xuất hiện ở nơi Triệu Đông Minh và Tống Hân Viện vừa đứng. Bóng đen đó rất giống quỷ.

“Ta cũng không muốn dọa hai người, là hai người chọn chỗ không đúng. Ta còn phải làm rất nhiều việc, đợi hai người hành sự xong, nói không chừng trời sáng bạch rồi. Trời sáng thì thật phiền phức” Bóng đen lẩm bà lẩm bẩm. Y quay người bước vào trong đám cỏ gần đó, lôi ra một cái bao to tướng. Cái bao đó to đủ để chứa một người.

“Thật không ngờ, tự nhiên lại nghe được một bí mật tày trời. Bảo bối, chén sứ, bảy ngàn vạn. Hà, ta có bảy trăm vạn là rất thỏa mãn rồi. Ai. Tiểu Tư vẫn luôn muốn mua nhà ở Tây Uyển, ta là ca ca nhất định phải làm nó thỏa mãn. Ừ, Vân gia, Dung An Dao. Nếu đoán không lầm, Vân Vũ tức nhà nhà Vân Vũ Phi, Dung An Dao tức là mụ mụ của Vân Vũ Phi, tức là vị thiếu phụ mê chết người kia…” Bóng đen tiếp tục lẩm bẩm. Y tiếp tục kéo cái bao tới trước, đi khoảng mười mấy thước rồi dừng lại trước một cái hố lớn. Tiếp đó, bóng đen mở bao ra. Lúc này, vừa khéo mây đen mờ mịt toát ra mấy lỗ hổng, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mặt đất bên bờ Bạch lộc giang. Bóng đen kia không còn đen nữa. Không ngờ được, bóng đen đó không phải là quỷ, mà là bác sĩ Lô dáng vẻ tuấn tú.

Cái bao dưới chân bác sĩ Lô không ngờ lại chứa một nữ nhân, chỉ là nữ nhân đã chết lâu rồi. Khuôn mặt trắng xanh của cô gái hiện ra thật dữ dằn, đáng sợ dưới ánh trăng chiếu rọi mờ mờ. Nhưng bác sĩ Lô không hề sợ hãi. Y không những không sợ mà còn có chút hưng phấn, bởi vì ý nghe được một bí mật khiến y rất hưng phấn.

“Xem ra ta giết người là đúng đắn, nếu ta không giết người, làm sao ta lại đến đây để chôn thi thể? Nếu không đến chôn thi thể, làm sao ta lại nghe được bí mật? Cảm ơn cô hộ sỹ Cổ” Bác sĩ Lô vừa rì rà rì rầm tự nói, vừa nhẹ nhàng đưa hộ sỹ Cổ xuống hố, ôn nhu cứ như là bế tình nhân lên giường vậy.

Đứng bên cạnh hố, bác sĩ Lô giơ xẻng lên. Y không những rất đẹp trai, còn rất có sức vóc. Thật nhanh cả một cái hố lớn đã bị đất cát lấp đầy. Y còn cần thận rải lên lên trên bề mặt hố đất một lớp cây cỏ để ngụy trang. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, ai mà biết được trong bãi cỏ bình thường không có gì đặc biệt này lại chôn giấu một nữ hộ sĩ xinh đẹp?

Gió to chợt nổi lên, cuộn cát bụi bay đầy trời. Bầu trời đêm vừa hiện ra chút ánh trăng lại một lần nữa bị những đám mây đen nặng nề nuốt chửng, mặt đất biến thành một mảng tối đen, phảng phất như đến ngày tận thế của thế giới, tiếng cành lá xao xác vang lên như một khúc ca buồn lo âu, khắc khoải.

Chương trước Chương tiếp
Loading...