Cách biệt tuổi tác

Chương 15



Phần 15

Trung muốn cung phụng Dì thật chu đáo nên trưa hôm đó, chàng lại sửa soạn một mâm cơm trưa thật đầy đủ rồi bưng lên phòng để cả hai cùng ăn. Dì như đi trên mây, được chăm sóc như vầy làm Dì thấy hạnh phúc tràn trề. Con tim Dì reo vang. Cơ thể Dì rạng rỡ.

Dì thầm nghỉ: “Thật lạ lùng, mới được yêu thương nâng niu có một ngày mà sao mình có cảm tưởng là mình đã sống bên ảnh từ lâu lắm rồi! Như mình đã thuộc về ảnh từ thuở nào…”.

Quá khứ Dì không màng, tương lai Dì cũng bất cần, Dì chỉ chú tâm hưởng thụ giây phút hiện tại.

Ăn trưa xong Dì lại đòi Trung làm tình một lần nữa rồi cả hai ôm nhau ngủ thiếp đi.

Chiều tối khi Hạnh, Thùy và mấy đứa nhỏ đi chơi về thì nhìn Trung và chị mình, Hạnh đã đoán biết hết mọi chuyện. Cho mấy đứa nhỏ đi ngũ xong, cả gia đình quây quần lại. Hoài lên tiếng trước tiên:

– Trước hết chị muốn nói với Hạnh và Thùy là chị muốn xin lỗi hai em trước…

Hạnh cười vui vẻ, ngắt lời chị:

– Thôi, chị đừng khách sáo nữa. Tóm lại chúng em rất sung sướng được có thêm chị trong gia đình này. Phải không Thùy?

Thùy cũng mỉm cười gật đầu:

– Chúng em sống rất gắn bó với nhau, không biết ganh tị gì. Nếu có được chị Hoài về đây thì hay lắm.

Hoài mừng rỡ khi nghe hai người nói, bao nhiêu ngần ngại lo lắng đều tan biến. Hạnh ôm vai chị mà nói:

– Mà chị có muốn gia nhập gia đình tụi em hay không?
– Tất cả đều quá đột ngột với chị, chị như đang nằm mơ… chưa suy nghĩ gì hết.

Hạnh cười:

– Thôi những chuyện thực tiễn thì chị em mình bàn sau. Bây giờ em muốn bắt đầu từ điểm bắt đầu: Trước hết, em muốn anh Trung chính thức cầu hôn chị.

Trung đứng dậy nắm tay Hoài mà trân trọng nói:

– Hôm nay tui xin Mình chấp nhận về làm vợ tui và…

Hạnh và Thùy nhao nhao phản đối:

– Không được, không được. Từ bây giờ phải thay đổi xưng hô, không được khác biệt với tụi em.

Trung cả cười, lập lại:

– Hôm nay anh xin em chấp nhận lời cầu xin của anh, chấp nhận về làm vợ anh. Nếu em chấp nhận thì anh rất sung sướng. Anh hứa sẽ cố gắng đem lại hạnh phúc cho em.

Hoài bàng hoàng cảm động. Giây phút tuy giản dị đơn sơ nhưng lại làm nàng chấn động. Không ngờ ngày hôm nay nàng lại được sống một tình huống kỳ lạ như vầy, thoát ra ngoài tất cả những khuôn khổ mà nàng từng áp đặt cho cuộc sống của mình. Nếu nàng chấp nhận thì nàng phải từ bỏ thế giới an toàn của quá khứ để bước vào một thế giới hoàn toàn mới lạ đối với nàng. Nàng không biết mình có thích nghi được với thế giới mới đó hay không, nhưng tự trong thâm tâm nàng, nàng biết là mình có đủ niềm tin đối với Trung, đối với em gái mình để có can đảm bước vào thế giới mới đó. Nàng biết là tất cả không phải dễ dàng, nàng sẽ gặp nhiều khó khăn bất trắc nhưng nàng biết là mình đi đúng đường.

Giọng Hoài đầy cương quyết khi nàng trả lời Trung:

– Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong đời em, em biết mình đã làm đúng. Em thành tâm mong ước được về làm vợ anh. Em nguyện sẽ cố gắng để đem lại hạnh phúc cho anh, và em muốn hòa hợp với em Hạnh, em Thùy để tất cả chúng ta yêu mến nhau, thương yêu nhau suốt đời.

Quây sang Hạnh và Thùy, Hoài tiếp tục:

– Chị là người đến sau, chị mong ước là em Hạnh và em Thùy giúp chị đạt được những gì chị vừa nói để chúng ta có được một gia đình êm ấm.

Hạnh cũng cảm động ứa nước mắt:

– Từ lúc gặp lại chị, em ao ước có được giây phút này, nhưng em không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, em từng ao ước chị em mình cùng chăm sóc chung cho anh Trung. Gia đình mình tuy không giống ai nhưng em tin là mình sẽ là một gia đình hạnh phúc. Bây giờ mình phải mở một chai champagne để đánh dấu ngày trọng đại này.

Tất cả đều vui mừng vỗ tay. Hạnh nói tiếp:

– Ngày mai em sẽ điện thoại dời ngày đi của Chị Ba vì em muốn là chị Ba và anh Trung phải lấy được vài ngày để đi hưởng tuần trăng mật với nhau cho đúng truyền thống.

Bạn đang đọc truyện Cách biệt tuổi tác tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cach-biet-tuoi-tac/

Tuần trăng mật của Trung và Hoài càng làm cho hai người gắn bó với nhau hơn, Trung có một đức tính là khi chàng sống với một người vợ nào thì chàng toàn tâm toàn ý với người đó làm cho người đó cảm thấy mình độc nhất vô nhị trên thế gian. Còn về phần Hoài thì nàng hạnh phúc tràn trề, nàng vui như một thiếu nữ mới lấy chồng lần đầu, mà thật ra thì cũng tương tự như vậy thôi: Cuộc hôn nhân với Peter cũng có tình yêu nhưng là một tình yêu căn cứ trên lý trí, trên phân tích, còn bây giờ tình yêu giữa Hoài và Trung là tình yêu tự nhiên, tự phát. Hoài nhận ra là mình yêu Trung thật chân thành, thắm thiết. Hình như mỗi tế bào trong cơ thể nàng đều có sự hiện diện của Trung. Về mặt tình dục cũng vậy: Hoài háo hức khám phá một thế giới muôn màu khác xa với tình dục mà nàng được biết và nàng cũng tự nhận là mình như cô công chúa ngủ quên, bây giờ được tiếp cận với tình dục thì mới biết là mình là một phụ nữ có những đòi hỏi tình dục rất cao, mình là một cái núi lửa ầm ỉ sôi sục từ mấy mươi năm nay, bây giờ gặp được người đàn ông biết mở tung cánh cửa để cho những sôi sục đó tràn ra bất tận… Bất cứ lúc nào Hoài cũng sẵn sàng để làm tình. Cả cơ thể của nàng tỏa ra mùi hương đặc biệt của nhục dục nồng nàn. Khe lồn của nàng lúc nào cũng ướt đẫm làm nàng phải kín đáo đặt một băng vệ sinh trong quần lót. Nàng đỏ mặt sung sướng kể chuyện đó cho chồng nghe.

Trở về Canada, Hoài đệ đơn từ chức và làm mọi thủ tục để đi đến ly dị dứt khoát với Peter. Hoài bay trở lại Úc, tìm được dễ dàng một công việc tương ứng với khả năng của mình trong môi trường Đại Học. Nhưng ngay sau đó nàng phải nghỉ việc vì điều không ngờ đã xảy ra: Hoài mang thai ở lứa tuổi 45! Dù có nhiều rủi ro nhưng Hoài cũng cương quyết giữ lấy bào thai. Cả nhà mừng rỡ o bế Hoài đến khi nàng sanh được một bé trai bụ bẫm.

Mẹ Trung cũng có mặt ở Úc trong thời điểm đó. Bà chỉ biết lắc đầu thở dài, không thể nào ngờ là mình được chứng kiến một tình huống thật lạ đời, khó có thể tưởng tượng được: Con trai mình lại lấy hai người Dì của chính nó làm vợ!

Bà chỉ còn biết chấp nhận mà thôi, Bà tự an ủi khi nhìn thấy gia đình đông đủ của Trung đề huề vui vẻ, hạnh phúc, Trung và ba người vợ của nó lúc nào cũng có vẽ thuận hòa còn bọn con nít cháu nội của Bà thì đứa nào đứa nấy cũng dễ thương, thông minh, ngoan ngoãn. Đó là niềm vui và niềm phấn chấn cho Bà.

Thật thì Mẹ Trung cũng có tâm sự riêng của mình, Bà không dám bày tỏ cho ai, cả cho hai đứa em gái của mình. Bà thấy thật hổ thẹn.

Cách đây hơn một năm sau khi Bà từ Úc trở về Phan Rang thì Bà hòa đồng lại với cuộc sống trầm lặng của một người góa phụ đả trên 60 tuổi.

Lúc ở bên Úc, Hạnh đã thuyết phục được Bà phải hết sức chăm sóc bề ngoài của mình, nhất là cho những người có tuổi, vì vậy hàng tuần Bà đều đi mỹ viện và fitness. Do đó tuy đã có tuổi nhưng Bà vẫn còn giữ một phong độ khá tốt, thân thể của Bà vẫn còn rắn chắc. Hơn nữa, Bà cũng có một sắc đẹp không đến nỗi tệ nên cái đẹp lão quý phái của Bà bị mấy Bà cùng tuổi trong mỹ viện vừa ca ngợi, vừa ganh tị.

Bà cũng đã được Hạnh chỉ dẫn cho Bà về chuyện thủ dâm. Những lúc hứng tình thì Bà không ngần ngại thủ dâm để thỏa mãn những nhu cầu của thể xác. Hạnh đã dạy cho Bà không còn mặc cảm tội lỗi khi làm chuyện đó. Vì vậy mà Bà cũng tạm chấp nhận cuộc sống đó.

Thật ra thì dù Bà có một tài sản kha khá, tiền bạc không phải là một mối lo cho Bà, nhưng sự sung túc đó không xóa đi được cái nhàm chán của cuộc sống. Vì vậy mà thói quen đi mỹ viện, đi fitness là những giây phút mà Bà rất thích vì đem lại cho Bà sự sôi động tương đối.

Một lần… sau bữa cơm tối, Bà lững thững đi ra bãi biển để dạo mát. Đến một góc khuất thì Bà ngồi xuống cát để nghỉ ngơi một chút trước khi trở về nhà. Màn đêm đã phũ xuống làm Bà thấy thật thoải mái trong bóng tối mờ mờ.

Từ xa, hai người đàn ông loạng choạng đi về hướng Bà. Họ choàng vai nhau, vừa đi vừa cười. Nghe giọng nói của họ thì cũng biết họ đã hơi say rượu rồi. Họ còn trẻ, ở vào lứa tuổi 25, 30, ăn bận đàng hoàng, không có vẻ gì là dân chợ búa, tạp nhạp.

Bà cố nép người lại không muốn cho họ nhận ra sự hiện diện của Bà nơi chỗ vắng vẻ này nhưng khi đến gần thì hai người thanh niên cũng nhìn thấy Bà. Một người nhìn người kia mà cười:

– Ủa, sao đây cũng có đàn bà phụ nữ vậy hả mày?

Người kia trả lời bằng một giọng nhề nhệ:

– Ừ thì chỗ công cộng mà, ở đâu lại không có đàn bà?
– Chắc người này thất tình hay sao mà lại ra đây một mình?

Người này có vẽ say hơn người kia, anh ta loạng choạng bước đến phía Bà mà hỏi:

– Em gái nè! Có phải em bị thất tình hay không mà sao ra đây một mình?

Bà vừa bực vừa buồn cười: Mình bằng tuổi Mẹ chúng nó mà chúng nó lại tưởng mình là thiếu nữ hay sao, kêu mình là “em gái”!

Bạn đang đọc truyện Cách biệt tuổi tác tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cach-biet-tuoi-tac/

Bà làm thinh, không thèm trả lời.

Chàng trai kêu réo:

– À, em gái khi dễ tui hay sao mà không thèm trả lời?

Nói xong, chàng ta nhào đến ôm Bà. Bà thất kinh, đưa tay ra đẩy người con trai rồi Bà đứng dậy định bỏ đi nhưng chàng trai nhoài người ôm hai chân Bà mà kéo làm Bà té xuống cát. Chàng trai trườn lên ôm Bà. Bà bắt đầu sợ, la lên:

– Cậu làm gì vậy? Điên rồi hay sao?

Chàng trai không nghe cứ ôm Bà chặt cứng, lại đưa một bàn tay mà sờ mó ngực của Bà. Bà đưa tay lên tát thật mạnh vào má của anh ta nhưng anh ta không chịu buông Bà, lại còn kêu bạn:

– Mày đến giúp tao, con nhỏ này dữ dằn quá, nó còn đánh tao nè.

Chàng trai kia hơi do dự một chút nhưng rồi chàng ta cũng nhào đến phụ lực. Cả hai vật lộn với Bà. Bà làm sao mà chống cự cho xuể với hai người đàn ông trai tráng nên rồi Bà cũng bị đè xuống, không cục cựa được. Bà có la nhưng tiếng la của Bà bị tiếng sóng biển át hết. Lúc đó thì Bà sợ đến mất hồn vía: Nếu hai thằng khùng này nó giật tiền Bà thì Bà không tiếc nhưng nếu tụi nó giết Bà nơi đây thì biết làm sao? Bà sợ chết lắm.

Một chàng trai vừa khóa cườm tay Bà vừa hung hăng nói:

– Em gái nằm yên không thôi anh đây sẽ bóp cổ em gái đến chết bây giờ.

Bà run rẩy gật đầu. Bà sợ đến té đái trong quần!

Thấy Bà không nhúc nhích nữa, chàng ta thừa dịp xé áo của Bà rồi đưa tay xoa bóp vú của Bà: Bà ngượng quá, không ngờ hôm nay lại bị thằng say rượu hiếp đáp nhưng Bà sợ quá nên không dám động đậy. Chàng trai kéo đứt nịt vú để lòi hai gò vú trần. Anh ta kêu bạn:

– Này, mày giúp tao chơi vú con bé này đi.

Nói xong anh ta nằm xuống ngậm ngay núm vú trái của Bà mà bú. Người con trai kia cố nói:

– Mày làm bậy quá, thôi đi về cho xong!

Chàng kia kéo mạnh tay người bạn làm anh ta cũng bị té xuống cát… vừa ngước đầu lên thì mắt anh ta gặp phải gò vú của Bà trước mắt, anh ta do dự một lúc rồi cũng bắt chước anh bạn mà há miệng ngậm núm vú mà bú chùn chụt.

Bà bị đè gần ngộp thở, không nhúc nhích được lại còn bị hai chàng trai bú vú mình làm Bà vừa ngượng vừa sợ. Hai cái miệng tham lam bú vú Bà làm Bà nổi da gà. Sau một lúc, Bà mắc cỡ thầm khi thấy mình bắt đầu thích thú được bú vú trên bãi biển này. Tình huống thật khẩn trương nhưng Bà từ từ quên đi tính cách nguy hiểm mà chỉ còn lại cảm giác thích thú đến rợn da gà: Đã lâu lắm rồi Bà chưa được người đàn ông nào chạm đến cơ thể, vậy mà bây giờ có đến hai người đàn ông ôm Bà mà bú vú. Hai người đó lại là hai chàng trai tráng trẻ tuổi!

Bà ngượng ngùng nằm im đó mà hưởng thụ cảm giác kích thích… Hai đầu vú Bà căng cứng lên tối đa, những làn sóng kích thích từ hai núm vú lan tỏa ra khắp cơ thể, đến từng đầu ngón tay, ngón chân, làm Bà bắt đầu thấy ngứa ngáy trong khe lồn…

Cùng lúc một vệt ánh sáng đèn xe hơi quẹt qua bãi cát: Một chiếc xe hơi đang quẹo vào đậu gần đó. Hai chàng trai bùng tỉnh, họ hấp tấp đứng bật dậy rồi không nói một lời, cả hai hối hả bỏ đi… để Bà nằm tênh hênh ra đó, hai gò vú lõa lồ, đầu óc rỗng không, cả thân thể rã rời.

Bà trở về nhà trong trạng thái đầy mâu thuẫn: Bà vừa sợ, biết mình đã tránh được trong gang tấc một tai nạn kinh hồn, nhưng Bà lại cũng vừa hổ thẹn vì không ngờ mình lại bị kích thích trong tình huống đó. Về nhà, khi thay quần lót, Bà đỏ mặt khi thấy hai chứng cứ rõ ràng của sự mâu thuẫn vừa qua trong Bà: Quần lót vừa ướt nhẹp nước đái của sự sợ hãi cuống quýt, vừa dính đầy chất nhờn tiết ra từ khe lồn hứng tình của Bà.

Suốt ngày hôm sau, Bà cứ do dự không biết mình nên ra khai báo công an hay không? Nhất là Bà khám phá ra là cái bóp đựng giấy tờ và chút tiền mặt của Bà cũng bị mất tích, có lẻ do hai thằng khùng hôm qua đánh cắp.

Đến chiều Bà đang sửa soạn giấy tờ để đi ra bót công an thì có tiếng chuông cửa ren lên.

Bà ra mở cửa và ngạc nhiên thấy một chàng trai ăn mặc chỉnh tề, ở lứa tuổi 30 đang ngập ngừng đứng trước cửa. Bà vui vẻ hỏi:

– Cậu tìm ai vậy?

Chàng trai ấp úng:

– Dạ… dạ… cháu có chuyện muốn gặp Bác…

Bạn đang đọc truyện Cách biệt tuổi tác tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cach-biet-tuoi-tac/

Bà ngạc nhiên:

– Gặp tôi à? Có gì vậy cậu?
– Dạ… dạ… chuyện này… nói ngoài này không được, Bác cho cháu vào…

Bà lại càng ngạc nhiên hơn, nhưng thấy chàng trai có vẻ đàng hoàng, đáng tin cậy nên Bà mời chàng vào phòng khách.

Bà ngồi trên ghế quan sát chàng trai. Anh ta bảnh trai, cường tráng nhưng sao có vẻ khẩn trương lạ lùng. Bà im lặng ngồi chờ…

Chàng trai cứ vân vê mấy ngón tay mình một lúc rồi mới thu hết can đảm mà lên tiếng:

– Dạ… thưa Bác, cháu tên là Tuấn… cháu đến đây để… xin lỗi Bác…
– Ủa? Sao vậy? Hình như tui không quen biết cậu, vậy cậu xin lỗi tui? Vì sao?

Chàng trai đánh bạo:

– Dạ cháu là thằng con trai có tội với Bác. Tối hôm qua… ngoài bãi biển…

Bà giật mình, thất kinh, đứng phắc dậy, đưa ngón tay chỉ vào chàng trai:

– Thì ra… cậu… cậu… hôm qua… là cậu… cái thằng điên say xỉn…

Chàng trai cúi đầu không dám nhìn Bà:

– Dạ… chính là cháu.

Bà ấp úng:

– Cậu… cậu… quá đáng…
– Dạ… hôm qua cháu say xỉn nên làm chuyện bậy bạ. Hôm nay đến để chịu tội. Bác có mắng mỏ gì cháu cũng xin chịu.

Bà hoang mang, đứng đó như trời trồng… thời gian trôi qua từ từ… Bà thầm nghỉ: “Thằng này to gan thiệt, dám đến tìm mình… nhưng nhìn nó không có vẻ gì côn đồ… với lại nó đến là để chịu tội mà, xem ra nó có vẻ thành thật… mình có nên kêu công an hay không đây?”.

Sau cùng, Bà lạnh lùng lên tiếng:

– Bây giờ cậu phải nói hết cho tui nghe, rồi sau đó tui sẽ quyết định. Tui nghe đây!
– Dạ, thưa Bác… số là hôm qua cháu và thằng bạn tên Xuân cùng nhau đi nhậu. Thật ra thì cháu không phải là dân nhậu nhưng vì thằng Xuân thúc quá nên đành phải đi cùng nó mà thôi. Cháu không uống được nhiều như nó… Rồi khi hai đứa đã say rồi thì mới có ý định trước khi về nhà, ra đi dạo một vòng ngoài bãi biển để giã rượu… Rồi tụi cháu gặp Bác…

Bà tức giận:

– Mấy cậu thật là đám khốn nạn, chỉ dám hành hung đàn bà phụ nữ…
– Cháu thấy thằng Xuân làm càng, có ý muốn ngăn cản nó, nhưng nó đâu có nghe…

Bà dịu giọng:

– Ừ, lúc đó tui có thấy một trong hai đứa còn có chút ít tự trọng…
– Sau khi hai đứa hối hả về căn hộ thằng Xuân thì nó lăn ra ngủ. Còn cháu thì sau khi đi tắm xong tỉnh người rồi thì cháu mới hoảng hồn, nhận ra tầm quan trọng của hành động kinh khủng của mình.

Bà nói:

– Như vậy là tốt! Cậu chưa mất hết nhân phẩm của mình…
– Cháu mới chạy trở lại bãi biển, mong gặp lại Bác để xin tạ tội. Nhưng Bác đã đi mất rồi, cháu lớ xớ đứng đó thì nhặt được cái bóp của Bác…
– À… thì ra là vậy. Tui cứ tưởng là cái bóp bị bọn cậu ăn cắp chứ!
– Cháu mở bóp mới thấy giấy tờ và địa chỉ của Bác. Cháu đem lại xin được trả cho Bác.
– Như vậy là tốt. Cậu có biết là tui đang định ra báo công an đây. Nhưng còn người bạn của cậu đâu rồi?
– Dạ, nó ngủ đến trưa mới tỉnh lại. Hỏi nó thì nó mù tịt. Hôm qua nó say quá, khi thức dậy, nó không nhớ mảy may chuyện gì đã xảy ra!

Chương trước Chương tiếp
Loading...