Cái chuồng bò năm ấy
Chương 1
Cho đến giờ tôi chỉ thích ngồi một mình trong căn phòng vắng, tay cầm li bia, nghe thứ âm nhạc động lòng người, tận lực đem thể xác và linh hồn mình trở nên yên tĩnh lại.
Mặc dù chuyện đã qua đi hơn bốn mươi năm, nhưng sau này mỗi khi nhớ lại, trống ngực tôi vẫn không kìm được mà đập thình thịch. Hình dáng của mẹ tôi năm ấy bây giờ vẫn còn hiện lên trong đầu tôi, dù giờ đây bà đã già, không thể ân ái cùng tôi nữa.
Tôi châm một điếu thuốc lá, muốn nhớ lại chuyện trước kia, nhưng chỉ còn lại những mảnh vụn mơ hồ, trong mắt chỉ xuất hiện thân thể của mẹ cùng cái chuồng bò cực kì rách nát. Vì vậy tôi mở Word, chuẩn bị đem chuyện trước kia nhất nhất ghi lại. Theo con chữ nhảy múa, chuyện trước kia cũng dần dần hiện lên rõ ràng.
Hơn bốn mươi năm trước, cũng là năm 1969, chính là khi thời kì Đại cách mạng văn hóa (các bác nào hiểu lịch sử Tàu khựa sẽ biết nó khủng thế nào) vừa mới bắt đầu, cha tôi bởi vì vấn đề lịch sử mà bị đánh về phe hữu, tôi cùng mẹ bị ép phải cùng ông phân rõ giới hạn, tôi thì tham gia Hồng Vệ Binh, đi theo các bạn cùng lớp vào liên, vừa đi là mất hai năm.
Sau khi trở về, đang chuẩn bị học lại, không ngờ lúc này trường học đã hưởng ứng lời hiệu triệu của chủ tịch Mao Trạch Đông, yêu cầu học sinh phải đi thượng sơn hạ hương (giống kinh tế mới của mình), đến các nơi rộng lớn hơn thực hiện sứ mệnh cách mạng. Lúc ấy tinh thần quần chúng bừng bừng, người trước tiếp bước người sau, tôi cũng háo hức tham gia báo danh. Bởi vì trong nhà chỉ có hai mẹ con, nên mẹ tôi cũng cùng tôi đi xuống nông thôn Thiểm Tây.
Chúng tôi lúc ấy ở trong nhà một nông dân tên là Mã Đại Tráng, sau đó cùng người nhà bọn họ làm việc nhà nông.
Nói tới đây, không thể không nhắc tới mẹ tôi một chút, mẹ tôi tên là A Trân, lúc đó mới hơn ba mươi.
Mẹ tôi mới mười tám tuổi đã kết hôn cùng cha tôi, cùng năm đó sinh ra tôi. Ngày đó mẹ tôi nổi danh hoa khôi, sau khi gả cho cha lại càng thêm quyến rũ, sóng mắt long lanh, má lúm đồng tiền mê chết người, da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa, ngọc cốt băng cơ, thân hình nảy nở, ngực nở eo thon, cặp mông vênh vểnh phối hợp với cặp chân ngọc thon dài, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, như đóa phù dung giữa hồ, khiến rất nhiều đàn ông trong thôn nhìn mẹ con tôi đầy tà ý.
Mẹ tôi xuất thân là tiểu thư nhà giàu, nên quần áo, ăn mặc đương nhiên cũng rất khác biệt, khi tôi làm ngoài đồng thường xuyên nghe đám phụ nữ nông thôn xì xào : “Cô xem ả A Trân kia, không biết ăn mặc cái kiểu gì, váy ngắn lộ hết cả đùi thế kia, không phải rõ rành rành cho đám đàn ông xem sao?”
“Không phải sao, có lần ả ta đi ra giếng múc nước, tôi thấy A Khổng nhà tôi mắt đờ hẳn ra nhìn ả chằm chằm, tôi ngó sang liền giật mình, gớm thật, gần nửa cái mông trắng nhởn đã lộ hết cả ra, tôi vội bịt mắt nó lại, không cho xem nữa!”
Từ đó về sau, mỗi lần mẹ tôi đi múc nước, tôi đều len lén theo sau, quả nhiên phát hiện rất nhiều gã trai đi đằng sau nhìn mẹ chằm chằm, hơn nữa còn nói những lời tục tĩu bàn luận : “Mày xem cặp mông trắng nhách của bả kìa, phê!”
“Chứ sao, so bà xã tao còn trắng hơn nhiều, vừa tròn vừa to, không giống bà vợ tao, ú như cái lu!”
“Mẹ nó, cô ả này đi đường vú rung lên rung xuống, không biết bên trong có mặc cái gì không nữa.”
“Mẹ kiếp, mày biết chó gì, đám phụ nữ thành phố như bọn họ không mặc yếm, người ta là mặc nịt ngực, chỉ đem cặp vú che đi thôi.”
Tôi nhắc nhở mẹ, bảo bà không nên ăn mặc như vậy nữa, dù sao cũng đang là ở nông thôn. Mẹ tôi cũng hỏi thím Mã xin mấy bộ quần áo của đàn bà nhà quê, nhưng vẫn không thể che lấp được vóc người thanh thoát của mình.
Chuyện mà tôi lo lắng rốt cuộc xảy ra sau khi tôi hạ hương được hai tháng.
Hôm đó tôi cày ruộng xong về nhà, phát hiện chú Mã đứng trước cửa, nhìn thấy tôi ánh mắt trở nên thắc thỏm, tôi tiến lên hỏi : “Chú Mã, chú làm gì đấy, đứng ngoài cửa làm gì?”
Chú Mã vẻ mặt rất khó coi : “Không có gì, trong nhà loạn quá, nên đi ra ngoài!”
Tôi nổi ý nghi ngờ, nói : “Trong phòng sao mà loạn? Mẹ cháu có trong nhà không?”
Chú Mã lắp ba lắp bắp : “Có … à mà … không, không có trong nhà.”
Tôi càng nghi, hỏi : “Cái gì mà có có không không, để cho cháu vào xem!”
Chú Mã vội cản tôi, nói : “Cháu … cháu đừng có vào … Bên trong thật sự rất loạn …”
Tôi còn muốn hỏi cho rõ ràng, đột nhiên nghe được trong nhà có tiếng mấy người đàn ông cười dâm đãng : “Ha ha, con quỷ cái này mông trắng thật, so với mấy ả mà tao từng xem còn trắng hơn nhiều!”
“Bà mẹ nó, vú to thế, đàn ông cả thôn mỗi người uống của nó một ngụm sữa chắc đủ uống cả năm qua, hắc hắc!”
”He he, Triệu bí thư sao còn không tới nút thử, thơm hơn vú chị nhà nhiều lắm!”
”Hé hé, Triệu bí thư, anh uống sữa ở trên, cho em uống sữa ở dưới vậy, hahaha!”
Tôi còn nghe thấy tiếng mẹ tôi ‘ư ư’ kêu, tôi đẩy chú Mã sang một bên, đạp văng cửa.
Tình cảnh trong phòng khiến tôi kinh hãi, đầu tiên là tôi nhìn thấy mẹ tôi, người trần như nhộng, miệng bị nhét giẻ, hai tay bị trói quặt lên trần nhà, ba gã đàn ông cười hì hì đứng cạnh bà. Tôi nhìn kỹ, một người là Vương trưởng thôn, một người là Chu bí thư trấn, kẻ còn lại là thư kí của Chu bí thư.
Tôi nổi cơn giận dữ, chộp lấy cây xà beng cạnh đó, vung tay phang Vương trưởng thôn. Vương trưởng thôn sợ cứng người, bị đánh trúng ót, gục xuống không kêu nổi một tiếng.
Chu bí thư khôi phục thần trí, chạy bay ra cửa, tôi giang chân ra chặn, Chu bí thư lập tức ngã sấp mặt, tôi một cước đạp thẳng xuống mặt gã, làm hắn một phen răng môi lẫn lộn, miệng đầy máu tươi, sau đó xoay người hung hãn nhìn Ngô thư kí.
Ngô thư ký sợ đến nhũn cả chân, rầm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt tôi, rền rĩ : “Đại anh hùng … Đại anh hùng tha mạng … Chuyện này không phải do tôi … chuyện này không phải ý của tiểu nhân …”
Tôi bước lên một bước nhằm thẳng miệng gã đấm một quyền, khiến gã choáng váng nảy đom đóm, quỳ rạp xuống, nỉ non : “Đừng đánh, đừng đánh nữa … Tiểu nhân chịu không được …”
Tôi chộp lấy tóc hắn, quát hỏi : “Mày nó nói đàng hoàng tao nghe, là ai làm!”
Ngô thư kí sợ đến hồn vía lên mây, run rẩy nói : “Là … Là Vương trưởng thôn chủ ý … Hắn nói … Hắn nói trong thôn hắn có một cô nàng rất nóng bỏng … muốn cho bọn tôi … cho bọn tôi nếm thử …”
Tôi càng nghe càng nổi trận lôi đình, rút cây rìu dưới gầm giường ra, lôi cổ hắn chuẩn bị chặt xuống.
Đúng lúc này, mẹ còn đang thở hổn hển đột nhiên lên tiếng : “Đừng con ơi … Tiểu Tuấn, đừng con … Thả họ đi …”
Lúc này chú Mã nghe thấy động tĩnh trong phòng cũng nhảy vọt vào, nhìn thấy cảnh máu rơi đầy đất, nhất thời lăn ra ngất xỉu …
Tôi rốt cuộc đành nghe lời mẹ, thả ba người bọn họ. Lúc bọn họ ra cửa, đều phải bò ra ngoài.
Tôi cởi trói cho mẹ, sau đó ra ngoài chờ mẹ mặc quần áo. Khi tôi vào lại, thấy mẹ tôi đang ngồi đầu giường khóc nức nở. Tôi bước lên, ôm mẹ vào lòng : “Mẹ, mẹ đừng vậy mà, hết thảy đã qua rồi!”