Cảm ơn mạng Zalo
Chương 1
Không biết đã bao nhiêu lần hoặc là tôi nói, hoặc là Nhung nói hoặc cả hai cùng nhắc đến việc nhờ có Zalo thì mới có cuộc tình đẹp đẽ, hạnh phúc và một tương lai tươi hồng của gia đình chúng tôi.
Chuyện rằng…
Tốt nghiệp Phổ thông rồi đỗ vào trường ĐH danh tiếng ở thành phố khi chưa đủ 17 tuổi vì tôi được mẹ cho đi học lớp 1 từ khi mới 5 tuổi.
Mẹ mua cho cái điện thoại và một máy tính bảng trước khi xa nhà nhập trường…
– Mẹ mua điện thoại để con gọi cho mẹ đỡ nhớ con trai. Còn máy tính bảng để học chứ không được dùng vào việc linh tính đấy. Nghe chưa con trai của mẹ?
– Vâng! Con nhớ rồi ạ!
Vào học ngành công nghệ thông tin nên chỉ được một học kỳ là hai cái phương tiện mẹ mua cho đã trở thành… lạc hậu, chật hẹp không đáp ứng nổi những đòi hỏi tìm tòi của tôi.
Không muốn làm phiền mẹ nên chỉ hết học kỳ 2 vừa học vừa làm gia sư về công nghệ thông tin thì tôi đã dư tiền tự sắm cho mình một laptop và một Iphone mới hiện đại và hợp thời.
Nghỉ hè về tôi đưa cho mẹ chiếc máy điện thoại và máy tính bảng Galaxy Samsung mà mẹ tặng tôi hồi đầu năm học. Rồi… hướng dẫn mẹ cập nhật những ứng dụng mới.
– Gớm! Con trai mẹ giờ giỏi thế. Mẹ chỉ cần 2 ứng dụng nghe và gọi thôi.
Hơn một tháng nghỉ hè bên mẹ, tôi lăn lưng làm giúp mẹ những công việc nặng rồi tạm biệt mẹ…
– Con muốn tận dụng thời gian còn lại dịp học sinh nghỉ hè để dạy thêm theo các hợp đồng đã nhận qua nhóm “Những cao thủ bàn phím” do tôi và một số bạn vừa thành lập.
– Ừ! Con cứ đi nhưng nhớ phải thường xuyên gọi điện về cho mẹ nhé.
Tôi lao theo những đam mê công nghệ và kiếm tiền nên những cuộc gọi về cho mẹ cứ thưa dần…
Tôi vẫn tin rằng mẹ tôi chỉ là người nhận nuôi đứa bé trai (là tôi) bị bỏ lại trước cổng làng lúc mẹ mới 20 tuổi. Kể cả khi ông bà ngoại còn sống cũng đều nói như vậy và dân làng cũng tin như thế.
– Thằng Quân con nuôi mà càng lớn càng giống mẹ Quỳnh nhỉ. Ông bà Quang (tên ông ngoại tôi) thật có phúc. Tự nhiên có được thằng bé đẹp như thiên thần…
Tôi cứ mặc nhiên lớn lên trong sự yêu thương, đùm bọc, chăm bẵm của ông bà và mẹ nuôi.
– Có con rồi thì cần gì phải lấy chồng nữa! Biết người ta có thương yêu con mình không?
Câu này tôi thường được nghe cả nhà nói vậy. Tôi không phân biệt nổi thế nào là con đẻ, con nuôi? Mà cần gì phải nghĩ khi luôn được cả nhà yêu chiều nhưng rất nghiêm khắc. Chính vì thế nên tôi học rất giỏi và rất ngoan.
Năm tôi 15 tuổi vào lớp 10 thì lần lượt đầu năm là ông ngoại rồi cuối năm là bà ngoại bỏ lại mẹ con tôi ở lại trên dương thế.
Mẹ suy sụp lắm! Gầy gò với cặp mắt luôn đỏ hoe vì khóc và thâm quầng vì mất ngủ. Tôi thương mẹ đến cháy lòng. Cảnh nhà trống vắng lại càng thêm cô quạnh.
Một năm sau, mẹ gượng dậy từ đáy sâu của sự đau buồn để dồn thương yêu cho tôi tập trung vào học.
– Con phải học thật giỏi. Sau còn nuôi mẹ nhé. Mẹ chỉ còn mỗi con trên đời này thôi!
Tôi ghi khắc và làm theo sự mong muốn của mẹ.
Một phần vì mải học, mải kiếm tiền, Một phần vì cả mấy tháng nay mẹ con không liên lạc được với nhau.
Tôi gọi về thì máy luôn trả lời: “Số máy này hiện không liên lạc được, xin quý khách…”
Ngược lại, thi thoảng có số máy lạ gọi cho tôi. Nhưng như một nguyên tắc bất di, bất dịch mà tôi tự quy định không nghe từ số máy không có tên trong danh bạ máy. Mà máy tôi danh bạ chỉ khoảng hai chục người chứ nhiều nhặn gì đâu. Tôi rất ít mối quan hệ nào khác ngoài mẹ, nhóm bạn thân và vài bậc phụ huynh có con do nhóm tôi dạy kèm nên rất dễ nhớ.
Còn hơn tháng nữa thì lại được nghỉ hè về với mẹ rồi. Hè này tôi sẽ tặng mẹ số tiền không nhỏ do tôi kiếm được từ bàn tay, khối óc của mình. Chắc mẹ mừng và tự hào về tôi lắm. Dù rằng lương của mẹ cũng kha khá dư dả chi tiêu, để dành và thỉnh thoảng còn cho tôi.
Một buổi đêm muộn. Nghe âm thanh thông báo từ ứng dụng Zalo. Tôi mở ứng dụng ra coi. Thấy từ số lạ một dòng chữ hiện ra: ” CHÀO BẠN! TÔI CÓ SỐ MÁY CỦA BẠN. ĐỒNG Ý KẾT BẠN VỚI TÔI NHÉ “. Tôi tủm tỉm và lẩm bẩm: ” Chắc là ai đó có sói đt của mình thôi mà.”. Vì khi lập trang Facebook tôi có ghi rõ số điện thoại chính để giao dịch công khai. Còn số của sim 2 cùng trong máy thì chỉ là riêng của mình tôi!
Tôi chợt nhớ có lần cô cháu của một phụ huynh có xin số của tôi sau một lời phân bua: “Em xin cho người bạn để liên lạc mời anh hoặc ai trong nhóm anh làm gia sư dạy thêm thôi mà!”. Có thể như vậy chăng!?
Tôi dùng sim 2 ₫ể trả lời: “Chào ban! Tôi muốn kết bạn với bạn. Mình trao đổi trên Zalo nhé!”
Rồi từ đó chúng tôi ” quen” nhau và tự nhiên thấy gần gũi và chờ đợi tín hiệu. Tôi đã đặt tên gợi nhớ riêng cho bạn này là ” BIẾT hay QUEN? Viết tắt là BhQ.” Và đặt âm thanh thông báo riêng. Khi tra ngược trang cá nhân của BhQ thì chả thấy hình ảnh nào để nhận dạng. Ảnh đại diện và ảnh bìa chỉ là hai đóa hoa quỳnh. ” Chắc bạn này cũng yêu hoa quỳnh như mình!”. Vì hình bìa của tôi cũng là một chậu dạ quỳnh tôi mua và sẽ đem về tặng mẹ.
Cứ vậy, ngày qua ngày, Đêm lại đêm, tôi và BhQ chát cho nhau đủ chuyện đông tây, kim cổ mà sao chẳng ai hỏi gì chuyện riêng tư và cũng chưa hề gọi cho nhau qua Zalo. Chỉ là những dòng chữ dần dần thấy có hồn hơn.
Đã có lần mẹ bảo:
– Nếu có bạn gái hay người yêu thì con dẫn về nhà mình chơi nhé Quân!
– Vâng ạ! Có thì con dẫn về ngay. Mẹ gật thì con tiếp tục duy trì. Mẹ mà lắc là con bye bye ngay.
– Gớm! Có mà lại xếp mẹ đứng thứ hai ngay thôi! Đàn ông, con trai mà…
– Không! Với con thì mẹ Quỳnh luôn là Number One! Tôi cự lại.