Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1
Chương 229
Lúc này trong Thịnh kinh thành, trong một nơi bí mật của Hồng Hoa Hội, Trần Gia Lạc nhìn một lão tiền bối, mặt lộ vẻ lo lắng:
– Nghĩa phụ, ngày đó Tống Thanh Thư đã cứu tính mạng Tứ ca và các huynh đệ.
– Đúng đấy, lão tổng đà chủ… Tống Thanh Thư ngày đó tuy rằng hắn gây trở ngại hành động của chúng ta, nhưng cuối cùng chung quy thì cũng đã cứu tính mạng mấy đương gia chúng ta.
Triệu Bán Sơn đối với Tống Thanh Thư cũng không có ác cảm.
– Hồ đồ, lão phu thật vất vả mới thông qua mối quan hệ với nam Thiếu Lâm, mới đánh lạc hướng được lão quái vật trú ngụ trong Tử Cấm Thành đi ra ngoài, các ngươi có thể đã giết được Khang Hi, nếu không có hắn chạy đến, Chương Đà Tử vì sao mà chết? Hắc Bạch vô thường lại phản bội chạy trốn? Các ngươi làm gì mà bị bắt? Hắn đến tột cùng chính là kẻ hại các ngươi, vậy mà còn cho là cứu các ngươi vậy mà các người cũng không thấy rõ ràng.
Lão tiền bối này là Vu Vạn Đình, Tổng đà chủ trước đây của Hồng Hoa hội, mấy năm trước, lão đã truyền lại chức Tổng đà chủ cho nghĩa tử Trần Gia Lạc, ẩn thân vào phía sau.
– À… còn Hắc Bạch vô thường hai tên phản đồ đã tìm được chưa?
Vu Vạn Đình quay đầu nhìn Thập Nhị đương gia hỏi, đó là đương gia “Quỷ Kiến Sầu” Thạch Song Anh, đệ tử của Vô Cực Môn, chấp chưởng hình đường của Hồng Hoa hội, một con người thiết diện vô tư.
– Bẩm báo lão tổng đà chủ, trước đây không lâu, đệ tử có tra được Hắc Bạch vô thường tựa như trốn tránh vào phái Thanh Thành.
Thạch Song Anh cung kính trả lời.
– Phái Thanh Thành?
Vu Vạn Đình nhướng mày.
– Đó chính là sư môn của Hắc Bạch vô thường, tạm thời lưu lại lại tính mạng của bọn chúng, khoản sổ sách này ngày sau tính.
– Vâng!
Trong tràng các đương gia đều rùng mình.
– Còn nói về việc đối phó Tống Thanh Thư.
Vu Vạn Đình ngồi xuống trên ghế chủ vị nói.
– Cứ cho hắn không có ân oán cá nhân với Hồng Hoa hội, nhưng theo nghiệp lớn, thì Tống Thanh Thư cũng phải diệt trừ. Hắn hiện nay là tâm phúc của Khang Hi, không giống với Vi Tiểu Bảo lúc trước không chữ nghĩa, không võ công, còn Tống Thanh Thư lại là cao thủ đứng đầu, chắc hẳn các ngươi lần trước trong hoàng cung cũng đã lĩnh giáo qua rồi.
– Tổng đà chủ, Triệu Tam ca… hai người không nên bị ân huệ nhỏ của Tống Thanh Thư mà bị mê hoặc.
Văn Thái Lai vươn người đứng dậy.
– Các người có biết lúc trước tiểu tặc Tống Thanh Thư vì sao nguyện ý cứu chúng ta không?
Triệu Bán Sơn sững sờ, Dư Ngư Đồng thần sắc biến đổi, ngày đó Tống Thanh Thư lấy Tứ tẩu tương dụ, bản thân gã suýt chút nữa đáp ứng, không khỏi chột dạ nhìn Văn Thái Lai.
Văn Thái Lai tức giận nói ra:
– Ngày đó Tống Thanh Thư kia chẳng qua là ngấp nghé thê tử Lạc Băng của ta, hắn vì muốn đạt được thân thể của nàng, lấy tính mạng của Triệu Tam ca, Thập tứ đệ áp chế, Văn mỗ rơi vào đường cùng, đành phải chấp nhận đem thê tử chuyển đưa cho hắn, mới đổi lấy về tính mạng của Tam ca, Thập tứ đệ…
– Cái gì?’
Lời vừa nói ra, trong phòng mọi người ồn ào vỗ án…
– Vô sỉ!
– Hạ lưu đến cực điểm!
– Mặt người dạ thú…
Lạc Băng thì ánh mắt phức tạp, về chuyện này lúc trong hoàng cung nàng cũng đã biết, Tống Thanh Thư cầm lấy chứng từ của phu quân ghi chép bày ra ở trước mặt nàng, huống chi ngày ấy, Tống Thanh Thư đã dùng dương vật tiến nhập vào thân thể của mình, chuyện này Lạc Băng một mực không dám nói với Văn Thái Lai…
– Quả thực lẽ nào lại như vậy, làm ta còn tưởng rằng hắn là một thiếu niên anh hùng, chỉ là ngộ nhập lạc lối.
Triệu Bán Sơn nổi giận mắng.
Dư Ngư Đồng cũng đã biến sắc, nghĩ thầm may mắn ngày đó không có đáp ứng, bằng không thì mình phải đối chất, thì làm gì còn có mặt mũi hành tẩu giang hồ.
– Nghĩa phụ, nhi tử ngu dốt, chuyện này từ giờ sẽ do nghĩa phụ sắp xếp, nhi tử phải giết cẩu tặc Tống Thanh Thư này…
Trần Gia Lạc khuôn mặt tuấn tú tức giận đỏ bừng.
– Tốt, bất quá trước mắt có một vấn đề khó khăn, Tống Thanh Thư võ công rất cao cường, nghe nói hôm qua vừa ra tay liền đánh bại Ngọc Chân Tử, võ công Ngọc Chân Tử rất nhiều người các ngươi đã được chứng kiến, các ngươi so với Ngọc Chân Tử thì như thế nào?
Ánh mắt Vu Vạn Đình sắc bén như chim ưng nhìn quét một vòng.
Trong phòng lập tức lâm vào tĩnh mịch, thật lâu sau đó Vô Trần đạo trưởng mở miệng nói:
– Mấy năm trước ta cùng với Ngọc Chân Tử đã giao thủ, hơn một trăm ba mươi chiêu sau đó thì bại trận, nếu lúc đó hắn sử dụng ra khinh công độc môn Thần Hành Bách Biến, có thể là sẽ bị bại nhanh hơn.
– Thiên Hoành, ngươi là người nhiều mưu trí của Hồng Hoa hội, theo ý kiến của ngươi, chúng ta phải làm gì?
Trần Gia Lạc mở miệng hỏi.
– Nếu như không thể địch lại được hắn, thì có thể dùng trí.
Từ Thiên Hoành mỉm cười.
– Dùng trí như thế nào?
Trần Gia Lạc nghi hoặc hỏi.
– Mấu chốt vấn đề này chỉ e rằng sẽ rơi vào trên người của Tứ tẩu.
Từ Thiên Hoành lúng túng nhìn Lạc Băng, nói.
– Cái gì?
Lạc Băng đang thất thần, nghĩ thầm Tống Thanh Thư niên kỷ so với chính mình nhỏ hơn nhiều, nhưng một thân võ công đã làm cho cả Hồng Hoa hội phải biến sắc lo lắng, đến tột cùng hắn đã luyện công phu như thế nào đây? Thấy chủ đề đột nhiên lại kéo đến trên người mình, không khỏi sững sờ.
– Thất đệ ngươi có ý tứ gì?
Văn Thái Lai trong giọng nói khó nén lấy cơn tức giận.
– Chuyện này… chuyện này…
Từ Thiên Hoành do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không mở ra miệng được.
– Thái Lai, không nên làm khó Thiên Hoành, lão phu thay hắn nói, từ xưa đến nay quân tử dùng trí không được thì dùng sức, nếu như không có năng lực thọ địch, chúng ta lại phải dùng trí. Các ngươi cũng đã từng nói, tiểu tặc kia là một trên tham hoa háo sắc, mê luyến sắc đẹp Lạc Băng, chúng ta có thể bắt đầu từ nơi này ra tay, để cho hắn vạn kiếp bất phục.
Vu Vạn Đình ho khan, rồi đứng lên nói ra.
– Lão tổng đà chủ, vậy là ý của lão tổng đà chủ là để cho thê tử của thuộc hạ sử dụng mỹ nhân kế với Tống Thanh Thư sao?
Văn Thái Lai hô hấp dồn dập, những tay đốt ngón tay bóp lại kêu khanh khách, hiển nhiên trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
– Ta biết rõ điều này làm cho ngươi thấy thật khó khăn.
Vu Vạn Đình nhìn hắn một cái.
– Thế nhưng chỉ cần có thể khôi phục lại được giang sơn người Hán, ném đầu lâu rơi vãi máu chúng ta còn không sợ, nếu hy sinh một chút sắc đẹp thì có quan hệ gì đâu?
– Vì nghiệp lớn, nếu lão tổng đà chủ muốn cái đầu này của thuộc hạ, thuộc hạ đôi mắt cũng sẽ không hề chớp, hai tay dâng lên. Nhưng phải để cho thuộc hạ dâng hiến thê tử của mình, xin thứ cho thuộc hạ tuyệt đối làm không được.
Văn Thái Lai dứt khoát nói.
– Văn Thái Lai, ngươi thật đúng là hồ đồ, thị phi chẳng phân biệt được phải trái, cái gì là đại nghĩa, cái gì là thủ đoạn, ngươi phải hiểu rõ ràng chứ.
Vu Vạn Đình mặt âm trầm.
– Thuộc hạ đương nhiên hiểu rõ ràng, loại chuyện này không có phát sinh ở trên thân của lão đà chủ, cho nên lời nói của lão đà chủ mới nhẹ nhàng linh hoạt.
Văn Thái Lai trong lòng tức giận, trong lời nói lộ ra đối với lão tổng đà chủ Vu Vạn Đình không còn tôn trọng.
– Không có phát sinh ở trên người ta?
Vu Vạn Đình buồn bã cười.
– Các ngươi có từng nghĩ tới chuyện Hoằng Lịch sinh ra ở Mãn Thanh mà tại sao lại là người Hán chưa?
Nghĩ đến chuyện ngày xưa việc, Vu Vạn Đình trong giọng nói tràn ngập thương cảm nhớ lại.
Hồng Hoa Hội mọi người nhìn nhau, trong lúc này cũng không dám đặt câu hỏi. Trần Gia Lạc lâu nay vẫn cho là Hoằng Lịch là ca ca của mình, bây giờ xem ra tựa hồ có ẩn tình khác, vội vã vểnh tai lên chờ đoạn sau.
– Khoảng bốn mươi năm trước, ta có một thanh mai trúc mã, nguyên quán Hải Ninh là Đại tiểu thư của Tiền gia, tên là Tiền Chân Huyên, lúc trước chúng ta tình đầu ý hợp, vốn là dự định một thời gian ngắn nữa kết làm phu phụ. Nhưng vô tình một lần đụng phải Ung Thân Vương ra ngoài săn thú, vừa vặn nhìn thấy Tiền Chân Huyên…
Vu Vạn Đình trên mặt thống khổ, hiển nhiên thời gian bốn mươi năm trôi qua cũng không thể xóa đi chuyện đau xót của ngày đó, giữa trường mọi người cũng dần dần hiểu đã phát sinh ra chuyện gì, có nhiều ánh mắt đồng tình thương cảm nhìn lão đà chủ.
– Lúc đó võ công ta chưa thành, không cách nào ngăn cản được Ung Thân Vương mang nàng đi, lại còn bị thị vệ Ung Thân Vương đánh cho trọng thương, may mắn lắm mới trốn thoát được. Vì báo thù, ta đến Nam Thiếu Lâm bái sư điên cuồng tập võ công, đến khi công phu luyện thành, thì ta trở về Thịnh kinh thành chuẩn bị tìm Ung Thân Vương báo thù. Ngày đó ta lẻn vào phủ của Ung Thân Vương, trước cứ tưởng rằng Tiền Chân Huyên sau khi bị Ung Thân Vương chiếm đoạt thân xác đã bị ngộ hại, không ngờ tới nàng lại trở thành Vương phi của Ung Thân Vương, còn sinh ra một hài nhi, bây giờ chính là Hoằng Lịch. Lúc nàng nhìn thấy ta thì nàng vô cùng kích động, chúng ta hàn huyên, mới biết ngày ấy sau khi Ung Thân Vương chiếm đoạt thân thể nàng qua đi, nhưng vì yêu thích nàng, lão đã bí mật mang nàng về che giấu trong phủ, bởi vì trong hoàng tộc, Mãn Hán không thể thông hôn, Ung Thân Vương liền để đại thần Tương Hoàng Kỳ thu nàng làm nghĩa nữ, cải lại họ người Mãn là Nữu Cỗ Lộc Thị để che dấu tai mắt của mọi người, Tiền Chân Huyên biết ta muốn báo thù, nàng đáp ứng đi theo ta, thế nhưng lại cầu xin ta buông tha cho nhi tử của nàng một con đường sống. Ta cuối cùng thì đáp ứng nàng, chỉ có điều là ta đã có kế hoạch khác.
– Có kế hoạch khác?
Mọi người trong Hồng Hoa Hội không nghĩ tới còn có tầng cố sự này, nghe được Vu Vạn Đình nói như vậy, liền giật mình cả kinh.
– Không sai.
Vu Vạn Đình gật đầu, bất chợt ta nhìn thấy hài tử trong lòng của Tiền Chân Huyên, trong đầu liền lóe lên ý nghĩ, Ung Thân Vương sủng ái nàng như vậy, nếu như Ung Thân Vương leo lên Đế Vị, thì Tiên Chân Huyên rất khả năng làm hoàng hậu, giữ lại hài tử một nửa có huyết dịch người Hán, sau này cũng rất có thể trở thành Hoàng Đế đời tiếp theo.
Đến thời điểm Hoàng Đế có một nửa huyết thống người Hán, thái hậu cũng là người Hán, chuyện của chúng ta phản Thanh phục Minh chẳng phải là dễ dàng hơn nhiều? Vì lẽ đó ta cố nén trong lòng bi thống, để Tiền Chân Huyên tiếp tục ở lại trong phủ của Ung Thân Vương, Tiền Chân Huyên không rõ ý ta, còn tưởng rằng là ta ghét bỏ vì nàng mất đi trinh tiết, hết sức thương tâm thất vọng, còn Ung Thân Vương càng ngày càng sủng ái nàng, cuối cùng đem Hoằng Lịch lập làm Thế tử.
Chỉ tiếc người định không bằng trời định, cuối cùng việc này vẫn là để lộ tin tức, Ung Thân Vương mất đi Hoàng vị, nhưng cũng không trách cứ Tiền Chân Huyên, trái lại càng thương yêu nàng. Tuy rằng Ung Thân Vương là kẻ thù không đội trời chung vơi ta, nhưng ở điểm này ta vẫn vô cùng khâm phục lão.
– Lão Tổng đà chủ vì đại nghiệp, chịu hy sinh như vậy, thực sự xúc động lòng người.
Vô Trần đạo trưởng thở dài một hơi.
Nhưng Lạc Băng trong lòng thì tức giận bất bình:
“Nếu chịu hy sinh thì rõ ràng chính là vị nữ nhân Tiền Chân Huyên kia, bị tình lang mà mình yêu tha thiết xem như là con cờ trong tay, nếu nàng biết chân tướng sự thật, không biết còn có bao nhiêu thương tâm.”
Trần Gia Lạc nghe qua thì trong lòng ngờ vực nổi lên, trong lòng hắn suy nghĩ:
“Dựa theo lời nghĩa phụ nói, Hoằng Lịch là con của Ung Thân Vương cùng Tiền Chân Huyên sinh ra, ta thì là do Trần Các Lão cùng Trần phu nhân sinh ra, giữa hai người không bất cứ cái gì liên hệ máu mủ, thế thì vì sao chúng ta lại giống nhau như vậy?”
– Chuyện này ta vốn là cũng không muốn nhắc đến, chỉ là… ai…
Vu Vạn Đình nhìn Văn Thái Lai, rồi thở dài một hơi.
– Lão tổng đà chủ anh minh đại nghĩa, phu thê chúng ta lại há có thể làm người ích kỷ, Lạc Băng… vì đại nghiệp phản Thanh, e rằng lại oan uổng nàng rồi.
Văn Thái Lai mắt hổ rưng rưng, quay đầu nhìn Lạc Băng nói.
Lạc Băng trong lòng phẫn nộ: “Những nam nhân này chỉ vì đại nghiệp, vậy có lúc nào từng hỏi qua ý nghĩ của mình, cứ làm đại nghiệp là cần nhờ đến thân thể nữ nhân đổi lấy, như vậy làm đại nghiệp đạt được thì có gì khó đâu…”
Lạc Băng chú ý tới giữa trường với ánh mắt các vị đương gia, trái tim nàng dần dần lạnh lẽo hạ xuống: “Ngược lại ngày đó dù sao cũng đã bị Tống Thanh Thư làm qua rồi, từ lâu không còn là thân thể thuần khiết, quá mức thì cứ coi như bị chó cắn thêm một lần nữa thì cũng lại làm sao…”
Thông hiểu rõ ràng tất cả, Lạc Băng mặt như hàn băng:
– Lão tổng đà chủ và các vị đương gia cứ việc phân phó, Lạc Băng sẽ làm hết sức.
Các đương gia nhìn Tứ tẩu bình thường cười nói xinh đẹp, quyến rũ ôn nhu đột nhiên đã lạnh như băng, trong lòng cũng có chút khó chịu, tất cả đều lảng tránh ánh mắt của nàng.
– Bẩm lão tổng đà chủ, muốn đối phó Tống Thanh Thư, còn có những biện pháp khác, không nhất định phải hy sinh Tứ tẩu a!
Dư Ngư Đồng tự đáy lòng vẫn cực kỳ yêu thích Lạc Băng, đương nhiên không đành lòng nhìn nàng ủy khuất như thế.
– Có phương pháp gì, ngươi nói nghe thử xem…
Vu Vạn Đình liếc mắt nhìn hắn một cái.
– Chuyện này… chuyện này…
Dư Ngư Đồng thoáng cái thì làm gì nghĩ ra cái gì diệu kế cẩm nang gì, gương mặt tuấn tú ửng đỏ lúng túng.
– Lão phu biết ngươi xưa nay đối với Lạc Băng có tâm tư, nhưng nể tình ngươi vẫn còn thủ lễ, nên mắt nhắm mắt mở không trách phạt. Không ngờ ngươi vì tư tình nhi nữ, muốn làm tổn hại đến đại nghĩa.
Vu Vạn Đình nổi giận nói.
– Không phải, thuộc hạ… thuộc hạ…
Dư Ngư Đồng muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào…
– Bẩm lão tổng đà chủ, thuộc hạ đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý, Thập tứ đệ cũng là vì tình nghĩa huynh đệ, quan tâm đế tẩu tử mà thôi, lão tổng đà chủ cũng đừng làm khó hắn.
Lạc Băng cúi đầu, nhàn nhạt nói.
– Đã như vậy, ta cũng không truy cứu hắn nữa… Gia Lạc, Thái Lai, Lạc Băng, còn có Thiên Hoành, các ngươi cùng ta đến mật thất bàn kế hoạch kế đối phó với Tống Thanh Thư kia.
Nói xong nhóm người hướng trong nội thất đi đến.
Muốn giúp người không xong, ngược lại còn nhờ người mở miệng cứu giúp, Dư Ngư Đồng cúi đầu xuống, âm thầm siết chặt nắm đấm, trên khuôn mặt hắn không có biểu lộ điều gì…
Bạn vừa đọc xong Quyển 1, đọc tiếp Quyển 2 tại đây: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Cao thủ kiếm hiệp” tại đây: http://truyen3x.xyz/the-loai/tuyen-tap-cao-thu-kiem-hiep/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.