Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2
Chương 70
Tô Thuyên mỉm cười, dù trên mặt vẫn còn sót lại vẻ kinh hoàng.
– Phương pháp khống chế độc xà của Âu Dương Phong thì tỷ không biết, nhưng tỷ lại có cách này…
Nói xong liền lấy từ trong lòng ra một cái túi thơm, Tống Thanh Thư nhận lấy đưa tới chóp mũi ngửi, dù có mùi thơm thân thể của nàng cũng không che giấu được cái loại mùi kỳ quái này:
– Bên trong là cái gì vậy?
Tô Thuyên sắc mặt đỏ lên, vội vàng đoạt lấy lại, mở ra túi thơm, đổ ra một ít bột phấn bôi ở trên người của Tống Thanh Thư:
– Đây là Hùng Hoàng Phấn, khắp nơi trên Thần Long đảo đều là độc xà, toàn bộ giáo chúng nhờ cái này mà phòng thân.
Tống Thanh Thư mừng rỡ, có thể không đụng tới lũ độc xà đương nhiên là rất tốt rồi.
Hai người từng bước một đi đến nơi Âu Dương Phong, Tô Thuyên vừa đi vừa tung ra Hùng Hoàng Phấn trước mặt, độc xà dường như đụng phải thứ đồ vật cực kỳ khủng bố, nhao nhao hướng về phía góc tường đi thẳng, rất nhanh trước mắt đã hình thành một con đường trống.
Âu Dương Phong nhận thấy tiếng chân hai người tới gần, liền mở to đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai người, lão đang vận công bức độc đang đến thời khắc mấu chốt, nếu như Tống Thanh Thư bây giờ muốn lấy tính mệnh của lão, quả thực dễ như trở bàn tay.
Âu Dương Phong đầu óc tuy rằng hỗn độn, nhưng đối với sự nguy hiểm bản năng phản ứng rất nhanh, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi lớn.
– Âu Dương Phong, lão không cần phải lo lắng, tại hạ tuyệt không có ý gia hại, tới đây là giúp lão trừ độc đấy.
Nhìn thấy thần sắc Âu Dương Phong dị thường, Tống Thanh Thư vội vàng nói sáng tỏ, miễn để việc cứu người không trở thành hại người.
– Ngươi gọi ta là Âu Dương Phong?
Âu Dương Phong đang vận dụng công lực toàn thân ép độc, thân thể lài trồng ngược lên, khí huyết chạy thẳng xuống đầu, tâm trí đang hỗn độn, đột nhiên có chút thanh minh, nghe được Tống Thanh Thư kêu lên tên mình, Âu Dương Phong trong lòng khẽ động, lại nhớ đến đối với chính mình đang tìm một loại đồ vật rất trọng yếu, đầu liền đau như muốn nứt vỡ.
Nghe được Âu Dương Phong hét thảm ngay lúc đó, toàn thân lão run rẩy, Tống Thanh Thư lại càng hoảng sợ, chẳng lẽ Âu Dương Phong lại sợ hắn ám hại đến mức tẩu hỏa nhập ma?
Không kịp thời gian suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng đi đến trước người Âu Dương Phong, liên tục phong bế trên người lão mấy đại huyệt.
– Trên người của tỷ tỷ có loại thuốc giải độc nào không vậy.
Tống Thanh Thư lo lắng nhìn Tô Thuyên.
– Có… nhưng không có giải được độc xà Ngũ Thải Thần Long a.
Tô Thuyên do dự nói.
– Còn nước còn tát, mau lấy ra đi.
Tống Thanh Thư tay một tiếp nhận mấy viên hoàn dược của Tô Thuyên, liền nhét vào trong miệng Âu Dương Phong.
Tống Thanh Thư cùng lúc thúc giục chân khí Thần Chiếu Kinh trong cơ thể vận hành theo kinh mạch của Âu Dương Phong, trên tay kình lực trở nên ấm áp ấm áp, trợ giúp cho Âu Dương Phong tiêu hóa dược lực.
Tô Thuyên nhìn thấy lúc này đỉnh đầu của hai người sương khói bốc lên mờ mịt, biết rõ bọn họ vận công đã đến tình trạng nguy cấp, nàng vừa lo lắng Tống Thanh Thư cứu không được Âu Dương Phong, lại vừa lo lắng Âu Dương Phong sau khi khôi phục lại, thì sẽ ra tay ám toán Tống Thanh Thư, vì vậy nàng lặng lẽ nắm lấy mấy mũi ám khí phòng bị sẵn trước.
– Ục…
Thật lâu sau đó, Âu Dương Phong há miệng phun ra một vũng máu đen đậm đặc như mực nước, tanh hôi vô cùng.
– Độc xà thật là lợi hại!
Âu Dương Phong chậm rãi mở mắt, có chút mệt mỏi nói.
– Đó là đương nhiên, Ngũ Thải Thần Long chính là chí bảo của Thần Long giáo.
– Hừ, chẳng qua là lão phu trên người không có mang theo đan dược, con độc xà này chỉ là loại độc tầm thường, há có thể làm khó dễ được lão phu sao?
Âu Dương Phong khinh thường hừ nói.
Thật ra thì Ngũ Thải Thần Long dù sao cũng không phải là độc xà bình thường, dựa vào bản lĩnh Tây Độc, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được độc tính trong cơ thể, nhưng muốn độc máu bức ra khỏi trong cơ thể, thì có chút lực bất tòng tâm, may mắn là Tống Thanh Thư chó ngáp phải ruồi, lấy giải dược cho lão uống, tuy rằng giải dược không đúng chứng, nhưng theo khả năng Tây Độc, thì lại có thể xảo diệu lợi dụng dược tính tương khắc, cuối cùng liền một mạch đem độc tố bức được ra ngoài.
– Bây giờ cũng không cần tranh luận, lão độc vật, chúng ta là bị người ám toán, hiện tại cửa miệng hang động đã bị cửa đá nặng mấy vạn cân phong bế, nên cần lão giúp cho một tay.
Nghe qua “Lão độc vật” ba chữ, Âu Dương Phong trong mắt lóe lên giận dữ, bất quá rất nhanh che giấu lại, hừ lạnh:
– Năm xưa nghe nói Lâm Triêu Anh ở trong cổ mộ có khối đoạn long thạch, cũng là hơn vạn cân, lấy công lực của Vương Trùng Dương cùng Lâm Triêu Anh cũng mở không ra, bây giờ dựa vào ta và ngươi hai người, chỉ sợ cũng không có đủ năng lực.
– Hai người bọn họ võ công tuy rằng cao thâm, nhưng đầu óc không dùng được, chỉ là cánh cửa đá có mấy vạn cân thôi mà, tại hạ ít nhất cũng có hai biện pháp có thể thoát được ra ngoài.
Tống Thanh Thư nói mây trôi nước chảy, tựa như không phải là việc vậy.
– Biện pháp gì, nói nghe qua thử xem.
Âu Dương Phong năm xưa bị Lý Mạc Sầu dẫn tới bên trong cổ mộ, cùng sư phụ của nàng đại chiến một trận, mặc dù đối phương đã bị trọng thương, nhưng lão vẫn cố kỵ phái Cổ Mộ buông đoạn long thạch lấp lại cửa hang đồng quy vu tận, cho nên mới rút đi ra ngoài, bây giờ nghe được Tống Thanh Thư có cách đối phó với cửa đá nên sinh ra hiếu kỳ.
– Là như thế này…
Tống Thanh Thư vừa mở miệng nói, đột nhiên ồ lên một tiếng, ngẩng đầu cẩn thận quan sát Âu Dương Phong, lão không còn chổng ngược, đã ngồi dưới đất, tuy rằng bộ y phục rách tung tóe, tóc tai rối bời lộn xộn, nhưng lại có bộ dáng khí độ thâm sâu của một bộ tông sư…
Trong mắt hiện lên ngạc nhiên, Tống Thanh Thư kinh ngạc hỏi thăm:
– Lão tiền bối đã khôi phục lại thần trí rồi sao?
Nghe Tống Thanh Thư hỏi, Tô Thuyên thất kinh, bàn tay cầm lấy ám khí cũng nắm thật chặt.
Âu Dương Phong hững hờ quét mắt lướt qua Tô Thuyên, nàng lập tức có một loại áp lực đè nặng lên toàn thân, làm cho Tô Thuyên phải buông lỏng ra ám khí, nhìn thấy hai người dị thường, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng tiến một bước, đứng vào giữa hai người, Tô Thuyên lập tức cảm giác toàn thân áp lực đã biến mất vô tung.
Âu Dương Phong dời ánh mắt, cười haha ha.
– Không còn gọi ta là lão độc vật nữa sao?
– Cái ngoại hiệu này là do bằng hữu của lão tiền bối mới có tư cách hô đấy, vãn bối nào dám đường đột.
Tống Thanh Thư đổi giọng…
– Do lão lão khất cái a…
Âu Dương Phong lâm vào hoài niệm, nhưng rất nhanh khôi phục lại, hừ lạnh một tiếng.
– Tiểu tử ngươi rõ ràng võ công cũng không kém gì Ngũ Tuyệt ngày trước, cần gì phải hạ thấp thân phận, tự cho mình là vãn bối…
Tống Thanh Thư ngượng ngập cười một tiếng.
Âu Dương Phong tâm trí hỗn loạn vài chục năm nay, hôm nay linh đài thanh minh, nên có tâm tình thật tốt, thấy Tống Thanh Thư không nói lời nào, lại nổi hứng, tiếp tục nói:
– Lão phu lúc trước đầu óc mặc dù mơ hồ, nhưng có một số chuyện nhìn thấy cũng là nhớ kỹ. Một đời tuổi trẻ, được xưng tụng tuyệt đỉnh cao thủ, thì có Liêu quốc Tiêu Phong cùng Minh giáo Trương Vô Kỵ, gần đây thì có tiểu tử ngươi mới xuất hiện, bất quá những kẻ bị bại trong tay ngươi, ngoại trừ Phương Chứng hòa thượng, những kẻ còn lại cũng chẳng có ai xứng đáng gọi là cao thủ, nên lão phu tưởng rằng ngươi được gọi là ‘Mãn Thanh đệ nhất cao thủ’ cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng, không ngờ sau hai lần giao thủ với ngươi, một thân võ công cũng không có dưới lão phu…
Âu Dương Phong khôi phục thần trí, ngạo khí ngày xưa cũng quay trở lại, lão nhận thức Tống Thanh Thư không có ở phía dưới lão, đã là đánh giá hắn rất cao rồi.
– Âu Dương tiền bối quá khen rồi, lúc giao đấu với tiền bối thì vãn bối phải dùng toàn bộ công lực, còn tiền bối thì mười tầng thực lực, nhiều lắm chỉ mới triển khai bảy tám tầng, vãn bối đã đánh thắng không nổi tiền bối, chứ đừng nói chi là hiện tại bây giờ.
– Ngươi trong lòng bị ràng buộc cố kỵ quá nhiều, mà có thể luyện võ công đến cấp độ này, có thể nói là một kỳ tích.
Tâm tư của Tống Thanh Thư thì Âu Dương Phong cũng có thể đoán được bảy tám phần, nhíu mày nói tiếp.
– Ngươi cho rằng ta mới vừa rồi là khen ngươi sao?
– Um…
Tống Thanh Thư có chút nghẹn lời.
– Ngươi thân là một tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng lại không có ngạo khí của cao thủ tuyệt đỉnh, trong lòng luôn lo lắng lợi ích được mất quá nặng, trong lúc nói chuyện, hành động đều sơ hở lộ ra có chút bỉ ổi hèn mọn.
Âu Dương Phong xem thường nói.
– Không đến mức vậy chứ?
Tống Thanh Thư phiền muộn nói.
– Ta và ngươi rõ ràng võ công chênh lệch không bao nhiêu, lúc ngươi nói chuyện cũng có rất nhiều băn khoăn, ngươi sợ lỡ lời sẽ đắc tội với lão phu, lão phu thật sự không biết đến cuối cùng ngươi đang sợ cái gì?
Âu Dương Phong liếc nhìn hắn.
– Hôm nay chúng ta thân đang ở trong tuyệt địa, vãn bối lo lắng nếu không cẩn thận thì đắc tội với tiền bối, lại có một trận đánh nhau không cần thiết…
Tống Thanh Thư giải thích.
– Cho dù ngươi có đắc tội với lão phu, chuyện có muốn cùng ngươi giao thủ hay không, thì lão phu cũng phải suy tính vậy.
Âu Dương Phong dừng một chút, trên mặt vui vẻ.
– Võ công của ngươi cao như vậy, lão phu lại không có nắm chắc phần thắng dễ dàng, cũng đâu rỗi việc vừa gặp lại cùng ngươi đánh nhau?
– A?
Tống Thanh Thư có chút không kịp phản ứng.
– Nếu không phải là do ngươi cứu lão phu một mạng, lão phu cũng chẳng quản mà nói nhiều với ngươi như vậy.
Âu Dương Phong lần này đại nạn không chết, ngược lại còn được khôi phục thần trí, nên thập phần vui mừng, giờ nhìn thấy Tống Thanh Thư anh tuấn tiêu sái, Âu Dương Phong khó tránh khỏi nghĩ đến Âu Dương Khắc năm xưa, trong lòng hơi chùng xuống.
– Ngươi biết bây giờ vấn đề lớn nhất của ngươi là cái gì không?
Âu Dương Phong chậm rãi mở miệng nói ra.