Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3
Chương 1
Bạn đang đọc Quyển 3, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Cao thủ kiếm hiệp” tại đây: http://truyen3x.xyz/the-loai/tuyen-tap-cao-thu-kiem-hiep/
– A…
Hoa Thiết Can thét kinh hãi, lão không ngờ tới trước đây Huyết Đao lão tổ như một Ma Thần lại có thể bị giết chết như vậy, há hốc mồm mà đứng ở nơi đó.
Tống Thanh Thư không quản đến lão, đưa tay giải khai á huyệt Thủy Sinh, quan tâm hỏi:
– Thủy cô nương, không có bị sao chứ?
Thủy Sinh cắn chặt môi, nhẹ nhàng tránh ra khỏi ngực của hắn, từ dưới đất nhặt lên thanh đao, rất nhanh đi tới bên cạnh thi thể Huyết Đao lão tổ chém liên tiếp trên người lão.
– Thủy cô nương, lão đã chết…
Tống Thanh Thư đi tới phía sau, vỗ nhẹ nhẹ bả vai nàng, thấy cử chỉ nàng điên rồ, liền vội vàng ôm nàng lại, nhảy lui ra khỏi thi thể đầy huyết nhục kia.
– Ỗ… ô…
Thủy Sinh phục hồi tinh thần lại, nằm ở trong ngực Tống Thanh Thư lên tiếng khóc lớn lên.
Tống Thanh Thư thấy Thủy Sinh đã trải qua đoạn địa ngục này, cũng cần triệt để phát tiết ra ngoài, thì trong lòng mới có thể nhẹ lại. Một lúc lâu qua đi, Tống Thanh Thư muốn phân tán sự chú ý của nàng, nói:
– Thủy cô nương, hay là chúng ta đến nơi lệnh tôn an táng đi a…
Thủy Sinh từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, sau khi lau khô nước mắt thì “ừ” một tiếng, nhưng rồi có chút do dự, nhút nhát nói:
– Tống công tử, ta muốn đem di thể phụ thân và hai vị thúc, mang về Giang Nam an táng.
– Đương nhiên các vị đại hiệp này không thể an táng tại nơi hoang giao dã ngoại này, nhưng từ chỗ này cách Giang Nam quá xa, chỉ có thể chờ sau khi chúng ta trở về thì phái người đến đây đem mấy vị đi. Trong thời gian này vạn nhất có các loài dã thú nàng qua, có thể làm tổn hại đến di thể mấy vị, cho nên chúng ta trước sẽ dùng đá vây lại bảo vệ, cô nương xem thấy thế nào?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Tất cả đều mặc cho Tống công tử an bài.
Thủy Sinh vừa mới khóc xong, hiện tại ánh mắt cũng còn hồng đỏ.
Nhìn thoáng qua Hoa Thiết Can vẫn ngây người như phỗng, Tống Thanh Thư hừ lạnh:
– Họ Hoa kia, lão cũng đi tìm đá tảng mang tới đây, an táng mấy vị huynh đệ của lão, ta có thể tha cho lão khỏi cái chết.
Hoa Thiết Kiền giật mình, sau khi nghe rõ Tống Thanh Thư nói, nhất thời đại hỉ, không ngừng gật đầu:
– Được… được… ta đi làm ngay.
Nhìn thân ảnh Hoa Thiết Kiền đi xa, Thủy Sinh nhướng mày:
– Tống công tử, ngươi làm sao lại buông tha cái loại người vô sỉ như vậy.
Tống Thanh Thư lắc đầu nói:
– Hoa Thiết Can lâu nay hành hiệp trượng nghĩa cũng có mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao, bách tính nhận lấy ơn trạch của lão cũng không phải là ít, cho nên cũng không thể bởi vì mới một suy nghĩ sai lầm thì liền giết lão. Huống chi lão cũng không có làm ra cái chuyện mà người người oán trách, cao lắm là hướng đến Huyết Đao lão tổ như chó vẫy đuôi mừng chủ mà thôi.
Thủy Sinh có chút hiểu có chút không hiểu gật đầu, nhưng bên kia thì cô nương lục y hừ một tiếng:
– Lão còn phạm sai lầm là đã ăn cừu của ta đây.
Tống Thanh Thư thấy buồn cười, trong tay mộc kiếm vung lên, một làn kiếm khí phát ra rất nhanh tại cách đó không xa đào ra một cái hố nhỏ, lại từ trên lửa đem miếng thịt cừu nướng thơm ngào ngạt lấy xuống, nhẹ nhàng phóng tới trong cái hố, tay áo phất một cái, đem bên cạnh đất dồn lên, tạo thành một cái mộ phần nho nhỏ.
– Cô nương quý con cừu này như thế, vậy là có thể tự đáy lòng xem nó là bằng hữu, Tống mỗ chỉ có thể hơi tận đơn bạc chi lực, đem nó an táng.
Cô nương lục y ngoài ý muốn quan sát Tống Thanh Thư, dáng vẻ ngây thơ tươi cười ngọt ngào nói:
– Đa tạ công tử.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói:
– Cô nương cũng thật kỳ quái, tại hạ đã hai lần cứu cô nương, cô nương cũng không hề đa tạ tại hạ, bây giờ trái lại bởi vì một con cừu mà lại đa tạ…
Cô nương lục y mỉm cười, cũng không đáp lời, đi thẳng tới bên cạnh mộ phần nho nhỏ kia, vuốt ve trên đất miệng lẩm bẩm:
– Cừu nhi… cừu nhi, kiếp sau đầu thai cho tốt, nghìn vạn đừng bao giờ làm cừu nữa, không thì lại bị người làm thịt ăn…
– Thật là một cô nương quái lạ.
Tống Thanh Thư lẩm bẩm, nhìn Hoa Thiết Can đầu đầy mồ hôi mang đến mấy khối đá, liền nhíu mày.
– Lão tránh ra, để cho tại hạ…
Tống Thanh Thư bảo Hoa Thiết Kiền tránh qua một bên, sau đó dùng mộc kiếm hướng về tảng đá lớn cách đó không xa hoa tay phóng ra, từng làn kiếm khí bén nhọn bắn thẳng vào tảng đá lớn.
Đá lớn chịu không nổi kiếm khí từng làn đánh tới, ầm ầm vỡ ra thành từng mảnh đá lớn nhỏ, Hoa Thiết Kiền cả kinh há to miệng…
Cô nương lục y trong mắt cũng lộ ra một vẻ kinh ngạc, ngọt ngào nói:
– Võ công công tử rất cao a…
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Thế nào… cô nương cũng hiểu võ công sao?
Cô nương lục y lắc đầu:
– Ta không hiểu võ công, chỉ biết đùa giỡn với cây trúc xanh của ta mà thôi.
Ngay từ đầu, từ trên người nàng đã không có nhận thấy được chân khí tồn tại, cho nên Tống Thanh Thư cũng không đem lời nói của của nàng để ở trong lòng, hắn liền cùng với Hoa Thiết Kiền mang di thể Thủy Đại, Lục Thiên Trữ, Lưu Thừa Phong mấy người mai táng.
– Thủy cô nương, chúng ta về lại doanh trại, bá phụ của cô nương cũng đang rất gấp trông ngóng, sau khi trở về chúng ta sẽ an bài người đến đây mang nhóm người của Thủy đại hiệp về Giang Nam.
Tống Thanh Thư từ miệng Hoa Thiết can thì biết được Thủy Giám, Hắc Bạch Song Kiếm đám người chia ra ba phương hướng tìm kiếm.
– Cũng được…
Thủy Sinh lúc này không có chủ kiến gì bộ, toàn bộ việc giao cho Tống Thanh Thư, còn mình thì như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Tống Thanh Thư gật đầu, nhìn Hoa Thiết Kiền liếc mắt:
– Còn lão thì tính sao?
Hoa Thiết Kiền cả kinh, vội vàng nói:
– Ta muốn ở lại chỗ này túc trực bên di thể của mấy vị huynh đệ, để chuộc tội…
Trong lòng lão rõ ràng, nếu cùng Tống Thanh Thư quay trở lại, đám người Thủy Giám chắc chắn sẽ hỏi chuyện đã xảy ra, sẽ lộ ra chuyện tham sống sợ chết của mình, không gạt được ai. Còn chi bằng ở lại chỗ này, Thủy Sinh nha đầu kia tính tình thiện lương, thấy mình thay phụ thân túc trực bên di thể, nhất định sẽ nhẹ dạ, có thể sẽ không nhắc tới chuyện kia của mình.
Hơn nữa, xem Thủy Sinh cùng Tống Thanh Thư liếc mắt đưa tình, nhất định là âm thần có một chân, nếu là không thức đi theo sau quấy rối hai người, ma đầu Tống Thanh Thư kia nhỡ nóng giận thì chẳng phải là mang mình tế sống sao?
Tống Thanh Thư cùng Thủy Sinh nào biết lão đầu trước mắt kính cẩn đứng yên nhưng trong lòng quỷ vực? Thấy lão vì phụ thân túc trực bên di thể, Thủy Sinh có chút cảm động, oán hận nhất thời không cánh mà bay:
– Cảm tạ Hoa bá bá.
Hoa Thiết Can âm thầm vui mừng, đương nhiên trên mặt vẫn là một bộ dạng bi thương:
– Đây là việc bá bá phải làm, chỉ đáng trách là bá bá nhất thời nghĩ sai nên hỏng hết, lúc đó lại không liều mạng đọ sức cùng với Huyết Đao ác tặc…
Tống Thanh Thư khẽ gật đầu, xoay người nhìn cô nương lục y:
– Cô nương… nhà ngươi ở nơi nào, nếu không sẵn dịp tại hạ đưa cô nương về nhà?