Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3

Chương 129



Phần 129

Nhân thấy Nhậm Ngã Hành phản ứng mạnh như vậy, Tống Thanh Thư nhàn nhạt cười:

– Nhạc phụ đại nhân có chút hiểu lầm, giải dược này không phải tiểu tế muốn, mà chính là vì giải độc cho Triệu cô nương.

– Triệu cô nương bên trong đã trúng Tam Thi Não Thần Đan?

Nhậm Ngã Hành nhớ tới vóc dáng Triệu Mẫn tiều tụy, vốn cho rằng nàng chỉ là bị trọng thương, không nghĩ tới lại còn bị trúng độc.

Nhậm Ngã Hành kinh hãi, Tam Thi Não Thần Đan không phải là chi độc tầm thường, bình thường chỉ giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo mới có, Triệu Mẫn lại trúng loại độc này, chẳng lẽ là do Đông Phương Bất Bại ra tay.

Gặp ánh mắt của lão lấp lóe, Tống Thanh Thư liền minh bạch suy nghĩ trong lòng của lão, giải thích nói:

– Là do Sát Nhân Danh Y Bình Nhất Chỉ của Quý giáo hạ độc…

Tiếp lấy đem tất cả sự kiện đã xảy ra kể lại thuận tiện còn tiết lộ thân phận khác của Bình Nhất Chỉ.

– Là Mộ Dung Cảnh Nhạc?

Vừa nghĩ tới mình đối với đối với cái thân phận khác này của Bình Nhất Chỉ mà mình hoàn toàn không biết gì cả, Nhậm Ngã Hành không rét mà run, hoàn toàn không ngờ tới trong giáo thế mà còn ẩn giấu một nhân vật đáng sợ như thế.

– Năm xưa ta chế tác Tam Thi Não Thần Đan có đến tìm hắn để nhờ hỗ trợ, chỉ sợ là sau đó cũng đã nắm được phương pháp luyện chế.

Nhậm Ngã Hành chân mày nhíu chặt hơn, chi pháp luyện chế Tam Thi Não Thần Đan cùng giải dược chỉ có giáo chủ mới biết được, bây giờ bí phương bị tiết lộ ra ngoài, thực sự không ổn a.

– Không biết nhạc phụ đại nhân có thể giải dược được Tam Thi Não Thần Đan trên thân của Triệu cô nương?

Tống Thanh Thư hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

Nhậm Ngã Hành lắc đầu:

– Tam Thi Não Thần Đan tạo ra từ ba loại thi trùng tinh luyện mà thành, trong khi thi trùng trong thiên hạ thì có ngàn vạn loại, ta chỉ dựa vào ba loại thi trùng mà mình thích thú tuyển ra luyện chế Tam Thi Não Thần Đan riêng của mình, còn nếu lựa chọn sử dụng loại thi trùng khác, thì giải dược dùng để áp chế thi trùng cũng sẽ khác biệt, Bình Nhất Chỉ vốn chính là thánh thủ y trung, lại là đệ tử của Độc Thủ Dược Vương, đương nhiên sẽ không lựa chọn đồng dạng với ba loại thi trùng của ta, nói không chừng hắn lại còn thay đổi thêm một số tính chất, thì độc tính liền trở nên càng mạnh hơn.

Tống Thanh Thư thở dài một hơi:

– Trước khi tới Hắc Mộc Nhai đã có chuẩn bị sẵn trong lòng, nhưng lúc này biết được kết quả vẫn là vô cùng thất vọng.

Nhậm Ngã Hành trầm ngâm một lát, mở miệng nói:

– Như vậy đi… lát nữa ta thử dùng giải dược cho Triệu cô nương, xem thử có hiệu quả hay không, nếu mà Bình Nhất Chỉ lựa chọn sử dụng thi trùng giống hệt như của ta thì cũng cũng khó nói.

Nhật Nguyệt Thần Giáo có một cách kiểm nghiệm độc tính Tam Thi Não Thần Đan, chỉ cần lấy ra huyết dịch của người đã bị trúng độc, dựa vào phản ứng đặc thù bên trong dược hiệu, có thể phán đoán ra là bị trúng độc hay là đã giải độc.

– Đa tạ nhạc phụ đại nhân.

Tống Thanh Thư cũng biết hy vọng không lớn, nhưng nếu không thử một lần thì vẫn có chút không cam tâm.

Nhậm Ngã Hành cũng buồn bực, hừ một tiếng:

– Ta cũng không ngờ tới có một ngày, lại xuất thủ cứu giúp tình địch của nữ nhi mình, Triệu cô nương này, có phải là quận chúa Mông Cổ lúc trước quét ngang Lục Đại Phái của Trung Nguyên?

Lúc trước tại Kim Quốc, Nhậm Doanh Doanh cũng không biết thân phận Triệu Mẫn, nhưng về sau các cao thủ tông sư cao cấp của Nhữ Dương Vương phủ xuất hiện, nàng khi trở về nói với Nhậm Ngã Hành, Nhậm Ngã Hành liền cũng đoán được thân phận của nàng.

Thấy Tống Thanh Thư gật đầu, Nhậm Ngã Hành trong lúc nhất thời cũng có chút chấn kinh, ánh mắt phức tạp liếc hắn:

– Tiểu tử ngươi thật là có bổn sự, các nữ nhân bên cạnh đều là tuyệt đại mỹ nhân thì không nói, nhưng từng người ai cũng là thuộc loại nữ nhân dậm chân một cái thì làm cho thiên hạ đều muốn rung chuyển, may mắn là ta niên kỷ đã lớn, nếu không phải thì nhìn thấy tiểu tử ngươi diễm phúc làm cho tức chết.

– Nhạc phụ đại nhân sao nói như vậy, đã không khinh bỉ tiểu tế thuộc loại lãng tử này đã là may mắn, làm thế nào lại có thể hâm một tểu tế như vậy.

Tống Thanh Thư một cái mông ngựa đưa theo lên, lấy thân phận địa vị của Nhậm Ngã Hành, chỉ có Nhậm Doanh Doanh là nhi nữ duy nhất, trong khi mẫu thân của Nhậm Doanh Doanh đã chết sớm, về sau cũng không nghe thấy Nhậm Ngã Hành tục huyền, Tống Thanh Thư đương nhiên đánh giá ra đối phương không phải một người đam mê nữ sắc.

Nhậm Ngã Hành quả nhiên cười ha ha:

– Tiểu tử ngươi… nếu mẫu thân của Doanh Doanh còn tại thế, tuyệt đối thì nàng sẽ không chấp thuận để cho Doanh Doanh gả cho ngươi, một người đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nhậm Ngã Hành tuy không háo nữ sắc, nhưng thân cũng là nam nhân, đương nhiên sẽ không cảm thấy Tống Thanh Thư cái dạng này có cái gì không tốt, một lớn một nhỏ, hai con hồ ly cứ như vậy mập mờ cười lên.

Sau đó Nhậm Ngã Hành xếp đặt buổi tiệc chiêu đãi ba người Tống Thanh Thư, trong bữa tiệc Nhậm Doanh Doanh gương mặt ửng đỏ, ánh mắt một mực không có ý cùng Tống Thanh Thư tiếp xúc, mỗi lần ánh mắt rơi xuống trên thân Triệu Mẫn thì nàng cũng là né tránh.

Tống Thanh Thư không khỏi âm thầm thắc mắc, không biết trước đó Triệu Mẫn hỏi nàng cái gì, khiến cho hiện tại Nhậm Doanh Doanh lại có cái bộ dáng này.

Yến hội qua đi, Nhậm Ngã Hành triệu tập lại trong giáo mấy tên đại phu cao minh đến giải độc cho Triệu Mẫn. Lão cũng không có đem giải dược giao cho Tống Thanh Thư, dù sao giải dược này vạn nhất nửa đường bị Tống Thanh Thư thay xà đổi cột, căn cơ lão thống trị trong Nhật Nguyệt Thần Giáo liền sẽ bị lay động, Tống Thanh Thư tự nhiên rõ ràng trong tâm của lão, nhưng hắn cũng không quản tới.

Triệu Mẫn phục qua giải dược về sau, sau thời gian ba nén hương, mấy tên đại phu thu thập một ít máu huyết của nàng kiểm nghiệm, cuối cùng thì đều lắc đầu, Triệu Mẫn sắc mặt trắng nhợt, Tống Thanh Thư cũng là cau mày.

– Các ngươi dùng loại này thử xem.

Tống Thanh Thư từ trong khuê phòng của Đông Phương Mộ Tuyết tìm lấy son phấn cũ của nàng đưa tới, mấy tên đại phu nhìn qua thì xem thường, tuy nhiên khi tiếp nhận quan sát một lúc thì lộ ra thần sắc chấn kinh:

– Đây cũng là… giải dược của Tam Thi Não Thần Đan!

Nhậm Ngã Hành bỗng nhiên nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, đối phương có được giải dược Tam Thi Não Thần Đan, duy nhất khả năng cũng là Đông Phương Bất Bại đưa cho hắn, xem ra chính mình trước kia thực sự đánh giá quá thấp quan hệ của hai người này. Tống Thanh Thư thân là tiểu tế của lão, lão cũng không nguyện ý đem giải dược đưa cho hắn, Đông Phương Bất Bại lại nguyện ý đưa cho, hai người bọn họ đến cùng là có quan hệ đến như thế nào?

Nhậm Ngã Hành đột nhiên nghĩ đến Đông Phương Bất Bại yêu thích nam sủng, nhìn về phía Tống Thanh Thư ánh mắt liền càng thêm cổ quái mấy phần.

Tống Thanh Thư lúc này lực chú ý toàn đặt ở trên giải dược của Đông Phương Mộ Tuyết có hữu hiệu hay không, nên không có chú ý tới ánh mắt của Nhậm Ngã Hành, chứ nếu là biết được mình bị đối phương hiểu lầm thành một nhân vật như Dương Liên Đình, chỉ sợ là hắn buồn nôn hơn chết.

Mấy tên đại phu lần nữa kiểm nghiệm máu huyết của Triệu Mẫn, thật lâu qua đi lại là nhất trí lắc đầu, thấy vậy Triệu Mẫn toàn thân run rẩy lên, Tống Thanh Thư vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng an ủi:

– Kết quả bây giờ cũng nằm trong dự liệu của chúng ta, chúng ta vẫn còn biện pháp khác, dựa vào sự tài trí thông minh cùng thế lực dưới trướng của cô nương, trên đời này những chuyện không làm được thực sự không có nhiều đâu.

Vừa nghĩ tới có thi trùng tại bên trong thân thể mình, Triệu Mẫn vốn là còn có chút sợ hãi, sau khi nghe được lời an ủi của Tống Thanh Thư, nàng liền cười khúc khích:

– Ngươi tự biên tự diễn nói như vậy làm cho ta tự xấu hổ, ta không có da mặt dày như ngươi vậy.

Chỉ bất quá nụ cười qua đi, hai đầu lông mày của nàng cũng là một vệt sầu lo.

Tống Thanh Thư lại là lâm vào trầm tư, Hồ phu nhân vẫn một mực đang truy tìm nơi Mộ Dung Cảnh Nhạc hạ lạc, Mộ Dung thế gia cũng đang tra tìm hắn, bây giờ thì chắc chắn là Nhậm Ngã Hành cũng sẽ không bỏ mặc một kẻ đang nắm giữ Tam Thi Não Thần Đan đang tiêu dao ở bên ngoài, lại thêm thế lực của Nhữ Dương Vương phủ cùng Kim Xà doanh, Mộ Dung Cảnh Nhạc cho dù là trốn đến chân trời góc biển tất nhiên cũng sẽ bị tìm ra.

Tuy nhiên Tống Thanh Thư cũng rõ ràng, không thể đem hy vọng ký thác vào các cuộc tìm kiếm Mộ Dung Cảnh Nhạc, hắn đang nghĩ, trong thiên hạ này nếu nói người có khả năng có thể giải độc này, sợ là chỉ có Độc Thủ Dược Vương cùng với Thánh Thủ Trình Linh Tố sau này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/

Sau khi lần thứ hai giải độc thất bại, Tống Thanh Thư liền cáo từ Nhậm Ngã Hành, lão không hiểu vì sao hắn lại vội vàng xuất phát như thế, Tống Thanh Thư cũng không cách nào giải thích, bởi vì Yến Kinh thành còn có một đống sự tình đang chờ hắn về giải quyết, cho nên đành phải miễn cưỡng lấy lý do lấp liếm cho qua.

Triệu Mẫn trên thân thương tổn cần phải tiếp tục trị liệu, bởi vậy nàng cùng Tống Thanh Thư lên đường, v phần Lý Mạc Sầu, Tống Thanh Thư để nàng lưu lại tại Hắc Mộc Nhai, Nhậm Ngã Hành cũng rất nể tình hắn, hứa hẹn để lại một vị trí trưởng lão cho nàng, dù sao lão cũng đang chờ thanh tẩy thế lực Trương Vô Kỵ, những vị trí đó chỗ trống cũng cần có người bổ sung, mà Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu võ công trên giang hồ đã có danh vọng, chỉ là một trưởng lão thì thừa đủ tư cách.

Lý Mạc Sầu lúc đầu cũng không muốn, nhưng nàng đã từng đáp ứng ân tình của Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư vốn muốn để nàng về Niêm Can Xử, nhưng bây giờ đã cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo kết minh, hắn sắp xếp dùng nhân thủ của cài cắm vào, Lý Mạc Sầu cũng là người thích hợp nhất để tuyển chọn.

Lý Mạc Sầu cuối cùng vẫn đáp ứng Tống Thanh Thư, tuy nhiên nàng liên tục nhắc nhở, thời gian chỉ hạn trong vòng một năm, một năm sau nàng sẽ phiêu nhiên đi xa, không còn nợ nần gì đến ân tình với hắn, Tống Thanh Thư đồng ý, thời gian một năm, cũng đủ để hắn an bài nhân thủ đầy đủ để chen vào.

Nhậm Ngã Hành mang theo Nhậm Doanh Doanh một đường thịnh tình tiễn đưa hai người xuống núi, trên đường một mực căn dặn Tống Thanh Thư sớm một chút tới đón cưới Nhậm Doanh Doanh, một bên Nhậm Doanh Doanh nét mặt xám xịt, nàng có một bộ biểu lộ ước gì ngươi vĩnh viễn ra đi không bao giờ trở lại.

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/

– Ta thật phi thường tò mò, Yến Kinh thành đến tột cùng có cái gì trọng yếu để ngươi cam lòng từ bỏ mỹ quyến như hoa này mà hướng đến nơi đó rong ruổi vậy?

Rời khỏi Hắc Mộc Nhai một lúc, Triệu Mẫn nhàn nhã ngồi tại trên đệm mềm mại bên trong xe ngựa, cười như không cười nhìn lấy hắn hỏi.

Tống Thanh Thư trong lòng nhảy dựng, Triệu Mẫn nữ nhân này thật quá kinh khủng, vạn nhất bị nàng nhìn ra chút dấu vết thì hỏng bét.

– Tại hạ có thể là hiểu quận chúa đang ăn dấm chua phải không?

Tống Thanh Thư cố ý chêm chọc cười nói.

Triệu Mẫn sắc mặt đỏ lên, quả nhiên liền bị chuyển dời dự chú ý:

– Hừ… ai mà ăn dấm chua với một kẻ lêu lõng như ngươi chứ.

– Tại sao có người ở trên núi một mực truy vấn tại hẹ đến tột cùng làm như thế nào mà thu phục được Nhậm Doanh Doanh?

Tống Thanh Thư nhịn không được cười nói.

– Ta hỏi để biết những thủ đoạn này của ngươi, để về sau mới không dễ dàng bị ngươi lừa gạt chứ.

Triệu Mẫn khanh khách cười rộ lên, tuy nhiên nàng rất nhanh thấy được hai người đối thoại tựa hồ có chút ái muội a, vội vàng lãng nói sang chuyện khác.

– Nếu ta nhớ không lầm, hiện tại ngươi đang là người mà triều đình Mãn Thanh coi như là địch nhân nguy hiểm hận nhất không thể giết được, ngươi lúc này lại chạy đến Yến Kinh thành, không sợ là tự chui đầu vào lưới sao?

– Lấy võ công Tống mỗ, chỉ cần muốn đi, thì trong thiên hạ này dù cho long đàm hổ huyệt cũng không lưu lại được tại hạ.

Tống Thanh Thư ngạo nghễ nói.

– Biết ngươi có được bổn sự này, nhìn thấy ngươi thật là đắc ý. Thấy phát ghét.

Triệu Mẫn thực ra rất thưởng thức cái loại nam nhân tự tin như thế này, đương nhiên trên miệng nàng thì không thừa nhận.

– Tuy nhiên tại hạ chỉ sợ là nếu là có người cố ý mật báo cho triều đình Mãn Thanh thì nói không chừng cũng sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

Tống Thanh Thư một bên nói, ánh mắt một bên hướng trên thân Triệu Mẫn nhìn.

Triệu Mẫn gương mặt lại nóng lên, nàng biết Tống Thanh Thư là châm chọc nhắc đến lần trước nàng tại Kim Xà doanh quay ngược nhất kích với hắn, nên liền gắt giọng:

– Ai da… lần đó là do ta muốn cho ngươi tại Trung Nguyên vô pháp không nơi đặt chân, để bức ngươi đến đầu phục về phía thế lực của Nhũ Dương Vương Phủ bên ta…

– Thật vậy sao?

Tống Thanh Thư cười cười, hắn đã gặp qua nhiều nữ nhân xinh đẹp gạt người, cho nên làm gì mà dễ dàng tin lời nói của nàng như vậy, huống chi Triệu Mẫn còn là một nữ nhân rất là xinh đẹp trong những nữ nhân xinh đẹp.

– Bởi vì khi đó ta không biết ý nghĩ thật sự của ngươi.

Triệu Mẫn thở dài một hơi.

– Nếu như sớm biết ngươi có chí muốn quét sạch thiên hạ, ta làm thế nào có thể tự mình đa tình cho là ngươi sẽ có lúc nguyện ý tìm tới dựa vào thế lực của ta chứ.

– Quận chúa hiện tại đã biết chí hướng của Tống mỗ, phải chăng sau này khi về Mông Cổ liền sẽ báo cho Đại Hãn âm thầm phòng bị tại hạ đây.

Tống Thanh Thư trầm giọng hỏi, hắn bây giờ lông cánh chưa đủ, nếu bị Mông Cổ đối đãi xem như địch nhân nguy hiểm, xác thực không phải là một chuyện tốt.

Triệu Mẫn nở nụ cười xinh đẹp:

– Ngươi quá coi thường tâm trí của Thành Cát Tư Hãn chúng ta, đại hãn cho dù là có biết ngươi là một đối thủ kinh thải tuyệt diễm chăng nữa, chắc chắn là càng thêm thích thú. Chỉ bất quá lấy thực lực trước mắt của ngươi, chỉ sợ là còn lâu mới được đại hãn xem là đối thủ.

– Như vậy cũng tốt.

Tống Thanh Thư cũng không tức giận khi nghe nàng nói như thế, xây cao tường, tích trữ quân lương, trì hoãn xưng vương vốn là khuôn vàng thước ngọc khi muốn tranh thiên hạ, chờ đợi đủ thời cơ thì quả quyết bùng nổ mới là đạo lý.

Triệu Mẫn do dự một chút, lại nói thêm:

– Ngươi cũng yên tâm đi, cho dù bất cứ như thế nào, ta cũng sẽ không hướng về phía Mông Cổ lộ ra chí hướng của ngươi.

Trong nội tâm nàng rõ ràng, lần này Tống Thanh Thư là vì cứu nàng, nên nàng mới mới có thể nghe được một số chuyện bí ẩn của hắn, mà đối phương thì không có chút nào có ý là bị khó xử, về một phương diện nào đó nàng thấy hắn có chút lòng dạ đàn bà thì cho là không đúng, về một phương diện khác lại có một sự xúc động không hiểu được. Nếu đối phương đãi nàng thành ý, nàng cũng không phải là loại người lãnh huyết vô tình.

Đương nhiên quan trọng hơn là Tống Thanh Thư bây giờ thực lực so ra cùng với Mông Cổ, giống như con kiến so với con voi vậy, cũng không cần thiết để nhằm vào.

– Quận Chúa vì tại hạ mà tình nguyện hy sinh lợi ích của Mông Cổ.

Tống Thanh Thư khóe miệng mỉm cười nhạt.

– Quận Chúa làm vậy có thể bị gọi là Mông gian hay không vậy?

Triệu Mẫn ngẩn ngơ, thật lâu qua đi mới phản ứng được, cái hắn gọi là Mông gian là có ý gì, vừa tức vừa phiền:

– Ngươi mới là Mông gian… cả nhà ngươi đều là Mông gian.

– Tại hạ không phải người Mông Cổ, làm sao lại gọi là Mông gian a.

Tống Thanh Thư cười nói.

– Vậy nếu như ta chiêu ngươi làm quận mã thì sao đây?

Triệu Mẫn thốt ra.

Tống Thanh Thư trong lòng lại nhảy một cái, bất quá hắn sớm đã không phải sơ ca tình trường, rất nhanh liền trấn định lại, hỏi ngược lại:

– Thật không?

Triệu Mẫn đánh không lại ánh mắt nóng như lửa của hắn nhìn mình, mất tự nhiên quay đầu đi, khanh khách cười rộ lên:

– Đương nhiên là giả, quận mã của bản quận chúa phải là đại anh hùng: Văn thì có thể an định, võ thì có thể định quốc…

Triệu Mẫn còn chưa nói xong, Tống Thanh Thư làm như ngượng ngùng mỉm cười:

– Không nghĩ tới tại hạ đã che giấu những ưu điểm sâu đến như vậy, mà vẫn bị quận chúa phát hiện ra… Ai… con người của tại hạ bình thường thì rất khiêm tốn lắm…

Triệu Mẫn ngạc nhiên, rất nhanh cười đến hai bầu vú của nàng run rẩy từng hồi:

– Ngươi lúc nào cũng không đứng đắn…

Tiếng cười qua đi, không gian trong xe trở nên kỳ quái, thật lâu qua đi, Triệu Mẫn thăm thẳm thở dài nói:

– Nhưng cái điều kiện lựa chọn quạn mã kia thực ra cũng là thứ yếu, trọng yếu nhất là người kia nhất sinh nhất thế chỉ ưa thích một mình ta…

Triệu Mẫn biết rõ nếu muốn muốn câu dẫn Tống Thanh Thư mắc câu, mấy loại lời nói như thế này thì không nên nói, cũng không biết làm sao, quỷ thần xui khiến nàng lại mở rộng cửa lòng thật sự của mình.

Tống Thanh Thư sững sờ, thở dài:

– Điều kiện này quả thật có chút hà khắc…

Triệu Mẫn đang muốn trêu ghẹo hắn vài câu, ai ngờ Tống Thanh Thư lời nói xoay chuyển, lập tức nói tiếp:

– Bất quá tại hạ tin tưởng vào mị lực của mình, nhất định có thể khiến cho quận chúa nới lỏng cái điều kiện này.

– Ngươi chết đi…

Triệu Mẫn hơi đỏ mặt, không chịu nổi hắn tự luyến, nhịn không được xì một cái.

Sau đó một thời gian, Tống Thanh Thư bắt đầu cho trị thương cho Triệu Mẫn, trong thời gian nhàn rỗi, hai người nói chuyện phiếm, cả hai ngầm ăn ý đều không nhắc đến những câu lộ ra cảm tình, chỉ là trò chuyện trên trời dưới đất. Tống Thanh Thư bị Triệu Mẫn uyên bác tri thức chiết phục, Triệu Mẫn cũng thường xuyên bị Tống Thanh Thư có những ý tưởng kỳ diệu làm nàng chấn động đến nói không ra lời.

Tống Thanh Thư nhờ có Cửu Âm Chân Kinh, Thần Chiếu Công hai thần công phối hợp dẫn đến dụng công ít mà hiệu quả lại cao, từ Hắc Mộc Nhai cho đến bên ngoài Yến Kinh thành ngắn ngủi mấy ngày công phu, Triệu Mẫn một thân nội thương nghiêm trọng đã bình phục được đến bảy, tám phần.

Trải qua mấy ngày sớm chiều gần gũi với nhau, lại còn có tư tưởng giao hòa, mặc kệ là Triệu Mẫn hay là Tống Thanh Thư đều ẩn hiện cảm thấy quan hệ giữa hai người tựa hồ đã khác trước rất nhiều, nhưng muốn nói ra chỗ nào khác trước, thì hai người bọn họ lại không biết nói như thế nào…

– Quận chúa quả thật không có ý định đến Yến Kinh thành a?

Tống Thanh Thư lần nữa hỏi.

– Ai bảo ta võ công không có cao, hiện giờ lại có thương tích trong người, lấy thân phận ta, vạn nhất bị Khang Hi phát hiện, đến lúc đó muốn chạy thì cũng không có cách nào để chạy.

Triệu Mẫn mặt đáng thương nói ra.

– Tại hạ có thể bảo hộ cho quận chúa.

Tống Thanh Thư nghĩ thầm bây giờ ta chính là Khang Hi, bắt hoặc là không bắt không phải chỉ là một câu nói sao.

– Vừa rồi từ trong ánh mắt của ngươi, ta cảm giác được sau khi nghe ta nói không cùng đến Yến Kinh thành thì buông lỏng xuống, rõ ràng là ngươi không muốn ta vào thành, còn giả bộ giống y như là thật.

Triệu Mẫn bĩu môi, vẫy tay.

– Hừ… chẳng qua phân thượng những ngày qua ngươi bồi bản quận chúa giải phiền, bản quận chúa đại nhân đại lượng, nên cũng không so đo chấp nhặt với ngươi…

Tống Thanh Thư phiền muộn:

– Cái gì mà gọi là cùng quân chúa giải phiền chứ, rõ ràng là tại hạ làm người tốt hao phí nội lực chữa thương cho quận chúa mà?

– Ừm… ta nhớ kỹ ngươi là người tốt rồi.

Triệu Mẫn cười ngọt nói.

– Thật ra thì ta đã đi ra ngoài quá lâu, người trong nhà chắc cũng đang trông mong, huống chi trên thân còn mang lấy cái độc thi trùng buồn nôn kia, với lại ta cũng không thể lúc nào cũng chỉ dựa vào ngươi giúp ta tìm thuốc giải…

Tống Thanh Thư nhìn thấy nàng tuy cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hàn quang, trong lòng không khỏi thay Mộ Dung Cảnh Nhạc mặc niệm: “Ngươi gây chuyện với ai không tốt, lại đi gây chuyện với Triệu Mẫn, mà Triệu Mẫn là ai chứ? Đó là lúc nữ nhân lúc trước chỉ phất tay đã khiến cho võ lâm bị tiêu diệt hết phân nữa rồi…”

– Quận chúa cũng không cần quá lo lắng, từ bây giờ cách đến Đoan Dương sang năm còn có một đoạn thời gian dài Tam Thi Não Thần Đan mới phát tác, có Nhữ Dương Vương phủ, Kim Xà doanh, Nhật Nguyệt Thần Giáo liên thủ tìm kiếm, Mộ Dung Cảnh Nhạc dù cho chạy đến chân trời góc biển cũng trốn không thoát.

Tống Thanh Thư xuống xe ngựa, chắp tay nói với Triệu Mẫn.

– Chúng ta sau này còn gặp lại.

Hắn cũng không có nói với Triệu Mẫn về Độc Thủ Dược Vương cùng Trình Linh Tố, dù sao hắn cũng không có nắm chắc hai người kia có khả năng giải được chi độc Tam Thi Não Thần Đan hay không…

– Sau này sẽ gặp lại…

Triệu Mẫn vén lên màn xe, đưa mắt nhìn theo Tống Thanh Thư biến mất ở cửa vào thành, đột nhiên thu hồi nụ cười, lạnh giọng nói.

– Truyền lệnh xuống, tai mắt trong Yến Kinh thành âm thầm theo chân của hắn, ta muốn biết hắn tiếp xúc với ai, làm chuyện gì…

– Bẩm vâng.

Xa phu cung kính đáp, sau đó dùng mật ngữ viết xuống mệnh lệnh, cột vào chân con bồ câu đưa tin lúc nào cũng mang theo, đang lúc muốn thả ra, Triệu Mẫn lại mở miệng nói:

– Chờ một chút!

Chỉ thấy Triệu Mẫn mặt lộ vẻ do dự, thật lâu qua đi rồi thở dài:

– Bỏ đi… huỷ bỏ mệnh lệnh.

Tiếp theo liền hạ rèm xe xuống.

Xa phu nhìn trước mắt, không khỏi ngạc nhiên.

HẾT QUYỂN 3

Bạn vừa đọc xong Quyển 3, đọc tiếp Quyển 4 tại đây: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/


Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Cao thủ kiếm hiệp” tại đây: http://truyen3x.xyz/the-loai/tuyen-tap-cao-thu-kiem-hiep/

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyen3x.xyz, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...