Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3
Chương 24
Lúc này Tống Thanh Thư cũng đã không thể nhẫn nại nữa, nhổm người lên dùng côn thịt cắm vào thật sâu trong âm đạo Chu Chỉ Nhược.
– A…
Cảm thụ được cây côn thịt bị cái hang ôn nhuận bao vây siết chặt tập trung, Tống Thanh Thư phát ra một tiếng tiếng “hừ” hài lòng.
– Chỉ Nhược… sau này còn muốn giết ta nữa không?
Chu Chỉ Nhược thừa nhận sâu trong thân thể mình bị cây côn thịt đánh, lộ ra vẻ mặt hưng phấn ngọt ngào, một đôi cánh tay nhẹ nhàng quấn lên hông của Tống Thanh Thư, nhẹ hừ nói:
– Nếu như mỗi lần gặp lại làm cho ta mau vui sướng như thế này, thì có thể ta sẽ suy tính lại không giết ngươi nữa…
– Ta còn có thể cho muội vui vẻ khoái hoạt hơn nữa.
Tống Thanh Thư cười hắc hắc nói, lập tức vận lên Hoan Hỉ chân khí, một làn hương quen thuộc kích dục như đếm qua lại dần dần tràn ngập ra.
Chu Chỉ Nhược ngửi vào, rất nhanh thân thể nhạy cảm lên cơn động dục với bình thường hơn gấp nhiều lần, bên trong âm đạo run rẩy kịch liệt co bóp tiết ra càng lúc càng nhiều chất nhờn, nàng nức nở hỏi:
– Trên người ngươi phát ra cái mùi hương này đến tột cùng là cái gì vậy?
Tống Thanh Thư đắc ý nói:
– Cái mùi này làm cho sâu trong cơ thể nữ nhân thèm khát nam nhân đến hai chân mềm nhũn ra đó.
– Đối bất kỳ nữ nhân nào cũng đều có hiệu quả sao?
Chu Chỉ Nhược trong ánh mắt đã hiện lên vẻ say mê.
Tống Thanh Thư ngạo nghễ gật đầu:
– Cho dù là tòa băng sơn lãnh cảm, ngửi được cái mùi hương này thì thân thể cũng nóng lên hòa tan thành nước sôi.
– Vậy tại sao trước đây vì sao ngươi không dùng với ta?
Chu Chỉ Nhược ánh mắt phức tạp, nàng hiểu nếu là ngay từ đầu Tống Thanh Thư đã vận dụng loại thủ đoạn này, nàng cho dù là hận hắn tận xương, nhưng với cái thân thể bị kích thích thèm khát khoái hoạt nhục dục thì khó mà ly khai khỏi hắn.
– Cái mùi hương này quá mức bá đạo, nếu hay dùng với nữ nhân, thực sự ta cũng thấy cũng không thú vị chút nào, chỉ với nữ nhân thân thiết cam tâm tình nguyện theo ta, thì ta mới có thể vận dụng loại mùi hương khí này để tăng tăng thêm khoái lạc vui vẻ khuê phòng…
Tống Thanh Thư rút côn thịt ra khỏi âm đạo Chu Chỉ Nhược, một tay lật người nàng qua, bàn tay vuốt ve cái mông to nhẵn nhụi của Chu Chỉ Nhược, nhẹ khẽ thở dài.
– Chỉ Nhược, thân thể của muội thật đẹp.
Cảm giác được côn thịt Tống Thanh Thư rời khỏi thân thể mình, Chu Chỉ Nhược liền có cảm giác trống rỗng, chính đang muốn nói cái gì, thì hắn bày ra tư thế bắt nàng quỳ xuống theo kiểu chó, Tống Thanh Thư lại từ phía sau cái mông nàng chen lấn côn thịt tiến vào, cái loại phong phú tràn đầy quen thuộc này làm cho nàng lại tê dại, cả người kịch liệt run rẩy.
Tống Thanh Thư hai tay đại lực ấn lấy thân thể ôn nhu Chu Chỉ Nhược yêu kiều, lúc này không chút nào giữ lại sức lực, tốc độ đút vào thật nhanh, thời gian so với trước đó lại càng kéo dài…
Lúc này, Tống Thanh Thư muốn cho thân thể cùng tâm linh Chu Chỉ Nhược cảm nhận được hưởng thụ khoái lạc cao nhất, để cho nàng lãnh hội chính thức sự tiêu hồn thực cốt của tính dục nhân gian giao hòa…
Nghe được tình lang khen ngợi, trong lòng Chu Chỉ Nhược dâng lên một trận ngọt ngào, nửa quỳ ở trên giường vểnh cao thêm cái mông, thuận tiện cho côn thịt Tống Thanh Thư tiến nhập.
– Ngươi không được dùng cái bản sự này mà tùy tiện gây tai họa cho nữ nhân…
Chu Chỉ Nhược hai tay nắm thật chặt cái chăn bên dưới, hơi thở dồn dập nũng nịu nói.
– Đó là đương nhiên rồi.
Tống Thanh Thư mỉm cười.
– Không… không đúng, ta chấp thuận cho ngươi dùng cái bản sự này đối phó với một người.
Chu Chỉ Nhược phảng phất nhớ tới cái gì, đột nhiên kêu lên.
– Đối phó ai?
Tống Thanh Thư sửng sốt.
– Triệu Mẫn…
Chu Chỉ Nhược đôi môi khẽ mở, chán thanh nói.
– Các ngươi thật đúng là trời sinh một đôi oan gia a.
Tống Thanh Thư thấy buồn cười.
– Vì ân oán ngày trước, bây giờ đem ta chen vào?
– Hừ… yêu nữ Triệu Mẫn kia tuy rằng một bụng đầy mưu kế, nhưng đúng thật là thiên hương quốc sắc, ngươi đừng nói với ta là vô tâm không muốn động tới.
Chu Chỉ Nhược hừ một tiếng, quay đầu liếc mắt cũng nhận ra Tống Thanh Thư nghĩ một đằng nói một nẻo.
– Bất quá ngươi vui đùa thân thể của Triệu Mẫn thì cũng tốt… tốt nhất để cho Triệu Mẫn làm tiểu thiếp của ngươi, như vậy sau này ta là có thể bắt nàng mỗi ngày bưng trà đưa nước cho ta.
Nghĩ đến điều này, Chu Chỉ Nhược nhịn không được cười khanh khách…
“Quả nhiên lòng dạ nữ nhân này dù như thế nào đi nữa cuối cùng cũng đều là đen.”
Tống Thanh Thư âm thầm tặc lưỡi.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Chu Chỉ Nhược giờ thì rên rỉ liên tục, thân thể yêu kiều đổ lấy mồ hôi trong suốt, hai gò má dương chi bạch ngọc gò má e lệ ướt át ửng đỏ như say rượu, mà ngay cả thùy tai và cái cổ trắng cũng đều đỏ ửng.
– A… tốt… nhanh lên cho ta nha…
Chu Chỉ Nhược đột nhiên cảm thấy sâu trong hoa tâm nóng bừng lên nhột nhạt, dục hỏa không chịu nỗi, kìm lòng không được mị nhãn như tơ, hổn hển cầu khẩn nói, giờ phút nàng đang toàn tâm toàn ý tập trung nhận thức cây côn thịt đang kích thích mãnh liệt đút vào sâu trong âm đạo, chính giữa cửa miệng âm đạo bọt nước dịch nhờn vẩy ra, một hồi tê dại tư vị tiết thân đánh úp về phía toàn thân nàng, tại trong côn thịt Tống Thanh Thư một hồi mãnh liệt một hồi đút vào, âm tinh lại tiết ra nghênh đón đỉnh phong!
Tống Thanh Thư ôm lấy thân hình đổ mồ hôi đầm đìa của Chu Chỉ Nhược, côn thịt dùng sức đẩy lấy hoa tâm, động tác cuồng dã đút vào hoàn thành bước cuối cùng cơn lũ bộc phát truy cầu lấy cái khoái cảm tiêu hồn thực cốt kia, cũng rất nhanh lập tức tinh dịch xì xì phún ra…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
Nhìn bên dưới âm hộ mình dính đầy một mảng lớn tinh dịch và âm tinh, Chu Chỉ Nhược ai thán nói:
– Lát nữa ta làm sao gặp người đây…
– Muội không cần gặp người a, cứ nằm ở trên giường thì tốt rồi.
Tống Thanh Thư đắc ý cười cười.
– Hừ…
Chu Chỉ Nhược lườm hắn một cái, rồi luống cuống tay chân bắt đầu thu thập.
Thấy nàng dọn dẹp lau chùi sạch sẽ xong, Tống Thanh Thư liền giải huyệt ngủ Chu Cửu và Hạ Thanh Thanh.
Thấy Tống Thanh Thư cùng Chu Chỉ Nhược đã thức tỉnh trước, hai nàng không nghi ngờ hắn, chỉ xem là mình quá say ngủ, lại hồi tưởng lại chuyện hoang đường đêm qua, Hạ Thanh Thanh cùng Chu Cửu hai mặt nhìn nhau, ngượng ngùng cúi đầu thấp như con chim nhỏ vậy.
Tống Thanh Thư cười ha hả, mở miệng nói:
– Đa tạ ba vị phu nhân tối hôm qua liều mình cứu giúp, sau này mọi người sẽ là người cùng một nhà…
Lời nói của hắn cũng không có hóa giải được sự xấu hổ của ba nàng, Hạ Thanh Thanh đ đứng dậy, đỏ mặt nói:
– Hôm nay đại hội Kim Xà Vương sắp tới, các đạo nhân mã thì ngư long hỗn tạp, một đêm ta không về, thủ hạ của ta chắc rất nóng lòng, giờ ta về trước Kim Xà Doanh để xử lý chuyện.
Nói xong liền rời đi như chạy trốn.
– Tư Đồ lão anh hùng còn đang chờ tin tức, ta đi thông tri với bọn họ một tiếng…
Chu Cửu phảng phất được Hạ Thanh Thanh dẫn dắt, vội vã tiếp theo, rất nhanh đi ra ngoài cửa.
Tống Thanh Thư mắt mở thật to, quay đầu nhìn Chu Chỉ Nhược:
– Muội chắc cũng muốn rời đi?
Chu Chỉ Nhược gật đầu:
– Đệ tử phái Nga Mi chỉ sợ cũng đang tìm ta, ta cũng phải trở về để bọn họ an tâm…
– Vậy chúng ta còn có thể gặp mặt không?
Tống Thanh Thư hỏi tới.
Nhìn ánh mắt Tống Thanh Thư mong đợi, Chu Chỉ Nhược trong lòng mềm nhũn, đáp:
– Để xem tình huống cái đã…
Thấy nàng cũng không có ý cự tuyệt, Tống Thanh Thư trong lòng vui một chút, trong chớp mắt hương thơm kiều diễm bên trong căn phòng cũng chỉ còn lại có một người cô đơn, Tống Thanh Thư cười khổ, liền ngồi xuống, bắt đầu chải vận lên chân khí trong cơ thể.
Công lực của Minh Tôn quả nhiên không phải là chuyện đùa, may là bản thân hắn có thần khí Hoan Hỉ Thiện Pháp chữa thương, tuy rằng trong cơ thể vẫn còn có chút nội thương, nhưng điều dưỡng một đoạn thời gian thì sẽ tốt rồi, cũng sẽ không ảnh hưởng gì cho việc luận võ sắp tới.
Chu Chỉ Nhược, Chu Cửu còn có Hạ Thanh Thanh, đều là những nữ nhân có căn cốt âm khí thật tốt, bọn họ lại là cao thủ nhất đẳng, tối hôm qua cùng nhau khuynh lực cứu giúp hắn, Tống Thanh Thư trị liệu vết thương qua đi, thì phát hiện công lực mình lại có thể lại tinh thuần thêm vài phần.
“Dù sao cũng phải cảm tạ một chưởng của Minh Tôn kia a…”
Tống Thanh Thư khóe môi nổi lên nụ cười cổ quái vui vẻ, nếu không là như thế, tam nữ này đều là hạng người cực kỳ thanh cao lãnh ngạo, thì làm gì mà hắn có cơ hội cùng lúc đồng thời hưởng thụ giao hoan một lượt với các nàng?
Nghĩ đến chuyện đêm qua động nhân, Tống Thanh Thư lại thấy chân khí trong cơ thể lại rục rịch, hắn rùng mình vội vàng ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu điều tức.
Không biết trải qua bao lâu, lúc Tống Thanh Thư vận công hoàn tất tỉnh lại, thì nghe được bên ngoài cửa sổ truyền tới một giọng nữ nhân ôn nhu:
– Tống đại ca… đã tỉnh chưa?
– Tăng cô nương à? Vào đi.
Tống Thanh Thư phất tay áo, cánh cửa liền mở ra, nhìn cô nương ngập ngừng đứng ở trước cửa, vội vàng hỏi.
– Tăng cô nương, lâu nay một mực đứng chờ ở bên ngoài sao?
– Cũng không phải.
Tăng Nhu lắc đầu.
– Biết thương thế của đại ca vô ngại, lại thấy đại ca ở đây luyện công, nên muội đi về nghỉ ngơi, bây giờ là sư phụ phái muội qua đây mời đại ca đến đại sảnh nghị sự, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Tống Thanh Thư trong lòng áy náy, dọc trên đường tìm cách nói chuyện phiếm với Tăng Nhu, hắn thấy Ti Đồ Bá Lôi đã đem nàng gả cho mình, cũng nên tìm hiểu thêm một chút sinh hoạt của vị hôn thê này…
Tăng Nhu một mực nhỏ giọng nhẹ nhàng đáp trả, giọng nói vui mừng hớn hở, dù sao cơ hội bọn họ đơn độc cùng chung với nhau không nhiều lắm…
Bất quá thời gian vui vẻ thì luôn luôn luôn trôi qua quá nhanh, nhìn cách đó không xa đã gần đến đại sảnh nghị sự, Tăng Nhu nói:
– Tống đại ca hãy vào trong đi thôi, Cửu công chúa cùng sư phụ ở bên trong đang chờ đại ca.
– Cô nương không đi vào sao?
Tống Thanh Thư sửng sốt.
– Không được, muội còn có những việc khác phải làm.
Tăng Nhu mỉm cười lắc đầu.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, thật là một muội tử ôn nhu như nước mềm a.
Nhìn thấy Hạ Thanh Thanh đang ở trong sảnh, Tống Thanh Thư sửng sốt:
– Hạ phu nhân không phải là hồi về Kim Xà Soanh làm chủ phong sao?
Hạ Thanh Thanh liếc mắt:
– Đều hồi về ba ngày trước…
Tống Thanh Thư ngẩn ra, giật mình:
– Ba ngày?
Hạ Thanh Thanh buồn bực gật đầu:
– Ngươi gọi như thế nào cũng không tỉnh, A Cửu nói ngươi đang tiến nhập vào cảnh giới thai tức ngủ đi.
Tống Thanh Thư sửng sốt, chẳng trách mình sau khi vận công hoàn tất thần thanh khí sảng vô cùng, không chỉ là nội thương khỏi hẳn, ngay cả công lực cũng tinh thuần thêm vài ba phần.
– Vậy tại hạ không trễ qua đại hội Kim Xà chứ?
Tống Thanh Thư vẻ mặt cổ quái hỏi, khổ tâm mưu đồ lâu nay, nếu là bởi vì vừa rồi vận công ngủ quên, thế thì tức chết đi được?
– Nếu ngươi ngủ tiếp hai ngày nữa thì mới bỏ lỡ.
Chu Cửu hé miệng cười nói.
– Bây giờ có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?
– Thấy vẻ mặt các người, tin xấu chắc chắn là rất tệ, trước cứ nói một chút tin tốt đi ah.
Tống Thanh Thư trịnh trọng ngồi xuống tại vị trí giữa hai nàng.
– Tin tốt là đề danh của ngươi được quá nửa đầu lĩnh đồng ý, trở thành một trong mười sáu người đề cử.
Chu Cửu đáp.
“Xem ra Triệu Mẫn kia cũng đã có trợ giúp cho ta…”
Tống Thanh Thư đột nhiên nhớ ra.
– Tại sao lại có đến mười sáu người được đề cử, không phải là mười một người sao?
Tổng cộng có mười hai đầu lĩnh, Hạ Thanh Thanh là chủ phong, cùng với Ti Đồ Bá Lôi của Vương Ốc phái, tuyển chọn hắn một người, đương nhiên tất cả chỉ có mười một người hậu tuyển.
Ti Đồ Bá Lôi mở miệng giải thích:
– Bởi vì người trong giang hồ nghe được tin này nên đến nhiều lắm, nghe được phải có đầu lĩnh của Kim Xà Doanh đề danh mới có tư cách tham tuyển, thiếu chút nữa gây ra bạo động, về sau để tránh cho người trong giang hồ kết thù, các đầu lĩnh Kim Xà doanh nhất trí đồng ý tăng thêm mấy người, nhờ vậy mới làm nguôi đi lửa giận của bọn họ.
Hạ Thanh Thanh tiếp lời nói:
– Mấy ngày nay đám nhân sĩ giang hồ đánh tới đánh lui, cuối cùng cũng xác định được thêm năm người còn lại.
– Những giang hồ nhân sĩ muốn tham gia chắc chắn là nhận thấy võ công của mình có tự tin, nên mới tới tham tuyển làm Kim Xà Vương, nói vậy năm người này đều là đỉnh cấp cao thủ ah.
Tống Thanh Thư cảm thán nói.
– Năm người này đích xác đều mang tuyệt kỹ.
Hạ Thanh Thanh gật đầu nói.
– Một người tên là Trác Bất Phàm, được xưng Thiên Sơn Kiếm Thần, kiếm pháp trác tuyệt, hai là Đoàn Duyên Khánh đứng đầu Tứ Đại Ác Nhân cũng có mặt, Nhất Dương Chỉ của lão quả nhiên bá đạo, ba còn có Công Tôn Chỉ, hình như là cốc chủ Tuyệt Tình Cốc, trong tay hắc kiếm Kim Đao phối hợp, cũng là danh tiếng xuất tẫn, bốn là một nữ nhân Ngũ Độc Giáo, không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa dụng độc xuất thần nhập hóa.
– Ngũ Độc Giáo?
Tống Thanh Thư sửng sốt, vội vàng cắt đứt hỏi:
– Nàng tên gọi là gì?
– Hà Thiết Thủ, ta và Hạ phu nhân đều biết.
Một bên Chu Cửu đáp, thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt vẻ cổ quái, hiếu kỳ hỏi.
– Thế nào, ngươi cũng nhận thức nàng sao?
Nghĩ đến lần bên trong hồ nước lạnh như băng cùng với thân thể nóng rực của Hà Thiết Thủ triền miên giao hoan, Tống Thanh Thư ngượng ngùng đáp:
– Từng có gặp mặt một lần.
– Nàng không phải cũng là nữ nhân của ngươi chứ?
Hạ Thanh Thanh vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn.
– Dĩ nhiên không phải.
Tống Thanh Thư lúng túng gượng cười, trong lòng thầm nghĩ: “Đối với Hà Thiết Thủ mà nói, nàng xem hắn như là công cụ giải độc, cho nên nàng tự nhiên sẽ không cho rằng là nữ nhân của mình…”
– Vậy người thứ năm là ai đây?
Tống Thanh Thư vội vã nói sang chuyện khác.
– Người này võ công cao hơn tất cả, là một nam nhân cụt một tay, lại cầm trong tay một thanh Huyền Thiết Kiếm, không ai chống đỡ nổi hắn qua một chiêu…
“Cụt tay, Huyền Thiết Kiếm?”
Tống Thanh Thư vẻ mặt thay đổi:
– Có phải tên là Dương Quá?
– Làm sao ngươi biết?
Hai nàng đều mở miệng hỏi.
Tống Thanh Thư cũng không giải thích thêm.
– Được rồi, các ngươi nói tin tức xấu có đúng là nói về hắn?
Chu Cửu lắc đầu:
– Mấy người này võ công tuy cao, nhưng trong mắt của ta, chưa chắc là đối thủ của ngươi.
– Vậy tin tức xấu là gì?
Thấy nàng vẻ mặt trầm trọng, Tống Thanh Thư có cảm giác không ổn.
– Trang chủ Thiên Liễu Trang là Trử Hồng Liễu đề danh một cô nương, các đầu lĩnh khác đều cười nhạo, bất quá chúng ta lại rất rõ ràng võ công cô nương này như thế nào, bởi vì lần trước chính nàng cứu ngươi từ trong tay Minh Tôn.
Hạ Thanh Thanh thở dài một hơi.
– A Thanh!
Tống Thanh Thư hít một hơi khí lạnh…