Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4
Chương 224
– Năm xưa Thái Tông băng hà, vượt qua thế lực khắp nơi tranh giành, cuối cùng đương kim hoàng thượng leo lên hoàng vị, bất quá hoàng thượng khi đó tuổi còn quá nhỏ, đại quyền triều chính đến từ ba vị công thần cùng nhau chủ trì…
Hoàn Nhan Trọng Tiết đột nhiên mở miệng kể lại…
– Ba vị này theo thứ tự là chính là gia gia của ta, Hoàn Nhan Tông Bàn, phụ thân của Hải Lăng Vương là Hoàn Nhan Tông Kiền, còn có Triệu Vương Hoàn Nhan Hồng Liệt.
“Hoàn Nhan Hồng Liệt? Trong cái thế giới này hắn là phụ thân chính thức Dương Khang…” Tống Thanh Thư cũng không có đã quấy rầy Hoàn Nhan Trọng Tiết, tiếp tục nghe nàng kể tiếp.
– Ngay lúc đầu thì còn bình an vô sự, ba người cùng nhau xử lý triều chính, Kim Quốc rất nhanh phát triển không ngừng, đã trở thành một trong những cường quốc của thiên hạ lúc ấy, bất quá bọn họ ba vị đều là nhân kiệt, ở sâu trong nội tâm lại không cam tâm cùng người khác chia sẻ quyền lực, cho nên cũng không lâu lắm, ba người liền bắt đầu đấu đá lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi.
– Ngay từ đầu thì gia gia của ta chiếm lấy ưu thế, dù sao gia gia của ta là trưởng tử của Thái Tông, sau khi Thái Tông băng hà, về lý luận thì gia gia kế thừa hoàng vị, nhưng vì dưới dự quản thúc của thế lực khắp nơi, gia gia phải đem hoàng vị trả lại cho tử tôn của Thái Tổ, bất quá lạc đà gầy dùng vẫn vẫn tốt hơn ngựa béo, trong tam đại thần phụ chính thì gia gia là có thế lực cường đại nhất, vừa vặn khi đó thế tử Hoàn Nhan Khang của Triệu Vương tại Trung Nguyên bị giết, Triệu Vương tâm thần bất loạn, gia gia liền thừa cơ gạt bỏ phe cánh của Triệu Vương, bị phá bỏ trung tâm quyền lực, nên cuối cùng Triệu Vương buồn bực sầu não mà chết.
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái, bây giờ nghe nàng kể rõ, gia gia của nàng năm xưa rõ ràng cũng không phải là người tốt lành gì, nàng cũng không có một chút nào là có ý tứ kiêng kỵ vi tôn?
Hoàn Nhan Trọng Tiết tiếp tục nói:
– Thời của Triệu Vương qua đi, gia gia của ta có thể nói là quyền khuynh triều dã, ngay cả đại thần phụ chính Hoàn Nhan Tông Kiền đối với gia gia của ta tất cung tất kính, khi đó Nhan Tông Kiền giống như thiên lôi sai đâu đánh đó, vì thế mà dần dần gia gia của ta buông lỏng cảnh giác, Hoàn Nhan Tông Kiền bắt đầu lộ ra răng nanh, đến lúc gia gia nhận ra phản ứng thì đã không còn kịp, cuối cùng Hoàn Nhan Tông Kiền vu hãm gia gia mưu phản, đem ra xử tử, phụ thân của ta cũng bị liên luỵ chết oan tại bên trong ngục…
– Cô nương cũng bớt đau buồn đi!
Thấy nàng thần sắc đau thương, Tống Thanh Thư không biết làm sao an ủi nàng, nên nghĩ đến biện pháp chuyển dời sang chuyện khác…
– Thế nhưng là tại hạ không biết rõ, gia gia của cô nương năm đó đã khống chế triều cục, Hoàn Nhan Tông Kiền dựa vào cái gì mà dễ dàng như vậy lật bàn chứ?
– Ngươi quên là ngay từ đầu, ta đã nhắc qua thân phận liên quan tới gia gia sao?
Hoàn Nhan Trọng Tiết nhìn qua phương hướng của hoàng cung, trên mặt mang theo hận ý…
– Gia gia của ta lúc trước suýt đã kế thừa hoàng vị, Hoàn Nhan Đản sớm đã xem gia gia của ta là cái gai trong mắt, Hoàn Nhan Tông Kiền cũng là biết được tâm ý của Hoàn Nhan Đản, nên mới thành công vu oan hãm hại giết chết gia gia của ta.
Nhắc đến Kim Quốc hoàng đế, nàng gọi thẳng tên, trong giọng nói hoàn toàn không có chút nào tôn kính.
Tống Thanh Thư bùi ngùi thở dài:
– Từ xưa đến nay dính đến hoàng vị chi tranh, cho dù là người mềm yếu, cũng sẽ trở nên có thủ đoạn độc ác.
Hoàn Nhan Trọng Tiết kinh ngạc liếc hắn:
– Xem ra ngươi cũng không phải là loại người trung quân ái quốc gì cả…
Tống Thanh Thư cười khổ, chính mình nếu nói cho dễ nghe thì gọi là Kim Xà Vương, chứ thật ra thì cũng chỉ là một đầu lĩnh phản tặc mà thôi:
– Tiếp tục đi, về sau lại phát sinh ra chuyện gì?
– Từ lúc gia gia cùng phụ thân xảy ra chuyện, mẫu tử của chúng ta liền mất đi sự bảo hộ, đồng thời bởi vì mẫu thân ta diễm danh từ lâu đã lan xa, dần dần rất nhiều người đều treo lên chủ ý với mẫu thân, bất quá mẫu thân dù sao thân phận mẫn cảm, nên ai cũng không dám tùy tiện động thủ, thẳng đến…
Hoàn Nhan Trọng Tiết thanh âm lại trở nên băng lãnh thấu xương…
– Thẳng đến có một ngày, Hoàn Nhan Lượng cẩu tặc kia uống say xông vào trong phủ, đem mẫu thân ta… đem mẫu thân ta…
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng sờ sờ tóc nàng, an ủi:
– Được rồi… tại hạ biết, không cần phải nói ra…
Hoàn Nhan Trọng Tiết liếc hắn một cái, lại tiếp tục kể:
– Lúc ấy phụ thân của hắn là Hoàn Nhan Tông Kiền quyền khuynh triều dã, dù cho hắn làm ra cái chuyện dạng này, cũng không có một ai dám trị hắn tội, trong kinh thành mẫu thân ta bốn phía xin giúp đỡ, vẫn không ai nguyện ý xuất thủ tương trợ, ngược lại còn lưu truyền ra một số lời đồn, nói mẫu thân ta thay long đổi dạ, trượng phu vừa chết liền đi, liền thông đồng với nam nhân khác…
– Mẫu thân ta trong tuyệt vọng liền cam chịu, trước kia chỉ là một người ôn nhu hiền lành đã biến mất, thay vào đó lại trở thành một nữ nhân quyến rũ phong tao, nàng du tẩu tại ở giữa nơi đông đảo nam nhân, vì thế trong mắt mọi người đây là là một đãng phụ…
Nói đến đây nàng toàn thân vô pháp ức chế run rẩy lên.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Mẫu thân của cô nương cũng là bị buộc bất đắc dĩ, gia gia cùng phụ thân của cô nương đã chết đi, các ngươi lại là mang tội chi thân, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị giáng xuống làm nô, mẫu thân cô nương chỉ là một nữ nhân, chỉ đành có thể lợi dụng sắc đẹp của mình, nếu không làm như vậy, thì làm thế nào duy trì được cái nhà này, làm sao mà bảo hộ cho cô nương?
– Ta không cần mẫu thân ta bảo hộ!
Hoàn Nhan Trọng Tiết liền xù lông…
– Ta tình nguyện năm xưa mẫu thân mang theo ta cùng một chỗ chết theo bồi với phụ thân, cũng không muốn nhìn thấy nàng làm những chuyện như vậy! Nói đến chẳng qua là mẫu thân ta sợ chết, đã lựa chọn tham sống mà thôi.
Nhìn thấy cô nương trước mắt kích động, Tống Thanh Thư thở dài một hơi:
– Trên thế gian này đại dũng cảm nhất không phải vì một cái chuyện oanh liệt nào đó mà chết đi, người tồn tại trong tủi nhục, sống so với chết đi còn đau thương hơn nhiều, đó mới chính là người dũng cảm nhất…
Hoàn Nhan Trọng Tiết ngẩn ngơ:
– Có ý tứ gì?
Tống Thanh Thư nhìn mỹ phụ ngã xuống giường nằm ngủ say, trầm giọng nói ra:
– Tại hạ tuy không rõ ràng ý nghĩ của mẫu thân của cô nương như thế nào, chỉ là có thể suy đoán được một vài ba phần, dựa theo câu chuyện của cô nương vừa nói, bây giờ triều đình là do phụ tử của Hoàn Nhan Tông Kiền cầm giữ, nhưng vì sao hiện tại không thấy tăm hơi Hoàn Nhan Tông Kiền đâu cả, còn Hoàn Nhan Lượng tại trong triều đình, thì chỉ đứng hàng thứ tư, ở trên hắn còn có Hoàn Nhan Tông Hiền, tả thừa tướng Tông Mẫn, hữu thừa tướng Tông Bản?
– Hoàn Nhan Tông Kiền hình như là bị bệnh, nên lựa chọn cáo lão hồi hương, không bao lâu thì chết, sau đó thì tôn thất của người khác mới thừa cơ vượt lên…
Hoàn Nhan Trọng Tiết âm thanh liền run rẩy…
– Ngươi cho là tất cả mọi chuyện là do mẫu thân của ta làm? Không… tuyệt không có khả năng…
– Lệnh Đường những năm qua trường tụ thiện vũ, đi khắp nơi du thuyết tại chính giữa các nam nhân kia, Hoàn Nhan Tông Kiền sau khi cáo bệnh về quê, không bao lâu thì quyền lực liền bị mấy thế lực khác chia cắt, nếu nói những chuyện này không hề có một chút nào quan hệ đến mẫu thân của cô nương, thì tại hạ không tin.
Cứ việc Tống Thanh Thư không biết bên trong rõ ràng, bất quá từ khi đi vào cái thế giới này, làm hoàng đế thì hắn cũng đã làm, do đó lý luận cùng thực tế kết hợp, góc độ nhìn vấn đề thâm sâu thì tuyệt không phải là một cô nương như Hoàn Nhan Trọng Tiết có khả năng so bì.
– Không nghĩ tới trên đời này lại còn có một người có thể hiểu được ta…
Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một giọng nói thăm thẳm u buồn, Hoàn Nhan Trọng Tiết toàn thân cứng đờ, không thể tin được quay đầu lại, trước đó mẫu thân còn nằm ở trên giường ngủ say như chết, bây giờ đã ngồi dậy, hai mắt thư thái, đâu có nửa phần nào có bộ dáng say chứ?
Tống Thanh Thư cũng có chút chấn kinh, không ngờ tới đối phương lại là giả say, bất quá hắn nhanh hơn Hoàn Nhan Trọng Tiết trấn định lại, cười đáp:
– Phu nhân đột nhiên tỉnh lại, khiến cho tại hạ thật sự là bị giật mình…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Bồ Sát A Lý Hổ thật sâu liếc hắn một cái:
– Ngay cả ta nữ nhi của ta cũng không hiểu được ta, thậm chí còn căm hận, không nghĩ tới phò mã chỉ là một ngoại nhân, lại có thể đem tâm tư của ta đoán được tám, chín phần, trước kia ta còn không hiểu Ca Bích tại sao lại nhìn trúng ngươi, bây giờ rốt cuộc đã minh bạch, có thể gả cho ngươi dạng nam nhân như thế này, đó là nhất phúc của một nữ nhân…
Tống Thanh Thư được nàng tán tụng có chút nóng mặt, ngượng ngùng cười nói:
– Phu nhân quá khen.
– Nương, hắn không phải Đường Quát Biện.
Hoàn Nhan Trọng Tiết cho dù chưa có lấy lại được tâm trí, bất quá nghe được lời nói mẫu thân, vẫn là cải chính.
– Ừm?
Bồ Sát A Lý Hổ mặt lộ vẻ vẻ kinh dị, Hoàn Nhan Trọng Tiết lúc này mới đem chuyện mình phát hiện ra thân phận của hắn kể qua một lần.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Cô nương sai rồi, cô nương dựa vào cái gì mà cho là tại hạ giả mạo chứ? Bởi vì tại hạ có võ công sao? Nếu như tại hạ nhớ không lầm, Trọng Tiết tiểu thư trong mắt mọi người cũng là không biết võ công, trong khi cô nương lại mang trong người tuyệt kỹ, vậy thì tại hạ cũng có thể hoài nghi cô nương là người giả mạo đúng không?
Hoàn Nhan Trọng Tiết nghẹn lời:
– Ngươi cưỡng từ đoạt lý, trước đây ngươi rõ ràng đã thừa nhận!
– Tại hạ thừa nhận sao?
Tống Thanh Thư cười như không cười nhìn lấy nàng.
Hoàn Nhan Trọng Tiết ngẩn ngơ, nhớ lại đối phương quả thật từ đầu tới cuối cũng không có thừa nhận mình là giả mạo, chỉ là tự mình cứ cho là vậy thôi.
Bồ Sát A Lý Hổ duỗi tay đè chặt lại nữ nhi:
– Ngươi nếu là Đường Quát Biện thật cũng tốt, không phải cũng được, đúng ra thì đối với mẫu tử của chúng ta mà nói, không có khác gì nhau bao nhiêu, điều chúng ta duy nhất quan tâm là ngươi đến tột cùng… là địch? Là bạn?
– Là bạn cũng tốt, là địch cũng được, mẫu tử của phu nhân cũng không có lựa chọn được, phu nhân nghĩ sao?
Tống Thanh Thư nhìn trước mắt vị phu nhân thành thục xinh đẹp này, cảm khái không thôi, khó trách nàng có thể du tẩu ở giữa tại bên trong đông đảo nam nhân, quả thật là nàng có cái vốn liếng dung nhan này.
– Công tử nói rất đúng…
Bồ Sát A Lý Hổ mỉm cười…
– Nghe lời nói của công tử vừa rồi, rõ ràng đối với mẫu tử của chúng ta không có địch ý, chỉ là do ta quá lo ngại…
– Phu nhân nhiều năm nhảy múa trên lưỡi đao như vậy, cẩn thận một chút cũng đúng…
Tống Thanh Thư đáp.
– Nhảy múa trên lưỡi đao? Công tử nói thật đúng là chuẩn xác.
Bồ Sát A Lý Hổ che miệng cười rộ lên.
Hoàn Nhan Trọng Tiết cau mày, bởi vì những năm qua đã có bóng mờ, nàng không thích mẫu thân cùng hắn nói lời trêu đùa, thấy vậy lập tức ngắt lời nói:
– Nương, vừa rồi hắn nói những lời đó là thật sự sao?
Bồ Sát A Lý Hổ thu hồi nụ cười, thở dài một hơi:
– Năm đó lúc phụ thân ngươi xảy ra chuyện, ta cũng muốn tự sát đi cùng với hắn, thế nhưng khi đó ngươi còn quá nhỏ, nếu ta chết đi, thì ngươi chỉ sợ không sống được, mà coi như là có sống sót, ngươi cả đời này cũng sẽ bi thê thảm vô cùng, lúc đầu ta còn có chút do dự, thẳng đến khi Hoàn Nhan Lượng lần kia xông vào trong phủ về sau… Từ đó ta đã nghĩ thông suốt, ta muốn báo thù, không chỉ là muốn thay phụ thân của ngươi cùng gia gia báo thù, mà còn muốn vì chính mình báo thù, cho nên ta lựa chọn sống sót. Những năm qua nhận hết tất cả khuất nhục, còn bị nữ nhi của mình xem thường, ta cũng đã từng dao động qua, những năm tháng qua sự hy sinh cũng không có uổng phí, cuối cùng cũng thành công đem lão già Hoàn Nhan Tông Kiền khốn nạn này giết chết…
– Chờ một chút, Hoàn Nhan Tông Kiền là do nương giết chết? Lão không phải nhiễm bệnh cáo lão hồi hương sao a?
Hoàn Nhan Trọng Tiết ngạc nhiên hỏi.
– Ngươi cho rằng lão sẽ đơn giản như vậy mà từ bỏ quyền hành à?
Bồ Sát A Lý Hổ do dự một chút, cuối cùng vẫn là lắc đầu…
– Trong đó quá trình này ngươi tốt nhất là không nên nghe, ngươi cũng sẽ không muốn nghe qua đâu…
Hoàn Nhan Trọng Tiết ngẩn ngơ, rất nhanh kịp phản ứng, đầu mũi chua chua, lập tức bổ nhào vào trong ngực mẫu thân:
– Nương, những năm qua nhi nữ đã hiểu lầm nương rồi… hu hu…
Gặp mẫu tử bọn họ khóc thành một đám, Tống Thanh Thư cũng không muốn quấy rầy các nàng, liền đi đến bên người Triệu Mẫn, nhìn lấy khuôn mặt nàng tĩnh mịch nằm nhắm mắt, hắn thất thần qua đi rồi lại nhức đầu, bây giờ xử lý nàng như thế nào, mới thật là một vấn đề, thả ra thì khẳng định là không thể nào, thế nhưng là hắn cũng không dám đem nàng lưu tại nơi này, Hoàn Nhan Trọng Tiết này có mặt ngoài thiên chân vô tà, thực chất bên trong lại có thủ đoạn độc ác, không chừng quay người liền đem Triệu Mẫn diệt khẩu.
Hoàn Nhan Trọng Tiết nhào vào trong long mẫu thân khóc một hồi, rồi ngẩng đầu lên:
– Nương… đã giết Hoàn Nhan Tông Kiền, nhi nữ cũng muốn đi giết Hoàn Nhan Lượng, để có thể thay phụ thân cùng gia gia báo thù.
– Đừng!
Bồ Sát A Lý Hổ vội vàng kéo nữ nhi lại…
– Hoàn Nhan Lượng bên người cao thủ đông đảo, ngươi giết không được hắn đâu.
– Một mình nhi nữ không được, nhưng còn có hắn đây.
Hoàn Nhan Trọng Tiết liền chỉ trên thân Tống Thanh Thư…
– Hắn đã đáp ứng, giúp nhi nữ giết Hoàn Nhan Lượng.
– Ta lúc nào đáp ứng cô nương chứ?
Tống Thanh Thư một mặt phiền muộn, cô nương này thật đúng là ỷ lại vào ta.
– Ngươi nếu không đáp ứng thì ta sẽ đem chuyện giả mạo Đường Quát Biện giũ ra…
Tống Thanh Thư vừa muốn nói gì, Hoàn Nhan Trọng Tiết nhanh chóng nói tiếp…
– Đừng hòng lừa gạt ta, đến lúc đó để xem người trong kinh thành có tin hay không?
– Coi như ta sợ đại tiểu thư đi…
Tống Thanh Thư đau đầu…
– Tại hạ sẽ giúp cô nương giết Hoàn Nhan Lượng, bất quá không phải là ngay bây giờ…
– Vậy thì lúc nào?
Hoàn Nhan Trọng Tiết truy vấn.
– Chuyện này cô nương không cần quản, tại hạ đang tiến hành một kế hoạch đối phó với Hoàn Nhan Lượng, không cho phép cô nương làm hỏng chuyện của tại hạ.
Tống Thanh Thư đáp.
– Ta không tin!
Hoàn Nhan Trọng Tiết nghĩ thầm, ta không phải dễ lừa gạt như vậy, muốn dùng chi kế hoãn binh ngăn chặn ta, không có chuyện đó đâu.
Tống Thanh Thư sa sầm mặt lại, Bồ Sát A Lý Hổ vội lôi kéo nữ nhi:
– Tốt rồi, nương tin tưởng là hắn sẽ không gạt chúng ta đâu.
– Thế nhưng Hoàn Nhan Lượng ba lần, bốn lượt đều đem xe ngựa ưa thích của mình đưa cho hắn ngồi, con không tin là hắn chịu giết Hoàn Nhan Lượng.
Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng gấp, vội vàng đem chuyện lúc trước ám sát Hoàn Nhan Lượng nhầm lúc Tống Thanh Thư đang ngồi trong xe nói cho mẫu thân biết, nghe qua thì Bồ Sát A Lý Hổ cũng bắt đầu lộ ra vẻ ngờ vực.
Tống Thanh Thư bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: Đưa xe ngựa ưa thích thì tính toán là cái gì, Hoàn Nhan Lượng còn đem vương phi của hắn đưa cho ta leo lên trên người cưỡi đây…
Chú ý tới ánh mắt hai mẫu tử hồ nghi, Tống Thanh Thư hơi suy nghĩ:
– Các người nếu như không tin lời nói của tại hạ, thì tại hạ sẽ mang các người đi gặp một người.
– Người nào?
Hai nàng cùng hỏi.
– Ca Bích!
Tống Thanh Thư trầm giọng đáp, thực ra thì hắn cũng không cần phải giải thích cho hai nàng, chỉ là lo lắng song phương cứ hoài nghi lẫn nhau, trong tình huống hợp tác, rất có thể sẽ xuất hiện một số không phiền phức không đáng, đã là như thế, còn không bằng thẳng thắn hợp tác.
Lấy võ công của hắn, lấy hữu tâm tính toán vô tâm, muốn giết Hoàn Nhan Lượng cũng không khó, khó là giết hắn xong rồi thì phải làm sao bây giờ? Lần này cơ duyên xảo hợp có được thời cơ tiến vào phạm vi hạch tâm quyền lực Kim Quốc, nếu cứ như thế lãng phí thì rất là đáng tiếc.
Hắn biết được Hoàn Nhan Lượng có ý muốn soán vị, thì liền đã có một kế hoạch, trước hết cứ để cho Hoàn Nhan Lượng diệt trừ các thế lực cao tầng của Kim Quốc, đến lúc Hoàn Nhan Lượng trở thành nhân vật trọng yếu, khi Hoàn Nhan Lượng đắc chí chuẩn bị lên làm hoàng đế, thì mình lại thay vào đó, cứ như vậy không chỉ có thể diệt trừ được Hoàn Nhan Lượng, mà còn có thể chiếm được quyền hành Kim Quốc.
Bất quá đó cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, trước đó… lúc thay thế làm hoàng đế Khang Hy là cũng nhờ vào cơ duyên xảo hợp nên mới thành công, có thể nói lần đó bốc lên mạo hiểm cửu tử nhất sinh, mà cũng bởi vì việc này xảy ra quá gấp, hắn còn chưa kịp lôi kéo tâm phúc, dẫn đến lúc hắn làm hoàng đế Thanh Quốc, đối với quyền hành toàn bộ thì sự khống chế cũng cực kỳ hữu hạn, dù là có Đông Phương Mộ Tuyết thuộc dạng thiên hạ kỳ tài trợ giúp.
Nếu như hắn có đầy đủ tâm phúc hỗ trợ khống chế toàn bộ Thanh Quốc, thì sẽ không phát sinh chuyện Thanh Quốc phái đại quân vây quét Kim Xà Doanh, đó là do các thế lực cao tầng Mãn Thanh cùng chung quyết định, dù là hắn thân là hoàng đế, cũng không cách nào ngăn cản, một khi cố tình ngăn cản, rất dễ dàng gây nên sự hoài nghi…
Về sau nhờ có Đông Phương Mộ Tuyết trợ giúp, liên tục không ngừng báo đến tin tức, hắn mới từ trong hung hiểm hoàn thành được kỳ tích lấy ít thắng nhiều, đánh tan mười vạn quân Thanh, về sau thừa cơ chuyện này thanh tẩy một số nhóm người cao tầng Thanh Quốc, lúc này mới miễn cưỡng khống chế được Thanh Quốc.
Lần này tại Kim Quốc, hắn cũng không muốn lịch sử tái diễn lập lại một lần, lần trước mạo muội động thủ với quân Thanh là bị buộc bất đắc dĩ, lần này có đầy đủ thời gian, đương nhiên phải chuẩn bị hoàn toàn cho thật tốt.
Nếu cùng với mẫu tử Trọng Tiết biến thành minh hữu, thì ba đại thế gia của Kim Quốc đã đạt được hai: Bồ Sát thế gia, Đường Quát thế gia, nương nhờ Hoàn Nhan Trọng Tiết dựng vào Thái Tông một mạch, nương nhờ Dương Quá dựng vào Triệu Vương một mạch, lại thêm Hoàng hậu Bùi Mạn cũng là người một nhà, một khi bố cục cuối cùng hoàn thành, đến lúc đó đối với Kim Quốc khống chế không phải vội vàng giả mạo làm hoàng đế Khang Hy hữu danh vô thực như trước đó nữa…
Tống Thanh Thư ôm lấy Triệu Mẫn, lại mang theo mẫu tử Hoàn Nhan Trọng Tiết, tiếp lấy bóng đêm lặng lẽ quay trở lại Đường Quát phủ, khi Ca Bích nhìn thấy hắn mang theo nhiều người như vậy trở về, thì giật mình:
– Um… phu quân, đây là chuyện gì vậy?
Tống Thanh Thư đem Triệu Mẫn để nằm trên giường, kéo chăn đắp ở trên người nàng:
– Cô nương này tạm thời cứ mặc kệ, còn hai người bọn họ chắc là phu nhân hẳn là nhận biết a?
Ca Bích nhìn hai mẫu tử liếc qua gật đầu, Hoàn Nhan Trọng Tiết còn tốt, ngẫu nhiên còn tới ở chung với nàng, một tiếng cô cô, hai tiếng cũng cô cô thân mật cực kỳ, ngược lại là Bồ Sát A Lý Hổ, hai người cũng không có giao tình gì, vẻn vẹn giới hạn chỉ biết nhau mà thôi, lại thêm những năm sau này Bồ Sát A Lý Hổ sở tác sở vi phóng túng, Ca Bích thì dịu dàng tự trọn, nên trong nội tâm cũng không thế nào xem trọng Bồ Sát A Lý Hổ.
Sắp xếp cẩn thận xong Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư lúc này mới đem chuyện hôm nay phát sinh cùng Ca Bích nói qua một lần, nghe được mẫu tử các nàng từ lâu nay đều là hướng đến phụ tử Hoàn Nhan Lượng báo thù, nhất là nghe được Bồ Sát A Lý Hổ những năm qua chịu khuất nhục, Ca Bích nước mắt lập tức liền trào ra thương xót.
Bởi vì chuyện của Đường Quát Biện, Ca Bích lập tức lên cùng chung với Bồ Sát A Lý Hổ mối thù chi tâm, lại nhìn mẫu tử các nàng i, nhất thời liền thân thiết lên rất nhiều.
– Ngươi đem chúng ta gọi tới đây, sẽ không vì chuyện của chúng ta, kể ra cho cô cô biết thôi phải không?
Hoàn Nhan Trọng Tiết có chút bất mãn, loại chuyện này thêm một người biết thì mẫu tử các nàng liền nhiều thêm một phần nguy hiểm, huống chi Tống Thanh Thư trước đó nói có biện pháp để cho hai nàng tin tưởng hắn đang đối phó Hoàn Nhan Lượng, cho tới bây giờ, nàng cũng không biết đối phương có đáng giá để tín nhiệm hay không.
– Dĩ nhiên không phải, không phải là cô nương một mực hiếu kỳ tại hạ là ai sao?
Tống Thanh Thư tháo lấy ra ria mép trên mặt, đem mặt nạ bóc đến, lộ ra diện mục thật sự của hắn.