Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4

Chương 50



Phần 50

– Thanh Thư, chúng ta lần này tới không phải sống mái với Thiếu Lâm, mà mục đích chính là muốn tra ra nơi phụ thân và hai sư thúc của ngươi đang ở đâu.

Trương Tam Phong khẽ nhíu mày, hiển nhiên đối với hành động của Tống Thanh Thư vừa rồi có chút bất mãn.

– Thái sư phụ dạy rất đúng.

Tống Thanh Thư cười gượng, không nghĩ tới động tác của mình âm thầm như vậy vẫn không có qua được pháp nhãn của Trương Tam Phong.

Trương Tam Phong gật đầu, tiếp tục quan sát giữa sân hai người đang tỷ thí:

– Huyền Trừng đại sư quả nhiên không hổ là danh xưng đệ nhất nhân của Thiếu Lâm, đối các công phu tuyệt kỹ đều đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cục, còn sư huynh của ngươi mặc dù biết thất thập nhị tuyệt kỹ, nhưng tựa hồ chỉ là hình, không thấy được thần, khi đối đầu với chính tuyệt kỹ của Thiếu Lâm đương nhiên sẽ bị thiệt thòi.

Còn Nhậm Ngã Hành gặp Cưu Ma Trí đang càn quét mặt mũi Thiếu Lâm Tự, tỏa ra cảm giác cùng chung mối thù, nên nói giúp vào:

– Trương chân nhân, Cửu Luân Minh Vương dù sao cũng nghiên cứu đến thất thập nhị tuyệt kỹ, nên so ra từng công phu không sánh bằng xú hòa thượng Thiếu Lâm Tự này cũng không có gì kỳ lạ. Thiếu Lâm Tự trăm ngàn năm qua giỏi nhất chỉ thì có thể một người tu luyện được thập tam môn tuyệt kỹ mà thôi, mà Cửu Luân Minh Vương cùng lúc kiêm tu thất thập nhị tuyệt kỹ, cũng đã hơn xa Thiếu Lâm nhiều vậy.

Trương Tam Phong lắc đầu:

– Nhâm tiên sinh có chỗ không biết, thất thập nhị tuyệt kỹ Thiếu Lâm mỗi một công phu đều đối ứng với nội công pháp môn, tu luyện Bàn Nhược Chưởng thì phải tu luyện tâm pháp Bàn Nhược Chưởng, tu luyện Vô Tướng Kiếp Chỉ thì có tâm pháp Vô Tướng Kiếp Chỉ, điều khác biệt là tất cả các tuyệt kỹ, có rất nhiều nội công tâm pháp đều là hoàn toàn khác biệt, bởi vậy Thiếu Lâm suốt mấy trăm năm qua đều không có ai thể có thể cùng lúc tu luyện được mấy chục môn tuyệt kỹ.

Nhậm Ngã Hành ồ một tiếng:

– Vậy thì Cưu Ma Trí làm sao có thể thi triển được thất thập nhị tuyệt kỹ?

Lúc trước lão cùng Tả Lãnh Thiền suýt lưỡng bại câu thương, may có Tống Thanh Thư ở một bên thay lão điều trị thể nội chân khí hỗn loạn, bây giờ có thể nói liên tục nhiều lời như vậy, nên thở hồng hộc, bất quá lão biết bây giờ cơ hội khó mà có được, có thể cùng trương chân nhân nổi tiếng thiên hạ lĩnh giáo võ công, Nhậm Ngã Hành tuyệt đối không muốn ngồi im để nhìn cơ hội xói mòn trôi qua.

– Cửu Luân Minh Vương có một thân nội lực không phải là võ công Phật Môn, mà chính là đường đi của nội công Đạo Gia, quần tăng Thiếu Lâm chưa từng nghiên tập nội lực Đạo Gia, cho nên nhìn không ra.

Những lời này của Trương Tam Phong khiến cho Nhậm Ngã Hành tin phục không thôi, dù sao nhắc đến võ công Đạo Gia, trên đời này không còn có người nào so ra mà vượt được quyền uy của Trương Tam Phong.

– Cửu Luân Minh Vương lấy đặc thù nội công thôi động chi pháp, nên dù mặt ngoài nhìn thấy tưởng là tinh thông thất thập nhị tuyệt kỹ Thiếu Lâm, trên thực tế chỉ là đồ hình bên ngoài mà thôi.

Tống Thanh Thư nghe được âm thầm bội phục, chính hắn là bởi vì biết rõ nguyên tác mới nắm rõ vấn đề này, bây giờ giữa sân nhiều cao thủ như vậy, Trương Tam Phong liếc nhìn một chút đã nhận ra hư thực của Cưu Ma Trí.

Trong trận giao chiến, Cưu Ma Trí đang cố vận lên nội công đến ba lần, muốn tránh thoát tả chưởng của Huyền Trừng đại sư, để có thể vận dụng được tuyệt kỹ “Hỏa Diễm Đao” đến mức tối đa, nhưng khi chân khí lão tăng mạnh, thì chỉ lực của đối phương cũng tương ứng tăng theo, dưới tình thế cấp bách, sát ý Cưu Ma Trí càng lúc càng dày, tay trái liền tung ra liền ba chưởng, Huyền Trừng đại sư phất tay hóa giải, Cưu Ma Trí lập tức xoay người rút tay về, từ bên trong cái ủng giày lấy ra một thanh đoản đao, đột ngột hướng về phía bả vai của Huyền Trừng đại sư đâm tới.

Huyền Trừng đại sư không nghĩ đến hai người đang đấu chưởng, Cưu Ma Trí lại dùng đến binh khí, cho nên hơi thất thần, nháy mắt một luồng hắc quang của đoản đao đâm xuống, Huyền Trừng đại sư tuy có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, đoản đao còn chưa nhập thể, thì ẩn hiện truyền đến một luồng hơi lạnh, hiển nhiên đây là thần binh lợi khí, lại thêm Cưu Ma Trí một thân công lực tuyệt không kém gì Huyền Trừng đại sư, lão cũng không xác định được hộ thể thần công của mình có thể chịu đựng được không.

Thực ra lấy võ công của Huyền Trừng đại sư, muốn né qua một chiêu này cũng không khó, nhưng nếu làm như vậy, Huyền Trừng đại sư sẽ không còn kiềm chế được cánh tay của đối phương, rất vất vả mới tạo dựng được ưu thế thượng phong như thế này mà để trôi theo nước chảy, Huyền Trừng đại sư có chút không cam tâm.

Huyền Trừng đại sư cắn răng, không né tránh, ngược lại nắm chặt lấy cổ tay đang cầm lấy đoản đao của Cưu Ma Trí, một trảo này là “Long Trảo Thủ” thủ pháp cầm nã thủ, vừa nhanh lại chuẩn, ba ngón tay dựng lên bám chặt, ngón tay cái cùng ngón út đi liền theo giữ bàn tay Cưu Ma Trí lại.

Không quá khi nói cao thủ tranh chấp chỉ ở một đường chỉ mỏng, Cưu Ma Trí nhạy bén thấy được chiêu thức của Huyền Trừng lộ ra sơ hở, kình lực từ lòng bàn tay phun mạnh một cái, thanh đoản đao rời khỏi tay…

“Bụp…” một tiếng, đoản đao như là ám khí bay cắm thẳng vào bả vai Huyền Trừng đại sư, cắm thẳng sâu vào đến tận chuôi đao.

Sự tình xảy ra trong chớp mắt như sét đánh, đa số mọi người cũng còn chưa thấy rõ ràng động tác hai người, thì đầu vai của Huyền Trừng đại sư đã thụ thương, tất cả đều xôn xao, một là chấn kinh Cưu Ma Trí đang giao thủ bằng chưởng phong và chỉ lực lài dùng binh khí ám tiễn đả thương người, hai là chấn kinh Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Huyền Trừng đại sư thế mà bị công phá!

Phải biết Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Thiếu Lâm Tự từ xưa đến nay là một trong tam đại thần công, là chi bảo trấn tự Thiếu Lâm, mỗi một tăng nhân đều nghe được vô số chuyện liên quan tới truyền thuyết Kim Cương Bất Hoại Thần Công, lúc này tận mắt chứng kiến truyền thuyết sụp đổ, không khỏi cảm thấy thất vọng mất mát.

Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng tụ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào thanh đoản đao, tính luôn cả chuôi thì thanh đoản đao này tầm hai tấc, thân đoản đao đen như mực, dù cách xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được thân đoản đao hàn khí bức người.

“Thanh đoản đao này giống như khuôn đúc thanh đoản đao huyền thiết của Vi Tiểu Bảo sử dụng, có thể là từ một nơi chế tạo ra, không nghĩ đến trên đời này lại có hai thanh đoản đao dạng này.”

Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, Vi Tiểu Bảo sau khi chết, thanh đoản đao huyền thiết được Song Nhi bảo quản, nghĩ đến bộ dáng ôn nhu thân mật của Song Nhi, Tống Thanh Thư trong lòng hơi hơi nóng lên, trước đó để Song Nhi qua Động Đình Hồ đến Dược Vương trang tìm Trình Linh Tố, rồi có nghe Hồ phu nhân nói, Song Nhi sớm đã rời đi, lâu như vậy không có tin tức, cũng không biết đi nơi nào.

Đáng tiếc Tống Thanh Thư không có pháp thuật phân thân, trong khoảng thời gian này không có thời gian đi khắp thiên hạ tìm kiếm Song Nhi, hắn chỉ có thể âm thầm căn dặn người của Niêm Can Xử đi điều tra khắp nơi.

Đối với Huyền Trừng đại sư thụ thương vì thanh đoản đao này, Tống Thanh Thư cũng không bất ngờ, phải biết là Vi Tiểu Bảo mảy may không biết võ công, nhưng khi Vi Tiểu Bảo có trong tay thanh đoản đao huyền thiết giống như vậy, đã làm khiếp sợ các lộ cao thủ, mà trong khi Cưu Ma Trí lại có chân khí hùng hồn tác động lên thanh đoản đao, đương nhiên uy lực càng sâu.

Một trong chốc lát này, Cưu Ma Trí nắm chặt hai tay của Huyền Trừng đại sư, hai chân liên hoàn tung ra chiêu Như Ảnh Tùy Hình Thối, Huyền Trừng đại sư bời vì bả vai thụ thương, dẫn đến chân khí Kim Cương Hộ Thể Thần Công vô pháp tiếp tục vận chuyển viên mãn, bị hai chân Cưu Ma Trí mấy lần đá trúng trước ngực, từng ngụm máu tươi cuồng bắn phun ra, bất quá Huyền Trừng đại sư không phải là hạng người bình thường, nâng lên nội lực toàn thân hướng về phía cổ tay chấn động, liền tránh thoát được hai tay của Cưu Ma Trí đang kiềm chế, khuôn mặt như giấy vàng, hốt hoảng lui về mấy bước.

Cưu Ma Trí biết cuộc chiến hôm nay hung hiểm, nếu lần sau lại cùng Huyền Trừng đại sư gặp nhau, lão sẽ không có hoàn toàn nắm chắc thắng được đối phương, mắt thấy Huyền Trừng đại sư bị trọng thương, sát cơ liền tỏa ra, lúc này lão có thể vận khởi toàn bộ Hỏa Diễm Đao Pháp, thân hình như con đại bàng bắt mồi truy sát lao tới.

Nhìn ra Cưu Ma Trí sát cơ, quần tăng Thiếu Lâm nhao nhao kinh hãi, Huyền Từ, Không Văn… v… v liền bổ nhào qua.

Cưu Ma Trí sớm có sở liệu, tay trái vung lên, từng làn đao khí Hỏa Diễm Đao chia ra công tới mấy người, bởi vì mấy người đối diện đều là cao thủ, Cưu Ma Trí biết là mấy làn đao khí này không thể làm khó được bọn họ, tuy nhiên chỉ cần có thể ngăn lại đối phương một chút, thì đã có thể thừa cơ đánh bứt kinh mạch toàn thân của Huyền Trừng đại sư.

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/

Đám người Huyền Từ bị đao khí Hỏa Diễm Đao làm chững lại, thì đã không còn kịp cứu viện, chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy Cưu Ma Trí hướng Huyền Trừng đại sư đánh tới.

Trương Tam Phong nhíu mày, lúc thân hình đang muốn di động, thì Tống Thanh Thư lại nhẹ nhàng hướng trước mặt lão đổ một bước, không biết là vô tình hay là cố ý, đã ngăn trở hướng tiến lên của Trương Tam Phong.

Nhìn ánh mắt nghi vấn của Trương Tam Phong, Tống Thanh Thư mỉm cười:

– Thái sư phụ, đây là chuyện của Thổ Phồn Mật Tông cùng Thiếu Lâm Tự, Võ Đang chúng ta cần gì phải trộn lẫn vào cái vũng nước đục này?

Trương Tam Phong nao nao, liền hiểu dự định Tống Thanh Thư, chính ngay mình và tên tiểu tử đồ tôn này cùng Thiếu Lâm cũng đang có ân oán thật đúng là không tầm thường a. Trương Tam Phong tuy luôn luôn có lòng dạ từ bi, nhưng cũng không phải là loại người có tính cách ba phải, Thiếu Lâm cùng Võ Đang xưa nay không hòa thuận, lão thấy cũng không cần thiết thay Thiếu Lâm mà ra mặt.

Mắt thấy Huyền Trừng đại sư sắp mệnh tang tại chỗ, đột nhiên một bóng xám xuất hiện ra đến, hai quyền cùng lúc đánh tới hướng phía Cưu Ma Trí.

Song quyền của đối phương còn chưa tới, Cưu Ma Trí đã có thể cảm nhận được quyền cương của đối phương hàn khí lạnh thấu xương, lão rõ ràng, nếu mình không rút chiêu, Huyền Trừng đại sư mặc dù sẽ bị kinh mạch đứt đoạn, tính mạng của chính mình cũng không toàn vẹn…

Cưu Ma Trí hùng tâm vạn trượng, đương nhiên không nguyện ý cùng Huyền Trừng đại sư đồng quy vu tận, vội vàng cải biến phương hướng Hỏa Diễm Đao, quay tập đón đỡ người đánh tới, trong nháy mắt, hai người ngươi tới ta đi, liền giao thủ mười mấy chiêu.

Lúc này quần tăng Thiếu Lâm cũng đã cùng nhau công tới, Cưu Ma Trí thấy nếu rơi vào vòng vây của đối phương, sẽ vô cùng nguy hiểm, liền đối chưởng rồi mượn lực hướng bên cạnh phóng ra mấy trượng, lúc này lão mới thấy rõ người mới vừa rồi xuất thủ, đó là một hòa thượng còn trẻ, hình dáng cũng bình thường, thậm chí có chút chất phác…

Tuy nhiên Cưu Ma Trí không có bị ngoại hình của đối phương làm cho mê hoặc, vừa rồi giao thủ ngắn ngủi, lão đã mò được hư thực của đối phương bảy, tám phần, công lực của hòa thượng này đối với mình uy hiếp có lẽ còn trên so với Huyền Trừng đại sư…

Bởi vì Cưu Ma Trí phát giác được thể nội của đối phương lưu chuyển cũng là nội lực Tiểu Vô Tướng Công! Trước đây Cưu Ma Trí đoạt được bí kíp Tiểu Vô Tướng Công nhưng không đủ trọn bộ, dẫn đến có vài chỗ kinh mạch không có luyện đến, vì thế vô pháp đạt đến cảnh giới viên mãn. Nếu đối đầu với người khác, thì không có gì ảnh hưởng, nhưng nếu đụng phải cao thủ có Tiểu Vô Tướng Công đồng dạng với sở học đầy đủ, thì liền sẽ bị quản chế khắp nơi.

Vừa rồi giao thủ, Cưu Ma Trí mấy lần đánh trúng đối phương, nhưng nội lực trên tay mình liền biến mất không tăm hơi, Cưu Ma Trí rõ ràng, đây là bởi vì Tiểu Vô Tướng Công đồng căn đồng nguyên, chính nội lực mình bị đối phương đồng hóa, vậy hiển nhiên chứng minh Tiểu Vô Tướng Công của đối phương tu luyện đã thập toàn hơn so với mình.

Tên hòa thượng trẻ tuổi này dĩ nhiên chính là Hư Trúc, lại thấy xuất hiện một hậu bối, Trương Tam Phong không nhịn được cảm khái:

– Thiếu Lâm quả nhiên nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

Tống Thanh Thư liền nói:

– Hòa thượng Hư Trúc này tuổi còn trẻ nhưng đã đạt tới loại cảnh giới này, xác thực rất là hiếm thấy, nhưng chưa hẳn là do công lao Thiếu Lâm tạo nên.

Trương Tam Phong kinh ngạc liếc hắn:

– Thanh Thư, nguyên lai ngươi cũng nhìn ra, tiểu hòa thượng này tuy tất cả chiêu thức đều là tuyệt học Thiếu Lâm, nhưng đường đi nội công tâm pháp lại cùng Thiếu Lâm hoàn toàn khác biệt, nếu ta không nhìn lầm, có thể đây là nội công của Tiêu Dao phái…

– Tiêu Dao phái? Trên giang hồ có tồn tại môn phái này sao?

Nhậm Ngã Hành vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, lão thân là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, kiến thức uyên bác đến mức nào, lại chưa từng có nghe qua cái gì Tiêu Dao phái.

Nghe được ngữ khí của Trương Tam Phong, tựa hồ đối với Tiêu Dao Phái biết qua tường tận, Tống Thanh Thư làm sao lãng phí cơ hội này, liền vội vàng hỏi:

– Thái sư phụ đối với Tiêu Dao phái cũng hiểu biết sao a?

Lúc trước hắn có nghe Đông Phương Mộ Tuyết nhắc qua, năm đó ca ca của nàng là Đông Phương Bất Bại vì muốn có được Bắc Minh Thần Công, tựa hồ cùng với Tiêu Dao Tam Lão đánh nhau một trận…

Trương Tam Phong khẽ lắc đầu:

– Tiêu Dao phái xưa nay vô cùng thần bí, trong phái bọn họ có một quy củ, nếu không phải là môn nhân Tiêu Dao phái, nếu nghe được ba chữ Tiêu Dao phái này từ miệng người khác, thì môn nhân đều phải giết chết đối phương ngay lập tức, bởi vậy trong giang hồ cơ hồ không có ai nghe qua tên tuổi Tiêu Dao phái, bời vì ai đã từng nghe qua, cơ hồ đều bị giết chết.

Trương Tam Phong nhớ lại:

– Ta biết được Tiêu Dao phái cũng là nhờ có cơ duyên xảo hợp, năm xưa tại Giang Nam ta gặp được một nữ nhân…

– Nữ nhân?

Tống Thanh Thư lông mày nhảy dựng một cái, trong lòng bát quái chi hỏa hừng hực dấy lên, trước kia hắn chỉ cho là Trương Tam Phong là đồng năm trăm năm qua, quả nhiên là thanh tâm quả dục, nhưng trải qua mấy ngày ở chung cùng qua, đã nghe nhắc đến nữ nhân không chỉ là một vị, trước là Quách Tương nữ hiệp tăng cho một đôi Thiết La Hán, hôm nay lại nghe thêm vị nữ nhân này…

– Trương chân nhân đến thăm, Thiếu Lâm lấy lễ đối đãi, không nghĩ tới Trương chân nhân lại mang người đến Thiếu Lâm có ý đồ!

Quần tăng Thiếu Lâm đem Huyền Trừng đại sư bảo hộ tại phía sau, nghĩ đến Cưu Ma Trí liên tiếp tung đòn sát thủ, Không Văn nhịn không được nhìn hằm hằm nhìn Trương Tam Phong nói.

Trương Tam Phong ngạc nhiên:

– Lời này có ý gì?

Không Văn cười lạnh:

– Vị Đại Luân Minh Vương này cùng với vị Nhâm tiên sinh kia, đi cùng với Trương chân nhân đến đây, kết quả là ra chiêu tàn nhẫn chí mạng, nếu không có bày mưu đặt kế trước, bọn họ làm thế nào có thể cả gan làm loạn như thế?

– Chuyện này…

Trương Tam Phong nghẹn lời, lúc trước lão không muốn cùng Nhậm Ngã Hành và Cưu Ma Trí chung đường, cũng là lo lắng loại tình huống như bây giờ này.

Tống Thanh Thư đang lắng tai nghe chuyện Trương Tam Phong nhắc đến vị nữ nhân kia, thì bị Không Văn cắt ngang, trong lòng đã khó chịu:

– Đại sư nói gì vậy, Nhâm tiên sinh chính là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, Đại Luân Minh Vương lại là quốc sư Thổ Phồn, hai người đều là chi chủ nhất phương, làm gì mà có thể bị người khác thúc đẩy? Thái sư phụ của tại hạ lần này đến đây, bất quá chỉ muốn điều tra về chuyện Bàn Nhược Chưởng, kết quả người của quý tự nói năng lỗ mãng, kéo theo một dãy chuyện phát sinh, vậy thì trách được ai đây?

– Hừ…

Không Văn lạnh hừ.

– Bàn Nhược Chưởng của bản tự, tuyệt sẽ không có quan hệ gì với việc các đại hiệp Võ Đang mất tích, bần tăng xem ra các người căn bản chính là đến đây khiêu khích quấy rối.

– Chúng ta đã đến đây, cũng không thể bời vì một câu nói không quan hệ của đại sư, mà không công lui về…

Tống Thanh Thư bất mãn nói.

Huyền Từ đưa tay ngăn Không Văn lại, mở miệng nói ra:

– Nếu nói đến Bàn Nhược Chưởng, vị Đại Luân Minh Vương không phải cũng tinh thông sao, các hạ tại sao không hỏi qua Đại Luân Minh Vương thử xem?

Chương trước Chương tiếp
Loading...