Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 5
Chương 31
Thấy nàng đáp ứng, Tống Thanh vui cười đến gần cùng bọn họ rồi phất phất tay:
– Ta đi trước, các ngươi tiếp tục đánh đi, tiếp tục…
Bồ Sát Thế Kiệt nhìn thấy sắc mặt tên phò mã kia có được tiện nghi còn có vẻ khoe mẽ, suýt chút nữa bị tức chết, nếu không cân nhắc đến đối phương nhiệm vụ lần này làm chủ soái, thì đã xông lên cho đánh cho hắn một trận rồi…
Hoàn Nhan Bình đứng ở một bên khóe miệng cũng co giật, hận không thể trực tiếp tang cho hắn một roi…
– Công chúa lại ưa thích loại nam nhân như vậy sao?
Chỉ vào Tống Thanh đi xa, Bồ Sát Thế Kiệt không thể tin được, khinh bỉ hỏi.
Hoàn Nhan Bình lạnh lùng đáp:
– Người ta thích không phải là hắn…
– Hắn không phải chính là tỷ phu của công chúa sao? Đến lúc này rồi mà công chúa còn không thừa nhận?
Bồ Sát Thế Kiệt cảm thấy tâm mình đều nhanh muốn nát.
Hoàn Nhan Bình cũng rất đau đầu, hiện tại tỷ phu này thật ra là do Tống Thanh cải trang đấy, lời nói như vậy thì nàng cũng không thể tùy tiện để cho ngoại nhân biết rõ, suy nghĩ một lúc nàng cũng chưa nghĩ ra cách giải thích như thế nào, nên nói dứt khoát:
– Tùy ngươi nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Thấy nàng có thái độ dầu muối bất xâm, Bồ Sát Thế Kiệt cũng bất đắc dĩ, đành phải nói sang chuyện khác:
– Công chúa tối nay thật sự đi đến gặp hắn sao?
– Đương nhiên.
Hoàn Nhan Bình suy nghĩ trước đó Tống Thanh muốn tìm gặp nàng để hỏi vấn đề gì đó, kết quả bởi vì chính mình lảng tránh ra nên hắn không kịp hỏi đến, bây giờ hắn ước hẹn nàng tối nay gặp mặt có phải là vì cái chuyện này, nhưng nàng lại không hào hứng hướng đến một ngoại nhân mà giải thích.
– Rõ ràng thật sự là công chúa muốn đi?
Bồ Sát Thế Kiệt lập tức nóng nảy…
– Nửa đêm cô nam quả nữ, vậy còn thể thống gì nữa chứ!
– Hắn là tỷ ta phu, là thân thuộc của ta, hắn tìm ta trò chuyện thì có cái gì?
Hoàn Nhan Bình khó hiểu nói.
Bồ Sát Thế Kiệt bị nàng chẹn họng, sau đó mới biệt xuất một câu:
– Có lời gì mà không thể ban ngày nói ra, mà lại để đến đêm hôm khuya khoắt mới nói, rõ ràng là hắn đối với công chúa trong lòng muốn làm loạn.
– Cứ cho là tỷ phu thật sự muốn đối với ta làm loạn thì sao nào?
Hoàn Nhan Bình vẻ mặt kỳ quái mà nhìn hắn…
– Ta lại không ngại.
Nói xong nàng cũng chẳng muốn nhìn xem phản ứng của Bồ Sát Thế Kiệt, liền rời đi để một mình Bồ Sát Thế Kiệt lưu lại trong gió…
– Ta lại không ngại… không ngại…
Lẩn quẩn bên tai câu nói sau cùng của Hoàn Nhan Bình, Bồ Sát Thế Kiệt như là bị đánh trúng bạo kích.
Rất nhanh màn đêm buông xuống, Hoàn Nhan Bình tại bên trong trướng bồng của mình đi tới đi lui, nàng trước đó tại trước mặt Bồ Sát Thế Kiệt tuy rằng biểu hiện rất là bình thản tiêu sái, bất quá đến lúc nước đến chân nàng lại có chút do dự: “Nếu lúc đó hắn thật sự muốn động tay động chân với ta thì làm sao bây giờ? Đến tột cùng thì ta phản kháng hay là không phản kháng đây?”
Về một phương diện nghĩ đến hai người sớm đã có da thịt chi thân, ý nghĩa phản kháng cũng không phải là rất lớn, có thể về một phương diện khác trong nội tâm của nàng lại có một thanh âm khác, nàng lúc trước bởi vì xem hắn là tỷ phu của mình nên mới hiến dâng thân thể cho hắn, nhưng bây giờ thì đã biết hắn không phải tỷ phu, đương nhiên không thể để hắn tùy ý được.
Hoàn Nhan Bình cuối cùng có quyết định, đem thanh đoản đao trinh tiết vệ giấu ở trong váy ngắn, nghĩ thầm nếu quả thật hắn động cước, bổn cô nương sẽ một đao thiến hắn! Vừa nghĩ như thế, toàn thân nàng liền giãn ra rất nhiều, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Thanh đang tại trong phủ trướng, đột nhiên nghe được phía ngoài có tiếng bước chân chần chừ, mỉm cười:
– Bình nhi phải không, đến thì đã đến lại còn e sợ cái gì đây này?
– Hừ, ai mà sợ chứ…
Hoàn Nhan Bình dứt khoát xông vào…
– Còn có, đừng có mở miệng gọi ta là Bình nhi, chúng ta đâu có quen thuộc…
Tống Thanh biểu lộ suy tư, thật lâu sau đó mới gật đầu nói:
– Trên thân thể của cô nương, mỗi một tấc da thịt tại hạ đều đã nhìn thấy rõ ràng toàn bộ, từ điểm đó suy ra, chúng ta có lẽ còn hơn là quen thuộc đấy.
Hoàn Nhan Bình cái nào ngờ tới hắn vô lại như thế, tức giận đến toàn thân phát run:
– Ngươi không nhắc tới thì còn tốt, ngươi đã lừa gạt chiếm đoạt lấy thân thể của ta, ta còn chưa có kịp cùng ngươi tính sổ đây này!
– Lần này đi Trùng Dương cung chúng ta có tất cả mấy đạo nhân mã?
Tống Thanh sáng suốt dời đi qua chuyện khác.
– Cái gì?
Thấy đối phương chuyển qua chủ đề lớn như vậy, Hoàn Nhan Bình nhất thời không có kịp phản ứng.
Tống Thanh lại lặp lại một lần câu hỏi, sau đó lại nói tiếp:
– Vấn đề này rất trọng yếu, có quan hệ đến chuyện tại hạ có thể thành công hay không trong việc báo thù cho tỷ muội của cô nương.
Cho dù trong lòng đang phẫn nộ đến cực điểm, nhưng nghe hắn nói lời nghiêm trọng như vậy, Hoàn Nhan Bình đành phải đáp:
– Hoán Y viện thì có ta, ngươi cũng đã nhìn thấy Bồ Sát Thế Kiệt, còn có tả phó đô kiểm Bồ Sát A Hổ Đặc thì ngươi cũng đã gặp rồi, hình như là nữ nhi Bồ Sát Thu Thảo của lão cũng ở trong quân đấy, nghe nói là nàng đi theo để giải sầu, nhưng ta cũng chưa có nhìn thấy mặt, ngoài ra Hoàn Nhan Lượng còn phái tâm phúc của mang theo một đội nhân mã làm giám quân.
Gặp Tống Thanh một mực trầm mặc không nói, Hoàn Nhan Bình hừ một tiếng:
– Này, vấn đề của ngươi đã hỏi xong chưa vậy?
– Còn có vấn đề cuối cùng…
Tống Thanh vui vẻ nhìn nàng…
– Nếu như tại hạ nhớ không lầm, trước đó cô nương mặc một thân trang phục quần dài, nhưng bây giờ vì sao đổi lại thành váy áo một thân xinh đẹp như vậy, là vì mặc để cho tại hạ nhìn xem phải không?
Hoàn Nhan Bình ngẩn ngơ, tiếp theo sắc mặt đỏ bừng, nói thật chính nàng cũng không có ý thức được cái chuyện váy áo này, vừa rồi do dự là có nên qua đây hay không, bất tri bất giác đã thay đổi một bộ váy áo rồi?
– Ngươi quá tự phụ rồi, bổn cô nương mặc cho mình xem không được sao a?
Hoàn Nhan Bình đỏ mặt nói.
– Vậy thì thật là đáng tiếc…
Tống Thanh lắc đầu…
– Lại nói tiếp tại hạ còn tưởng rằng cô nương thương nhớ đến tại hạ lần trước đó, nên mới làm như thế…
– Hừ, đó là ngươi lợi dụng lúc người gặp khó khăn, nếu không phải ngươi giả mạo tỷ phu của ta, ta há sẽ để cho ngươi làm như vậy.
Nghĩ đến đêm đó mình nằm dưới háng hắn rên rỉ cuồng loạn nhiệt tình đủ các loại, Hoàn Nhan Bình liền hận không thể có một cái lỗ chui vào.
– Thế nhưng lúc tỷ phu của cô nương sắp chết đã đem nữ nhân của hắn chuyển giao cho tại hạ, không tin thì cô nương đến gặp tỷ tỷ của cô nương đang cầm giữ lá huyết thư của hắn làm chứng…
Tống Thanh đáp…
– Cô nương đã tự nhận là nữ nhân của tỷ phu cô nương, vậy thì bây giờ cũng sẽ là nữ nhân của tại hạ đấy…
Hoàn Nhan Bình bị lời nói của hắn lượn quanh làm cho thất điên bát đảo, cũng biết hắn nhắc tới là huyết thư là sự thật, mặc dù là biết có chút không đúng, thế nhưng là trong lúc này thì nàng không biết nên như thế nào phản bác, đành phải cả giận nói:
– Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý.
– Làm sao lại nói là cưỡng từ đoạt lý chứ?
Tống Thanh Thư mỉm cười…
– Theo pháp lý của lá huyết thư mà nói, thì cô nương thuộc về tại hạ, với tình huống bây giờ xem ra, thân thể của cô nương đã là của tại hạ, nhưng theo trước mắt thì tâm của cô nương tạm thời chưa hoàn toàn thuộc về tại hạ, bất quá tại hạ có lòng tin, qua không bao lâu, tại hạ có thể đạt được tâm của cô nương…
Hoàn Nhan Bình tức đến nghẹn thở, cười gằn nói:
– Ta từ trước cho tới bây giờ, chưa từng thấy qua ai vô liêm sỉ bằng ngươi.
Hoàn Nhan Bình cảm thấy mình còn ở đây thêm nữa, thì có thể bị tức giận mà ngất đi, nên liền quay người ly khai.
– Cô nương muốn đi đâu vậy?
Tống Thanh gọi nàng lại.
– Đương nhiên là quay về nghỉ ngơi a.
Hoàn Nhan Bình không hiểu thấu nhìn qua hắn.
Tống Thanh lắc đầu:
– Đêm nay hãy ở tại chỗ này với tại hạ…