Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6
Chương 19
Lý Tứ chau mày, có chút không cam lòng gật đầu:
– Không sai.
Thấy hắn hiểu chuyện, Trương Tam lúc này mới cười híp mắt đối với thủ hạ phất tay:
– Mang đi, đem vị tiểu nương tử này hảo hảo hầu hạ lấy, nếu nàng thiếu đi một cọng tóc gáy, ta bắt các ngươi phải chịu trách nhiệm…
Thấy mấy người tiến lên muốn đem Thích Phương mang đi.
Thích Phương biến sắc, đang muốn phản kháng, Tống Thanh Thư đối với nàng lắc đầu:
– Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trước cứ theo chân bọn họ đi là được rồi.
Nghe khẩu khí của Trương Tam Lý Tứ, hẳn là đem Thích Phương mang đi dâng hiến cho một vị khách quý ở trên đảo, trong thời gian ngắn nàng tựu cũng không có nguy hiểm gì.
Trương Tam cười hắc hắc nói:
– Tiểu nương tử, trượng phu ngươi hiểu chuyện đấy, yên tâm đi, đến lúc đó ngươi nhìn thấy vị khách quý kia, sẽ sướng khoái đến quên cả trời đất…
Thích Phương làm gì mà chịu đựng được đùa giỡn như vậy, nếu không có Tống Thanh Thư ra hiệu, nàng chỉ sợ sớm đã liều thân ngọc nát đá tan rồi, bất quá trong khoảng thời gian ở chung này, Tống Thanh Thư trên người có một khí chất làm cho người tin phục, nếu như hắn đã nói như vậy, đương nhiên là hắn đã có kế hoạch của hắn, do dự một chút, Thích Phương không có phản kháng, chỉ là trước khi đi, thật sâu liếc nhìn Tống Thanh Thư.
Chú ý tới ánh mắt Thích Phương lúc gần đi, Trương Tam đối với Tống Thanh Thư cười nói:
– Phu phụ các ngươi tình thâm, yên tâm đi, chỉ cần tôn phu nhân mấy ngày đem vị kia hầu hạ thư thái, cam đoan phu phụ các ngươi nửa đời sau sẽ hưởng được chuyện vô cùng tốt.
– Vậy rất mong đại nhân về sau chiếu cố nhiều hơn nữa a…
Những năm qua, Tống Thanh Thư hành động sớm đã có dày công tôi luyện, rất nhanh trở thành một tên tiểu nhân rất sợ chết nói…
– Đó là đương nhiên.
Trương Tam cười tủm tỉm, trong ánh mắt hiện lên một tia xem thường, đối phương có tư thái thấp như vậy, hắn cũng không có làm khó xử đối phương, liền gật đầu nói…
– Nhìn ngươi cũng lanh lợi đấy, lúc đến đảo thì ngươi hãy đi làm cái việc bưng trà đưa nước đi, nếu biểu hiện tốt, thời gian ở trên đảo cũng có thể trôi qua vô cùng thoải mái.
– Đa tạ đại nhân đề bạt.
Tống Thanh Thư cười lạnh, chờ ta công lực khôi phục, không đem cái Hiệp Khách đại náo long trời lở đất mới là lạ. Hắn sở dĩ ẩn nhẫn, ngoại trừ công lực chưa có khôi phục, còn có nguyên nhân trọng yếu, đó là muốn nhân cơ hội này đến Hiệp Khách đảo để nhìn xem cuối cùng là gì…
Hiệp Khách đảo xưa nay là nơi thần bí nhất thiên hạ, theo tin tức từ mạng lưới của Mãn Thanh cùng Kim quốc, hầu như đều tra không được dấu vết gì để lại, cơ hội lần này khó mà có được, chờ tự mình đi một chuyến Hiệp Khách đảo, thì có thể biết được huyền bí bên trong đó rồi.
Trương Tam cười ha hả gật đầu, liền tổ chức cho đàm thuộc hạ dưới tay cướp sạch cả chiếc thương thuyền, phàm là gặp người phản kháng, đều giết chết, nữ nhân thì toàn bộ bắt làm tù binh, nam nhân đầu hàng thì bị trói hai tay, hợp thành một chuỗi, giống như nô lệ mang lên trên thuyền về tới Hiệp Khách đảo.
Bởi vì chuyện Thích Phương, Tống Thanh Thư không cùng các nam nhân khác giống nhau, bị giam giữ tại sau cùng đáy khoang thuyền, mà là đưa hắn giam giữ tại trên một gian phòng giữa boong thuyền, một ngày ba bữa thức ăn tuy rằng không phong phú, nhưng cũng không tệ, làm cho hắn cũng bất ngờ vô cùng.
Hiệp khách đảo vị khách quý kia chắc sẽ không ưa thích hảo nam chứ? Tống Thanh Thư liền rất nhanh lắc đầu, coi như là vị khách quý kia thật sự hảo nam, thế nhưng lúc này bê ngoài của hắn là Tứ Hỉ, bộ dạng khó coi, vị kia khách quý kia không có khả năng bụng đói ăn quàng như vậy.
Nghĩ đến lúc trước nghe Trương Tam, Lý Tứ đối thoại, Tống Thanh Thư rốt cuộc rõ ràng mấu chốt trong đó, hẳn là vị kia khách quý kia ưa thích thê tử của người khác, sự hiện hữu của mình chính là vì để cho hắn lúc giao cấu cùng Thích Phương càng có cảm giác thành tựu chinh phục.
Nguyên lai là người cùng trong đồng đạo với mình, Tống Thanh Thư vẻ mặt cổ quái, ngược lại là đối với vị khách quý kia hiếu kỳ…
Chỉ tiếc là tin tức quá ít, hắn thật sự không có cách nào khác suy đoán ra vị khách quý kia đến tột cùng là người nào, liền buông tha cho tự tìm phiền não, mà là rảnh rỗi bắt đầu bức độc. Bất đắc dĩ không có Thích Phương cung cấp sữa của nàng làm thuốc dẫn, trong cơ thể hắn dư độc không chiếm được áp chế, nội lực đương nhiên cũng không cách nào lưu chuyển tự nhiên, thử mấy lần, hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.
“Ài, đáng tiếc hiện tại Thích Phương đang bị bảo hộ kỹ lưỡng, nếu muốn theo nàng từ chỗ đó lấy sữa, thì không có khả năng rồi…” Tống Thanh Thư cảm thán, theo hắn mấy ngày nay điều tra, người Hiệp Khách đảo đối đãi với Thích Phương giống như thiếu nãi nãi trước kia vậy, hiện tại cũng không có gì nguy hiểm.
“Được rồi, xe đến trước núi ắt có đường…” Tống Thanh Thư trời sinh lạc quan, cũng không có vì vậy mà uể oải, nếu như hiện tại không có cách nào khác bức độc, hắn liền chú ý ven đường trên đường biển.
Thông qua những ngày này quan sát, chiếc thuyền Hiệp Khách đảo này dường như u linh, xuyên thẳng qua giữa tại kênh đào Trường Giang, một đường tránh được Lý Khả Tú cùng với Nam Tống thủy sư tuần tra, một đường hướng đông ra khỏi biển.
Biển rộng mênh mông, Tống Thanh Thư chỉ có thể miễn cưỡng thông qua phạm vi tinh tú bầu trời đêm đối với đường biển có một phán đoán đại khái.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mười ngày sau đó, thuyền cuối cùng đã tới nơi.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lại, chứng kiến ở trên đảo có một ngọn núi đá cao ngất, trên núi cây cối xanh um tươi tốt, trong lòng suy nghĩ: “Chỗ này chắc là đại danh đỉnh đỉnh Hiệp Khách đảo đây…”
Thuyền lớn chạy nhanh hướng nam đảo chỗ cập bờ cản gió, chỉ thấy phía nam đảo là bãi cát thật lớn, dưới vách đá phía đông đầu thả neo hơn bốn mươi chiếc thuyền lớn nhỏ, Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động: “Nơi đây đội thuyền không ít, nếu đem Thích Phương cứu được đi ra, tìm một thuyền nhỏ lặng lẽ ra biển, thoát hiểm cũng không khó lắm…”
Sau khi cập bờ, trên thuyền nữ quyến khóc sướt mướt khi bị mang đi, còn bắt lấy đám nam nhân kia thì không biết đưa đến phương nào, Tống Thanh Thư thì bị dẫn tới một nơi gần trong đảo, nhốt tại trong một gian mật thất, Trương Tam, Lý Tứ những người này, thì không thấy bóng dáng ở đâu.
Tống Thanh Thư suy nghĩ không thể tiếp tục cứ như vậy chờ đợi, lúc trước khi còn trên biển, Thích Phương cũng không có bị nguy hiểm gì, giờ thì đã đến Hiệp Khách đảo, chỉ sợ rất nhanh nàng sẽ bị tiễn đưa cho vị khách quý kia.
Thế nhưng là trong khoảng thời gian này không có Thích Phương cung cấp thuốc dẫn bằng sữa của nàng, trong cơ thể hắn Kim Ba Tuần Hoa chi độc hầu như một chút cũng không có bị bức ra…
– Ăn cơm… ăn cơm đi…
Chính lúc đang suy nghĩ, một gã hán tử y phục màu vàng gõ cửa phòng của hắn, đem một chén cơm đẩy vào cửa ra vào, sau đó xoay người liền đi.
– Đạo hữu xin dừng bước…
Tống Thanh Thư hô lên…
– Chuyện gì?
Gã hán tử áo vàng không kiên nhẫn quay đầu.
Đem cửa mở ra. Tống Thanh Thư ánh mắt trở nên thâm sâu vô cùng, trong thanh âm mang theo vô tận ma lực.
– Là…
Cửa phòng bị mở ra, Tống Thanh Thư thừa cơ phong bế huyệt đạo hán tử, đem mặt nạ Tứ Hỉ dán lên trên mặt hắn, sau đó đem ném vào trong phòng giam, lúc này mới thật dài mà thở phào nhẹ nhỏm, hán tử áo vàng vốn có võ công không tầm thường, nếu Tống Thanh Thư không có phòng bị trước, với trạng thái lúc này chỉ sợ rất khó thành công sử dụng Di Hồn Đại Pháp.
Tùy ý mặc lên y phục của đối phương, Tống Thanh Thư cúi đầu, bước ra ngoài nghĩ cách cứu viện Thích Phương.