Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 6

Chương 55



Phần 55

Vạn Sĩ Tiết đứng dậy nhìn về phía xa xa hoàng cung:

– Trong khoảng thời gian sinh tử của Tống Thanh Thư, đã hình thành tiêu điểm với thế lực khắp nơi, tất cả mọi người đang đánh cờ, vì vậy không thể trong thời khắc mấu chốt này để cho có người biết rõ tin tức Tống Thanh Thư chưa chết, ít nhất trong khoảng thời gian này thì không thể, nếu không thì sẽ làm hỏng đại sự của chúng ta.

Vạn Sĩ Khuê thiếu chút nữa thì khóc lên, hắn đã thê thảm như vậy, lại không thể quang minh chánh đại báo thù, thế nhưng vừa nghĩ tới Vạn Sĩ Tiết tính tình hung ác nham hiểm, liền cô gắng nhịn xuống xúc động.

Tại trong lòng Vạn Sĩ Tiết chỉ có quyền lực là trọng yếu nhất, bất cứ chuyện khác gì cũng không thể đánh đồng, lần này chuyện tại Dương Châu đã xảy ra ảnh hưởng thật lớn, trong triều đình dựa vào Hàn Thác Trụ cầm đầu đối với Vạn Sĩ Tiết vạch tội, lúc trước các công chúa bị bắt giữ trong Hoán Y viện nhận được ân huệ của Tống Thanh Thư tại trong trong nội cung cũng làm ầm ĩ, hơn nữa Kim Xà doanh tại phương bắc cũng có dị động, xung quanh mấy quốc gia đều phái sứ giả tới đây đối với Nam Tống tạo áp lực, Vạn Sĩ Tiết lúc này thế cục cực kỳ không ổn.

Chỉ bất quá Vạn Sĩ Tiết cùng Triệu Cấu quan hệ xưa nay tương đối khá, Lý Khả Tú không chỉ đưa ra Giang Hoài chi địa phụ thuộc, còn phái người hộ tống nữ nhi đến Lâm An tiến vào làm phi, đây cũng là thu hoạch, vì vậy hành động lúc trước của lão thì Triệu Cấu cũng không đả động đến, bất luận kẻ thù chính trị nào công kích tới, Vạn Sĩ Tiết vẫn là lù lù bất động.

Đương nhiên đây tất cả những điều này lập nên với điều kiện tiên quyết Tống Thanh Thư đã chết, Kim Xà vương có lợi hại đến đâu, thì sau khi chết đi cũng chính là thoảng qua như mây khói, nhưng nếu như Tống Thanh Thư còn sống, thì toàn bộ thế cục liền hoàn toàn liền thay đổi, những kẻ thù chính trị liền có đầy đủ lý do để kiên trì, một ít phái trung lập cũng sẽ dao động, huống chi Tống Thanh Thư đã trở thành địch nhân đau đầu nhất của lão, đến lúc kia, Triệu Cấu còn có thể hỗ trợ ngăn trở áp lực hay không thì cũng khó nói…

Vạn Sĩ Tiết bên trong chính đàn chìm nổi nhiều năm, nghe được tin tức Tống Thanh Thư còn sống, dù bối rối cũng rất nhanh nghĩ đến biện pháp, chỉ cần đem tin tức này ngăn chặn một thời gian ngắn, đợi đến lúc vài ngày nữa nhi nữ của Lý Khả Tú chính thức vào cung, thì xem như là ván đã đóng thuyền, triệt để đem Triệu Cấu cùng mình buộc cùng một chỗ, mối quan hệ thông gia hoàn thành này đại biểu cho Lý Khả Tú đã quy thuận…

Nhìn xem Vạn Sĩ Khuê uể oải, Vạn Sĩ Tiết trấn an nói:

– Yên tâm đi, gia gia sẽ âm thầm phái cao thủ đuổi giết họ Tống kia, báo thù rửa hận cho ngươi.

Vạn Sĩ Khuê cười khổ, nghĩ thầm Tống Thanh Thư võ công cái thế, nếu không sử dụng lực lượng quan phủ, thì cao thủ ở đâu là đối thủ của hắn, bất quá lời nói này hắn lại không dám nói ra, chỉ làm như cảm động nói:

– Đa tạ gia gia.

Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cao-thu-kiem-hiep-quyen-6/

Lại nói Tống Thanh Thư mang theo Thích Phương cùng Lam Phượng Hoàng đã ra ngoài tướng phủ đến tụ hợp cùng Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược nhìn thấy bên người trượng phu lại có thêm một nữ nhân, liền khẽ giật mình.

Tống Thanh Thư rất nhanh giới thiệu qua với các nàng, Lam Phượng Hoàng cười duyên nói:

– Nghe qua Chu chưởng môn Nga Mi ngày xưa tại Thiếu Lâm Tự khuất nhục quần hùng, thật sự là làm rạng rỡ cho nữ nhân chúng ta…

Một bên nói qua, ánh mắt lại rơi vào hài nhi trên thân Chu Chỉ Nhược, trong lòng âm thầm kinh hãi: “Tống Thanh Thư cùng nàng đã có hài tử sao? Sau khi quay trở về lập tức phải báo cho chủ nhân biết việc này…”

Chu Chỉ Nhược xưa nay giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, chú ý tới ánh mắt Lam Phượng Hoàng, lập tức đã minh bạch Lam Phượng Hoàng đang suy nghĩ cái gì, trước đem Tâm Thái trả lại cho Thích Phương, lúc này mới cười đáp:

– Nghe qua đại danh Lam giáo chủ Ngũ Độc giáo, không nghĩ tới lại là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị như thế.

Lam Phượng Hoàng cái này mới biết hài tử kia là nữ nhi của Thích Phương lại thay cho Đông Phương Mộ Tuyết nhẹ nhàng thở phào…

Nhìn qua nữ nhi ngủ say, Thích Phương nước mắt chảy xuống gương mặt:

– Tâm Thái, ngươi số khổ rơi vào kết cục thảm đạm như vậy, đều là do nương làm hại…

Tống Thanh Thư mặt âm trầm:

– Địch Vân, ta sẽ làm cho Vạn Sĩ Khuê muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, để an ủi cho ngươi trên trời có linh thiêng.
– Vừa rồi họ Vạn kia nói chưa chắc là lời nói thật.

Lam Phượng Hoàng bỗng nhiên mở miệng nói.

Tống Thanh Thư và Thích Phương liền cùng nhìn nàng, Lam Phượng Hoàng tiếp tục nói:

– Kim Ba Tuần Hoa kịch độc vô cùng, thi thể người trúng độc đương nhiên cũng chứa kịch độc, nấu ai không cẩn thận đụng phải đều trúng độc, vậy thì ai dám đem thi thể của hắn băm vằm chứ? Cho nên đừng đề cập đến vấn đề để cho chó ăn.
– Chẳng lẽ sư ca chưa có chết?

Thích Phương lau nước mắt, kinh hỉ nói.

Lam Phượng Hoàng lắc đầu:

– Theo vừa rồi phản ứng Vạn Sĩ Khuê, nếu không có gì bất ngờ xảy ra Địch Vân đúng là gặp nạn, bất quá di thể hắn có lẽ vẫn chưa hư hao.

Tống Thanh Thư nhướng mày, trầm giọng nói ra:

– Các người chờ ta một lát.

Vừa dứt lời liền thân hình biến mất, hắn một lần nữa quay trở về Vạn phủ.

Lam Phượng Hoàng nhìn thấy nhịn không được cảm thán:

– Hắn hôm nay khinh công, cho dù là lúc võ công chủ nhân toàn thịnh chỉ sợ cũng chưa hẳn so ra vượt hắn…

Nghĩ đến vị nữ nhân phong hoa tuyệt đại đang ở trong Tử Cấm Thành kia, Chu Chỉ Nhược đôi mi thanh tú cau lại.

Cũng không lâu lắm, Tống Thanh Thư một lần nữa quay lại, trong tay còn nắm giữ một hán tử, trầm giọng nói ra:

– Lúc trước bọn hắn hại Địch Vân, sau đó đem di thể của hắn vứt bỏ đến rừng cây ngoại vi, đây là người sẽ dẫn chúng ta đi tìm.

Tống Thanh Thư lúc quay lại Vạn phủ không có tìm đến Vạn Sĩ Khuê, Vạn Sĩ Khuê hắn tuy rằng hư hỏng đến tận xương tủy, nhưng vẫn có vài phần kiên cường, muốn theo từ trong miệng hắn biết được tung tích di thể Địch Vân thì không dễ dàng, mà Tống Thanh Thư lại không muốn nhanh như vậy làm hỏng Vạn Sĩ Khuê, vì vậy hắn tìm đến một tên tâm phúc của Vạn Sĩ Khuê, kia thi triển Di Hồn Đại Pháp, hỏi tung tích Địch Vân…

Lam Phượng Hoàng trong lòng bội phục không thôi, lúc trước Vạn Sĩ Khuê tiếng kêu thê lương thảm thiết nên làm kinh động đến thủ vệ trong tướng phủ, bây giờ tướng phủ có thể nói là đề phòng sâm nghiêm, Tống Thanh Thư đi mà quay lại, còn mang theo một người vẫn như đi vào chỗ không người…

Có tên hán tử kia dẫn đường, một đoàn người rất nhanh đã tìm được di thể Địch Vân vùi trong đất. Chú ý chung quanh một trượng tất cả cây cỏ thảo mộc đều chết héo, không thấy rắn, côn trùng, chuột, kiến gì cả, Tống Thanh Thư âm u thở dài một hơi.

Nhìn qua lên trước mắt mảnh thổ địa ố vàng, Thích Phương liền muốn đi tới động thủ đào lên.

Tống Thanh Thư ngăn cản nàng:

– Kim Ba Tuần Hoa chi độc đã lan tỏa ra chung quanh khu vực đất này, không nên đụng đến nơi đây bất kỳ cái gì, để cho ta tới.

Nói xong ống tay áo của hắn phất một cái, một làn chưởng phong vô hình phóng tới, tầng lớp dày lần lần bị vụn nát văng ra, từ từ di thể Địch Vân cũng hiển lộ ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...