Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 7

Chương 7



Phần 7

Tống Thanh Thư cũng không có thi triển Di Chuyển Hồn Đại Pháp, thuần túy là tự thân hắn có khí thế cường đại làm cho người có một loại ý niệm thần phục trong đầu, đối với nam nhân mạnh mẽ mà sùng bái là thiên tính của nữ nhân, bởi vậy nàng bất tri bất giác phục tùng mệnh lệnh.

Chờ tới lúc thân thể dính sát người Tống Thanh Thư về sau, trước mặt dương cương khí tức của nam nhân làm cho nàng có chút tỉnh táo lại, vừa thẹn vừa sợ, chính mình là đang làm gì đây với cái tư thế thấy thẹn này?

Bối rối suy nghĩ lui, lại bị trước mắt nam nhân thuận thế kéo một phát ngã vào trong ngực của đối phương…

– Mau buông ta ra…

Sử Tương Vân quẩy người, thì phát hiện hoàn toàn tốn công vô ích, hơn nữa theo thân mình giãy giụa, nàng nhạy cảm phát giác được hai bầu vú của mình liên tục cọ xát trên ngực của hắn, đồng thời thân thể của nam nhân càng lúc càng cực nóng, bên dưới hạ thể của nàng tựa như có một cái đồ vật to lớn chĩa vào, nàng chợt đỏ ửng khuôn mặt, vì thân đã là trải qua chuyện giường chiếu với Vệ Nhược Lan, nàng thừa hiểu đó là cái đồ vật gì, chỉ là… chỉ là… cái đồ vật này quá to lớn so với Vệ Nhược Lan…

– Đây là lựa chọn của Sử tiểu thư mà…

Tống Thanh Thư trong ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng vẻ, hắn thậm chí phát giác được tâm trí của mình đã xảy ra vấn đề.

“Chẳng lẽ tâm ma Hoan Hỉ Thiền Pháp lại xuất hiện?” Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, bất quá hắn rất nhanh khinh bỉ mình, mỗi lần đều cầm lấy tâm ma ra lấy cớ, đúng lại là không cầm giữ được a?

Coi như là tâm ma, cũng là ý tưởng chân thật sâu trong nội tâm mình, cần gì phải tự tạo áp lực?

– Không…

Cảm nhận được phần dưới hạ thể của mình truyền đến nhiệt khí, Sử Tương Vân có chút bối rối không hiểu…

– Ta… ta… đổi ý rồi.
– Sử tiểu thư đã cùng ta đạt thành giao dịch rồi, bây giờ đổi ý thì đã quá muộn rồi…

Tống Thanh Thư cũng không có buông nàng ra, bàn tay nhẹ nhàng tiến tới trong cổ áo nàng.

– Không muốn…

Sử Tương Vân kinh hô, thân hình run lên.

Tống Thanh Thư cũng không có tiến thêm một bước động tác, mà là dừng lại nhàn nhạt nói:

– Sử tiểu thư, thời điểm này còn giả trang ra một bộ dáng trinh liệt là vì tự an ủi mình hay là vì sao đây?

Sử Tương Vân sắc mặt trắng nhợt, cả giận nói:

– Ngươi hỗn đản! Vì cái gì mà nói ta như vậy!

Tống Thanh Thư, mỉa mai nói:

– Là tự Sử tiểu thư đưa ra giao dịch, lúc này lại có một bộ dáng này, không phải là trở thành kỹ nữ mà muốn lập đền thờ thì là cái gì?
– Ngươi…

Sử Tương Vân tức giận phát run, trong lúc nhất thời nhưng lại không biết như thế nào phản bác.

– Được rồi, ta cũng có lòng từ bi, cuối cùng cho Sử tiểu thư một lần cuối cơ hội lựa chọn…

Tống Thanh Thư ánh mắt rơi qua trên thân Vệ Nhược Lan, đang nằm gần đó.

– Sử tiểu thư đến cùng có muốn ta cứu tình lang của Sử tiểu thư hay không? Sử tiểu thư có thể lựa chọn không cứu, ta cũng sẽ không miễn cưỡng…

Sử Tương Vân thần tình phức tạp nhìn liếc tình lang, trong lòng có chút dao động rồi.

– Kỳ thật Sử tiểu thư bất quá là tham niệm hồng trần thế tục mà thôi, nếu như Sử tiểu thư thật sự yêu thương hắn đến tận xương tủy, thì có thể cùng hắn một chỗ cộng phó xuống hoàng tuyền, hắn chắc hẳn cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền, Sử tiểu thư cần gì phải ở chỗ này xoắn xuýt làm chi?

Tống Thanh Thư ngữ khí trào phúng không thôi.

Sử Tương Vân buồn bã nói:

– Ngươi không hiểu, hắn nếu chết đi, tuyệt sẽ không mỉm cười dưới cửu tuyền.
– Nếu vị hôn thê vì cứu hắn mà hy sinh danh tiết, ta tin tưởng hắn càng sẽ không mỉm cười đấy.

Tống Thanh Thư lạnh lùng nói ra.

Sử Tương Vân âm u thở dài một hơi:

– Hắn có đại sự muốn làm càng trọng yếu hơn, ta chỉ là một nữ nhân thì được coi là cái gì? Đó là sứ mạng của hắn…
– Cao nhất hắn chỉ là một trạng nguyên mà thôi, thì có cái đại sự gì muốn làm chứ?

Tống Thanh Thư không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.

Sử Tương Vân lắc đầu, cũng không giải thích, chỉ là nói:

– Ta đã nghĩ thông suốt, ngươi cứu hắn đi.
– Thật sự nghĩ thông suốt sao?

Tống Thanh Thư lần nữa hỏi.

– Ừ…

Sử Tương Vân hai má tựa như hỏa thiêu vân, đầu rũ xuống.

Tống Thanh Thư đưa tay vào trong cái yếm của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp bầu vú tràn đầy co giãn:

– Vậy tự nhiên một chút, đừng làm như là ta bắt buộc Sử tiểu thư phải làm cái chuyện này…

Sử Tương Vân trong lòng khó thở, nghĩ thầm ngươi lợi dụng lúc người gặp khó khăn so cùng bắt buộc có cái gì khác nhau chớ?

– Sử tiểu thư cảm thấy ta tại lợi dụng lúc người gặp khó khăn sao?

Tống Thanh Thư cười mà không phải cười nhìn nàng.

Sử Tương Vân sợ hãi cả kinh:

– Ngươi làm sao biết ta đang suy nghĩ gì?
– Đoán đấy.

Tống Thanh Thư cười nhạt, hắn cũng không có nói dối, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sớm đã tu luyện đủ cơ trí để thấy rõ ánh mắt nhân tâm, có thể là đoán không ra tâm tư một ít lão hồ ly, nhưng dùng đối phó với Sử Tương Vân loại đóa hoa bên trong nhà ấm này, thì hoàn toàn không có vấn đề.

Hắn càng như vậy nói, Sử Tương Vân càng là không tin, nàng liên tưởng đến lúc trước những lời đồn kia về Tống Thanh Thư, nhất là đêm đó trong hoàng cung hắn phóng lên trời cầu mưa, ánh mắt nàng càng lúc càng khác thường, người nam nhân trước mắt này sẽ không thật là thiên thượng tiên nhân chứ?

Bất quá ý nghĩ này vừa mới toát ra liền bị nàng hủy bỏ, nói đùa cái gì vậy, thiên thượng tiên nhân làm gì mà vô sỉ như vậy đấy!

– Thoát khỏi đi.

Tống Thanh Thư bỗng nhiên mở miệng nói.

– Cái gì?

Sử Tương Vân trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng.

Tống Thanh Thư nhún nhún vai:

– Ta bảo Sử tiểu thư tư mình thoát khỏi y phục, để cho ngươi nhớ kỹ, đây xuất phát đều là do thư ý nguyện của tiểu, miễn cho về sau tiểu thư có cảm giác là ta bức bách tiểu thư gì gì đó.

Sử Tương Vân hận không thể một cái cắn chết tên nam nhân này, thật lâu sau đó nàng mới bình phục rơi xuống kích động tâm tình, dù sao nàng đã hiểu rõ rồi, tất cả là vì cứu tình lang.

– Đi thôi…

Sử Tương Vân đứng dậy, mặt không thay đổi nói ra.

– Đi chỗ nào?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói.

Sử Tương Vân giật mình, tiếp theo vừa thẹn vừa giận:

– Chẳng lẽ ngươi muốn… làm cái chuyện đó ở chỗ này?

Tống Thanh Thư mỉm cười:

– Không ở chỗ này thì ở nơi nào?

Nhìn thoáng qua cách đó không xa tình lang đang nằm thoi thóp chiếu trên, Sử Tương Vân cắn chặt bờ môi:

– Không được!
– Ta không thể không lặp lại lần nữa, bên cạnh ta chưa bao giờ thiếu nữ nhân, Sử phu nhân tuy rằng xinh đẹp, thế nhưng là luận tư sắc, nữ nhân của ta trong mười thứ hạng đầu thì tiểu thư không có lọt vào, tiểu thư cảm thấy ta lại bị nhan sắc của tiểu thư hấp dẫn sao này?

Tống Thanh Thư cười lạnh…

– Ta sở dĩ đồng ý, là vì câu nói kia của Sử tiểu thư dẫn tới hứng thú của ta, còn có cái gì mà vui sướng hơn khi có thể trả thù tại trên thân thể nữ nhân của cừu nhân chứ, cái ý niệm này trong đầu của tiểu thư cũng hiểu rõ đây.

Sử Tương Vân sắc mặt lúc đỏ lúc trắng:

– Ta là đã từng nói qua lời như vậy, thế nhưng là không có nói… làm cái chuyện đó trước mặt hắn…
– Vậy chẳng phải là đần độn vô vị sao?

Gặp đối phương một bộ muốn phát tác, Tống Thanh Thư nói tiếp…

– Yên tâm đi, hắn lúc này đang hôn mê, nào biết bên ngoài xảy ra chuyện gì…
– Không… chuyện này quá hoang đường…

Sử Tương Vân dốc sức liều mạng lắc đầu, thế nhưng ngữ khí đã có chút buông lỏng.

– Ta vẫn là câu nói kia, nếu không làm cái chuyện tại nơi này, thì nơi nào khác ta cũng sẽ không đi y, đúng rồi, ta nhắc nhở một chút, dược hiệu chỉ trong vòng một canh giờ, nãy giờ đã trôi qua một lát sau rồi, nếu đến lúc đó làm trễ nải thời gian, dẫn đến chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, thì đừng có lại trách trên đầu ta.

Sử Tương Vân toàn thân run rẩy, chằm chằm nhìn lấy nam nhân ở trước mắt:

– Ta đời này sự tình hối hận nhất chính là gặp ngươi ở trong tửu điếm kia…

Tống Thanh Thư lắc đầu:

– Không đúng, sự tình mà Sử tiểu thư hối hận nhất, hẳn là về sau tìm cách hãm hại ta, lại nói tiếp chẳng qua đây là báo ứng phu phụ hai người. So với ta nếu bình thường thì đã gặp bi thảm kết cục, điểm này tổn thất của Sử tiểu thư quả thực không có gì để đáng kể ra…
– Đã đủ rồi!

Sử Tương Vân lúc này đã cởi y phục bên ngoài, chỉ còn cái yếm và tiểu nội khố, đi đến trước người hắn, vượt qua mở ra hai chân, ngồi xuống trên đùi, đối mặt hắn với tư thế như vừa rồi…

– Ta đền bù tổn thất ngươi là được!

Tống Thanh Thư khóe miệng cong cong:

– Sử tiểu thư bây giờ mới giống như lần đầu tiên ta nhìn thấy với cái loại cảm giác này, vẫn còn nhiệt tình hỏa diễm không bị cái gì cản trở, cởi mở hào phóng a…

Chương trước Chương tiếp
Loading...