Câu chuyện đời tôi
Chương 56
Đói bụng nhưng nhờ giỡn với tám chuyện mệt quá nên hai đứa nằm lăn ra ngủ ngon lành ngay trên nền sàn luôn, chẳng thèm bò lên giường, xung quanh mền gối cả mấy cái áo bông của chị nằm lung tung khắp phòng. Tôi thức dậy bởi hơi thở nhè nhẹ phả vào mũi, thơm mùi son, mùi con gái… cảm giác bình yên lắm, thoải mái lắm giữa cái tiết trời se se, cơn nắng nhẹ chiếu vào phòng. Tôi đứng dậy vươn vai, gần chiều tối rồi mà cảm giác cứ như buổi sớm mai. Khi tâm trạng con người ta nhẹ nhàng thoải mái thì lúc nào mà chẳng phải bình minh. Tôi quay mặt nhìn chị nằm ngủ ngon lành dưới sàn mĩm cười, đôi khi có một ai đó thân thiết kề bên ngay lúc ta đau nhất…đó là điều may mắn và ta sẽ đi qua nổi đau một cách nhẹ nhàng, dịu dàng hơn.
Tôi lại đi vệ sinh cá nhân, xong đánh thức chị dậy để đi ăn, cả ngày có ăn uống gì đâu. Vừa thức dậy chị đã phụng phịu cái mặt vì bị phá giấc ngủ ngon và cũng vì đói bụng. Hôm nay tôi đưa chị đi ra quán ăn nhỏ nằm nép mình dưới con dốc. Quán ăn tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ, tôi chẳng biết quán ăn này đâu, chỉ là xách xe chở chị chạy vòng vòng, thấy cái biển gỗ nên ghé đại vào thôi. Hai đứa gọi món, quán nhỏ nhưng thực đơn khá phong phú và tất nhiên tôi im lặng để chị chọn món… muốn chọn tôi cũng chẳng được chị cho quyền chọn. Ăn uống no nê, chị lại đòi tôi chở đi vòng quanh hồ, mua vài xâu cá viên chiên, vài củ khoai nướng rồi lại đưa xe đi đến Đà Lạt Night, quán caffe mà tôi trót yêu ngay trong lần thứ 2 được đến Đà Lạt. Lần trước là lúc còn nhỏ theo đoàn tham quan của trường mẹ tôi dạy, lần này thì đặc biệt hơn… đặc biệt hơn rất nhiều…. có lẽ đặc biệt nhờ phát hiện caffe này hay sao nhỉ.
Gọi một ly caffe cho riêng tôi, một ly caffe kem dành cho chị, tôi và chị lại trò chuyện những câu chuyện không đầu không đuôi, chẳng đặc biệt cũng chẳng liên quan gì nhau, vậy mà mãi đến khi sương xuống ướt khung cửa kính, tiếng nhạc nhỏ hơn, tiếng trò chuyện xung quanh thưa thớt hơn tôi mới đứng dậy chở chị trở về phòng… Vậy là ở lại Đà Lạt cũng khá lâu rồi đó nhỉ, đã bắt đầu nhớ Sài Gòn, tất nhiên tôi vẫn chưa dám nói với chị vì lí do chị bắt tôi ở lại là chờ Sài Gòn đưa em đi kia mà.
– Nhox ngủ chưa?
– Chưa… sao chị không ngủ đi…
– Hồi sáng ngủ nhiều quá trời tự nhiên chị ngủ hổng được
– Uhm vậy qua đây ngồi chơi nè…
– Chỗ đó lạnh hông?
– Cũng lạnh. Đem mền xuống đây
– Uhm
Chị mĩm cười đứng dậy ôm theo đống mền bông chạy lại ghế chỗ tôi ngồi uống trà.
– Sao nhox hổng lên giường ngủ?
– Ừ chưa buồn ngủ…
– Xí! Có thấy đêm nào nhox ngủ trên giường đâu…
– Cũng hổng biết nửa, kệ ngủ đâu cũng được quen rồi mà…
– Khó hiểu…
– Khó hiểu là chị kìa…
– Sao khó hiểu….
– Thì sáng nào ngủ đây chị cũng ngồi ngủ kế bên chứ sao…
– Cái đó tại…
– Tại gì?
– Tại… kệ chị. Nhox con hỏi làm gì. Nhiều chuyện!
– Trời đất!
– Hihi….
Chị giật ly trà trên tay tôi uống một hơi hết sạch…nhăn mặt vì đắng rồi cuộn mình vào chăn dựa đầu lên vai tôi. Trời lạnh, tôi cũng lười nói chuyện nên mặc chị muốn làm gì làm, rót thêm trà ra ly đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Có thể thấy rõ những hạt mưa phùn bên ngọn đèn đường, có thể thấy rõ bóng cây nghiêng nghiêng phía xa. Tôi cứ nghĩ ngày em đi chắc tôi sẽ đau như thế nào khác kia chứ không phải như thế này, tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ đau theo kiểu nào đó chứ không phải im lặng như bây giờ, có cảm giác nhẹ nhàng… se se nào đó trong lòng… hay vì tôi chưa biết phải đau như thế nào chăng… Tôi im lặng… cũng gần 1h đêm, vai tôi càng lúc càng nặng vì cả thân người chị ngủ nằm hẳn lên một bên vai tôi. Khẽ kéo chị nghiêng hoàn toàn lên ngực tôi để chị nằm thoải mái, tôi tiếp tục dòng suy nghĩ riêng mình. Chợt tiếng điện thoại reo nho nhỏ vang lên. Tôi bắt máy, là Hân.
– Alo Hân nè!
– Ờ ờ!
– Nói chuyện gì thấy ghét vậy.
– Ờ có gì không.?
– Ngủ chưa?
– Ờ chưa?
– Vậy… vậy ra trạm xe đón Hân đi…
– Là sao…
– Mệt quá. Sắp tới trạm xe rồi nè. Ra đón Hân nghen…
– Nhưng mà sao…
Chưa gì đã cúp máy, tôi còn chưa kịp hiểu vấn đề nửa mà trời @@. Tự nhiên đâu chạy lên đây nửa đêm nửa hôm chi không biết nửa… nói vậy thì nói tôi cũng khẽ đặt chị nhẹ nhàng xuống ghế, lấy gối chèn vào dưới đầu chị, kéo mền đắp lên người chị rồi mặc áo khoác đi xuống quầy tiếp tân. Vẫn là cô bạn tiếp tân hôm trước tôi xuống xin thêm mền.
– Có chuyện gì không anh?
Nhỏ đứng dậy tay dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ khi thấy tôi lui cui dắt xe máy ra ngoài.
– À anh chạy ra trạm xe rước đứa bạn mới lên…
– Dạ sao bạn anh lên khuya vậy ạ?
– Anh cũng không biết.
– Anh biết đường đi chưa?
– Ừ anh biết rồi. Cảm ơn em.
Tôi đẩy xe xuống dưới đường rồi mới đề máy, tiếng xe làm anh bảo vệ ngồi ngoài cổng cũng giật mình thức dậy. Tôi đưa xe chạy chầm chậm trên đường, giờ này đường vắng nhưng không đến nổi thiếu bóng người qua lại nhất là khi những chuyến xe đêm đang và đang chuẩn bị về bến. Tôi dừng xe ở một góc đường phía ngoài trạm xe. Những người khách đang lục đục lên xe chuẩn bị cho hành trình trong đêm về Sài Gòn, tôi đứng bên đường nhìn như một người lữ khách phương xa, đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào dòng chữ Tp.HCM trên thân xe… giá mà tôi đang ngồi trên chuyến xe ấy để về Sài Gòn thật nhanh thật nhanh nhỉ.
Xe lăn bánh, khuất sau dãy phố, khuất sâu vào màn đêm… dưới những ngọn đèn đường mọi thứ bổng trở nên buồn đến lạ lùng. Rồi chuyến xe khác cũng chầm chậm ngừng lại, những người xe ôm chạy đến vây lấy cánh cửa xe để chọn cho mình người khách để mời gọi. Biết rằng nhà xe sẽ vẫn có xe đưa đón khách tận nơi nhưng họ vẫn cố bám lấy như tìm chút hy vọng nào đó trong đêm, âu cũng là mưu sinh cả mà. Tôi không phải xe ôm nên được quyền đứng phía xa đưa mắt tìm nhỏ Hân trong dòng người xuống xe. Không khó để nhận ra dáng người cao cao của nhỏ, cố gắng chen khỏi dòng người nhỏ đưa mắt tìm tôi. Hơi khó để nhận ra tôi giữa đêm đen phía bên đây đường. Tôi đưa tay vẫy chứ không buồn lên tiếng gọi, nhỏ Hân cũng nhìn thấy tôi vẫy nên xách giỏ bước sang bên đường mặt mày lộ vẻ mệt mõi sau chặn đường dài. Tháo tai nghe ra, bước đến gần tôi, nhỏ xuýt xoa…
– Trời lạnh quá chừng … phù phù … ra lâu chưa?
– Mới ra thôi. Bộ hổng đem áo ấm theo hả…
– Kiếm được vé là đi liền quên mất tiêu đem áo ấm.
– Tự nhiên lên đây chi vậy…
– Mệt quá. Tính đứng đây tới sáng luôn hả….
– Ờ ờ…quên. Lên xe đi…
– Uhm…
– À mà nè….
– Gì?
– Mặc vô đi. Biết trên này lạnh mà mặc đồ gì móc tanh vậy… rủi bệnh rồi sao…
Tôi cởi áo khoác của mình đưa cho nhỏ. Cái tật mặc đồ mỏng vẫn không chịu bỏ, đi lên Đà Lạt mà mặc cái áo trong đêm cũng đủ nhìn thấy rõ cả màu áo bên trong của nhỏ hèn gì nhìn mặt xanh xao, mệt mõi vì trời lạnh đúng rồi
– Hổng chết đâu mà lo.
Nhỏ nghênh mặt cầm áo mặc vào rồi leo lên xe ngồi.
– Ừ bệnh rồi than đi.
– Bệnh vẫn khỏe hơn M nhìu. Khỏi lo ha..
– Không cho lo thì thôi…
Tôi đề máy cho xe chạy đi. Nhỏ ngồi lấy tay vịn hờ lên vai tôi, chợt nhỏ thầm thì
– Lạnh hông?
– Lạnh!
– Vậy sao bày đặt ga lăng đưa áo chi?
– Ờ…ờ …
– Nè…
– Gì nửa…
– Làm gì khó chịu vậy…
– Đâu có…
– Chứ sao nói chuyện trống không vậy …
– Quen rồi mà…
– Đáng ghét! …
Nhỏ hổng thèm vịn tay lên vai tôi nửa, lấy tay khoanh trước ngực
– Ấm ghê!
– Sao.
– Hân nói áo ấm ghê.
– Ờ áo Hân mua bửa trước đó…
– Biết rồi! Bửa giờ vẫn mặc áo này hả…
– Ờ! Thì được có cái áo đó thôi đó…
– Cái khăn choàng đâu…
– Quăng ở nhà rồi…
– Sao hổng đeo vào…
– Gọi gấp quá mặc cái áo đi cho nhanh mà…
– Tưởng hổng thích đeo…
– Là sao…
– Thôi hổng có gì…
Tôi im lặng đưa xe chạy vòng về phía khách sạn, vừa dừng xe lại nhó Hân lại ghé mặt nói nhỏ vào tai tôi:
– Nè…
– Gì nửa?
– Hân đói bụng …
– Ủa trên xe chưa ăn gì hả …
– Uhm nảy xe ghé quán ăn mà Hân ngủ quên…
– Ờ vậy giờ sao?
– Kiếm gì ăn đi…
– Hix giờ biết còn ai bán gì không mà đòi ăn?
– Chứ giờ sao?
– Ờ… thôi kệ để chạy vòng vòng kiếm gì mua cho ăn. Lên phòng trước đi.
– Không!
Nhỏ bấu nhẹ vào vai tôi
– Chứ sao …
– Chở Hân đi với …
– Không mệt hả …
– Mệt nhưng chưa muốn lên phòng!
– Ờ ờ sao cũng được. Đi thì đi.
Tôi gật đầu nói vọng vào trong với anh bảo vệ đang đứng dậy đi chạy đến giúp tôi dắt xe vào
– Anh ngồi đi em chở bạn em kiếm gì ăn đã …
Tôi quay xe trở ra chầm chậm cho xe chạy vòng ngược trở vào chợ, trời khuya thế này hy vọng trong chợ vẫn còn ai đó mở hàng quán bán gì đó ăn được. Sau lưng nhỏ Hân ngồi sát vào tôi hơn, cảm giác là vậy… Tôi chạy vòng vèo khắp mấy con đường trong chợ… chẳng còn ai bán gì để ăn được, tất cả đều vắng vẻ, thi thoảng lắm mới có vài người qua lại trên đường. Trời thương, tôi phát hiện một quán vẫn còn sáng đèn, hình như là quán nhậu thì phải, kệ cho xe vào có gì ăn đó vậy. Đúng là quán nhậu, trong quán vẫn có vài người khách tụm lại vào nhau nhậu nhẹt. Anh phục vụ chạy đến dắt xe tôi lên lề, kéo một cái bàn ra gần sát mép đường mời hai đứa tôi ngồi.
– Giờ còn gì ăn không anh?
– Dạ còn. Anh chị cứ gọi thoải mái…
Phục vụ vừa nói vừa vạch menu ra đưa cho tôi.
– Hân ăn gì kêu đi!
Tôi đưa menu qua cho nhỏ Hân, còn mình thì áp vội tay vào bình trà nóng phục vụ vừa đặt lên bàn.
– M ăn gì?
– Ừ gì cũng được, Hân gọi đi…
– Uhm.
Nhỏ cặm cụi chọn món, la đói bụng mà toàn gọi mấy món ăn vào chẳng thấy no tí nào, toàn là đồ ăn để nhậu. Mà cũng đúng, đây là quán nhậu mà, nhưng được cái bù lại là số lượng món ăn cũng nhiều nên hai đứa ăn chắc cũng no.
– M uống gì không…bia hay rượu …
– Thôi cho xin đi….đâu có biết nhậu…
– Hihi hỏi chơi thôi. Anh cho tụi em hai chai sữa nha…
– Có ngay!
Anh phục vụ vui vẻ cầm menu quay đi. Nhỏ Hân ngồi thẳng người dậy cỡi áo khoác bỏ sang ghế bên cạnh.
– Sao vậy?
– Cỡi ra cho mát
– Trời đất! Mới than lạnh mà.
– Giờ hết lạnh rồi.
– Thôi đi cô. Mặc áo vào đi, mặt tái mét kìa.
– Kệ Hân….
– Bệnh cho biết.
– Uhm.
– Mà sao tự nhiên chạy lên đây chi giữa đêm hôm vậy hả?
– Thích thì lên. Ý kiến gì hôn.
– Ờ thì lên chi cực khổ.
– Lên chơi mà cực khổ gì.
– Ờ ờ!
Nhỏ im lặng tay xoay xoay bình trà nóng. Tôi cũng không hỏi nhiều nửa vì có hỏi nhỏ cũng có chịu trả lời đâu. Được một chút thì món ăn bắt đầu được dọn ra, nóng nghi ngút khói, mùi thức ăn bốc lên giữa cái lạnh tái người làm người ta cảm giác thèm ăn nhiều hơn nửa.
– Có đồ ăn rồi nè. Ăn đi rồi về ngủ…
– Từ từ. Làm gì gấp ngủ dữ vậy?
– Ờ thì sợ Hân mệt thôi…
– Khỏi lo đâu ha. Khỏe hơn M nhiều…
– Ờ ờ…
– Nè ăn đi!
Nhỏ gắp đồ ăn vào chén tôi.
– Thôi được rồi Hân ăn đi M tự gắp được mà….
– Biết rồi! Nói nhiều…
@@ Nói nhiều cũng bị la nói ít cũng bị ghét… riết chẳng biết làm sao cho vừa ý cô nàng này nửa. Thôi ăn cho đỡ mệt óc. Đồ ăn nhiều nên hai đứa mất cả tiếng đồng hồ vừa ăn vừa nghỉ nói chuyện vu vơ mới xong. Trời khuya, quán cũng còn bàn tôi và một bàn nửa, gần 3h sáng… ăn no, cũng đến lúc về phòng rồi chứ nhỉ.
– Nè!
– Gì!
– No chưa?
– Muốn gì nói gì…
– Thì ăn xong rồi về phòng ngủ. Bộ hổng mệt hả…
– Hết mệt rồi. Làm gì cứ đòi về phòng hoài vậy?
– Thì giữa khuya rồi không về nghỉ chứ đòi đi đâu nửa?
– Chạy ra hồ chơi đi…
– Trời đất. Thôi giờ ra hồ làm gì? Mai đi…
– Nhưng Hân chưa muốn về phòng…
– Gì kỳ vậy?
– Không biết. Đi ra hồ chơi nha…đi đi!
Không biết học ở đâu ra cái chiêu nhõng nhẻo nửa, cầm tay tôi lắc lắc bắt chước y chang bà cô đang ngủ ở phòng kia, chẳng thấy giống nhỏ Hân thường ngày gắt gỏng với tôi bao giờ.
– Ờ ờ… thì đi….
– Hihi!
Nhỏ cười đứng dậy đi ra xe trước. Tôi tính tiền xong cũng đi theo dẫn xe ra chạy về phía hồ. Trời tối lại lạ đường nên tôi chạy xe rất chậm, vậy mà vẫn không tránh được những cơn gió đêm thổi lùa vào, không áo lạnh, trời lại lấm tấm những hạt mưa phùn, mai bảo đảm sẽ có hai đứa lăn ra bệnh cho coi, mà chắc chỉ mình tôi bệnh, nhỏ có mặc áo ấm kia mà …
Chạy xe gần tới hồ thì vai tôi nặng nặng, nhìn qua gương chiếu hậu, nhỏ ngủ mất đất rồi thì phải… khổ thiệt, mệt thì cứ nói bày đặt ngang bướng chi không biết. Chẳng biết làm gì, tôi đành cho xe chạy đánh một vòng quanh hồ để quay trở về khách sạn. Chợt có tiếng điện thoại reo, tôi dừng xe móc điện thoại ra, vừa bắt máy đã nghe tiếng thì thầm như con nít
– Nhox ơi!
– Uh nhox nghe nè.
– Nhox đâu rồi?
– Uhm nhox đang ngoài đường.
– Tự nhiên bỏ chị ở phòng có một mình dzạ … nhox đi đâu…nhox về nhanh đi…
– Uhm nhox về liền nè. Sao chị không ngủ tiếp đi…
– Hix…không chị chờ nhox về rồi ngủ. Nhox về nhanh nhanh nha…
– Rồi về liền. Có bất ngờ cho chị nè…
– Gì dzạ?
– Chút biết.
– Uhm…nhox về nhanh nha.
– Ờ ờ…
Tôi siết ga tăng tốc về mặc cho chạy nhanh thì người tôi nổi cả gai ốc, lạnh run… sau lưng nhỏ Hân hình như cũng tỉnh giấc nhưng vẫn im lặng mặc tôi làm gì thì làm, chắc nhỏ mệt mõi lắm rồi. Về đến khách sạn tôi dắt xe vào kéo nhỏ Hân đi nhanh lên phòng. Tôi cũng chẳng hiểu sao tôi lại vội về khách sạn như vậy nửa, nhưng mà không đi nhanh chậm chậm tí nửa chắc lật xe vì lạnh :s. Tôi bước vào phòng, nhỏ Hân chen lên.
– Hân rửa mặt cái!
– Ừ.
Tôi treo chìa khóa lên phòng đưa mắt tìm chị, chẳng thấy đâu…
– Chị ơi! … nhox về rồi nè!
Không thấy trả lời. Quái! Giờ này đi đâu mất rồi nhỉ. Tôi nhẹ nhàng đi tìm, phòng không rộng nhưng thiếu ánh sáng nên cũng mất vài giây tôi mới tìm ra chị. Thì ra nữ hoàng nhà mình đang ngồi sát mép giường phía cửa sổ, người cuộn trong đống mền mắt nhắm nghiền. Bó tay, ngủ luôn đi không chịu bày đặt chờ chờ chi không biết. Tôi đến ngồi cạnh chị khẽ đỡ chị nằm xuống giường chứ để chị ngồi ngủ thế này mõi lưng chết. Vừa nằm xuống chị đã nũng nịu kéo tay tôi nằm xuống bên cạnh mắt vẫn nhắm.
– Nhox đi đâu vậy? Chị thức dậy tìm hoài hổng thấy…
– Sao không ngủ luôn đi! Tìm nhox chi …
– Chị sợ ngủ một mình ở chỗ lạ…
– Ủa vậy ở nhà chị ngủ với ai….
– Ngủ một mình! Nhưng đi chổ lạ chị sợ lắm…
Ra là vì lí do này nên sáng nào thức dậy tôi cũng thấy chị ngồi ngủ cạnh tôi.
– Uhm thôi nhox về rồi đừng lo….
– Nhox đi đâu giữa đêm vậy?
– À nhox đi rước khách quý…
Tôi vẫn nhẹ nhàng trả lời chị, hai đứa nằm cạnh chụm đầu vào nhau, cảnh này giống như hồi xưa tôi ngủ nhà nhỏ bạn thân, hai đứa vẫn thường nằm trên giường chụm đầu vào nhau để ôn bài, thi thoảng chơi xếp hạc giấy, xếp sao. Có lúc mẹ nhỏ bặt gặp thì chọc vài câu chứ chẳng cấm cản gì… nói chung từ nhỏ tôi chơi với bạn bè nhất là bạn khác giới chẳng hiểu vì sao luôn có sự ưu ái từ phụ huynh bên kia, nhỏ có thể bị ba mẹ nhỏ cấm chơi thân hay gần gũi với những đứa con trai khác nhưng với tôi thì rất thoải mái. (Hy vọng thoải mái hổng phải vì họ nghĩ tôi bị gay @@ ). Mãi nói chuyện với chị tôi quên mất trong phòng còn có nhỏ Hân. Quay lưng lại suýt đứng tim vì nhỏ Hân đang đứng lù lù sau lưng, chẳng nhìn rõ mặt nhỏ, chỉ thấp thoáng ánh mắt dưới ngọn đèn ngủ loe loét của phòng. Tôi cười búng mũi chị.
– Nè…nè dậy đi coi ai lên chơi nè …
– Ai vậy?
Chị khẽ nhướng đôi mắt mê ngủ lên nhìn về phía tôi chỉ.
– A…Bé Hân!
Chị ngồi bật dậy, xui cho tôi là mặt tôi đang kề sát mặt chị thành ra tôi lãnh nguyên cái đầu chị vào môi
– Ayda!!!
Tôi ôm miệng nằm bật ngửa ra giường. Hix còn cái người gây hậu quả nghiêm trọng cho tôi thì đâu có thèm để ý, chị phì cười nhìn tôi rồi nhảy xuống giường chạy lại nắm tay nhỏ Hân. Hai chị em làm như xa nhau mấy chục năm trời vậy, tay bắt miệng hun thắm thiết, bỏ mặt thằng tôi nằm ôm miệng một mình dưới giường. Thôi xong, có nhỏ Hân lên tôi thành người dưng mất tiêu, không ai thèm để ý tới tôi luôn. Nói chung là chỉ có mình chị là nói luyên thuyên, hỏi lung tung chứ nhỏ Hân có kịp trả lời câu nào đâu. Thân phận bị bỏ rơi, tôi cũng hổng thèm để ý hai cô nàng nói chuyện nửa, nằm lăn ra một góc kéo cái mền trùm lại, tay xuýt xoa cái mỏ vừa bị thương, sáng dậy bảo đảm sưng một cục cho coi @@.
…