Câu chuyện đời tôi

Chương 58



Phần 58

Không khó để nhận ra nhỏ Hân đang ngồi kế bên tôi tự lúc nào. Tôi cầm ly caffe uống lấy một ngụm thật dài, hình như là ly mới, vẫn còn vài viên đá lạnh trong ly, kệ, chủ yếu là uống cho đã khát tỉnh ngủ chứ nhâm nhi thì để sau.
– Sao ở đây?
– Biết còn hỏi? Tự nhiên đi lung tung như tên điên vậy?
– Ờ thì cũng hơi điên.
– Điên thì về nhà đi. Lại còn ngủ giữa đường giữa xá, có biết nằm đây ngủ nguy hiểm lắm không. Rủi té xuống dưới rồi sao. Lớn rồi mà hổng suy nghĩ gì hết vậy hả. Làm người khác lo không à!
– Thôi…xin lỗi mà …
– Xin lỗi gì mà xin lỗi. Biết người khác…
– Nhưng sao Hân lại lo cho M như vậy?

Tôi cắt ngang lời nhỏ, đưa ánh mắt lạnh lùng đặc trưng của mình nhìn xoáy vào nhỏ Hân. Chỉ là bây giờ nhớ lại tôi mới biết nhìn như vậy là dò xét thái độ của Hân thôi còn ngay lúc ấy tôi cũng không nghĩ sẽ cố ý dò xét tình cảm của Hân đối với tôi. Hân bối rối lảng tránh ánh mắt của tôi:
– Thì…ừ thì tại mình là bạn…
– Uhm…nhưng lúc trước ghét M nhất mà?
– …Thì…vẫn…vẫn ghét…nhưng …
– ???

Tôi vẫn nhìn, nhỏ Hân cuối mặt nhìn xuống dưới, đôi tay bấm vào nhau
– Trước…trước lúc đi Thy nó… nó có nhờ Hân để ý tới M
Tôi đỡ mặt nhỏ nhìn quay qua nhìn vào tôi.
– Thật hả? Thy nói vậy thật hả?
– Uhm.
Hân kéo tay tôi ra, đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Có thể ngày thường dữ dằn với tôi nhưng lúc này Hân cứ như con mèo con vừa bị bắt gặp ăn trộm cá khô vậy, bối rối và đáng yêu.
– Thy còn nói gì nửa không?
– Nó… nó nói Hân…chăm sóc M thay…thay tôi…M…Hân …
– Vậy à…

Tôi đứng dậy, đưa mắt nhìn lên tán cây, nơi bầu trời vừa chập tối.
– Cảm ơn vì đã lo lắng. Nhưng M…đâu phải con nít!
Tôi bật cười…(chua xót nhỉ…ai mà cần em lo chứ…anh không lo được cho em thì thôi, ai cần em tìm người khác lo lắng cho anh hả?). Nhỏ Hân vội đứng dậy, tay nhỏ bấm lấy vai tôi run run…
– M… M đừng hiểu lầm. Hổng phải ý đó…Hân chỉ nói…

Giờ ngồi nhớ lại tôi mới biết thái độ lúc ấy của Hân là vì sao chứ ngay lúc đó tôi cũng không hiểu và không để ý gì cả, chỉ hiểu đơn giản là em gửi tôi cho Hân mà thôi. Tôi mĩm cười khoác balo, kéo tay Hân đi…
– Thôi! Đói rồi. Mình đi ăn nha
– Nhưng mà đi đâu…M…ý Hân là…
– Ừ biết rồi…giờ đi ăn…M đâu có giận Hân đâu mà lo…

Tôi kéo tay Hân đi, giờ nhỏ chỉ im lặng đi theo tôi một cách ngoan ngoãn, không nói gì nửa. Tôi kéo nhỏ rảo bước trên đường Phạm Ngọc Thạch, rồi vòng thẳng vào Diamond plaza, không phải mua sắm mà tôi biết phía trên plaza có một cửa hàng KFC. Bước vào KFC, tôi gật đầu chào nhân viên rồi chọn món…
– Nè! Hân ăn gì? Gọi đi?
– Ừ ừ…mà M…
– Sao?
– Tay nè…

Tôi nhìn xuống tay, thì ra nảy giờ tôi quên mất đang nắm tay nhỏ chưa thả ra. Vậy mà hổng chịu nói cứ để yên cho tôi nắm rồi giờ ra vẻ bối rối nửa chứ, chắc đi lâu ngoài đường nên đổi tính tình hay sao nhỉ?
– À…quên! Hân gọi đi!

Nhỏ im lặng chỉ tay vào món ăn, mặt hơi ửng đỏ. Trả tiền, nhận đồ ăn xong, tôi chào nhân viên rồi rinh đồ ăn đi tìm chỗ ngồi. Giờ này tầm chiều tối nhưng quán khá vắng, chỉ loe hoe vài người, tôi bước đến chỗ ngồi sát cửa kính có thể nhìn ra phía ngoài nhà thờ. Nhỏ Hân vẫn tò tò đi sau lưng tôi ngập ngừng. Tôi mĩm cười đứng dậy để tay lên vài đẩy nhỏ ngồi xuống ghế bên cạnh, đưa tay rờ trán nhỏ
– Nè sao hổng ngồi? Nay sao vậy, có sao hông? … bộ Hân mệt hả?
– Uhm … hổng hổng sao. M về chỗ ngồi ăn đi
– Ừ! …

Tôi xoay qua ngồi ghế đối diện nhỏ, bụng vẫn thắc mắc. “ nay sao vậy nhỉ, bộ sợ mình giận hay đổi tính bất tử???”
– Ăn đi. Đói quá! À quên…chờ chút M đi lấy tương cho!
Tôi cầm hai chén nhỏ chạy đi rót một chén tương ớt và một chén tương cà rồi vui vẻ ngồi xuống chỗ cũ
– Xong! Ăn đi… chà gà thơm thiệt… đi cả ngày đói méo bụng luôn. Ăn đi Hân.
– Uhm uhm Hân biết rùi.

Tôi vô tư ăn gà bằng tay một cách ngon lành. Thơ thẩn cả buổi trời, tô hủ tiếu ăn ở trạm dừng chân chắc bay theo mồ hôi hết rồi hổng chừng. Nhỏ Hân dường như cũng lấy lại bình tĩnh nên lấy lại được phong độ thường ngày. Nhỏ đánh tay tôi một cái:
– Ăn từ từ. Lớn gì ăn uống như con nít vậy hả. Sao hổng ăn bằng dao nĩa…
– Thôi! Ăn vậy thoải mái hơn…
– Mà có rửa tay chưa đó?
– Ờ ờ nảy có lau tay rồi…
– Trời ơi! Ở dơ vừa vừa thôi nha.
– He he … ăn đi la hoài…
– La rồi có ăn thua gì mấy người đâu. Điên hết chỗ nói!
– Hehe…

Tôi cười nhăn răng uống ực một hơi pepsi cho đã khát rồi tiếp tục ăn. Chẳng mấy chốc tôi làm sạch hai miếng gà to đùng với đống khoai tây chiên, thấy vậy nhỏ Hân cầm một cánh gà đưa sang cho tôi
– Nè! Ăn phụ Hân đi. Làm như chết đói hồi khuya giờ ăn gì thấy sợ …
– Sao la còn đưa gà cho người ta chi?
– Thì ăn hổng hết. Ăn dùm đi bỏ tiếc tiền…
– Ờ ờ….

Tôi gật đầu ra vẻ hiểu, cũng đúng, lâu lâu mới đi ăn KFC, tiền nhiều nên không được bỏ phí. Kệ nhỏ là con gái ăn mấy món này nhiều chắc sợ mập đây, ốm yếu như tôi đành hy sinh thôi. Làm sạch cái cánh gà khá to, nhai luôn xương tủy tôi mới ngả người ra ghế thở…bụng no căng… hưởng thụ máy lạnh. Nhỏ Hân cũng vừa ăn xong, miếng gà của nhỏ vẫn còn đầy đủ xương, nhìn sang dĩa tôi thì xương xẩu nằm ngổn ngang lung tung trên dĩa. Nhỏ cầm khăn giấy chồm qua đánh tay tôi một cái…
– Nè! Ăn xong làm ơn lau tay lau miệng dùm đi. Dơ ghế người ta hết bây giờ…
– Ừ ừ! Quên! Hehe…

Tôi vui vẻ lau tay rồi ngồi im nhìn về phía cửa sổ nhâm nhi ly pepsi, nhỏ Hân đứng dậy dọn dẹp rồi đặt khay qua bàn bên cạnh để nhân viên dọn đi, nhỏ cũng ôm ly pepsi trong tay ngồi nhìn tôi.
– Bộ Hân đi theo M từ trưa tới giờ hả…
– Uhm!
– Đi bằng gì?
– Xe ôm!
– Tự nhiên đi theo chi hổng biết…
– Kệ Hân. Ai biểu M khùng khùng đi lung tung chi? Chưa từng thấy ai như M… điên hết biết!
– Hì! Thì M vốn điên nào giờ. Lâu lâu đi dạo Sài Gòn cho thoải mái đầu óc ấy mà!
– Mới đi chơi tuốt Đà Lạt về chưa đã sao còn đi lung tung. Vừa bụi vừa nắng vừa mệt …
– Vậy mà vẫn có người đi theo M đó thôi…
Tôi bật cười nhẹ…
– Tại…xí…đáng ghét!

Nhỏ chồm người dậy định đánh tôi một cái, nhưng nghĩ sao không biết liền rút tay lại mân mê ly pepsi. Hôm nay tuy không nhìn thẳng vào mắt nhỏ nhưng tôi nhận ra Hân cũng không phải đanh đá chanh chua gì, chỉ là đang cố tỏ ra là một cô gái mạnh mẽ trước mặt tôi thôi, khi tôi cố tình trêu thì nhỏ cũng bối rối như thường.

Sài Gòn đã bước về đêm rồi nhỉ. Phố lấp lánh những ánh đèn đường, đèn xe, đèn trang trí lộng lẫy, mùa giáng sinh mà, năm mới sắp đến, giáng sinh đến trong từng ngõ ngách, chẳng biết mấy ngày nửa mới giáng sinh, hay chính đêm nay là giáng sinh dám chừng tôi cũng chẳng hay biết nửa. Đơn giản là tôi rất vô tâm với ngày tháng lễ lộc. Ngồi ngắm cảnh, trò chuyện linh tinh một hồi, tôi với nhỏ Hân ra về. Hai đứa bắt một chiếc taxi theo yêu cầu của nhỏ, đưa nhỏ về đến nhà… trong lúc trên xe nhỏ còn nhét vào balo của tôi vài hộp khô, hộp kẹo rồi cả vài thứ linh tinh tụi tôi mua ở Đà Lạt làm suýt tí không kéo khóa balo lại được.
– Hân vào trước nha. Về nhà liền đi đừng có đi lung tung nửa biết chưa?
– Rồi rồi! Giờ về thiệt nè… mệt rồi đi hổng nổi nửa đâu! Đồng chí yên tâm!
– Yên cái đầu M đó! Chú chở tên khùng này về nhà dùm con nha. Đừng chở hăn đi đâu nửa…

Nhỏ quay lên nói với chú tài xế sẵn tiện nhét vội tờ tiền vào tay chú lái taxi. Thiệt tình làm như tôi là con nít hổng bằng vậy, còn bày đặt trả tiền trước nửa, dễ điên thiệt. Chú lái taxi gật đầu cho xe lăn bánh về hướng nhà tôi, nhìn trong kính tôi thoáng thấy ổng bịt miệng cười… hix nhỏ Hân làm ông taxi cũng chọc quê tôi luôn rồi… hix hix. Cuối cùng xe cũng về đến đường vào nhà tôi. Bước xuống xe, nhận lại tiền thối, tôi ghé ngang mua một ly caffe của quầy nước ven đường rồi cuốc bộ vào hẻm.

Căn phòng thấp thoáng trong bóng đêm, dưới ngọn đèn đường thôi cũng đủ nhìn thấy bụi phủ đầy trên cửa, đi cũng lâu giờ quay về, cảm giác như kẻ lữ hành mệt mõi quay về quê hương vậy. Tôi mở cửa bước vào, mùi hương của cây hoa trước nhà vẫn không ngăn đi mùi hương nào có còn vương lại trong phòng, có một chút bụi dưới chân thì phải… ừ đi lâu mà, chắc căn phòng giờ bụi nhiều lắm. Tôi mỉm cười quăng balo xuống góc phòng, chả quan tâm có cái quái gì trong góc.

Tôi nằm vật xuống chiếu, ôm lấy cái gối hít nhẹ…chẳng có bụi nào cả, chỉ có mùi hương, mùi nước hoa, mùi tóc, mùi mồ hôi của chính tôi … và nhiều thứ mùi gì đó rất thân quen. Có sợi tóc vương vào môi tôi, đưa mắt cố nhìn quanh phòng, ngọn đèn đường len lõi vẫn không đủ cho tôi nhìn rõ mọi thứ… từng góc phòng mờ mờ hiện ra trong đêm đen, cái móc áo, gương trên tường, quạt máy, màu kim loại trên bếp ga, chiếc xe cà tàng trong góc.

Tôi rút cọng dây nịt ra quăng về góc phòng, cởi áo, bật chiếc quạt máy duy nhất trong phòng lên rồi kéo chiếc mền phủ trùm lên đầu. Hai bàn tay run run của tôi siết chặt chiếc gối ôm vào người, tôi đưa môi hôn lên gối, nhắm mắt hít lấy hít để mùi hương… mọi thứ…vẫn vẹn nguyên… mùi em vẫn vẹn nguyên trong từng hạt không khí, trong từng thớ vải, trong từng milimet bờ môi… Tôi bật cười…cười như một thằng điên nhưng không để bật thành tiếng… Tôi cứ nằm như vậy, cảm nhận điều gì đó trong bóng đêm, ở góc phòng, cho đên khi màn hình điện thoại chợt sáng… Tôi bắt máy…
– Alo!
– M về tới nhà chưa?
– Ừ! Về rồi!
– Thiệt hôn? Đang làm gì vậy?
– Ờ nằm ngủ…
– Uhm! Vậy ngủ đi…
– Ok!
– À nè? M hổng sao chứ?
– Yên tâm! … Khỏe như voi …
– Ai nói vụ đó…
– Chứ sao nửa?
– Uhm thôi hổng có gì. Ngủ đi…
– Ừ…Hân ngủ ngon!

Tôi cup máy, nhắn một tin báo đã về nhà cho chị an tâm rồi quăng điện thoại qua một bên nhắm mắt cố đưa mình vào giấc ngủ. Tôi không bật điện lên kể từ khi bước vào phòng đến giờ, cũng không quan tâm dọn dẹp hay làm gì cả. Giờ tôi chỉ muốn ngủ, muốn ngủ thật lâu, thật lâu… vậy thôi. Đêm ấy tôi ngủ say lắm, chẳng có giấc mơ nào cả… tôi cảm nhận tiếng xe, tiếng người bên ngoài…có lẽ trời sáng… nhưng mặc kệ, chẳng quan tâm, tôi lại vùi mình vào giấc ngủ…

Lâu lâu có điện thoại của nhỏ Hân, tôi bắt máy, nói vài câu, rồi cup, rồi nhắm mắt. Cứ như vậy đến khi trời sụp tối…tôi mới tỉnh giấc thực sự. Bụng đói cồn cào, khát nước khô cổ họng. Loạng choạng đứng dậy bật đèn. Ánh sáng của chiếc đèn duy nhất trong phòng khiến tôi suýt té vì choáng. Tôi nhắm mắt trước ánh sáng bất ngờ, mất khá lâu tôi mới làm quen được với ánh sáng, người quay cuồng cứ như thằng say, hai bàn tay tê dại đi… vẫn cố cầm ly bấm nút. Nước chảy ào ra, phun tràn ra cả ngoài đất. Tôi đưa ly nước lên tu ừng ực… tôi uống như một thằng điên cho đến khi không thể uống thêm ly nào nửa mới tỉnh.

Đưa mắt nhìn quanh… mọi thứ trong phòng vẫn vậy, chẳng mất đi cũng chẳng thêm được món đồ nào. Cứ tưởng mọi thứ lung tung, đầy bụi và tơ nhện… nhưng không, đồ đặc, quần áo được sắp xếp gọn gàn, laptop, đồng hồ, chén đũa đều ngay ngắn ở vị trí thường ngày bởi bàn tay của ai đó mà tôi chưa dám nhớ tên… và cũng chẳng cần nhớ tên tôi cũng biết là ai đó đã sắp xếp, quét dọn cái ổ của tôi trước khi đi xa. Bật cười! Còn ai khác vào đây nửa nhỉ?

Tôi bước vào WC, xả nước rồi up mặt vào thùng nước, thổi thật mạnh, mở mắt nhìn bong bóng sủi bọt trong thùng, đến khi không còn thở được nửa tôi mới sặc sụa đứng lên, mắt nhằm mắt mở với tay bước ra ngoài tìm cái khăn… bổng đầu tôi đụng vô tường…suýt té…nhưng…tôi bật cười một mình… chẳng có ai phì cười quăng cái khăn vào mặt tôi hết… tự mò tìm khăn, tự lau mặt rồi ngồi im lặng. Tôi tỉnh ngủ… nhưng… lòng dường như vẫn còn say… vẫn chưa biết làm gì tiếp theo…

Bên ngoài, tiếng rầm rầm của những chiếc xe tải phóng nhanh trên đường, tiếng còi xe, tiếng chó sủa râm rang, tiếng côn trùng rả rích, những cơn gió tháng mười hai lùa vào căn phòng, không lạnh như Đà Lạt nhưng cũng đủ làm tôi nao lòng. Khẽ đưa mắt nhìn lên hộp kem để trên bàn, cỏ ba lá vẫn xanh, tuy có ủ rủ vì thiếu nắng nhưng vẫn xanh, xanh lắm, lá to tràn ra cả bên ngoài. Tôi đứng dậy mĩm cười bước ra bên ngoài đứng dựa vào cửa, giấu chặt hai bàn tay trắng run run vào túi… mắt nhìn về phía ngôi nhà cao tầng sáng đèn phía xa… bất giác… gió lùa qua…se se… bình yên cay nồng khóe mắt… Sài Gòn… mùa em xa!

Chương trước Chương tiếp
Loading...