Câu chuyện đời tôi

Chương 64



Phần 64

Chị cho xe chạy vòng vèo khắp các con đường lớn nhỏ của quận 7, cuối cùng dừng lại ở ven đường, một bên là đường, một bên là khu cỏ lau rộng lớn, phía xa là những tòa nhà cao tầng đang xây dựng. Chị bật nhạc, bản pop balad nhẹ nhàng vang lên, chị cởi khóa dây an toàn cầm ly caffe kem lên uống một ngụm, sau đó nhắm mắt nhẩm theo lời bài hát. Nhìn gương mặt chị giờ toát lên sự vui vẻ, thoải mái mặc dù cả ngày nay chẳng làm việc gì căng thẳng, toàn ngủ giỡn và ăn.

Nếu ai đó ngồi đây ngay vị trí tôi lúc này cũng sẽ mĩm cười nhìn chị chứ không nói lời nào, chỉ nhìn thôi nhé vì nữ hoàng giờ không phải nữ hoàng nửa mà là một cô gái bình thường nhẩm theo lời bài hát, bình yên, bình yên lắm. Nhạc chuyển sang bài khác, cũng vẫn giai điệu balad du dương, chị khẽ ngồi dựa người vào tôi, tay vẫn cầm ly caffe, hiểu ý, tôi cũng nhẹ xoay qua một tí để chị dựa hoàn toàn vào lòng cho thoải mái.

Bên ngoài mưa rơi lộp độp lên nóc xe, mưa va vào cửa kính vỡ tan… dường như người ta sẽ quên đi mọi thứ xô bồ của cuộc sống ngay lúc đó… chỉ là người ta thôi nhé vì tôi làm sao quên đi được mọi thứ kia chứ. Chỉ là không nói ra thôi, chỉ là không nói đến thôi chứ làm sao tôi không nhớ đến mọi thứ kia chứ. Trước mắt tôi là cả cánh đồng có lau rộng lớn, mưa càng làm tầm nhìn người ta mờ đi, càng làm mọi thứ trước mắt xa xôi, rộng lớn biết bao… Khoảng cách từ đây qua bên kia cánh đồng… ừ chỉ cần bước ra, ướt mưa vài phút là đến thôi mà, nhưng khoảng cách từ đây qua bên kia đại dương… sẽ vượt qua bằng cách nào đây.

Tôi im lặng đưa ánh mắt nhìn xa xăm, có một bàn tay nhẹ nhàng xõa vào tóc tôi, khẽ nhìn xuống, chị mĩm cười, mắt vẫn nhắm…chợt thấy lòng bình yên… hình như không cần nhìn, chỉ cần chạm vào… chị cũng hiểu lòng tôi. Sài Gòn mưa, ngoài đường loe loét những ánh đèn, sắp tối… vậy mà vẫn có hai con người từ xa lạ… hai con người hoàn toàn khác nhau… cuộc sống đã ngọt ngào để cả hai ngồi đây trong chiếc xe với những ca khúc ru đời, cảm giác của gia đình luôn bình yên như vậy, và có một người chị trong gia đình cũng tuyệt vời như điều bình yên ấy… Bắt đầu từ giây phút ấy tôi tự nhủ với lòng, mỗi giây, mỗi phút, mỗi ngày tiếp theo sau này, từng việc, từng lời nói, từng hành động của những người yêu thương, tôi sẽ nhớ, sẽ ghi lại và trân trọng tất cả. Mưa Sài Gòn, mưa của yêu thương!

Mưa càng lúc càng nặng hạt, tiếng hạt mưa va vào kính xe xen lẫn với tiếng nhạc như hòa quyện vào nhau diu êm như tiếng nhịp đập bên lồng ngực trái. Người ta có thể sợ hãi, người ta có thể lo lắng về rủi ro nguy hiểm nào đó khi trời càng lúc càng tối, phía bên ngoài những chiếc xe hạng nặng râm rập lao nhanh trên đường nhưng người ta sẽ không để ý đến những điều đó khi ở bên chị, nhìn đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mấp máy theo từng hơi thở… ai lại nỡ đánh thức giấc ngủ của một thiên thần bao giờ. Tôi mĩm cười vặn nhỏ điều hòa trong xe, tìm công tắc bật sáng đèn xe trước rồi ngả đầu vào cửa kính đưa đôi mắt cố nhìn ra bên ngoài màn mưa…giấc ngủ đến nhẹ nhàng, chợt nghĩ Sài Gòn có ai điên dám đậu xe ở nơi này và ngủ chưa nhỉ?

Tôi chẳng có giấc mơ nào cả, ngủ rất sâu và tỉnh dậy khi cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ của chiếc xe khởi động máy. Chị quay qua nhìn tôi cười nhẹ.
– Dậy rồi hả.
– Ừ! Chị dậy hồi nào.
– Được nửa tiếng rồi đó.
– Ờ ờ.
– Ngủ ngon ghê.
– Mấy giờ rồi.
Tôi dụi dụi mắt ngồi thẳng dậy.
– 11 giờ rồi đó.
– Trễ dữ.
– Uhm. Trễ nên chị mới đói bụng nè
– Vậy giờ tính đi đâu đó?
– Kiếm gì ăn rồi về ngủ.
– Giờ biết còn ai bán gì không đây.
– Ai biết hihi chạy vòng vòng cũng có mà.
– Ờ.
Chị cho xe chầm chậm nhập vào làn đường rồi lao đi. Về đến trung tâm, tôi tự vỗ đầu mĩm cười, Sài Gòn có bao giờ ngủ đâu.
– Chị muốn ăn gì?
– Ăn gì cũng được, nhox biết chỗ nào ăn ngon hôn?
– Uhm biết.
– Vậy nhox chỉ đường đi.
– Ờ ờ.

Tôi chỉ chị chạy qua một quán mà lúc trước em dẫn tôi tới, đây là một quán lẩu dê lề đường nhưng khá sạch sẽ nằm giáp ranh quận 7 và quận 1. Hai đứa chọn một bàn nằm ngay góc đường vui vẻ ngồi xuống, sau lưng cơ số nhiều ánh mắt đang nhìn về phía tôi và chị hay nói đúng hơn là hau háu nhìn vào chị. Tôi cũng chẳng quan tâm, dù sao thời gian bên em, đi với chị, nhỏ Hân hay những người bạn của em, tôi đã quen với những ánh mắt chú ý của mọi người xung quanh.
– Ờ thôi chết.
– Gì vậy nhox?
– Quên hỏi chị biết ăn thịt dê không.
– Hả…thịt…dê hả?
– Ừ quán này món đó ngon nhất.
– Hix…ngon thiệt hôn.
– Chị hổng biết ăn hả?
– Uhm. Chị chưa ăn lần nào.
– Ờ vậy giờ sao? Muốn ăn thử hôn.
Chị mím môi suy nghĩ, gương mặt cứ như đang làm việc gì đó rất nghiêm trọng ấy
– Ăn thứ ha. Ngon lắm.
– Thề đi.
– Thề gì nửa.
– Ăn mà bị máu dê như nhox là chị sẽ giết nhox.
– Trời đất!

Tôi suýt té lăn ra ghế bởi cái ý nghĩ xấu của chị dành cho tôi, thiệt oan ức… oan ức cho mấy con dê, máu dê trong người tôi có sẵn chứ đâu phải lỗi của mấy con dê.
– Trời gì! Thề đi… nhìn là biết ăn thịt dê nhiều rùi.
– …
– Thành ra cái mặt dê như quỷ…
– Dê hồi nào nha…
– Xí! Chị dư sức biết nhox dê xồm, khỏi chối chi mất công ha …
– Nói xấu hoài luôn …
– Hihi có tốt đâu đòi nói tốt…
– Rồi rồi chịu thua, giờ có ăn không nhox gọi món. Hay nhát quá hổng dám ăn đó …
– Ăn thì ăn…sợ nhox hả đừng hòng…
– Ờ ngon!

Tôi quay qua gãi gãi đầu vì mắc cỡ với cô bạn phục vụ đứng cười tủm tỉm nảy giờ. Gọi một món nướng, một món lẩu với một món nghêu hấp sả theo yêu cầu của chị, tất nhiên thêm hai lon 7up để giải khát. Món nghêu ra trước, rất nhanh chóng chui hết vô bụng hai đứa. Còn lại hai món dê, trong lúc chờ lẩu sôi tôi để thịt dê lên nướng, mùi thơm của thịt nướng lẫn với mùi gia vị tẩm ướp bốc lên thơm lừng, bảo đảm cái bà cô ngồi bên dù chưa ăn thịt dê lần nào chắc cũng thèm dữ lắm đây. Cái mặt chăm chú nhìn tôi nướng là biết rồi. Thịt chín, tôi gặp một miếng đưa qua đưa lại trước mặt chị…
– Nè…giờ sao dám ăn hôn…
– Dám…dám
– Dám sao thấy ấp úng miễn cưỡng quá nhễ…
– Thì nhox đưa đây chị ăn cho coi….
– Tự gắp đi chớ….
– Muốn bị giết hôn chọc hoài hả….
– Hehe bình tĩnh hết sức bình tĩnh. Rồi để chấm nước chấm đã….
Tôi châm thịt vào nước chấm nhẹ rồi quay qua nhìn chị….
– Rồi…mời nữ hoàng khai mỏ à quên khai món mới….
– Hihi đáng ghét!

Chị nhắm tịt mắt khẽ hé môi vừa đủ để tôi đút miếng thịt vào miệng, ăn thịt dê thôi mà cứ như bị tra tấn, kiểu này không biết ăn thịt chó mặt chị ra sao nhỉ. Tôi phì cười….
– Sao? Thấy sao? Ngon hông?
– Hông! Thấy ghê!
– Sax! Vậy mà chê. Ờ thôi hổng ngon để nhox ăn một mình…

Tôi gắp một miếng thịt cho vào miệng ăn ngon lành, nhìn mặt chị dư biết đang nói xạo âm mưu muốn giết tôi chứ gì, kệ ai chê thì chê, thưởng thức món ngon trước cho sướng miệng rồi chết sau cũng được.
– Chị ăn nửa …
– Haha sao la thấy ghê….
– Kệ chị! Ai biểu cái mặt nhox ăn thấy ghét quá chi…
– Ê! Đổ thừa hả…
– Hihi ừ rồi sao muốn gì?
– Ờ ai dám làm gì nữ hoàng dê…
– Uýnh chết nha. Dám đặt tên chị lung tung hả…
– Mới ăn thịt dê đó, kỳ này thành nữ hoàng dê đúng rồi chối gì được…
– Nhox dê thì có. Tính chọc chị để nhox ăn một mình hả. Đừng hòng. Gắp cho chị ăn nửa đi…
– Rồi rồi!

Tôi xua tay đầu hàng rồi gắp thêm miếng thịt cho chị. Vậy là món thịt dê nướng với nồi lẩu nhanh chóng bị tiêu diệt một cách triệt để, ăn uống no nê hai đứa kéo nhau lên xe chạy về nhà, đang suy nghĩ có thiệt chị chưa ăn thịt dê lần nào không đây @@.

Tất nhiên về đến cổng nhà chị lại trở về làm con nít nhõng nhẻo bắt tôi phải cõng lên phòng ngủ, việc lái xe vào gara được nhường lại cho chú ba. Đặt chị lên giường, tháo giày, đắp mền xong tôi mới đứng dậy, chưa kịp đi đâu chị đã kéo tay tôi lại
– Nhox đi đâu đó?
– Đi về nhà…
– Khùng hả khuya rồi đi đâu nửa….
– Ờ về mai đi học sớm. Nghĩ bửa giờ rồi….
– Mai về sớm. Nhox ở lại đây đi
– Ờ nhưng mai nhox còn phải…
– Đọc cái này ru chị ngủ đi…
Chị dúi cuốn tiểu thuyết hôm qua vào tay tôi…
– Hihi…
– Nhưng mà…
– Hihi…
Chị chẳng thèm nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt như con nít, điệu này có 10 thằng tôi cũng hết dám nói gì để từ chối.
– Ờ rồi…thua chị luôn đó!
– Hihi ngoan ngoan!…
– Chờ chút đi rửa mặt đã…
– Nhanh nha…

Tôi lắc đầu đi vào wc tranh thủ rửa mặt, trưng dụng cái bàn chải đánh răng trong wc rồi quay trở ra rót đầy hai ly nước một cho tôi một cho chị mang lại giường.
– Rồi đọc nè! Nhắm mắt ngủ đi nha …
– Uhm! Nhox con ngủ ngon…
– Ờ chị ngủ ngon…

Bó tay, chưa ngủ nửa đã chúc trước. Tôi bắt đầu đọc tiếp theo trang đánh dấu hôm qua, chị nhắm mắt ôm con gấu bông cuộn mình ngủ. Không biết chị lắng nghe tôi đọc được bao nhiêu không nửa, dù sao tôi cũng kiên nhẫn đọc đến khi chắc rằng chị đã ngủ tôi mới dừng lại. Cầm ly nước vừa uống vừa lòng vòng kiếm cái điện thoại sau đó mới đi về phía ghế sa-lông nằm xuống, tôi đưa mắt nhìn trở lại giường để yên tâm chị đã ngủ say rồi mới dám nhắm mắt. Căn phòng rộng nhưng cũng ấm áp lắm.

Sáng, chiệc điện thoại đổ chuông báo thức, tôi vội vàng tắt chuông vì sợ làm hỏng giấc ngủ của chị. Và như mọi lần tôi không thể ngồi dậy ngay lập tức bởi chị đang kê đầu lên cánh tay tôi ngủ ngon lành. Lắc đầu cười trước cái thói quen ngốc nghếch của chị, tôi khẽ rút tay lại, nhẹ nhàng đứng lên vòng tay ẵm chị đặt lên giường sau đó kéo mền đắp lên người rồi đi vào wc vệ sinh cá nhân. Đêm qua thức hơi khuya nên chị vẫn ngủ rất ngon lành. Vậy là tôi yên tâm đi xuống. Ánh sáng yếu ớt đầu ngày len lõi vào căn nhà qua những khe cửa sổ, cộng thêm ánh đén vàng khiến căn nhà đã rộng trở nên rộng hơn.
– Cậu dậy rồi hả?
– Dạ! Chú dậy sớm vậy?

Tôi hơi giật mình khi chú ba đứng ngay cửa chính nhà nói vọng lên, trên tay chú đang cầm bình nước với kéo cắt cây cảnh.
– Ờ dậy sớm quen rồi cậu?
– Dạ! Chú làm gì vậy?
– Rảnh hổng làm gì, tui tỉa mấy cây bông của cô Phương…
– Bộ sáng nào chú cũng làm sao chú?
– Ờ cô Phương khoái trồng bông lắm. Tui phụ cổ cho có công chuyện làm. Cậu ăn sáng chưa vô nhà tui kêu bả nấu đồ ăn sáng cho cậu
– Dạ thôi cảm ơn chú. Con tranh thủ về đi học sớm…
– Ờ vậy để tui dẫn xe ra cho cậu….
– Thôi chú để con tự dẫn, chú mở cửa dùm con được rồi…
– Ờ cũng được. Chờ tui chút…
Chú ba lục trong túi ra chìa khóa điều khiển cửa gara bấm một cái….
– Rồi cửa mở rồi đó cậu vòng đường này dẫn xe từ từ ra trước chờ tui chút….
– Dạ!

Tôi nhẹ nhàng đi vào trong gara dẫn xe ra. Hơi ngạc nhiên vì hôm trước tôi nhớ xe tôi dơ dữ lắm chưa kịp rửa vậy mà giờ trắng sáng, sạch sẽ như mới. Có lẽ ở nhà chú ba đã giúp tôi rửa xe thì phải. Dẫn xe ra tới cổng chú ba cũng vừa ra tới mở cổng cho tôi rồi móc lên xe tôi một cái bánh mỳ kẹp gói cẩn thận trong bọc.
– Cậu đem bánh mỳ theo lên trường ăn sáng. Đi gấp quá chứ bã đang nấu bò kho ở trỏng.
– Dạ…dạ con …
– Cậu đừng ngại cậu bạn cô Phương tui coi như con cháu trong nhà thôi…
– Dạ vậy con cảm ơn chú. Con đi đây…
– Cậu chạy cẩn thận. Mai mốt qua chơi thường xuyên với cô Phương…
– Dạ. À sau này chú đừng kêu con cậu cậu nửa, con nghe cũng ngại quá…
– Hề hề … Cậu nói giống hệt cô Phương. Tui kêu vậy quen rồi cậu lo chi cho mệt. Đi cẩn thận cỡ này đường xá tụi nó chạy xe ẩu lắm.
– Dạ!

Tôi chạy xe đi, khẽ đưa mắt nhìn chú trong gương chiếu hậu, lòng thấy hơi ái ngại vì chú cứ gọi tôi cậu này cậu nọ nghe cứ xa lạ, cao sang quá, cảm giác cứ như đang sống trong một vở cải lương trên truyền hình vậy. Nhưng chú ba chu đáo thiệt bụng, đúng tính cách của người miền Tây, thật thà hiếu khách.

Tôi phóng xe ghé qua nhà gom đại cuốn tập với cây viết rồi mới chạy lên lớp học, chẳng biết hôm nay học môn gì, cũng không có ý định chép bài với lại cũng đâu có số đứa nào trong lớp để họi hỏi học môn gì đâu, kệ cứ đem theo tập viết cho giống sinh viên ấy mà. Tôi bước vào lớp, chui vào góc cuối quen thuộc ngồi im, phía trên thầy đang giảng bài, vài đứa ngồi gần nhận ra sự có mặt của tôi hỏi vu vơ vài câu rồi thôi. Cơ bản tôi cũng không thân lắm với ai trong lớp nên sự có mặt của tôi sau hơn tuần nghỉ học cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ai, có chăng là giờ nghỉ giải lao tôi được nhận giấy cảnh cáo của phòng công tác học sinh sinh viên vì tội nghỉ liên tiếp nhiều ngày do lớp trưởng dúi vô tay tôi.

Ngồi góc lớp, đầu óc tôi lúc thì chăm chú vào bài giảng của thầy, lúc lại để tâm đến những dòng xe chạy phía dưới đường bên ngoài cửa sổ. Chợt mĩm cười khi nghĩ đưa mắt nhìn khắp lớp, mỗi người làm việc riêng, mỗi đứa như đang chăm chú vào cuộc sống riêng của mình, có lẽ tôi nghĩ sai, có lẽ chỉ có một mình tôi trong hơn trăm đứa sinh viên trong lớp này là có đủ lạnh lùng và bất cần để cuộc sống bên ngoài lớp học của tôi là điều bí ẩn mà chẳng đứa học chung lớp nào biết. Cứ như hai con người, hai thế giới hoàn toàn tách biệt hẳn với nhau, trên lớp tôi là tên tôi trong thẻ sinh viên, còn tôi bên ngoài lại là tôi dưới cái tên M với một cuộc sống kỳ lạ, khác người.

Tan học, tôi chạy về nhà, ghé tiệm mua vội hai gói mỳ tôm để ăn tạm vì giờ này cũng lười nấu ăn lại không thích chen chúc dưới cái nắng trưa trong quán cơm bụi ven đường. Với lại giờ tôi phát hiện mặt tôi đang sưng lên ngả màu bầm tím vì cú đấm hôm qua của anh Phong, lúc sáng gặm bánh mỳ kẹp của chú ba cho đã thấy hơi đau, lúc nghỉ giải lao có nói vài câu với tụi trong lớp mới phát hiện vết thương đang thấm, mặt sưng rõ ràng hơn. Về tới nhà, bật bình nước, đổ mỳ ra tô rồi ngồi ăn một cách chậm rãi. Chẳng thấy ngon, cũng chẳng có cảm giác gì ngoài nhói đau bên má. Có điện thoại, là nhỏ Hân.
– M nghe nè.
– Có nhà hôn?
– Có. Mới về.
– Ăn gì chưa?
– Đang ăn mỳ.
– Chút Hân qua. Nghỉ ăn mỳ đi.
– Sao vậy…

Chưa nói hết câu đã cúp máy, mà hình như cái giọng hơi lạnh lùng thì phải. Chắc nhỏ đang có chuyện gì bực mình, ừ mà cũng phải, trưa nóng thế này ai mà hổng bực mình. Mà nhỏ nói vậy chắc chút đem đồ ăn qua cho tôi, ờ khỏe khỏi phải gặm mỳ tôm, vậy là tôi hí hửng đem tô mỳ ra đổ vào cái tô cũ của con cún nhà hàng xóm. Con cún này khá lớn, cái gì cũng ăn được, nuôi theo dạng giữ nhà thả rong giống dưới quê chứ hổng phải loại cún cưng. Khoảng hơn 15 phút thì nhỏ Hân chạy xe qua tới. Tôi đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí của nhỏ, tôi chưa kịp cười chào tự nhiên ăn luôn một cái tát nảy đom đóm kem theo cái mặt giận dữ nói như hét vào mặt tôi
– Đồ khốn! Sao M làm chuyện như vậy được hả?

Chương trước Chương tiếp
Loading...