Câu chuyện đời tôi
Chương 66
Bình minh thức giấc sau một đêm dài ê ẩm với cái mặt sưng vù. Thức dậy đánh răng rửa mặt rồi phóng xe lên lớp học. Ngồi góc cuối với tôi còn có một vài đứa con trai, cũng toàn đám hay đi trễ với hay trốn học nên mới ngồi cuối lớp thôi. Ra chơi tôi chạy vào phụ cô xuân một chút rồi rinh chiến lợi phẩm là một ly caffe rồi trốn mình ra ngoài phía sau cửa sổ. Đây là một tấm bê-tông nằm bên ngoài tường để chống nước mưa tạt vào cửa sổ phòng học, chỉ vừa đủ chổ cho 2 người ngồi cùng lúc và có lẽ chỉ có một mình tôi là đủ điên để ngồi cái nơi nguy hiểm này. Có mấy lần tụi con gái với mấy đứa bạn la tôi nhưng rồi tôi cũng trốn ra đây ngồi một mình. Cái cảm giác ngồi chênh vênh trên tầng cao nhìn xuống bên kia đường xe chạy…vừa nguy hiểm nhưng cũng vừa đủ để yên tĩnh không ai làm phiền đến tôi vì làm gì có ai dám leo ra bên ngoài tường ngồi như tôi thế này bao giờ… Chợt có tiếng điện thoại reo. Tôi bắt máy, là anh Phong.
– Alo em nghe nè anh
Đã chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với anh.
– Ừ! Mặt em không sao chứ?
– Dạ ko sao…nhưng…
– Uhm anh xin lỗi, hôm đó anh nóng quá
– Dạ!
– Anh đang ở ngoài Hà Nội.
Ủa sao lại ở ngoài Hà Nội, không lẽ vì chuyện đó mà anh giận đến mức bỏ đi ra Hà Nội…
– Ủa sao anh ra ngoài đó chi?
– Trốn
– Hả! Ai làm gì phải trốn?
– Phương chứ ai. Phương bảo trong vòng 1 tuần không muốn thấy mặt anh ở Sài Gòn.
– Sao vậy?
– Phương giận a vụ anh đánh em đó?
– Dạ dạ…Nhưng chuyện cũng đâu đến nỗi đó đâu
– Anh biết rồi! Hân mới nói với anh đêm qua…vậy mà…
– Bộ chị chưa nói rõ với anh chuyện hiểu lầm sao…em cũng tính hỏi anh sao tự nhiên anh nói tùm lum với nhỏ Hân rồi anh Kha nửa. Có gì từ từ anh em mình nói chuyện. Sao anh làm vậy?
– Chuyện Phương nói với anh thì Phương không cho anh nói với em. Anh hứa rồi, đó là bí mật của Phương. Còn chuyện anh kể cho anh Kha với Hân biết là do….
– Sao anh?
– Do…do Phương bắt anh phải kể đó
– Hả? Kể chi?
– Ai mà biết Phương nghĩ gì. Phương bắt anh kể la để kiểm tra gì đó anh chẳng hiểu. Em biết chuyện gì không?
– Em đâu có biết. Hix làm tự nhiên em bị Hân với anh Kha la quá trời. Em còn tưởng anh mách lẻo nửa. Ai dè là bà cô đó bày trò…sợ thiệt
– Haha chuyện này thì cũng bình thường anh bị riết quen rồi. Hình như Hân có tát em đúng ko?
– Dạ! Ăn 2 cái.
– Vậy hả…
– Mà chị nói gì với anh vậy. Đừng có nghe chị nói linh tinh nha. Bữa em qua chị chơi rồi chị hổng cho em về thành ra anh mới thấy em với chị ở trong phòng. Còn quần áo em te tua là sản phẫm của bà cô đó đó, giỡn đè uýnh em gần chết.
– Vậy hả…sao Phương nói với anh khác. Thôi! Anh hiểu rồi. nói chung chuyện sao cũng là lỗi tại anh nóng quá. Anh sợ Phương thiệt thòi nên…
– Dạ em hiểu. Cũng tại em vô ý vô tứ quá. Lần sau không có chuyện làm anh hiểu lầm nửa đâu. Anh về Sài Gòn đi…mọi chuyện hiểu lầm hết chạy ra đó chi không biết. Có gì em nói chị cho.
– Thôi! Phương không cho anh về đâu. Ở đây tuần sau anh về, sẵn đi chơi với mấy thằng bạn.
– Hix hix bộ anh sợ chị dữ vậy hả
– Không phải sợ nhưng nói chung anh không muốn Phương giận. Haha đổi lại là em anh thách em dám làm trái ý Phương đó. Anh em mình nói chuyện đừng cho Phương biết nhé, anh nghĩ Phương lại bày trò chọc em chơi đó thôi. Phương nghịch lắm, chơi với Phương lâu lâu anh cũng phải giả bộ không biết gì để Phương vui hehe.
Anh Phong bật cười trong điện thoại, tôi cũng cười. Đúng là anh Phong luôn lo lắng cho chị kể cả vứt bỏ luôn hình tượng đàn ông lịch lãm của mình chỉ để giữ cho chị được vui một cách tốt nhất có thể. Đôi khi nhìn anh đối xử với chị, tôi cảm thấy đây chính là hình mẫu của một chàng trai chăm sóc cô gái mình yêu thương.
– Cần gì trốn ra đó. Nhà anh anh ở miễn không gặp chị trong một tuần là được chứ gì.
– Haha tại em hổng biết đó chứ anh làm gì có nhà nửa …
– Sao vậy?
– Bị Phương chiếm lâu rồi em. Anh mà ở nhà Phương qua bất ngờ là chết anh. Phương giận lên anh hổng dỗ nổi đâu.
– Thật kinh khủng?
– Haha từ từ em còn sợ chị của em hơn anh luôn giờ. Thôi cho anh sorry lần nửa nhé. Có gì gặp em sau.
– Dạ…
– Bye em!
Nói chuyện với anh Phong xong người tôi muốn rớt xuống đất luôn vậy. Thì ra mọi chuyện là do cái người ngang ngược đó bày trò ra hết, thật hết biết nói nổi chị luôn. Boss cuối đây chứ đâu @@. Cái này là quyết tâm hại tôi chết mới vừa lòng hả dạ đây mà. Chờ đó quân tử báo thù 10 năm chưa muôn, cái tội làm tôi bị tát rồi bị la oan ức cần phải xử lí một cách triệt để mới được. Nói đi cũng nói lại chẳng biết chị đang muốn làm gì, kiểm tra gì, với lại không biết nói gì với anh Phong mà bí mật dữ, hy vọng không nói gì lung tung làm anh Phong nghĩ sai về tôi. Cái chuyện tào lao 2 hôm nay cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi, giờ chỉ còn xử lí bà cô xấu xí kia nửa là mọi chuyện có hậu liền. Ngồi nhâm nhi li caffe xong tôi nhảy trở vào phòng tiếp tục học.
Tan học vừa về đến nhà đã thấy cửa phòng mở toang, bên trong nhỏ Hân đang ngồi lấy laptop tôi ra chơi game một cách ngon lành.
– Về rồi hả?
Nhỏ quay qua buông một câu hững hờ rồi quay qua chơi game tiếp. Nhà tôi có khóa mà sao mấy người này ai muốn vào bất cứ lúc nào thì vào, riết chắc khỏi khóa cửa luôn cho khỏe quá.
– Ủa qua hồi nào …
– Mới qua…
– Sao vô nhà được hay vậy?
– Có chìa khóa…
– Chìa khóa đâu ra?
– Ở đâu kệ người ta. Nhiều chuyện. Ăn gì chưa…
– Ờ chưa. Mới tan học tính về tắm rồi qua quán…
– Qua quán chi? Chiều mới tới giờ làm mà?
– Tính qua làm chứ ở nhà cũng chán…
– Đi tắm đi…
– Ờ ờ…
Tự nhiên đâu ra thêm một người thích quản lí tôi nửa trời … chẳng có chút thái độ hối lỗi vì hôm qua tát oan cho tôi chút nào. Tôi lặng lặng chui vào wc tắm qua loa cho xong rồi đi trở ra mặc đồ vào.
– Tắm nhanh vậy? Khăn lược đâu để cái đầu thấy ghê vậy?
– Ờ ờ …
– Ở dơ luộm thuộm chưa từng thấy. Đi uống trà sữa nha. M dẫn xe ra nhanh đi.
– Hả?
– Đi uống trà sữa. Hân mời, đền vụ hôm qua được chưa.
– Ờ ờ!
Tôi thở phào nhẹ nhõm miệng cười tươi ngay khi nghe được mời trà sữa. Coi vậy cũng còn chút lương tâm, biết chuộc lỗi vậy là tốt. Đang trưa nắng nóng được uống trà sữa còn gì bằng mặc dù tôi không thích trà sữa cho lắm, quan trọng là được người khác mời, vậy là vui.
– Nghe ăn uống là khoái lắm. Chạy nhanh nha. Nắng lắm đó…
– Biết sợ nắng sao hổng đem áo khoác?
– Không thích.
Sợ nắng mà mặc áo mỏng te, nắng chiếu vào thấy rõ bên trong màu gì luôn vậy còn bày đặt than thở. Chen chúc giữa dòng người giữa trưa tan tầm là một cực hình. Sài Gòn cuối năm tuy thời tiết không nóng bằng mùa hè nhưng chỉ cần kẹt xe, khói bụi là đủ làm người ta khó chịu bực mình nhất là với một thằng đang mang nặng nhiều tâm trạng như tôi. Ngay lúc này thật cảm thấy khó mà yêu nổi Sài Gòn. Nhưng tình yêu nhanh chóng quay trở lại ngay khi tôi ngả lưng nằm dài xuống chiếc gối êm ái, hít thở cái không khí mát lạnh từ chiếc điều hòa đang chạy hết công suất của quán trà sữa. Nhỏ Hân cằn nhằn tôi vài câu rồi gọi trà sữa và món bít-tết bánh mì kẹp quen thuộc mỗi khi đên đây.
– Hân nói chuyện cho anh Phong biết rồi đó.
– Ừ! Hồi nảy ảnh có gọi nói chuyện với M.
– Ổn hết chưa.
– Ờ giải quyết xong rồi.
– Sao ảnh có vẻ buồn buồn.
– Vậy hả. M cũng không biết nửa. Cái này phải hỏi lại chị P.
– Chị Phương sao?
– Ủa anh Phong hổng có nói với Hân vụ chị Phương hả?
– Uhm có nói mà hổng rõ ràng. Hân hổng hiểu gì hết.
Có lẽ không nên cho nhỏ biết rõ vì nhỏ biết rõ có khi lại ảnh hưởng tới trò đùa của chị. Phù! Đúng là tôi cũng đang muốn học theo anh Phong…đôi khi cũng nên giả vờ không biết gì để chị tha hồ mà vui.
– À ừ M cũng hổng hiểu cho lắm. Thôi kệ ảnh không muốn nói rõ thì thôi cũng nên tôn trọng ảnh. Dù gì cũng là lỗi của M mà.
– Chứ hổng lẽ lỗi của ai… giỡn cho dữ. Tối ngày như con nít. Người đã nhỏ xíu mà còn giỡn hoài. Mai mốt bị đánh ráng chịu ha.
– Ờ! Có bị thì cũng bị Hân đánh chứ ai vào đây nửa!
– Cái đó…cái đó…tại … lỗi tại M chứ bộ. Ai bỉu hổng chịu giải thích …
– Ờ! Lỗi của mình… tại mình… tại mình nóng quá nhào vô đánh người ta… ừ tại mình…
Giờ thì nắm được nhiều yếu điểm của nhỏ Hân rồi nhé. Người lúc nào cũng tỏ vẻ đanh đá, hung dữ nhưng rất dễ bị bối rối, miễn bình tĩnh hiểu được nhỏ thì sẽ trêu nhỏ dễ dàng. Bằng chứng là tôi giả vờ trêu một hai câu đã thấy nhỏ lộ rõ vẻ lúng túng, gương mặt xụ lại…
– Mệt quá! Thì giờ dẫn đi ăn uống đền cho nè. Muốn gì nửa.
– Thì ai nói gì đâu …
– M đó nha. Cỡ này gan dám chọc Hân luôn. Coi chừng đó. Mà lớn rồi bỏ cái tật khùng khùng đó đi, nhìn hổng chững chạc miếng nào.
– Ờ ờ biết rồi! Khùng vậy có người chơi chung…haizz …
Tôi nhún vai ực một hơi hết ly trà đá rồi nằm xuống mặc cho nhỏ Hân bặm môi tỏ vẻ tức tối với tôi. Giờ chọc thêm chắc nhỏ lại sài chiêu kẹp giống lần đầu tiên gặp nhau là tiêu. Đồ ăn và trà sữa được đem ra ít phút sau đó, tôi ngồi dậy vui vẻ ăn uống với nhỏ, cũng thi thoảng nói chuyện công việc học hành của tôi với nhỏ Hân, tuyệt nhiên không ai nhắc gì đến em. Có lẽ nhỏ hiểu tôi cũng cần thời gian xoa dịu mọi thứ trong lòng cho nên nhỏ cũng không nhắc đến bất cứ từ nào liên quan đến em trước mặt tôi nửa. Lại có điện thoại của chị, không cần nhìn màn hình cũng biết là chị nhờ tiếng nhạc chuông quen thuộc.
– Nhox khùng! Hết đau chưa? Nhox ở đâu? Nhox làm gì đó?
– Hỏi từ từ làm gì ào ào vậy? Nhox đang đi uống trà sữa với nhỏ Hân.
– Hả! Sao sao nhox dám đi chung với nhỏ Hân? Bộ Hân hổng làm gì nhox hả…
– Làm gì là làm gì?
Biết ngay mà, rõ ràng bà cô này chủ mưu mọi chuyện, chắc đang nghĩ trong bụng tôi bị nhỏ Hân với ông Kha tẩy chai đây mà.
– Thì…thì …
– Thì gì mà ấp úng đó! Âm mưu gì khai ra coi.
– Có gì đâu. Mệt quá!
– Nghi lắm!
– Hihi đồ khùng. Mà nhox nè?
– Bộ Hân hổng làm gì nhox thiệt hả …
Chị thì thầm nhỏ tiếng đi, chắc sợ nhỏ Hân nghe chứ đâu.
– Làm gì? Bộ đang muốn Hân làm gì nhox hả?
– Hổng phải…hổng phải mà. Hihi Đang đi với nhỏ Hân thiệt hả?
– Ừ! Rồi sao? Muốn gì hỏi linh tinh miết?
– Vậy…vậy nhox chở nhỏ Hân qua nhà chị chơi đi….
– Giờ hả?
– Uhm! Giờ! Chị ở nhà một mình buồn muốn chết nè… sắp chết thiệt nè!
– Sao hổng kêu anh Phong qua chơi!
– Xí! Ai thèm chơi với kẻ xấu như Phong. Mệt nhox quá chở bé Hân qua chơi với chị đi….nhanh nhanh lên.
– Rồi thì cũng phải hỏi ý Hân đã…
– Uhm nhanh nhanh nha hihi…
Chị vui vẻ cúp điện thoại, thôi kệ vui là được, chắc hí ha hí hững nằm nhà suy nghĩ cách để chọc tôi chứ đâu. Phải đề phòng mới được, nhân vật đó càng ngày càng nguy hiểm theo đúng nghĩa đen, nghịch như trẻ con.
– Chị Phương hả?
– Ừ! Chị kêu M chở Hân qua nhà chơi liền kìa. Đang than thở nằm nhà một mình buồn.
– Uhm cũng được. Vậy giờ mình đi hả?
– Ờ!
– Vậy ăn nhanh đi. Nè ăn phụ Hân với.
– Ế từ từ….
Nhỏ trút gần hết dĩa đồ ăn của nhỏ qua cho tôi. Phù! Người mẫu trẻ có khác, ăn mới có mấy miếng là nghỉ. Hôm nào nhỏ vui vui phải góp ý mới được, nhỏ tôi chưa nhắc vụ ăn uống cho đàng hoàng chứ em thì tôi la thẳng từ lâu rồi, làm gì làm cứ sợ tăng cân mà nhịn ăn là không được. Còn cái nhân vật nữ hoàng nằm ở bên Q7 kia thì khỏi phải nói rồi, có mà may miệng nhỏ lại cho bớt ăn chứ làm gì có vụ nhịn ăn đối với chị. Giải quyết xong đồ ăn với hai ly trà sữa tôi chở nhỏ Hân lại chen vào dòng người giữa trưa để sang nhà chị.
– Hình như chưa qua nhà chị Phương lần nào phải hông?
– Uhm!
– Vậy giờ qua đúng rồi. Chơi chung phải biết nhà chứ…
– Nhiều chuyện quá!
Đến nản, cố gắng trò chuyện không chịu thì thôi, đỡ mõi miệng. Tôi quay mặt lên tiếp tục dùng hết khả năng luồn lách của mình để chạy sang nhà chị càng nhanh càng tốt, nhà chị có máy lạnh… bảo đảm sẽ kéo được tình yêu Sài Gòn trở lại trong tôi liền. Vừa qua tới nhà đã thấy chị ngồi nghịch hoa trước nhà còn chú ba thì đang ngồi trên tường nhà.
– Cậu M qua chơi hả?
– Dạ con mới qua. Ủa chú đang làm gì vậy?
– Tui đang sửa cái ống phun nước, có mấy chổ nó bị nghẹt.
Tôi nhìn theo tay chú ba. Thì ra chú đang sửa giàn phun sương, giờ mới để ý xung quanh nhà là những màn nước li ti bay trong gió dưới cái nắng trưa Sài Gòn, nhà chị nhiều cây mát giờ thêm giàn phun sương khiến khống khí cũng dễ chịu hơn hèn gì nữ hoàng nhà mình mới vui vẻ ngồi ngoài sân chơi giữa trưa thế này.
– Cậu dắt xe vô trong gara dùm tui luôn cho mát.
– Dạ! Con biết rồi. À đây là bạn con tên Hân, chị kêu chở qua chơi với chị.
– Vậy hả! Chào cô. Cô vào nhà chơi…
– Dạ còn chào chú!
Nhỏ Hân ngẩng đầu lên chào chú ba xong cũng lẽo đẽo theo tôi đẩy xe vào trong nhà. Nghe tiếng tôi qua tới, chị chỉ liếc nhìn qua lè lưỡi với tôi một cái rồi cắm cúi nghịch cây hoa tiếp.
– Đó là chú ba người nhà chị Phương đó, còn vợ chú với con chú cũng ở chung nhà với chị luôn.
– Uhm.
– Hân lại chơi với chị đi theo M vô gara làm gì?
– Uhm quên!
Nhỏ Hân đi lại ngồi với chị còn tôi dắt xe vào gara xong đi trở ra ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ dài nằm dưới gốc cây nhìn chị với nhỏ Hân ngồi nói chuyện. May quá trên bàn có một giỏ trái cây với một bình thủy tinh có nước coca sẵn trong bình. Tôi rót một ly đầy tu một hơi rồi ngồi nhâm nhi mấy trái dâu nhắm mắt mặc kệ sự đời. Đang lim dim ngon lành tôi nghe tiếng chị la lớn
– Á! Trái cây của chị ai cho nhox ăn!
Chị chạy ào tới bóp miệng giựt cho bằng được trái táo tôi đang cắn dỡ trên miệng…
– Trả đây! Đồ vô duyên! hihi
– Trái cây nào của chị?
– Xí! Trái cây của nhà chị nha…
– Ờ! Có khắc tên hông mà đòi của chị…
– Đáng ghét! Ai cho nhox ăn?
– Không cho thôi. Ăn cái khác!
Tôi buông tay bốc trái dâu cho vào miệng. Chị lại giành, cái này là công khai kiếm chuyện với tôi đây mà. Hai đứa giành qua giành lại, chị ngồi hẳn lên chân tôi để giành. Chợt nhận ra sự có mặt của nhỏ Hân, tôi ngừng lại nhẹ giọng nói nhỏ vô tai chị.
– Rồi rồi…chịu thua!
– Hihi sao nhát dzạ?
– Nhát cái gì? Nhỏ Hân nhìn kìa?
– Ừ hen!Hihi quên mất tiu!
Hai đứa cứ như trẻ con trộm bánh bị người lớn phát hiện vậy, vội vã buông ra ngồi ngay ngắn lại. Nhỏ Hân nhìn tôi với chị lắc đầu
– Đó! Lớn rồi giỡn như con nít. Hèn chi anh Phong hiểu lầm đúng rồi…
– Ờ thì…
– Suỵt! Chờ chị chút!
Chị vội đứng dậy chạy lại bịt miệng nhỏ Hân lại kéo đi vào trong nhà. Tôi nói với theo…
– Đi đâu vậy?
– Xí ngồi đó ăn cho mập đi đồ con heo!
– Kéo Hân đi đâu hỏi hổng nói trời!
– Chuyện riêng con gái! Ai cho nhox theo! Cấm vào đây đó!
Chị lườm tôi một cái rồi kéo tay nhỏ Hân đi thẳng vào trong. Chẳng biết lại bày trò gì nửa, kêu tôi qua đây đã đời giờ hắt hủi tôi ngồi một mình với giỏ trái cây. Thôi đành ra làm bạn với chú ba coi bộ có nghĩa hơn. Tôi đứng dậy đi ra cổng.
– Hư nặng không chú. Có cần con phụ gì không?
– Thôi khỏi sao cậu hổng ở trỏng chơi với cô Phương?
– Hai người đó bỏ rơi con rồi. Có gì chú cứ chỉ con phụ chung cho đỡ mệt.
– Ờ cũng được. Cậu lên đây vịn phụ tui cái này. Cái thang tui bỏ ngoài hè nè. Coi chừng té đó!
– Dạ!
Tôi xăng quần leo lên tường, vậy là hai chú cháu hì hục người vịn người sửa, nước bắn tung tóe khắp mặt mày, giữa trưa nắng nghịch nước thì còn gì mát bằng. Làm leo trèo, phụ chú ba sửa cũng được hơn nửa tiếng thì xong. Hai chú cháu gom góp đồ đạc đem cất rồi trở ra sân ngồi. Lúc đi cất đồ với chú ba ngang phòng khách có nhìn qua cửa sổ vào trong thấy chị với nhỏ Hân đang ngồi trên ghế, mặt mày có vẻ nhập tâm như đang nói chuyện gì đó có khá quan trọng. Chẳng lẽ con trai giờ chui vào nghe lén thì mất hình tượng quá, với lại chị phát hiện tôi nhìn vào giơ nắm đấm lên dọa.
Thôi kệ, không cho nhiều chuyện thì thôi, tôi ra sân ngồi chơi nói chuyện với chú ba cho đỡ mệt óc. Có khi còn thu thập thêm thông tin hay tật xấu gì đó của chị thì vui hơn. Chú ba và vợ con lên Sài Gòn tính ra cũng chưa lâu. Chủ yếu là có mặt chị ở VN thì gia đình chú ba mới lên ở để chăm sóc chị theo yêu cầu của anh Phong. Chị cũng chỉ thích vợ chồng chú ba chứ không thích thuê ai khác làm người làm. Nhà cũng có người làm nhưng từ khi chị về thì đều cho họ nghỉ việc hết. Lương không tiện nói ra vì lương là do anh Phong trả, chủ yếu gia đình chú ba quý chị, thương chị nên lên sống cùng chăm sóc chị chứ ở quê nhà chú cũng có cơ sở làm ăn khá ổn không nghèo đến nổi phải đi làm osin, ở Sài Gòn cũng tiện cho con chú đi học cao đẳng.
Tiền học hành của con chú là do anh Phong lo, ngoài ra anh cũng nhờ người đến để dạy vợ chú ba nấu ăn để hợp theo sở thích của chị, còn chú thì được anh lo cho học lái xe…Càng nói chuyện tôi càng thấy anh Phong chăm sóc chị thực sự rất chu đáo, vậy mà toàn bị chị hành hạ ăn hiếp … ^^…nói gì đến tôi, tối ngày chọc tức chị hèn gì càng bị hành hạ nhiều hơn anh Phong. Có vài điều tôi thắc mắc về chị hay anh Phong thì chú ba chỉ cười nói rằng những chuyện đại loại như vậy chị đã dặn chú không được nói với tôi. Người coi vậy thông minh thấy sợ, những gì tôi biết về chị là do chị cho phép tôi biết ngoài ra những gì chị vẫn muốn giấu thì chị chặn hết mọi đường ngăn tôi biết. Còn nhiều lắm bí ẩn về chị của tôi, mỗi bí ẩn dường như là một điều thú vị rất đáng để mĩm cười khi biết đến.
Hai chú cháu nói chuyện với nhau cứ như người thân lâu ngày gặp lại, chủ đề xoay quanh những gì liên quan đến chị. Tuy nhiên tôi cảm thấy trên gương mặt và giọng nói của chú nói về chị có điều gì đó lạ lắm, mặc dù tôi không thể nhận ra rõ ràng nhưng cũng đáng để tôi lưu ý về sau.
– Ba nó kêu mấy đứa nhỏ vào ăn cơm. nói gì nói miết quên ăn uống luôn hả?
– Ờ ờ nghe rồi!
Là tiếng của vợ chú ba đang đi ra từ phía sau.
– Cậu vô ăn cơm với cô Phương cho vui.
Thím ba nhìn tôi cười hiền từ. Tôi vội đứng dậy xua tay
– Dạ con mới ăn ngoài tiệm với bạn con rồi. Cô chú cứ ăn tự nhiên.
– Vậy coi sao được. Cô Phương biết cổ buồn lắm. Để tui vô nói với cô Phương. Má tôi vô dọn cơm ra trước đi.
Chú ba đi thẳng vào phòng khách tìm chị với nhỏ Hân chẳng kịp cho tôi nói thêm lời nào, thím ba cũng đi theo sau chú vào trong nhà. Tất nhiên tôi không thể nào từ chối được trước nắm đấm đe dọa cấm cãi của chị. Vậy là tôi với nhỏ Hân đành lon ton theo chú thím dọn đồ ăn ra một chiếc bàn màu trắng đặt bên ngoài ngay chỗ tôi với chú ba ngồi trò chuyện theo ý muốn đột xuất của chị. Đồ ăn nhìn sơ qua thôi cũng biết khả năng nấu nướng của thím ba vượt xa sự tưởng tượng của tôi. Dọn đồ ăn ra xong chú thím quay trở vào trong không quên nói với ba đứa tôi.
– Cô cậu ăn ngon miệng.
– Ủa sao cô chú hổng ăn?
– À! Tui với bả vô phòng ăn trong bếp ăn?
– Sao vô bếp ăn chi mất công chú?
Tôi với nhỏ Hân ngơ ngác nhìn chú thím rồi nhìn chị. Gương mặt chị từ vui vẻ bổng xụ xuống dậm chân đưa ánh mắt hờn giận về phía cô chú. Tôi chưa hiểu gì thì chị đi lại kéo tay chú thím trở lại bàn ăn.
– Phương nói bao nhiêu lần rồi sao ba má hổng chịu nghe. Đây là khách của Phương chứ hổng phải khách của papa mami.
– Nhưng rủi ông bà về bất tử nhìn thấy là hổng hay đâu Phương!
Thím ba nhẹ giọng.
– Ba má ngồi xuống đi. Phương muốn ba má ăn chung với Phương, có gì Phương chịu hết.
– Nhưng…
– Thôi ba tôi ngồi đi. Tui vô lấy thêm chén.
Vậy là hai người đã đồng ý ngồi ăn chung với tụi tôi, mặc dù chưa biết chuyện gì nhưng tôi cũng biết hình như papa và mami chị khá khó tính với người làm trong nhà. Có lẽ những bửa ăn ở căn nhà này, họ không bao giờ muốn có sự hiện diện của người làm cùng ngồi trên mâm cơm. Không khí trở nên vui vẻ hơn khi chị kéo tay tôi ngồi xuống trên chiếc ghế dài đủ cho hai người cùng ngồi.
– Hihi nhox nhox ngồi đây với chị nè. Bé Hân ngồi đó đi, ba má ngồi bên này nè. Mum mum mời cả nhà!
Cả bốn người tính cả tôi đều lắc đầu cười trước sự sắp xếp của chị, cứ như nữ hoàng thật ấy. Nhỏ Hân và tôi đều quen với việc mặc định rằng mỗi lần đi chơi hay ăn uống với nhau, tôi là dành để ngồi cạnh chị, chẳng ai giành được với chị hết. Thím ba vui vẻ gắp đồ ăn cho nhỏ Hân xong quay qua lột một con tôm định đưa về phía chị thì chị lắc đầu.
– Bửa nay má ăn khỏe đi hihi đừng lo cho Phương …
– Sao vậy cô? Mọi khi tui vẫn…
– Biết rồi biết rồi, nay má lo cho ba đi khỏi lo cho Phương hihi…
Chú thím ba nhìn chị với ánh mắt ngạc nhiên, tôi thở dài một cái, nhìn đủ biết thường ngày ở nhà bảo đảm thím ba là người chăm sóc chuyện ăn uống của chị, còn bây giờ thì…
– Nhox!
Chị quay qua nhìn tôi cười, ánh mắt đầy sự đe dọa và ra lệnh. Tôi thở dài thêm một cái nhìn nhỏ Hân cầu cứu nhưng vô ích, chẳng biết chị làm gì mà nảy giờ nhỏ Hân cứ như người hoàn toàn khác, im lặng, gương mặt cũng hiền hơn thường ngày. Hiểu số phận mình, tôi đành tự tay lột một con tôm để vào dĩa của chị.
– Hihi nhox ngoan! Ăn đi ăn đi!
Tôi lắc đầu rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
– Cậu kiếm gì vậy?
– Dạ nồi cơm đâu chú?
– Cậu muốn ăn cơm hả. Để tui xuống bếp lấy. Tui quên mất tiêu nay có cô cậu là khách chứ bình thường ở nhà cô Phương hổng có ăn cơm.
– Sao…sao hổng ăn cơm …
– À! …
– Hihi chị ít ăn cơm lắm. Mà đồ ăn nhiều quá trời nhox khỏi ăn cơm mắc công, ăn cái này với chị nè hihi…
Chị gắp một miếng gà to đặt vào chén tôi. Giờ tôi mới nhớ từ hồi đi chung với chị đến giờ hình như chưa lần nào tôi thấy chị ăn cơm hết. Bàn ăn toàn đồ ăn, chị đang dùng dĩa chứ không phải chén như tôi, quan sát kỹ thì đồ ăn toàn được nấu và trang trí, sắp xếp rất tây. Cũng phải, có lẽ chị của tôi vẫn giữ cái thói quen ăn uống đậm chất văn hóa phương tây, nơi chị sinh sống một thời gian dài trước khi trở về Việt Nam.
Điều này tôi đoán được do lần trước anh Phong có nói, tuy nhiên tôi vẫn chưa biết chị về Việt Nam sống bao lâu và chị đã ở bên Mỹ bao nhiêu lâu, tôi cũng có hỏi nhưng chị không cho tôi biết. Tạm gác những suy nghĩ trong đầu về chị quan một bên vì trước mặt quá nhiều đồ ăn ngon, mắc dù vừa ăn với nhỏ Hân lúc trưa nhưng tôi vẫn thấy thèm, nhất là toàn những món tôi cũng rất thích và giữa không khí vui vẻ thế này, tôi đâu thể ngồi im mà suy nghĩ mãi được. Tôi và chị vẫn như bao lần trên bàn ăn, tranh cãi, giành giựt nhau như con nít, mặc dù hai đứa có hơi sợ sợ mỗi lần bị nhỏ Hân quắc mắt nhìn nhưng rồi im được vài giây thì đâu lại vào đó, nhưng nhờ có vậy mà bửa ăn diễn ra nhiều nụ cười hơn, cả chú thím ba cũng quên mất chuyện mình là người làm đang ăn cơm cùng cô chủ.
Ăn uống no nê, tôi ngồi thở phì phì vì cái bụng không còn chứa thêm gì nửa. Cũng tại thím ba cứ ép ăn thêm dọa để thừa thì tội lắm làm tôi hí hửng dựa vào cái lí do đó mà ăn thỏa sức. Chị cũng ăn chẳng kém tôi, bao nhiêu vậy mà giờ vẫn ngồi vui vẻ nhâm nhi trái cây với ly kem dâu to đùng với nhỏ Hân. Còn tôi là tôi xin chịu thua không thể nuốt muỗng kem nào nửa chứ nói gì là cả một ly kem.
– Hihi ăn kem hôn nhox con…lêu lêu…kem ngon ghê hihi …
– Ăn đi cho mập. Trêu chọc vô ích nhé…ợ @@
– Mập mà tấp nập người theo ha…
– Ờ theo để nuôi nữ hoàng heo chứ ích lợi gì…
– Xí…nhox con đó nha…dám nói xấu chị coi chừng cú đấm nè nè…
– Sợ quá…
– Muốn gì…
– Ngon nhàu vô…
– Hứ…
Chị đứng dậy tính nhàu vô ăn thua đủ với tôi nhưng nhớ kế bên có nhỏ Hân nên chị lấm lét nhìn nhỏ Hân xong thu nắm đấm lại ngồi xuống ăn kem tiếp. Tôi cũng chẳng dám nhìn nhỏ Hân, đưa ánh mắt nhìn ra vườn hoa. Chú thìm ba ngồi uống trà gần đó cũng cười xều xòa vui vẻ, có vẻ chú thím cũng thấy vui khi nhìn cô chủ của mình đang vui vẻ thực sự trước những lời trêu đùa với thằng nhox con là tôi. Ăn xong ly kem to, chị lại lấy trái cây ra nhâm nhi. Sức ăn công nhận khủng khiếp, vậy mà chẳng hiểu sao không thấy chị mập ra, cái này khoa học có khi cũng bó tay quá.
Ăn xuống, trêu đùa nhau đã đời, đến giờ tôi phải về chuẩn bị đi làm. Thời gian biểu của tôi chẳng ngày nào giống ngày nào trừ giờ đi làm, tuy nhiên cũng không bao giờ xuất hiện một giây nào cho việc cầm giáo trình lên để gọi là cho giống một thằng sinh viên đang đi học. Tôi chầm chậm cho xe chạy dưới cái nắng nóng xế chiều chở nhỏ Hân về quay trở về phòng.
– Nè!
– Gì?
– Sao vậy?
– Sao là sao?
– Nhìn Hân có vẻ khác khác. Chị nói gì với Hân mà thấy nảy giờ ngơ ngơ lắm!
– Vô duyên nha! Ngơ hồi nào? Nay ăn phải mật gấu sao dám nói với Hân vậy hả?
– Èo! Đó…lại nóng dữ nửa rồi. Người ta mới hỏi có xíu đã…
– Kệ Hân!
Tôi nhún vai chẳng dám nói gì nửa, quay lên tập trung chạy xe. Được một chút nhỏ Hân lên tiếng
– M nè?
– Hả?
– Bộ con gái phải dịu dàng con trai mới thích hả …
– Ờ! Thường vậy, ai mà hổng thích con gái dịu dàng…
– Uhm!
– Ví dụ là M, M có thích con gái dữ dữ, cá tính ha đanh đá một chút hôn?
– Ờ! Cái này cũng hổng nói chắc được. Nói chung con gái dịu dàng, hiền, duyên dáng thì tất nhiên dễ làm M có cảm tình hơn. M cũng là con trai mà, đứa nào hổng vậy.
– Sao nửa?
– Ừ nhưng mà con gái cá tính cũng hay. Nói chung nếu quen biết lâu dài thì tính tình sao cũng được.
Nhỏ có vẻ im lặng lắng nghe tôi.
– Vậy M thấy Hân sao?
– Hân hả…hehe quá dữ! Giống như con nhím xù gai vậy, mau mau hiền bớt đi không là ế thiệt đó….
“Chát”…tôi đang cười hề hề thì nhỏ đánh vào lưng tôi một cái
– Hứ!
– Thôi thôi! Chọc đó cô nương, chưa gì đánh người rồi. Bắt chước chị Phương hồi nào vậy? nói chứ sao tự nhiên hỏi M vậy chi?
– Thì…thì hỏi chơi…Sẵn coi thái độ của M luôn. M đó nha tối ngày giỡn giỡn. Dám chọc Hân luôn hả? Hân hổng phải chị Phương đâu mà thái độ kiểu đó nha.
– Rồi rồi! Nghiêm chỉnh được chưa. Khó tính như bà cụ non quá!
– Nói gì đó?
– Ờ ờ hổng có gì…nói Hân đẹp được chưa.
– Liệu hồn đó. Lớn rồi mà như con nít. Thiệt hổng hiểu nổi sao có người ngu tới đi thích M.
Hình như trong mắt nhỏ, tôi hiện thân của toàn bộ những gì xấu trên thế giới hay sao ấy. Thôi kệ, nhỏ là bạn tôi, nghĩ sao là quyền của nhỏ mà tôi cũng không có cách nào dám ngăn nhỏ nói xấu tôi nửa. Có lẽ chỉ có em là ngốc đến nổi đi yêu một thằng xấu xí trong mắt nhỏ Hân là tôi mà thôi. “Nè nha tui là tui thấy mấy người là bạn tui mới trêu thôi ha, gặp người khác coi tui có thèm nói tới câu nào không biết liền”. Tôi thầm thì trong miệng chứ đâu có dám nói ra cho nhỏ nghe. Về tới nhà, nhỏ chẳng thèm chào tôi một câu lên xe đi mất, tôi thở phù nhẹ nhõm khi thoát khỏi nhỏ. Nhiều lúc cũng dễ thương nhưng nhiều hơn cái nhiều lúc chẳng dám hó hé trước mặt nhỏ. Tính ra em của tôi cũng không khác nhỏ Hân là mấy, có điều em đến với tôi bằng thái độ lạnh lùng nhưng quan tâm nhẹ nhàng, thôi suy qua suy lại tôi thấy mấy người con gái xung quanh tôi hình như ai cũng dữ với tôi hết trơn @@. Số con rệp có khác mà hix hix.