Cha con ông bảo vệ
Chương 23
Hai ngày qua đối với thằng Thiên ly kỳ như trong phim. Từ nhà Tuyết Nga trở về trường, nó mệt mỏi leo lên giường muốn đánh một giấc tới sáng. Mặc kệ ông Lâm càu nhàu chửi rủa, chửi chán ông lại xách chổi đi quét sân trường. Chưa ngủ được bao lâu, nó lại có khách. Hai vị khách kỳ lạ, xuất hiện giữa nhà như hai bóng ma. Một ông lão trọc đầu, râu bạc trắng và một con bé xinh như mộng.
Cặp đũa lệch này không làm nó quá ngạc nhiên bằng thân phận của họ. Cái gì mà điệp viên… Cái gì mà hình cảnh quốc tế… Lại còn gì đó Polítxe… Rồi còn tội phạm quốc tế… Lại muốn xác minh mối quan hệ của nó với cô giáo Ngọc Lan… Địt chưa? Mấy lần? Mỗi lần mấy phát… Lại yêu cầu hợp tác, điều tra… Tất cả vì lợi ích quốc gia… Rối mòng mòng… Suýt nữa thằng Thiên đã xách chổi đập cho hai ông cháu một trận vì tội quấy rối giấc ngủ và xâm phạm đời tư công dân liêm chính.
Nhưng ý định của nó chỉ loé lên trong đầu rồi tắt ngúm, sau khi tận mắt chứng kiến con bé xinh xắn đó dùng một ngón tay mảnh mai đâm thủng tấm vách gỗ. Bạn không nghe nhầm… Đúng thế… rất đơn giản… Một ngón tay trần trụi… đâm tới, phụp một tiếng, lủng một lỗ. Cứ như phim chưởng Hong Kong. Thằng Thiên nín lặng nhìn cái lỗ sơ xác tròn tròn trên tấm vách, cho đến khi bừng tĩnh quay lại hai người đã biến mất, để lại trên đầu giường một chiếc điện thoại.
Thằng Thiên chẳng buồn nhìn, lăn ra giường ngủ ngay lập tức, đến sáng nhìn lại chiếc điện thoại và cái lỗ trên vách, nó mới biết đêm qua mình không mơ. Sáng nay nó nhận một cú điện thoại, con bé xinh xắn giỏi chọt lỗ đó nhờ nó tìm một bộ áo dài để trà trộn vào trường. Thằng Thiên suy nghĩ mãi, mới quyết định hỏi mượn con Vi. Sau đó thấp thỏm suốt, vì không biết lúc nào con bé tới. Thế là, từ sáng giờ, thỉnh thoảng nó lại thở dài, hỏi chổng một câu “Ra đi… Tôi biết cô đang ở đây…”. Ai ngờ lần này, con bé xuất hiện thật.
Thằng Thiên đưa tay che ánh mặt trời chói chang, nheo mắt nhìn lên. Bóng đen đó nhẹ nhàng nhúng người nhảy xuống từ mái nhà. Nền đất chỉ phát ra một tiếng phịch nho nhỏ, nếu không để ý cũng khó mà nghe được. Một khuôn mặt trái xoan, một đôi mắt long lanh hàng mi dài cong vút, chiếc mũi nhỏ hếch hếch kiêu ngạo và một đôi môi mím chặt nghiêm nghị lạnh lùng. Tất cả những nét đó tạo nên một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lạnh lẽo tựa băng sơn. Thằng Thiên thẫn thờ nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể săn chắc uốn lượn của cô bé phô bày trong bộ đồ thun đen bó sát. Con bé này đẹp hơn rất nhiều so với ký ức ngái ngủ của nó ghi lại.
– Tại sao anh không nói anh có quan hệ với Hiền Mai? – Con bé nhíu mày hỏi.
– Này này… Nghe lén chuyện riêng của người khác không hay đâu nhé… Làm sao cô biết Hiền Mai? – Chợt nghĩ lại thân phận của con bé, thằng Thiên bỏ qua ý định chất vấn.
– Tôi là người hỏi… Anh là người trả lời… Quan hệ của anh và Hiền Mai là như thế nào? – Con bé không chút nhân nhượng, hỏi cứng.
– Tại sao tôi phải trả lời cô? – Thằng Thiên ngoan cố.
– Anh không trả lời… tôi sẽ công bố bằng chứng hai cha con anh quan hệ với Thùy Vi và Tuyết Nga… – Con bé dửng dưng đi lướt qua nó, đi thẳng vào căn phòng.
– Khoan đã… Này này… Có cần tuyệt tình vậy không chứ? Haizz… – Thằng Thiên nhăn nhó lẽo đẽo đi theo con bé.
– Thôi được rồi… Tôi và Hiền Mai… cũng gần như với Ngọc Lan thôi… – Nó thấy rõ ánh mắt khinh thường loé lên trong mắt con bé.
– Nhưng cô quan tâm Hiền Mai làm gì? Không phải đối tượng điều tra chỉ có Ngọc Lan thôi sao? – Tức tối, nó hỏi ngược lại.
– Vì… Hiền Mai là vợ của mục tiêu chúng tôi cần theo dõi…
– Ah… Thầy Phương – Hiệu phó?
– Phải… Hắn ta là một đối tượng cực kỳ nguy hiểm… có tầm ảnh hưởng đến an nguy quốc gia…
– Ah… Mẹ nó chứ… – Thằng Thiên thấy gai ốc mình nổi đầy người. – Vậy tại sao cô không bắt ông ta luôn cho rồi?
– Muốn bắt cũng không bắt được… Tất cả tin tức tình báo của chúng tôi không được sử dụng làm bằng chứng trước tòa án… Vả lại chúng tôi còn phải nhờ hắn tìm kiếm ra bí mật cuối cùng… Bí mật đó quốc gia cần thu hồi, bảo quãn nghiêm mật… – Cô bé nói, ánh mắt rất nghiêm túc.
– Vậy… có phải… bí mật đó liên quan đến Ngọc Lan? – Thằng Thiên nhíu mày.
– Hôm nay tôi đã cho anh biết quá nhiều… Bây giờ đến lượt anh… kể rõ ràng cụ thể chuyện giữa anh và Hiền Mai cho tôi nghe. – Con bé khoanh tay, nói như ra lệnh.
– Hắc hắc… Được thôi… Muốn tìm hiểu tôi chinh phục cô Hiền Mai như thế nào hả? Tôi sẽ mô tả lại với cô… Từng chi tiết một…
– Còn không lại đây… – Nó ngồi xuống giường, bắt chéo chân nhịp nhịp. – Haizz… Xem cô kìa, mặt mày cau có, khó chịu… Tôi cam đoan cô không biết cảm giác luyến ái nam nữ tuyệt vời như thế nào? Nếu có cô đã không lạnh lùng trước một thanh niên to khoẻ, rắn chắc như tôi chứ?
Nó chợt nín bặt, trước một họng súng đen ngòm lăm lăm chĩa thẳng giữa trán. Cô gái nét mặt sắt lạnh, nghiến răng rít lên từng tiếng:
– Anh còn nói thêm một tiếng… Tôi cũng không ngại làm giải trình với cấp trên về lý do tại sao tôi bắn anh đâu?
– Này này… súng đạn vô tình ah… – Thằng Thiên vẫn nhe răng cười, tay gạt nhẹ nòng súng khỏi trán mình. – Đây là cách cảnh sát các cô gọi là hợp tác ah? Đúng là không có chút thành ý ah…
Cô gái nheo mắt nhìn chằm chằm thằng Thiên, như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Đôi môi đỏ hồng mím chặt, tay cầm súng run rẩy kềm nén. Cô bé tên là Phương Trinh, hai mươi hai tuổi, nhưng nhìn thoáng qua khuôn mặt và vóc dáng ai cũng nghĩ cô bé chỉ khoảng mười bảy. Đừng nhìn vẻ bề ngoài non tơ mà lầm, Phương Trinh đã trải qua tám năm đào tạo nghiệp vụ cảnh sát đặc nhiệm và hai năm truy lùng tội phạm quốc tế. Hành sự quyết đoán, không mềm lòng trước bất cứ hoàn cảnh nào, nên cô bé được cấp trên giao phó nhiệm vụ quan trọng này.
Ban đầu, cô bé khá thoải mái khi biết đối tượng cần tiếp xúc và thuyết phục hợp tác của mình là một gã thanh niên nông thôn bằng tuổi, có quan hệ mật thiết với cô giáo Ngọc Lan. Nhưng không nghĩ đến, hắn cũng có quan hệ thể xác với Hiền Mai, đối tượng thứ hai cần theo dõi của cô. Còn tệ hại hơn như vậy, Phương Trinh phát hiện ra thằng Thiên là một tên gàn dỡ, nham nhở, nói nhiều và đặc biệt ánh mắt soi mói gian tà luôn chằm chằm vào cô. Làm cả người cô bé cứ nhột nhạt không yên. Mới gặp hai lần mà Phương Trinh suýt mấy phen muốn đè hắn xuống đập một trận tơi bời, đánh sưng phù hai con mắt đó. Cấp trên trách mắng thì sao? Cô bé vẫn có thể đỗ lỗi cho hắn làm cản trở công vụ, gây ảnh hưởng đến mục tiêu nhiệm vụ và an nguy quốc gia.
Phát hiện đôi mắt đẹp của cô bé nheo lại, sát khí dâng lên, thằng Thiên đang huyên thuyên liền im bặt. Giỡn chơi nhiêu đó đủ rồi ah… Đúng là con gái chơi với vũ khí sát thương quanh năm suốt tháng, chút nữ tính cũng không còn… Nó lấy bộ áo dài xếp ngay ngắn trên đầu giường đưa qua.
– Thay vào… Tôi ra ngoài chờ… – Nó dúi bộ đồng phục vào tay con bé, phủi đít đi ra cửa.
– Bên ngoài có người… Đang tiếp cận… – Phương Trinh nói khẽ.
– Không sao… Chắc mấy thằng học sinh trốn ra sau này hút thuốc thôi… – Thằng Thiên nhúng vai. – Cô cứ thay đồ đi… Tôi sẽ ra đuổi chúng…
Thằng Thiên mở cửa đi ra ngoài. Lời con bé nói chính xác. Nhưng hai người đang bước tới lại không phải học sinh mà là thầy Hiệu Trưởng và thầy Tịnh – Trưởng Ban Xử lý Kỷ luật của trường. Thằng Thiên nhăn nhó bước tới.
– Không biết có chuyện gì mà hai vị quá cố đến đây?
Nó nhe răng cười toe toét trước khuôn mặt sượng cứng của hai lão già.
– Cái gì mà ‘quá cố’ hả? – Thầy Tịnh trách cứ thật khẽ. – Không phải cậu định nói là ‘quá bộ’ sao?
– Ah… Chết chết… Cái miệng nói bậy… Xin lỗi… – Thằng Thiên như bừng tỉnh, lúng túng. – Đã thất học còn chơi chữ… Ý tui là quá bộ… Không biết hai thầy có chuyện gì mà đến đây?
Thầy Hiệu trưởng nheo mắt trầm ngâm nhìn thằng nhỏ cà rởn trước mặt mình. Có gì đó mách bảo ông, đừng để vẻ bề ngoài vô hại của nó lừa gạt.
– Không có gì… – Ông nói. – Tôi và thầy Tịnh đi quanh trường kiểm tra học sinh trốn giờ… Sẵn đến đây thăm qua căn phòng của cha con cậu… xem điều kiện sống của hai người có tốt không? Thế thôi…
Ông vừa nói, vừa tránh qua thằng Thiên, rảo bước đến cửa phòng.
– Ahh… tốt… Tốt lắm… – Thằng Thiên hốt hoảng chạy theo, cố tình chặn đường ông. – Chỉ là thế này… trong phòng hơi ít đồ đạc… Cha con tui lại không nề nếp lắm… Quăng vứt lung tung… Hơi ngại với hai thầy… Hay là bữa khác ah… Bữa khác tui mời hai thầy dùng cơm một bữa…
– Không cần… Đàn ông với nhau mà ngại gì? – Thầy Hiệu trưởng cười cười, vỗ vai thằng Thiên gạt nó sang một bên, bước tới. – Không phải cậu chưa thấy phòng làm việc của tôi… Cũng ngổng ngang bề bộn…
– Ah… Đúng đúng… Tui thừa nhận thầy nói đúng… Ui cha… Cái văn phòng gì mà… sách vở vứt lung tung… như một cái ổ chuột… – Thằng Thiên lại bước tới, ủng hộ nhiệt liệt và chắn trước mặt ông.
– Ah hem…
Thầy Tịnh ho khô một cái, ánh mắt dán xuống đất. Thầy Hiệu trưởng trừng mắt nhìn khuôn mặt cười toe toét của thằng Thiên. Môi ông đang run run giận dữ, chợt nở một nụ cười hiền hòa, gật gật đầu, bước tới.
– Cậu Thiên… Không biết gần đây cậu có nghe tin đồn ở trường không? Nhiều người nói cậu cặp bồ với con bé Vi – Lớp 11A5… – Ông nhìn nó thật sâu.
– Ah… Trời ơi… Ai nói năn bậy bạ vậy? – Thằng Thiên nhảy dựng, khóc thét lên như bà quá phụ mang tiếng gian dâm.
– Con bé đó còn chưa lọt vào mắt xanh của tui đâu ah… Thằng nào con nào ăn mắm ăn muối đồn thổi lung tung… Thầy Hiệu trưởng, thầy phải đứng ra minh oan cho tui… Tiết hạnh của tui bị vấy bẩn ah…
– Ha ha… – Thầy Tịnh cố nén cười, mặt đỏ bừng, vẫn lẽo đẽo theo sau thầy Hiệu trưởng.
– Cậu không cần phản ứng mạnh như vậy… Vàng thật sao sợ lửa chứ? Nếu cậu không có, thì những lời đồn bậy sẽ tự động lắng xuống thôi… – Ông bước tới đặt tay lên tay nắm cửa.
– Haizz… Thầy Hiệu trưởng muốn vào nhà chơi ah… – Thằng Thiên chợt nói lớn. – Mời vào thôi… Nhưng tui nói trước là trong nhà hơi hôi ah… Mấy bữa trước rải thuốc chuột… Không biết mấy con chuột chết chỗ nào… Chưa tìm ra ah…
Thầy Tịnh mặt tái mét, khẽ kéo cổ áo sơ mi cao lên một chút. Thầy Hiệu trưởng tươi cười như không, kéo cửa bước vào. Thằng Thiên đi sau cùng, hồi hộp nhìn vào trong. Căn phòng trống rỗng như nó đoán trước. Con bé Phương Trinh bốc hơi mất dạng như một bóng ma. Kể ra mới ly kỳ. Cả căn phòng vẫn kín mít, không có một khe hở, thì con bé chui đường nào.
Không lẽ nó có thuật xuyên tường? Mặc thầy Hiệu trưởng và thầy Tịnh đang tìm kiếm chứng cứ gì, thằng Thiên cũng tò mò dáo dác xung quanh. Nó ngẩng đầu nhìn lên trần, chợt cả người chết sững. Trên trần nhà, sát mái tôn, một cơ thể thon dài trắng muốt bám cứng trên thanh xà gỗ. Phương Trinh mặt đỏ bừng, đu cả người áp sát mái tôn nóng hừng hực, hai bàn tay gồng cứng sau lưng bấu chặt thanh xà, hai chân giang rộng đạp vào hai thanh gỗ ngang. Cả cơ thể cô bé lồ lộ.
Nửa thân trên khoác hờ mảnh áo dài trắng, nửa dưới trần trụi chỉ che đậy bởi một chiếc quần lót thể thao mỏng dính. Cô bé trừng mắt nhìn xuống thằng Thiên như đe dọa. Nó lại cứ làm ngơ, miệng há hốc, nước miếng tứa ra mép, hai mắt lăm lăm nhìn ngắm những khoảng da thịt mịn màn lộ ra của cô bé. Một bên bầu vú mơn mởn trong áo ngực đó… Sao mà trắng muốt, mịn màn như thế?
Khối thịt đó mà ngậm ngập răng sẽ đàn hồi như thế nào ah… Còn cặp đùi thon dài này, trường túc bất chi lao ah, nếu gác lên vai mà cưỡi thì tuyệt vời biết bao… Ôi… Cái mu đó… sao mặc vải trắng mỏng như thế chứ? Cả đám lông tơ cũng phơn phớt hiện ra… Hai chân lại còn mở rộng như vậy… Hai mép nổi cộm lên kìa…
– Thật là muốn giết người ah… – Thằng Thiên buột miệng than thở.
– Sao… Có chuyện gì?
Thầy Tịnh nghe nó nói gì đó, quay lại, toan ngẩng đầu lên nhìn. Thằng Thiên giật mình, phản ứng thật nhanh.
– Á… Trời ơi… Cậu này… – Thầy Tịnh hét lên đau đớn.
– Ôi… Chết… tui xin lỗi thầy… Tui vừa thấy một con chuột lắc chạy ngang qua… lại dẫm phải chân thầy… Xin lỗi… Xin lỗi nhé… – Thằng Thiên luống cuống, cúi xuống lau lau chiếc giày tây bóng lộn còn in một vết dép lào to chảng.
– Thôi… Thôi được rồi… Không cần… Để tôi ra ngoài đứng… Mắc công cậu lại đạp cả chân kia thì khổ. – Thầy Tịnh nhăn nhó, cà nhắc từng bước ra ngoài.
Thầy Hiệu trưởng chẳng buồn để ý hai người bên này nhốn nháo. Ông cúi người xem dưới gầm giường, rồi nhìn quanh dáo dác. Thằng Thiên đứng bên cạnh thấp thỏm nhìn lên. Dưới mái tôn hừng hực nắng trưa, khuôn mặt Phương Trinh đã đỏ bừng, lấp tấm mồ hôi. Những giọt mồ hôi hòa vào nhau, chảy dài trên gò má cô bé, chảy xuống cằm, trĩu nặng… nặng dần…
“Tách”
Một tiếng vang nhỏ trong trí óc của thằng Thiên và Phương Trinh. Hai đứa trợn mắt dõi theo giọt mồ hôi long lanh lao xuống giữa trán thầy Hiệu trưởng. Phương Trinh nhắm mắt thở dài. Như một đoạn phim chiếu chậm, Thằng Thiên vươn cánh tay quét ngang nhanh đến mức ống tay áo nó phần phật trong không khí.
“Chát”
– Cậu…
Thầy Hiệu trưởng trợn mắt liếc nhìn bàn tay nó còn dán trên trán mình, đôi mắt đỏ bừng long lên sòng sọc.
– Xin lỗi… Đừng hiểu lầm ah… Có con ruồi… Con ruồi thì hay đậu lên bãi cứt… Vậy mà hôm nay nó… lại muốn đậu lên… lên… – Thằng Thiên rút tay lại, giấu sau lưng.
– Con ruồi sao? – Thầy Hiệu trưởng gầm lên. – Cậu gan lắm… Tôi đã quá dễ dãi để cậu giỡn mặt rồi… Con ruồi đâu? Cậu đưa tay ra xem… Đừng nói với tôi là nó bay mất… Vì không có nó… Ngay chiều hôm nay, cha con cậu hai người dọn ngay ra ngoài trường cho tôi…
– Làm gì nghiêm trọng vậy chứ? Tôi cho thầy đập ruồi trên mặt tôi lại, được chưa? – Thằng Thiên cười nham nhở, lấy tay thầy Hiệu trưởng đặt lên mặt mình.
– Tôi không cần… Cậu giở tay ra… Giở tay ra ngay… – Ông hùng hổ bước tới, ánh mắt chằm chằm nhìn vào cánh tay giấu sau lưng của thằng Thiên.
– Nhưng mà… tôi quả thật…
– Đưa tay raaa…
– Thôi được rồi… – Thằng Thiên đưa bàn tay nắm chặt ra, miệng vẫn lải nhãi. – Bàn tay thôi mà… Có gì đáng xem chứ… Tôi có nhiều thứ đáng xem hơn đó…
– Mở tay raaaa…
Thằng Thiên từng ngón, từng ngón mở chậm chậm… Tim nó cũng đập thật nhanh… Năm ngón tay xoè đủ… Giữa lòng bàn tay hơi ươn ướt… Còn lại trống không…
– Tôi đoán không hề sai… Cậu… Cậu dám giỡn mặt với tôi… – Thầy Hiệu trưởng gầm lên. – Tôi sẽ cho cậu biết giới hạn cuối cùng của tôi là như thế nào? Thầy Tịnh… Thầy Tịnh đâu…
– Dạ… Em nghe… – Thầy Tịnh ứng tiếng từ bên ngoài.
Thằng Thiên nhăn nhó, cúi nhìn sàn nhà, ngón chân di di dưới đất. Chợt một cái gì đó rất nhỏ rơi xuống sát mặt nó. Nó nheo mắt nhìn kỹ thì ra là một con ruồi còn dãy dụa, run rẩy. Thằng Thiên ngạc nhiên nhìn lên trần nhà, phát hiện con bé đang le lưỡi dụi dụi vào cổ áo. Quá lợi hại rồi… nó nghĩ đến một con tắc kè bắn lưỡi ra bắt mồi. Nó mừng húm la lên:
– Đây… Nó đây rồi… Thầy xem đi… Đâu phải tự dưng em phi lễ với thầy chứ? – Tay nó chỉ chỉ con ruồi còn ngọ nguậy dưới nền đất.
Thầy Hiệu trưởng nhíu mày, thầy Tịnh cà nhắc đi tới cũng nhìn. Không hiểu chuyện gì, toan hỏi:
– Đây là… Ah… Sao trán thầy…
– Không có gì hết… Đi thôi…
Thầy Hiệu trưởng hầm hầm trên trán còn in một bàn tay đỏ bừng, bước nhanh ra khỏi phòng. Thầy Tịnh hít hà cà nhắc bị bỏ lại một quãng xa.
Trở lại trong phòng, thằng Thiên ngay lập tức đóng kín cửa, không quên cài then khóa. Khi nhận chấp nhận hợp tác với hình cảnh quốc tế, thằng Thiên còn suy nghĩ rất đơn giản. Một phần vì nó tò mò về lý do họ điều tra Ngọc Lan, nếu cô bé có tội gì nho nhỏ, lấp liếm được, nó sẽ ra tay. Phần còn lại là nhan sắc xinh đẹp hấp dẫn của nữ điệp viên Phương Trinh còn đang treo mình trên kia.
Thằng Thiên nhìn lên, chợt hốt hoảng nhúng người vọt tới. Hai cánh tay nó giơ ra, vừa kịp đón lấy thân thể mềm mại của cô bé ngã xuống từ trần nhà. Phương Trinh mặt đỏ bừng bừng, mồ hôi rịn ướt toàn thân, ánh mắt tan rã đờ đẫn. Trên hai cánh tay rắn chắc của thằng Thiên, cô bé cố giãy dụa vài cái rồi thiếp đi.
– Cảm nóng rồi… Haizz… – Thằng Thiên chép miệng, bế cô bé đặt lên giường.
Thằng Thiên rất có kinh nghiệm về chuyện này. Ở dưới quê nó, con nít chết đuối khi chơi nhảy cầu, phần lớn không phải do bơi yếu, mà vì cảm nóng. Hay còn gọi là cảm nắng. Cảm lạnh thì ai cũng biết, nhưng đối với cảm nắng người ta lại nói là say nắng. Thật ra say nắng chính là giai đoạn đầu của cảm nắng. Người bình thường không đội nón đi ngoài nắng giữa trưa, có thể say nắng đến choáng váng bất tỉnh.
Nhưng cô bé này áp sát cơ thể mình dưới tấm mái tôn, một vật hấp thu và giữ nhiệt, dùng ý chí mạnh mẽ vượt qua cơn say nhưng cái nóng lại ngấm sâu vào cơ thể thật nghiêm trọng. Thằng Thiên lay hoay tìm cái khăn, mang theo một cái thau nước lạnh đến bên giường. Điều con bé cần hiện giờ là chậm rãi giải nhiệt, đến khi cơ thể trở lại nhiệt độ bình thường.
Nó nhẹ nhàng đỡ lưng cô bé lên, cởi bỏ lớp áo dài khoác hờ chưa kịp cài nút. Nó lau khắp khuôn mặt xinh đẹp, chiếc cổ thẳng tắp tròn lẳng và cả vùng ngực phập phồng bên ngoài áo ngực. Nhẹ nhàng đỡ cô bé dậy, tựa vào ngực nó, lại thấm nước lau hết tấm lưng mịn màn. Khi thằng Thiên luồn tay vào lớp vải thun nịt ngực phía sau lưng, toan kéo lên một chút thì… bất chợt một vật cứng lạnh buốt dí sát đũng quần nó.
– Anh đừng buộc tôi phải… bóp cò… – Giọng Phương Trinh yếu ớt thì thào, hai mắt vẫn nhắm chặt mê man.
– Hừ… Tôi đang giải nhiệt cho cơ thể cô đấy? Cô muốn thế nào? Bắn tôi sao?
Thằng Thiên chẳng quan tâm đến lời đe dọa của cô bé, kéo lưng áo lót cao lên tới sát nách. Trước ngực nó cảm nhận hai khối mềm mại vừa bung ra, phập phồng. Cô bé im lặng, thở dồn dập, nhưng vẫn không rút khẩu súng ra khỏi hạ bộ nó.
– Tôi không hiểu người ta dạy cô cái gì? Bắn ân nhân của mình sao? Mới nảy tôi không đón kịp cô… Thì bây giờ cô đã nằm đó với nải chuối, ba cây nhang dưới chân rồi…
Tay nó không ngừng lau khắp lưng cô bé, miệng không ngừng lãi nhãi…
– Tôi cũng không hiểu cô làm thế nào? Trên người chỉ có mỗi đồ lót, lại nhét khẩu súng ở đâu được chứ… Tưởng làm ảo thuật thì hay lắm sao?
– Còn chuyện con ruồi nữa… cô có còn là con người không… Bắt chước tắc kè dùng miệng bắt ruồi sao? Quá kinh tởm rồi…
– Hi hi…
Phương Trinh buột miệng cười, chợt im bặt kềm nén, mặt đỏ bừng lên. Khẩu súng lặng lẽ rút lại, đặt sang bên cạnh. Nhưng có vẻ cô bé còn rất đề phòng với thằng Thiên, bàn tay hờ hững như sẵn sàng chộp lấy bất cứ lúc nào.
– Cười thì cười đi kềm nén cái gì chứ?
Thằng Thiên xả nước, cầm chiếc khăn đưa vào giữa ngực hai người, chậm chậm lau quanh hai bầu vú căng tròn săn chắc của Phương Trinh. Con bé mím môi nín lặng, cánh mũi phập phồng, hơi thở thơm ngát phả vào cổ nó. Thề có trời… Nó muốn ném quách cái khăn đi, dùng chính bàn tay mình để vuốt ve khắp hai khối êm nhu đàn hồi này… Ngồi sát nhau như thế này, nó có muốn cũng không cúi nhìn được… Nhưng dưới lớp vải ẩm ướt, nó cảm nhận được núm vú nhỏ xinh của cô bé đang săng cứng lên, nổi cộm… Nó lén lút bóp nhè nhẹ lên khối thịt căng kín lòng bàn tay… Phương Trinh run lẩy bẩy, tim nhảy loạn như điên. Từ lúc nhận đào tạo đặc nhiệm đến giờ, dù đương đầu giữa sống và chết, cô bé vẫn chưa bao giờ gặp phải tình trạng này.
Thằng Thiên lại xả khăn, vo tròn trong lòng bàn tay, tiếp tục cần cù lau chùi quanh hai bầu vú căng tròn của con bé. Những ngón tay nó “vô tình”, lướt trên làn da mịn màn, rồi cọ nhẹ quanh hai núm vú săn cứng. Phương Trinh im thin thít, khuôn mặt xinh đẹp gối lên vai thằng Thiên, đôi môi đỏ hồng hé mở lộ ra những chiếc răng trắng đều như ngọc. Thằng Thiên mê man nhìn xuống con bé, môi nó áp sát. Đột nhiên một vật cứng ngắt, khẩu súng trong tay con bé lại lăm lăm chĩa thẳng vào hạ bộ căng cứng của nó.
– Anh mà… Ưmm…
Phương Trinh vừa lên tiếng đe dọa, không ngờ thằng Thiên bất chấp hôn xuống, lấp kín miệng con bé bằng đôi môi ấm áp của mình. Con bé trợn tròn hai mắt, khẩu súng nhấn chặt vào người nó, nhưng không tạo ra chút giá trị uy hiếp nào. Thằng Thiên say mê mút đôi môi đỏ mọng ngọt lịm của Phương Trinh. Lưỡi nó lướt đôi môi, cọ quanh hàm răng trắng ngọc của con bé.
Hơi thở con bé thơm ngát, dồn dập, hàm răng rụt rè hé mở ngay lập tức bị lưỡi thằng Thiên luồn qua vồn vã. Chiếc lưỡi nhỏ bé của Phương Trinh yếu ớt vụn về né tránh, nhưng vị ngọt ngào của nụ hôn đã hòa tan trong miệng hai người. Đôi mắt cô bé nhắm chặt, khẩu súng rơi tuột khỏi tay nằm ngay trên đùi thằng Thiên, bàn tay níu chặt áo nó. Chiếc khăn ướt trong tay nó cũng rơi xuống, để bàn tay trần trụi thoã mãn sung sướng đặt lên bầu vú căng tròn mân mê thật khẽ.
– Ưmm…
Bày tay Phương Trinh vô thức muốn ngăn cản, nhưng thiếu đi một phần quyết liệt, lại thêm phần thổn thức. Ngón tay thằng Thiên miết lên chiếc núm vú xinh xắn, cả bàn tay lại bao quanh xoa nắn cả bầu vú săn chắc. Cơ thể con bé đỏ bừng, ngực ưỡn lên dưới bàn tay ma thuật của nó. Nụ hôn của thằng Thiên rời đôi môi đỏ mọng hổn hển, xuống chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp. Phương Trinh nhắm nghiền hai mắt, hai bầu vú phập phồng hồi hộp. Đôi môi ấm áp của thằng Thiên hôn quanh bầu vú căng tròn săn chắc, hé lưỡi liếm nhẹ lên núm vú đỏ hồng ray rứt của Phương Trinh.
– Ưmm… Ôi…
Phương Trinh rít lên thật khẽ. Hai tay vụng về không ngăn được cái miệng tham lam của thằng Thiên ngậm kín bên núm vú. Bàn tay thằng Thiên vòng qua bờ eo nhỏ nhắn, kéo ghì cơ thể con bé lên trước. Thằng Thiên áp mặt lên bầu vú êm ái, lưỡi le dài đánh quanh quanh chiếc núm vú đỏ hồng xinh xắn như một nụ hoa, môi nó chụm lại mút say mê.
So với Thùy Vi, Tuyết Nga, Ngọc Lan và cả Hiền Mai, bầu vú Phương Trinh thật khác ah… Qua những năm tháng tập luyện gian khổ, chúng không nhỏ đi, mà săn chắc đàn hồi đến tuyệt vời. Thêm một điều đặc biệt nữa. Có lẽ vì đặc thù của nghề nghiệp, cơ thể con bé không có chút mùi hương nào. Mồ hôi trên người cũng không thơm, càng không hôi.
Con người là loại động vật ăn tạp nhất trên thế gian, phải ăn uống như thế nào mới giữ được cơ thể như vậy chứ? Thằng Thiên lại thích sự tinh khiết thuần túy như vậy. Nó cảm giác như mình như kẻ đeo bao cao su quanh năm, chợt được tháo bỏ. Da thịt mịn màn, mồ hôi long lanh trong suốt như giọt nước. Nó le lưỡi liếm khắp hai bầu vú con bé, như muốn nuốt hết những giọt mồ hôi lấm tấm đáng yêu.
Nó mê mẩn bóp hai bầu vú vung lên, vùi mặt vào, miệng há hốc hít hà sung sướng. Miệng lưỡi nó khô khan bú mút rã rời như lần đầu tiên được hôn ngực con gái. Cơ thể con bé vặn vẹo, tấm lưng cong oằn ưỡn ra, bờ mông tròn trịa nhấp nhỏm không yên. Bàn tay nó nhẹ nhàng nâng đỡ lưng con bé, ngã người ra sau thật chậm… thật chậm…
Thằng Thiên như một thành viên của đội tháo dỡ bom chuyên nghiệp. Nó biết rất rõ, Phương Trinh còn đang choáng ngợp trong cảm xúc mới lạ đầu tiên, chỉ cần cô bé chịu nằm xuống giường, tỷ lệ thành công của nó sẽ nhảy vụt lên 80%. Nó vẫn say mê ngậm mút hai núm vú Phương Trinh, tay vẫn chậm chậm đỡ cơ thể con bé nằm xuống.
– Ahh… Đừng mà…
Khi lưng vừa đặt xuống giường, Phương Trinh như bị kim châm, bật dậy hét lên. Thằng Thiên thở dài, chán nản. Tháo dỡ thất bại, bom phát nổ ah.
Con bé bưng kín mặt, đôi vai trắng muốt run rẩy. Chưa bao giờ cô bé sợ hãi như vậy? Cảm giác này cứ thấp thỏm, sung sướng, day dứt đan xen mâu thuẫn. Muốn buông bỏ thì không nỡ, cứ kéo cô bé lâng lâng mê muội. Phương Trinh lồm cồm ngồi dậy, mặc vội bộ đồ thun đen bó sát, dắt súng vào lưng. Con bé bước nhanh đến cửa phòng, dừng lại, không dám quay nhìn thằng Thiên:
– Nếu có lần sau… Tôi sẽ không nương tay đâu… – Giọng con bé run run kềm nén.
– Hắc hắc… Tôi cũng muốn nói chính câu đó… – Thằng Thiên nhe răng cười, lưỡi liếm liếm quanh miệng.
– Anh… – Cơ thể con bé run lên, nắm tay bóp chặt răn rắc. – Dù sao cũng cảm ơn anh…
– Không có gì… Chuyện như vậy lúc nào tôi cũng sẵn lòng… Hắc hắc…
– Hừ… – Phương Trinh mặt nóng bừng. – Chiều nay sẽ có việc cần anh…