Cha con ông bảo vệ
Chương 29
Hiền Mai xách theo một túi đồ, thẫn thờ bước lên xe taxi. Cả chiều nay, ông Phương không ở nhà, rồi lại nhắn cô tự đi đến địa chỉ nhà lão béo đó. Hiền Mai không hiểu Athletic là chất gì mà đặt tên như môn thể thao điền kinh. Loại hoá chất quý hiếm như thế nào để ông Phương sẵn sàng đánh đổi nửa triệu đô la và thân xác của chính cô. Số tiền nửa triệu đô đối với chồng cô chẳng đáng là bao, vậy thì thân xác này như món quà tặng kèm càng không đáng giá.
Hiền Mai đã suy nghĩ rất kỹ, cô không muốn làm món đồ chơi trao đổi cho ông Phương nữa. Cứ nghĩ đến khuôn mặt đầy mỡ của lão béo đó là cô muốn buồn nôn. Cô sẽ về nhà riêng của mình, tìm luật sư chuẩn bị đệ đơn ly dị. Mãi suy nghĩ, Hiền Mai chẳng buồn để ý gã tài xế mặt rổ chằn chịt cứ cho xe chạy đi, không hề hỏi nơi cô đến theo thông lệ.
– Chào cô Hiền Mai…
Đột nhiên một giọng con gái thánh thót vang lên trong xe. Hiền Mai giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt trong veo của gã tài xế ngồi phía trước đang nhìn mình qua gương chiếu hậu.
– Xin cô đừng ngạc nhiên… Vì tình thế bắt buộc nên tôi mới phải cải trang như thế này…
Hiền Mai há hốc không tin nổi vào tai và mắt mình. Một chất giọng thánh thót như một đứa con gái mới lớn lại phát ra từ miệng một gã đàn ông mặt rổ chằn chịt.
“732… tổng đài gọi 732… Vui lòng báo cáo hành trình…” – Điện đàm trong xe chợt kêu lên.
Gã dửng dưng bốc lên, đằng hắng một cái, rồi bấm nút trả lời:
– 732… đang chở khách về Khu Biệt thự Green River – Q. 7… Báo cáo muộn… Xin lỗi Tổng đài…
– Ahh… Không… Tôi không muốn đi nơi đó… – Hiền Mai bưng miệng, ánh mắt hoảng loạn nhìn xuống tay nắm cửa như muốn nhảy ra khỏi xe.
Hắn vừa trả lời tổng đài bằng giọng khàn khàn khô khốc của đàn ông chính hiệu. Không những vậy còn biết rõ địa chỉ của lão béo, dù đó là nơi cô không bao giờ muốn đến. Mặt cô tái mét như gặp ma giữa ban ngày. Chiếc xe chợt đỗ lại bên đường. Hiền Mai luống cuống vừa mở cửa xe, thì một bóng người chặn lại. Hắn đẩy ngược cô vào trong, chui vào băng sau, đóng sập cửa lại. Cô hoảng hốt toan hét lên, thì kẻ đó cởi bỏ mũ và mắt kính. Hiền Mai chợt nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.
– Anh Thiên… – Hiền Mai mừng rỡ rối rít như gặp vị cứu tinh. – Mai sợ chết mất… Có chuyện gì xảy ra vậy…
Thằng Thiên vui vẻ choàng tay qua đôi vai tròn lẳng run rẩy của Hiền Mai, hai chân gác lên ghế trước.
– Ha ha… Không sao… Có anh ở đây… Không ai ăn hiếp Mai nữa ah… – Nó hùa theo bàn tay Hiền Mai, vuốt vuốt bộ ngực sữa phập phồng.
– Hừ… – Gã taxi chợt ra vẻ không vui.
– Chạy đi… nhìn cái gì?
Thằng Thiên láu cá, đá chân lên nệm ghế. Chiếc taxi gầm lên giận dữ, lao vút ra đường.
– Sao anh phải ngụy trang như vậy? Còn hắn ta… Hắn ta là nam hay nữ? – Hiền Mai phát hiện tay hắn đang mân nhẹ ngực mình, đỏ mặt, gạt xuống.
– Hắn là con gái chính hiệu ah… Không những là con gái, mà còn rất… rất xinh đẹp ah… – Thằng Thiên nháy nháy qua kính chiếu hậu.
– Hứ… – Phương Trinh đang lái xe lại phản ứng, nhưng lần này có vẻ khá hài lòng.
– Còn chuyện của hai cha con anh… Ngay ngày mai em đọc báo sẽ biết thôi… – Giọng thằng Thiên chợt trầm xuống. – Nhưng anh muốn em biết rằng… Dù có báo chí có nói gì… toàn bộ đều là giả… không có một điểm sự thật…
– Chuyện dụ giỗ, quyến rũ nữ sinh không đúng sao? – Phương Trinh nói xen vào.
– Ah… Hem… Chuyện đó… khó phân định như vậy ah… Chẳng qua là trời sinh có chút nhan sắc… – Thằng Thiên nhe răng cười.
– Hi hi… Tinh tướng… – Hiền Mai che miệng cười, khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp như một đóa hoa xuân.
– Thôi… Vào chuyện chính… – Thằng Thiên chợt nghiêm túc hẳn, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp long lanh của Hiền Mai.
– Quốc gia đang cần em…
Trong một gian phòng khách sạn nhỏ ấm cúng.
Cánh cửa phòng tắm bật mở. Thùy Vi tủm tỉm cười bước ra, chiếc khăn tắm nhỏ bé quấn ngang hai bầu vú căng phồng, cặp đùi tròn lẳng mịn mà lộ ra gần như trọn vẹn. Đối diện với con bé là hai người thanh niên mặc quân phục đang nhấp nhỏm hồi hộp.
Sơn và Tùng, hai đứa dân phòng ngày đó, nay đã gia nhập ngành cảnh sát, tuy chỉ làm nhiệm vụ lo ăn uống cho phạm nhân. Chuyện giải cứu Thùy Vi cũng hết sức tình cờ, vì thời điểm không phải giờ ăn, hai đứa không có nhiệm vụ đi vào buồng giam. Vì truy lùng hai cái nĩa ăn thất lạc có nguy cơ trở thành vũ khí trong buồng giam, hai đứa đã ngăn chặn và giải cứu con Vi kịp thời. Hai đứa còn nhớ như in chuyện xảy ra trong lớp học trường Xuân Mai chiều hôm đó. Thùy Vi đẹp như một nàng tiên nữ, mãi chơi, tò mò với thú vui xác thịt tại trần gian. Cuộc giao hoan giở lỡ ngày nào có lẽ sẽ có hồi kết hôm nay.
Con Vi cắn nhẹ bờ môi, chiếc khăn tắm rơi xuống chân. Cơ thể con bé trần truồng phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của Sơn và Tùng. Làn da con Vi mịn màn, đỏ hồng còn lấm tấm những giọt nước long lanh. Hai đứa nó choáng ngợp, thân thể con Vi đẹp hơn trong ký ức của chúng rất nhiều. Không còn sự ngây thơ run rẩy, không còn sự non nớt vụng về, mà thay vào đó là sự hoàn thiệt tuyệt hảo về thể chất, sự thành thục căng tràn nhựa sống. Con bé bước nhẹ tới, cơ thể lõa lồ trắng nõn dâng vào vòng tay của hai đứa. Sơn Tùng ôm ghì lấy thân thể con Vi. Những bàn tay ôm siết lấy cặp mông căng tròn mát rượi. Những cái miệng há hốc say mê hôn hít hai bầu vú mềm mại, mát rượi hương xà bông.
– Ưmm… Hai anh mút mạnh lên…
Con Vi rít lên thật khẽ, ôm ghì hai mái tóc bù xù trước ngực. Hai bầu vú con bé ưỡn ra căng tròn săng cứng, cặp mông con bé ưỡn ẹo làm nũng với những ngón tay tò mò khám phá. Sơn Tùng cùng đứng lên, hôn lên đôi môi ướt át ư ử, hôn lên chiếc cổ trắng ngầng thon thả của con Vi. Bộ quân phục lả tả rơi xuống sàn, ba thân thể ấm áp ôm ghì lấy nhau lâng lâng tê dại.
Con Vi nắm lấy hai vật to nóng đang đâm chọt quanh bụng mình, vuốt vuốt liên tục. Con bé quỳ xuống giữa Sơn và Tùng. Hai cái dương vật cong cớn tím bầm đung đưa trước mặt. Con Vi đỏ mặt, chiếc lưỡi nhỏ chậm rãi liếm dọc thân một cái, lại một cái luân phiên. Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt nâng niu, đôi môi hé mở đón dương vật Tùng vào trong miệng.
– Ahh… Anh sướng quá Vi ơi… – Tùng hít hà, tay ghì nhẹ đầu con bé.
Sơn háo hức nhìn bàn tay nhỏ nhắn liên tục xoa vuốt dương vật mình, lại nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ hồng, đôi môi con bé căng ra nuốt đến sát hạ thể đầy lông của Tùng. Con Vi thật say mê hết nhả ra, lại chậm rãi nuốt vào thật sâu. Nhìn đôi môi đỏ mọng của con bé trượt trên thân dương vật Tùng, mà thằng Sơn nôn nóng.
– Ôi… Trời ơi… Sướng chết mất…
Tùng vừa rên lớn, con Vi liền nhả dương vật nó ra. Con bé đứng lên, mông ưỡn ra hướng về nó, phơi bày cả hai mép âm đỏ mọng ướt đẫm. Miệng con bé lại đón lấy dương vật Sơn, nuốt sâu vào. Tùng không lãng phí một giây, cầm dương vật khẽ tách cửa mình con bé, tay ghì chặt cặp mông, thúc mạnh.
– Ưmmm…
Tiếng rên rỉ tắt nghẽn của con Vi vang lên trong cuống họng làm dương vật Sơn cũng sướng tê dại. Nó ngồi xuống giường, tay chống ra sau, hít hà nhìn ngắm dương vật mình ra vào đều đều trong miệng con bé. Phía sau, Tùng bấu chặt cặp mông con Vi, nắc thật nhanh. Âm thanh da thịt chan chát, tiếng thở dốc vang lên khắp phòng.
– Ưmmm… Ôi… em thích quá… Ôi…
Con Vi vùi mặt vào hạ thể đầy lông xoăn tít của Sơn, miệng há hốc rên rỉ. Bàn tay con bé vẫn xoa vuốt đều đều dương vật căng cứng bóng nhẫy của Sơn. Hai mắt nhắm chặt, dương vật vào miệng nửa chừng lại kéo ra rên siết. Bàn tay con bé như diễn đạt cảm xúc sung sướng của mình, lúc bóp nghiến, lúc thả lỏng làm Sơn nhấp nhỏm không yên.
– Lên giường đi mày… – Sơn ra hiệu.
Tùng hiểu ý, kéo dương vật ra, quả thật nó cũng còn chút nữa là chịu không nổi. Con Vi thở hổn hển, cơ thể trần truồng mềm nhũn trong vòng tay của hai thằng thanh niên, dìu lên giường. Tùng nằm xuống trước. Con Vi bò lên người nó, hai bầu vú căng tròn buông thả đung đưa. Con bé mím môi, đưa tay vào giữa hai chân, cầm lấy dương vật nó, luồn vào cửa mình, ngồi xuống.
– Ưmmm…
Con Vi chống hai tay lên ngực Tùng, hai bầu vú nảy tưng tưng theo nhịp nhúng. Cơ eo con bé thật nhịp nhàng nhíu thả liên tục, thằng Hùng đê mê xoa nắn hai bầu vú căng tròn, se se hai chiếc núm đỏ hồng săng cứng. Sơn âm thầm quỳ gối sau lưng Thùy Vi. Tay nó miết quanh mép âm hộ căng phồng của con bé, thoa chất nhờn dọc khe mông rồi khẽ day day lỗ hậu môn đỏ hồng chúm chím. Ngón tay trơn nhẫy của Sơn khẽ tách mở chui vào.
– Ư… Đừng anh… Ôi…
Con Vi rên rỉ, cảm giác nhột nhạt nơi đó làm con bé vừa sợ vừa thích. Sơn chọc tay vào sâu hơn, ra vào đều đều. Sau vài giây làm quen, nó đẩy người con Vi ngã tới trước, nằm sấp lên người Tùng. Sơn nhỏm người dậy, hai chân khuỳnh rộng. Dương vật nó trơn bóng nước nhờn chậm chậm nhét vào.
– Ahhh… Không được đâu… Chết mất…
– Không sao đâu… Em sẽ thích lắm đấy… Tin anh đi…
– Ư… Ư…
Sơn kéo rộng cặp mông con Vi, hít hà nhìn đầu dương vật khó khăn chui vào hậu môn con bé. Sự bó chặt khít khao này suýt làm Sơn cướp cò. Nó cố hít sâu bình tĩnh, chậm rãi kéo ra, lại nhét vào. Con Vi há hốc tê dại với cảm giác thôn thốn, sương sướng kì lạ. Con bé gần như quên hẳn một cái dương vật khác còn đang chèn cứng âm hộ mình. Sau vài lần ra vào, hậu môn con bé quen dần với vật thể lạ, giãn nở buông lỏng dần. Sơn Tùng như cùng giao hẹn trước, trên dưới lên xuống, cùng thúc mạnh.
– Ahhh… Ôi… Ôi… em… Em…
Con Vi há hốc rên siết mãnh liệt. Hạ thể con bé căng cứng chật chội, hai đường cùng ra vào một nhịp như hai pít tông dộng khít vào lòng động cơ Vtwin. Cảm giác sướng khoái lạ kì như chưa bao giờ biết tới. Hai tay con bé bấu chặt trên ngực Tùng, ngực ưỡn ra, há hốc rên rỉ. Sơn bóp chặt vòng eo hì hục nén xuống, Tùng bấu vào cặp đùi hẩy ngược lên. Không còn tiếng da thịt chan chát thanh thúy, mà thay vào bằng tiếng óc ách bì bạch hổn hển của ba cơ thể lõa lồ dính chặt vào nhau.
… Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cha-con-ong-bao-ve/
Chiếc taxi màu xanh dương rẽ vào khu biệt thự Green River, chậm rãi đỗ lại trước căn nhà gần cuối dãy. Một gã bảo vệ bước ra mở cửa. Hắn nhìn chằm chằm Hiền Mai lay hoay rút tiền, cặp đùi thon dài mở rộng tênh hênh hướng vào người lái taxi. Gã taxi mặt rỗ chằn chịt thản nhiên thối tiền cho Hiền Mai, ánh mắt hau háu của hắn không chút giấu diếm soi mói khoảng tối giữa cặp đùi thon dài lộ ra dưới chiếc jupe ngắn của cô. Gã bảo vệ thầm tiếc hận, nuốt một ngụm nước miếng khô khan.
Hiền Mai bước xuống xe, nét mặt hơi xanh. Trước mặt cô là căn biệt thự nhỏ, thậm chí nhỏ hơn nhiều so với nhà ông Phương. Từ cổng rào sơn phết quần quệnh cho đến gã bảo vệ ốm nhom hom hem đang bối rối nhìn cô, Hiền Mai biết cuộc sống của chủ nhân nơi này không quá dư dả như vẻ bề ngoài. Nếu không phải vì loại hóa chất đặc thù kia, có lẽ lão béo chẳng bao giờ trở thành đối tượng tiếp xúc của ông Phương. Nếu không phải câu chuyện ly kì của thằng Thiên thuyết phục và sự cam đoan an toàn của nó, Hiền Mai cũng chẳng bao giờ muốn đặt chân tới đây. Cô thoáng chần chừ nhìn theo chiếc xe taxi đi xa dần, lại nhìn chiếc BMW bóng loáng quen thuộc của chồng đậu ngay bên đường. Hiền Mai mím môi bước tới.
– Hiền Mai… Em đến rồi…
Vừa bước vào phòng khách, ông Phương đã niềm nở bước ra chào đón. Nụ cười trên môi Hiền Mai chợt khô héo, cô thấy chồng mình như một người xa lạ, từ cách xưng hô đến điệu bộ giả tạo của ông dành cho cô. Gian phòng khách bài trí loè loẹt như một gã nhà quê có bao nhiêu vàng đều đeo hết lên người, thể hiện sự thấp kém thiếu thẫm mỹ trầm trọng của chủ nhân căn nhà.
Lão béo ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế bành thật to, bên cạnh chân và một cái vali da bóng lộn chứa nửa triệu đô la của ông Phương. Ánh mắt lão nhìn chằm chằm vào cặp đùi tròn lẳng trắng muốt lộ ra gần hết bên dưới chiếc jupe ngắn của Hiền Mai. Cô mím môi bước theo cánh tay dìu nhẹ của ông Phương, ngồi xuống bên cạnh lão béo. Người lão sực mùi nước hoa nồng đậm, như một kẻ học làm sang xịt như tắm, làm cô khó chịu.
– Ông Phương… Haizz… Nói chơi thôi… Chứ vợ của ông ai dám chạm vào chứ? – Gã Tín cười tít mắt, bàn tay như vô tình đặt lên bờ eo thon gọn của Hiền Mai.
– Ha ha… Sao lại thế… Có gì đâu chứ? Giữa chúng ta đâu cần khách sáo như vậy chứ… – Ông Phương nâng ly rượu, cười giả lả. – Hiền Mai… Em nói đúng không?
– Ah… Phải… – Hiền Mai mím môi đáp khẽ.
Ánh mắt cô lo lắng nhìn quanh phòng khách. Đúng là có một cánh cửa kính dán mờ như lời mô tả của thằng Thiên. Đó là điểm đến an toàn của cô.
– Ha ha… Được… Được lắm… Sở hữu riêng một đóa hoa xinh đẹp như thế này… – Lão Tín ôm ghì lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hiền Mai, đặt lên má cô một hụ hôn khoái trá. – … Mà không chia sẻ cho ai hết, thì không công bằng cho đàn ông thiên hạ rồi… Ông Phương nói phải không?
– Phải… Phải ah… Tôi không thể quá ích kỷ được… Ha ha… – Ông Phương khoé mắt giật giật nhìn bàn tay béo ú của lão ta chuyển lên trên mân mê bầu vú của vợ mình.
Hiền Mai quay mặt đi, tránh những nụ hôn ghê tởm của hắn. Tay cô bấu chặt nệm ghế kềm nén cảm giác nhột nhạt từ hai bầu vú. Lão Tín thích thú rúc vào người Hiền Mai, đôi môi dầy đầy mỡ hôn hít khắp chiếc cổ xinh đẹp, hai bàn tay xoa nắn mân mê hai bầu vú không nịt ngực bên dưới lớp váy mỏng.
– Đừng anh… – Hiền Mai rít khẽ vào tai lão. – Em không muốn làm chuyện này trước mặt chồng em đâu… Vào trong kia đi anh… Em sẽ phục vụ anh nhiệt tình nhé…
– Ha ha… Được được… Anh hiểu mà… – Lão cười ha hả, đỡ Hiền Mai đứng lên.
– Ông Phương chịu khó chờ một chút nhé… Haizz… Chuyện này cũng cần phải tế nhị một chút mà… Ông hiểu tôi mà… Ha ha…
– Ok… Ông cứ thoải mái đi… Tôi biết mà…
Ông Phương nhíu mày nhìn hai người dập dìu bên nhau bước vào phòng. Từ phía sau, lão Tín luồn cả vào sau váy Hiền Mai bàn tay to bè xoa nắn, ngón tay giữa chèn vào giữa khe mông căng tròn mát rượi của cô. Cánh cửa kính mờ vừa khép lại, ông thấy bóng dáng Hiền Mai mờ mờ đứng thẳng. Chiếc váy rơi tuột khỏi người cô trong tiếng reo vui hổn hển phấn khích của lão Tín vọng ra ngoài rõ mồn một. Hai cánh tay to béo tham lam ôm choàng sau lưng, hai bóng người dính chặt vào nhau, xa dần biến mất.