Cha con ông bảo vệ
Chương 34
Ngọc Lan mím môi kiềm chế. Chuyến xe này cực nhọc hơn cô bé nghĩ rất nhiều. Ngồi cuối xe, bên một thằng con trai mới lớn, lại quen mùi thèm khát cơ thể cô giáo nó, Ngọc Lan quả thật muốn sống không được, chết không xong. Cô bé vẫn không quên mục đích chính của chuyến đi này. Không phải vì trận đá bóng giao lưu, không phải vì tình hữu nghị giữa hai trường, mà vì cô bé đã nhờ vả thầy Phương lo cho cha con ông Lâm. Đối với Ngọc Lan, tất cả chỉ có thế. Nhưng hành động của thằng Hùng quả thật khó chấp nhận. Ngay trong chiếc xe của trường, phía sau hơn mười học sinh, đứa phía trước chỉ gần trong gang tấc, thằng Hùng biết rõ, Ngọc Lan không dám phản kháng mạnh mẽ.
Ban đầu nó chỉ mò mẫm vuốt ve hai cặp đùi thon gọn mát rượi của Ngọc Lan. Cô bé chỉ biết chịu đựng, chống đỡ một chút. Nhưng khi chiếc xe đi được gần nửa đoạn đường, mọi người lim dim ngủ gà ngủ gật, thằng Hùng càng bạo dạn hơn. Ngọc Lan cố giữ chiếc váy dài ngang đầu gối bị nó kéo cao lên gần tới bụng, cặp đùi thon dài trắng muốt phơi bày trọn vẹn sau lưng ghế phía trước. Cô bé giả vờ ngủ, gối đầu lên thành ghế, bàn tay còn lại cố kéo bàn tay nóng hừng hực của nó đang chui sâu vào giữa hai chân.
Thằng Hùng nghiến răng trèo trẹo, những ngón tay nó không ngừng moi móc đáy chiếc quần lót trắng tinh của Ngọc Lan. Nó cảm nhận được bên dưới vùng mu mềm mại là hai mép mềm nhũng tách đôi. Ngón tay nó miết mạnh vào trong, day day liên tục. Bàn tay Ngọc Lan kềm chặt tay nó lỏng dần, hơi thở dồn dập tắc nghẽn, cặp đùi cô bé cứ khép lại rồi mở ra như đang đấu tranh tâm lý mãnh liệt.
Cảm nhận được hơi nóng, ẩm ướt trên đầu ngón tay, nó đắc ý day day thật nhanh, thật nhanh. Bàn tay Ngọc Lan nắm lấy cổ tay của nó, không đẩy ra, cũng không kéo vào, như đã chấp nhận vị trí của những ngón tay nó. Đột nhiên, thằng Hùng luồn ngón tay vào mép đáy quần lót của Ngọc Lan, kéo vẹt sang một bên.
– Không… đừng mà… – Ngọc Lan rít thật khẽ như muỗi kêu.
Cô bé hoảng hốt ngăn cản, nhưng cả bàn tay nó đã choàng kín vùng âm hộ ướt đẫm. Ngón tay giữa của nó khẽ gãy dọc khe trũng mọng nước. Ngọc Lan thở hổn hển, cố ghì mông mình dính chặt xuống nệm ghế để ngăn cản nó. Nhưng ngón tay thằng Hùng như một con lươn chui rúc trong bùn nhão, không thể ngăn cản, từng chút từng chút luồn vào âm hộ con bé.
– Ư… Hùng… dừng lại đi mà… ư… – Ngọc Lan bưng kín miệng, nãi nỉ yếu ớt.
– Có ai biết đâu… Lan đừng lo… lén lút như vậy mới thú vị chứ! – Tiếng thằng Hùng rít khẽ bên cạnh, lưỡi nó le ra liếm quanh vành tai nhỏ nhắn đỏ hồng của Ngọc Lan.
– Ưm… đừng mà… – Ngọc Lan thì thào.
Cơ thể cô bé nhấp nhỏm, đôi môi run run há hốc theo nhịp ngón tay nó móc ngoáy vào thật sâu trong âm hộ. Cánh tay kia của thằng Hùng vòng qua eo, nhẹ nhàng mở nút áo sơmi của cô bé. Da thịt trắng ngần lấp ló ẩn hiện, làm máu nóng nó sôi lên. Bàn tay nó kéo lệnh một bên vạt áo, hấp tấp đặt lên bên vú căng phồng trắng muốt bó chặt trong chiếc áo ngực half cup nhỏ xíu.
Thằng Hùng chỉ hận cánh tay mình không đủ dài để thoả thuê xoa nắn hai bầu vú mềm mại căng tròn trước mặt. Ngọc Lan sợ hãi thật sự, nhưng mọi sức lực của cô bé như bị ngón tay đang móc ngoáy bên dưới rút sạch. Cô bé cố gắng ngăn thằng Hùng nhưng nó cứ hùng hục như một con thú điên. Áo ngực cô bé bị kéo lệch xuống dưới, hai ngón tay nó tóm lấy núm vú đỏ hồng săn cứng của Ngọc Lan se se thô bạo. Ngón tay bên dưới tiếp tục ra vào thật nhanh, phát ra cả âm thanh nhóm nhép đẫm nước. Chưa đủ thõa mãn, nó lại cúi đầu xuống, chui hẳn vào lòng cô bé. Bàn tay sau lưng trở lại trước ngực cô bé, nâng chiếc áo ngực xộc xệch lên cao, miệng nó há rộng ngậm lấy đầu vú đỏ hồng ray rứt của Ngọc Lan.
– Ưm…
Ngọc Lan cắn chặt cánh tay, đầu gục xuống thành ghế trước, nhưng không ngăn được tiếng nấc khẽ. Cái miệng hư hỏng của thằng Hùng đang hừng hực ngậm mút, lưỡi nó trơn tuột xoáy quanh hai núm vú ray rứt của cô bé. Cơ thể Ngọc Lan mềm nhũng rạo rực, tuột xuống dần trên lưng ghế, cặp đùi thon dài trắng muốt run rẩy mở rộng, âm hộ nức nở ướt đẫm đón nhận ngón tay của nó ra vào thật nhanh, thật nhanh. Cảm giác nhột nhạt, ray rứt bị kềm nén đến đỉnh điểm căng tức, bùng nổ.
– Ưm…
Ngọc Lan hoảng hốt bưng kín mặt vì tiếng rên lớn bật ra từ miệng mình. Thằng Hùng cũng giật mình dừng lại mọi hành động, cả ngón tay trong âm hộ đẫm nước cũng cứng đờ, cả cái miệng đang ngậm kín bên núm vú Ngọc Lan đang chảy dãi cũng không thèm nuốt vào. Cô bé nín thở, hai bàn tay run run hé mở, ánh mắt nhìn quanh. Thở phào. Đám học sinh vẫn gà gật không hay biết gì.
Thấy thân thể Ngọc Lan vừa buông lỏng, thằng Hùng lại khoái chí quay lại với trò chơi hứng thú của nó. Vạt áo sơmi bị mở rộng sang hai bên, hai bầu vú mơn mởn của Ngọc Lan phơi bày trước cái miệng khao khát của nó. Ngọc Lan cắn môi, bật ra tiếng rên rỉ thật khẽ, không hề hay biết có một ánh mắt trong xe đang bí mật theo dõi. Cô bé quên mất, trên một chuyến xe, dù ai cũng ngủ, nhưng duy nhất một người là không thể.
– Ưmm…
Lợi là tên của người tài xế đang lái chiếc xe của trường Xuân Mai. Ông Lợi năm nay bốn mươi lăm, mới vào trường được sáu tháng. Tướng ông đậm người, khuôn mặt bình dị hiền lành, chỉ có bộ râu quai nón là khá đặc biệt. Tính ông khá lặng lẽ, không mấy giáo viên biết tên. Âu cũng là bình thường, với thân phận của ông, chẳng mấy ai quan tâm. Vợ ông chết được năm năm, bao nhiêu tiền ông dành cho đứa con, không dám mơ tưởng đi bước nữa. Nhưng hôm nay, sự cồn cào thiếu vắng phụ nữ bao ngày tháng trong ông chợt trở lại mãnh liệt hơn bao giờ hết. Mặt ông đỏ bừng lén lút chỉnh lại gương chiếu hậu, ánh mắt hồi hộp quan sát hàng ghế sau cùng.
Chuyện cô giáo hư hỏng với học sinh không phải lần đầu ông Lợi nghe được. Nhưng một cô giáo trẻ đẹp, mẫu mực như Ngọc Lan thì ngoài sức tưởng tượng của ông. Ông cố nhướng người lên cao, nhìn qua tấm kính nhỏ bé, mà thầm ghen tị với thằng Hùng. Dù chỉ thấy được phần lộ lên khỏi lưng ghế phía trước, giữa hai thằng học trò gã gật ngủ. Hai bầu vú của cô giáo Ngọc Lan thật trắng, căng tròn lúc ẩn lúc hiện dưới mái tóc đen bù xù hùng hục của thằng Hùng.
Cố nhướng lên cao, ông thấy cả bàn tay của nó lúc đưa lên, kéo xuống nhào nặn và cả cái núm vú đỏ hồng ẩn hiện dưới những ngón tay se se thõa thích. Chợt ông Lợi nín thở, ánh mắt quét xuống lối đi nhỏ giữa hai hàng ghế, một chiếc đùi tròn lẳng trắng muốt của cô giáo Ngọc Lan mở rộng xoải sang bên cạnh. Ông hít một hơi thật sâu, nhìn ra đường xác định an toàn, rồi giả vờ như với lấy đồ ghế bên cạnh nhoài người sang.
Dù không thể vượt qua dãy ghế phía trước đang che chắn tầm nhìn, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để ông thấy gần trọn vẹn bên đùi trắng muốt thon dài của Ngọc Lan và một góc bàn tay bóng nhẫy nước của thằng Hùng đang móc ngoáy liên tục. Ông há hốc, không khí trong xe như loãng đi nhiều lần, bàn tay buông lỏng vô lăng. Chiếc xe loạng choạng.
Ông Lợi giật mình, ngay lập tức chỉnh ngay lại. Nhưng một chút đó cũng làm một đứa học trò trên hàng ghế đầu tiên tỉnh giấc, vươn vai ngáp dài. Ngọc Lan hốt hoảng đẩy thằng Hùng ra. Lần này nó hiểu ý, ngoan ngoãn lùi lại vị trí của mình. Có lẽ nó rất hài lòng với biểu hiện chiều ý của Ngọc Lan và tin chắc cô bé tha hồ cho mình dày vò trong chuyến đi này. Nhìn Ngọc Lan cúi thấp người chỉnh đốn lại trang phục, thằng Hùng đưa ngón tay bóng nhẫy vào miệng nút ngon lành.
… Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cha-con-ong-bao-ve/
Đại diện trường Xuân Mai được sắp xếp nghỉ ngơi một đêm trước trận đấu giao lưu diễn ra vào sáng hôm sau. Đại diện trường Thái Hòa đón tiếp đoàn là ông Lưu, Trưởng phòng Hành chính. Ông ta có vẻ khá ngạc nhiên, xen chút ái ngại khi phát hiện ra người dẫn đoàn là một cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp.
– Xin lỗi cô… – Ông Lưu ái ngại nói với Ngọc Lan. – Tôi quả thật được thông báo rằng toàn bộ đoàn là đàn ông… không… ý tôi là giới tính nam…
– Ah… Đó phải là lỗi của Xuân Mai mới đúng… Chúng tôi đã không báo lại với Quý Trường… do thầy Phương bận đột xuất nên tôi phải đi thay… – Ngọc Lan nở một nụ cười thật tươi.
– Không… quả thật… ý tôi là… – Ông Lưu hơi đỏ mặt, choáng váng trước nụ cười như hoa nở của Ngọc Lan. – Tôi quả thật… lỗi tôi… Vì nghĩ như vậy… nên phòng nghỉ không được sắp xếp chu đáo lắm…
– Ah… Không sao… Thầy Lưu đừng khách sáo thế… – Ngọc Lan thoải mái xua tay. – Tự chúng tôi sẽ sắp xếp…
Ngọc Lan không quan tâm lắm, chỉ muốn ông Lưu biến đi càng nhanh để mình được về phòng riêng. Cơ thể cô bé đang nhộn nhạo khó chịu, hai bầu vú ray rứt căng tức, chiếc quần lót vẫn lệch một bên, mỗi bước chân làm hai mép âm hộ đỏ mọng thêm khao khát. Giờ phút này Ngọc Lan chỉ muốn được ngâm mình trong bồn nước mát để giải tỏa bớt cơn rạo rực trong người.
Đường dẫn đến phòng nghỉ trong khu resort không quá ngắn. Lối đi nhỏ trải sỏi trắng lạo xạo, hàng dương xanh rì mát rượi hai bên. Xa xa vang vọng tiếng sóng biển rì rào hòa cùng mùi hương mặn mặn dễ chịu trong không khí. Ngọc Lan lại nhìn theo dáng đi nghênh ngang của thằng Hùng. Cô bé phát hiện ra một điều rất bất thường. Thằng Hùng hầu như không nói chuyện với những học sinh khác.
Nó như một kẻ ngoại lai, được bổ sung vào danh sách. Mục đích của việc này là gì? Thầy Phương muốn tạo cơ hội cho con ông ta chiếm đoạt dày vò thân xác của mình sao? Ngọc Lan nhíu mày suy nghĩ, có gì đó chưa rõ ràng lắm. Mục đích thật sự e rằng không đơn giản như vậy. Chợt nhớ đến những hành động táo tợn của nó trên xe, lòng Ngọc Lan nao nao lo lắng. Đó là một kinh nghiệm xương máu trong ba ngày sắp tới dành cho Ngọc Lan.
Nhìn dãy phòng từ xa, Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm. Năm căn phòng độc lập san sát nhau dưới hàng dương mát rượi, sau lưng là bãi biển trắng tinh, sóng vỗ dập dìu. Nhưng khi mở cửa phòng, cô bé chợt hiểu lý do ông Lưu ái ngại cho thân phận phụ nữ của mình. Năm căn phòng nhỏ như nhau, mỗi cái chỉ chứa đủ hai chiếc giường. Số lượng này vừa đủ cho mười người. Nhưng Ngọc Lan sẽ chia sẻ phòng với ai chứ?
Mấy đứa học trò kia sau chuyến đi dài mệt mỏi cứ lao đại vào phòng. Ba căn phòng đã đủ người, đóng cửa. Còn mỗi Ngọc Lan, thằng Hùng và ông Lợi. Ông tài xế gật đầu chào Ngọc Lan, toan bước vào căn phòng thứ tư, nhưng cô bé chợt lên tiếng:
– Chú… chú qua bên phòng con đi… – Mặt cô bé thoáng đỏ lên.
– Khoan đã… nhưng còn em… – Thằng Hùng nhăn nhó.
– Em có phòng rồi…
Ngọc Lan quay người đi thẳng vào phòng bỏ lại nó với ánh mắt đỏ bừng tức tối. Ông Lợi nín thin, lặng lẽ xách balô đi vào căn phòng cuối dãy. Trái tim của ông chợt nhảy loạn từng hồi.
… Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cha-con-ong-bao-ve/
– Phương Trinh… Phương Trinh…
Thằng Thiên lao qua khung cửa xiu vẹo, bên trong còn cuồn cuộn khói bụi gạch đá ngổng ngang. Nó ho sặc sụa, đôi mắt đỏ bừng vì khói, nhưng cổ họng vẫn cố gào thét tên con bé. Vừa rồi, trên đường đưa Tuyết Nga về, chợt thằng Thiên thấy lòng nao nao lo lắng. Cố tìm hiểu, vặn vẹo với con bé một lúc, thì lộ ra chuyện hai gã kia cài thứ gì đó vào tường.
Thằng Thiên muốn rụng rời tay chân, nó và Tuyết Nga lại lao ngược về nhà Ngọc Lan. Vừa lao cầu thang lên tới trên thì một âm thanh chát chúa bùng phát. Lượng chất nổ này, vừa đủ để phá hủy bức tường và phần lớn vật dụng cửa kính trong phòng khách. Thằng Thiên nhìn thấy trong đống hỗn độn giữa phòng, một mái tóc bạc trắng lòa xòa tan tác. Nó lao đến nhận ra lão Trung đang nằm sấp trên sàn nhà, lưng lão là một mảng bầy nhầy da thịt khét lẹt đỏ hỏn. Thằng Thiên rùng mình nhận ra bên dưới thân thể vạm vỡ của lão là một cánh tay, chiếc đùi thon dài dính đầy bụi đất đen nhẻm. Nó xông đến, xốc lấy cánh tay lão đỡ sang một bên.
– Ahhh… – Lão Trung đau đớn gầm gừ.
Đúng như thằng Thiên dự đoán, Phương Trinh nằm bên dưới. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con bé ám đen khói mà lòng nó đau nhói. Đôi mắt con bé nhắm nghiền, hàng lông mày vẫn nhíu lại đau đớn.
– Phương Trinh… Phương Trinh… Tỉnh lại em… – Thằng Thiên đau xót, lay lay khuôn mặt con bé.
Mí mắt con bé lay động hé mở. Chợt con bé bừng tỉnh, bật dậy thật nhanh.
– Đồ án… không… không thể nào… đồ án… – Phương Trinh bưng miệng khổ sở nhìn bức tường vỡ vụn trước mắt.
Bên ngoài bắt đầu có nhiều dân cư của tòa nhà tụ tập trên hành lang nhìn vào với ánh mắt tò mò. Tiếng nổ lớn như vậy làm cả tòa cao ốc rung lên, thu hút vô số chú ý.
– Khụ khụ… cô muốn có đồ án sao?
Một giọng nói cay đắng chợt vang lên bên cạnh, ngắt quãng bằng những cơn ho sù sụ vật vã. Phương Trinh giật mình quay sang nhíu mắt nhìn cơ thể xơ xác đen nhẻm của lão Trung. Vừa rồi trong vụ nổ, nếu không có cơ thể gã che chắn, Phương Trinh cũng không chắc mình được lành lặn như bây giờ. Dù vô tình hay cố ý, ông ta đã cứu cô bé một mạng. Phương Trinh ngồi xuống bên cạnh, khẽ nâng đầu ông ta đặt lên cặp đùi thon dài loan lỗ vết khói bụi của mình. Ông Trung run rẩy rút từ vạt áo sơmi của ra một cái camera ngụy trang dạng nút áo, đưa cho Phương Trinh.
– Ông… đã kịp ghi lại đồ án? Bảy điểm đầu tiên… – Con bé mừng rỡ nắm chặt trong tay, hỏi nhỏ.
– Ừm… không chỉ đồ án… khụ khụ… – Ông ta ho gập người, máu trào ra khoé miệng. – Từng đường nét của cơ thể cô… tôi cũng… có… khụ khụ…
Phương Trinh thoáng đỏ mặt, ánh mắt chợt long lanh nhìn ông ta. Đây có lẽ là lần đầu tiên con bé nhìn ông ta với ánh mắt không hề xen chút thù địch.
– Nhưng không có điểm cuối cùng thì làm sao chứ? Bảy điểm kia cũng chẳng có chút giá trị gì… – Phương Trinh thở dài chán nản.
– Ha ha… Cô bé… cô đã biết trước có những trái bom ở góc tường phải không? – Ông Trung thì thào yếu ớt, nhưng ánh mắt ngược lại rất sáng.
Phương Trinh khẽ gật đầu, ánh mắt hơi áy náy.
– Không sao… nếu tôi đoán không lầm… là thầy Phương làm… chính cô cũng không nghĩ ra ông ta dám phá hủy đồ án khi chưa có đủ các bí mật… nếu không cô cũng không dám ở lại đây… khụ khụ… Vậy cô nghĩ xem tại sao ông ta lại hủy đồ án đi?
– Ông ta… cũng giống như ông… cài camera sẵn trong phòng? – Phương Trinh bừng tỉnh, ánh mắt quét vòng quanh phòng, chợt nhìn lên chiếc đèn chùm tan nát lòng thòng trên trần nhà.
Thằng Thiên đứng bên cạnh, hiểu ý vụt chạy đi. Nó tìm một cái ghế đứng chồng lên đống gạch vụn với lên tìm kiếm trên chiếc đèn. Chỉ vài giây sau, thằng Thiên tụt xuống với một cái camera nhỏ, loại có ăng ten truyền thông tin đi xa.
– Phải… đúng như tôi đoán… khụ khụ… nhưng ông ta phá hủy bức tường ngay lập tức, còn một lý do khác… – Ông Trung tiếp tục nói, mỗi lời khuôn mặt đều nhăn nhó vì đau đớn. – Ông Phương đã nhìn ra bí mật cuối cùng… và không muốn người nào khác kịp nhìn ra… bí mật đó… dĩ nhiên không nằm trong căn hộ này… mà có thể là vật bất ly thân của chủ nhân nơi đây… vì tôi không đoán ra được, vì tôi không phải là người thân cận bên Ngọc Lan…
Phương Trinh chợt ngẩng đầu nhìn thằng Thiên, nó lúng túng đỏ mặt không biết nói gì.
– Cô bé… tôi còn một chuyện… rất quan trọng cần nói… liên quan đến… an ninh quốc gia…
Phương Trinh rùng mình nhìn xuống lão già gần đất xa trời đang thoi thóp trên đùi mình. Thì ra lão đã nhìn ra thân phận của con bé từ lúc nào.
– Tôi… tôi… – Giọng lão thì thào như không còn hơi, càng nhỏ, càng nhỏ.
Phương Trinh cúi gập người xuống áp tai vào cái miệng lão cố nghe cho được lời cuối cùng. Đột nhiên ngực của con bé có cảm giác nhột nhạt. Phương Trinh sững người, liếc mắt xuống. Bàn tay ông Trung run rẩy kéo chiếc áo ngực lén lút mân mê hai bầu vú căng tròn mát rượi như nuối tiếc. Hai ngón tay đầy bụi đất của ông se se nhẹ lên chiếc núm vú đỏ hồng xinh đẹp.
– Ông… – Phương Trinh sững người, hai bờ vai run lên, nhưng không né tránh.
– Hẹn kiếp sau cô bé… nếu… gặp lại… tôi sẽ chăm sóc nó thật kỹ…
Bàn tay vô lực rơi xuống. Phương Trinh mặt đỏ bừng, lén kéo áo ngực lên. Con bé ngẩng đầu nhìn thằng Thiên, nó dường như chẳng hay biết gì. Phương Trinh lại nhìn khuôn mặt đỏ hồng vừa tắt thở của ông Trung, hai mắt nhắm yên như ngủ, trên môi còn nở một nụ cười mãng nguyện.