Cha con ông bảo vệ
Chương 8
Sau ngày hôm đó, cô Ngọc Lan xin nghỉ không kỳ hạn. Mọi người trong trường cũng cố phớt lờ những chuyện đã qua. Cảnh sát có tới làm việc, phỏng vấn các giáo viên và một số học sinh, trong đó có thằng Hùng, nhưng không phát hiện ra điều gì.
Cá nhân thằng Thiên thì đi theo một con đường khác. Nó không nghĩ mình có khả năng thám tử, truy tìm dấu vết gì, nhưng nó vẫn tiếp tục theo dõi thằng Hùng. Từ chỗ hút thuốc lén sau trường, đến thói quen trốn học, địa điểm tụ tập ngoài trường… Để tiện dụng cho việc tác nghiệp, thằng Thiên mượn chiếc xe máy mới mua của Vi. Sau ba ngày công phu ròng rã, cuối cùng thằng Thiên cũng phát hiện hành vi khả nghi của thằng Hùng. Nó đi một nhóm bốn đứa dùng hai chiếc xe máy đến một cái nhà nghỉ ở Quận 10. Bốn đứa con trai vào nhà nghỉ với nhau làm gì? Rất khả nghi. Sau khi tụi đó bước vào được hai phút, thằng Thiên ưỡn ngực bước vào.
– Anh đi một mình? – Thằng tiếp tân có vẻ thấy thằng Thiên lạ mặt, ăn mặc xềnh xoàng liên nghi ngờ.
– Ha ha… Đùa hả mảy?
Thằng Thiên nhếch mép cười, bước lại bàn đặt điện thoại công cộng. Nó bấm đại mười số, thầm vái trời đừng có ai nhấc máy.
– Alô… – Một giọng bà già ngoài sáu mươi vang lên trong điện thoại, làm thằng muốn đánh rơi cả tai nghe.
– Ah hem… Anh đặt phòng ở nhà nghỉ Bồng Lai… Số phòng… – Nó nháy mắt ra hiệu với thằng tiếp tân.
– Ah… 104… – Thằng nhỏ cũng nhanh nhạy không kém.
– Phòng 104 nha…
– Cái gì? Mày là thằng nào… Mày giỡn mặt với bà ah? – Giọng bà già rít lên chua như giấm.
– Lẹ nhe cưng… Anh tắm chờ cưng đó… chụtttt…
Sau khi hôn gió một cái rõ kêu, thằng Thiên cúp máy, nghênh ngang cầm chìa khóa phòng bước vào trong. Nhà nghỉ này không quá lớn, chỉ có dãy phòng trên tầng 1, hơn mười cái. Thằng Thiên đứng nhìn dãy phòng, nhíu mày suy nghĩ. Nếu làm chuyện xấu thì mình sẽ chọn phòng nào? Không ngoài dự đoán của nó, đám thằng Hùng chọn căn sau cùng. Có thể nói là chí hướng lớn gặp nhau. Vừa áp tai lên cửa phòng, hai mắt thằng Thiên liền trợn lên giận dữ.
– “Đừng mà… Cứu tôi với… Không… Ai cứu tôi với…”
Tiếng kêu cứu yếu ớt trong phòng làm máu thằng Thiên sôi lên. Mọi kế hoạch theo dõi tìm chứng cứ liền vứt sạch, nó co giò đạp mạnh, cánh cửa nhựa Đài Loan yếu ớt bật tung.
“Ầm”
– Mẹ nó… WTF…
Trên giường, bốn thằng con trai trần trụi bu quanh thân thể lõa lồ trắng nõn của một đứa con gái. Tay chân con bé bị trói căng ra bốn góc giường, mắt bịt kín bởi vải đen, cơ thể bóng nhoáng lên dưới ánh đèn như vừa được tắm nước miếng của bốn thằng con trai.
– Là thằng Thiên… Mẹ nó… Nó làm gì ở đây…
Bốn thằng nhìn nhau tồng ngồng bước xuống giường, nhưng sao thằng Thiên thấy bọn chúng có vẻ tức giận hơn là hoảng sợ.
– Tụi mày thả con bé ra… Cái trò dơ bẩn cưỡng bức này mà cũng dám làm… Tụi mày chán sống rồi… – Thằng Thiên rít lên.
– Mẹ nó… tao muốn làm gì… Liên quan đéo gì mày? Tao thích chơi cưỡng bức đó, thì sao hả? – Thằng Hùng bước đến, chỉ thẳng mặt nó mắng.
– Tao sẽ báo cảnh sát… – Thằng Thiên gầm gừ.
– Hả? Khoan đã. – Thằng Hùng chợt hoảng sợ, la lên. – Mày điên rồi… Bọn tao chỉ chơi trò chơi thôi… ăn bánh trả tiền mà…
– Trò chơi?
Thằng Thiên nhìn bốn thằng rồi lại nhìn con bé kia. Kể cũng lạ, con bé từ lúc mình vào đến giờ lại không la ó kêu cứu gì nữa. Thằng Thiên tò mò bước đến giường. Nó chợt nhìn thấy trên bụng con bé bày ra bốn năm tấm hình của một người phụ nữ lõa lồ. Chỉ lướt qua thằng Thiên khẳng định đó là cô Ngọc Lan. Hắn kéo khăn bịt mắt của con bé xuống. Trước mặt nó là một khuôn mặt khá xinh xắn, đang đỏ bừng vì ngượng. Thân thể lõa lồ của con bé cứ phơi ra trước mắt thằng Thiên, không cách gì che đậy.
– Là… Là đang chơi trò? – Nó hỏi nhỏ.
– Ừm… – Con bé ngượng chín cả người, khẽ gật gật.
Thằng Thiên nhìn hai bầu vú căng tròn của con bé bên cạnh những tấm hình của cô Ngọc Lan, nó như đã rõ ra điều gì. Đám học sinh này thuê gái làng chơi, vừa chơi trò bệnh hoạn vừa thị dâm hình khỏa thân của cô giáo chúng. Cũng không sao. Chẳng ít thằng xách cặp đến trường, nhưng đầu óc toàn nghĩ chuyện xấu xa với cô giáo. Nhưng nghĩ là một chuyện, dám làm lại là chuyện khác.
Bản năng đàn ông mách bảo, thằng Hùng và ba đứa con trai này không liên quan đến vụ hãm hại cô Ngọc Lan. Giải thích thế nào nhỉ? Bạn có thể thích thú xem hình khỏa thân của một cô người mẫu trên tạp chí, dù xem đi xem lại nhiều lần. Nhưng nếu cho bạn dày vò cô ta bằng xương bằng thịt một đêm, liệu sau đó bạn có còn hưng phấn khi xem hình cô ta? Dù sao suy luận cũng không có gì chắc chắn.
– Ha ha… Thấy chưa? Tao nói rồi mà… Còn đứng đó làm gì? Hay muốn ở lại chơi chung? – Thằng Hùng hất hàm hỏi.
– Ah Không… – Thằng Thiên nhếch mép khinh thường. – Xin lỗi… Tui đi về đây…
Thằng Thiên bỏ đi đến cửa, chợt quay lại. Nó nghênh ngang bước lại giường, thu lấy những tấm hình.
– Này này… Mày…
– Muốn giữ lại hình sao? Được… Vậy để tao báo Ban Giám hiệu. – Thằng Thiên đưa trả lại.
– …
Bốn thằng nghiến răng, im lặng.
Thằng Thiên đi dọc hành lang, đầu óc nó mông lung, rối mù những câu hỏi ngỗng ngang. Manh mối duy nhất đã mờ nhạt, nó hoàn toàn không còn định hướng tiếp theo. Bước qua cửa phòng 104 mở toang, bên trong vọng ra tiếng gào thét chanh chua:
– Mẹ mày… mày ở đâu? Dám gọi điện hẹn, mà không có gan ngồi chờ bà hả? Thằng khốn nạn… Mày ở đâu?
– Có tình cờ vậy không chứ… gọi đại một số mà trúng bà hàng xóm sao? – Thằng Thiên rụt cổ, vọt lẹ.
Tối hôm đó, thằng Thiên ngồi trầm tư trên chiếc ghế đá trước cửa phòng, bên cạnh nó là năm tấm hình của Ngọc Lan. Nó định bụng sẽ giữ xem chán thì tiêu hủy đi. Nhưng mới xem một lượt, nó đã thấy tâm trạng mình ngột ngạt khó chịu nổi. Trong hình là một cô gái, vẫn nét mặt đó, nhưng tràn đầy tủi nhục, tuyệt vọng. Quần áo bị bung mở, tay chân kềm chặt, mở rộng, đôi mắt nhoè lệ, gào khóc. Những gì sâu kín, hấp dẫn nhất của thân thể Ngọc Lan đều phơi bày rõ mồn một. Nhưng thằng Thiên không tìm thấy một tia hấp dẫn gợi dục nào trong những tấm hình này. Thằng Thiên lặng lẽ bật lửa, tấm hình cong lại biến màu, mồi điếu thuốc trên môi nó.
– Hùuuu… – Chợt con Vi nhào đến từ sau lưng.
– …
– Vậy mà không giật mình… Anh chán ghét… – Con bé bỉu môi, ngồi xuống bên cạnh.
– Anh làm gì vậy? Đốt hình ai vậy? Cho em xem đi… – Con bé toan giật lấy.
– Không được… Ngoan đi… – Thằng Thiên dụi tấm hình cháy dở, nhét cả xấp vào túi.
Con bé bĩu môi giận dỗi. Nhưng cặp đùi không yên khép ra khép vào liên tục, như ra hiệu cho nó. Thằng Thiên dửng dưng, đặt tay lên đùi con bé, luồn tay vào trong váy. Cảm giác mát rượi, trống trải bên dưới váy con Vi làm thằng Thiên ngạc nhiên.
– Em không mặc quần lót? – Nó quay sang hỏi.
– Hi hi… – Con bé đỏ mặt, mắt chớp chớp.
– Ha ha… – Thằng Thiên bế bổng con bé, đứng lên. – Bữa nay chiêu đãi cha con anh nha?
– Không được… Trước sau… Được không? – Con Vi rút mặt vào ngực thằng Thiên lí nhí.
– Ha ha… Đúng đúng… Người trước… Người sau… như hôm bữa ha…
– Không… Không phải như vậy… Anh…
Ông Lâm nghe tiếng cười đùa nheo nhéo của thằng Thiên và con Vi ngoài cửa, lòng ông đã rục rịch khó chịu. Cánh cửa bật mở, thằng Thiên bế con bé trên hai cánh tay mạnh khoẻ, tà váy rơi xuống đung đưa phơi bày cả cặp mông trắng nõn không nội y của con bé. Ông Lâm đã ngồi chờ sẵn bên mép giường, cố ý chừa chỗ trống như thể thằng Thiên chuẩn bị đặt xuống một mâm cỗ thịnh soạn. Con bé vừa đặt mông xuống giường, ông Lâm đã kéo váy nó tuột qua khỏi đầu. Thằng Thiên kéo con bé dựa lưng vào ngực nó, tay mở rộng hai chân con bé sang hai bên.
– Anh làm gì vậy… Kì cục quá…
Con bé muốn che, nhưng không thể, chỉ biết bưng kín mặt, hơi thở phập phồng hồi hộp. Âm hộ đỏ hồng của con bé trần trụi mời mọc trước ánh mắt nóng bỏng của ông Lâm. Ông khum người sát xuống, tay bợ mông con bé. Miệng há to, ngậm kín lấy âm hộ nó.
– Ôi… Ưmm…
Lưỡi ông khao khát len vào giữa hai mép thịt, vét sâu vào trong. Thằng Thiên hôn chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp, tay mân mê hai bầu vú đang săng cứng lại. Ngón tay nó se se hai đầu vú mềm mại của con Vi đến đỏ bừng, cương cứng lên.
– Ưmmm… Em thích quá… Ôi… Em…
Thằng Thiên đặt con bé nằm xuống giường, hai chân mở rộng cho ông Lâm xì xụp say mê. Nó tuột quần xuống, cầm dương vật mình cọ quệt quanh miệng con Vi. Cái lưỡi đỏ hồng của con bé le dài ra, khao khát tắm mát đầu dương vật nó đến bóng lưỡng lên.
Đột nhiên thằng Thiên thấy một dấu vết tròn tròn ửng đỏ trên bầu ngực con Vi. Dù khá mờ nhạt, nhưng nó có thể nhận ra là dấu răng. Nó chợt nhìn ông Lâm đang say mê rúc đầu vào âm hộ con bé. Không thể là ông… ông nâng niu con bé như nữ thần. Còn bản thân nó, nó nhớ rất rõ mọi chuyện mình làm. Không hề có.
– Em có bạn trai? – Thằng Thiên chợt hỏi nhỏ.
– Hử? – Ông Lâm giật mình ngẩng mặt lên, lưỡi còn liếm quanh mép bóng nhẫy.
– Hả… Em… Em không có… – Con Vi lúng túng, chối quanh.
– Vậy thì… Đây là gì? – Thằng Thiên chỉ vào vết răng trên bầu vú con bé.
– Ahh… không… Cái này… Cái này… – Con Vi bối rối nhìn thằng Thiên, rồi quay qua nhìn ông Lâm như cầu cứu.
– Cái này… Không phải của bạn trai… – Con Vi lí nhí. – Là… là của thầy Phước…
– Thầy Phước… – Thằng Thiên lẩm nhẩm cái tên không mấy quen thuộc.
– Mẹ nó… Cái thằng… Già mà không nên nết… – Ông Lâm mắng một câu, chợt lặng lẽ đỏ mặt.
– Là hắn ép buộc em? – Thằng Thiên hỏi tiếp.
– Thầy Phước… Ổng… Ổng nói em cho ổng… một lần… Ổng sẽ không mách chuyện của em… – Con Vi che mặt, lí nhí. – Nhưng… Ổng chưa kịp làm gì… thì có người lên văn phòng… Nên… Nên… chưa có gì hết ah… Chỉ một chút vậy thôi…
– Mách chuyện gì của em? – Thằng Thiên nheo mắt.
– Chuyện… Chuyện… Em… và anh… – Con bé bưng mặt, má đỏ bừng. – Em và anh… ấy ngoài sân trường… Tối đó…
– Hả? Trời ơi… Tụi mày loạn rồi… Dám làm bậy ngoài sân trường… – Ông Lâm giật nảy mình, hét lên.
– Suỵt… Ông già… Chuyện này không đơn giản như vậy… – Thằng Thiên ra dấu, quay lại nhìn con Vi.
– Tiêu rồi… Thôi… Xong rồi… – Ông Lâm ngồi bệt xuống, lầm bầm.
– Thầy Phước… Hắn nói hắn… nhìn thấy anh và em làm tình trên sân trường… sau bể nước? – Thằng Thiên nhấn mạnh từng chữ. – Cái này rất quan trọng đó… Em nhớ rõ đi…
– Ban đầu… Ổng nói… Tôi biết em cặp bồ với thằng Thiên, con chú Lâm… Em chối… Thì ổng nói tôi bắt gặp em làm tình với nó giữa sân trường… Nếu nếu không chiều ý ổng… Ổng sẽ mách Ban Giám hiệu, rồi cả trường biết em… dâm đãng thế nào… Em sợ lắm… – Con Vi ôm đầu gối, co rút người lại.
– Ông già… – Thằng Thiên chợt quay sang. – Thầy Phước dạy gì trong trường? Bao nhiêu tuổi?
– Hả? Thầy Phước khoảng 35 tuổi, dạy môn Hóa… Chưa vợ… Ah… Nghe đồn là theo cô Ngọc Lan giữ lắm… – Ông Lâm kể vanh vách.
– Chung bộ môn với cô Lan… lại dùng cái gì… cái gì đó gây mê… có mặt tại trường vào đêm thứ Năm… Nhưng… không đi ra bằng lối trước… Vậy leo rào phía sau trường… – Thằng Thiên tênh hênh bước đi quanh phòng miệng lảm nhảm, mặc con Vi nhìn dương vật nó đung đưa chép miệng.
– Ông già… Ông biết nhà cô Lan không?
– Không… Sao tao biết được… – Ông Lâm làu bầu, nhích người lại gần cơ thể trắng nõn của con Vi.
– Em biết… Mà anh muốn gặp cô Lan làm gì? – Con Vi đứng dậy, làm bàn tay ông Lâm vồ hụt vào không khí.
– Đi với anh… – Thằng Thiên nắm tay con bé toan kéo đi.
– Giờ này sao? Khoan… Để em mặc đồ… Anh này kì cục quá…
– Này… này… khuya lắm rồi ah…
Ông Lâm còn bần thần vì bữa tiệc dọn đến miệng lại vụt mất.
… Bạn đang đọc truyện Cha con ông bảo vệ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cha-con-ong-bao-ve/
Nhà Ngọc Lan cách trường khoảng mười lăm phút đi xe máy, nằm trong khu công chức Cán bộ Ngân hàng. Theo lời con Vi kể, căn hộ chung cư này do ba mẹ Ngọc Lan để lại. Ông bà nắm tay nhau về thế giới bên kia, vỏn vẹn cách nhau ba tháng. Cô Ngọc Lan lúc đó mới vào trường, mắt thâm quần, ủ rủ suốt ngày, mãi sau mới vượt qua được.
– Không thể nào… Không thể nào… – Ngọc Lan ôm đầu, giọng khàn đặc.
Con Vi ngồi bên cạnh nắm tay, an ủi. Con bé không biết đã xảy ra chuyện gì với cô Ngọc Lan, nó chỉ đoán ra chuyện liên quan đến những tấm hình mấy hôm trước.
– Đây là manh mối lớn nhất hiện giờ… Thằng Hùng… theo tui thì không có khả năng… Nó không có gan…
Thằng Thiên chỉ nói đến nghi vấn thầy Phước có mặt tại trường đêm đó. Không đề cập đến chuyện hắn ta uy hiếp con Vi. Dù sao chuyện bay bướm của nó không nên để quá nhiều người biết, nhất là phụ nữ xinh đẹp như Ngọc Lan.
– Nhưng anh Phước… Anh Phước rất tốt với tôi… Ảnh không làm như vậy đâu… – Cô bé nghẹn ngào.
– Hắn không những tốt… Còn theo đuổi… Muốn cưới cô nữa… Đúng không? – Thằng Thiên hỏi.
– Ừm… Hai tuần trước… nhưng tôi đã từ chối… Tôi quý anh Phước… nhưng không có tình cảm. Làm sao cưới nhau được? – Cô bé vẫn thì thầm vừa như trả lời nó, vừa như tự nói với mình.
– Hai tuần trước… Vậy là trước một tuần xảy ra chuyện… – Thằng Thiên mỉm cười một mình.
– Nhưng… Không phải đâu… – Ngọc Lan vẫn lắc đầu.
– Thôi được rồi… không có gì chắc chắn… Tui muốn hỏi… Lúc đó… Hắn chụp hình cô có nhiều không? – Thằng Thiên đút tay vào túi, rút ra xấp hình đặt lên bàn. – Năm tấm này có phải là tất cả hình?
– Ahh… – Ngọc Lan hét lên, chồm lên chụp lấy những tấm hình lõa thể của mình.
– Này… Đừng xé… Nếu cô muốn truy tìm ra thủ phạm… – Thằng Thiên vội ngăn lại.
– Ở đâu anh có những tấm hình này? Hả? – Cô ta như điên lên, gào thét.
– Cô điên ah… Ngồi xuốnggggg…
Thằng Thiên đứng bật dậy hét thẳng vào mặt Ngọc Lan. Con Vi cũng giật bắn mình, ánh mắt long lanh hâm mộ. Ngọc Lan chợt nhận ra mình vô cớ, ngồi rũ xuống ghế, bưng mặt khóc.
– Cô nên biết ai là bạn, ai là thù chứ? Cô không muốn tui giúp… Ok. Nói một tiếng… Tui lập tức đi ngay, không bao giờ lo chuyện bao đồng này nữa. – Thằng Thiên giật xấp hình ra khỏi tay Ngọc Lan, vuốt vuốt lại cho thẳng thóm. – Cô còn muốn hỏi tôi tìm ra những thứ này ở đâu sao? Không phải vài hôm trước nó vung vãi cả sân trường sao?
– Thôi được rồi… nghe tôi hỏi lại… – Thằng Thiên ngồi xuống, nâng mặt cô bé lên, ngón tay lau nước mắt.
– Nínnnn…
Nó lại hét lên một tiếng, làm cả hai cô gái giật bắn người, vang ong ong cả nhà.
– Tôi hỏi cô… hắn chụp cô bao nhiêu hình? Đây có phải là tất cả…
– Tôi không biết… Lúc đó tôi mê man… Chỉ nhớ đèn flash chớp liên tục… Nhiều lắm… – Ngọc Lan thều thào yếu ớt.
– Vậy thì… – Thằng Thiên xoè xấp hình trong tay, nghiêng đầu nhìn ngó qua ngó lại.
Ngọc Lan đỏ mặt nhìn hành động của nó, nhưng chỉ mím môi theo dõi. Ngón tay nó còn chà chà vết dơ trên hình ảnh hai bầu vú căng tròn của cô, rồi như vô tình trượt xuống dưới. Ngọc Lan thấy tim mình dồn dập như muốn ngạt thở.
– Hắn còn nhiều hình của cô… Hắn sẽ không hủy cuộn phim đi… Có thể hắn đã rửa ra… Cất giấu đâu đó… – Thằng Thiên lẩm bẩm như đang nói một mình.
– Hi hi… Phim gì? Rửa hình gì chứ? – Con Vi bật cười. – Thời đại công nghệ thông tin… ai chụp phim chứ? Vả lại chụp phim thì phải ra tiệm rửa… Sao không chụp máy kỹ thuật số… rồi in bằng máy in ảnh ở nhà… Bảo đảm không bị lộ… Tốt hơn không?
– Máy… kỹ thuật số là cái gì? – Thằng Thiên nghệch mặt ra.
– Hi hi… – Ngọc Lan cũng bị chọc cười.
– Là máy chụp hình… Không dùng phim…
Con Vi kiên nhẫn diễn giải một lúc. Ngọc Lan lại lấy ra cái máy chụp hình của mình để minh họa. Sau mười phút, thằng Thiên đã được phổ cập thêm một lớp kỹ thuật hiện đại.
– Hi hi…
– Cười cái gì… khép miệng lại… Gió lùa vào đau bụng bây giờ… Có gì hay lắm sao? – Thằng Thiên đỏ mặt, dứ dứ cái máy trước mặt hai cô gái.
– Ah hem… Vậy hắn sẽ lưu hình trong… thứ này… – Tay nó phẩy phẩy cái thẻ nhựa vuông vuông.
– Thẻ nhớ… – Con Vi nhắc.
– Biết rồi… – Thằng Thiên lườm mắt.
– Cái thẻ nhớ… Hắn sẽ giấu đâu đó… hoặc trong trường… hoặc ở nhà hắn… Nhưng biện pháp đảm bảo nhất… vẫn là ở trường… Vì nếu có ai lục soát nhà hắn cũng không tìm được… và nếu tìm được ở trường lại không liên quan đến hắn. – Thằng Thiên nhíu mày suy luận.
– Sao không tìm trong hộc bàn hắn? – Con Vi nói xen vào.
– Em nghĩ sao vậy? Chưa nói là mình không thể chắc ‘hắn’ là gã Phước… Dù có chắc… Liệu hắn có ngu bỏ trong hộc bàn? Vậy còn mạo hiểm hơn cất ở nhà… – Thằng Thiên tận dụng tối đa cơ hội sỉ nhục, gỡ gạt mặt mũi.
Con Vi đỏ mặt, bĩu môi im lặng, nhưng ánh mắt lại nhìn thằng Thiên say mê hơn. Cùng ánh mắt đó, có vẻ như cũng đang xuất hiện từ phía Ngọc Lan.
– Vậy làm thế nào để tìm và hủy đi cái thẻ nhớ? – Ngọc Lan hỏi.
– Hắc hắc… Tôi có cách cho thủ phạm tự lộ diện và nộp ra cái thẻ nhớ… – Thằng Thiên cười bí hiểm.
– Cách nào? Cách nào?
Hai cô gái cùng lúc nhào đến hai bên thằng Thiên. Nó thong thả dựa lưng vào ghế, tay choàng nhẹ qua hai cái eo như thể vốn dĩ phải như thế.
– Chiêu này tuyệt cổ chí kim… của Khổng Minh dùng để đánh bại Tần Thủy Hoàng… – Thằng Thiên đắc ý, hai bàn tay xoa xoa nhẹ nhẹ.
– Xùy… Hai người từ hai thời đại khác nhau mà cũng đánh nhau được sao? – Ngọc Lan gạt tay nó ra, bĩu môi thật dài.
– Hi hi… – Con Vi che miệng cười.
– Thôi được rồi… Tui chỉ nói đùa thôi. – Thằng Thiên gãi gãi đầu, chữa thẹn. – Thế này… chúng ta sẽ tạo ra mồi… dùng cái thẻ nhớ này… có hình khỏa thân của cô… để nhử gã đó chui ra khỏi hang…
– Hình của tôi… Nhưng chúng ta đâu có file… làm sao chép vào thẻ nhớ? – Ngọc Lan ngơ ngác.
– Haizz… File… File là gì? Người thì có sẵn ở đây… không có thì chụp lại thôi… Cần gì file gì đó chứ? – Thằng Thiên nhe răng cười, ánh mắt lén nhìn vào vùng da thịt trắng nõn phập phồng bên trong cổ áo Ngọc Lan.
– Chụp… Chụp lại… Không… Anh điên rồi… Tôi không bao giờ… – Cô bé đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng lên.
– Trời ơi… Anh… – Con Vi che miệng, hai mắt trừng trừng nhìn thằng Thiên.
– Bình tĩnh nào… ngồi xuống…
Thằng Thiên nắm tay Ngọc Lan. Cô bé toan rút về, nhưng bắt gặp ánh mắt kiên nghị của nó, để yên. Bàn tay cô bé thật mềm mại, mát rượi như gió đầu xuân. Bàn tay này, thường ngày cầm phấn trắng, vung vẫy trên bảng thật uy nghiêm trước bao học sinh. Nếu như có một lúc nào đó, những ngón tay thon dài này bao quanh dương vật nó, trượt xuống, vuốt lên… Ôi…
– Này… Anh định nói gì? – Ngọc Lan hơi đỏ mặt, tay muốn rút lại.
– Ahhh… – Thằng Thiên bừng tỉnh, đỏ mặt bối rối.
Con Vi che miệng cười, chỉ có nó là hiểu trong đầu thằng Thiên có bao nhiêu chuyện xấu.
– Tui… Tui muốn nói thế này… – Thằng Thiên tranh thủ siết chặt bàn tay mềm mại của cô ta. – Cô có thể suy nghĩ thêm về kế hoạch này… Tạm thời cô cứ giữ những tấm hình này… và nhớ không được xé bỏ… Nếu không tôi cũng bó tay…
– Còn chuyện gã Phước… Nếu muốn biết hắn có liên quan đến vụ này hay không? – Đầu ngón tay nó xoa xoa lòng bàn tay cô bé. – Ngày mai… cô vào trường… gặp gã… thử nói thế này… thế này… Xem gã phản ứng ra sao? Được chứ?
Tối hôm đó, sau khi từ nhà Ngọc Lan về, thằng Thiên khó ngủ, mũi nó cứ hít hà mùi hương nhàn nhạt còn vương vấn trên tay. Bên cạnh, ông Lâm vẫn cau có lầm bầm chuyện con Vi đến mà không được ăn.
Ngày hôm sau, thằng Thiên ngủ dậy trễ. Ông Lâm kêu mấy cũng không được, đành bỏ ra quét sân trường trước. Đến khi thằng Thiên rửa mặt, làm một tô mì gói xong thì học sinh đã lục tục đến trường.
– Sao đeo mắt kiếng vậy?
– Mình bị… đau mắt…
Thằng Thiên đang lúi cúi bấm phiếu giữ xe, chợt nghe một giọng nói êm dịu quen thuộc, nó ngẩng đầu lên. Tuyết Nga nửa khuôn mặt che kín với gọng kính đen sang trọng. Cô bé quay đi như né tránh ánh mắt nó. Nhìn Tuyết Nga, lòng thằng Thiên chợt bồn chồn lạ kì, cô bé có gì rất khác với mọi ngày. Nhìn tấm lưng thon thả uyển chuyển bước đi, nó chợt nhận ra. Hai bím tóc của con bé đã biết mất, mái tóc đen dầy lăng tăng gợn sóng phủ gần kín lưng.
– Nhìn Nga xõa tóc… khác quá…
– Ừm… Không biết Nga có chuyện gì? Nghe nói mới nghỉ học gần một tuần đó…
Tiếng rù rì nói chuyện của hai thằng học sinh, làm thằng Thiên nín lặng. Cô bé nghỉ học gần một tuần, phải chăng từ sau bữa trưa đó? Suốt tuần rồi, nó mãi loay hoay với chuyện cô Ngọc Lan, rồi con Vi… quên bẵng đi Tuyết Nga. Linh tính mách bảo, chuyện con bé nghỉ học có liên quan đến nó.
Cả buổi hôm đó, thằng Thiên cứ quanh quẩn trước lớp Tuyết Nga. Tay cầm chổi quét qua, quét lại đến nền xi măng cũng muốn bóng lên. Con Nga như không nhìn ra ngoài, nhưng hành động có vẻ bồn chồn thiếu tự nhiên. Một lúc sau, con bé đứng lên, xin phép ra ngoài. Thằng Thiên cũng hiểu ý, đi hướng ngược lại, vòng quanh khối lớp học ra sau sân trường.
– Anh đừng đứng trước lớp em nữa… Em không học được…
Câu đầu tiên Tuyết Nga nói với thằng Thiên sau một tuần không gặp mặt, lại lạnh lùng đến vậy.
– Em sao vậy? Em đau mắt đỏ thật sao? – Thằng Thiên bước lại, muốn chạm vào mặt con bé.
– Anh đừng như vậy nữa được không? – Con Nga lùi lại, gắt lên. – Em đau mắt đỏ hay không, liên quan gì đến anh?
– Anh… Anh đã làm gì? Tại sao em lạng lùng với anh như vậy? – Thằng Thiên muốn nổi nóng.
– Ha… Ha… Anh không làm gì? Thôi được rồi… Vậy tôi sẽ nói hết với anh một lần… – Tuyết Nga kéo mắt kính xuống.
Vẫn khuôn mặt xinh đẹp đó, nhưng bên mắt trái của cô bé có vết xanh mướt nhàn nhạt.
– Mắt em? Ai đánh em? – Thằng Thiên trầm giọng.
– Ai đánh tôi không quan trọng… Nhưng anh có biết vì lý do gì tôi bị đánh không? – Con bé mím môi mắt rưng rưng.
– Không lẽ… Sau bữa đó… Chồng em biết? – Thằng Thiên thấp thỏm.
– Không… Không biết… – Tuyết Nga lắc đầu, giọt nước mắt chảy dài trên mặt. – Sau đó hai ngày… Tôi… tôi… tự nhiên… nhớ… rất nhớ anh… Tôi lén lấy xe chạy đến trường…
– Tôi đứng ngoài cửa thật lâu… Không ai mở cửa… Cho đến khi… tôi thấy con Vi, lớp 11A5… Nó không thấy tôi… Nó tự lấy chìa khóa mở cửa… Đi vào trong… – Con bé lau nước mắt nói tiếp. – Tôi cũng lén lấy chìa khóa chỗ con Vi vừa lấy… mở cửa đi vào…
Thằng Thiên bắt đầu thấp thỏm, hai tay bóp cứng với nhau.
– Tôi thấy hết… Đến giờ tôi vẫn không tin… nhưng tôi đã thấy hết… – Con Nga che miệng, nghẹn ngào. – Anh… còn chú Lâm, cha anh… làm chuyện đó với con Vi… Tôi quá sợ hãi… Tôi chạy về nhà… hắn hỏi tôi đi đâu… Tôi không nói… thế là…
– Nga… Nghe anh nói… thật ra… – Thằng Thiên bước tới.
– Anh xê ra… Đừng chạm vào tôi… – Con Nga lùi lại. – Thật ra tôi không ghét hắn… Hắn đánh tôi rất đúng… không một người chồng nào chấp nhận được vợ mình như vậy… Nhưng tôi càng ghét bản thân mình hơn… Tại sao tôi ngu như vậy chứ?
– Nga… Em… – Thằng Thiên gấp đến mức câu chữ đều bay biến mất.
– Anh nói đi… Nếu Anh dự định bao giờ… chia sẻ tôi với cha anh hả? Tôi là nạn nhân thứ mấy… ở cái trường này? Tôi thật sự không tưởng tượng nổi… Mấy người… Mấy người… – Con bé ôm đầu hét lên.
– Bọn tôi làm sao?
Đột nhiên có tiếng nói vang lên. Con Vi mím môi bước ra, mặt hơi đỏ vì ngượng, nhưng ánh mắt rất kiên quyết. Trước ánh mắt ngạc nhiên của hai người, con Vi bước đến, chắn ngang trước mặt thằng Thiên, đối diện với Tuyết Nga.
– Nga nói sai rồi… Sự thật là… tôi có lựa chọn của mình… không phải tôi bị chia sẻ như Nga nghĩ đâu… – Con Vi quay lại nắm tay thằng Thiên. – Vi… Vi… với chú Lâm… còn trước anh Thiên…
– Nếu cho lựa chọn lại… có lẽ Vi cũng sẽ đi con đường này… – Con bé lùi người, mông khẽ cọ lên khối u dưới quần thằng Thiên, mắt lim dim nhìn con Nga – Vi và Nga cũng như nhau thôi… không có ai là nạn nhân hết…
– Tôi… Tôi không giống! – Tuyết Nga đỏ mặt, nói cứng.
– Hi hi… Không giống sao? Vậy nói cho mình nghe thử… – Con Vi đưa tay ra sau, chợt tóm lấy thứ to lớn đang ngọ nguậy trong khe mông con bé. – Nga đến với anh Thiên vì lý do gì? Tình yêu sao? Hi hi…
– Tôi… Tôi… không biết… – Con Nga đỏ mặt, quay đi, không muốn nhìn bàn tay con Vi đang sục sạo sau lưng.
– Vậy để Vi nói cho Nga nghe… Nga cũng vì thứ này thôi… – Tay con bé dứ dứ mạnh như muốn lôi thứ đó ra khỏi quần thằng Thiên.
Thằng Thiên nén nhịn mặt đỏ bừng lên. Hai con bé này nói chuyện lại đem nó ra nhá nhá như đồ chơi. Mà không sao… nó có bao giờ quan tâm đến thứ gì tình yêu chứ?
– Không… không phải vậy… Tôi… Tôi có nhớ anh Thiên mà… – Con Nga chống đỡ yếu ớt.
– Phải nhớ da diết như… – Con Vi từng bước lấn tới, tay vẫn nắm chặt lôi theo thằng Thiên. – … Cổ họng khô khốc… đầu vú ray rứt… Hạ thể nóng ẩm…
– Không… Không phải vậy… Tôi… Tôi…
Tuyết Nga hoảng sợ hét lên, cô bé phát hiện ra những điều con Vi nói đều đúng đối với mình. Tuyết Nga quay mình, toan chạy đi. Chợt trước mặt tối sầm, con bé lao vào một vòng tay rắn chắc, mặt áp dụi vào lồng ngực nở nang ấm áp của thằng Thiên. Con Nga chưa kịp hoảng hốt thì một bờ môi ấm áp đã ngậm kín môi con bé.
– Ưmm… Đừng mà…
Con bé thều thào yếu ớt. Lưỡi thằng Thiên đã kịp chui vào rút hết sức lực cuối cùng của con bé. Vị ngọt ngào, thơm mát quen thuộc, những hình ảnh da thịt lõa lồ cuống quít hổn hển, ào về làm đầu óc hai đứa mê muội. Thằng Thiên bế bổng con Nga lên, đi về phía căn phòng của cha nó. Con Vi mặt đỏ bừng, dáo dác nhìn quanh như cận vệ.
– Đừng anh… – Con Nga ngăn bàn tay thằng Thiên cởi áo dài, mặt nó đỏ lên nhìn con Vi đang ngồi bên cạnh.
– Không sao! Vi rất thân với anh đó… Em rồi sẽ quen thôi… – Tay nó tiếp tục rút tay con bé ra khỏi áo. – Vi… qua đây…
Tuyết Nga nhắm mắt hồi hộp, Thúy Vi che miệng nén cười. Bàn tay thằng Thiên nhẹ nhàng cởi bỏ từng mảnh áo dài trên người hai con bé. Áo lót hồng xinh xắn, áo lót trắng ren half cup quyến rũ, quần lót ren mỏng manh lộ thịt da hồng hào, quần lót mảnh chữ T lọt khe thành thục. Thằng Thiên thẫn thờ nhìn ngắm hai cơ thể tuyệt đẹp trước mặt, da thịt lồ lộ chỉ còn che chắn với vài mảnh đồ lót. Mới ngày nào khi mới lên đây, thằng Thiên còn nhớ giây phút mình thèm thuồng nhìn theo những bờ mông căng tròn nổi gân viền quần lót. Vậy mà giờ đây, hai con bé xinh đẹp, mơn mởn nhất nhì của trường, đang hồi hộp chờ mình cấu xé.
Thằng Thiên nhẹ nhàng cởi quần áo con Vi, rồi lại quay sang giúp Tuyết Nga. Đáy quần lót con bé đã vương một sợi tơ nhờn trong veo óng ánh. Thằng Thiên ngồi xuống giường, kéo con Nga vào lòng, ngồi lên một chân. Chân còn lại ngay lập tức bị con Vi chiếm cứ. Nó vòng tay ôm hai bờ eo mảnh, ghì chặt. Mặt nó úp xuống bốn khối thịt mềm mại mủm mỉm nhất trần đời. Mũi nó hít hà sung sướng, mặt nó chà sát qua lại đến thích mê tơi.
– Ưmmm… Nhẹ nhẹ anh… Đừng làm ngực em đỏ… Ôi…
Con Nga đã bớt ngượng ngùng, ghì đầu thằng Thiên vào giữa hai bầu vú. Bên kia con Vi cũng xoắn xít, ghì chặt bàn tay thằng Thiên mân mê ngực nó. Da thịt chị em chạm nhau thật lạ. Không nóng bỏng hít chặt như nam châm trái dấu, mà mát rượi, dễ chịu, êm nhu như cảm giác vùi mặt vào gối lông ngỗng đêm mùa đông. Con Nga không còn thấy ngượng vì da thịt nó và con Vi tiếp xúc với nhau. Con Vi lại thích trêu ghẹo khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của con Nga. Bàn tay con bé vuốt ve, khẽ bóp vung bầu vú nở nang của con Nga, cho miệng thằng Thiên ngậm mút.
– Ưmmm…
Con Nga không phản đối. Hai bầu vú nó ưỡn ra con Vi xoa nắn, cho miệng thằng Thiên chùn chụt mê say. Hạ thể con bé nóng bỏng như bốc lửa, mông nó nhấp nhỏm chà sát trên cái đùi rắn chắc đầy lông quăn nhám của thằng Thiên.
– Anh nhờ bờ môi của em lắm… nó nhớ em lắm… Em có nhớ nó không?
Thằng Thiên vừa hôn con Nga, vừa nhỏm dậy, tuột quần xuống. Dương vật nó bật tung ra đen bóng nằm giữa hai cặp đùi tròn lẳng trắng muốt, thật đối lập. Con Nga chậm chậm quỳ xuống đất, vén mái tóc qua vành tai lộ ra hai gò má đỏ như gấc chín. Đôi môi con bé đỏ mọng khao khát, hé mở, một cái lưỡi xinh xắn le dài, tay mân mê nâng nhẹ dương vật thằng Thiên lên, liếm dọc nó.
Con Vi cười rúc rích, chen nửa người vào, lưỡi con bé cũng tham lam liếm quanh đầu khấc. Cảm giác ươn ướt, ấm áp dần đưa lưỡi hai con bé chạm nhẹ vào nhau. Con Nga giật mình, mím môi nhìn lại, đón nó là ánh mắt tinh nghịch hưng phấn của con Vi. Hai bờ môi chạm nhau, hai cái lưỡi rụt rè tội lỗi cuống lấy nhau.
– Này… Này… Quên nhiệm vụ chính ah… – Thằng Thiên chen dương vật mình vào giữa.
– Hi hi… Ưm…
Hai đứa con gái bật cười, hai cái miệng há lớn tranh nhau liếm quanh, quanh dương vật thằng Thiên. Hơi thở ấm áp, những cái lưỡi ấm áp, hai khuôn mặt xinh đẹp mê say. Thằng Thiên thấy cuộc đời mình thật mỹ mãn. Ah… Nếu có thêm bàn tay thon dài của cô Ngọc Lan vuốt dọc thân dương vật… Vậy mới thật là hoàn mỹ.
– Em lên đây đi… – Thằng Thiên chợt kéo tay con Nga.
Con Nga vừa đứng lên, con Vi đã há miệng nuốt một hơi, dương vật thằng Thiên chạm đến cuống họng nó. Con Nga cơ thể đã đỏ bừng phấn khích, lúng túng đứng trên giường tò mò nhìn xuống thằng Thiên. Nhìn từ dưới lên, hai bầu vú con bé căng tròn, hai cái núm vú đỏ hồng nhọn nhọn, vùng bụng phẳng lì láng mịn, đến gần hơn là vùng mu nhô lên, phơn phớt lông tơ che hai mép âm hộ ẩm ướt. Con Nga cắn môi, tay che lại.
– Không cho anh nhìn…
Thằng Thiên kéo chân con Nga bước qua người mình, quỳ xuống giường. Hai tay nó bóng nghiến cặp mông con bé, kéo cơ thể nó lên trên. Miệng thằng Thiên há to ngậm kín âm hộ ẩm ướt của con bé.
– Ưmmm… Ôi…
Con Nga rên lớn, hai bàn tay xào xạo bấu víu bức vách gỗ. Lưỡi thằng Thiên vét sâu vào âm hộ con bé, ngoáy trái, lật phải, lăn lộn như một con lươn bất kham. Con bé mềm nhũn cả người, hai chân run rẩy, âm hộ đè nghiến lên miệng thằng Thiên. Sau một lúc, con Vi chen vào, bước qua đầu thằng Thiên, xoay ngược người với con Nga. Miệng thằng Thiên vừa trống trải thì lại một cái trơn nhẵn, nóng ướt trùm lấy. Môi nó hớp hớp, lưỡi nó lại khai phá một mùi hướng mới.
– Ôi… Ôi… – Tiếng con Vi rên rỉ.
Thằng Thiên cảm nhận một bàn tay đang cầm lấy dương vật nó, bẻ ngược lên. Đầu dương vật nó cảm nhận sự ấm áp, khít khao như đang lách mình qua động đào tiên. Từng chút, từng chút một, đến khi một bờ mông mềm mại áp lên hạ thể nó.
– Ưmmm… Ưm…
Con Nga chống tay lên ngực thằng Thiên, miệng há hốc nhấp nhỏm lên xuống. Hai bàn tay thằng Thiên vươn ra, đón lấy hai bầu vú nảy tưng tưng, nắn bóp.
– Ưmmm… ôi… Em… em… – Con Nga nắm chặt tay thằng Thiên trên ngực, miệng há to rên lớn.
Con Vi chợt chồm người tới trước, âm hộ con bé trượt lên đến mũi thằng Thiên. Con bé gỡ tay thằng Thiên ra khỏi hai bầu vú con Nga, há miệng ngậm cái núm vú nút mạnh.
– Ôi… Ôi… Nga thích quá…
Con Nga ưỡn ngực ra, mông nhấp nhỏm càng nhanh. Tay con bé đan vào mái tóc dài của con Vi, dí sát núm vú mình vào miệng nó.
– Ôi… Ôi… Em thích quá anh ơi…
Con Nga khóc nấc lên, cặp đùi kẹp chặt hông thằng Thiên như muốn siết vỡ vụn xương sườn nó. Âm hộ con bé co thắt mãnh liệt. Một dòng nước ấm áp chảy dài xuống hạ thể thằng Thiên. Con Nga ngã dụi lên giường.
Con Vi toan chồm lên chiếm lấy cái dương vật dựng đứng, bóng lưỡng trước mặt. Chợt thằng Thiên vồ lấy con bé, lật ngữa ra giường. Hai đùi con bé mở rộng, mắt lim dim chờ đợi. Thằng Thiên quỳ xuống, nhét dương vật vào cửa mình nó, chồm tới.
– Ahhh… ôi… Ôi…
Từng cú dập xuống đều đặn, da thịt con bé chan chát đỏ hồng lên. Âm hộ nó ngập nước, óc ách, ì ọp liên tục, liên tục. Con Nga sau phút đê mê, liền mò dậy. Quỳ hai gối trên giường, con bé ngậm lấy vú con Vi mút chùn chụt.
– Ôi… em sướng quá… Mạnh lên anh ơi… Ôi… Mút mạnh lên Nga ơi… Ôi…
Tiếng rên rỉ dâm đãng của con Vi làm con Nga nóng cả mặt. Con bé bóp vung hai bầu vú nó lên, miệng nút thật say mê. Thằng Thiên thúc càng mạnh, lưng nó rịn ướt cả mồ hôi.
Đột nhiên, cánh cửa phòng hé mở. Cả căn phòng đang tràn ngập âm thanh hoang lạc, át đi cả tiếng cánh được mở từ bên ngoài. Ông Lâm mặt mày đỏ bừng, ánh mắt nhìn thằng Thiên như hỏi ý. Dù sao thằng nhỏ giờ đây là nhân vật chính của cuộc chơi. Thằng Thiên mỉm cười, nhún vai thay cho câu trả lời.
Ông Lâm tuột phăng cái quần. Dương vật ông đã cương cứng hết mức, cong cớn như của thằng Thiên, điều này rất khó xảy ra đối với đàn ông lớn tuổi như ông. Cũng khó trách, cả đời ông chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng hoang dâm như thế này. Chiếc giường nhỏ trĩu nặng ba cơ thể trần truồng, da thịt đỏ hồng như muốn dính chặt vào nhau. Con Vi và con Nga, môi dính môi, lưỡi cuốn lưỡi, hai cặp vú nảy nở căng tròn chà sát lên nhau.
Con Nga xinh đẹp nổi tiếng cả trường, lại đang chổng cặp mông tròn trịa, ngúng nguẩy trước mặt ông. Âm hộ con bé hai mép thịt đỏ hồng, căng mọng, nước nhờn tứa ra chảy dài xuống cặp đùi thon dài tròn lẳng. Tay ông Lâm run rẩy đặt lên mông con bé. Cảm giác căng tròn đàn hồi của da thịt con bé làm ông sướng mê dại. Những ngón tay ông vuốt ve dọc quanh hai mép âm hộ, rồi khẽ mở chúng ra, luồn ngón tay vào trong.
– Ưmmm…
Con Nga bật rên một tiếng. Lưỡi con bé vẫn bị con Vi cuống lấy, vị ngọt thơm xen lẫn ít mùi dương vật đàn ông thật mê ly. Ông Lâm cầm dương vật mình, cọ dọc âm hộ con bé, tay bóp chặt cặp mông, chậm rãi đẩy vào.
– Ưmm… Ôi… Đừng…
Con Nga vẫn không rời môi con Vi. Con bé chỉ nhìn được đến khuôn mặt đỏ bừng, hì hục của thằng Thiên ngay xéo bên cạnh. Thằng Thiên bắt gặp ánh mắt mâu thuẫn vừa sợ hãi, vừa có gì đó phấn khích của con Nga. Dĩ nhiên con bé đã đoán được người đang đẩy dương vật vào cửa mình nó là ai. Ông Lâm thúc mạnh. Con bé nấc lên thật khẽ, hai nhắm mắt lại.
Ông Lâm sung sướng muốn hét lên. Con Nga là một trong những đứa hoa khôi đứng đầu của trường và càng nổi tiếng hơn vì nhà rất giàu. Đừng nói một lão già bảo vệ như ông, mà bất cứ thằng học sinh nào trong trường cũng ít nhất một lần tơ tưởng lung tung nhìn theo cặp mông tròn trịa này rung rinh dưới lớp vải áo dài. Ông nhìn xuống dương vật mình đang chèn ép căng cứng cửa hình con bé. Hai tay ông mân mê, bóp nắn cặp mông no tròn của con bé, như muốn giây phút này kéo dài mãi mãi. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, đã đến bước này trên vai ông Lâm phải mang thêm một trách nhiệm khác. Đó là mang lại khoái cảm cho con Nga, bạn tình tạm thời của ông.
Dương vật ông bắt đầu chuyển động nhịp nhàng. Trái với sự mạnh mẽ bạo lực sức trẻ của thằng Thiên đang hì hục trên mình con Vi. Ông Lâm là đại diện của kiến thức và kinh nghiệm từng trải. Dương vật ông ra chậm rãi đến gần hết bên ngoài, rồi đẩy vào nhanh gấp đôi. Cứ thế, hông ông như một cỗ máy đã lập trình sẵn, không nôn nóng, không lỗi lầm.
– Ưmm… Ưm… Ưm…
Con Nga bắt đầu rên rỉ thật lớn. Hai cánh tay con bé chống lên, rời khỏi người con Vi. Hai bầu vú nó đong đưa bên dưới, bị hai bàn tay thô nhám của ông Lâm nhào nặn thỏa thích. Hạ thể ông vẫn dập đều đều vào mông con bé, vang lên những tiếng chan chát. Môi lưỡi ông hôn hít khắp tấm lưng mịn màn, trắng nõn, tay ông bóp nắn, ngón tay chà miết lên hai núm vú săng cứng của con bé.
– Ưmm… ôi…
Con Nga khóc nấc lên, hai bàn tay bóp nghiến mang chiếu đến nhàu nát. Bất ngờ, ông Lâm lật ngữa con bé ra giường nằm bên cạnh con Vi. Con Nga mặt đỏ bừng, hai mắt đối diện với ông. Ông cúi xuống, vùi mặt vào hai bầu vú căng tròn của con bé, miệng ông há to ngậm lấy hai cái núm vú đỏ bừng phấn khích. Hạ thể ông thúc tới.
– Ưmm…
Nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của con Vi ngay cận kề, đôi môi hé mở rên rỉ, hai bầu vú con bé còn mùi nước miếng thơm mát của con Vi và thoang thoảng mùi thuốc lá của thằng Thiên, ông Lâm như mê như say. Hai tay ông vò nắn hai khối thịt mềm mại, vung nó lên, lưỡi ông khao khát chùn chụt dính chặt lấy đầu vú con bé. Hạ thể ông hùn hục thật nhanh, thật nhanh, đến khi con bé mê man kẹp cứng lấy mông ông, giữ nguyên như thế.
– Ahhh… ôi…
Âm hộ con bé co thắt thật mãnh liệt, điều này ông chưa thấy ở con Vi. Cũng có lẽ ông chưa từng đưa con Vi đến ngưỡng này. Dương vật ông như có một bàn tay nóng bỏng, nhào nặn. Ông gầm lên, rút dương vật mình ra ngoài, xuất tinh vung vãi đầy bụng con Nga.
– Ahhh… ưm…
Thằng Thiên cũng nén nhịn đến đỏ mặt. Nó rút phăng dương vật ra khỏi cửa mình con Vi mang theo một dòng nước tuôn trào mãnh liệt. Nó lồm cồm quỳ xuống trước mặt hai khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp của hai con bé. Nó dí dương vật vào miệng con Vi, rùng mình.
– Ưmmm… – Con Vi lim dim rên rỉ nỉ non như một con mèo nhỏ.
Con Nga ngơ ngác nhìn cuống họng con bé vô thức nuốt theo.
– Ahhh… Đây… Anh chia cho em một ít…
– Không… Em… Ưmm…
Miệng con Nga lấp đầy bởi dương vật còn vương mùi tanh tanh nồng đậm của thằng Thiên. Từng đợt tinh trùng tiếp tục tuôn trào trong cuống họng con bé.
– Không sao… rất tốt cho phụ nữ đó… Anh cho em hết… ôi…
Con Nga nhắm mắt nuốt xuống. Mùi vị lạ lẫm, không phải thứ gì thơm ngon, nhưng có gì đó làm con bé lưu luyến say mê. Con bé mút mạnh, ngón tay vuốt vuốt quanh gốc dương vật như một kẻ sắp chết khác trên sa mạc lại tìm được bình nước còn đúng vài giọt. Con Vi lại chồm tới, cái lưỡi đỏ hồng lại liếm quanh mép con Nga vét sạch vài giọt trắng đục còn sót lại.
Ông bần thần thờ nhìn dương vật bóng lưỡng của thằng Thiên được chăm sóc sạch sẽ bằng lưỡi của hai con bé. Lại nhìn xuống dương vật mình tung toé ỉu xìu trên mu phơn phớt lông tơ của con Nga. Ông chậc lưỡi tiếc rẻ.