Cha và vợ
Chương 204
Sau khi bắt gặp ánh mắt của Tiểu Đình, cả hai chúng tôi đều quay đầu lại nhìn Hạo Hạo đang ăn rất nhiều, chúng tôi lại nhìn nhau và nhìn thấy sự ôn nhu và nhu sắc, còn có yêu thương đối với Hạo Hạo không thể so sánh, hai người tôi nhìn nhau không nói gì, mỉm cười, sau đó bắt đầu ăn. Trong quá trình ăn cơm, nàng gắp thức ăn cho Hạo Hạo, cũng gắp thức ăn cho tôi, một nhà vui vẻ hòa thuận.
Ăn cơm tối xong, tôi và Hạo Hạo ngồi trên ghế sô pha xem TV, đối với công việc bận rộn hiện tại của tôi, việc xem TV đã trở thành một thứ xa xỉ. Sau khi ăn cơm xong tôi kéo thân thể mệt mỏi lên giường, xem một ít tin tức và các tin khác trên điện thoại, rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Hạo Hạo, dường như tôi không còn mệt mỏi nữa, cùng con trai xem phim hoạt hình, nghe nó kể chuyện học ở trường nói líu ríu không ngừng, trong mắt nó hiện lên một nụ cười hạnh phúc. Tôi hy vọng thời gian dừng lại vào lúc này, vĩnh viễn không qua đi, trong khi Tiểu Đình làm việc nhà, thỉnh thoảng nhìn tới tôi và Hạo Hạo, trong mắt lộ ra một tia hạnh phúc mỉm cười, chỉ là trong nụ cười lại ẩn chứa một tia cảm xúc không rõ, mà gần đây, mỗi lần nhìn thấy loại cảm xúc khó hiểu này của nàng, trong lòng tôi đều có chút rung động.
Trước đây, sự hiểu biết về nàng và những điều tôi nhìn thấy trong quá trình giám sát có thể giúp tôi tương đối nắm chắc tâm lý của Tiểu Đình, nhưng gần đây tôi luôn không thể nắm bắt được bối cảnh của nàng.
Đến giờ đi ngủ, vốn Tiểu Đình muốn cho Hạo Hạo ngủ ở phòng của cha bên cạnh, nhưng Hạo Hạo nhất định đòi ngủ với chúng tôi. Hết cách thôi, cuối cùng chúng tôi ngủ ở hai bên, nó ngủ ở giữa hai chúng tôi, lần trước một nhà ba người chúng tôi ngủ như vậy là khi Hạo Hạo chưa đi học.
Hạo Hạo ngửa mặt nằm ở giữa hai chúng tôi, chúng tôi đối mặt với nó, tay đặt ở vị trí khác nhau trên người nó, căn phòng rất yên tĩnh, kỳ lạ là ngoài cửa sổ cũng rất yên tĩnh, không có tiếng xe cộ qua lại khó chịu như thường lệ, dường như đêm nay đã cố tình cho gia đình ba người chúng tôi một đêm yên bình.
Cảm giác này thực sự rất ấm áp, hết thảy phiền não và ưu sầu đều tạm thời ném ra sau đầu, tôi rất hưởng thụ sự yên tĩnh hiện tại. Tay tôi đặt trên bụng Hạo Hạo, lúc này nó đã ngủ thật sâu, hô hấp rất đồng đều, tuổi còn nhỏ có thể ăn có thể ngủ đó là một điều may mắn.
Lúc tôi đang mông lung chìm vào giấc ngủ, tôi cảm giác được bàn tay đặt ở trên người Hạo Hạo bị nắm bởi một bàn tay khác, bàn tay kia thật ấm áp và mềm mại, tôi biết đó là tay Tiểu Đình, có lẽ nàng cho rằng tôi đã ngủ, tay của chúng tôi ở trên thân thể Hạo Hạo nắm vào nhau.
Trong mơ mơ màng màng, lúc nửa đêm tôi bừng tỉnh, không phải là gặp ác mộng, mà là bị nước tiểu nghẹn, cùng Hạo Hạo uống không ít nước trong khi ăn.
Lúc này tôi đang ở mép giường, nhẹ nhàng xuống đất rời giường, sau khi giải quyết xong tay tôi cảm thấy sung sức hơn rất nhiều. Đang lúc tôi chuẩn bị lên giường tiếp tục ngủ, đột nhiên tôi nhớ tới hôm nay ban ngày khi kiểm tra ở bệnh viện, bác sĩ nói Tiểu Đình sẽ khỏi bệnh sau khi uống hết phần thuốc còn lại. Nghĩ đến những triệu chứng của nàng lúc trước, trong lòng tôi có chút hoài nghi, nhưng tôi biết rõ trình độ của bác sĩ, tôi không thể không tin.
Nhìn Tiểu Đình ôm Hạo Hạo ngủ say, tôi lặng lẽ kéo cửa tủ ra, sau khi mở cửa kéo ra trên lưới đặt thuốc của nàng. Tôi cầm thuốc lên, sau đó cẩn thận kiểm tra, cuối cùng tôi mới biết được thuốc còn có thể uống trong bốn ngày, chính xác là bốn ngày, nói cách khác bốn ngày sau, nàng uống xong thuốc, chứng nghiện tình dục của nàng có thể sẽ khỏi hẳn, ít nhất thân thể và nội tiết đều bình thường.
Tôi nằm trở lại trên giường, bốn ngày sau, ngày thuốc uống xong, Tiểu Đình thật sẽ khỏi hẳn sao? Nàng có thể đoạn tuyệt với ba chồng không? Là hai người tự nhiên đoạn tuyệt hay là phải do tôi an bài?
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm, Tiểu Đình đã chuẩn bị điểm tâm cho chúng tôi, có lẽ vì tâm tình tốt, nàng có vẻ thần thanh khí sảng, nhìn bộ dáng của nàng, nội tâm của tôi đối với tình huống bốn ngày sau có chút chờ mong. Ăn xong điểm tâm, tôi rời khỏi nhà, trong nhà chỉ còn lại Hạo Hạo và nàng hai người, dựa theo nàng nói, hôm nay cha mẹ vợ sẽ đến đón Hạo Hạo về.
Sau một ngày bận rộn, đến tối tôi mới về đến nhà, cơm nước đã chuẩn bị xong, chỉ có một mình Tiểu Đình đang một mình đợi tôi, không có bóng dáng của Hạo Hạo, tâm tình nàng có vẻ trầm thấp, dù sao thì sự ấm áp của đêm hôm qua thật khó quên.
Thực ra, nếu muốn Tiểu Đình nhanh chóng phục hồi trạng thái tinh thần, biện pháp tốt nhất chính là để cho Hạo Hạo trở về làm bạn với nàng, tuy nhiên, việc học và sinh hoạt của nó được cha mẹ vợ chăm lo tốt hơn.
Ngày ngày trôi qua, đảo mắt đã ba ngày, chỉ còn một ngày cuối cùng là Tiểu Đình uống hết thuốc, dựa theo lẽ thường trước kia, mấy ngày nay, chính là thời điểm chứng nghiện tình dục của nàng phát tác, buổi sáng sau khi thức dậy, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của nàng. Nhưng cũng như trước kia, sắc mặt nàng bắt đầu đỏ lên, ánh mắt phờ phạc, dĩ nhiên không có chút biến hóa nào, tình huống này làm cho tôi sinh ra hoài nghi.
Dựa theo bác sĩ nói, nếu như Tiểu Đình sắp bình phục, ít nhất hẳn là nàng sẽ kéo dài thời gian phát tác mới đúng, vì sao không có biến hóa gì? Bác sĩ có nói dối tôi không? Không, ông ta không có lá gan này.
Tôi vào nhà tắm để rửa mặt, định lấy cốc để đánh răng, kết quả tôi thấy cốc đã thay đổi chỗ. Tay cầm của cốc đã chuyển sang trạng thái ngược, đây là tín hiệu Tiểu Đình muốn cầu hoan với ba chồng, cũng là đang hỏi ý kiến của tôi. Lúc này ở trong toilet tôi không đánh răng, mà nhìn cái cốc ngẩn người, thuốc của nàng còn lại một ngày, chẳng lẽ uống xong thuốc ngày mai sẽ có chuyển biến tốt đẹp? Hôm nay nàng cầu hoan, nghĩ tới từ lúc bắt đầu thúc đẩy, đến bây giờ phát triển, tôi do dự, suy nghĩ hồi lâu, tôi cầm cái cốc bắt đầu đánh răng, đánh răng xong, tôi để cốc dựa theo bộ vị nàng chuyển động, tay cầm vẫn là tương phản.
Đúng vậy, tôi đồng ý tín hiệu cầu hoan của Tiểu Đình, không phải vì bất cứ cái gì khác, coi như là lần cuối cùng đi! Chờ sau khi nàng uống hết thuốc, chuyện của hai người lại tính sau.
Nói thật, nhìn thấy cảnh tượng hai người làm tình, Tiểu Đình rất tận tâm trong tình dục, trong khi kiểm tra nàng luôn ra vẻ khác thường, trong lòng tôi sinh ra một tia sợ hãi, tôi sợ rằng hai người sẽ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ có những điều bất ngờ khác kích động tôi, tuy rằng cha đã già, không còn sống nhiều như tôi ở thế gian, nhưng loại cảm xúc bất an này càng lúc càng mãnh liệt.
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, vừa lúc Tiểu Đình bưng điểm tâm từ nhà bếp đi ra. Sau khi nàng bước ra liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó bối rối dời ánh mắt, tôi làm bộ như không có việc gì, ngồi ở trên bàn ăn sáng, nàng nói chuyện với tôi như không có gì.
Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Đình mặc đồ cho tôi như thường lệ, làm phẳng cổ áo và ống quần của tôi. Sau khi tôi bước ra khỏi cửa, đi xuống cầu thang, cửa đã đóng lại, có lẽ nàng sẽ vội vàng chạy vào nhà tắm để xem cái cốc ngay lập tức sau khi tôi rời đi.
Trong thời gian làm việc ở công ty, đã nhiều lần tôi muốn dành thời gian mở video giám sát ở nhà, nhưng cuối cùng tôi đành kìm lại. Trong quá trình làm việc, tôi buộc bản thân mình không được nghĩ chuyện ở nhà, nhưng trong khoảng thời gian rảnh, tôi vẫn nghĩ đến tình hình ở nhà lúc này, liệu cha đã về nhà chưa? Hai người có giống như lần trước, ban ngày ở nhà mây mưa, rủi ro quá lớn, vạn nhất sự tình bại lộ thì mọi chuyện sẽ bị đảo lộn long trời lở đất.
Tôi cố gắng chịu đựng cho đến khi tan sở, tôi duỗi lưng ra, công việc mệt nhọc trong nháy mắt tiêu tán không ít, theo thói quen tôi lấy bộ âu phục chuẩn bị mặc vào đi về, chỉ là lúc cầm lấy bộ âu phục, tôi mới nghĩ đến tình huống trong nhà.
Đúng vậy, hôm nay là ngày Tiểu Đình cầu hoan với cha, hơn nữa tôi đã đồng ý, đêm nay tôi có nên về nhà không? Nếu như ban ngày hai người xảy ra chuyện, vậy thì tốt, nếu như không có phát sinh, vì để cho mọi việc phát sinh ổn thỏa, tối nay tôi trở về có thích hợp không? Tôi nhớ đã thỏa thuận với nàng tôi sẽ về nhà bình thường, Tiểu Đình không muốn bởi vì cha… mà để tôi ngủ không ngon trong công ty, khiến cho tôi thêm mệt mỏi hơn.
Chính xác thì tôi nên làm gì? Tôi bỏ bộ âu phục xuống, lấy dongle ra, tôi quyết định xem tình huống trong nhà rồi nói sau, ít nhất tôi phải biết ban ngày hai người có xảy ra chuyện gì hay không, hiện tại ông có ở nhà hay không, dù sao ngày hôm nay cũng không nhận được điện thoại của nàng, vẫn là phải hiểu rõ tình huống trong nhà một chút rồi mới quyết định.
Tôi cắm dongle vào máy tính, mở phần mềm và giao diện quen thuộc…