Cha và vợ

Chương 99



Phần 99

Tôi đang có tâm trạng tốt, mọi thứ dường như trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Đặt tay vào túi quần, đầu óc tỉnh táo bước đi trên đường phố, đầu óc trong vắt, chẳng mấy chốc đã tìm được đường trở về công ty. Nhìn cảnh đường phố quen thuộc và cảm nhận sự tĩnh lặng của màn đêm, lòng tôi cũng trở nên im lặng. Đúng vậy, cao nhân tính quẻ kia nói rất đúng, một ngày nào đó cha sẽ rời đi, sớm muộn gì Tiểu Đình cũng sẽ thuộc về tôi, tự mình đi so đo với một người già nua để quan tâm được mất lúc này, có ý tứ gì không? Hơn nữa trải qua lần này, sau này có lẽ hai người sẽ đoạn tuyệt mối quan hệ ám muội, dù sao chuyện lần này ba người trong nhà bị tra tấn không nhẹ.

Trở lại văn phòng, tôi định lấy tay ra từ trong túi quần, nhưng khi tôi lấy tay ra thì trong tay mang ra một tờ giấy. Điều này khiến cho tôi hơi bối rối, tôi nhớ mình chỉ có điện thoại di động trong túi quần, làm sao mà tự dưng lại bật ra một tờ giấy. Tôi nhặt mảnh giấy đó lên, đó là một tờ giấy đã ố vàng, tôi thấy trên đó viết bốn chữ bằng bút chì: Ẩn Nhẫn.

Mảnh giấy này không phải của ông thầy bói sao? Có lẽ lúc tôi ngồi bên cạnh ông suy nghĩ, ông ấy đã viết ra câu này, lén nhét vào túi quần của tôi rồi bỏ đi. Hôm nay lời ông nói rất triết lý, cũng tương ứng với tình huống hiện tại của tôi, nhưng một ít lời ông ấy nói rất mơ hồ, có lẽ vì sợ tiết lộ quá nhiều thiên cơ. Chuyện gì sẽ xảy ra sau này, ông không có nói cho tôi biết, đối với ân tình của cha, Tiểu Đình hồi báo xong chưa? Bây giờ tôi trở về nhà, chuyện báo đáp ân tình đã kết thúc chưa? Đây là những ẩn số. Quên đi, khúc mắc trong tim nếu đã được cởi bỏ, cần gì phải đi trong sa mạc nữa.

Sau khi trở lại văn phòng, với một tâm trạng thoải mái, tôi chìm vào giấc ngủ sâu trong phòng làm việc, trong khoảng thời gian này tôi đã mất ngủ, đã lâu không ngủ ngon như vậy.

Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cha-va-vo/

Ngày hôm sau, tôi đi làm với tâm trạng rất vui vẻ. Hiện tại trong nội tâm tôi chỉ có một vướng mắc chính là vấn đề Tiểu Đình có mang thai hay không, bất quá hiện tại tâm tình của tôi tốt hơn rất nhiều, nghe lời bói toán kia, cho dù có mang thai thì sao? Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nên ngay cả khi nàng có bầu thì nó cũng phải là của tôi, tôi không biết tại sao nhưng tôi tin lời thầy bói đó.

Buổi tối đến giờ tan sở, bất ngờ tôi nhận được cuộc gọi của Tiểu Đình, nàng nói sẽ không về nhà tối nay và yêu cầu tôi đến nhà hàng Accord đợi nàng. Tôi biết nàng có điều gì đó muốn nói với tôi, mặc dù tôi không biết nàng muốn nói gì, nhưng tôi có thể đoán được. Đây không phải là điều tôi mong đợi sao? Sau đêm qua, tôi nên xoa dịu mối quan hệ với nàng, tôi không thể tiếp tục như thế này.

Sau khoảng nửa giờ, Tiểu Đình đến nơi như đã hẹn. Kể từ khi tôi mắng nàng, mặt nàng ngày một trở nên hốc hác, như thể đang bị lão hóa sớm.

Chúng tôi gọi hai món ăn phương tây tiêu chuẩn, hai ly rượu vang đỏ. Thức ăn rất đơn giản, vốn dĩ, đồ ăn phương tây là như vậy.

“Chồng à, anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta đến nhà hàng này không?” Đồ ăn được dọn lên, hai chúng tôi đều không có động thủ, yên lặng nhìn đối phương, trong biểu tình của nhau đều ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ. Tiểu Đình chống cằm nhìn tôi trìu mến.

“Đương nhiên là nhớ rõ, đây là lần đầu tiên anh thực sự hẹn với em ở chỗ này, lần đầu tiên đi tỏ tình với em. Có thể nói như vậy, nơi này là điểm khởi đầu cho tình yêu của chúng ta.” Tôi không biết giờ phút này mình có biểu tình gì, bởi vì tôi không nhìn thấy mặt mình, có lẽ có hồi ức, có hoài niệm, có lẽ có…

“Lần đó chồng ngốc thật, em nhớ lúc đó anh khẩn trương ngay cả nói chuyện cũng nói vấp không đầy đủ, lấp bấp tỏ tình với em. Mặc dù lúc đó anh tặng em một cành hoa hồng không phải là đắt, những lời tỏ tình của anh không phải là đẹp nhất, nhưng đó là lúc em hạnh phúc nhất và cảm động nhất!” Tiểu Đình nở một nụ cười trên khuôn mặt phờ phạc, nhưng trong nụ cười lại lộ ra một tia thương cảm.

“Đúng vậy, đêm đó hai chúng ta không biết gì lại nói không tận, chúng ta tán gẫu rất nhiều, lúc đó cũng là thời điểm hạnh phúc nhất của anh, nhất là lúc em đáp ứng anh theo đuổi em.” Tôi nhìn quanh căn phòng riêng quen thuộc này, trang trí và bố cục đã thay đổi, nhưng cảm giác quen thuộc đó vẫn còn.

“Cũng chính từ căn phòng riêng này, hạnh phúc của chúng ta hoàn toàn bắt đầu, nơi này tràn ngập kỷ niệm lần đầu tiên của chúng ta. Chỉ là… em chỉ không biết liệu chúng ta có… kết thúc… tại đây không?” Tiểu Đình cười gượng nói những lời này, trong ánh mắt thương cảm đã ẩn chứa những giọt nước mắt đau thương, nước mắt theo hai má bắt đầu chảy xuôi.

“Tại sao em lại nói như vậy? Em muốn rời bỏ anh sao?” Nghe lời nói của Tiểu Đình, trong lòng tôi không khỏi khẩn trương, đây là cảm giác phát ra từ nội tâm, cũng là cảm giác chân thật nhất của mình, nhưng biểu tình của tôi lúc này hẳn là vẫn nghiêm trang.

“Không phải, em chưa từng nghĩ tới muốn rời khỏi anh, từ khi chúng ta làm hôn lễ, em đã quyết định sẽ ở bên anh đến hết cuộc đời, dù có trải qua phong ba bão táp như thế nào, em cũng nguyện ý cùng anh làm bạn đến già, chỉ là em cảm giác anh muốn ruồng bỏ em. Em không biết chuyện gì đã xảy ra với anh gần đây, em chỉ cảm nhận được sự lạnh nhạt trong quan hệ tình cảm của chúng ta và sự xa lánh của anh đối với em. Em đã làm đủ mọi cách trong những ngày này, nhưng em sợ, sợ anh chán em… Anh sẽ bỏ em!”

Giờ khắc này rốt cục Tiểu Đình cũng sụp đổ, sụp đổ ở trước mặt tôi, gục xuống trước mặt tôi, nàng dùng một tay chống lên trán, tóc dài tùy ý tản ra, khẽ khóc. Mấy ngày nay tôi mang đến cho nàng ủy khuất, tựa hồ như giờ khắc này muốn phát tiết ra tất cả.

Lúc này tôi không trả lời Tiểu Đình ngay lập tức, mà chỉ yên lặng nhìn nàng khóc, tôi không biết nên trả lời như thế nào. Bỏ nàng? Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc từ bỏ mối quan hệ của chúng tôi.

“Tiểu Đình, em suy nghĩ nhiều quá. Kỳ thực em không có sai, mọi chuyện là do anh. Thực ra, có lúc anh cảm thấy mình không phải đàn ông, rõ ràng mình đã làm sai, nhưng để cho người khác gánh chịu còn mình thì không chịu trách nhiệm, không có can đảm. Thay vào đó, trút sự bất mãn của mình với người khác và cuối cùng làm tổn thương mọi người…” Tôi chỉ có thể dùng những ám ngữ này để trả lời nàng dưới tình huống không lật bài, tôi thật sự không tìm được ngôn ngữ thích hợp hơn.

“Chồng, van xin anh, nói cho em biết được không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho dù anh bảo em chết, em cũng không hề oán hận, nhưng ít nhất để cho em chết mà hiểu rõ chuyện, được không? Làm ơn…” Đột nhiên Tiểu Đình nắm lấy tay tôi, khuôn mặt nhỏ lệ của nàng kiên quyết nhìn tôi, xem ra sự nhẫn nại của nàng đã đạt tới cực hạn, nàng nóng lòng muốn biết câu trả lời, rốt cuộc có phải tôi đã phát hiện chuyện của nàng và ba chồng hay là có nguyên nhân nào khác?

“Kỳ thật… anh cảm thấy quá mỏi mệt, vì lợi ích của gia đình, vì công việc. Công việc không suôn sẻ thì gia đình luôn có những thăng trầm. Từ khi mẹ anh qua đời, còn bố anh gặp chuyện không may, luôn có những thăng trầm trong công việc và trong cuộc sống… Anh luôn nghĩ mình sẽ trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng có những lúc anh không chịu đựng được nữa. Gần đây, anh đặc biệt lo sợ, có lẽ cuộc sống hiện tại của chúng ta đang rất hạnh phúc, còn tâm trạng u uất hiện tại của anh có phần khác với thực tế. Anh nghi ngờ không biết có phải anh bị trầm cảm hay không, dạo này anh không thể tập trung, cứ đi tìm những phiền phức…” Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi nói ra tất cả phiền não của mình, ngoại trừ những gì tôi nghe và thấy đêm đó là không có nói ra, tôi cũng nói ra cảm thụ chân thật của mình. Cuối cùng tôi vẫn không có dũng khí nói ra những gì đã từng ràng buộc trong lòng mình nhất, nếu như tôi có dũng khí phá nồi dìm thuyền thì tốt biết bao.

Tiểu Đình vẫn im lặng lắng nghe tôi nói, tôi cố gắng tìm những lý do khác để che giấu vấn đề này và chuyển hướng sự chú ý của nàng. Giữa xúc động và lý trí, sau những gì xảy ra đêm qua, cuối cùng tôi đã chọn lý trí, giờ phút này tôi đang nghĩ làm thế nào để bảo vệ mái ấm gia đình này. Những lời này cũng là lời nói thật lòng của tôi, chẳng qua không phải là trọng điểm, có thể coi đó là những lời nói dối “thiện ý” của mình đi.

Tiểu Đình nghe xong những lời này của tôi, không khỏi thở phào, kỳ thật tôi sợ nhất là nếu tôi hành hạ nàng như vậy có thể nàng sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn hay không? Nếu như nàng thật sự làm chuyện gì ngu ngu xuẩn, như vậy thì tôi sẽ rất hối hận, trăm chết khó chuộc. Hai chúng tôi nói rất nhiều, lúc này tôi mới nhớ tới cái vòng tay mà cha tặng cho nàng, tôi phát hiện tựa hồ như đã lâu nàng không có đeo nó. Hơn nữa, đoạn thời gian trước tôi vẫn muốn nói cho nàng biết chân tướng sự thật, chỉ là bị một số chuyện làm chậm trễ nên đã quên mất.

“Còn cái này, Tiểu Đình… thật ra cái vòng tay đó không phải là anh tặng cho em. Cái vòng tay đó thực sự là bố đã mua cho em, ông nói… ông nói là để cảm ơn em vì em đã cống hiến cho gia đình này và đã chăm sóc cho ông khi ông bị bệnh. Bữa đó anh thực sự quên ngày sinh nhật của em. Anh luôn muốn nói với em… Chuyện này nói ra trong lòng anh dễ chịu hơn.” Tôi không thể nói lý do chính, trong lòng mình cảm giác rất khó chịu, như thể tôi đã phun ra thẳng một hơi, có thể tiết lộ tất cả những điều trong lòng ngoại trừ chuyện đó, có thể làm cho lòng mình càng thêm cởi mở hơn, không còn cảm thấy phiền muộn.

Sau khi nghe tôi nói, Tiểu Đình trầm mặc, dường như nàng nhớ lại điều gì đó, nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, biểu tượng của tôi trong khoảng thời gian này, dường như Tiểu Đình cũng đang tự chinh phục những lời này của tôi là sự thật.

“Cảm ơn ông xã đã nói với em nhiều như vậy. Trước tiên chúng ta hãy nói về cái vòng tay. Anh không cần phải lo về điều đó, thực ra em đã sớm biết chuyện này, bởi vì em đã phát hiện biên lai mua. Lúc đó em thực sự rất giận, nhưng sau đó em tìm hiểu và nghĩ thông, nghĩ về những nỗ lực và vất vả của anh cho gia đình mình. Chẳng lẽ anh không phát giác, cái vòng tay kia hiện tại em rất ít đeo, tuy rằng em rất thích cái vòng tay đó, nhưng dù sao nó cũng không phải là chồng mình tặng cho mình, em thích nhất là vòng cổ anh tặng cho em, không phải bởi vì nó đắt tiền, cũng không phải em thích phong cách của nó, em thích nó nhất chỉ vì nó là do anh tặng.” Tiểu Đình chống cằm lên tay mình, lặng lẽ nhìn tôi.

Bây giờ tôi mới nhìn đến cổ tay của Tiểu Đình trong cuộc gặp gỡ này, quả thật ngoại trừ ở nhà ra, hầu như nàng không đeo cái vòng tay đó khi ra ngoài mà chỉ đeo cái vòng cổ, có lẽ nàng đeo cái vòng tay ở nhà để không làm cha thất vọng, không phụ một phần khổ tâm của ông. Nỗ lực vất vả đó cũng là để cho ông được an ủi, phần lớn thời gian, cái vòng tay kia đều an tĩnh nằm ở trong hộp của nó.

“Kỳ thật em có thể đeo cái vòng tay đó, những thứ mà trưởng bối tặng cho em…” Tôi cúi đầu nhấp một ngụm rượu đỏ, đồng thời đưa mắt nhìn rượu đỏ để tránh Tiểu Đình nhìn thấy ánh mắt của tôi, tôi sợ có cái gì đó có thể hiển thị trong mắt tôi.

“Thôi chúng ta đừng nói đến vấn đề lắc tay nữa ông xã ạ, khi nào có thời gian em sẽ dẫn anh đi tư vấn tâm lý một chút để cho lòng anh được nhẹ nhõm một chút, hoặc là anh xin nghỉ dài ngày, chúng ta đi chơi cho thoải mái nhe. Lần trước đi Quế Lâm, bởi vì bố bị tai nạn, chúng ta sớm kết thúc hành trình, ngẫm lại quãng thời gian hạnh phúc của chúng mình, em thật sự rất nhớ.”

“Chuyện tư vấn tâm lý thì miễn đi, không nghiêm trọng lắm đâu. Về chuyện đi du lịch thì được, nhưng ít nhất cũng phải đợi đến lúc hết bận.”

“Chồng à, sau này hãy vui vẻ lên nhé, nếu em có làm sai chỗ nào, anh nói cho em biết, em nhất định sẽ sửa? Vì anh, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì, vì anh vì gia đình mình. Có chuyện gì, em nguyện ý chia sẻ với anh, chỉ hy vọng anh vĩnh viễn đừng bao giờ bỏ em… chúng ta không quan tâm đến những gì đã xảy ra trước đây, ít nhất bắt đầu từ đêm nay, bắt đầu từ nhà hàng tây này, bắt đầu từ căn phòng riêng này, để chúng ta bắt đầu lại từ đầu, coi như chúng ta gặp nhau lần đầu một lần nữa, được không? Coi như mọi thứ rắc rối, phiền não và bất hạnh đã qua.” Tiểu Đình ngẩng đầu lên khỏi tay mình, nhìn tôi không chớp mắt nói. Trong ánh mắt nghiêm nghị ẩn giấu một tia cầu khẩn. Nếu như không hiểu rõ nguyên nhân sự tình, có lẽ tôi không nhìn ra những thứ này. Nàng đang nhắc nhở tôi, cũng đang tự nhắc nhở mình.

Tất cả mọi chuyện trong quá khứ đều đã xảy ra rồi, mọi chuyện đều trở thành cái kết, ánh sáng không thể quay trở lại, rối ren lần nữa còn có ý nghĩa không? Nếu như muốn tiếp tục sống với Tiểu Đình, muốn duy trì sự toàn vẹn của gia đình này, vậy thì trọng điểm của mình phải đặt ở hiện tại và tương lai. Mặc dù trong lòng tôi vẫn có chút không vui nhưng tôi hy vọng thời gian có thể làm phai mờ tất cả những điều này, hơn nữa thầy bói tính quẻ đã nói, tương lai mọi thứ sẽ ổn thôi…

Chương trước Chương tiếp
Loading...