Chải tóc cho mẹ
Chương 4
Và rồi điều đó đã xảy ra. Một con sên ướt át, ấm nóng và dày thịt đang ấn vào phần dưới của con cặc tôi. Nó đang đẩy tới, đang bao bọc, đang trượt vào cặc tôi. Lưỡi của mẹ, cái lưỡi của mẹ, ý nghĩ đó đã xuyên vào đầu tôi. Tôi sắp bắn tinh mất rồi. Cú sốc này là quá nhiều. Tôi có thể cảm thấy nó đang tụ hơi nước, và bắt đầu khuấy động vào thân cặc tôi. Đầu mẹ đang chọc vào bụng tôi, môi trên của mẹ mò mẫm đầu cặc tôi, cạ vào lớp da quy đầu và đang bám giữ cặc tôi. Nhanh chóng, tôi hét lên trong đầu. Ra rồi. Chất lỏng nóng rời khỏi hai hòn dái tôi, chảy vào thân cặc, rồi bắn vọt ra ngoài.
Tôi nghiêng đầu tới trước. Môi trên của mẹ trượt qua đầu cặc, rồi đến răng mẹ gặm vào đầu cặc trong khi môi dưới của mẹ được làm mềm bởi cái lưỡi, cù thật ngọt vào phần dưới quy đầu của tôi. Bắn tung ra, bắn tung ra… Thời gian như ngừng trôi. Tôi đẩy tới, thọc cặc vào sâu hơn trong cái miệng dễ thương của mẹ, nhẹ nhàng rúc đầu cặc vào trong a mi đan của mẹ. Phun ra, phun ra… Tôi có thể nghe được tiếng bú mút của mẹ, tiếng nuốt tinh dịch của mẹ. Hai tay tôi đang ôm giữ đầu mẹ, còn cái bàn chải tóc thì đã rớt xuống thảm từ hồi nào rồi. Mẹ đang bú cặc tôi dù cho thậm chí tôi đã xuất tinh xong, đang kéo ra những dòng nhễu nhão cặn bã của tôi từ đầu cặc, để cho tôi đụ miệng mẹ với những cú nắc ngắn.
Cuối cùng, mẹ rút đầu ra khỏi người tôi. Mẹ vẫn không nhìn tôi, xoay quanh thay vì đối mặt với cái tủ. Mặt mẹ quay xuống dưới nhưng tôi có thể nhìn thấy mẹ đã mở mắt ra. Tay phải của mẹ duỗi ra, chỉ xuống phía sàn nhà, dây đeo của áo ngủ đang treo quanh khuỷu tay mẹ.
“Làm ơn đưa cho mẹ cái bàn chải tóc trước khi con đi” Mẹ nói với một giọng không có liên quan một cách lạ lùng.
Tôi nhặt lấy cái bàn chải tóc và đặt nó vào tay mẹ, rồi quay người bước đi, cảm thấy bị tách rời từ tình trạng của mình.
“Michael” Chất giọng nhẹ nhàng của mẹ đã bắt kịp tôi.
Tôi dừng lại và quay người lại để nhìn mẹ.
“Dạ?”
“Mẹ muốn tóc mẹ được chải mỗi đêm” Giọng mẹ dường như ngân vang, giống như từ một hướng bên ngoài sân khấu.
Tôi gật đầu, nhận thấy mắt mẹ đang dõi theo tôi từ trong gương.
“Vậy thì mẹ sẽ gặp lại con vào tối mai, sau khi ba con đi ngủ”
“Dạ được ạ”
Tôi lại quay người, lê bước về phía cửa phòng.
“Michael” Mẹ gọi tôi bằng giọng nói bình thường của mẹ.
“Dạ?”
“Chúc mẹ con ngủ ngon nào”
“Chúc mẹ ngủ ngon nhé… Con yêu mẹ”
… Bạn đang đọc truyện Chải tóc cho mẹ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chai-toc-cho-me/
Tôi không tránh né mẹ tôi vào ngày hôm sau. Không thể trong cuộc đời của bạn. Ở hai bữa ăn sáng và tối, tôi đã cố gửi tin nhắn riêng cho mẹ tôi thông qua những cái nhìn đầy ẩn ý, nhưng mẹ không biết gì. Không lần nào tôi nhận được một hành động đáp trả dù là kiểu nào đi nữa. Mẹ không nháy mắt với tôi, không mỉm cười bí mật, hoặc là liếc nhìn, hoặc đảo mắt bất ngờ để hồi đáp tín hiệu. Mẹ tôi vẫn là một người mẹ mà tôi đã biết hàng ngày trong cuộc sống của tôi.
Tôi không biết phải mong đợi điều gì. Lúc đầu, tôi sợ hãi vì nghĩ rằng có thể mẹ đã giận tôi vì tôi ép mẹ và mẹ phải làm những gì đã làm để cho ba không biết. Nhưng sau đó tôi nhớ lại cách mà mọi thứ kết thúc và tôi cảm thấy háo hức lôi kéo mẹ vào với dự đoán một buổi tối tuyệt vời khác để chải tóc cho mẹ. Điều cuối cùng tôi dự kiến là sẽ không có thay đổi gì cả.
Nhưng đó là cái cách mà nó đã xảy ra. Mẹ tôi lờ đi khi tôi đi học về, chỉ trả lời nếu cần thiết khi trò chuyện với mẹ. Tôi từ bỏ ý định và đi về phòng mình như thường lệ. Sự tương tác của mẹ với ba là điển hình và mẹ vẫn cư xử với tôi theo cái cách mà mẹ luôn làm như vậy, sau khi tôi xuống lầu để chờ ăn tối. Bữa ăn tối… tôi đoán… chính xác giống như những bữa ăn tối khác. Mẹ trò chuyện về ngày sinh hoạt của mẹ, hỏi ba và tôi về chuyện công việc và học hành. Sau đó mẹ và ba đi đến phòng khách trong khi tôi lau dọn bàn, đem chén dĩa bỏ vào máy rửa chén, lau quầy rồi vào phòng khách cùng ba mẹ để xem tivi.
Mẹ tôi hoàn toàn giả lơ những gợi ý của tôi về mái tóc của mẹ. Trong nỗ lực để gây sự chú ý của mẹ, tôi nhìn thật lâu vào đôi chân và cặp vú của mẹ. Cuối cùng, tôi trở nên chán nản và đi về phòng mình để giải tỏa sự căng thẳng mà tôi đã gầy dựng nên bằng cách mở máy tính ra để giải trí.
Như vầy là sao? Đêm qua là duy nhất? Liệu mẹ có nghĩ rằng cách dễ nhất là xử lý nó bằng cách giả vờ như không có gì xảy ra? Mẹ không trả lời cho bất cứ gợi ý nào về mái tóc của mẹ. Dù rằng tôi không hỏi rõ là mẹ có muốn tôi chải tóc cho mẹ hay không, nhưng mẹ vẫn không nắm bắt gợi ý đó. Mẹ không thể bỏ lỡ những yêu cầu rõ ràng, vậy thì câu trả lời phải là không, mẹ không muốn tôi chải tóc cho mẹ nữa rồi.
Tôi giật mình bởi tiếng gõ cửa lặng lẽ ở cửa phòng tôi. Mẹ bước vào trước khi tôi kịp trả lời, mang theo một ly sô cô la nóng. Mẹ đem tới để nó trên bàn, đặt tay lên vai tôi trong khi nhìn vào màn hình máy tính để xem tôi đang chơi trò chơi. Tôi cảm ơn mẹ về đồ uống.
“Mẹ tưởng là con đang học bài chứ” Mẹ nói, ngụ ý là sẽ không mang lại cho tôi bất cứ điều gì nếu biết là tôi chỉ đang chơi một trò chơi.
“Không, con chỉ cần được xả hơi thôi” Tôi trả lời.
Giống như sự thất vọng, tôi thầm nghĩ, ý thức rằng mẹ đang mặc một cái áo xuềnh xoàng có nghĩa là mẹ đã chuẩn bị thay đồ để đi ngủ. Hông mẹ thật là ấm áp khi nó đang tỳ vào bên cánh tay tôi. Mẹ nhấc tay ra khỏi vai tôi, mấy ngón tay của mẹ cuộn tròn xung quanh để chơi với mái tóc sau gáy tôi.
“À, đó là một cách để làm” Mẹ nói.
Mẹ chơi với mái tóc của tôi được vài giây rồi bỏ tay ra, đi ra cửa và dừng lại một chút để nói thêm:
“Ba con vừa mới đi ngủ”
Mẹ đã đi khỏi nhưng bằng cách nào đó tôi cảm thấy như thể mẹ vẫn còn ở đó. Đó không chỉ là mùi hương mờ nhạt của nước hoa hay những thứ nữ tính khác, đó là sự căng thẳng hào hứng trong giọng nói của mẹ đã truyền cho tôi. Các dây thần kinh trong cơ thể tôi râm ran và tôi cảm thấy khó thở. Ba đã đi ngủ. Mẹ đã không chúc tôi ngủ ngon. Mẹ chỉ nói với tôi rằng ba đã đi ngủ, và mẹ mang đồ uống đến cho tôi, ngụ ý rằng tôi nên dành ra vài phút để uống nó.
Tôi nhảy cẫng lên và lột sạch đồ, lao đến tủ quần áo và chọn lấy một bộ đồ ngủ pyjama và một cái quần đùi jockey, kéo chúng ra rồi tìm thêm một cái áo thun. Sau đó tôi quay bước ra cửa.
Thật nhanh, tôi nghĩ, quay trở lại thôi. Tốt hơn là tôi phải uống cho xong ly sô cô la cái đã. Tôi sải bước đến chỗ cái bàn và cầm ly lên, nốc một ngụm lớn. Chết tiệt thật! Tôi phun đống bọt màu nâu lên khắp màn hình LCD. Chúa ơi, nó nóng quá! Tôi đưa vạt áo lên nhét vào trong miệng, cố làm giảm bớt sự bỏng rát trên lưỡi tôi. Chúa ơi!
Thấy một vệt ố trên áo, tôi cởi ra và quăng nó xuống sàn nhà. Tôi bắt đầu tìm kiếm cái áo khác nhưng lại thay đổi ý định. Phải chơi bạo thôi. Tôi sẽ làm theo cách của mình. Suy nghĩ về nó, tôi cởi quần ngủ ra rồi lột bỏ cái quần đùi jockey, mặc quần ngủ pj trở lại. Không có can đảm thì không có vinh quang, tôi nghĩ vậy, đột nhiên tôi tự tin hẳn lên. Trở lại cái bàn để máy vi tính, tôi từ từ nhấm nháp ly sô cô la nóng đến khi uống sạch. Càng nhanh càng tốt, tôi nghĩ ngợi, nhưng không vì vậy mà đốt cháy bản thân mình. Với sự tự tin và mong đợi, tôi sải bước ra khỏi phòng mình.