Chạy trốn

Chương 20



Phần 20

Dạo bước trên con phố tấp nập khói bụi, từ những cái miệng bằng sắt kia, tôi chạy thật nhanh để kịp giờ vào lớp, từng giọt mồ hôi nhễ nhại rơi xuống dấu chân tôi, nhưng tôi vẫn giữ một nụ cười thật tươi trên môi, sau một lúc chạy bộ thì tôi cũng đã đến lớp… tùng… tùng…

Tôi vừa tới trường thì cánh cửa bằng sắt màu xanh cũng vừa khép lại. Tôi giữ cái vẻ lạnh lùng của mình như mọi người, cụ cười của tôi chỉ dành cho những người bên tôi quan tâm tôi, và nhất là em đó ngân à…

Bước lên từng bậc cầu thang, tay nắm lấy cái lan can và bước từng bước chân lạnh lùng và dứt khoát, cánh cửa để bản 10B2 đã hiện trước mặt tôi, ôi cái lớp gì mà toàn con gái, cộng thêm tôi thì chỉ vỏn vẹn 8 thằng con trai mà trong đó thì hết 2 thằng gay, tôi lắc đầu ngán ngẩm, đặt cái cặp xuống ngồi kế cái thằng mặt cũng cô hồn như tôi, nó chỉ lặng thinh từ bữa đầu gặp nó. Nó cứ cầm lấy cuốn truyện mà đọc không để ý xung quanh. Váy kẻ ca rô bay phấp phới trong gió, những cái chân trắng thon thả của bọn tiểu thư, ngực to mông nở, mà hình như lớp tôi tập trung toàn hót gơ nên bữa đầu tiên đã có rất nhiều những thằng thả bướm ve vãn trước lớp. Mà thôi kệ liên quan gì tới mình, mình có nhỏ ngân rồi, thế là đủ. Lạch cạch, tiếng bước chân của ông thầy dạy toán bước vào, thân hình cao ráo nước da ngâm ngâm vì bao năm vững bước trên bục giảng, ước chừng ông thầy này khoảng ngoài 40 máy tóc đã râm… Rầm… tiếng cây thước sắt đập vào cái bảng to đùng… tiếng cười nói của các cô cậu tiểu thư liền im phắc, bỗng tôi cảm thấy có một ánh mắt nào đó đang nhìn lén mình, tôi đi theo cảm giác của mình thì nhìn thấy bàn con nhỏ như, nhỏ vẫn cặm cụi nghe giảng, còn con nhỏ bích thì quay mặt sang hướng khác tránh ánh mắt lạnh lùng của tôi… tùng… tùng… đã ra chơi tiết thứ 3 tiết này được giải lao 15 phút nên tôi rời khỏi vòng và đi đến sân thượng… đẩy cánh cửa sắt ra từng cơn gió mạnh thổi rát mặt tôi, nơi đây thật yên tỉnh, tôi rút trong cái túi quần mình ra một điếu thuốc, vội ngậm vào miệng mình và “tách” tiếng bật lửa vang lên, tôi tựa người vào lan can hít một hơi thật sâu và phổi… từng ngọn khói trắng bay tua tủa ra từ cổ họng tôi, ở nơi đây có thể nhìn toàn cảnh thành phố, những ngôi nhà cao chọc trời, những dòng xe cộ lí nhí đang tấp nập dưới kia. Tôi tiếp tục rít một hơi và nhìn xung quanh, đâu đó ở phía kia cũng có một bóng người đang cầm điếu thuốc trên tay, thì ra ở đây không chỉ có tôi mà còn có một người khác, cái bóng người đó đang tiến lại gần tôi, tôi lờ như không thấy và tiếp tục rít từng hơi khối cuối cùng…

– Chào – một tiếng nói cất lên…

Lúc này tôi mới quay lại nhìn xem ai đang nói, thì ra là cái thằng ngồi kế tôi…

– Ừ chào – tôi đáp lại…
– Mày cũng lên đây hút thuốc à – nó hỏi tôi…
– Ừ, mày cũng zị đó thôi…

Nó cười khì nhìn tôi và tiếp tục…

– Mày tên gì…
– Tao tên minh còn mày – tôi hỏi ngược lại…
– Tao tên thành…
– Ừ vậy à…
– Mày đào hoa thật đó…
– Đào hoa gì, ai nhìn cái mặt tao là không ưa rồi huống chi là yêu – tôi nhếch mép cười…
– Mày ko tin à, lúc nãy mày chưa vào, tao đang ngồi đọc truyện, thì nghe mấy con nhỏ trong lớp bàn tán về mày đó…
– Bàn tán gì tao có phải là sv lạ đâu mà bàn tán…
– À mà thôi, mai mốt mày cũng biết thôi, mà mày có bạn gái chưa…
– Tao có rồi, nhưng vài bữa nữa cô ấy bỏ tao lại một mình rồi – tôi hạ giọng…
– Tao… xin lỗi…
– Không có gì đâu…

Tôi và nó cứ nói chuyện đủ thứ trên đời, tôi nói chuyện với nó cứ như là nói chuyện với thằng tuấn bạn thân tôi vậy, chẳng mấy chốc 15 phút ít ỏi cũng đã hết… tiếng trống tùng… tùng lại vang lên, tôi và thằng thành dụi điếu thuốc vào lan can và bước xuống, tôi và nó ngồi phịch xuống bàn…

Tùng… tùng… cuối cùng cũng xong tiết lý chán chường tôi liền xách cặp chạy thẳng về nha, nắng khói bụi, đông đúc là cái đặt chưng của nơi đây, từng bước chân tôi lướt trên con đường mồ hôi nhễ nhại tất cả thứ đó điều hy sinh về một điều là tôi phải chạy về thật nhanh để bên em… tin… tin… tiếng còi xe đằng sau tôi, tôi ngước nhìn quay lại thì là thằng thành đang trên con wave độ của nó, nó nhìn tôi cười…

– Mày về đâu để tao cho ké zang nè…
– Tao ở khu trọ bcs – tôi vừa chạy vừa đáp…
– Chung đường rồi lên xe mày…

Tôi bước lên con wave của nó, tiếng nẹt bô rum trời, nó chạy hết tốc lực. Gió thổi mạnh rát vào mặt tôi, cơn nóng hừng hực nãy giờ cũng tăng theo cơn gió, két… tiếng thắng xe của nó…

– Nhà trọ này phải không…
– Ừ… – tôi đáp…
– Thôi tao về đây…
– Cảm ơn bye…

Tôi xách cái cặp lục đục đi vào, căn phòng tôi rum rang bởi tiếng nói cười của ai đó, mà ai đó cũng chính là em thôi, chứ phòng tôi làm gì có ai khác, tôi bước vào và tôi sửng sốt… đó là… đó là mẹ và đứa em gái tôi…

– Mẹ…

Mẹ và đứa em quay lại nhìn tôi…

– Mẹ lên hồi nào vậy…

Mẹ kéo tay tôi ngồi xuống, căn phòng nhỏ nhoi này đã chật nay còn chật hơn, từng tia nắng gọi vào căn phòng của tôi…

– Mẹ lên hồi nào vậy…
– Mẹ lên hồi 8h sáng…
– Sao không kêu con ra rước…
– Mày có xe bọng gì không mà rước…
– Co… n… con – tôi lấp bấp…

Mẹ và đứa em tôi hỏi han đủ điều, từ việc học đến việc làm và còn chuyện nhỏ ngân nữa, nhưng em gái tôi dấu mẹ không cho biết chỉ nói là, ngân bỏ nhà đi rồi lên đây sống ké… chừng 30 phút sau cuộc gặp mặt của tôi và mẹ kết thúc. Mẹ dúi 2 tờ 500k vào tay tôi nói…

– Cầm lấy mà xài – mẹ cười…
– Thôi con còn tiền mẹ đưa làm gì…
– Cằm thì cầm đi bà đặt đạo đức giả…

Con em đang nói chuyện với ngân cũng chọt vào cho bỏ ghét, tôi quay lại lườm nó và nhận tiền của mẹ.

– Thôi mẹ qua nhà út mày đây, đám đề tháng của thằng cháu mày, ba mày tính qua nhưng ổng say quắc cần câu rồi…
– Dạ…

Bóng mẹ khuất xa trong cơn nắng mùa hè, tôi quay lại nhìn em tươi cười…

– Nãy giờ vợ nói chuyện gì với mẹ thế…

Em quay sang cười lè lưỡi ra trêu tôi…

– Vợ nói chồng suốt ngày ăn hiếp vợ, đánh đập nữa…
– Ặc… có đâu…
– Cái này là gì hả chồng – em chỉ tay lên má…
– Ơ… ơ… cái đó huề rồi mà…
– Huề hồi nào có cho người ta cái gì đâu mà huề…
– Vậy hôm qua ai cho vợ sướng lên tới nóc nhà hã – tôi cười hả hê…

Em bay lại đấm thùm thụp vào người tôi…

– Sướng nè sướng nè – em đánh rất nhẹ…
– Thôi chồng đi tắm à, tí đi làm nữa…
– Cho vợ đi với ở nhà buồn lắm…
– Ừm thôi đi tắm đây…

Tôi cầm bộ đồ ra phía sau tắm, thì thấy nhỏ trâm đang tán dóc với mấy chị trong nhà trọ, thấy tôi nhỏ liền hỏi…

– Anh tính đi làm hả…
– Ừ – tôi đáp…
– Người ở chung phòng với anh là ai zạ – nhỏ hỏi…
– Bạn gái anh…

Nghe tiếng bạn gái mặt con nhỏ xụ xuống, nhìn như đưa đám vậy, gương mặt yểu xiều như vừa đánh mất thứ gì đó vậy. Không lẽ nhỏ yêu tôi hỏi trời, tôi lắc đầu ngán ngẩm chắc mình lại tưởng tượng. Tôi thở dài và bước vào phòng tắm, từng gào nước mát lạnh cứ đổ ào ạt vào ngươi tôi xua đi cái nóng của buổi trưa, tôi bước ra khỏi phòng tắm, lắc lắc cái đầu vài cái cho khô tóc…

– Đi hok vợ – tôi ôm em vào lòng…
– Đi chứ – em đáp…

Tôi lấy cái nón của mình chụp lên đầu nhỏ và đi đến chỗ làm, dù trời nóng như lửa nhưng chúng tôi cứ đan tay vào nhau và quấn quýt mặc kệ hơi nóng đang hoành hành…

Trước quán tôi và nhỏ bước vào, bà chủ quán thấy tôi liền reo lên…

– Đi làm mà còn dắt gệ hả mạy…

Tiếng bà chủ là em sợ nép người vào tôi…

– Dạ tại emm sợ bỏ nhỏ ở nhà một mình buồn…
– Thế cơ đấy…
– Mà chị nè cho nhỏ làm chung với em được hok khỏi phát lương, bao bữa cơm chiều là được rồi…

Bã đứng trầm tư suy nghĩ một lúc thì gật đầu…

– 2 Đứa đi thay đồng phục đi rồi làm, khách đông quá kìa…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Tôi và em tiến ra phía sau lấy bộ đồng phục ra mặt, tôi thì thay tại trần luôn, em thì rón rén ra cái màng kia, sao khi tôi mặc xong thì rón rén lại chỗ em, tôi dỡ nhẹ tấm màn màu xanh ra, em đang ở trần, thấy tôi nhìn lom lom em liền lấy tay che ngang bầu ngực trắng hồng và với tay kéo tấm màn lại, nhưng tôi đâu có để em làm điều đó, tôi nắm chặt lấy tay em, bước vào em nhéo vào eo tôi nguyên bầu ngực trắng giờ đã không còn gì che chắn, tôi quên đi cảm giác đau đớn, kéo sát em vào lòng, môi tôi tìm đến môi em, tôi ngậm chặt lấy môi em, đôi môi ướt đẫm mềm mại và có còn vị ngọt của cây kẹo mút em ngậm lúc nãy, tôi quấn chặt lấy môi em mà mút, em cũng đáp trả mãnh liệt, em cắn vào vào môi tôi, tôi đau quá nên nhả môi em ra, nhìn em tôi bóp vào mông em…

– Dám cắn chồng hả – tôi cắn lấy bầu vú em…
– Đ… a… u thả vợ ra – em đánh tôi…

Tôi xoa xoa 2 bầu vú em…

– Ai bảo dám cắn chồng – tôi cười…
– Thôi vợ xin lỗi mà – em hun nhẹ lên má tôi…
– 2 Đứa kia chết trong kia rồi hả – tiếng bà chủ vọng vào…

Em đẩy tôi ra luống cuống mặc áo vào, tôi bước ra trước em lẽo đẽo theo sau. Bà chủ đứng đó nhìn chúng tôi cười nham hiểm…

– 2 Đứa con nít quỹ này làm gì mà không chịu ra hã…
– D… ạ… a… – em lấp bấp…
– Thôi ra coi người ta uống gì kìa…

Tôi lấy cuốn sổ nhỏ đưa cho em, chúng tôi chạy khắp quán. Chúng tôi đi cùng với nhau như đôi sam vậy, em cười tươi như đóa hoa dưới ánh mặt trời, và tôi cũng vậy tôi cũng cười, một tốp khách nữa lại đi vào…

– Vợ qua bên kia đi, chứ đi chung hoài bà chủ la chết…
– Ừm…

Tôi bước tới tốp khách nữ vừa mới vào đang ngồi nói chuyện ríu rít đằng góc kia, tôi bước lại giữ cái mặt lạnh trở lại khi em lại phía kia…

– Quý khách uống gì – tôi nói lạnh…

Cả đám đó bỗng ngừng nói và quay sang tôi “sặc cái đám tiểu thư trong lớp” cả đám đó nhìn tôi chằm chằm như sinh vật lạ ngoài hành tinh vậy…

– Quý khách dùng gì? – Tôi lập lại…

Một đứa coi bộ đẹp nhất đám cất tiếng…

– Uã bạn minh làm ở đây hả – cái giọng ngọt như đường…
– Ừ quý khách uống gì – tôi tiếp tục lạnh…
– Làm gì mà nói chuyện lạnh quá zậy, như cục nước đá thế – con nhỏ chau mài lại…
– Ừm… – tôi đứng đó…
– Lấy 2 ly cam vắt, 2 ly sinh tố bơ, 2 ly nước chanh…

Tôi gi nhanh vào cuốn sổ nhỏ trên tay mình, và quay lại đi vào. Tôi không muốn nói chuyện với bất cứ đứa con gái nào cả, tôi sợ một ngày nào đó tôi lại yêu người đó làm đau ngân và cả người đó, tôi thở dài nhìn qua phía em, đang loay hoay trên cuốn sổ, gương mặt lúc nào cũng giữ một nụ cười tươi. Tôi bưng nguyên bê nước đem ra cho cái bàn đầy mấy con nhỏ đó, mà công nhận tiểu thư có khác, mặc đồ hiệu, da trắng mịn, trên tay đầy trang sức, sơn móng tay cầu kỳ…

– Mới quý khách – tôi nói…
– Ngồi ở đây chơi bạn, mình làm quen nha vào học toàn thấy bạn lạnh te hok có nc với ai hết trơn á…

Bây giờ tôi mới nhìn nhỏ đó, đôi má bầu bĩnh nước da trắng mịn, móng tay sơn kỹ càng đồ sộ, sau lớp vãi tôi cảm nhận được ngực của con nhỏ này đang phập phồng theo từng nhịp thở, ngắm từ trên xuống dưới một lúc thì mới biết nhỏ này tên Quyên, Nguyễn ngọc Quyên… từng bước vào trong cùng với em, dường như em rất thích công việc này nên rất vui, tôi cũng khẽ cười hạnh phúc, khi mang lại hạnh phúc cho người con gái mình iu… loáng thoáng đã 5h chiều, mặt trời đang lặng dần sau những tòa nhà cao chọc trời, tôi nắm chặt lấy cái tay nhỏ nhắn ấm áp của em ra về…

– Vợ mình đi chơi nha – tôi đề nghị…
– Thôi hok đi đâu, đi chơi tốn tiền lắm, với lại chồng phải đóng học phí nữa mà, gần tới rồi…

Em nhắc tôi mới nhớ, đành để đến tháng lãnh lương rồi đóng vậy.

– Thôi mà đi chút thôi mà vợ – tôi cằm hay cái má em lúc lắc…
– Nhưng… mà… – em đắn đo…
– Hok nhưng nhị gì hết đi theo chồng…

Tôi nắm tay em kéo đi, chúng tôi nắm chặt tay nhau bước đi dưới ánh nắng chiều tà thơ mộng, tôi kéo em đi hết con đường này rồi đến con phố khác, tay em cằm nguyên một bọc đồ ăn vặt lĩnh khĩnh, chúng tôi đang đi trên cái công viên ngập tràng cây xanh này, ánh nắng chìu rọi lên những tán lá cây tạo nên một màu rất đẹp, tôi không biết phải diễn tả như thế nào… bổng em đứng khựng lại…

– Vợ mỏi chân quá hà, đi ko nổi nữa đâu – em nhõng nhẽo…
– Vậy qua cái ghế đá kia ngồi nha – tôi chỉ tay về cái ghế cặp bờ sông rộng…
– Ừm… nhưng mà đi hết nổi ời chồng cõng vợ qua đó đi – em lay tôi…
– Ừm…

Tôi quỳ xuống để em ngồi lên người, 2 tay tôi xóc lấy chân em đứng dậy, em choàng tay siết lấy cổ tôi, từng hơi ấm của từng nhịp thở điều trên tai tôi. Tôi đặt em xuống cái ghế đá lạnh te này, em tựa đầu vào vai tôi, và cằm bọc bánh lên nhai, em đút tôi và tôi đút cho em, cứ thế hết bọc này đến bọt khác, nhìn xuống dòng sông đang chảy cuồn cuộn dưới kia, tôi chợt nhớ lại, sao cảnh tượng này trông quen thế à phải rồi, tôi đã từng ngồi với linh như thế này, mà còn có cả đoan nữa, lòng tôi buồn trĩu lại, nhưng… tôi nhìn thấy gương mặt của ngân, tôi liền xua tan cái quá khứ đau buồn ấy, mà sống thật vui ở nơi đây cùng với em…

– Hôm nay vui quá hé chồng iu – em ngước lên nhìn tôi…
– Có vợ ở bên cạnh thì lúc nào chồng cũng vui hết – tôi đặt chán mình vào chán em…
– Chồng hok được như thế, dù hok có vợ bên cạnh chồng vẫn phải sống tốt, chồng làm được điều đó không…
– À… ừm… chồng sẽ làm được mà…
– Ừm thế thì ráng mà giữ lời nha…

Em tựa sâu vào lòng tôi thủ thỉ những điều nho nhỏ trong trái tim bé nhỏ của em, những ánh nắng yếu ớt cuối cùng cũng đã biến mất, bóng tối đã bao trùm nơi đây, và tôi và em tay trong tay ra về, vừa bước khỏi băng đá thì em lại nhõng nhẽo…

– Chồng là siêu nhân mà phải hok?

Tôi sửng sốt trước câu nói ngô nghê của em, nhưng tôi cũng phải gật nhẹ đầu…

– Zị siêu nhân cõng vợ về đi…

À… thì ra là cái bẫy, em bắt tôi cõng em về, tôi lắc nhẹ cái đầu, và ngồi xuống để em bước lên, em ôm chặt lấy tôi, và tôi bước điều điều trên con đường khuya dưới ánh nắng của chiếc đèn đường, chúng tôi cứ thế chậm rãi bước đi, à mà không chỉ có tôi bước đi còn em thì đang ở trên lưng tôi mà…

Sao một lúc thì tôi và em đã về tới cái nơi ấm cúng nhỏ nhoi của chúng tôi, tôi đặt em ngồi xuống giường và chạy ra khép cửa lại…

– Lúc nãy vợ nói chồng là siêu nhân phải hok…
– Ừm – em gật đầu…
– Vậy hôm nay chồng sẽ cho vợ biết thế nào là siêu nhân thực thụ…

Tôi đè em xuống giường và ngậm chặt lấy đôi môi hồng mềm mại của em…

Chương trước Chương tiếp
Loading...