Chạy trốn
Chương 3
… Anh ơi có đt kìa, anh à có đt kìa, anh không nghe em đập chết mẹ anh giờ (tiếng nhạc chuông) mẹ cha thằng nào đang ngủ ngon…
– Alo – tiếng ngáp dài của tôi…
– Đang ngủ hay sao mà nghe tiếng kỳ cục vậy…
– Ừm đang ngủ, có gì không mà sao toàn điền vào giờ hiểm không vậy – tôi trách em…
– Hihi tại buồn quá ở đây chỉ có quen mỗi Minh thôi với lại nóng nực quá nên rủ đi hóng mát…
– Ừ vậy hả – con này điên thật 1h chìu mà đi hóng mát…
– Ừa, nếu Minh bận thì thôi – giọng em buồn xuống…
– Ấy không, đâu có bận gì đâu…
– Thật không nếu không muốn đi thì thôi – em lại giở cái trò giận dỗi…
– Đi mà, đang ở đâu thế để Minh qua rước – tôi dỗ ngọt em…
– Hihi đang ở nhà nè – em cười nhẹ nhàng…
– Ừ để qua rước…
– Mà này chạy xe đạp qua nghe, đi xe đạp mới zui…
– Hã? Đi xe đạp hả – bây giờ tôi không còn buồn ngủ nữa sau khi nghe em nói…
– Ừa đi xe đạp ok? Hok…
– Ừ đợi đi tí tui qua…
Bò ra khỏi chiếc giường, bước vào nhà tắm vội úp mặt xuống dòng nước mát lạnh để xua tan đi cái nóng bức của mùa hè, vội mặc chiếc quần short vào bước xuống nhà, thấy mẹ đang ngồi xem tivi, sợ mẹ la nên tôi bước nhẹ nhàng như ăn trộm.
– Này đi nữa à thằng kia – tiếng mẹ quát làm tôi giật cả mình…
– Dạ… d… ạ con đi chút về…
– 2 Hôm nay thấy anh lạ lắm nghe, bt toàn ở nhà sao mấy hôm nay giở chứng thế – những câu nói của mẹ xuyên thẳng vào tim đen tôi…
– Bộ có bạn gái rồi à…
– Làm gì có, con của mẹ trong sáng lắm – tôi vội thanh minh…
Không đợi mẹ nói thêm câu nào nữa tôi lấy chiết martin cũ đã gắn bỏ năm cáp 2 của mình ra đạp đến nhà em, những cái nắng gắt làm mồ hôi tôi nhễ nhại trời thì lại chẳng có miếng gió nào, lê lết gần 15 phút sau khi bị chó rượt sụp ổ gà thì cũng đến nhà em, nhà em rộng khoảng 50m vuông xung quanh là những, hàng hoa bông bụp, tôi dựng chiếc xe đạp xuống, lấy điện thoại ra điện em…
– Đâu rồi cô bé…
– Pé cái đầu ông, tới đâu rồi…
– Đang đứng trước cổng này…
– Ôi chết tới lúc nào vậy, để tôi xuống…
Em chạy lạch bạch ra mở cửa, ôi chúa ơi, em mặt chiếc quần riêng ngắn ngủn, cặp đùi thon thả trắng phếu, cái áo thun ôm sát thân hình em, tất cả tỏa lên những đường cong chết người của người con gái, nhìn thấy em thằng nhỏ trong quần trong cơn ngủ đã bắt đầu thức dậy, nó dơ cao biểu tình chống chính phú…
– Này làm cái gì mà nhìn kinh thế – vừa nói em thục vào bụng tôi một cái đau điếng…
– Ui… da sao đánh tui – tôi nói trong cơn đau quằn quại…
– Ai bảo nhìn làm chi, nhìn thì cũng vừa vừa thôi chứ – 2 má em ửng hồng lên…
– À à, tôi xin lỗi tại lúc trước tới giờ mới nhìn được người con gái xinh như Đoan thôi…
– Thôi thôi, khỏi có dẻo miệng, đi thôi đứng đây hồi ba má tôi nghỉ bậy chết nữa…
– Nghỉ bậy là sao – tôi cười với cái giọng dê già…
– Thì… thì…
– Thôi lên xe đi tiểu thư, tiểu thư muốn đi đâu nè…
Em ngồi lên xe ngực áp sát vào lưng tôi, không biết em vô tình hay cố ý nữa, kiểu này một hồi có nước mà đi tù quá…
– Chạy lên đồi đằng kia yk – em vừa nói vừa chỉ…
– Ặc đùa hả, – tôi ngạc nhiên hỏi em…
– Hok có đùa, chạy lên đó đi, hay là không muốn chở tui đi – em trách móc…
– À không phải, thôi bám chắc đi xe chuẩn bị lên ga nè…
– Hihi, xe đạp mà cũng lên ga nữa cơ à – em cười đáp…
– Có sao hok – vừa nói tôi vừa giả tiếng xe rừm rừm ẹng ẹng…
Vừa chạy vừa nói chuyện với em, chay qua bao con phố những ánh mắt thèm thuồng của bọn con trai cứ nhìn vào em, em bấu chặt lưng tôi…
– M ơi sao tụi nó nhìn tụi mình như ăn tươi dậy…
– À chắc tại gì có một người đẹp đang được tôi chở đấy mà – vừa nói tôi vừa pha trò…
– Thôi đi ông, dẻo miệng quá, chạy nhanh lên nhìn tụi nó thấy ghê quá à…
– Ôm chặt nha công chúa xe chuẩn bị tăng tốt đây…
Không biết em chọc tôi hay không mà, từ lúc nào em đã ôm tôi cứng ngắc, tôi lúc này thật vui biết bao, vì lần đầu tiên được một người con gái ôm mình, những điều đó chỉ có những ước mơ của tôi. Chạy hết con dốc này đến con dốc khác mồ hôi của tôi đỏ ra như tắm, em vội dùng miếng khăn giấy mà lau cho tôi.
– Hihi, nhìn nè mổ hôi gì mà ra ước áo hết trơn rồi…
– Thì tại sài hết calo để đèo bà đi chơi nè hehe mệt gần chết…
– Đổ lỗi cho tôi hã – vừa nói em vừa nhéo tôi một cái đau điếng…
– Ui da tha cho em chị ơi đau quá – tôi chọc em…
– Này thì tha – vừa nói em vừa bấu chặt vào lưng tôi mạnh hơn…
Không biết vô tình hay cố ý, ngực em cạ sát vào lưng tôi, cho dù có tới 2 lớp áo để che phủ 2 trái đào tiên ấy thì tôi cũng cảm nhận được nó thật là mềm và săn chắc, đèo một hồi cũng lên được ngọn đồi mà em chỉ, tới nơi tôi nằm phịch xuống thảm cỏ xanh mượt, gió thổi nhẹ nhàng trên thảm có nó tạo ra những ngọn sống nhẹ nhàng lúc này tôi chỉ muốn, nằm ở đây mãi…
– Woa đẹp quá Minh hé – em cười zui zẻ…
– Tất nhiên là đẹp rồi, hok uổng tôi chạy tốn calo để đưa bà lên đây – tôi chọc em…
– Hứ ai cần, tại ông tự nguyện chứ bộ…
– Ủa vậy sao chứ không phải ai năn nỉ, bắt tôi đèo đi chơi à…
Em chạy lại định đánh tôi nhưng, không biết em chạy thế nào mà ngã đè lên người tôi, tôi nghỉ thầm đây đúng là cơ hội trời cho thôi mình tỏ tình để chấm dứt thời trai tân quá, em vội vàng tính đứng dậy, nhưng tôi không để cho em làm điều đó, tôi ôm chặt lấy em…
– Đoan này, làm bạn gái mình nha, mình thích bạn lắm…
Em nhìn tôi xoe tròn…
– Iu cái đầu ông đừng có giỡn nữa mới gặp có 2 ngày mà yêu với thương cái gì…
– Bộ Đ không tin tui à, tui nói thật đấy, có lẽ trái tim của tui đã bị Đ cướp mất rồi, M biết là mình chưa gặp nhau được bao lâu, nhưng sự thật thì tui đã iu Đ mất rồi Đ biết không, M sẽ làm tất cả vì Đ, mình iu nhau Đ nhé…
Em nhìn tôi im lặng khẽ gật đầu một cái, 2 dòng nước mắt của tôi chảy ra, có lẽ là vì quá hạnh phúc, tôi vội đặt lên đôi môi chín mọng của em một nụ hôn dài, cái lưỡi của tôi bắt đầu hành động nó chui khỏi miệng tôi, nó quấn chặt lấy lưỡi em, lúc bây giờ mắt em cũng đã nhắm nghiền và nghe theo sự mách bảo của con tim, lấy môi tôi ra khỏi miệng em, cả 2 cười nhẹ nhàng…
– Em yêu anh – em đấm nhẹ tôi một cái…
– Anh cũng yêu em – tôi đáp lại…
– Thôi trời cũng gần tối rồi, để tui đưa bà về cả 2 trên chiếc xe martin của tôi từ từ lăn bánh xuống đồi cả 2 cười ríu rít trong hạnh phúc, chở em đến nhà tôi vội đặt lên môi em một nụ hôn tạm biệt, đợi em vô nhà rồi tôi mới đạp xe về, vừa đạp tôi vừa hát nghêu ngao, về đến nhà tôi mở cửa vào dắt chiếc xe vào chỗ của nó vừa đi vừa cười hạnh phúc, thấy nét mặt khác lúc bt của tôi mẹ hỏi…
– Làm gì mà cười tủm tỉm thế, đi đâu từ trưa tới giờ đấy…
– Dạ dạ tại hôm nay iu đời quá nên vui thôi…
Vội chạy ngay lên lầu đóng cửa phòng lại, tôi muốn nói cho cả thế giới này rằng tôi đã có bạn gái, đã có tình yêu…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Tôi vui mừng không thể tin nổi, trái tim tôi muốn đập tung lòng ngực đây là đầu tiên tôi có được cái cảm giác luôn ước ao tôi, nhảy tưng tưng lên…
– Này thằng kia mày, làm gì mà um sùm trên đó vậy muốn phá nhà à – mẹ tôi quát…
Nghe những lời mẹ quát, tôi vội chạy khỏi cửa thanh minh…
– Con làm rớt cái rối ấy mà – tôi nói…
– Cái gì? Rớt cái gối à xạo vừa thôi anh tôi sinh anh ra mà tôi không biết anh à…
– Biết gì hả mẹ – tôi giả vờ ngây thơ…
– Thì mỗi lần anh vui, hay có được thứ gì mình thích, thì anh phá muốn sập nhà – vừa nói mẹ vừa cười…
– Ơ… ờ dạ… dạ – tôi không còn gì để nói nữa…
– Thôi tắm rửa rồi xuống ăn cơm tối, ba mày về nhà rồi này…
– Vâng tí con xuống…
Vội chạy vào phòng tắm, từng giọt nước lạnh cứ rơi xuống ào ạt, nhưng sao tôi không cảm thấy lạnh, mà nó thật ấm áp có lẽ là do tâm trạng hạnh phúc của tôi lúc bấy bây giờ và trái tim tôi đang được sưởi ấm sau bao nhiêu năm lạnh giá.
Bước xuống nhà, thấy ba đang đọc báo, người đàn ông nghiêm khắc trong mọi việc nhưng thật sâu thẩm trong trái tim người đàn ông ấy, gia đình này là tất cả đối với ông, vừa xuống nhà, mẹ đã nấu xong bữa tối và đang dọn lên, mùi thơm nghi ngút của những món ăn mà tôi iu thích nhất…
– Thằng minh kêu ba mày vào ăn cơm – mẹ nói với cái giọng thật truyền cảm…
– Vâng – tôi đáp…
– Ba mời ba vào ăn cơm – tôi lễ phép thưa…
– Ừ con vào trước đi…
Một bữa cơm đúng nghĩa của một gia đình sum vầy, nhưng thiếu một người nữa đó là đứa em tôi, một đứa em bướng bỉnh, nó đang đi học thêm và giờ chắc cũng đã về gần tới, nhắc tiền nhắc bạc không thấy nhưng nhắc tới nó là hiện ngay lập tức…
– Thưa ba mẹ con mới về – nó lễ phép chào ba mẹ…
– Tao nữa này sao không thưa hả con kia – tôi nói…
– Hứ, nhìn là thấy ghét, – vừa nói nó vừa chu mỏ…
– Ồ thấy ghét, không biết lúc nhỏ đứa nào toàn khóc nhè, toàn bắt tôi dỗ dành – tôi chọc lại nó…
– Thôi không nói chuyện với ông nữa bực mình – nó hờn dỗi…
– Thôi 2 đứa ăn cơm đi, suốt ngày cãi lộn, như chó với mèo – mẹ tôi nói…
Bữa cơm đầm ấm diễn ra, mẹ gắp thức ăn cho tôi và nó, ăn được một lúc ba tôi nói…
– Minh này, lúc nãy út con về, út bàn với ba là, lớp 10 năm nay sẽ đưa con lên cần thơ học, môi trường ở đó tốt hơn…
– Thôi, con không đi đâu ở trên đó có quen ai đâu – tôi vội vàng từ chối…
Cũng có lẽ tôi chẳng muốn đi vì ở nơi đây còn có một người con gái tôi vừa mới yêu và không muốn rời xa em dù chỉ 1s…
– Ừ, nhưng còn lâu mà con 3 tháng nữa, chừng nào đổi ý thì nói – ba cho tôi thời gian…
– Dạ – tôi đáp…
Bữa cơm tối đã xong, tôi chạy ngay lên phòng, còn mẹ và đứa em tôi thì rửa chén, vừa lên tới phòng tôi liền nt cho em…
– Này vợ iu của tôi ơi đang làm gì đó ăn cơm chưa…
Sao khoảng 5 phút em nt lại cho tôi…
– Hứ ai là vợ iu của ông – em làm cái vẻ lạnh lùng…
– Ồ vậy à, hok mún làm vợ tôi thì thôi tôi đi kiếm người khác – tôi tỏ vẻ giận dữ…
– Này dám không, lấy kéo cắt ku by bây giờ chú kiếm người khác à – em trách tôi…
– Hehe sợ quá đi – tôi trêu chọc em…
– Dám chọc nữa à, thấy ghét – em nhõng nhẽo…
5 phút sau, 10 phút sau, 15 phút sau vần không thấy em trả lời lại, chết rồi không lẽ em giận rồi sao, kiểu này chắc phải xuống nước xin lỗi thôi, tôi điện cho em nhưng em không nghe máy, có lẽ em giận thật rồi, vội chạy xuống nhà, lấy xe đạp ra và chạy tới nhà em (xe kia hư ràu) ì ạch trên chiếc xe đạp của mình, bóng đêm bây giờ đã nuốt trọn nơi chúng tôi sống, ánh đèn đường sáng trưng, đã giúp tôi có thể thấy được để có thể đi tới nhà em, vừa tới nhà em tôi la lên…
– Đoan ơi, có nhà không…
1 tiếng, rồi 2 tiếng em ló cái đầu trên khung cửa sổ ra, thấy tôi em vội chạy xuống tiếng bước chân của em ngày càng gần hơn, em mở cửa ra cảnh cửa sắt được đẩy ra, em trong bộ váy ngủ mảnh mai…
– Này làm gì mà tới đây chỉ vậy, sao mồ hôi nhễ nhại thế này…
– Thì nãy, tôi tưởng bà giận tôi nên chạy tới đây xin lỗi nè…
Vừa nói dứt câu em chạy lại ôm tôi…
– Không có đâu mà Đ không có giận M đâu – em nói trong tiếng khóc…
Không hiểu vì sao, nước mắt của tôi lại rơi ra, nó rơi chắc là vì, nó sợ một thứ nó iu, nước mắt của tôi và em hòa quyện lại vào một…
– Vào nhà đi M, ngoài trời lạnh lắm…
– Ừ…
Tôi dắt xe vào bước vào nhà, trước mắt tôi trong căn nhà của em, một căn nhà hiện đại, màu tường được tô màu xanh làm con người thấy nhẹ nhàng…
– Khăn này lau đi, mồ hôi tùm lum kìa – em cười…
– Ừ, bà lau cho tui đi…
– Hứ tự lau đi – em chu cái mỏ dễ thương ra…
Nói vậy thôi nhưng em đã lau mồ hôi đẫm trên trán tôi, vừa lau em vừa nói…
– Ông khờ quá, bộ tôi dễ giận thể sao…
– Sợ gần chết đó – tôi nhìn em…
– Sợ gì – em xoe tròn mắt nhìn tôi…
– Thì sợ mất bà chứ gì, sợ mất đi lẽ sống của tôi…
– Thật không đấy, hay là chỉ dẻo miệng thôi – vừa nói em vừa bấu tôi…
– Thật mà không lừa đâu…
Đang nói chuyện huyên thuyên với em, từ trên lầu có một người đàn ông từ trên lầu từ từ bước xuống, làn da rám nắng bắp tay cuồn cuộn những hình xăm trên cánh tay khuôn mặt nghiêm nghị, nhiu đó đã đủ tôi hiểu người đàn ông này là dân giang hồ rồi…
– Đ thằng nào là thằng nào thế…
Em giật mình quay lại…
– Dạ… d… Ạ bạn em mới quen – em bối rối đáp…
– Ồ, bạn trai nói đại đi bà đặt mới quen – anh ta cười nhếch mép…
– Nói thật mà – Em trợn mắt lên nhìn anh ta…
– Thôi đi tiểu thư nhìn là biết rồi…
Em quay sang tôi và giới thiệu…
– Đây là anh họ em anh ấy tên Hải, anh ấy tốt lắm…
– Dạ em chào anh – tôi lễ phép nói…
– Ừ chào chú em, ráng mà lành cho nó vui nghe, con nào nó khờ lắm, chú mà làm, nó đau là anh thiến chú mày ngay lập tức – anh ta cười…
– Thôi, anh làm thấy ghê quá – tiếng em đỡ lời dùm tôi…
– Dạ, em sẽ làm cho Đ hạnh phúc nhất nếu như em có thể – tôi đáp…
– Nói nhớ giữ lời nghe chú em, thôi 2 đứa ở đây chơi, anh đi công chuyện với đám bạn cái…
Vừa nói xong anh ta dắt chiếc Nouvo lx ra và hụ ga chạy mất, đến bây giờ tôi mới nhận ra, anh ta là người có tiếng và số má trong giới giang hồ ở cái huyện này, lúc nãy nói chuyện với anh ta mà run dễ sợ, thấy tôi run cầm cập em ngắt tôi một cái…
– Ông cũng sợ à – em cười gian xảo…
– Sợ gì – tôi hỏi em…
– Thì sợ ông hải chứ gì, ổng nói zị thôi chứ hok có ý gì đâu…
– Ừm sợ thật…
– Sợ thì ráng mà chăm sóc tôi nghe – em cười nhẹ nhàng…
– Tất nhiên rồi pé iu của tôi hok lẽ đem cho người khác chăm sóc à – tôi lòn tay ôm eo em…
– Này lợi dụng hả, zìa đi khuya rồi kìa – em nhéo tôi đau điếng…
Mặc dù đau, càng đau tôi lại càng ôm em chặt hơn thở ra những hơi thở điều điều phả vào mặt em, cắn vào tai của em nhẹ một cái…
– M iu Đ nhìu lắm Đ à.
– Ừm – em trả lời trong thẹn thùng…
Từ từ nhẹ nhàng tôi đặt đôi môi mình vào cái miệng chúm chím của em đôi môi ngậm chặt đôi môi em, cái lưỡi nhẹ nhàng rời tổ và đi vào một nơi mới, lưỡi tôi chạm vào lưỡi em, đụng vào lưỡi tôi, em vội rụt lại, nhưng tôi không bỏ cuộc, lưỡi tôi quấn chặt vào lưỡi em, cả người tôi nóng bừng lên, tim đập càng ngày càng nhanh, nó mún nhảy tung khỏi lòng ngực, thằng nhỏ phía dưới đã bắt đầu cương cứng, tôi nhẹ nhàng thả lỏng em ra, ôm ra sau phía lưng em cái lưng trắng phiếu, làn da mát lạnh, tôi vội tính lột áo em ra thì có phía bước chân từ ngoài sân chạy vào mở cửa cái rầm em vôi đẩy tôi ra, đầy em thẹn, thì là thằng anh của em nó chạy vào…
– 2 Đứa bây đang làm gì thế…
– Có làm gì đâu – em nhìn tôi cười…
– Thật không đấy nghi quá – ổng hướng mắt vào tôi…
– Thật mà, mà anh nói đi công chuyện sao về sớm thế – em vội nói qua chuyện khác…
– À, anh bỏ quên cái đt, nên quay lại lấy, mà lại thấy cảnh tình cảm nữa ghê quá – anh ta chọc em…
– Có đâu M hé – em nhìn tôi nheo mắt…
– À, ừ, à, ừm hok có…
– Thôi anh chọc tí cho vui thôi…
Nói xong anh ta chạy một mạch lên lầu và chạy ra khỏi nhà, bây giờ 2 chúng tôi nhìn nhau mà cười trừ, em vội mở lời…
– Sợ chưa, hihi, tí nửa là tiêu rồi – 2 má em ửng hồng…
– Ừm sợ thiệt, tí nữa là xong với anh bà rồi…
– Ừm về đi, 9h rồi đấy, về trễ mẹ M la rồi sao, hok sợ hả…
Nghe em nói mới nhớ chết cha 9h rồi, ko về chắc sư mẫu quánh chết quá…
– Vội hôn em một cái cho lời tạm biệt…
– Hôn hôn quài ghét quá…
– Thì người ta thương mới hôn đó, chứ đâu tự nhiên đụng đâu hôn đó đâu – tôi nhéo má em…
– Ừm thôi về đi nhìu chuyện quá, mà sáng mai 2 đứa mình đi tập thể dục nhaz 4h30 nhaz…
– Gớm, pé iu của tui củng tập thể dục nửa cơ à, hok tin nổi lun…
– Hứ ngày mai là biết chứ gì…
Nói xong em chạy ngay vào nhà gió thổi tung váy em, để lộ ra chiếc quần nhỏ màu hồng ôm chặt lấy cặp mông săn chắc và trắng của em, đợi em vào nhà rồi tôi mới cất bước trên chiếc xe đạp, của mình và đi về, ôi con đường về sao gần quá…