Chạy trốn
Chương 52
17/04/2012…
Tík… tók… tík… tóck… tiếng con lắc đồng hồ vẫn vang lên khe khẽ trong căn phòng ấm áp này, thế là đã qua một ngày quá mệt nhọc của tôi, suốt nguyên ngày hôm qua phải chạy đôn chạy đáu vì em, con gái gì đâu mà chạy xe ẩu tả quá, mai mốt muốn đi đâu thì phải tôi chở mới được, nhìn nhỏ la đau mà lòng tôi đau đớn cả lên. Tiếng brim… brim… của chiếc máy lạnh trên trần nhà vẫn pha phả cái hơi mát lạnh để dịu đi cái nóng bức của cái không khí của mùa hè sài gòn, tiếng bim… bim… của những chiếc xe máy bắt đầu vang hơn báo hiệu cho một ngày mới đã đến, âm thanh để bắt đầu ngày mới không phải tiếng gà gáy, không phải tiếng reo hàng của những người bán hàng rông, tiếng loa phát thanh của ngày xưa, mà chính là cái âm thanh tạp nham dưới đường.
Hít thở một hơi không khí lạnh toát vào người, tôi bật dầy mở nhẹ cái cánh cửa sổ trong veo ra để đón nắng vào, quay trở lại phòng. Em vẫn nằm đó ngủ ngon lành, cái gương mặt này, đôi mắt này tôi yêu lắm có biết không, chắc một phần vì đau và mệt nên em ngủ trễ vậy, tôi cũng không nói gì thêm chỉ khẻ kéo cái mền lên đắp ngang ngực em rồi bước vào phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ rồi tôi bước tọc tạch xuống dưới nhà để chuẩn bị bữa sáng.
6h50… sáng…
Em bước khó khăn từng bước một xuống dưới nhà, em nhìn tôi cười khe khẽ, tôi chạy nhanh đến đỡ lấy em tí nữa là mũi ăn trầu rồi…
– Hì… cảm ơn chồng yêu nha – em nói…
– Ngồi đây đi để làm đồ ăn sáng cho – tôi đặt em lên ghế…
Quay lại vào trong bếp tôi bưng hai cái đĩa bánh mì ra cho em…
7h15…
– Anh xin nghĩ cho em rồi đó, ở nhà đi chừng nào lành rồi hả đi làm – tôi nói…
– Ùa… nhưng chồng nhớ về sớm nha, ở nhà một mình buồn lắm – em nếu tay tôi…
– Buồn thì có con Milu kìa – tôi chỉ vào nó…
Nói thêm con Milu là một con cún nhật mà tôi mua tặng em hôm sinh nhật cách đây khoảng 1 năm rồi, khóa cửa cẩn thận xong tôi lướt nhẹ trên chiếc xe của mình phi đến chỗ làm…
Hài… kẹt xe dữ quá trời ơi, tôi nhìn mà phát nản, không biết đến bao giờ mới hết cái cảnh ùng tắt đây, đứng đợi khoảng 10 phút thì cũng qua được, tôi thở phào nhẹ nhỏm…
Bà xã anh num bờ quanh… tiếng nhạc chuông vang lên trong quần, tôi vội vàng móc ra xem thì một số nào lạ hoắc nhưng cũng khũng vãi đái 09xxxx7777. Nhưng thôi kệ tí gọi lại xem cũng được tôi tắt rồi lướt đến chỗ làm.
7h30…
Cuối cùng cũng tới hài mệt quá trời luôn, xách cái cạch màu đen thui của em mua tặng cho tung tăng vào.
– Chào anh… – mấy em tiếp viên nói…
– Ừm chào…
Xã giao một tí là bay thẳng vào phòng làm việc, tựa người ra sau lưng chiếc ghế bố lãm nhãm một tí rồi ôm cái kế hoạch lên xem thì…
Bà xã anh num bờ oanh… ơ mẹ mất cả hứng, tôi móc ra xem thì lại là cái số 7777 cuối đó, tôi kê sát lên tai và bắt đầu…
– Alo… xin lỗi số này của ai vậy… – tôi nói…
Bên đầu kia im lặng…
– Ai vậy, sao không nói…
Tôi tiếp tục gặng hỏi…
– Không nói tôi cúp máy à…
– Khoan… – một âm thanh nhỏ vang lên…
– Ai thế…
– Có phải số của anh “cù lần” không…
Bịch… tôi rớt nguyên cái…”cù lần” đó là cái biệt danh mà một người con gái gán cho tôi lúc đó, và người đó cũng là người sau cùng tôi yêu, em… là em sau người đàn bà phản bội tôi, tôi nghèo tôi không giữ được em thì than trách cái gì chứ, không tiền thì không tình vậy thôi, vã lại tôi bây giờ đã có em rồi thì cần gì phải quan tâm đến.
– Ai vậy…
– Em… Diễm đây – lại cái tên đó, cái tên khiến tôi không thể đứng dậy…
– Ừ vậy à, có gì không. – Tôi cố giữ bình tĩnh…
– À… ừ… em… em… – bên đầu đó lấp bấp…
– Có gì nói nhanh đi, tôi bận lắm – tôi cố nói lạnh te…
– À… em muốn gặp anh…
– Gặp tôi, thôi em cứ đùa giỡn như ngày xưa nhỉ – tôi gịm chặt tiếng hét nơi cổ họng…
– Em xin lỗi… làm ơn cho em gặp anh đi…
– Xin lỗi, em có lỗi gì mà phải xin, lỗi là ở tôi là không cho em cuộc sống sa hoa chứ em có gì mà phải xin… – tôi nói chậm…
– Thôi làm ơn mà, anh đừng nói như vậy em buồn lắm…
– Thôi vở kịch của em nó hạ màn lâu rồi, em không còn là diễn viên nữa đâu – tôi cươì mỉa mai…
– Đừng mà anh… em muốn gặp anh làm ơn đi, không thì em sẽ đến công ty của anh – tiếng nấc bên đầu dây kia…
– Thôi được rồi, trưa nay 1h ở quán abc vậy đi, thôi tôi bận rồi cúp máy đây.
– Em sẽ đợi…
Tút… tút… mẹ minh mày hèn gặp con đàn bà đó sau, bao nhiêu đau đớn vẫn chưa đủ nữa sau mày muốn từ chuốt lấy thêm cái mát là con rối ngu ngốc đó thêm một lần nữa sau, mày làm ơn đi dứt khoát dùm tao đi, tao xin mày đó minh. Tôi cuối người xuống nhặt cái sắp tài liệu lên bàn, cố gìm chặt lấy cảm xúc đang ứ đọng nơi cổ họng mình bằng một ngụm cà phê tây nguyên đắng ngét, tiếng cốc cốc cửa phòng vang lên khe khẽ trong cái âm thanh ngột ngạt này…
– Vào đi – tôi nói lớn…
Lại là cái con nhỏ thư ký uốn éo đó, nhìn mà chỉ muốn fuck, (tôi cũng đã từng ngủ với con nhỏ này nếu rảnh sẽ kể) con nhỏ đó uốn éo trước mặt tôi cái ngực vung cao hai cái bờ môi mọng nước nhấp nhái cong veo…
– Anh minh ký dùm em tờ này…
Thôi nhìn con nhỏ đó một lúc rồi quay xuống nhìn vào tờ giấy đó, nhìn một lúc rồi thì roẹt… rọt…
– Cảm ơn anh, mà anh sao nhìn buồn quá vậy có cần em giúp không – cái hành động uốn éo nói lên tất cả…
Tôi lòn tay vào trong cái ríp bóp ngay con bướm đó, nhỏ đó la a lên một tiếng rồi rên rỉ nhẹ, thôi xạo quá chị hai mới đụng tí đã ba xạo lên rồi…
– Ừ cảm ơn em, anh vui rồi – tôi lấy tay ra rồi đuổi nó ra khỏi phòng…
Tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ vang lên khe khẽ nhịp nhàng, tôi lao đầu vào công việc phó mặc vào thời gian…
– Anh minh anh không đi ăn trưa sao, 12h30 rồi – tiếng nhỏ thư ký nói…
Nhỏ này là tôi thích nhất (bạn bè thôi) tại con nhỏ này hiền lành với thật thà nữa làm việc có hiệu quả nên tôi rất ưng con nhỏ này…
– Ừ chút anh ăn…
– Để em mua cơm cho anh nha…
– Thôi tí anh ra ngoài rồi…
– Ừm zậy thui…
Khoát cái áo vest thẳng tinh tươm do em ủi tôi bước ra khỏi công ty và lấy xe đến điểm hẹn…
– Đi đâu vậy anh – thằng nhóc bảo vệ hỏi…
– Ừ anh đi công chuyện…
– Mà anh này tháng sau anh đi đám cưới em nha – thằng đó cười khì…
– Hã… ừm anh sẽ đi chứ – tôi vỗ lên vai nó…
– Ừm… cảm ơn anh…
– Ơn với nghĩa mẹ mày, làm việc tốt nghe anh đi đây.
Phóng vù trên con sh của mình đổ mồ hôi soi nước mắt mới mua được đến điểm hèn, tiếng nhạc vi vu nhẹ nhàng trong cơn nắng gắt của buổi trưa, lựa một chỗ ngay gốc ngồi đợi thì em cũng bước vào…
Vẫn cái hình dáng đó, vẫn gương mặt khiến tim tôi tan nát và đến bây giờ vẫn không lành, em ngồi đối diện với tôi.
– Uống đi anh kêu rồi đó – tôi đẩy ly cà phê sữa ra cho em…
– Anh vẫn nhớ sau…
– Ừ…
15 phút trôi qua tất cả chỉ là im lặng chỉ có tiếng nước đá rột rạt vào nhau…
– Có gì nói đi, không tôi về – tôi nói…
– Khoan… em chỉ muốn nhìn anh thôi – em nói…
– Nhìn… thôi em đùa dai nhỉ – tôi cười rẽ mạt…
– Em không đùa, em yêu anh nhiều lắm…
– Yêu tôi à, thôi đi kịch hạ màn lâu rồi mà em, em đúng là người nghệ sĩ yêu nghề nhỉ…
– Anh đừng nói vậy mà, đừng lạnh nhạt như thế…
– Sao em không hỏi vì ai mà tôi phải như vầy, vì ai mà tí nữa tôi phải từ bỏ mạng sống của mình – tôi nói lớn…
– Em xin lỗi… nhưng em thật sự yêu anh mà…
– Em có lỗi gì mà phải xin, anh mới là người phải xin lỗi em, anh không cho em được những thứ em muốn nên em chia tay anh cũg là bt thôi mà – tôi cười chua chát…
– Nhưng anh là người em yêu nhất mà…
– Thôi đi em, em nên tìm một đại gia nào đó có tiền để lo cho em, một thằng như anh không đủ sức đâu.
– Anh đừng có như vậy nữa mà, em xin lỗi, em xin lỗi mà…
Từng tiếng nấc vang lên khe khẽ trong góc chết, tôi vẫn giữ gương mặt lạnh tanh đó, bình thản ngậm một ngụm cà phê đắng trên môi.
– Cho em một ngày được không anh… – em ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe…
– Xin lỗi không được, cuộc đời của tôi giờ trong tay vợ của tôi rồi, muốn xin thì mà hỏi vợ tôi – tôi đáp, đời này anh để trả nợ cho em đó em à, biết chưa hả.
– Anh không thể làm như vậy, anh cũng yêu em mà – em hét lên…
– Đúng anh yêu em, nhưng tôi yêu diễm của ngày xưa, người con gái bình dị chứ không phải là một diễn viên như cô… chuyện hai ta qua rồi làm ơn quên đi – tôi nói…
– Không! Em không thể – em nói…
– Không thể cũng phải thể, thôi tôi về đây…
Tôi đứng phắt dậy bỏ lại phía sau là những tiếng nấc nghẹn ngào…
– Anh phải là của em, em không bỏ cuộc đâu – em hét lớn…
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía tôi, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình thản ra về…
– Alo nhi hả – tôi gọi cho thư ký…
– Mấy cái giấy tờ anh làm xong rồi đó để ở trên bàn hết rồi, hôm nay anh hơi mệt nên về, còn việc gì thì em thay anh làm nghe…
– Dạ… mà anh về nhà với chị phải không – nhỏ cươì…
– Ừ biết còn hỏi, thôi anh gát máy nghe…
Dặn dò thư ký xong tôi chạy ngay lướt trên đường về nhà, ơ cái mùi này là mùi bánh lọt… chà chà chắc em thích lắm đây…
– Lấy em 4 phần bánh lọt tàu hủ đi chị – tôi nói em ăn ghê lắm nhất là mấy cái món này.
– Nè em…
Mán lên xe và tôi chạy ngay về nhà để còn nóng, mở cửa nhà ra rón rén bước vào nhà, em ngồi đó xem phim hài cười khúc khích, nhẹ nhàng bước ra sau em áp cái bọt bánh lọt vào cổ, em run người rồi quay lại nhìn tôi ngơ ngác…
– Sao về rồi…
– Thì làm xong rồi nên về, nhớ quá trời nè – tôi cạ mũi vào em…
– Mà cầm cái gì đó – em hỏi…
– Bánh lọt nè…
– Woa… lâu lắm ùi mới được ăn nha.
Và bão qua đi biến lại êm đềm như ngày này, ánh nắng chiều dần buôn xuống qua những toà nhà cao chọc trời, cái không gian ấm áp này lại trở về trong tôi xua tan đi cái cảm giác buồn lúc nãy và tôi muốn nói với em rằng… vợ à… anh muốn nói.
Anh yêu em… người đàn bà của đời anh…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Chở cái đống đồ trên người mà tôi mệt lã người nhỏ ngồi sau ôm mấy cái bọc rau còn nhiêu là tôi ôm hết ở đằng trước, lượn lách một lúc trên đường thì tôi cũng về tới nhà ôm cái đống đồ cồng kềnh vào mà tôi mệt lã người, vừa bước vào thì thấy căn nhà đã xôm tụ hơn rồi sao nhộn nhịp thế nhỉ. Vừa bước vào thì đã gặp một thằng đầu xanh đầu vàng đang ngồi ve vãn nhỏ, địt mẹ thằng lồn này giỡn mặt hả, tôi cố ý đụng vô nó một cái binh một cái, thằng đó ngả nhàu ra sau, “địt mẹ yếu vãi lồn thế nhỉ” tôi chẳng thèm nhìn nó thêm một cái nào rồi bước vào trong đưa đồ cho mẹ, vừa bước ra ngoài thì đã thấy ánh mắt của thằng đó nhìn lôm lôm…
– Muốn chơi à, nhìn gì – tôi hỏi…
– Đâ… u có… – mẹ được có cái xác không…
Tôi bỏ ra đằng trước ngồi bỏ mặc nhỏ vẫn ngơ ngác ở đó, tôi hầm hầm ngồi xuống bật tv lên xem…
– Sao zạ – nhỏ hỏi tôi…
– Sao trăng gì – tôi cắt ngang…
– Tự dưng cái hầm hầm à – nhỏ phùng cái má ra…
– Trời nóng nên zậy – tôi đáp…
Nhỏ cuối sát đến mặt tôi rồi ngồi xuống cười khì khì, tôi quay sang đối diện với nhỏ nói…
– Cười gì – tôi nhăn nhó…
– Bộ ghen hả – nhỏ nhéu nhẹ vào hông…
– Ai thèm – tôi chề môi…
– Thôi mà nhìn là biết ùi – nhỏ cười tít mắt…
– Ừ ghen đó – tôi đáp…
– Thui mà, nói chuyện thui mà – nhỏ đáp…
Có lẽ từ cái ngày mà tôi tướt đoạt cái trong trắng của nhỏ thì tôi lúc nào cũng có thành kiến với thằng nào nhuộm xanh nhuộm đỏ vì thế mà tôi sẵn sãng chơi bất cứ thằng nào gặp mặt, có lẽ mấy bác nói tôi hổ báo thật, nhưng chắc nó đã ngấm sâu vào máu rồi nên ai nói mình hổ báo thì cũng đành phải chịu. Tiếng bước lọc cọc từ trên lầu xuống, một thằng cha nào mẹ nó đã già rồi mà đầu sài dầu bóng sịch nước thơm, nhìn cái mặt ghét đéo chịu được, vừa xuống tới thì nhìn tôi bằng nửa con mắt, tôi cũng đéo vừa nhìn nửa con mắt lại, mẹ đúng là cha nào con nấy nhìn ghét đéo tả được.
– Minh chào chú mày đi con, ổng trên sài gòn xuống thăm đó – mẹ tôi tươi cười nói…
Tôi nhìn hầm hầm một chút rồi cười nhạt nói một tiếng.
– Chào…
Người đó nhìn tôi rồi phớt lờ cất một tiếng khiến tôi muốn đạp thằng chả văng khỏi nhà ngay lập tức…
– Nhà nhỏ quá, nực nọi quá, không bằng 1 phần 10 nhà tôi nữa…
– Không thích thì đừng có ở – tôi ngạnh giọng…
Mẹ ở ké mà còn chê này chê nọ, đéo thì thì out… nhà này đéo cần, mẹ tôi nhìn tôi lơm lơm, còn ông đó thì há hốc…
– Minh, ăn nói kỳ zậy xin lỗi mau – mẹ tôi rầy…
– Con có gì phải xin, có sao nói vậy thôi – tôi cũng đáp ương ngạnh…
– Thôi cháu nó còn nhỏ, chắc không biết gì đâu…
Tôi quay đít bỏ đi để lại sự thẫn thờ của mẹ, mẹ à không cần phải hạ mình với những người như thế đâu, lão đão lòng vòng thì tôi cũng chẳng biết làm gì nên leo lên lầu chơi với mấy nhỏ, vừa vào đã thấy nguyên đám xúm xít lại nói cái gì đó, hình như là hôm nay có mùi hơi lạ thì phải, một gương mặt ưa nhìn lấp ló trong cái đám nhiều chuyện đằng kia…
– Xì… vào đây chơi chồng – nhỏ kéo tôi xuống…
Tôi ngồi bẹp xuống nhìn ngơ ngác, nguyên phòng giờ chỉ có mình ên tôi là giống đực hài, nếu tôi là thứ xấu xa thì mấy nhỏ tiêu hết rồi khà khà, nhưng thôi mình là người tốt nên sẽ không được làm như vậy, tôi cố gượng trấn an thằng thằng nhỏ lực xỉ ở dưới lớp quần.
– Đây là… – tôi nói…
– Ừm mình tên Quỳnh…
– Ừ…
– Thôi ngồi đi tôi đi công chuyện cái…
Vừa đứng phắt dậy thì bị nhỏ quyên với nhỏ hương hợp tác gạt chân té cái binh xuống sàn nhà, nhục nhã quá trời ơi, tôi đứng bặt dậy để chấm dứt sự nhục nhã đó, tôi quay lại cốc đầu hai nhỏ rồi đi xuống nhà.
– Minh mày đi đâu nữa đó – ba Đang ngồi với ông đó hỏi tôi…
– Con lại anh Nam chơi – tôi đáp…
– Ừ… về sớm nghen mạy…
Bỏ mặc lại ngôi nhà ồn ào đó lại phía sau tôi lướt đến chỗ anh Nam, lả lướt trên con phố những ngày tết, nắng lên cao gắt xuống mặt đường, tôi hít nhẹ một chút không khí trong lành ở vùng quê ngặp phổi, nói quê cũng không phải bây giờ nơi đây đã thay đổi quá nhiều rồi, thôi kệ hòa nhập vào CN HÓA HIỆN ĐẠI hóa VẬY, thở dài rồi đảo mắt theo mấy bạn nữ xinh tươi diện quần cụt đang tung tăng trên phố kia, tôi cứ lo nhìn mà tí nữa đã đâm đầu vào cột điện.
– Alo anh Nam hã – tôi điện cho anh…
– Ừ… có gì không nhóc…
– À anh rảnh không, anh em mình uống cà phê chơi – tôi nói…
– Anh đang làm tí khoảng 3h chiều anh mới đi được…
– Ừm… v. Ậy chừng nào xong thì điện em, em qua thằng tuấn – tôi đáp…
– Ừ… bye nhóc…
Hài… thế là tôi đảo xe ngược lại chạy qua chỗ thằng tuấn, lại vi vút thêm một lúc nữa thì cũng đến, nguyên một cảnh tượng hãi hùng trước mắt tôi, nguyên một câu lạc bộ gay đang nhảy nhót theo tiếng nhạc, ôi địt mẹ thác loạn rồi. Vừa định quay đít chạy thì hai thằng nào lù lù ở phía sau rút chìa khóa quăng tôi xuống đường…
– Đệt mẹ, vào đê mài – tiếng thằng long ó é phía sau…
– Nhưng…
– Nhưng ăn cức hai bà trưng, cấm xạo lồn.
– Anh em ơi, thằng minh lồn tơí nè – thằng Đạt la lớn…
Thế là đành phải hòa vào cuộc thác loạn của tụi nó, đập đá phá ke một lúc thì anh Nam tới…
– Đu má, ăn nhậu đéo rũ nghe mấy thằng chó đẻ – anh la lớn…
– Tới luôn đê anh ơi…
Lại tiếp tục tăng hai, bóng đêm chìm xuống lấn át những ánh nắng cuối cùng của buổi chiều, trong nhà lúc này thằng nào thằng nấy cũng bê bết dưới nền nhà, nhưng thật sự hôm nay là một điểm nhấn trong ngày nghỉ tết và nhất là anh Nam giang hồ của tôi cuối cùng thuyền đã cặp bến, nghĩ lại mà buồn cười lúc trước hai người này đấm đá nhau suốt ngày mà cuối cùng là yêu nhau rồi cưới luôn, đúng là tình yêu mà, không bao giờ định nghĩa được.
Vậy mà lúc học Gdcd mà có nguyên cái định nghĩa về tình yêu trành bành trong sách thế kia, đúng là vãi lồn thật. Tôi cố lê lết bò ra khỏi nhà thằng tuấn để về, 8h đêm rồi còn gì, định leo lên xe chạy nhưng thôi cũng gần đi bộ vậy, chạy xe té lại mệt thêm. Giã từ những thằng chiến hữu những anh em tốt, tôi lọc cọc bước liêu xiêu về nhà, vừa đi được khoảng 100m là móc họng nôn xà xà, mịa nhìn mấy con tôm bơi lũng bũng trong đó mà phát mệt, bà mẹ. Quẹt cái mồm hôi rình rồi bước liêu xiêu về chỉ còn 300m nữa thôi là tới nhà rồi, ánh đèn hắt hiu trên đường buông ánh sáng nhân tạo lạnh te xuống đường, gió thổi lạnh ê cả người tôi thở phào run rẩy và đi tiếp, chợt có âm thanh hổn nhạp nào phía sau…
– Ê cái thằng lồn lúc sáng kìa tụi bây…
Bốp… nguyên một cú đạp vào lưng tôi khiến tôi đập mặt xuống mặt đường một cái bóp, đầu óc tôi mụ dần và điều đó sẽ đến…