Chạy trốn

Chương 58



Phần 58

Vẫn cái không gian nhộn nhịp ấy, vẫn 4 con người bước nhẹ nhàng trong những hạt nắng bắt đầu thả mình xuống khoảng không bất tận, từng ngọn gió nhẹ nhàng rì rào cuốn phăng những tán lá úa tàn đang nằm rãi rác trên mặt đất. Những bước chân đều đều bước nhẹ nhàng trên con vỉa hè ngập tràn bóng râm. Tiếng nói sen tiếng cười khúc khích trong nắng, bước thênh thang trong con đường dài miêng mang không điểm kết, không gian thật yên bình và tĩnh lặng, một chút nắng một chút gió một chút tiếng cười làm cho cái sự nặng nề trong tôi.

– Xì xì nhanh lên coi – tiếng nhỏ xuyên qua từng hạt nắng…
– Biết rồi – tôi thở dài…

Không biết hôm nay mấy nhỏ bị gì nữa mà đòi đi bộ, xe cộ thì gữi vào nhà nhỏ quyên xong thì thênh thang lội bộ chơi, bước cùng mấy nhỏ nhẹ nhàng trong nắm khiếng trong tôi có một sự ấm áp ngọt ngào cứ một lớn dần lên. Trải dài trong cơn nắng gắt của mùa hè mà tôi cứ thở hồng hộc, từng vệt mồ hôi đổ dài trên cái trán tôi, nhìn lại mấy nhỏ thì đứa nào áo cũng ướt đẫm mồ hồi nhìn mà mắt cười không chịu được, thế mà ham đi bộ đấy. Có xe thì không chịu đi và đặt đi bộ tập thể dục. Thở dài một cái rồi lôi mấy nhỏ vào một tiệm nước mía ven đường. Tôi chưa kịp nói thì mấy đứa nhỏ đã tấp vào gương mặt hớn hở cười khì khì…

– A a nước mìa kìa – ơi là trời con nít quá…

Cả đám lôi tôi vào trong kêu ra 8 ly nước mía, mô phật uống gì dữ vậy trời, đừng nói là mỗi đứa hai ly à nghe…

– Mỗi đứa 2 ly ha – nhỏ quyên nói…

Biết ngay mà sao lầm được, lần đầu tiên khi mới quen nhỏ cũng mỗi đứa hai li chứ có khác gì lúc này đâu, tôi khẽ cười lắc đầu hương mắt mình ra bóng cây bàn xanh mướt.

– Uống ít thôi, đau bụng đó – tôi nói…
– Kệ khát quá trời lun à – cả 3 đứa đồng thanh…
– Ừ đau bụng rồi đừng có la nghe…

Uống xong xuôi là bước tiếp tục về nhà, và tất nhiên cái chầu lúc nãy la do tôi chi chứ ai. Haizz. Anh em mốt đi chơi thì dẫn một đứa thôi, đừng dẫn nhiều bị viêm màng túi đấy…

Đi một lúc cũng về tới nhà, vừa về tới là tôi phi thẳng tới bât cái quạt máy lên cho mát mẻ tâm hồn, chưa kịp được 5 phút nữa là đã bị độc chiếm bởi 3 con nhỏ kia. Nghĩ ngơi một chút để thở là đã bị lôi đầu dậy bắt học nhóm, ngồi xung quanh cái bàn 4 người mạnh ai nấy làm ấy, mà riêng thì tôi chả biết cái gì môn lý nên toàn bị cóc đầu không thương tiết…

– Cái này áp dụng công thức gì – nhỏ mỹ anh hỏi…
– Bôi lơ…
– Bôi cái đầu chồng chứ lơ – bốp ngay đầu…
– Chứ cái gì…
– Cái này là sắc lơ…

Cứ thế cứ thế trung bình một phút tôi nhận được từ 1 đến 2 cái cốc vào đầu không thương tiết.

4h chiêu…

Vây đã 3 tiếng đồng hồ trôi qua, tôi ngả vật ra cái gối ngồi nằm thở hổn hển, nói thật với các bạc là môn lý là cái môn khốn nạn nhất mà tôi từng học, và tôi cũng ghét cay ghét đắng nó nhất. Cả trăm cái công thức mà nó cứ nhồi nhét vào đầu thì thằng nào mà chịu nổi.

Thế là vừa “học nhóm” xong là tôi lên lầu tắm bỏ lại cái bãi chiến trường, từng giọt nước lạnh tê người ôm phủ lấy người tôi tê buốt sảng khoái, chà chà mấy cái cho nó thơm tho xong là quất một cái quần short ngang ngòi áo thun 3 lỗ rách mấy lỗ bước lọc cọc xuống nhà, lúc này tôi đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, cái này chắc là do nhỏ em tôi nấu, chứ mấy nhỏ mà nấu thì cái mùi kinh dị lắm. Mô phật vậy là hôm nay được ăn một bữa cơm yên ắng rồi. Bước nhanh xuống vì cái bụng đang đanh trống rầm rầm rù rù.

– Chồng lên đây – tiếng nhỏ mỹ anh vang lên…
– Gì vậy…

Tôi quay người lại chạy lên lầu, vừa chạm mạt nhỏ thì nhỏ đã ôm siết chặt vào tôi, một cái hôn nhẹ nhàng sâu lắng, bờ môi mịn màng ướt át và cái lưỡi uyển chuyển hòa quyện vào tôi, tôi hơi bấy ngờ một lúc rồi cũng hòa nhịp vào một nụ hôn sâu lắng đó, đôi tay tôi bắt đầu mân mê cái đùi trắng ngần mịn màng đó.

– Ưm ưm – giọng nhỏ vang lên…

Nhỏ đẩy nhẹ tôi ra cười hì hì, tôi cũng cười lại đặt nhẹ một nụ hôn lên má nhỏ, nhỏ ôm siết chặt lấy tôi thỏ thẻ từng câu hát khe khẽ…

– Gắng thi tốt đi, có món khác vui hơn hihi – nhỏ cười…
– Món gì – tôi hỏi…
– Gắng thi tốt yk ùi bít…

Nhỏ nói xong thủng thẳng bước xuống nhà bỏ lại trong tôi một sự đắng đo nghi ngờ to lớn, ngỉ quài cũng nhứt đầu tôi bước nhanh xuống nhà ăn cơm…

– Ăn cơm anh hai ơi – tiếng nó vang lên…
– Nghe rồi…

Bước nhanh xuống nhà ngồi phịch ngay xuống bàn, lại cái cảnh tượng hôm trước mấy cái áo rộng thùng thình trước mắt tôi, đừng nói là mấy nhỏ ngủ ở đây nữa à nha.

– Hôm nay ngủ ở đây – cả 3 nhỏ đồng thanh…

Sao linh dữ vậy trời, tôi thở dài rồi cũng gật đầu đồng ý, không lại bị bạo hành gia đình nữa thì mệt, đang mân mê chén cơm thứ 8 thì nhỏ hương nói một câu khiến tôi phụt cơm…

– Năm sau hương chuyển trường này học nà – what?
– Yeah… thiệt hưm – 3 người con lại nhốn nháu lên…
– Thiệt…

Má ơi tiêu rồi, đừng nói rằng giống như cái bửa hội trại nữa thì mệt lắm à nghe, tôi cố gượng cười một cái rồi phắn lên lầu ngay lập tức không nghĩ ngợi gì thêm.

Đêm xuống từng vệt nắng cuối cùng cũng đã chợt tắt, từng ánh đèn chốp nháy rồi sáng lên khắp cả con đường dài thênh thang, đang nằm miêng mang với những suy nghỉ trong đầu, một bóng người nhỏ nhắn lấp ló ngoài cửa, rầm… một vết sáng dài như xé rách cả bầu trời khiến người đó chợt khuỵ xuống đất khóc thúc thích, tôi nhanh chạy lại bên cạnh bóng người đó, cái con người sợ sét đó không ai khác chính là nhỏ quyên, người con gái mà tôi chỉ vì một chút hơi men đắng đã cướp mất cái sự trinh trắng đó.

– Sao qua đây – tôi hỏi…
– Sợ…
– Vậy ngủ đây đi…
– Ừ…

Lúc nãy nhỏ mỹ anh được mẹ gọi về nên căn nhà này chỉ còn có 4 người, thôi, nhỏ hương thì ngủ với em tôi còn nhỏ thì đêm nay nằm cạnh tôi. Bước nhẹ nhàng lại cái giường rộng đó tôi dọn chỗ cho nhỏ nằm xuống…

– Ngủ đây đi minh ngủ dưới đất cũng được – tôi nói…
– Thôi sao được…
– Hã…
– Không có gì…

Và rồi tôi cũng chẳng nằm dưới cái nền nhà lạnh lẽo kia mà thay vào đó là leo lên giường nằm cạnh nhỏ, một gương mặt hồn nhiên nhấp nhô trong đêm tối, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp, đôi mắt se tròn nhìn tôi nhấp nhái…

Tôi cười nhẹ rồi kéo nhỏ chặt vào lòng, một sự đau đớn bắt đầu bọc phát trong tôi, nhỏ cũng nằm yên cho tôi ôm chặt, ngoài kia mưa đã giăng kính ngoài hiên, trong đây một sự im lặng ngọt ngào ấm áp, tôi nắm chặt lấy tay nhỏ một giọng nói khàn khàn vang lên trong đêm vắng…

– Quyên! Minh xin lỗi minh xin lỗi…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Mưa rơi lất phất ngoài kia, từng giọt lăng dài từ máy tôn xuống hiên nhà ướt đẫm. Hai đôi mắt nhìn nhau trong đêm, khi thoảng lại nhấp nhái vài cái, tiếng thở ấm đều đều trong cái không gian lạnh và yên ắng này. Tôi cố mở mắt thật to để có thể lưu được từng chi tiết nhỏ nhất trên cái cơ thể của nhỏ lúc này, tôi muốn lưu, muốn khắc nó thật sâu thật sau vào tim, thật sâu vào cái tìm thức lộn xộn của tôi.

Tôi khẽ cọ mình nhích xác vào nhỏ, một cảm giác mềm mại lành lạ lan tỏa khắp cơ thể tôi khi cơ thể nhỏ chạm vào tôi. Tiếng con lắc đồng hồ vẫn ì ạch vang lên nhè nhẹ trong tiếng mưa, từng vệt nước đã phủ gần hết cả khung cửa sổ uá màu được đặt trên bức tường lạnh lẽo kia. Nhỏ lúc này cũng đã chìm vào giất ngủ êm đềm thật ngọt ngào. Hai hàng mi nhấm nghiềng lại, cái má ửng hồng phập phồng theo từng nhịp thở, cái mũi cao, trắng mịn mạng, cái miệng nhỏ nhắn, bờ môi mềm mại ngậm chặt vào nhau. Tiếng thở phì phò vẫn vang lên tôi… tôi nhìn nhỏ nhìn thật lâu…

Chợt có một vệt sáng rạch nát cả những áng mây đen trên kia, và sau đó một âm thanh vang lên lòng lọng, nó như lưỡi dao lam khứa sâu vào những người nghe nó. Một hàng mi ướt át, một bàn tay nhỏ ôm chầm lấy tôi. Những tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng bắt đầu vang lên khe khẽ, cái âm thanh đó hòa vào tiếng mưa, nó khiến tim tôi lúc này như tan nát ra hàng triệu mãnh.

– Quyên sợ lắm… sợ lắm – cái âm thanh nho nhỏ vang lên…
– Đừng sợ, có minh rồi mà – tôi vỗ về nhỏ…

Tiếng nấc nghẹn ngào bắt đầu nhỏ dần và chìm sâu dần trong màn đêm. Nhưng đôi mắt kia đã mở to, mở thật to nhìn lấy tôi, hai ánh mặt chạm vào nhau, nó như là thể xác tìm được linh hồn thuộc về mình. Đôi môi thô ráp tôi bắt đầu thở những hơi thở nóng khô rát lên. Nhỏ vẫn cứ như thế cứ mở to mắt nhìn tôi không nói gì, bất chợt đôi môi khô của tôi chạm vào đôi môi mềm mại ngọt ngào của nhỏ, thật chậm đôi mắt kia bắt đầu đóng lại nhè nhẹ, và âm thanh quen thuộc đó, âm thanh khốn nạn đó lại một lần nữa vang lên trong màn đêm u uất.

Cánh tay to ôm gị sát nhỏ vào trong lòng, đôi môi ướt át chạm vào nhau, quyến lấy nhau như chưa từng có được nhau. Ai cần… ai cần nhìu như thế, ai cần sự xa hoa giàu sang, ai cần những âm thanh phồn hoa nhưng nhạt nhẽo. Chỉ cần một căn nhà được phủ bởi cái màu hạnh phúc, chỉ cần ánh đèn dầu phật phòng trong gió cũng đã quá đủ cho một thằng như tôi. Cổ họng khô khốc, bờ môi tham lam ngày một quấn lấy nhỏ, nó muốn tất cả những thứ của nhỏ là phải của nó, chính cái tính tham lam và ích kỷ đó mà một ngày không xa khiến nó mất đi tất cả…

Bàn tay thô nhẹ nhàng lả lướt trên cái đùi mịn và lạnh kia, tôi đưa tay kéo cái quần jean của nhỏ ra khỏi đôi chân này, cái quần lót màu xanh lam bay nhẹ trong màn đêm một chút và cũng rớt xuống đất, tôi chạm nhẹ vào vùng tam giác cấm đối với bất kỳ thằng đàn ông nào. Nhưng lại là nơi tôi vui chơi thỏa thích chẳng sợ ai cả. Cảm giác ước át, quyện lấy từng ngón tay tôi. Nhỏ rên lên khẽ từng hồi…

– Ưm… a… ư… đừn. G… c. Ó… chạm… vào…

Nhỏ nói thế nhưng sao lại có tác dụng với một thằng như tôi, tôi một lúc càng mạnh tay vào con bướm yếu ớt kia, cái thứ ướt ướt đó ra ngày một nhiều, cái cảm giác của dục vọng ngày một lúc lấn át tim tôi, lấn át tâm hồn và thể xác. Rời khỏi đôi môi kia, nơi ướt át kia, một tay mân mê cặp ngực căng tròn của nhỏ, còn một tay lột đi từng mảnh vải trên người mình ra, không gian như nóng dần hơn, như ngọn lửa không thể dập tắt, đỡ nhỏ nằm dậy trên người, tay nhỏ mò mẫm trong màn đêm cầm lấy cái thứ cứng ngắc nóng hổi đó cọ xát vào con bước yếu đuối nhưng đang ướt đi vì dục vọng kia, nhỏ nhất hông lên rồi ngồi xuống, một cảm giác sung sướng tê dại làm tiêu tan đi những sự cố gắng cuối cùng của tôi. Tôi ôm lấy mông nhỏ và nâng hông lên nhấp từng hồi chậm rãi.

– Ưm… a… a… sướn… g… quá… ưm… a… a. Ơ…

Từng âm thanh đó lại vang lên trong không gian tĩnh mịch kia, và nó cũng hòa vào tiếng mưa rơi ngoài hiêng kia, nhỏ cố lột cái áo rộng thùng thình kia ra khỏi người. Bây giờ nguyên một cơ thể trắng nõn nà và tinh khiết kia đang hiện diện trong mắt tôi, và xung quanh là màu đen của bóng tối. Nhỏ ngã xuống ôm lấy tôi, cái mông trắng tròn nhấp trên cơ thể tôi, nhỏ ôm hôn lấy một cái trên môi rồi ngồi dậy nhấp nhanh và mạnh…

Cái âm thanh nhơn nhúa phành phạch vang lên từng hồi trong không gian, thằng nhỏ to nóng hỏi kia được hai cánh bướm kia ôm sát quấn chặt lấy. Một sự ma sát điên dại và cực khoái phủ lấy cỡ thể tôi. Cựa mình quay lại đặt nhỏ nằm xuống giường. Tôi cương thẳng mình và nhấp nhô kia trên cơ thể của nhỏ. Thẳng nhỏ cứ đi ra rồi lại đi vào bên con bướm kia.

Nhấp nhô một hồi tôi bắt nhỏ đứng chu ra như phong cách doggy. Đứng khuỵ gối đằng sau người nhỏ. Tôi sốc mấy cái rồi đưa sâu vào con bướm kia. Âm thang kia lại vang lên từng hồi nhịp nhàng. Cột mốc của dục vọng cuối cùng cũng đã được lấp đầy, tôi cương cứng mình và giật lên từng hồi trong con bướm ướt át kia. Nhỏ ngả khuỵ xuống giường mưa vẫn rơi ngoài hiên, và tôi ôm nhỏ vào người trong cơn mưa…

Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/

Một bản tình ca buổi sáng sớm bắt đầu lay lất nhẹ vào trong căn phòng hoang vắng đó, tiếng ríu rít của bầy chim sẽ hòa vào tiếng ca của từng vệt nắng buổi ban mai chải dài trên khung cửa sổ. Từng giọt sương còn đọng lại trên từng tán lá xanh ngắt bắt đầu rớt lộp bộp xuống cái nền đường lạnh ngắt dưới ia. Tiếng gió rít nhẹ nhạng qua khung cửa sổ lùa vào trong phòng.

Cái rèm đung đưa theo tiếng nhịp thở của đất trời. Tôi choàng giấc giật mình nhìn xung quanh, chỉ có riêng mình tôi đang nằm trên chiếc giường bùi nhùi đó. Nhỏ đâu rồi, người con gái hôm qua của tôi đâu rồi, em đâu rồi. Những câu hỏi cứ lần lượt vang vọng lên trong đầu tôi, mất chừng 5 phút để tôi định thần lại những câu hỏi trong đầu. Chắc là nhỏ ra ngoài, hay về phòng rồi…

– Minh. Bộ mày không biết quan hệ của mày với nhỏ là như thế nào sao còn hỏi…

Phải rồi, quan hệ tôi với nhỏ là gì mà tôi còn hỏi, cố gượng chổi mình dậy sao đêm hôm qua, tôi bước liêu xiêu đến nhà tắm, từng dòng nước lạnh ngắt chạy dài trên cơ thể tôi, một chút lạnh lẽo đó có thể giúp tôi bớt đi một sự tội lỗi nào chăng. Không làm gì nó có thể gội rửa tội lỗi trong tôi. Không bao giờ, không bao giờ tôi có thể trốn tránh cái tội lỗi mà chính đôi bàn tay này gây ra…

– Cộc cộc cộc – tiếng gõ cửa phòng tắm…
– Ai đó – tôi nói vọng ra…
– Vợ nè, tắm gì lâu quá zị…
– Ừ đợi chút ra ngây…

Với tay lấy cái khăn tắm rồi sọt ngay cái quần cụt vào và bước ra ngoài, nhìn nhỏ một chút tội lỗi lấn áp trong tôi, Nhưng tôi vẫn phải cố gượng nở một nụ cười trên gương mặt đã chai sần vì những đau đớn mà tôi đã nhận được. Nhỏ nhìn tôi cười âu yếm rồi ôm lấy cánh tay trái của tôi cười dịu dàng…

– Ngủ gì mà giờ mới thức đó biết mấy giờ chưa – nhỏ nhíu mày hỏi tôi…
– Ừ tại mệt quá nên ngủ luôn – tôi cười…
– Ừa yk xuống nhà ăn sáng rồi ôn bài nè…

Nói xong em kéo tôi ra khỏi cánh cửa phòng bước xuống nhà, tiếng bước chân vang đêu đều theo không gian của sự im lặng. Vừa bước xuống nhà thì ai nấy cũng đã ngồi sắng trên bàn với tô cháo trước mặt rồi…

– Nhanh lên coi biết chờ cháo nó ngụi hông – nhỏ quyên phồng má lên…
– Rồi rồi xin lỗi – một chút ấm áp lớn lên trong lòng tôi…

Ngồi xuống bàn, lại cái không gian náo nhiệt ấy, vừa ăn mà vừa giớn muốn banh cái nhà lên. Nhìn cái gương mặt của nhỏ tôi biết nhỏ vẫn cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra thôi, làm gì có được, làm sao lại không có chuyện gì xảy ra được chứ…

Ăn uống xong xuôi thì cũng quay quần ở cái bàn học để ôn bài…

Trưa lên từng vết nắng thẳng đứng chiếu vuông góc xuống mắt đường, sau khi cái thời gian trời đánh ôn bài tôi ngã vật xuống đất thở phì phò mặc cho mấy nhỏ ra đằng sau làm cơm. Nói mấy nhỏ thế thôi chứ con em tôi nó làm chứ mấy nhỏ có biết cái quái gì về nấu ăn đâu. Mấy nhỏ mà nấu ăn bội thực cũng nên, tôi thở dài nằm nghiêng ngửa dưới đất ngước mắt lên trần nhìn cánh quạt quay đều đều.

Một cơ thể nhẹ nhàng nằm xuống cạnh tôi, gối đầu trên cánh tay tôi. Như một phản xạ bình thường của cơ thể tôi vội quay đầu xang nhìn… là nhỏ mỹ anh, người đàn bà đang thuộc về tôi…

– Đi chỗ khác chơi – tôi thở dài…
– Dám đuổi vợ hã – nhỏ nhéo ngay một cái vào hông…
– Làm gì có…
– Mới nói đó…
– Ừ – tôi nhìn nhỏ thật lâu…
– Nhìn gì, có tiền trả không mà nhìn…
– Trả bằng cuộc đời này được không…
– Có mỗi một thôi à…
– Vậy chứ muốn bao nhiêu…
– Hông biết, chừng nào nghĩ ra sẽ nói…
– Ừ…
– Uống trà đường hông…
– Uống…
– Ừm để vợ đi pha…

Nhỏ lồm cồm ngồi dậy rồi lon ton chạy ra phía sau bếp bỏ lại tôi với đống sách vở vương vãi trên sàn nhà, tiếng bước chân ngày một gần gần hơn, tôi nhón đầu nhìn thì ra không phải mỹ anh, mà là nhỏ quyên…

– Nhìn gì, có tiền trả không…
– Thích thì nhìn k được à…
– Hông, trả tìn đi rồi cho nhìn…
– Không có tiền…
– Vậy thì nhắm mắt lại đi…

Nhỏ làm quá như vậy là do đang đeo cái tạp dề, mặt mày thì lấm lem như con mèo vậy, như thế mà buổi cơm bắt đầu diễn ra và kết thúc trong tiếng cười…

Chiều buôn từng ánh nắng nhẹ qua khung cửa sổ kia, tôi đang ngoe ngoãy trên cái ghế sofa với mấy cuốn truyện doreamon kia, đằng kia thì đang có một cuộc chiến trang ầm đùng đằng kia, cũng may là tôi đã trốn trước nên không lãnh đạn không thì cũng ăn đạn rồi. Và nguyên nhân dẫn đến cuộc chiến tranh đó là do vì một cục kẹo mà 4 người dành thế mới ác. Thế là 4 nhỏ lao vào nhau với vũ khí là mấy cái gối của tôi uỳnh uỳnh vào nhau, đánh một lác thì có một vật thể lạ bay thẳng vào mồm tôi. Cái gì mà ngọt ngọt thế nhỉ, tôi đăm chiêu suy nghĩ mà không biết rằng đằng kia có một sự hốt hoảng tột cùng…

– CỤC KẸO ĐÂU RỒI AAAAA – cả 4 nhỏ hét lên…

Lúc này tôi cũng đã xác định được cái thứ lúc nãy là cục kẹo mà mấy nhỏ tranh dành nhau, thế là tôi cũng lặn luôn không dám hó hé lời nào…

Sáng lên tiếng chim ríu rít từng hồi không nghĩ, vì hôm nay là ngày trọng đại của tôi, đó là mấy ngày thi khốn nạn.

Lật đật ngồi dậy phi thẳng vào nhà tắm, nhe răng ra súc miệng cho thơm tho rồi phi xuống nhà, hôm nay thì toán văn mới vãi lờ, không thể chịu nổi thằng cha nào lại sắp cái lịch thi khốn nạn đến như vậy, mặc đồ xong xui tôi chạy xuống nhà nơi đang diễn ra đại hội dưới kia, tô mì tôm buổi sáng nóng hừng hực phà khói vào không trung. Đang ăn ngon lành thì tiếng mấy nhỏ vọng lên…

– Thi lần này đứa nào dưới 5 Đ bị đánh chục roi – tôi nghẹn ngay cổ hộng…

Toán thì tôi chả lo lắng gì, nhưng riêng môn ngữ văn hay mấy môn xã hội khác thì cả một vấn đề với tôi, học suốt 12 năm trời thì chỉ có mỗi một điểm 7 của môn ngữ văn còn bao nhiêu thì từ 5 trở xuống, tôi toát mồ hôi lạnh suống tận sương sống. Nhưng vẫn cố lùa hết tô mì kia để vững bụng. Ôm mấy cái cuốn tập chạy lạch cạch đến trường trong dòng người hối hả đi thi, đéo hiểu vì sao các trường lại cho thi chung một ngày mới ác, thế là tắt đường liêng miêng nhưng cũng may tôi phi xe đạp nên leo thẳng lên lề đường mà chạy mặt tiếng lo é của mấy người đi đường, tiếng trống trường rộn rã vang lên như một cái âm thanh khốn nạn của những năm tháng học đường của đời tôi. Cả một không gian im như tờ, vào phòng thi tôi chỉ muốn hét lên 3 từ. “Cái địt mẹ” xếp chỗ gì mà ngay bàn nhất trước mặt giáo viên mới khổ. Nhưng cũng đỡ môn đầu là toán nên cũng chả sợ sệt gì, 1h đã trôi qua cuối cùng cũng gát bút ngồi ngooe ngoãy hút gió vi vu thì…

– Này em kia làm gì đó – đm ông giám thị xíu làm rớt tim…

Tôi cũng đứng tim ụp mặt xuống bàn chả dám động đậy…

Chương trước Chương tiếp
Loading...