Chạy trốn
Chương 60
Từng ngày từng ngày trôi qua êm ả, sao khi tiễn ba mẹ về quê tôi lại trở về với những chuổi ngày êm đềm và ấm áp…
Hôm nay là ngày tôi đi làm à không phải, đi xin nghỉ việc thì đúng hơn, mấy hôm rồi ba mẹ ở nhà nên tôi không có cơ hội đi nên đành phải đợi tới tận ngày hôm nay, cọc cạch trên chiếc xe đạp đang dần mai mục, đằng sau là em người đàn bà đang thuộc về tôi. Từng âm thang cứ vẩn vơ trong cái không gian êm đềm trầm lặng, lúc này cũng mới là 8h sáng, em qua sớm gặp tôi định đi ăn rồi đi xin thôi việc. Từng ánh nắng thả mình qua những kẽ lá xanh ngắt trên cái thân cây bàn già nua theo năm tháng. Hôm nay là chủ nhật nên tôi cũng không phải đi học, qua kỳ thi là tôi thở phào nhẹ nhỏm, ngày mai là có điểm thi rồi.
– Nhìn kìa chồng – em chọt nhẹ vào hông tôi…
– Gì đó vợ – tôi quay mặt ra sao hỏi nhẹ nhàng…
– Thằng nhóc đó dễ thương quá ha – em cười tít mắt…
– Ừm dễ thương thịt…
– Mai mốt mình cũng sanh một đứa như vậy hen – em nói đùa…
– Ừm tất nhiên rồi – tôi cười nhưng dường như có một nỗi buồn man mát trong nụ cười đó…
Từng vòng bánh xe lăng dài trên con đường nhựa trải dài, từng ánh mắt nhìn hai chúng tôi âu yếm, lâu lâu lại gặp người quen tôi cúi đầu chào nhẹ…
– Chở bồ đi đâu đó mạy – tiếng xe vang lên rừm rừm bên phải…
– Đi ăn mày – thì ra là thằng thành chiến hữu có tôi…
– Đu má dữ hé – nó cười lớn…
– Không thấy vợ tao đây à, dám nói bậy hả mạy – tôi đập một cái vào tay nó…
– Ố ồ vợ nữa kìa, Chừng nào đám cưới đây – nó cười…
Em ngồi phía sau thì ôm siết chặt vào tôi hơn không nói gì, đôi bàn tay nhỏ nhắn siết chặt vào, thằng thành nhìn xuống dưới hông tôi rồi cái mặt nó hiện lên một nụ cười ẩn ý…
– Tao đi trước à hí hí – đm thằng này cười như ngựa ấy…
– Ừ biến cho nước nó trong mày…
Em vẫn cứ ôm chặt lấy tôi cười khúc khích, dường như em rất vui khi nghe được những câu từ đó, và tôi cũng thế thôi đó cũng là những điều tôi mong muốn mà, dù đó chỉ là ước mơ của những con người mới lớn…
Những vòng quay cứ đều đều lăn bánh không nói gì, chạy tầm 15 phút thì trước mắt tôi là cái nơi quen thuộc mà tôi thường lay lui tới những lúc tan trường, những cái bàn tre chật kín người, những âm nhạc trầm ấm vẫng vang lên trong cái không gian êm ả đầy tiếng nói, những câu chuyện thế giới, công việc, tình yêu. Nơi đây có lẽ là nơi tập trung tất cả thì phải, tôi đậu xe lại bước xuống…
– Vợ đợi chồng chút nha – tôi nói khẽ vào tai em…
– Dạ – em cười…
Bước nhanh vào quán tôi tìm đến chị quản lý xinh đẹp, vẫn cái cơ thể nõn nà đó, gương mặt thanh tú. Chắc đây cũng là cái lý do vì sao quán đông khách, một phần là không gian đẹp, nước ngon. Và còn lại là chính là đây, người đang đứng trước mặt tôi đây…
– Sao không đi thay đồng phục đi còn đứng đây nữa – chị hỏi…
– Dạ… da… j – tôi ấm úng…
– Có gì thì nói đi, trai tráng mạnh dạng lên nào – chị cười xoa xoa cái đầu tôi. Mặt dù chị cao hơn tôi có 5cm…
– Dạ em muốn xin nghỉ làm – tôi nói…
– Hã. Đang làm ngon lành mà sao thế…
– Dạ tại em làm không nổi nữa, với lại ba mẹ biết nên mẹ kêu nghĩ tập trung vào việc học hơn – tôi nói, nhưng sự thật dù có ba mẹ cấm tôi vẫn đi làm thôi, vấn đề lớn nhất chính là em thôi…
– Ừ chị hiểu rồi – ánh mắt chị buồn bã…
– Dạ thưa chị em về – tôi nói…
– À mà em làm cũng hơn nữa tháng rồi, vào nhận lương rồi về – chị nói khẽ…
– Thôi khỏi đâu chị – tôi cười rồi bước ra…
Chị đứng đó một lúc, rồi quay lại với công việc của một người quản lý quen thuộc đã từng tôi dưới trướng.
Những vòng quay của chiếc xe đạp lại lăn đều, em vẫn ôm chặt lấy tôi cười nói, tôi cũng hòa vào những câu chuyện của em, và những nụ cười thơ ngay đó. Đưa em đi ăn xong tôi ra về và trở về căn nhà với 4 bức tường lạnh ngắt.
Nắng lên những ánh nắng hắt qua khung cửa sổ, cái đồng hồ báo thức vang lên ầm ỉ, nhanh tay đập cái bốp vào cái đồng hồ điên dại đang kêu đó. Ngáp dài rồi ôm cái bộ đồ đồng phục vào phòng tắm…
Hôm nay tôi lội bộ đi học, đơn giản là vì thức trễ đứa em lại chẳng đợi nên tôi đành phải lội bộ tới trường, nhưng dù sao lội bộ cũng mát mẹ mà, những giọt sương đọng lại trên những tán lá xanh ngắt như sắp rớt xuống mặt đường, đi ngang cái chỗ bán xôi mua đại một cái 3k nhét vào họng vừa đi vừa nhâm nhi đi tèn tèn tới trường. Đang đi lang thang với gối xôi nóng hổi trên tay thì gặp mấy anh chơi cái đầu y như chó lai vậy, cái mặt thì nginh nghinh nhìn muốn đấm vào mặt một cái cho bỏ ghét.
Nhưng thôi mình tu rồi, đánh nhau em lại chữi lên bờ xuống ruộng nữa thì mệt thêm, nên tôi nhẹ nhàng nép người sang chỗ khác. Vừa đi ngang nhìn cái huy hiệu của mấy ảnh hình như là chung trường với nhỏ Hương thì phải, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Vừa lách người sang, thì một anh to còn cũng lách sang hậu quả là cái gối xôi dính vào áo mình, đậu má mới giặt hồi tối bây giờ dơ con mẹ nó rồi, lúc này như máu tràn lên não, Mặt đỏ hừng hực hai bàn tay nắm chặt lại, vừa định súc vào con trym nó một phát thì em chạy ngang với gương mặt tươi như hoa nhìn tôi cười…
– Đi đéo thấy đường hả thằng chó – ảnh bắt đầu hành động…
– Gì cơ – tôi gãi đầu…
– Chồng sao còn đứng đó nữa đi học không trễ giờ – gương mặt em chao lại nhìn…
Tôi lách người sang một bên định bước lại chỗ em, vì lúc này gương mặt em đang hiện một vẻ sốt ruột, thì bị cái thằng to con nắm cổ lại, từ đó đến giờ, những người khác đánh tôi sao cũng được, nhưng tôi ghét nhất là bị nắm cổ hay bóp họng. Mà miễn tôi bị người nào làm đều đó thì cứ như máu tràn lên não…
– Đm buông tay ra – tôi quay lại gạt tay nó khỏi cổ…
– Đụ má mày ngon hé – nó trợn 2 con mắt chó lên nhìn tôi…
– Ngon gì, mày muốn gì, nhịn mày nãy giờ rồi nghe – tôi đáp lại…
– Muốn đập chết mẹ mày chứ gì – nó nói…
– Đập con đỉ mẹ mày chứ đập…
Vừa dứt tiếng tôi buông gói xôi dẹp lép trên tay xuống đất móc ngay một cú ngay cằm thằng đó cái bốp… tất cả như sững lại nhìn tôi, thằng đó té cái bịt xuống đất máu tràn ra từ hai khóe môi nó. Lúc này mấy người đang ở gần đó chạy lại cang ngăn…
– Đụ má làm con cặc gì đó thằng chó – mấy thằng còn lại nhốn nháo lên…
– Đụ mẹ tụi mày chứ gì – tôi nói vọng lại…
Lúc này em đậu xe chạy lại kéo tay tôi lại và nói…
– Thôi đi anh mình đi thôi – em kéo tay tôi…
– Đu má con đỉ này nhìn đã mạy – mấy thằng đó nói những câu nham nhở lên…
Gương mặt em như biến sắc khi nghe những đều tỏm lọm phát ra từ cái cửa miệng hàng ngày ngậm cức của mấy thằng chó đó, và tất nhiên một thằng đàn ông nghe được những câu nói mất dại đối với bạn gái của mình, tất cả những thằng đàn ông lúc đó trong đầu chỉ có một điều duy nhất là đấm chết con đỉ mụ nội mấy thằng đó, và tôi cũng là một thằng đàn ông chứ không phải một thằng bê đê có trym để làm cảnh, tôi dặt tay em ra bay lên dứt một đòn cùi chỏ ngay mặt thằng lồn mất dại đó, thằng đó không để ý nên lãnh quen một đòn của tôi ngay thái dương ngã khuỵ xuống mặt đường. Mấy thằng kia định xong tới thì mấy ông xe ôm gần đó chạy lại can ngăn…
– Đụ mẹ muốn lên công an không hả – một anh xe ôm nói…
– Nhóc mày đi đi, ở đây một lúc có chuyện nữa – ổng quay sang nói tôi…
– Dạ em cảm ơn…
– Ơn nghĩa gì, nãy giờ tao thấy hết mà – ổng cười…
– Mày học trường xxx phải k thằng chó, chờ đi con trưa tao qua đâm chết mẹ mày – mấy thằng đó la lên…
Tôi quay đi không nói gì, mà nếu tụi nó có tìm tôi thì ngày hôm nay cũng là cái ngày con đỉ mẹ nó lại nhận xác tại bệnh viện chứ không phải là tôi. Đúng là chó má thật…
Tôi leo lên xe đằng sau là em đang ôm chặt lấy tôi không nói nên lời, chạy một lúc thì em bắt đầu nói với cái giọng lắp bắp…
– Chồng đừng đánh nhau, vợ sợ lắm – em nói…
– Không biết nữa, mấy thằng đó đụnh mình, thì mình phải bật, mình nhịn nó làm tới vợ à – tôi nói…
– Nhưng vợ sợ lắm – em nói như nghẹn lại nơi cổ họng…
– Đừng sợ mà, chồng không có sao đâu…
– Dạ…
Em ôm chặt lấy tôi siết chặt chặt và thật chặt như sợ tôi rằng tôi sẽ vuột mất tôi vậy.
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
3 hồi trống vang lên dồn dã, tan trường nhưng dường như có cái gì khan khát vậy, cũng phải thôi bởi vì có một lú chó đang đợi tôi dưới cổng mà, tôi thì cứ bình thản cất tập sách xong rồi đứng dậy…
– Mày đụng chuyện với tụi chó đó à – thằng thành và thằng thiên chạy lại nói…
– Ừ đm sáng nó kiếm chuyện rồi chọc m. A nên tao bem luôn…
– Ừ để tao đi kiếm đồ chơi.
Nhanh như cắt k đầy 10 phút nó quay lại với những cây ống tuýp nhìn mà lạnh sống lưng, nó thẩy tôi một cây đưa cho tôi, tôi nhanh tay nhét cây ổng tuýp vào cái cặp đen của mình, phải tôi còn cái cây kiếm lúc trước thì chắc hôm nay tôi đang ngồi trong nhà đá rồi =)). Nhỏ hương từ đâu chạy lên chỗ tôi thở hồng hộc.
– Thằng đầu đất kím minh hã – nhỏ hỏi…
– Ừ…
– Giờ sao rồi…
– Chưa có gì…
– À mà hương với quyên đưa mỹ anh về dùm minh ngen…
– Thôi vợ muốn ở cạnh chồng à – giọng em như vỡ oà…
– Thôi mà nghe lời chồng, lỡ bị thương rồi sao…
– Nhưng mà…
– Chồng nói vợ k nghe sao – tôi nói nhỏ nhẹ…
– Ừm – em gật đầu…
Hôm nay có lẽ cũng là ngày đổ máu cuối cùng, hay chỉ là sự nguỵ biện của tôi nói cho em để an tâm. Máu sẽ đổ và liệu có ai ngã gục…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Tim tôi đập mạnh, từng hơi thở gấp gáp pha phả vào góc tường rêu xanh lạnh ngắt, nắm chặt tay lại hình thành quả đấm to đùng, tính đấm vào tường một cái để hả cơn giận để rồi mọi chuyện sẽ qua, nhưng thật sự thì không được tôi không thể không làm gì khi em người con gái tôi yêu lại được gọi là cái tên đó. Càng nhớ lại máu lại càng dồn lên não khiến tâm trí tôi bị mu mờ trong sự tức giận và bất cần, mặc kệ gương mặt lo lắng đầy buồn bã của nhỏ, mặc kệ những cơn gió vẫn đang luà vào lòng ngực tôi mát rượi như muốn hạ quả tôi.
Tôi bước từng bước chân vững chắc cùng với những thằng anh em vào sinh ra tữ, bỏ lại đằng sau là những người con gái tôi yêu thương đang muốn ngất đi vì sợ hãi, bước chân càng nhanh cành nhanh của hai ba mươi người, à không còn nhiều hơn nữa ấy chứ. Lạch bạch lạch bạch, càng nhanh càng gấp rút, ngưỡng cửa sinh tử đã đang hiện ra trước mắt tôi.
Chẳng run sợ chẳng nao núng, tôi vẫn bước đều, một tay đung đưa ra ngoài, một tay thọt vào cái cặp da đen nắm chặt cây ống tuýp sẵn sàng rút ra ứng chiến bất cứ lúc nào. Tôi chẳng sợ bởi vì quanh tôi luôn có những thằng anh em luôn luôn đứng phía sau sẵn sàng đỡ tôi dậy khi tôi gục ngã ở bên trong trận chiến nào hay bất kể là đường đời.
Đôi mắt sắt như dao cạo nhìn thẳng vào đối phương, bên đó đáp lại, những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi, nước giãi nhễ nhại xuống đất giống như con chó bẹc rê đang nhìn thấy miếng thịt bò. Cuối cùng cũng dừng lại, những thanh kim loại chói lóa dưới ánh mặt trời trưa nắng gọi vào. Tôi nhìn bọn chúng một lát rồi bắt đầu nói…
– Tụi mày muốn con cặc gì – tôi vẫn giữ tư thế đó…
– Đâm chết mẹ tụi mày – nó la lên nguyên đám phía sau nhảy bổ tới…
Thằng đó rút ra một thanh sắt dài định chẽ xuống đầu tôi, tôi nhanh như cắt rút thanh inox ra quất vào hông nó cái bung… nó nhăn mặt nhưng vẫn tiếp tục bỗ xuống chúng một bên vai tôi. Vai tôi như muốn nát ra từng mảnh, tôi cố gượng dùng chân gạt nó té nhào xuống đất rồi lấi ống tuýp dọng thẳng xuống bụng nó rầmmmm. Nó phun cả nước ra nhìn mà tỏm lọm.
Bây giờ không gian thật hổn loạn tiếng kim loại va vào nhau benggg benggg, kim loại khứa vào thịt đau đớn, vài người đã ngã xuống, bên tôi có bên nó cũng có. Phút chốc một thằng từ xa bắt trớn đạp tôi, nhưng chưa kịp chạm vào tôi thì một thằng chiến hữu nhanh chân đạp vào bụng nó, nó văng ngược ra phía sau. Tôi lồm cồm ngòi dậy tay vẫn siết chặt thanh vũ khí, vũ khí rớt thì tôi sẽ ngã gục, nên vì thế dù có bất cứ chuyện gì xảy ra tôi, tay tôi vẫn nắm chặt.
Mãi mê với những suy nghĩ thì cuộc diện đã quá rõ, chúng tôi đang chiếm thế thượng phong, những đòn đánh thẳng tấp vào thằng lồn lúc sáng dám sĩ nhục em. Vai ê buốt đau đớn nhưng tôi vẫn đấm, vẫn phải cho nó nhận từng cú đấm như trời giáng xuống mặt. Máu me từ mũi miệng nó trào ra ướt cả tay tôi, dùng sức đạp đấm, từng cái ống túyt vút xuống thân nó. Nó rên la thảm thiết…
– Á a a a a cn chó đau quá…
Mặc kệ tất cả, mặc kệ tiếng rên la cho đến khi một âm thanh phát lên khiếng tất cả chại tán loạng…
Hụ hụ hú hú hú. Tiếng xe cảnh sát vang lên dồn dập. Tôi giật mình hét lên…
– Chạy tụi bây công an đến rồi…
Tất cả lao đi nhanh vun vút, tôi cũng k ngoại lệ. Vai mỏi nhừ sưng tấy, đôi chân vẫn cứ chạy chạy chạy càng nhanh phải nhanh lên. Đạp cái thùng rác bay cái vèo qua phía rào bên kia. Chỉ đúng 1 cm nưã là tôi đã bị thông ass bởi cái hàng rào rồi. Nhanh nhanh lên nữa. Bám vếu lên thanh sắt rồi đu lên nhà, chạy thật nhanh để không bị bắt, trong đầu tôi lúc này chỉ có như vậy… Chạy vượt qua nhiêù căng nhà tường sừng sững cuối cùng cũng thoát được. Mồ hôi thấm qua da làm vết thương càng đau ê buốt. Tôi thở hổn hển, dụi khóe mắt cho bớt cai. Dựa lưng vào tường ngồi bẹp xuống đất, thật bất ngờ, trước mặt tôi bây giờ là ngồi nhà của cô…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Những giọt mồ hôi lăn dài trên má, tim đập mạnh nhanh như muốn vở tung lòng ngực, chẳng biết bây giờ tụi nó sao rồi, không biết có bị tớm không nữa, mong là tụi nó không bị bắt tôi lầm bầm một lúc dựa người vào vách tường, nắng lên cao từng tia nắng lăn dài trên đất, nóng, nực, mệt, sợ hãi, tất cả cái cảm xúc cứ lẫn lộn trong đâù, bất chợt, một cái bóng đen che nắng cho tôi, tôi nheo mắt ngước nhìn.
– Ơ sao anh lại ngồi đây – cái giọng khe khẽ vang lên…
Tôi đưa tay lên gạt ánh sáng sang một bên nhìn chăm chú vào cái gương mặt đó, chưa kịp nói gì thì người đó nói tiếp.
– Bộ mặc em dính gì hả…
À thì ra là trâm, con bé chủ nhà trọ của tôi lúc trước đây mà, cứ tưởng ai. Tôi thở phào đáp lại nhỏ bằng một nụ cười gượng.
– Anh sao vậy, – nhỏ hỏi tiếp…
– Không sao, anh bị chó rượt – tôi biện minh…
– Cái gì cơ, bị chó rượt á, chắc trộm gì hả – mắt nhỏ tròn xe…
– Đâu anh đi ngang cái nó rượt chạy thôi hà – tôi xoa đầu…
– Thiệt hông đó trời – nhỏ nheo mài…
– Thật chứ sao không, hỏi ngộ – tôi lườm nhỏ…
– Em đi đâu đây – tôi hỏi tiếp…
– Đi chơi – đáp tỉnh bơ…
– Ờ kệ em chứ – tôi đáp tỉnh còn hơn…
– Ơ cái anh này hỏi em rồi trả lời như vậy à – nhỏ trợn mắt…
– Hỏi khi nào trời, ngủ mớ à…
– Mệt quá thế khi nào anh mới về nhà, con Ly nói mới gọi hỏi em đó…
– Nó hỏi cái gì – tôi to tròn mắt đáp…
– Thì là có gặp anh ở đâu thì kêu về nhà ngay…
– Ừm để anh về…
– Ừm lên xe đi anh…
– Ừ…
Mệt nhọc, nắng lên cao, gió ngừng thổi, tôi cùng với những vòng lăn đều của chiếc xe đạp của con nhỏ tíc tắc tíc tắc, con lắc thời gian vẫn đung đưa, vòng quay thời gian cứ khe khẽ chạy qua trong âm thầm. Tới nhà, tôi bước vào trong tâm trạng chẳng khá khẩm là mấy, vì mệt, vì lo nữa chứ. Vừa mở cửa bước vào thì em, người đàn bà của tôi chạy lại ôm tôi nức nở. Em so đầu tôi nhìn khắp cả gương mặt tôi tìm xem có bị thương không…
– Chồng chồng có sao không – tiếng nhỏ vang lên đứt quãng cùng với tiếng khóc nghẹn ngào…
Một thứ gì đó làm tim tôi thắt chặt, vẽ mặt buồn của Quyên, nỗi lo lắng của em… Tôi chẳng biết nói gì ngoài đứng bất động lại trong căn nhà này.
– Chồng xin lỗi, để vợ phải lo rồi – tôi cười khì rồi hôn nhẹ lên má nhỏ…
– Ê hết phim được rồi đó – giọng nhỏ Hương vang lên cắt đứt khung cảnh lãng mạn này.
– Ừ biết rồi con ngáo – tôi cười khì…
Có lẽ không khí đã khá hơn một tí, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, gió, mưa tí tách rơi ngoài cửa sổ, mưa thật đẹp và buồn, cái đẹp trong buồn, lạ thật…
Em nằm cạnh tôi, thủ thỉ những câu nói cả ngàn lần, cũng phải thôi vì em lo cho tôi mà, chứ đâu tự dưng lại nói nhiều đến thế, em thật đẹp, em vẫn luôn là thiên thần của anh em à.
Mưa đã ngừng rơi, nhưng bầu trời vẫn tối sầm và gió se lạnh người ta, đèn đường bừng sáng như muốn sữi ấm những người đi qua nó, nhưng cái ấm áp của nó chẳng thấm thía vào đâu với cái hơi ấm của một thằng đàn ông đang trao cho một cô gái dưới chân nó. Nó khẽ cảm thấy tự ti với hắn, nó cũng muốn được như con người, muốn có cảm xúc, muốn được yêu thương chứ không phải cứ đứng bất động như thế này…
– Vợ về nhaaaaa – em cười rồi mi lên môi nó một cái…
– Ừm về cẩn thận – tôi cười đáp…
– Có 2 đứa tao rồi khỏi lo – nhỏ hương đáp…
– Ừ biết rồi ngáo…
Quyên im lặng từ trưa đến giờ, chẳng nói năng gì, chỉ lâu lâu lại liết nhìn qua tối với ánh mắt buồn sâu thẩm… Cảm thấy bản thân mình bất lực, cảm thấy mình là một thằng tội tệ và khốn nạn.
Khe khẽ thời gian lại trôi qua, sóng gió đã qua rồi những cơn sóng êm ả sẽ đến, tiếng ve kêu nhè nhẹ trong nắng, hoa phượng rơi trên đất vậy là đến rồi, tới hè rồi.