Chạy trốn
Chương 62
Thời gian lại trôi qua, thời gian chẳng bao giờ chờ đợi ai bao giờ. Đã kể từ một tháng nhỏ ở đây, nhỏ mang lại ấm áp cho căn nhà này, tiếng cười giòn giả. Càng ngày mẹ tôi càng yêu quý nhỏ hơn, xem chẳng khác một đứa con trong gia đình, mà cũng phải, nhỏ đã có một ví trí trong căn nhà này rồi.
Nắng trưa đang dần tắt, tôi đèo nhỏ đi vài vòng ở cái thành phố này.
– Đi ăn kem đi – nhỏ nũng nịu.
– Rồi rồi – tôi bẹo má nhỏ…
– Hehe nhanh nào – nhỏ lại cười.
Dẫn nhỏ vào cái quán kem quen thuộc tôi hay ăn vơi đám bạn, lựa một góc trong cùng ngồi với nhỏ, vừa nhâm nhi vừa chém với nhỏ dưới cái không khí se lạnh từ trần nhà.
Ngồi một tí thì có một cặp bước vào, nhìn sơ qua thì là con bồ của thằng Thịnh, nhưng cái thằng đi chung với con nhỏ đó thì không phải là thằng thịnh, hai đứa đó tình tứ ôm nhau cười toe toét, bọn nó ngồi cạnh bàn của chúng tôi. Nhỏ thấy tôi im lặng liền đánh nhẹ tôi.
– Gì vậy chồng? – Em nhéo má tôi.
– Suỵt, im để chồng qua bên vợ ngồi. – Tôi nói rồi bước qua ngồi cạnh nhỏ.
Thật sự thì tôi chỉ muốn nghe hai cái đứa đó nói gì với nhau thôi, anh em với nhau không lẽ tôi lại chỉ đứng nhìn thằng anh em chí cốt của mình bị cấm một cái sừng to lớn vậy sao? Lương tâm tôi không cho phép làm việc đó, không cho tôi chỉ đứng nhìn thằng bạn của mình bị một con đĩ cấm sừng như vậy được.
– Em vẫn còn quen với thằng đó à – thằng đó hỏi.
– Haha quen, đừng đùa cưng…
– Thế sao cứ đi với thằng đó quài thế, mỗi lần anh rủ đi nn là nói bận…
– Xùy xùy ngoan, em chỉ đào tí mỏ của thằng đó thôi, nhìn vậy chứ nó ngu ghê lắm.
A cái đệch mẹ, cái thể loại đĩ đào mõ là tôi ghét nhất, tôi cố ghìm chặt cái bực tức trong người mà nghe tiếp.
– Ôi trời, anh không lo được cho em sao – thằng đó cười.
– Hehe, tại vì em thích thế, vã lại em thích có một thằng osin nữa…
Ngồi nghe tầm 10 phút thì tôi chẳng khác cái lò than cả, nóng hừng hực cả lên. Cặp đó bước đi bỏ lại trong tôi một sự ngỡ ngàng bàng hoàng khó tả.
Chở nhỏ về mà lòng tôi càng ngày càng bực tức, má nó tôi chửi thầm.
– Gì dạ chồng của em, sao bực vậy nè – nhỏ ôm nhẹ tôi vào lòng.
– Hông gì, ngồi yên nhe để chồng chạy qua đây cái.
Nói rồi tôi kéo gas chạy thẳng qua nhà thằng thịnh. Bấm chuông một hồi lâu thì nó hí hửng bước ra, tay vẫn còn lăm lăm cái điện thoại.
– Kiếm tao làm đéo gì thế – nó hỏi.
– Mày vô đi tao nói cho nghe cái này…
– Vợ đợi chồng tí nhé – tôi nựng mặt nhỏ…
– Dạ.
Bước vào nhà nó, tôi nói thẳng luôn.
– Mày còn quen với con nhỏ đó không – tôi hỏi…
– Mẹ hỏi nhãm thế, tất nhiên là còn rồi.
– Đụ mẹ, chia tay con phò rẻ tiền đó đi nhé – tôi nói…
– Đụ má mày nói vậy là sao, mày nói gì cũng được nhưng đéo được nói người yêu tao vậy nhé. – Nó lòng lộng lên…
– Đụ mẹ, mày thì biết con cặc gì, bị cấm nguyên cái sừng như sừng trâu trên đầu thì biết con mẹ gì – tôi chửi…
– Cấm con cặc gì, người tao yêu tao biết nó ra sao? Mày thì biết cái con mẹ gì, mày về đi.
– Ừ ok? Mày nhớ nhé, đụ mẹ tới cái lúc hiểu ra thì đừng có tìm đến tao mà khóc nhé con chó.
Nói xong tôi bước thẳng ra chở nhỏ thẳng về nhà, mặc kệ những ánh nắng gay gắt vẫn đang buôn trên vạt áo.
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Nhỏ ngồi sau ôm tôi thật chặt không nói gì, có lẽ nhỏ cũng hiểu cái tâm trạng của tôi hiện giờ. Gió thổi mạnh khi tôi vít gas chạy nhanh hết cỡ về phía trước. Bỏ những bực bội phía sau lưng tôi chạy, chạy băng băng trên đường nắng nóng.
Chạy vòng quanh một lúc tâm trạng cũng dịu hơn một chút, tôi trở nhỏ về nhà, về cái mái ấm nhỏ nhoi này. Tôi nằm dài trên cái ghế, nắng nóng bực bọi, tôi cao có một lúc thì có tiếng bước chân lại gần.
– Uống đi cho mát, mẹ mới mua đó – nhỏ đưa cái ca nước dừa cho tôi.
– Á à mẹ luôn, ngoan ghê ta con dâu – tôi cười sặc.
– Chứ sao, bộ không muốn à – nhỏ đục vào bụng tôi…
– Muốn muốn chết đi được – tôi cười lớn.
– Hông nói chuyện với mày nữa con chó – nhỏ giận dỗi đùng đùng bỏ ra sau bếp.
Tôi thở dài cười khì, vui thật hạnh phúc thật, chỉ cần như thế này mãi thôi cũng đủ rồi, chẳng cần nhà cao cửa rộng làm gì, chỉ cần một mái nhà êm đềm với nhỏ, một công việc ổn định nuôi vợ con cũng đủ rồi. Dòng suy nghĩ thoáng qua làm tôi giật mình, nó quá xa xôi đối với một thằng nhóc 17 tuổi mới lớn như tôi. Đúng là mới lớn thật, vẫn còn cái tính trẻ trâu trong người, hiếu thắng bất cần, thích làm gì là làm chẳng cần nghe lời ai. Tôi là vậy, sống cứ theo ý mình chẳng cần lo đến tương lai, chỉ cần hiện tại vui vẻ hạnh phúc là đủ.
Nằm một lúc trằn trọc thì nhỏ lại ngồi cạnh tôi, nhỏ xoa xoa cái đầu tôi cho xù lên rồi tạo kiểu này nọ.
– Xấu trai quá – nhỏ chẻ cái tóc tôi ra kiểu 5 5…
Tôi im lặng không nói gì chỉ cho nhỏ muốn làm gì thì làm, muốn nghịch gì thì nghịch.
– Sao hôm nay cục cưng im re dạ ta – em nhìn tôi cười âu yếm…
– Đang bận ngắm nàng công chúa xinh đẹp đây này, quên mất cả nói – tôi cười khì…
– Xì công chúa nào vậy cà – nhỏ phùng cái mỏ xuống…
– Này này – tôi vuốt mũi nhỏ…
– Vợ chẳng thích làm công chúa gì đâu – mặt nhỏ xị ra…
– Sao lại không thích…
– Suốt ngày cứ chì ì ra như con chim bị nhốt trong lồng, như còn tinh tinh bị nhốt trong tù, chả thèm.
– Thế chứ muốn sao nào…
– Cạnh cục cứt, á nhầm cục cưng nào là đủ – nhỏ cúi đầu xuống hôn nhẹ.
Cái đôi môi mềm mại ngọt ngào khe khẽ lan tỏa trong miệng tôi, cái cảm giác rạo rực đang dần kích thích. Tôi rề rà từng chút một trên cổ nhỏ, từng làn da mát lạnh dần dần ướt đẫm.
– A bắt quả tang nghe – con em phía sau la lớn.
Tôi giật mình buông nhỏ ra, nhỏ thì đẩy tôi cái hụych xuống ghế.
– Xì xì chỗ khác chơi mày – tôi xua tay.
– Tin em méc mẹ không mà đuổi. – Con em nạnh cái mặt ra nhìn thấy ghét.
– Thui đừng méc nhe – nhỏ xen ngang…
– Mai mốt dẫn cho đi ăn kem ha – nhỏ nói tiếp…
– Dạ hì, thấy chưa muốn mua chuộc là phải vầy nghe chưa.
Trò chuyện xong, nhỏ và con em đi đâu chơi, còn tôi thì lại nằm dài nằm dài mệt mỏi suy nghĩ vẩn vơ. Nhỏ sắp xa tôi rồi, sắp xa rồi, tuần sau là nhỏ về trển rồi, và tôi lại một mình mà thôi. Không, tôi không có mặt mình, nhỏ chỉ là tạm rời xa thôi mà, không cần phải lo không phải lo.
Chiều tàn, những hạt nắng dần tắt, phố lại lên đèn theo đúng nghĩa của nó, dòng người chen chút nhau ngoài kia, đâu đó vẫn có những khoảng lặng êm ã êm đềm nhẹ trôi. Sau khi ăn cơm tối xong, tôi để nhỏ lại ở nhà, tôi bước dạo trên phố một mình, một mình trong cái bộ đồ huyền thoại. Quần chấm bi áo ba lỗ, quá đẹp cho đội bán dép. Tôi vừa đi vừa hít thở từng bầu không khí mát mẻ vào lòng phổi mình, đâu đó lại nhìn vào những còn hẻm những góc tối mù mịt bao phủ bởi đêm, tôi khẽ cười rồi bước tiếp, đi ngang những cặp tình nhân đang tay nhau đi dạo, mà tôi chợt thấy xe lòng, không sao không sao cả, tôi vẫn còn nhỏ bên cạnh mình, không sao, không cần phải buồn gì cả. Đi mãi đi mãi, bước chân đều trên phố, tôi chợt giật mình khi biết được mình đã đi quá xa rồi, đưa điếu thuốc lên rít một hơi thật sâu vào phổi cho tỏ vẽ sầu đời, tôi lại bước đi, vừa đi vừa hút.
– Ê cái thằng trẻ trâu kia lang thang đâu đây – cái giọng quen thuộc, thì ra là anh Hải.
– Đi dạo phố đêm anh, lâu rồi mới gặp anh khỏe không.
– Khỏe đủ sức cân mày hâha – anh cười…
– Mày đi đâu biệt tích mấy tháng nay vậy? – Anh hỏi tôi.
– Dạ em chuyển lên cần thơ học anh… – tôi thở dài…
– Đoan dạo này khỏe không anh – lòng tôi bất dác chợt hỏi.
– Ừ cũng khỏe em, nó về hà nội rồi. – Giọng anh chợt buồn.
– Hút k anh – tôi chìa bao thuốc lá ra…
– Dạo này bày đặt hút chích nữa à – anh vỗ vai tôi…
– Em cũng chẳng biết.
2 anh em ngồi đó trên lề đường, từng ngụm khói trắng bay lờ đờ trong không gian. Lòng tôi chợt thắt lại từng nhịp khi nhắt đến em, nhưng đã là quá khứ rồi mà việc gì tim mình lại đau đến thế chứ, phải quên và đừng cố nhắc đến nó nữa, quên đi minh à.
Hai anh em ngồi cạnh nhau im lặng chẳng nói gì, bớt giác anh đặt nhẹ lên vai tôi nói.
– Có bạn gái mới chưa nhóc – anh cười…
– Dạ có rồi anh, cũng vui lắm…
– Mạnh dữ, thế thì tốt, cô bé đó thế nào.
– Trẻ con lắm anh, nhiều khi muốn đá một phát – tôi cười lớn…
– Haha vãi thật…
– Nhưng cô ấy lo và yêu em lắm nên em cố chẳng làm cô ấy buồn.
– Bữa nào dắt về ra mắt coi.
– Cần gì phải dắt, đang ở nhà em đấy thôi khà khà – tôi cười toe toét…
– Cái đệch mẹ vaĩ khắm, dẫn về luôn à vờ lờ.
– Cũng tàm tạm haha…
Hai anh em ngồi đó một lúc lâu rồi cũng về, tôi bước đi một khoảng thì anh chợt nói một câu làm khơi gợi những ký ức xưa.
– Việc em từng thấy đéo phải sự thật của câu chuyện đâu…
… Bạn đang đọc truyện Chạy trốn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chay-tron/
Bước chân về nhà trong tâm trạng chẳng có gì gọi là vui. Cái câu nói của anh Hải cứ loay hoay trong đầu tôi, liệu tất cả những gì đã xảy ra điều là sự thật chăng, tất cả những gì xảy ra điều là sự thật phải không. Bước chân nặng trĩu trên con đường vắng hoe không bóng rồi, từng chút ánh sáng lạnh lẽo hắc xuống mặt đường. Tôi ngồi bệch trước cửa nhà không muốn vào, rút một điếu thuốc nhăn nheo trong túi quần đưa lên miệng, “tách” tiếng bật lửa vang lên trong im lặng, cái ánh sáng le lói giữa đêm dường như đang thắp lên cái hy vọng trong tôi, thắp lên cái ánh sáng trong cuộc đời này.
Bầu trời lại xám xịch, từng đám mây tụ lại trên đầu, mưa bắt đầu rơi, mưa rơi nhẹ trên đỉnh đầu. Rít một hơi cuối cùng vào phổi, cái cảm giác tê rần quấn lấy tâm trí tôi, bật dậy bước vào nhà, cả căn nhà chìm trong một đen của đêm, im lặng không một tiếng động, chẳng có gì, chẳng có gì ngoài bước chân của tôi bước lên lầu, từng tiếng bước chân buồn bã tiến về phòng.
Tôi nằm trằn trọc trong góc phòng, tiếng thở dài mệt nhọc, chỉ cách một bức tường mà cả không gian giường như đã khác, ngoài kia mưa ồn ào, mưa rơi lác đác ngoài hiên, con trong này là sự im lặng xen kẽ tiếng thở dài.
“Cạch” tiếng mở cửa phòng vang lên phá tan cái sự im lặng chán chường này.
– Chồng đi đâu mà về khuya vậy? – Cái giọng ngọt ngào vang lên khẽ chạm vào tôi.
– Đi gặp ông anh cũ đó mà, sao giờ này vẫn chưa chịu ngủ nữa hả – tôi vuốt nhẹ lên mái tóc bồng bềnh của em kèm lời trách móc.
– Hìhì, tại chờ chồng về mới ngủ – em cười rồi nằm xuống cạnh tôi.
– Khờ quá, việc gì phải chờ – tôi hôn nhẹ lên trán em.
Em nằm cạnh tôi cười không nói, nhiều lúc ta không cần phải nói để cả hai hiểu nhau, chỉ cần một ánh mắt chỉ cần một nét biểu cảm thì cũng đủ cho cả hai hiểu nhau, tôi ôm em nhẹ trong vòng tay to khỏe của mình. Từng nụ hôn ta trao nhau anh vẫn còn nhớ, nhớ những cái ôm không nói, từng hơi ấm ngọt ngào ta trao nhau, từng cái ôm nhẹ rồi đến siết chặt vào lòng, tôi sợ, sợ một thứ gì đó sẽ mang em đi, mang em khỏi vòng tay này như lúc trước.
– Anh Yêu Em! – Bấc giác tôi chợt nói.
– Yêu em bự cỡ nào – em tò mò…
– Anh yêu em bự vầy nè – tôi dang tay ra ôm trọn căn phòng…
– Xạo – em lườm…
– Thế chứ sao.
– Phải bự như vầy mới được chứ – em bậc dậy rồi dang tay hết cỡ ra…
– Haha…
Tôi cười, cười vì cái nét trẻ con của em, yêu cái cách em dành tình cảm cho tôi, em à em không biết tình cảm anh dành cho em nó bự cỡ nào đâu.
Tôi kéo em nằm xuống rồi hôn, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại này, đôi tay to thô ráp lả lơi trên cơ thể ngọt ngào này, cái áo em bay nhẹ trong gió rồi rớt xuống giường, tôi ôm em hôn, từng cái hồn rề rà xuống cổ rồi đến ngực, em đưa tay che chắn thẹn thùng. Nhưng cái sức chống cự yếu ớt của em sao có thể bảo vệ em khỏi tôi, bảo bệ em khỏi cái cơn nhục dục thể xác này.
Tôi tiếp tục hôn, hôn lên từng ngón tay trắng trẻo mát lạnh, tách đôi bàn tay em ra hai bên, tôi lao vào cấu xé hai bờ ngực em trong hung tợn, em mím chặt môi rên khe khẽ, từng tiếng rên nhỏ nhẹ hổn hển trong tiếng mưa rơi. Liếm hai đầu vú em mà mút, liếm vài vòng rồi lại nghiếng chặt nó trong đam mê ê chề. Chán chê với bờ ngực mềm mại ngọt ngào ấy tôi lại lần mò xuống phía dưới của em, đưa tay vuốt nhẹ qua con bướm bé nhỏ ấy, em khẽ nhăn mặt rồi ôm chặt lấy tôi, lột nốt cái quần ra, trước mắt tôi bây giờ em trần trụi như một cô công chúa thởu xa xưa, em đẹp dưới cơn mưa đang rơi ngoài hiên, đẹp dịu dàng tha thiết. Một cơn gió lạnh khẽ luồn lách vào phòng làm em chợt khẽ run lên, liếm láp từng thớ thịt em, cái cảm giác mềm mại mát lạnh em quấn lấy tâm trí tôi, không thể chờ đợi thêm tôi lột phăng cái quần đùi trên người mình, thằng nhỏ cương lên đâm vào đùi em, em chợt cười rồi nắm chặt lấy nó.
– Hư lắm nhà dám đâm vào đùi vợ…
– Hư từ đó giờ mà chứ có ngoan ngoãn gì đâu hehe…
Tôi cười rồi lao vào em, đôi môi mềm mại quấn chặt lấy môi tôi, tôi đờ đẫn ôm chặt em trong vòng tay này, em đưa tay nắm lấy thằng nhỏ rồi đặt vào cái nơi nhạy cảm nhất, em cười rồi khẽ rùng mình. Tôi nhấp nhẹ vào trong, em bấu chặt lấy bờ vai tôi rên rỉ từng tiếng một.
– Ưmm haaa, ưmaz a a…
– Giờ thì anh mới hư đây hả? – Tôi trêu…
– Vợ hư, vợ hư…
Tôi khẽ cười rồi bắt tay vào công việc, chống hai tay xuống nên giường cho vững, tôi bắt đầu nhắp, từng cái nhắp nhẹ nhàng trong đêm, không giang đang nóng dần lên trong tiếng thở hổn hển của cả hai, em ôm lấy cổ tôi thở thì thào. Từng tế bào xúc cảm trong tôi đang vụng vỡ khi tôi càng tiếng sâu vào bên trong em, bên trong em quấn chặt lấy tôi, quấn chặt lấy cái chìa khóa này, tôi có thể cảm nhận được bướm em quấn chặt lấy tôi đến cỡ nào, sự ướt át đang chiếm lấy căn phòng, ướt át vì những giọt mồ hôi mệt nhọc, ướt át vì những giọt nước đang rĩ ra từng chút một bên dưới em.
Tôi nhấp từng hồi một mạnh, như một con thú hoang thèm khác nhục dục, đôi tay to chai sạn vừa bóp vừa giày xéo vú em, em rên rỉ hòa trong tiếng mưa đêm. Em nhìn tôi cười mệt nhọc, tôi cũng nhìn em nhìn với ánh mắt thèm khát đến cực hạng. Tôi không ngừng nghĩ, với tôi như thế vẫn là chưa đủ, tôi lật em nằm sắp lại, cơ thể em cong lên dưới ánh đèn mù mờ trong căn phòng, tiếng da chạm của xác thịt càng làm kích thích tôi hơn, tôi cắn lấy vành tai em mà liếm, phía dưới tôi vẫn đang cố chiếm đoạt em bằng nhục dục, em nắm chặt lấy thành giường mà chịu đựng, chịu từng cái nhấp thô bạo bởi tôi.
– Em sắp ra rồi, ưmmmmm ahahah haha emmmm em ra rồi.
Phía dưới chợt có một thứ gì đó bắn ra, tôi đưa tay xuống chạm cào thì sự nhớt nhợt bám lấy ngón tay tôi, thì ra là dâm thủy của em. Để thằng nhỏ vẫn nằm bên trong em một chút rồi mới từ từ rút ra, em ôm chặt lấy tôi cười, nụ cười ngọt ngào thỏa mãn. Tôi hôn nhẹ lên môi em rồi bước vào phòng tắm để làm nốt việc còn lại. Xong xuôi tôi bước lên giường và nằm ôm em chặt trong lòng, mặc kệ ngoài kia là mưa to hay giông bão, tôi chỉ cần trong này em nằm cạnh tôi, em bên tôi ôm tôi là đủ. Sau một thoáng mệt nhọc cả hai chúng tôi đều ngủ, đều đi tìm một giấc mơ, giấc mơ ngọt ngào của cả hai.
Trời dường như đang sáng hơn, nói vậy thôi chứ mưa vẫn còn đang rơi lác đác ngoài hiên, tôi nằm dài chẳng muốn thức, cứ nằm và ngủ thôi, kệ mọi chuyện xảy ra xung quanh. Tiếng lộp bộp rơi dồn dập trên mái hiên, tiếng gió lạnh buốt luồn vào phòng, tôi co ro vì lạnh và mệt.
– Dậy nhanh, dậy dậy…
Tôi càm ràm một lúc rồi mới mở mắt nhìn lên, hóa ra là em, em nhìn tôi nhíu mày.
– Giề đấy – tôi chót chép miệng…
– 8H rồi biết hông, dậy đi mẹ kêu xuống ăn sáng kìa…
– Thui ngủ tí nữa đi – tôi ngáp rồi ôm em vật xuống…
– Dậy nhanh nha, đừng có để tui bạo lực hà…
– Ngon quá hé, bạo lực là bạo lực kiểu nào – tôi cười…
– Này thì nhờn – nhỏ đấm vào bụng tôi cái bung…
– A a đauuu a a – tôi nằm lật ngửa luôn…
– Xuống nhanh nha, 5 phút nữa không thấy là xác định nghe – em lười rồi đi xuống.
Nằm một lúc rồi đi vệ sinh răng miệng xong lếch xuống nhà dưới, ăn uống mà con em nó cứ dòm dòm tôi như tôi là tội phạm vậy, nhìn muốn phang đôi đũa vào mặt nó. Ăn uống xong xuôi tôi lại xách con xe chạy ra đường mua thuốc cho em, hít một hơi cho sảng khoái trong người rồi vút đi, lạn lách qua vài con phố ngập nước, rẽ vào một con đường nhỏ tôi ghé vào nhà thằng Huy, tại nhà nó có bán thuốc tây nên tôi ghé mua luôn, mua mấy chỗ khác nhiều khi lại sinh chuyện.
– Ê chó…
Vừa tới thì đã thấy nó ngồi một xó trước cửa…
– Đm gì đó con dog – nó chửi lại…
– Lấy tao viên tránh thai coi…
– Á đù, mua uống hả mạy – nó bật ngửa…
– Uống clmm điên à, nhanh lên…
– Đm từ từ…
Nó chạy vào lục loại một lúc rồi đưa cho tôi…
– Nè con phò…
– Đm nhiêu mạy?
– 10 Chai…
– Clmm điên à.
– 10 Ngàn…
– Nè đm khỏi thối – tôi đưa nó 10 ngàn không phắn đi…
Cố chạy thật nhanh về nhà rồi đưa cho em.
– Bánh lọt tàu hủ đê, ai bánh lọt hônggggg…
Tiếng rao nhẹ nhàng trong tiếng mưa lách tách vẫn chưa ngớt, hít một hơi rồi quay đầu xe lại mua, vít tay gas chạy thật nhanh về nhà. Mở cửa dắt xe vào nhà thì thấy em đang ngồi đung đưa trên cái xích đu trước cửa nhà, em ngồi đó chỉ khe khẽ cười trêu mưa, tôi nhìn em không nói chỉ cười, bước nhẹ nhàng lại cạnh em, đẩy cái xích đu cho đung đưa thì em giật mình.
– Trời làm vợ hết hồn – em giật mình, đôi bờ vai run run…
– Nè uống đi – tôi chìa thuốc ra…
– Hóa ra sáng chạy lật đật đi là mua cái này hả – em tò mò…
– Ừa chứ sao – tôi gãi đầu…
– Ngồi đó đi để chồng đi lấy nước – tôi bẹo má em.
– Dạ…
Bước vào bếp lấy ly nước sẵn tiện trút cái tô bánh lọt ra rồi đem cho em…
Tiếng mưa rơi nhẹ ngoài hiên, tôi đứng phía sau đung đưa chiếc xích đu, em ngồi im lặng khe khẽ hát một bản tình ca, tôi chỉ cười và nhìn em từ phía sau, máy tóc mây bay bồng bềnh trong gió nhẹ nhàng đưa tôi vào cơn mê yêu thương.