Chén gái cơ quan, chơi bồ thằng bạn

Chương 12



Phần 12

Tự dưng chả hiểu sao tao đủ can đảm tao vòng tay qua ôm chị vào lòng, đầu chị gục vào vai tao, chị thút thít, 1 hồi chị cũng đỡ chị hơi nhấc đầu lên tay tao giơ lên lau 2 hàng nước mắt chị. Chị nhìn tao, mọi thứ xung quanh tao cảm giác như đóng băng giữa khoảnh khắc của tao và chị. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, 1 giây phút không giữ được mình tao ôm 2 má chị và cúi đầu hôn chị. Đôi môi không son đang ướt đẫm vì nước mắt, chị khẽ giật mình co người lại mắt chị tròn to nhìn tao, chạm môi tâm 3 giây thì tao buông nhẹ ra nhìn chị:

– Em không biết là mình hiểu được câu chuyện của chị đến đâu, nhưng giây phút này em có thể ở bên chị được không?

Nước mặt chị lại ứa ra… tao miết nhẹ nhàng giọt nước mắt ấy.

2 người lại nhìn nhau lặng yên rồi như thể quên hết mọi sự đời 2 đôi môi tìm đến nhau, nhẹ nhàng sâu lắng. Lưỡi tao từ từ tách nhẹ 2 bờ môi chị, chị cũng đón chào và thật sự đến giờ tao vẫn không quên được nụ hôn cảm giác đó. Tao và chị hôn nhau như thể một cặp tình nhân lâu ngày không gặp. Và rồi chị từ từ buông ra. 2 người ngồi im nhìn về phía trước. Tao định hình lại mình và không thể hiểu nổi mình vừa làm gì. Tao tự hỏi”mày làm gì thế hả P”, đúng lúc người ta yếu đuối nhất mày lại cư xử vậy. Mày đúng là 1 thằng tồi, chị ấy có ck và gia đình rồi… Tao thật sự trỗi dậy lòng trắc ẩn.

– Em xin lỗi, tại em…

Chị vẫn không nói gì. Tao đang định nói nữa.

– Cảm ơn em. Không sao đâu.
– Nhưng mà…
– Thế ơ hay bảo cho người ta ăn gì mà ngồi nãy giờ, bụng đói meo rồi đây. Chị nói như để xóa cái không khí u buồn của 2 người.

Tao ngơ ngơ…

– Dạ dạ.

Tao vội quay lại cầm túi đồ và chai rượu để bên cạnh xong ngồi xê ra 1 chút đặt giữa 2 người.

– Đêm rồi không có gì, ăn tạm chị nhé.
– Không sao mà.

Tao đặt đồ vào giữa xong loay hoay bóc đồ. Tao cũng chả nói gì, chị cũng vậy.

– Ăn thôi. Đói meo cả người. Chị bảo tao.
– Dạ…
– Ủa không rót hả? Chị nhìn tao hỏi.
– Vâng ạ. Em quên mất.

Chị nhìn tao cười, cái hình ảnh của tao bây giờ chắc buồn cười lắm lúng túng, ngơ ngơ đúng như kiểu vừa mất sổ gạo. Tao và chị ngồi ăn uống, đúng là đói thật. Tao hỏi chuyện chị vài hôm vào như nào, hỏi chuyện học hành của bé các thứ. Nhưng dường như đã có 1 chút khoảng cách và không còn tự nhiên nữa. Nhoằng cái hết chai soju. Cũng ngót gần 2h đêm. Hình như sực nhớ ra gì, chị bảo:

– Thôi c lên nhà đi. Sợ bé giật mình dậy mà không có ai. Tao nói…
– Giờ P về nhà à? Có sao không. Hay là lên c ngủ tạm ở phòng bên.
– Thôi ạ. Mai e còn đi Hải Phòng với a boss nên về nhà thôi. Mà lên nhà c sợ không ngủ được.
– Gì mà không ngủ được, uống r đêm r lạnh đấy, thôi thế về đi cho sớm.
– Vâng…

Tao và chị bước ra xe, tao bảo chị lên nhà đi kẻo lạnh. Vì cái tiết trời HN đêm vẫn lạnh thấy c run run tao nghĩ ra đây chưa quen thời gian.

Thật sự lúc này tao chả biết làm gì nữa, tao đi về trong 1 tâm trạng rối bời chả nói nên lời. Thật sự lúc đó tao tự hỏi: Mày làm gì thế hả P. Haizz…

Về đến nhà cũng 2h30 tao nằm trên giường mông lung, mệt mỏi. Và sau hôm nay tao cũng chả biết đối diện với chị ntn. Rồi sẽ tnao khi c biết tao và em T đang yêu nhau mà vẫn có hành động như hôm nay với chị.

Ting ting…

– P à, không biết em ngủ chưa. Nhưng thật sự c chả ngủ nổi, không biết cảm xúc của c bây giờ là ntn. C cũng chả biết nói với em ra sao? Nhưng thật sự hôm nay cảm ơn P rất rất nhiều. Từ khi ra HN P luôn bên c những giây phút tnay. Nhưng c xin lỗi vì đã… nhưng P hiểu cho c nhé. Quên chuyện hôm nay đi nha.

Chúc P ngủ ngon và hãy sống tốt nhé. P là 1 chàng trai tuyệt vời…

Đọc xong tin nhắn của chị tự dưng tao rơi nước mắt, vì tình cảm hay thật sự tao đang thương hại chị. Thôi được rồi, đôi khi cũng dừng lại đúng lúc vẫn hơn. Vì dù sao c vẫn là người cùng công ty, người quen của gia đình tao. Nhưng dòng suy nghĩ ấy lan man làm tao thiếp đi lúc nào không hay…

Ringringringgggg…

7h AM chuông báo thức làm tao giật mình.

Đã lâu lắm rồi tao mới kiểu ngủ mê mệt mà chuông kiểu này. Cơ thể không thoải mái khi tỉnh giấc, tao vào nhà vệ sinh cá nhân xong ra đi xuống dưới.

– Anh hôm qua đi đâu mà nhìn như mất hồn thế. Con bé hỏi…

Tao nhìn nó cười.

– Cảm ơn tình yêu của đời em. Nó giơ điện thoại lên khoe.
– Con cứ chiều nó quá rồi nó về nhà suốt ngày cãi. Mẹ tao từ bếp đi ra nói.
– Thôi cứ chiều nó tý không sau có giàu còn nhờ vả được mẹ ạ. Tao trêu…
– Chả biết giàu hay không mà giờ học chả chịu học.
– Ăn sáng đi đã mới đi chứ con. Mẹ tao bê đồ ra.

Con bé chạy ra ngoài vườn gọi bố, tao cũng đi ra xe boss để bộ quần áo mang theo phòng nếu cv không suôn sẻ phải ở lại. Sực nhớ ra điều gì tao quay ra xe tao 1 lát…

Lâu rồi tao cũng không ăn sáng cùng cả nhà, tao nhắn cho Boss bảo lên muộn chút. Vừa ăn vui vẻ vừa nói chuyện làm tâm trạng tao tốt hẳn lên. Đúng là không khi nào bằng ở bên gia đình. Café mẹ tao pha vẫn là đỉnh nhất.

Tao đến công ty đã gần 8h30. Tao nghĩ sao lại lấy túi quà từ xe tao sang mang đi.

Tao xách cái túi quà đi ngang qua phòng kế toán. Tao không nhìn thấy chị L đâu, chắc chị vừa ra hôm qua nay đi muộn, tao thấy thế liền giả vờ đi vào phòng nói lớ:

– Chị L đến chưa c nhỉ, e xem bữa có cái USB cắm ở máy c ấy không.

Vì tao cũng qua cài máy mấy bữa chả ai bảo gì. Tao giả vờ vào ngó ngó xong tiện không ai để ý để luôn túi quà trong gầm bàn. Tao nói:

– Ừ quên bữa e cài máy laptop chứ không cài máy cây.

Tao hỏi thêm vài 3 câu xã giao rồi té, sang phòng tao thấy em T và mọi người:

– Anh chưa đi à. Em T hỏi.
– Anh chưa giờ anh mới qua.
– À em để đồ anh dặn mua ra ghế sau còn ranger của anh boss rồi anh nhé. Thằng Tuấn nói.
– Ok e anh cảm ơn nhé.

Tao tạt qua phòng tài chính ứng ít tiền để đi lo công việc. Xong xuôi tao qua phòng boss, đúng lúc chị L đi từ phòng boss ra, gặp tao chị sững lại. Tao đang định chào thì chị gật nhẹ rồi đi qua.

– Đi thôi em. Anh boss rồi.
– Vâng ạ.

Chả nhẽ chị không muốn nói gì với tao nữa sao. Tao nghĩ thầm. Tao ra xe lên xe 2 anh em bàn công việc, tao cũng lấy máy gọi cho đứa cấp dưới của chú tao bảo giờ 2 anh em xuống tầm trưa có gì gọi giúp 1 câu.

– Chắc em để phòng bì 10tr anh nhỉ. Theo lời cậu kia nói, còn e cũng mua quà đây rồi. Làm chai rượu xong bỏ vào cho nó lịch sự.
– Chú chu đáo quá, lần này chả biết cảm ơn thế nào.
– Trời người nhà cả anh. Sáng ăn sáng em cũng nói quá, nếu còn làm khó quá thì chắc gọi cho bên bác Xx cho nó xong anh ạ.
– Ok em. Quan trọng là được việc thôi. Cũng làm lần này sau có mối quan hệ nó dễ, trước chú chưa vào cũng hay dính vào. May thế ông già anh đi chơi với ông già chú thế nào đưa đẩy câu chuyện chú lại về làm bên này.

2 anh em tao đi nói chuyện thoắt cái cũng xuống tới nơi. Tao và boss đi vào gặp cái ông kia như đã sắp xếp. Vào văn phòng ngồi đợi 15p, đúng là xin lỗi mấy anh em làm hải quan chứ, đúng là ăn lắm cái phòng làm việc cũng như cung vua nào là bể thủy sinh vào là chim cò đủ cả. Lão và 1 người đến, đúng như thằng đệ chú tao chỉ điểm, đến thấy tao và a Boss tao chủ động lại bắt tay:

– Em chào anh, em bên công ty ABC đây chỗ a Boss của em. Hôm qua có nhờ chỗ anh 1 chút việc nay phiền anh quá bọn em xin chút thời gian của anh ạ.
– À em là P hả, chú X có gọi anh rồi. Chỗ người nhà cả mà. Khổ quá anh em lặn lội xuống đây.
– Dạ không sao anh, anh em xuống có lời nhờ anh giúp đỡ. Anh em cũng biết mặt nhau, sau có gì anh cũng lưu tâm chỗ bên em 1 chút, tạo điều kiện hàng hóa nhiều khi bất cập anh ạ.

Tất nhiên là mọi việc xong xuôi rồi. Đúng là thấy bên nhập khẩu báo là đã thông quan. Tao chủ động mời đội đó đi ăn uống, ông boss mọi lần hoành tráng nhưng đúng là lần này tao lo sắp xếp xong xuôi hết. Ra xe đợi 2 ông kia ra tao tranh thủ làm điếu thuốc:

Điện thoại có tin nhắn:

– Chiều P có về sớm không em. Bên công trình B nay bàn giao chiều họ mời đi ăn liên hoan tổng kết. Anh H nhắn trong nhóm…
– Dạ chắc anh thay mặt đi giúp em. Cáo bên đó giúp e nhé. Em sợ việc dưới này không chủ động về muộn.
– Ok em có gì nhắn anh. Thế để cái T đi cùng a luôn nhé.

Chả hiểu sao lúc ấy tao hơi lăn tăn, giờ mà bảo không cũng khó, vì thực ra cũng là công việc. Tao đành…

– Ok anh. Thế 2 anh em hộ em nhé.
– Ok em.

Tao không nói gì, tầm 1p sau em T nhắn:

– Anh về muộn à. Yên tâm đi em không uống đâu đợi anh về nhé. Hôm nay qua em được chứ? Em nhớ anh quá!
– Được rồi, thế e đi cùng anh H nhé. Về anh gọi.
– Vâng ạ.

Bạn đang đọc truyện Chén gái cơ quan, chơi bồ thằng bạn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chen-gai-co-quan-choi-bo-thang-ban/

Tao và boss đi ăn. Hôm nay boss chủ động uống vì đi đường dài nên tao cũng cáo. Nhưng vì ông anh kia có lời nên tao cũng vài chén thôi.

Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ, ăn được tầm 20p nữa thì có thêm 1 – 2 người cũng bên mảng khác liên quan tới hàng hóa giới thiệu đến để làm quen rồi sau này thuận tiện cho công việc. Đúng là đi tiếp khách nó kiểu thoải mái chứ đi đút lót kiểu này thật sự nói chuyện chiếu dưới suốt ngày nịnh hót, rồi đưa đẩy mệt vkl.

Gần tan tầm bữa ăn, Tao giả vờ xin phép đi vệ sinh đi ra ngoài chỗ thanh toán trước dư tầm 300 – 400k gì đó thì tao bo luôn cho thằng đứng thanh toán. Tao hỏi nó chỗ hát hò và giải trí luôn. Đúng là đồng tiền đi trước nó chỉ tận tình lắm, nhìn nó chắc là con nhà chủ quán ăn sành điệu chân chơi Hải Phòng nên nó còn cho tao cả số, tao nếu anh ok đi thì tý ra bảo e gọi trước sắp xếp cho, tao bảo thế tốt quá. Cảm ơn nó xong đi vào hỏi ý kiến các sếp. Mấy lão này rượu vào thì tất nhiên tránh làm sao được. Thế là cả đội nhất trí đi karaoke hát hò, tao ra nháy thằng kia bảo là sắp xếp cho 6 em thật ngon nhất vào tiền không quan trọng. Nó bảo yên tâm đi sắp xếp cho bọn hot girl chuyên tiếp các cốp.

Thế là cả đội di chuyển đến quán hát, đúng là thằng bé ở nhà hàng nó không chém gió thật, quán rất xịn như trên Hà Nội. Phòng vip các thứ đã sẵn vào tầm 10p là các em vào. Đúng là tất nhiên không thể như ở Hà Nội được nhưng đúng là các ông kia hài lòng. Tao thì cũng có 1 em ngồi cùng, nhưng giờ công việc xong rồi, tao nói nhỏ nhờ các em tiếp các boss thôi. Tao cũng rót cốc kia ngồi uống 1 phần khát, 2 là tao đang băn khoăn 1 điều. Ánh mắt chị L sáng nay nhìn tao. Chị không nói gì, lặng lẽ bước qua tao như chưa hề có chuyện gì… có lẽ từ giờ tao và chị sẽ không còn nói chuyện và thoải mái như trước.

Quên đi cái không gian hát hò náo nhiệt trước mắt, hôm nay là sinh nhật chị L không biết chị thấy món quà của tao chị có vui không. Có đoán được đó là quà tao tặng không nữa.

Tao đang băn khoăn thì 1 ông sang nói chuyện nên tao cũng quên đi. Tầm gần 5h chiều thì cuộc chơi kết thúc. Theo tao để ý có 1, 2 ẻm té cùng taxi 1 2 ông chắc là mái chịu trống còn 2 ông kia vẫn ra bắt tay chào tao và anh boss.

Tao thanh toán các thứ xong xuôi rồi quay ra xe:

– Anh mệt không? Bình thường boss cũng uống tốt lắm. Thậm chí còn hơn tao nhiều. Chỉ là tao trẻ hơn thôi.
– Mấy thằng cha uống ghê thật, sợ quá. Chắc chạy 1 đoạn kiếm quán nước anh em nghỉ tí cho đỡ đau đầu.
– Oke anh.

Tao chạy xe chậm, hơi mở tý cửa gió cho nó thoáng cả cho boss đỡ mệt.

– Hôm nay cảm ơn chú nhé, thật sự như người nhà. Boss nói…
– Có gì đâu anh. Công việc thuận lợi là được rồi. May quá mong từ giờ cũng ổn. Đợt hàng này từ giờ tới tết thuận buồm xuôi gió.
– Anh cũng mong vậy.

Đi ra khỏi thành phố chạy 1 đoạn cao tốc tầm 6h30 tối tao vào chỗ dừng chân đổ dầu và ra nghỉ. Gọi lon bò húc ra uống cho tỉnh táo. Không biết em T đã đi ăn uống chưa. Chả thấy nt gì. Nhưng có anh H đi cùng tao cũng an tâm hơn, vì ông này rất chuẩn chỉ trong làm việc cũng không bia rượu nát bét.

– Chắc anh em về HN mới ăn chứ nhỉ. Em sợ tý về tầm tắc đường á.
– Ừ xem tình hình muộn thì anh em ăn luôn không thì chú đưa anh về nhà luôn. Mai anh bảo người qua lấy xe chú đi xe về luôn. Mai cứ nghỉ ngơi 1 – 2 hôm ở nhà đi. Mấy hôm nay mệt rồi.
– Vâng, thế chắc em nghỉ 1 – 2 hôm.
– Thoải mái đi, mà chả thấy yêu đương gì nhỉ?
– Em thì ai thèm yêu anh.
– Như chú chém không hết gái, chắc lại kén cá chọn canh à.
– Haha, em được thế tốt quá. Sau này cứ ước như anh vợ đẹp, bồ xinh là sướng rồi.
– Ui dào, cũng mệt mỏi lắm em. Giờ anh cũng tính dứt dần con bồ ra đây. Chắc kiếm đứa nào tầm tầm cặp cho nhà đầu chứ bọn trẻ quá nhiều khi dỗi hờn rồi đủ thứ. Chán em ạ.

Tao nghe vậy chả nói gì chỉ ậm ờ. Ngồi tầm 30p anh em lên xe đóng 1 mạch về Hà Nội. Đúng là HN tắc vkl luôn tao đến cầu thanh trì quay luôn xe vòng vào gần Bát Tràng ăn ở 1 quán quen trước cũng 1 – 2 lần khá ngon. 2 anh em ăn cơm tầm 9h túc tắc đi về thì hết tắc rồi. Đưa sếp về cổng nhà:

– P à…
– Dạ em chào chị.
– 2 Anh em về rồi à, chị với thằng cu ra mở cổng.
– P vào nhà chơi đã.
– Dạ thôi để cho anh chị nghỉ ngơi, em về đã cũng đi cả ngày rồi. Để hnao em qua. Mẹ e cứ nhắc mời anh chị qua ăn cơm mãi.
– Ừ thế để cuối tuần xem rảnh chị gọi cho cô ạ.
– Dạ em chào chị.

Anh boss nhìn tao gật đầu, tao lên xe đi về. Rút điện thoại ra không có 1 tin nhắn nào. Lúc đấy đã 10h tối, em T chưa về sao. Tao bắt đầu cảm thấy hơi lo lo, tao nhắn tin kiểu vui vẻ:

– Em yêu về chưa thế? Có nhớ anh không…

5p phút…

10p phút…

30p… phút…

Em vẫn không rep.

Tao đã đi qua đến gần ngõ nhà em. Lúc này là 10h40p. M tối rồi. Tao thật sự kiểu cảm giác như là nghẹn nghẹn cổ họng, những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu hiện ra.

10h50pm… ting ting…

Tao vội nhìn điện thoại, em rep rồi chăng. Nãy giờ em làm gì. Nhưng người nhắn lại là chị L:

– P về chưa? Chắc vẫn chưa ngủ nhỉ. Mình nói chuyện được không…

Tao không trả lời, vì thật sự giờ không có 1 chút tâm trạng gì cả. Ting ting…

Lần này là em, đúng là em rồi.

– Em đây, nãy giờ trong phòng hát nên em không để ý đt. Em đang về rồi ạ. Anh về chưa?

Không để ý sao? Tao nhắn em gần 1 tiếng đồng hồ rồi. Em đang ở đâu, em làm gì? Tao tự hỏi.

Tao vẫn thừa đủ bình tĩnh để rep lại xem e thế nào.

– Anh về rồi, anh qua em nhé.
– Vâng ạ. Anh đang ở đâu rồi ạ.
– Giờ anh mới từ chỗ anh boss qua em…
– Thế anh qua đi em sắp tới nhà rồi.

Bình thường tao thật sự rất thông minh nhanh ý nhưng lần này tao lại sao vậy, tao nhắn tin mà tay còn run run. Haizzz…

Như mọi lần tao sẽ gửi xe và đến cổng đợi em làm e bất ngờ, nhưng lần này thì tao lại khác tao đỗ xe cách ngõ nhà em tầm 30m. Tao xuống xe, làm điếu thuốc cho bình tĩnh.

– Ơ anh đẹp trai đợi chị T ạ…

Có tiếng nói tao quay lại, thì ra là 2 con bé tầng dưới cùng nhà em T…

– Chào 2 đứa, vẫn nhận ra anh cơ à. Đi chơi về hả?
– Dạ, đẹp zai sao quên được anh. Anh có vào nhà không giờ bọn em lên nhà đây.
– À 2 đứa lên trước đi, anh cảm ơn nhé!
– Dạ e chào anh. 2 Đứa nói…
– Chào 2 em.

Tao dập điếu thuốc lên xe, tao không kiên nhẫn được nữa tao bấm điện thoại gọi em thì tầm 3 – 4 chuông em cũng nghe.

– Em đây, anh qua rồi ạ. Sao nhanh thế?
– Anh chưa? Ủa em đi gì về thế.
– À em đi taxi về tại lúc đi cùng anh H ạ. Em có vẻ ngập ngừng.

Những đúng lúc tao định nói gì thì tao thấy đèn sáng sau qua gương bấm còi, con camry vòng lên trước đỗ ngay trước mũi xe tao và đúng như tiếng còi cùng lúc tao nghe trong điện thoại.

– À ừ, thế em về đi. Về tới nhắn anh.
– Dạ.

Tao tắt máy, điều mà tao không bao giờ nghĩ tới tao nhìn ra thì đúng là 1 hình dáng quen thuộc mở cửa bước ra…

Bạn đang đọc truyện Chén gái cơ quan, chơi bồ thằng bạn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chen-gai-co-quan-choi-bo-thang-ban/

Như kiểu tội phạm truy nã sợ bị nhìn thấy, tao còn phải ngồi tụt xuống sợ e nhìn vào. Chính là em, người con gái của tao, người mà thực sự đến giờ phút này tao cũng coi em như ny rồi, mà tại sao. Em lại nói dối tao, em thật sự làm gì ở quãng time không nghe máy tao???

Vẫn là hình ảnh em mặc chân váy áo sơ mi đi làm, nhưng hôm nay không phải bước trên xe tao xuống mà là xe của 1 người khác, em bước ra còn cúi vào cười chào người ta rồi em mới bước đi. Xe tao đỗ chỉ cách 10m nhưng vì hôm nay tao đi con Ranger chưa đón e lần nào chắc em không thể ngờ người ngồi trong xe là tao và tao đã chứng kiến hết mọi thứ. Lòng tao thắt lại, nhói, đau…

Ting ting…

– Em về tới rồi nè. Anh yêu đang ở đâu rồi?

Tao nhìn tin nhắn mà khóe mắt cay, thật sự tao không phải tốt đẹp gì nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này tao là người yêu em đang chờ đợi em về mà giờ tao nhận lại được hình ảnh gì trước mắt. Tao phải làm gì đây???

Chạy ra gọi em và hỏi rõ mọi thứ. Không như vậy chỉ rối lên và thật sự ra sao nếu đó chỉ là mqh bình thường.

Im lặng và sẽ tìm hiểu ra cho rõ. Tất nhiên với người như tao, tao đủ bình tĩnh để xử lý mọi chuyện. Kìm nén lại 1 chút cảm xúc. Tao đợi em đi khuất vào ngõ, tao mở cửa kính châm điếu thuốc lấy 1 chút bình tĩnh. Tao nghĩ 1 lúc rồi tao cầm máy lên. Tao gọi cho thằng Tuấn.

– Em đây.
– Ừ khuya rồi, đang đâu đấy…
– Em đang bên cái H (người yêu nó). Sao thế anh?
– À anh định hỏi số ông L bên công trình AB ấy mà. Hôm nay về muộn gọi báo 1 câu cho phải phép. Mấy bữa anh quên không lưu.
– Vâng đợi chút e gửi nhé.
– Ok em. Thanks em!
– Dạ…

Tao tắt máy dập điếu thuốc thì thằng bé gửi sdt. Tao nhìn cái đuôi số xong vào mục Ảnh lướt lướt… và 1 giây phút bực tức tao bóp nát bao thuốc đang cầm trên tay.

Em T gọi… Ringringgggg. Hít 1 hơi thật sâu nhìn ra ngoài xem hay e có phát hiện tao ở đây không. Không có ai tao bình tĩnh nghe máy:

– Anh đây.
– Anh qua đến đâu rồi ạ? Em nhắn không thấy anh rep.
– À anh vừa nghe điện thoại có việc gấp ấy, Chắc là để mai anh qua nhé. Tại nhà vừa có chút việc anh phải quay về rồi.
– Có việc gấp gì à anh?
– Ừ em. Thế có gì anh nhắn nhé. E ngủ sớm đi.
– Vâng ạ. Anh đi cẩn thận nhé. Yêu Anh ♥

Tao tắt máy và giờ tâm trạng đúng kiểu…

Ngồi thẫn thờ 1 lúc, tao nổ máy đi, tao đi chậm chậm trên đường đến nỗi 1 con xe tải chạy nhá đèn còi inh ỏi sau tao cũng kệ. Tao cứ đi theo bản năng, giờ tao cũng chả muốn về nhà. Tao cảm giác ngột ngạt quá… tao mở hết cả 4 cửa kính, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Và thật sự lâu lắm rồi, tao mới cảm giác được sự lạc long, cô độc vậy.

– Anh ngủ ngon nhé. Có gì nhắn em nha. Nhớ anh nhiều ♥. Em T vẫn nhắn. Tao nhìn đt rồi cười.

Bỗng giật mình tao dẫm phanh Kíttttt…

Tao như quay lại thế giới hiện tại ngay lập tức, có 1 xe đạp hay đạp điện gì đó ở trước mũi xe tao. Tao tắt máy mở cửa xuống xe luôn thì có 2 cô bé ngã ngay trước xe tao, và theo như 1 lời 1 cô bé kêu lên thì bị giật túi xách. Con xe wave vụt qua chạy xa tắp lúc ấy đường phố chả có ai. Đúng là trộm cướp như rươi, tao đỡ 2 cô gái dậy, hỏi han:

– 2 Đứa có sao không?
– Dạ cháu không sao. Đứa nhỏ hơn đáp.
– Á… đứa lớn hơn chắc là cô chị kêu lên.

Con bé bị trầy xước chân rồi. Hình như là bị xe đè lên. Lúc ấy đường chẳng có ai. Tao cùng bé em đỡ bé dậy lại phía lề đường. Tao quay lại đỗ xe vào lề.

Tao đi lại, đứa lớn ra vẻ đau đớn, nhìn tao:

– Cho cháu xin lỗi, tại xe trước giật túi nên bị quẹt vào xe chú ạ.

Tao hơi bất ngờ, nhìn 2 cô bé này đúng kiểu ngoan ngoãn con nhà gia giáo rồi.

– May không sao là được rồi. Xem chân cẳng sao rồi. Tao hỏi…
– Dạ. Nó nhìn chân tỏ ra đau đớn.

Tao ngồi xuống nhìn, con bé có vẻ ngại quay đi vì nó mặc váy ngắn kiểu xòe xòe, chân bị xước với cả chỗ cổ chân chắc là bong gân rồi. Tao cũng chơi thể thao, bóng bánh bóng chuyền từ nhỏ nên nhìn phát là biết. Tao nắn vài chỗ cổ với mắt cả hỏi rồi bắt nó cố di chuyển:

– Cố đẩy ngón chân chú xem nào.
– Á… nó vẫn kêu. Con em thì mặt tỏ ra lo lắng…
– Bong gân rồi, còn chầy xước ra thì không lo lắm. Nhưng chắc vẫn phải đi chụp.
– Không sao đâu ạ. Chú cho con mượn điện thoại được không. Điện thoại con bị giật mấy rồi.
– Ừ. Tao đưa đt mở pass cho con bé.

Nó bấm số chắc gọi người nhà:

– Mẹ ạ, con với em bị giật túi ở đường xx.
– Không sao ạ, con bị đau chân chút thôi.
– Vâng ạ.
– Con cảm ơn chú. Mẹ con ra giờ. Chú đi đi ạ. Nó trả đt cho tao.

Tao cũng ậm ừ, nhưng thật sự lúc ấy cũng hơn 11h đêm rồi, tao cũng không an tâm lắm. Nghĩ thế nào tao bấm lại sdt nó vừa gọi đi ra 1 lát.

– Em chào chị. Bé vừa mượn số em…
– Em là…

Tao trình bày sự việc và tình hình cho mẹ bé, bảo chân tay cũng không sao. Nên giờ có ra cũng không làm gì tiện tao xin địa chỉ rồi chở 2 bé về. Tao cũng giọng người lớn tử tế, xong mẹ bé bảo đưa máy cho con gái lớn. Nó gật gà thế nào rồi cũng ok. 2 Đứa lên xe. Xong tao nhìn quanh xong cũng nhờ được 1 thanh niên đi ngang cho con xe đạp điện lên thùng. 2 Đứa lên xe tao nổ máy…

Chương trước Chương tiếp
Loading...