Chén gái cơ quan, chơi bồ thằng bạn

Chương 16



Phần 16

Tao quay sang thì tự dưng 1 bé đứng sững đang nhìn tao:

– Ơ anh?

Tao đứng hình… em bồ boss cũng ở tập cùng chỗ con bé. Vẫn khuôn mặt đó, ánh mắt đó… Em hỏi tao tiếp khi tao còn chưa kịp nói gì.

– Sao anh lại ở đây?

Con bé nhà tao đi lại nhìn tao và em bồ lạ lẫm:

– 2 Người quen nhau à.

Hình như em bồ nghĩ tao với con bé là ny nên vội chối ngay:

– À không em.
– Bồ cũng tập ở đây hả? Đây cái bé là em gái anh. Tao đỡ lời ngay cho em đỡ ngại.

Con bé khoác tay kéo nhí nhớn:

– Ghê ghê. Quen được cả chị Th cơ. Hoa khôi của CLB em đấy.
– Chị quen ông anh hủi của em kiểu gì đấy. Phước cho ổng ghê ha. Nó quay sang nói với em bồ.
– Mày nghĩ anh mày không quen được gái xinh bao giờ á.
– Thôi đê chắc là đi đâu thấy xinh lại làm quen chứ gì.

Tao nhìn em bồ, em cười nhẹ nhàng. Em vẫn vậy, hôm nay em mặc bộ đồ này nhìn em đúng như kiểu thiên thần vậy. Chắc cô trưởng CLB gọi mọi người tập trung, con bé vội vàng chuẩn bị bỏ tao lại đi mất. Tao hỏi em:

– Em cũng tập ở đây hả.
– Dạ. Trùng hợp quá ạ. Em không nghĩ lại gặp được anh.
– Gì đâu mà không nghĩ. Muốn gặp thì gặp chứ sao.
– À thì…
– Thôi anh ngồi chơi nhé. Em lại với mọi người đã.
– Ok em đi đi. Tao nhìn em cười.

Em chạy ra cùng mọi người, tao như thoải mái lên 1 chút. Thế là buổi tối làm chân taxi lại không vô công rồi. Tao ngồi xuống nhìn ra phía mọi người đang tập trung chắc chuẩn bị tập duyệt. Tao nhìn em bồ, ở đây cũng có nhiều bạn khá xinh dù tao chưa nhìn kỹ. Nhưng đúng thật, em bồ nổi trội hẳn lên, mặc bộ này lộ tay và chân em trắng quá… Tao để ý thằng quay phim cứ nhìn em chằm chằm. Tao mỉm cười…

8h pm. Mọi người bắt đầu diễn, nhạc lên tiếng điều chỉnh của giáo viên và các thứ làm tao hơi đau đầu, tao rút điện thoại ra nhìn. Chả có tin nhắn nào cả. Tao nhắn cho em T:

– Em ăn chưa?

Không thấy em hồi đáp. Tao nhìn lên thì thấy các em đang múa, em đưa mắt nhìn về phía con bé. Bình thường ở nhà thế thôi chứ nó rất khéo và ngoan, đúng kiểu tư chất leader phết, rồi tao nhìn 1 vòng tìm kiếm em bồ. Em kia rồi, tao nhìn theo từng động tác của em, bỗng 1 giây tao chạm phải ánh mắt của em nhìn về phái tao khi em di chuyển lại hướng tao. Tao ngại ngùng nhìn vào điện thoại, 2s sau tao ngẩng lên thì em nhìn tao cười 1 cái. Ôi nụ cười…

Ting ting… Em T rep:

– Dạ em ăn rồi anh ạ. Em vừa về nhà tắm giặt xong e với mẹ lại lên viện.
– Ừ em mệt lắm không?
– Dạ 1 chút thôi anh. Mai chắc có đứa em họ em qua rồi em thu xếp ngày kia em lên đi làm ấy.
– Anh bảo em cứ lo xong việc đi mà. Lên sớm làm gì.
– Tại em mới đi làm nghỉ nhiều không hay ấy. Ở nhà có mọi người rồi.
– Em không nghe anh à.
– Em cứ theo anh đi, không phải lo. Tao nhắn tiếp…
– Dạ để e xem tnao. Anh nghỉ sớm nhé mai còn đi làm.
– Em cũng tranh thủ đêm chợp mắt đi nhé. Thương em. Xin lỗi em vì không ở bên em được.
– Không sao mà anh. Yêu anh ♥
– Yêu em♥

Tâm trạng tao lại đi xuống, tao chả biết làm gì. Tự dưng tao suy nghĩ 1 lúc, tao ngồi dựa vào ghế mắt nhắm lại thẫn thờ.

Bịch 1 cái, con bé vỗ vai tao. Ôi cứ mải suy nghĩ kiểu đói đói mệt mệt tao ngủ quên mất.

– Có về không anh hay ngủ ở đây vậy.

Tao mở mắt con bé nhìn tao, nhìn điện thoại 10h30 pm rồi. Tao chữa thẹn:

– Khổ vừa chợp mắt tí cũng có làm gì đâu.
– Đợi em thay đồ em ra luôn.
– Thế có phải xách đồ nữa không?
– Không mọi người lấy hết rồi, anh cầm mỗi cái túi của em thôi.
– Ừ…

Nó nói xong cầm bộ đồ thể thao chạy vào phòng thay đồ, Tao nhìn ra 1 em bồ đứng cầm chai nước nhìn tao tủm tỉm cười. Chết mẹ chả nhẽ thấy bộ dạng ngủ quên của tao rồi sao. Em đi lại gần tao:

– Em về chưa?
– Em nghỉ chút thay đồ rồi về. Anh với J đi về hả?
– Ừ giờ anh về. Em đi với ai hay anh đưa về nhé.
– Dạ thôi em đi cùng xe 1 bạn tập gần chỗ em luôn.
– Có đói không? Anh giờ với J đi ăn cùng, em rủ bạn đi cùng luôn.
– Thôi ạ, e ít ăn đêm lắm. Em nhìn tao cười.
– À giữ eo hả. Thế nào gặp sau nhé. Em về cẩn thận nha.
– Anh về cẩn thận.
– Bye em…
– Bye anh…

Con bé đi ra thấy tao và em bồ tay bỏ đồ vào túi lại nói vọng ra phá hỏng bầu không khí:

– Này này, đừng có mà lấy thời cơ thành cơ hội cưa cẩm hoa khôi ở đây nhé.

Nó cầm túi đi lại gần dúi túi cho tao xong đứng bên em bồ:

– Muốn tán chị Th thì đút lót e nhiều vào em cho đi cùng em đi tập nhé.
– Chị làm sao mà dám trèo cao em. Em Bồ nói.
– Trời chị sao vậy, chị mà yêu ổng có mà phúc 3 đời nhà em luôn.

Tao và em bồ nhìn nhau, đúng là câu chuyện chỉ có 2 người hiểu nó thật là đau buồn. Nói chung con bé nói cũng đúng, với trường hợp khác thì ẻm chỉ có liệu hồn nhưng với thời điểm hiện tại thì…”thèm nhỏ dãi nhưng vẫn cất dái vào trong”…

Tạm biệt em bồ tao và con bé ra xe đi về. Lên xe tao hỏi nó ăn gì. Nó bảo đi ăn gì ấm ấm nước nước. Thế là tao với nó đi ăn bún ngan… Đi ăn kiểu nói chuyện nó cũng tâm sự nhiều cái, nào ở chuyện ở trường, chuyện yêu đương rồi cả chuyện gia đình hay bạn bè này nọ.

Lâu lắm 2 anh em tao không đi ăn cùng nhau và nói chuyện thế này, đúng là khi con người ta lớn thì càng xa nhau hơn, có nhiều niềm vui mới, nhiều cái lồn mới à quên cái quan tâm mới. Đôi khi rất cần những giây phút bình yên thế này. Ăn xong cũng gần 12h đêm tao với nó về nhà, lên phòng tao vào vệ sinh cá nhân xong ra rủ lôi lon bia ra ban công ngồi.

Ting ting…

– Anh ngủ ngon nhé. Nay bất ngờ khi gặp anh quá. Hẹn gặp anh sau ạ. Em bồ nhắn.
– Rất vui khi gặp em. Em ngủ ngon nhé…

Thật sự em bồ ngon thật, nhưng giây phút này đây lòng tao nhớ về em T, châm điếu thuốc tao hút 1 hơi thật dài… tao nghĩ mình phải làm gì.

Bạn đang đọc truyện Chén gái cơ quan, chơi bồ thằng bạn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chen-gai-co-quan-choi-bo-thang-ban/

6AM tao dậy sớm vệ sinh cá nhân các thứ thật nhanh xong rồi không quên cho lọ nước hoa vào túi, tao xuống thẳng dưới nhà. Có mỗi bố tao dậy đang ngồi ở vườn:

– Chào buổi sáng bố ạ.
– Nay đi đâu mà đi sớm vậy con?
– Con đi công tác 1 – 2 hôm ạ. Chắc ngày kia con về.
– Ừ đi cẩn thận nhé.

Chắc bố tao cũng quen với công việc của tao rồi, cả bố tao ngày xưa cũng vậy mà đi suốt còn đi nhiều hơn tao bây giờ. Tao chào bố rồi nổ máy lên đường. Tao vòng luôn qua cây xăng đổ xăng đầy bình. Tâm trạng tao tự dưng tươi mới hơn hẳn, tao vòng ra phía giải phóng rồi 1 mạch cao tốc thẳng tiến… Tao không quên nhắn tin cho boss và cho thằng Tuấn báo nghỉ để xử lý công việc.

Tầm 3 tiếng lái xe tao đã về đến huyện chỗ em ở theo địa chỉ em ghi trong Hồ sơ. Lúc ấy tầm 9h kém sáng. Tao dừng chân ở 1 cửa hàng hoa quả, mua 1 lẵng hoa quả xong rồi tạt qua 1 cửa hàng tạp hóa, mua ít sữa và vài hộp bánh xong bỏ phong bì vào. Xong xuôi tao gọi cho em T:

– Em đây. Anh không đi làm à sao gọi em giờ này?
– Em đang ở đâu á?
– Dạ em vừa lên viện tối qua về muộn vì họ cho có 1 người nên mẹ ở lại nay em vừa lên mang cháo cho bố.
– Bệnh viện huyện xxx nhỉ.
– Không anh bố em ở viện tỉnh… cơ.
– Ừ thôi thế e chăm bố đi.
– Vâng ạ.

Thôi chết mẹ đồ ngu dốt rồi. Tao dập mắt vội đi xuống hỏi bà tạp hóa thì bà bảo cách 12km. May thế đường cũng thẳng 1 mạch tao phóng nhanh chân ga tầm 9h30 đã đến. Tao lại gọi em:

– Ơi em nè, sao nay rảnh gọi em nhiều thế.
– Nhớ em quá chứ sao.
– Hic. Lần đầu gọi nói nhớ em. Em giọng vui vẻ lên 1 xíu…
– Sao có chuyện gì này, em nghe. Cứ trêu em hoài.
– Em ở đó có ai không?
– Dạ có em với bố thôi anh.
– Thế bố đang nằm ở phòng bao nhiêu, khoa nào nhỉ.
– Để làm gì anh?
– Anh đang ở cổng bệnh viện xx, anh vừa gửi xe xong. Đang ở chỗ này…
– Thật á? Thế đứng đó đợi em chút.

Em tắt phụp máy, ôi khổ thân em ra tao hỏi phòng để đi lên giờ em lại ra đón. Tao đứng đợi nhìn quanh 1 lúc thì bỗng nghe tiếng gọi:

– Anh anh…

Tao quay ra, em từ phía xa chạy lại mặt tươi cười rạng rỡ. Em như đứa trẻ con chạy lại đòi mẹ đi chợ về. Em định choàng ôm tao thì tao 2 tay xách đồ. Em ôm eo tao:

– Sao anh biết mà về được tận đây?
– Chả nhẽ anh không được biết à.
– Em bất ngờ quá.

Em rạng rỡ nói chuyện với tao, nhưng mà vẫn không giấu được 2 khóe mắt buồn đỏ, vầng mắt thâm quầng thiếu ngủ và khuôn mặt em tiều tụy đi trông thấy. Em vẫn mặc bộ đồ như hay đi làm, nhưng chân em đi dép tổ ong. Chắc ở viện đi lại cho tiện ấy, nhìn em tao thương lắm. Thật sự chả biết nói gì.

– Anh đưa đồ e xách hộ cho. Sao anh mua gì nhiều vậy?
– Thôi anh xách được, dẫn đường nào…
– Vâng ạ.
– Thế mẹ em về à?
– Vâng mẹ e về chiều e về đón mẹ lên ấy.

Em và tao đi lên phòng nơi bố em nằm, ở đây khoa bệnh nhân rồi. Ở quê nên cũng không có kiểu đông lắm như bạch mai hay việt đức. Tao nhìn quanh thì có 6 giường bệnh, bố em nằm ở trong cùng bên trái phòng. Em dẫn tao đi vào thì bố em thấy vậy bảo em ngồi dậy, tao đi lại đỡ bố em:

– Con chào chú. Chú cứ nằm nghỉ đi kệ con không sao đâu ạ.
– Khổ quá, cảm ơn cháu nhé. Ở xa thế bận rộn mà về chi cho vất vả.
– Dạ. Công việc cũng đỡ rồi không sao đâu ạ. Chú thấy trong người thế nào ạ?
– Ừ Cũng đỡ hơn rồi. Hôm qua thì hết thuốc tê nó nhức quá nhưng nay chú cũng quen dần rồi.
– Chú cố gắng ăn uống được thì mới lại sức nhanh ạ.

Tao ngồi ghế nhựa đầu giường tự nhiên nói chuyện tự nhiên với bố em, em ngồi đuôi giường nhìn tao đắm đuối. Tất nhiên với những việc như này tao không xem là ra mắt người yêu hay gì cả, tao thật sự muốn về với em thôi. Ít ra cũng cho em cảm giác quan tâm, không bị bỏ lại sau những gì đã qua.

Bạn đang đọc truyện Chén gái cơ quan, chơi bồ thằng bạn tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chen-gai-co-quan-choi-bo-thang-ban/

Tao nói chuyện 1 lúc, thì bố em đến giờ tiêm thuốc với kiểm tra, tao ra ngoài hành lang đợi thì nhìn vào thấy đúng là nằm viện phức tạp quá. Kể ra mà gần thì chuyển lên HN nằm thì nó dễ cơ bản chắc không phức tạp lắm nên bệnh viện họ không chuyển tuyến. Tao đi ra chỗ hành lang có ghế đá ngồi cho thoáng. Vừa đặt mông xuống ngồi thì có tiếng gọi:

– P. P đúng không nhỉ?

Tao quay lại thì 1 bác sĩ mặc blouse trắng đeo khẩu trang, tao ngờ ngợ. Xong bỏ khẩu trang đi lại:

– Tớ G đây, nhận ra không hả.

Ôi thì ra là con bé học cùng cấp 3 với tao, trời ạ từ đợt ra trường nó học Y Hà Nội xong cũng bẵng chỉ gặp lại 1 lần gì đó. Tao giờ nhìn cũng khác thời cấp 3 nhiều nó vẫn nhận ra.

– Ô cậu làm ở đây hả?
– Ừ tớ lấy ck ở đây xong về đây làm luôn. Cậu làm gì ở đây thế? Đi thăm bệnh ai à.
– À ừ bố bạn tớ nằm viện nên tớ về thăm. Tình cờ quá lâu lắm không gặp rồi.
– Thế hả, bố bạn ý nằm ở khoa nào? Mà bạn gì thế. Chắc bạn gái à.

Tao cười, và đột nhiên tao nghĩ ra cái gì tao hỏi:

– À tiện tớ hỏi chút.
– Ừ nói đi…
– Ở đây kiểu có phòng dịch vụ không hay là kiểu phòng hồi sức riêng không nhỉ? Tớ vừa xuống định đi hỏi mà không biết hỏi ở đâu.
– À có chứ, bệnh viện đa khoa tỉnh nào cũng có phòng hồi sức cấp cứu riêng và có phòng dịch vụ cho người mổ mà.
– Ồ tớ nghĩ chỉ có trên HN mới có. Trước c cũng làm ở Bạch Mai thì phải nhỉ?
– Ừ tớ làm xong lấy ck rồi 2 vc cũng chuyển về dưới này luôn. Ck t cũng làm bên khoa t mà.
– Thế thì khéo quá rồi. Tớ nhờ cậu hỏi xem chỗ phòng dịch vụ hoặc phòng nào chăm sóc chút giúp tớ nhé.
– Ok cậu. Tên bệnh nhân là gì nhỉ. Nằm khoa nào để t xem luôn cho.
– À vậy đợi tớ chút.

Thế là cô bạn cấp 3 cho tao số rồi đi mất bảo tao lấy thông tin gửi cho, thế là tao gọi em đọc họ tên của bố em rồi xin thông tin các thứ rồi gửi cho bạn tao. May qua có 1 phòng dịch vụ trống thế là tao đi làm thủ tục các thứ luôn. Người ta bảo cần người nhà thì may có bạn tao ở đó nên kiểu gì cũng dễ. Xong xuôi rồi thì lúc ấy tầm trưa tao nhắn em là có ăn gì không tao mua. Thế là em bảo ăn gì cũng được đợi em cho bố ăn xong rồi em ra. Tầm trưa thì bố em cũng được chuyển phòng, em cảm động lắm cảm ơn tao các thứ và cũng lạ lẫm vì sao tao lại được như thế. Đúng là hoạn nạn nơi xa có người quen vẫn tốt hơn, nhiều khi đâu phải có tiền là xong đâu.

Tao mua ít đồ ăn nhẹ cho em và tao buổi trưa ở ngoài ghế đá khi bố em chuyển phòng đồ xong xuôi cũng nghỉ ngơi. Ở phòng dịch vụ thì thoải mái có 2 người 1 phòng thôi mà sạch sẽ hơn. Kiểu có 1 cái ghế gấp cho người nhà ở cùng ấy. Tao và em ngồi bên nhau em nhẹ nhàng bảo:

– Anh mệt không? Phiền anh quá về tận đây lo cho em.
– Phiền gì đâu. Em nói vậy nghe xa lạ quá.
– Em xin lỗi, em lại rưng rưng…
– Thôi nào. Tao ôm nhẹ em vào lòng.
– Anh hiểu mà. Thôi ngoan nào… mấy nữa lên HN rồi mình nói chuyện nhé.
– Dạ. Em định mai lên mà. Thế tối nay anh lên hay mai ạ.
– Anh sao cũng được. Bên em là được này.
– Em nhớ anh lắm… nước mắt em lại lăn trên má em.

Tao ôm em vào lòng, 2 đứa ngồi mãi như vậy đúng là cảm giác thật bình yên. Lòng tao như kiểu trút được hết phiền ưu của mấy hôm nay.

Ting ting… Tin nhắn của chị L. Tao rút ra xem:

– Anh hôm nay không đi làm à?

Tao không rep, em hỏi ai thì tao bảo là tin nhắn công ty ấy mà. Em cũng hỏi qua công việc này kia tao cũng bảo không có gì. Tầm chiều chiều thì con bé em họ vào xong tao đưa em về nhà lấy đồ rồi đón mẹ em lên như dự định các thứ rồi chắc tao và em cùng về HN luôn. Về nhà em thì tao cũng nhận ra thì ở phòng e cũng có 1 bức ảnh chụp cả gia đình em ở sân rồi. Lúc ấy tao cũng chả quan tâm lắm vì gấp nên tao cũng đợi ở ngoài vì cũng có 1 mình em, tao đỗ xe ở ngoài cổng rồi ra ngoài châm điếu thuốc hút cho em vào lấy đồ. Tao chủ động nhắn lại cho chị L:

– Anh đây, nay anh nghỉ có chút công việc.
– Em không thấy anh chắc đoán anh nghỉ mà, nay em sang nhà anh trai ăn cơm.
– Thế có gì anh nhắn nhé.
– Vâng.

Chị L vẫn vậy, vẫn rất biết ý và chả bao giờ hỏi tao đi đâu làm gì, Tiếng xe máy đằng sau tự dưng dừng trước cổng. 1 người phụ nữ trung tuổi thấy có túi đồ ăn rau củ quả tao đoán là mẹ em, thấy tao chắc mẹ em lạ lắm. Tao nhanh chóng dập điếu thuốc:

– Con chào cô ạ.
– Cháu là…
– Cháu tên P, cháu là bạn của em T à.

Mẹ em bất ngờ lắm chưa kịp nói gì thì em T chạy ra:

– Mẹ về rồi ạ?

Mẹ e vẫn nhìn em và tao chưa hiểu chuyện gì em T vội nói:

– Đây là anh P bạn con làm cùng công ty ạ. Anh ấy về thăm bố ở viện xong chiều con đi cùng luôn ạ.

Mẹ em nhìn tao bảo vào nhà đi cháu.

– Dạ.

Em chạy ra kéo tao đi vào cùng, tao cũng chả biết nói gì cứ đi theo thôi. Vì thực ra đây là phát sinh chứ tao cũng chưa có ý định về nhà em chơi hay gì lắm. Em cũng lấy nước cho tao rồi ngồi cùng các thứ bảo mẹ em ít nói thôi nhưng dễ tính lắm anh đừng lo. Tao bảo nhìn mặt anh em nghĩ anh lo à…

Em và tao tủm tỉm cười nói chuyện 1 lúc thì mẹ e cũng sửa soạn xong, em thì cũng chả có gì vẫn 1 cái balo nhỏ nhỏ, tao đi ra chỗ mẹ e luôn:

– Cô để con xách đồ cho ạ.

Tao 2 tay 2 xách, chắc là đồ ăn và đồ linh tinh thôi. Và có 1 hộp đựng cơm chắc là nấu cháo hay thức ăn gì đó. Tao đi ra mở cốp lên cho vào. Tao mở cửa cho mẹ e và e ngồi đằng sau. Lên xe tao nổ máy đi đường thì mẹ e hỏi:

– 2 Đứa lát đi lên HN luôn à.
– Dạ lát cháu ngược HN thì chắc là em T lên luôn mai đỡ phải đi xe khách ạ…
– Ừ thế lát 2 đứa đi cẩn thận. Cô cảm ơn nhé, từ xa mà về thăm chú.
– Dạ không có gì ạ.

Tao thấy mẹ e có vẻ khó nói chuyện hơn với bố em. Nên tao cũng ít bắt chuyện và cũng trả lời thôi. Đến viện tao gửi xe và xách đồ, em đi cùng mẹ. Mẹ em thì đi đến hướng phòng cũ định bước qua thì em kéo lại em bảo:

– Bố nằm bên này rồi mẹ.
– Ơ là sao. Mẹ e ngạc nhiên…
– Dạ. Nãy anh P xin được cho bố sang phòng bên này nằm cho thoải mái.

Mẹ em lạ lắm quay lại nhìn tao, tao vội nói:

– Dạ, chú cũng nằm ở đây vài hôm nữa theo dõi mới được ra viện nên cháu chuyển sang bên này cho cô với em ở nhà tiện chăm sóc ạ.

Mẹ em từ đó cảm giác vui hẳn lên với tao, đi vào phòng kiểu bên này nó thoải mái hơn. Đứa em họ chào tao, tao cũng không nói gì. Tao vào ngồi 1 lát rồi cũng xin phép đi HN:

– Chú nghỉ ngơi đi ạ, cô ơi con xin phép về HN ạ.
– 2 Đứa đi cẩn thận nhé. Cô chú cảm ơn con lần nữa nhé. Đang ốm đau nên chả có quà gì cho cháu.
– Dạ không sao mà, hsau cháu về chơi thì lấy quà quê sau ạ. Tao cười…
– Con chào bố mẹ ạ.

Tao chủ động ra ngoài cho em nói chuyện với bố mẹ. Tầm 5p sau em đi ra mẹ em tiễn tao và em ra tận xe.

– 2 Đứa đi cẩn thận nhé. Mẹ em nhìn tao và em nói…
– Dạ cô yên tâm. Cô lên đi bọn con xin phép ạ.

Nói rồi tao vào lấy xe đi ra, ra em mở cửa bước lên xe tao không quên hạ kính chào mẹ em lần nữa rồi đạp ga đi thẳng. Lúc này là 18h chiều. Tao hỏi em:

– Em đỡ mệt chưa? Nhìn em tiều tụy quá.
– Chắc giờ em xấu lắm nhỉ?
– Ừ xấu lắm. Thế nên ra Hn nghỉ ngơi đi cho nó lại người. Tao trêu em…
– Ờ xấu lắm thảo nào đi tìm người khác chán e rồi chứ gì. Em xị mặt nói giọng mỉa mai tao.

Tao đúng là có tật giật mình tự dưng thấy hơi chột dạ.

– Làm gì có ai nữa. Hic không có em thì ăn chay hoài.
– Ai biết được đàn ông bọn anh. Nhưng đi đâu thì đi cứ biết đường về với em là được.

Tao nghe xong câu này đúng là mát lòng mát dạ, chắc vì em cũng hiểu được công việc đi đây tiếp khách này nọ không tránh được lúc thế này thế kia. Nhưng suy cho cùng, đúng là bên người mình có tình cảm vẫn là thích nhất. Tao cầm tay em, em nhìn tao âu yếm.

– Em chợp mắt chút chút đi, sắp vào cao tốc rồi. Tới nơi anh gọi.
– Dạ vậy anh đi cẩn thận nhé.

Nói rồi em nhẹ nhàng nghiêng đầu ngủ tầm vài phút đã ngủ rồi chắc do em mệt lắm. Thức đêm hôm ở cái phòng viện ấy tao ở có vài tiếng đã điên người lên rồi.

Ting ting… có tin nhắn của nhóm, có tin nhắn của cả chị L:

– Anh nhớ ăn uống nghỉ ngơi nhé. Em nay ở lại bên này bé không chịu về. Mai có lên công ty thì gặp nhau sau nhé.
– Ok em. Em nghỉ ngơi nhé. Có gì anh nhắn.
– Yêu P.

Nhìn em đang ngủ say bên cạnh, chị L thì như vậy. Tao thật sự chả biết làm gì nữa. Thở dài 1 cái, thôi cứ đến đâu thì đến. Tao tăng điều hòa lên 1 chút sợ e lạnh rồi thẳng tiến về HN…

Đêm này lại một đêm…

Chương trước Chương tiếp
Loading...