Chị Nguyệt
Chương 3
Sau đó, mỗi ngày tôi nhắn một tin “Chúc chị một ngày vui vẻ!” Vào khoảng thời gian chị uống café, có thể chị cũng đã nhận bông hoa mà tôi vẫn gửi mỗi sáng. Chiều thứ bảy, tôi cũng gọi điện cho chị, sau câu hỏi thăm, tôi chỉ nói một câu “Em đợi chị trước cửa nhà hát” rồi không cho chị phản ứng, tôi tắt máy.
Chiều thứ bảy, tôi đóng một bộ vest đen, trong mặc chiếc chemise trắng không cổ thả hai cúc trên. Tôi rất tự tin với vẻ ngoài của mình, các cô gái và cả những chị đều phải liếc mắt nhìn và không ít ánh mắt lả lơi không rời, khi tôi đang đi đi lại lại trên bậc thềm, ánh mắt hướng ra ngoài đợi chị. Sát giờ biểu diễn, bên ngoài đã gần như không còn ai, tôi càng sốt ruột và đã nghĩ bị leo cây, thì có tiếng nói khẽ vang bên tai.
– Vào đi.
Tôi quay lại, không nín được bật cười to vui vẻ khi nhìn thấy chị.
– Chị định đi họp hội đồng quản trị à?
Chị vẫn mặc bộ đồ công sở như thường ngày, chỉ có thêm chút trang điểm trên mặt và mùi nước hoa thơm ngát. Chị mặt hơi đỏ lên, ánh mắt trừng nhìn tôi, rồi quay người bước về hướng cửa.
Buổi hòa nhạc thực sự hay, hôm nay là buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao với CHLB Đức, các bản giao hưởng kinh điển của Beethoven, Mozart, Bach, Vivaldi, Carl Orff… được diễn tấu bởi cả dàn nhạc giao hưởng Việt Nam và Đức. Tôi đắm chìm trong giai điệu từ tuyệt vọng rồi òa lên hạnh phúc của bản giao hưởng số năm, rồi lại chìm vào nặng nề của Bạch, sau đó chìm trong những hồi ức của bản “khúc nhạc chiều” của Mozart. Tôi quên mất không gian xung quanh, cũng quên mất chị Nguyệt ngồi bên đang quan sát những biểu cảm trên mặt của tôi. Những cảm xúc đến từ bản nhạc, trong đó có cả những cảm xúc thời thơ ấu của tôi, khi mà những bản nhạc được cô Duyên, cô ruột của tôi, nghe mỗi ngày từ cái máy đĩa chổi than đã theo thấm vào máu tôi từ khi thơ ấu.
Buổi biểu diễn không dài, chỉ vỏn vẹn trong hai tiếng, tôi vẫn đắm chìm trong cảm xúc khi buổi biểu diễn ngừng lại, tôi chỉ trở lại khi chị Nguyệt lay vào tôi và xung quanh đã không còn ai. Tôi vẫn còn cảm giác ngơ ngác khi theo chị Nguyệt ra đến ngoài. Không khí mát mẻ của đêm cuối hè, cùng tiếng còi tiếng xe mới làm tôi thực sự tỉnh táo lại, hít một hơi sâu không khí đầy mùi khói xe, tôi mới trở lại thế giới đầy bụi bặm trần tục.
– Xin lỗi. Em không kìm được cảm xúc.
Ngừng một tẹo.
– Mình đi ăn chị nhé.
Rồi cũng không đợi chị tỏ thái độ, tôi đi xuống đường vẫy cái taxi, rồi mở cửa đẩy chị vào trong xe và chui vào theo chị. Tôi tự nhiên thèm ăn một bát phở thật nóng để những giọt mồ hôi đẩy ra những cảm xúc vẫn còn trong tôi. Đọc tên quán phở cho người lái xe, tôi dựa vào cửa nhìn ra ngoài phố. Đã qua hơn mười giờ, những phố xá vẫn nhộn nhịp những chiếc xe máy, có người đang vội vã cắm cúi lao đi để nhanh về nhà, có những đôi nam nữ đi thật chậm như để kéo dài thời gian bên nhau, có những người quét rác đang cặm cụi đẩy những chiếc xe rác, rồi lại miệt mài quơ những nhát chổi làm cuốn lên những đám bui mặc sự phàn nàn của người đi đường. Tôi chợt lóe lên và hét người lái xe dừng xe, tôi mở cửa lao ra ngoài và chạy đến cửa hàng quần áo đang chuẩn bị đóng cửa, để cô bé bán hàng dừng đóng cửa lại và rồi giục tôi nhanh lên.
Tôi quay lại xe, nói người taxi đợi một lát, rồi kéo tay chị Nguyệt ra khỏi xe trước đôi mắt ngạc nhiên không hiểu của chị. Kéo chị vào cửa hàng quần áo, tôi nói với cô bé bán hàng.
– Chọn cho chị của anh một bộ váy thoải mái.
Chị Nguyệt vùng tay ra khỏi tay tôi, vùng vằng đi ra cửa, tôi nhanh tay tóm lại tay, chỉ mấy bộ váy trên mắc để cô bé bán hàng lấy xuống, rồi đẩy chị vào phòng thay quần áo. Chị lại vùng người, đẩy tôi ra và chạy ra ngoài. Ánh mắt chị đã thật sự giận dữ. Tôi lại kéo tay chị lại, rồi kề sát tai chị gằn giọng.
– Chị mà còn vùng chạy là em sẽ tự cưỡng ép chị thay váy đấy. Ngoan!
Có lẽ thái độ bá đạo của tôi và ánh mắt ngạc nhiên của cô bé bán hàng, chị đành quay lại phòng. Tôi ra hiệu cho cô bé bán hàng cầm váy vào theo, còn mình thì đi ra cửa. Một lát sau, nghe tiếng cô bé bán hàng gọi, tôi mới quay lại. Chị Nguyệt đang mặc một cái váy dài đến ngang gối, hở vai màu trắng có những bông hoa li ti, cổ váy tròn kín đáo che lên tận cổ. Tuy hơi thất vọng vì chị không trọn cái váy cổ xẻ trái tim, nhưng tôi cũng tương đối hài lòng vì chị trông trẻ hơn rất nhiều so với bộ váy văn phòng chị mặc. Chỉ là chiếc giày đến vuông của chị không phù hợp lắm, nhìn xung quanh lên kệ, tôi chỉ đôi giày gót nhọn màu be sáng.
– Em lấy cho anh đôi giày kia để chị ấy thử.
Chị định từ chối, tôi lại trợn mắt lên. Đôi giày cao gót làm cho chị trông thanh thoát hơn, cũng làm chị trông mềm mại hơn rất nhiều. Tôi hài lòng, yêu cầu cô bán hàng gói lại bộ quần áo cũ của chị, rồi thanh toán. Chị có vẻ cam chịu, sau mấy lần định nói lại nhận được cái lừ mắt của tôi.
Xách chiếc túi của chị, chúng tôi quay lại xe. Tôi cũng không nói thêm cầu nào cho đến khi đến quán phở.
– Định hỏi chị ăn gì cho có vẻ lịch sự, nhưng mà giờ này chắc chẳng còn quán ăn nào mở cửa. Với lại em tự nhiên thèm bát phở nóng, đánh ủy khuất chị vậy. Chị muốn ăn phở gì?
– Gì cũng được.
Chị vẫn có vẻ hơi dỗi, sẵng giọng nói. Tôi cũng không so đo, quay lại kêu hai bát phở, cho chị một bát phở chín và tôi một bát chín gầu.
– Ăn chín cho sạch dù có lẽ phở tái ngon hơn.
Tôi cũng giải thích nhanh với chị. Rồi tập trung vào ăn bát phở của mình, cũng kệ hình tượng, tôi ăn ngấu nghiến bát phở mặc mồ hôi đang tuôn ra, sau đó lại gọi thêm một bát nữa dưới cái nhìn ngạc nhiên của chị.
– Em hơi đói, trưa nay không kịp ăn. Với lại, ăn phở nóng giúp toát mồ hôi, giải tỏa cảm xúc.
Tôi giải thích nhanh trước khi cắm mặt vào bát phở thứ hai. Có lẽ chị đói, có lẽ chị cũng bị kích thích do thái độ ăn như sắp chết của tôi chị cũng ăn hết bát phở và gần hết nước.
– Sảng khoái. Em trở lại làm người rồi.
Tôi thở ra một hơi dài khoan khoái. Rồi nở một nụ cười thật tươi nhìn chị, chị cũng từ từ nhoẻn miệng cười, rồi không ngừng nữa bật ra tiếng cười nắc nẻ. Tôi cũng cười phá lên cùng chị, mặc kệ những ánh mắt ở bàn bên cạnh. Sau trận cười sảng khoái, tôi và chị cùng đứng dậy.
– Phở rất ngon, rất sảng khoái. Bà chủ, cảm ơn!
Tôi nói với bà chủ đang nhễ nhại mồ hôi, đang luôn tay làm phở cho khách, thả tờ hai trăm vào cái hộp và bước đi mà không chờ tiền thừa.
– Này… chị về nhà bây giờ à? Có muốn cùng em uống chút gì đó không.
Tôi vừa nói vừa cởi cái áo vest, chiếc áo chemise bên trong đã thấm đẫm mồ hôi, dính chặt vào người. Chị chợt ngây người nhìn vào cơ thể tôi đang gần như lộ ra hoàn toàn dưới lớp áo dính sát vào da, rồi lại đỏ mặt len lén quay đi.
– Giờ này về ngủ thì hơi sớm, xem tivi thì quá nhàm chán, ngày mai lại Chủ nhật. Em đi quán bar làm mấy ly đây. Chị có muốn đi không?
Tôi nhìn chị, ánh mắt mong chờ. Chị nhìn trước nhìn sau, rồi cuối cùng khẽ “Ừ” một tiếng khe khẽ. Vẫy chiếc taxi, đọc địa chỉ quán Bar.
Quán bar này nằm hơi sâu trong ngõ, nhưng khuôn viên quán rất rộng, khách đa phần là người nước ngoài, có cả ban nhạc sống Philippine phục vụ. Tôi thích quán này, vì nó không quá ồn ào, xô bồ như những quán khác và ông chủ là người nước ngoài lấy vợ người Việt, nên quán có phong cách quán rượu nước Anh.
Quán vẫn còn náo nhiệt, ban nhạc sống đang chơi những xuất nhạc cuối cùng với những bản rock ballad, một vài người đang nhảy trên sàn, một số cô gái cave cũng đang lơ đễnh lướt qua những vị khách trong quán hy vọng sẽ có người nhìn chúng các cô. Ông chủ quán đang đứng sau quầy vừa nói chuyện phiếm, vừa mở những chai beer để lên khay cho người phục vụ, thấy tôi bước vào bèn nở một nụ cười rạng rỡ chào khách và như thường lệ là một loạt các câu đãi bôi như kiểu “Hey… tough men. Wonderful to see you here”. Giơ tay đập một cái high five khi đi ngang qua, tôi hướng đến cái bàn trong góc xa.
Sau khi ngồi kéo ghế cho chị tôi ngồi xuống, lặng yên nhìn chị đang tò mò nhìn xung quanh, rồi hỏi.
– Chị muốn uống gì? Beer hay cocktail? Cocktail nhé, ở đây có loại cocktail ngon lắm pha từ rum và nước quả ép.
– Uh, cocktail đi.
Quay người tôi vẫy người phục vụ, gọi cho chị ly cocktail, còn tôi gọi chai Jack Daniels. Sau đó lại yên lặng, trong khi chị vẫn thỉnh thoảng tò mò ngó xung quanh.
– Chị ít đi những quán bar kiểu này. Cứ nghĩ là ít phụ nữ đến quán.
– Cũng nhiều mà chị, các chị cũng có những nhu cầu giống như đàn ông.
– Nhu cầu?
– Nhu cầu được sống hết mình, nhu cầu được giao lưu, nhu cầu được giải tỏa. Mà nơi thích hợp nhất là những quán bar như thế này. Chị có nhìn thấy cô bé đang ngồi góc xa phía sau chị không?
Chị hơi quay người để nhìn.
– Cô bé đó gần như cuối tuần nào cũng đến, có khi đi cùng bạn, có khi đi một mình.
– Em có quen không?
– Không hẳn. Em có nói chuyện đôi lần, mời nhau ly rượu, em còn chẳng biết tên.
– Chỉ có vậy thôi á?
– Vâng, chỉ có vậy. Chưa đến mức thân thiết để đưa nhau lên giường, với lại cô ấy không type người của em.
Vừa lúc đó cậu phục vụ đưa đồ uống ra. Rót rượu ra ly, tôi đưa ra chạm vào cốc của chị. Rồi ngửa cổ làm đổ vào mồm, hương rượu xộc lên mũi, vị cay lan tỏa trong khoang miệng, rồi cảm giác ấm nóng từ từ lan xuống cuống họng và xuống bụng, khiến mạch máu tôi như căng ra, làm tôi khà nên một tiếng thỏa mãn. Chị cũng nhấp một ngụm ly cocktail, rồi thận trọng nuốt xuống.
– Ngon không chị?
– Ngon… ngọt, thơm, nồng. Thế nào là type người của em?
Chị lại tiếp tục tò mò.
– Nóng bỏng, ngốc nghếch, nhiệt tình…
Chị tự nhiên bật cười.
– Sao lại vậy?
– Chị thật muốn nghe.
– Ừ.
Chị gật đầu quả quyết.
– Nhiệt tình để tận hứng, nóng bỏng để khơi hứng và ngu ngốc để dễ quan hệ.
Rót thêm ly rượu, tôi lại ngửa cổ đổ hết vào miệng. Chị cũng không có biểu hiện gì khác, chỉ là có chút ngạc nhiên, chị lại đưa ly lên uống một ngụm.
– Em dễ dãi như vậy à?
– Không phải em dễ dãi, mà cả hai đều dễ dãi.
Tôi cũng lại rót một ly rượu, nhưng lần này không đổ thẳng vào miệng nữa, mà đưa lên nhấp một ngụm, rồi trầm tư nói cũng không nhìn chị.
– Quan hệ nam nữ nhiều khi cũng đơn giản ấy mà, chỉ là để cùng nhau thỏa mãn nhu cầu.
– Tại sao lại cần nóng bỏng?
Lần này tôi ngước lên nhìn chị, làm chị có chút bối rối, ánh mắt lảng đi.
– Nóng bỏng để hấp dẫn giới tính. Giống như cách động vật hấp dẫn bạn tình.
– Vậy ngu ngốc để làm gì?
– Chị biết nguyên tắc KISS không?
Chị khẽ lắc đầu.
– Đó là Keep It Simple and Stupid. Hãy nghĩ đơn giản và ngu ngốc thôi. Thỏa mãn nhu cầu đâu cần trí khôn, nó là bản năng mà.
Tôi không rõ do rượu hay do lý do nào khác, mặt chị đỏ bừng lên, ánh mắt chợt long lanh.
– Vậy… nhiệt tình để làm gì?
– Nhiệt tình để có thể làm mọi thứ cho bạn tình để bạn tình thỏa mãn và ngược lại.
Ban nhạc cũng vừa ngừng, tôi đứng dậy đi đến bên người ca sĩ đưa anh ta một tờ hai trăm nghìn và yêu cầu bài hát, bài hát tôi dành cho chị.
Khi tôi quay lại bàn, người ca sĩ cũng giới thiệu bài hát “Sau đây chúng tôi sẽ hát bài hát cuối cùng, bài hát You’re wonderful tonight theo yêu cầu của một người đàn ông tặng cho một người phụ nữ”.
Tiếng nhạc réo rắt vang lên, sau đó là giọng nam ấm cất lên lời bài hát thiết tha với đầy đủ âm hưởng và giai điệu của bài hát gốc.
– Em tặng chị bài này. Đêm nay chị rất tuyệt.
Tôi nói với chị, rồi cầm cái ly rượu cụng nhẹ vào cốc chị và ngửa cổ đổ nốt chỗ còn lại vào miệng, chị cũng nâng cốc của mình uống một ngụm rất chậm.
– Chị đã đạt đủ các yêu cầu của em.
Tôi thấy tay chị run lên, cái cốc khẽ trao đi, ánh mắt tự nhiên rực lên.
– Sao em nói vậy?
Tôi nhìn thẳng vào mắt chị, khóa ánh mắt chị lại.
– Chị thực sự nóng bỏng. Khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt long lanh hút hồn. Ngực nở, eo thon, mông tròn, chân thẳng, da trắng mịn màng. Nhất dáng, nhì da chị có đủ hai cái nhất.
Chị hơi cựa mình, bầu ngực ưỡn ra phía trước.
– Còn hai cái kia?
Giọng chị hơi run lên, làm tiếng chị hơi lạc đi.
– Cái này em chưa rõ chỉ là cảm giác theo bản năng. Ngu ngốc, có lẽ gọi là simple đi, chị phóng khoáng, không tỏ ra kênh kiệu, không giả vờ che dấu, thẳng thắn hỏi, dứt khoát gật đầu.
Hớp một ngụm rượu, tôi lại tiếp tục.
– Khi nhìn thấy chị, tim em chợt nhảy, ánh mắt không rời được chị, tự nhiên ham muốn sinh ra. Ham muốn ngày một tăng. Giờ em đang rất ham muốn, ham muốn được tận mắt nhìn ngắm cơ thể nóng bóng được che đậy dưới lớp quần áo, ham muốn được ôm lấy bầu ngực đẫy đà của chị, ham muốn được đi vào trong chị…
Dưới tác dụng của rượu, nhìn vẻ mặt ngày càng nóng bỏng của chị, nhìn bàn tay chị đang bóp chặt lấy đùi, tôi cũng tự nhiên nóng lên, bụng dưới căng ra, ánh mắt nhìn chị cũng trở nên nóng bỏng hơn, giọng nói cũng trở nên mê mang. Sự ham muốn của tôi như truyền qua chị qua giọng nói, ánh mắt, người chị càng trở lên căng thẳng, bàn tay chị bóp chặt cái cốc đến trắng bệch, cánh tay đặt trên đùi cũng gồng lên, nét mặt chị trở lên cứng nhắc, môi mím chặt.
Tôi đứng dậy chuyển chiếc ghế sang ngồi cạnh chị, một tay cầm lấy chị đang bóp chặt cái cốc khẽ vuốt ve để chị thả lỏng, tay kia nhấc cái cốc ra khỏi tay chị. Sau đó tôi đưa tay xuống, áp lên bàn tay đang nắm chặt để trên đùi chị, vuốt ve nhè nhẹ.
– Em xin lỗi vì đường đột, nhưng em cũng không che dấu lòng mình và cũng để mình không còn nuối tiếc. Quyền chủ động vẫn thuộc về chị. Nhưng em có một điều, em tin chắc sẽ làm cho chị thỏa mãn.
Tôi chỉ đơn giản nắm lấy tay chị nhẹ nhàng vuốt ve, cũng không làm thêm các tiếp xúc khác, chờ tới khi cơn kích động của chị qua đi, hai tay chị mềm ra. Tôi mới nắm lấy cả hai bàn tay ôm vào hai bàn tay mình.
– Em nghĩ mình hơi xúc động, không cho chị thời gian suy nghĩ. Hôm nay rất cảm ơn chị đã lắng nghe em nói những lời này, mà không mắng chửi. Em hy vọng chị và em vẫn sẽ bình thường sau buổi tối ngày hôm nay…
Giọng tôi cũng đã bình tĩnh trở lại, dịu dàng nói với chị.
– … em cũng không ân hận khi nói ra những lời vừa rồi, vì trước hay sau gì em cũng phải nói với chị.
Chị vẫn cúi đầu xuống, ngón tay ngọ nguậy trong lòng bàn tay tôi, rồi nó lại càng run lên trong bàn tay tôi.
– Em… nói… thật… không?
Chị cố gắng lắm mới, mới lí nhí nói ra mấy lời. Mạch máu tôi tự nhiên chạy rần rật vì sự hưng phấn.
– Thật không thể thật hơn. Chị có thấy mạch máu em vừa đột nhiên chảy rần rật không?
– Vậy… mình về nhé.
– Được. Chị chờ em một lát.
Giọng tôi không dấu được sự kích động. Buông tay chị ra, tôi nhanh chóng chạy ra quầy thanh toán. Rồi cũng không thèm để ý đến chai rượu còn đang hai phần ba, vơ lấy cái áo và cái túi giấy, tôi cầm tay chị đi nhanh ra khỏi quán. Chui vào taxi, tôi vẫn cầm bàn tay chị, bàn tay đang run rẩy ngày một mạnh. Đọc địa chỉ nhà tôi cho người lái taxi, sau đó tôi bóp chặt tay chị đặt lên đùi tôi. Suốt quãng đường về nhà tôi, tay chị không ngừng run, chị vô thức đi theo cái dắt tay của tôi.