Chị Nguyệt
Chương 47
Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, một tháng sau tôi đã nắm toàn quyền điều hành của OG, anh Quyết cũng không ra đi mà ở lại với danh nghĩa cổ đông. Việc này cũng một phần nhờ chú Khánh, hiện là cổ đông lớn của chúng tôi. Chú Khánh vốn là một trong người làm công cho ông nội tôi, sau khi ông bị tịch thu tài sản, chú Khánh là người duy nhất được ông nội tôi giao lại một số máy móc thiết bị trước khi toàn bộ bị tịch thu. Từ đó, chú bắt đầu tự sản xuất từ đó và bây giờ đã phát triển thành một doanh nghiệp hạng trung. Chú Khánh không đầu tư trực tiếp vào OG mà cùng tôi lập một liên doanh sản xuất đồ nhựa, chính vì vậy mà đến tháng thứ hai sau khi tiếp quản OG, sản phẩm mới đã được đưa ra thị trường. Cũng qua chú và cả bố tôi, OG đã hợp tác với một loạt các xưởng gia công khác để sản xuất các linh kiện, chỉ trừ một số linh kiện gia nhiệt và làm lạnh là vẫn cần nhập khẩu. Việc tôi bị đẩy lên vạch xuất phát đã phát huy hiệu quả của nó, tôi không mất nhiều thời gian để xâm nhập và thiết lập các quan hệ trong vòng tròn của tầng lớp trên.
Tôi cũng thành lập một mạng lưới quan hệ chính trị cho riêng mình thông qua bố mẹ thằng Ngọc. Đối với cô chú, tôi đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối vì sự thay đổi tích cực của thằng Ngọc, cô chú vẫn coi đây là công của tôi.
Cũng thông qua chị Nguyệt, tôi cũng thực hiện một số đầu tư vào chứng khoán và bất động sản, cũng làm cho tài sản cá nhân tăng lên, áp lực về vốn để duy trì OG trong giai đoạn đầu không trở thành gánh nặng, cũng là công cụ để tôi mở rộng năng lực sản xuất của OG. Và cũng chỉ sau ba tháng, điểm đánh giá của OG cũng đã thay đổi, việc vay vốn từ ngân hàng chuyển từ bị động sang chủ động.
Cũng chẳng cần đợi OG biến thành lớn mạnh, ngay khi bước chân vào cái vòng tròn thượng lưu, tôi bỗng nhiên lại được xã hội chú ý, chỉ vì vô tình xuất hiện bên cạnh các mấy thanh niên mà xã hội gọi là thiếu gia. Nguyên nhân cũng là do Nguyệt Anh, con gái của chú Khánh, một cô gái khá nổi trên mạng xã hội vì sự thời thượng và hào nhoáng của cuộc sống cá nhân mà cô luôn tích cực cập nhật mỗi ngày. Ngay buổi gặp mặt đầu tiên tại trang trại của chú Khánh, tôi không có mấy ấn tượng với cô gái trang điểm cầu kỳ giống như một con búp bê hơn, tôi còn không thể hình dung khuôn mặt của cô và chắc chắn sẽ không nhận ra cô nếu bỏ lớp trang điểm đi. Có lẽ do sự lạnh nhạt, có lẽ vì bề ngoài, cũng có lẽ là thái độ của tôi khác với lũ bạn của cô, mặc kệ thái độ không nóng không lạnh của tôi, cô vẫn chủ động xán lại gần. Cũng vì nể chú Khánh, một phần Nguyệt Ánh dù tỏ ra vẻ sành sỏi nhưng thực sự cô vẫn là một cô gái không rành sự đời, có thể nói là thơ ngây với xã hội, nên tôi đồng ý tháp tùng cô đến một buổi tiệc sinh nhật của một thiếu gia bạn cô.
Bữa tiệc được tổ chức tại một biệt thự tư nhân đúng nghĩa là một bữa tiệc pool party mà tôi đã từng được tham gia với vai trò là phục vụ khi còn ở nước ngoài. Vây quanh bể bơi có khoảng bốn chục người cả nam lẫn nữ, tuổi từ trên dưới hai mươi đến khoảng ba mươi. Một số cô gái mặc bikini khoe hầu hết da thịt, một số chàng trai chỉ mặc quần bơi khoe thân hình tập gym cơ bắp. Có một số cô gái là diễn viên và ca sĩ trẻ có lẽ theo một số thiếu gia cuộc vui, trong số các cô gái đó có một tôi có thể nhận ra, nằm trong danh sách mà Triều đưa tôi lựa chọn cho chiến dịch quảng cáo sản phẩm, tôi đã có thể loại được ít nhất khuôn mặt trong số đó. Mấy chàng trai cơ bắp cũng đang được mấy cô gái vây quanh, trông có vẻ khá cợt nhả, nhìn qua tôi đã có thể đoán được đó là gì.
Một ban nhạc DJ đang chơi một thứ âm nhạc giậm giật thịnh hành, làm giàn đèn xanh đỏ chớp nháy liên tục phụ họa cho một số thanh niên cởi trần cọ xát cùng với mấy cô gái cũng đang uốn éo cơ thể như thể đang có những con rắn đang bò trong người các cô. Nhìn quanh bể bơi, tôi thấy hơi nhàm chán, không khí thật không hợp với tôi lắm, đặc biệt Nguyệt Ánh đã bỏ qua thái độ thơ ngây hàng ngày, bắt đầu hòa nhập với không khí buông thả xung quanh, tôi phớt lờ cái kéo tay của cô để đi đến dãy bàn để đồ uống và thức ăn. Cái này thì tôi thích, thức ăn đều là đồ nhập khẩu và rượu beer cũng vậy có rất nhiều loại. Chọn một ít thịt nguội và rau quả tươi, tôi chọn một ly beer đen, sau đó đi về phía xa cuối bể bơi nơi đó có mấy thanh niên đang ngồi nói chuyện mà không có cô gái nào xung quanh. Không muốn mình tỏ ra khác biệt, tôi tiến đến làm quen và thái độ của mấy thanh niên khá tốt mời tôi tham gia cùng. Màn chào hỏi cũng chỉ đơn giản là giới thiệu tên để dễ xưng hô.
Ba thanh niên có lẽ khá thân thiết, vì sự thoải mái khi nói chuyện của họ và vì chủ đề chủ yếu lại xoay quanh các nhân vật trong giới thiếu gia và những cuộc vui của bọn họ, từ câu chuyện của họ tôi cũng đoán được khá khá thông tin giới này. Cũng chẳng sao, vì họ có tiền và có gia thế, tất nhiên việc ăn chơi hay sinh hoạt thế nào là của họ. Tôi cũng không quá quan tâm, thỉnh thoảng thêm vào một câu khi được hỏi, cũng đôi khi chủ động tham gia khi họ nói về đề tài mà tôi biết. Sau mấy câu chuyện, bọn họ cũng bắt đầu quan tâm đến cá nhân tôi, tôi chỉ nói cho qua là anh họ của Nguyệt Anh. Có lẽ Nguyệt Ánh cũng không quá nổi bật trong giới thiếu gia, nên mấy thanh niên sau đó cũng không chú ý đến tôi nữa.
Uống hết ly beer và ăn hết số đồ ăn trong đĩa, cũng là lúc bắt đầu tiết mục chính đó là chúc mừng sinh nhật. Chủ nhân của bữa tiệc là một thanh niên cỡ trạc tuổi tôi, khá gầy gò lụng thụng trong bộ áo vest màu đỏ sặc sỡ ve áo cài một bông hoa gắn đá lấp lánh giá trị có lẽ không nhỏ. Tôi cũng chẳng biết anh ta phát biểu nội dung gì, chỉ là những câu nói hỗn loạn hô hào việc ăn chơi hết mình để nhận được tiếng hú hét của đám đông. Có lẽ chỉ có tôi và ba anh chàng ban nãy ngồi cùng là có thái độ bình thản, khinh thường.
Sau bàn phát biểu hỗn loạn của chủ nhân là đến tiến mục quà tặng, tôi khá ngạc nhiên đề độ chịu chơi của đám thiếu gia, toàn đồ xa xỉ giá thị trường phải từ vài ngàn đô trở lên. Tôi nhún vai, tôi đến tay không với nhiệm vụ hộ tống Nguyệt Anh mà theo lời anh Thái, con trai cả của chú Khánh, là phải mang Nguyệt Anh về nhà không được để Nguyệt Anh qua đêm bên ngoài. Tôi cũng đã sốt ruột và chán, chị Nga có lẽ vẫn chưa ngủ và đang đợi tôi về.
Chị Nga đã mang thai được ba tháng, chị mang thai ở ngay tuần chúng tôi đăng ký kết hôn, khi chúng tôi vào Đà Lạt thăm bố mẹ tôi hai tuần sau khi kết hôn chị bắt đầu có những dấu hiệu ốm nghén và sau đó là nghén khủng khiếp. Gần như ăn gì là nôn ra đó, cũng may có kinh nghiệm của mẹ tôi và sự hướng dẫn của bác sĩ theo dõi nên cuối cùng sau một tuần lo lắng, chúng tôi cũng biết cách điều chỉnh để chị có cảm giác dễ chịu.
Lại nói về bác sĩ theo dõi cho chị, khi chúng tôi đến đăng ký để khám sức khỏe sinh sản thì gặp đúng chị Hoài, tôi quen chị khi chị sang làm nghiên cứu sinh và chính tôi là người giúp chị tìm nhà, làm quen và ổn định cuộc sống khi chị mới sang và khá thân thiết trong suốt hai năm chị làm nghiên cứu sinh. Thế là chị trở thành bác sĩ theo dõi cho chị Nga và cả chị Nguyệt và chị Phượng khi tôi đăng ký gói khám định kỳ cho hai chị.
Từ khi chị Nga mang thai, tôi coi như chia làm hai, nửa ngày ở công ty tôi, nửa ngày sau ở công ty chị vừa giúp chị công việc điều hành công ty, vừa làm bảo mẫu để chị Nga có thể ăn uống được. Cả nhà chỉ có tôi mới khiến chị Nga chịu ăn chịu uống, cả cô Duyên cũng không làm được, có lẽ do tâm lý chị cứ uống vào là lại nôn ra. Hàng ngày, cô Duyên và cô Hiền sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn cho chị theo đúng khẩu phần chị Hoài yêu cầu, tất cả đều được ninh nhừ và say thành nước. Hoa quả cũng được ép lấy nước, thêm một chút chanh để chị uống hàng ngày và đỡ cảm giác buồn nôn. Trên xe của tôi cũng được dọn sạch, chỉ còn lọ dầu hoa bưởi trong xe vì là mùi duy nhất khiến chị thấy dễ chịu và không có cảm giác buồn nôn, mùi dầu hoa bưởi còn được để ở nhà và ở văn phòng. Chỉ duy nhất xe của tôi là khiến chị thoải mái, nên tôi cũng kiêm luôn nhiệm vụ tài xế. Ngoài ra, tôi cũng học một khóa massage theo đề nghị của chị Hoài để hàng ngày giúp chị massage, chính vì vậy nếu tôi không ở nhà thường chị Nga sẽ không ngủ và đợi tôi về.
… Bạn đang đọc truyện Chị Nguyệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chi-nguyet/
Đã hết tiết mục khoe quà, tiếng nhạc giậm giật lại vang lên kèm theo những tiếng gào rú và tiếng cụng ly, sau đó là bắt đầu màn uốn éo thác loạn. Những bàn tay không ngần ngại thò vào trong áo của các cô gái đang uốn éo, ngay cả Nguyệt Anh cũng đang uốn éo dính lấy cơ thể một anh chàng lực lưỡng đang cởi trần và bàn tay của anh ta cũng đang đặt vào bộ ngực khá lớn của cô.
Tôi lùi lại khỏi đám đông, đi về phía chiếc bàn đồ uống và lấy một chai beer nữa, sau đó lại đi về cái bàn lúc nãy tôi ngồi, rút điện thoại nhắn cho chị Nga dặn chị cố gắng ngủ sớm kèm theo một câu âu yếm tình tứ, chị Nga nhắn lại ngay để tôi yên tâm, nhưng tôi biết chị vẫn sẽ đợi tôi. Nhìn đồng hồ cũng còn khoảng hai tiếng mới đến nửa đêm, tôi quyết tâm đợi thêm một tiếng nữa rồi sẽ cưỡng ép Nguyệt Anh ra về.
Mấy cậu thanh niên kia cũng quay lại bàn và ngồi với tôi.
– Không thoải mái à?
– Vâng, có chút không quen.
– Bọn anh cũng không quen, toàn một bọn choi choi học đòi. Nếu không có quan hệ gia đình, anh cũng không thèm đến.
Anh chàng lớn tuổi nhất nói với tôi, anh ta tên là Nhật. Tôi cười cười, đưa chai beer lên cụng với cái ly rượu của anh ta khi anh ta có ý đưa về phải tôi.
– Em chắc phải đợi lâu đấy, con bé Anh này cũng ham chơi, tí nữa bọn nó còn bay lắc cơ.
– Bay lắc?
Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Bao giờ chẳng vậy, sau khi nhảy nhót và nốc rượu, chúng nó sẽ lại dùng hàng để tiếp tục phấn khích.
Tôi buột mồm bật ra một tiếng chửi thề.
– Bọn chơi ngay ở đây à?
– Trong kia.
Anh Nhật hất đầu hướng về căn biệt thự.
– Lát nữa bọn nó sẽ kéo vào trong đó, lúc đó coi như ai muốn về thì sẽ về. Bọn anh cũng sẽ về.
Anh Nhật nói thêm có ý chỉ bảo, tôi gật đầu.
Sự thác loạn bên kia cũng bắt đầu gia tăng, không ít cô gái áo ngực đã tuột xuống, bầu vú thì bị những bàn tay nắn bóp, có không ít cơ thể đã dính chặt lấy nhau những động tác thân mật, một số đôi cũng đã biến mất vào trong nhà. Nguyệt Anh cũng dính chặt lấy anh chàng cơ bắp kia, bàn tay anh ta biến mất dưới lớp váy của cô. Tôi lắc đầu, tôi cũng quản được việc này, mà còn hy vọng cô ta có làm gì thì làm nhanh lên để tôi còn về.
– Anh tưởng em là bạn trai của Nguyệt Anh.
– Không, em được anh Thái nhờ để tháp tùng Nguyệt Anh.
– Em là nhân viên của anh Thái à?
– Không, em là người hợp tác với chú Khánh.
– À… vậy anh đoán được em là ai rồi. Thảo nào anh thấy tên em quen quen.
Anh Nhật cười cười có chút hiểu ra.
– Thế à? Em không nghĩ có người lại nhận ra em.
– Chú Khánh nhắc đến em mấy lần, anh cứ nghĩ là chú ấy đã chấm em.
Tôi cười khan một tiếng, cho dù tôi chưa có chị Nga, với tính cách tùy tiện của Nguyệt Anh cũng không thể rơi vào mắt tôi.
– Anh Thái cũng nhờ anh quản Nguyệt Anh, nhưng anh thực sự cũng bất lực, con bé quá tùy hứng. Hôm nay có chú, anh không quản nữa.
Anh Nhật cười có vẻ khoái trá, sau đó nâng cái lý của mình nhấc lên cụng với mấy người còn lại. Tôi cũng nhấp một ngụm beer nhỏ, cữ hai chai beer để lái xe về tôi luôn nghiêm khắc tuân thủ.
Sau đó câu chuyện cũng cởi mở hơn chút nhờ anh Nhật, chủ yếu về những thông tin thị trường, sau cùng tôi mới biết anh Nhật đang làm chủ một công ty môi giới chứng khoán và đầu tư thuộc gia đình anh. Và tôi cũng không ngần ngại cho anh biết về công việc của mình, sau cùng thì chúng tôi cũng trao đổi số để liên lạc.
Đám đông bên kia cũng đã vơi dần, ban nhạc DJ đã dừng những ban nhạc sàn chuyển sang thể loại nhạc gần giống như nhạc punk, nhẹ nhàng hơn chút. Anh Nhật gật đầu ra hiệu cho tôi và cũng đứng dậy để ra về, tôi quay lại phía bên kia để tìm Nguyệt Anh, không thấy cô ở đó, chắc đã vào trong nhà.
Anh Nhật cũng không rời đi mà đi theo tôi vào nhà, dưới sự hướng dẫn của anh tôi lên tầng hai, có bốn năm căn phòng đang đóng của. Tôi cũng chẳng biết Nguyệt Anh ở phòng nào, anh Nhật cũng nhún vai cười cười nhìn tôi. Chẳng còn cách nào, tôi đành phải gõ cửa từng phòng, cũng chẳng có ai trả lời hoặc ra ở cửa. Hết cách, tôi cất tiếng gọi to, cũng chẳng thấy Nguyệt Anh đâu. Sự tức giận bắt đầu dâng lên, nghĩ đến việc tôi phải tiêu phí thời gian với một cô gái tùy tiện như vậy trong khi chị Nga vẫn đang thức chờ tôi. Chẳng quản nhiều, cũng chẳng hỏi ý kiến anh Nhật, tôi đến từng phòng thử lại lần nữa, vừa gõ vừa gọi, sau đó co chân đạp tung cửa.
Có tiếng hét hoảng hốt vang lên trong phòng, tôi mặc kệ cất tiếng gọi Nguyệt Anh sau đó ngó đầu vào, có những thân thể trần trụi đang ôm riết lấy nhau mắt ngơ ngác nhìn tôi, có những tiếng chửi, cả những đồ vật được ném ra, mặc kệ tôi vẫn ngó từng khuôn mặt để tìm. Phải đến phòng thứ tư, khi đạp tung của tôi mới nhìn thấy Nguyệt Anh, một đám khoảng hơn chục người cả năm lẫn nữ đang trần trùng trục ôm lấy nhau xung quanh một cái bàn thấp để mấy lọ thủy tinh và tấm nhựa có mấy đường bột màu trắng với những ống nhựa trong vất lăn lóc. Nguyệt Anh nửa trần bộ ngực lộ ra toàn bộ đang ôm chặt lấy chàng trai lực lưỡng khi nãy, môi dính vào nhau thân thể cũng đang quằn quại dưới bàn tay của anh ta. Tôi cũng bất chấp, bước qua những tấm thân trần trụi đang ngơ ngác nhìn hoặc ngó lơ tôi tiếp tục công việc khoái hoạt của mình, đến bên Nguyệt Anh nắm lấy tay cô dứt ra khỏi người thanh niên kia.
Thần trí của Nguyệt Anh có lẽ có chút mơ hồ, hoặc tức giận vì sự hưng phấn bị cắt ngang hét lên giãy giụa khỏi tay tôi, chàng thanh niên kia sau một lúc ngỡ ngàng, cũng vươn tay lên để giằng tay tôi ra khỏi tay Nguyệt Anh.
Bàn tay của anh ta khá cứng làm tôi phải buông Nguyệt Anh ra để nắm lấy tay anh và lựa thế bóp ngược lại khiến anh ta vặn người kêu thét lên.
Sự giằng co của tôi làm các đôi còn lại cũng dừng động tác lại và ngạc nhiên nhìn chúng tôi.
Chỉ có một thanh niên cũng lực lưỡng tương tự như thanh niên tôi đang bẻ gập tay, đang ôm một cô gái trần trụi trong lòng là có phản ứng hất cô gái sang một bên, mặc kệ cái buồi đang còn nhỏng lên bóng nháy, cũng kệ cô gái đang túm chặt lấy anh ta không bằng lòng, bật dậy và nhảy đến đưa một cú đấm về phía mặt tôi.
Tôi hơi chùng người xuống, cú đấm của anh ta trượt qua đầu, thân hình của anh lao đến, tôi gồng người cùi trỏ tay trái giương lên thúc mạnh vào ngực của anh ta, nhưng quán tính của anh ta khá mạnh làm tôi cũng phải ngã theo, theo đà ngã người tay phải tôi giật mạnh một phát làm thanh niên kia rống lên đau đớn kèm theo một tiếng khục, tôi biết anh ta đã bị trật khớp vai. Tôi buông tay giật người để khỏi ngã đẽ lên Nguyệt Anh đang ngã nằm dưới đất, tránh được Nguyệt Anh làm cả lưng tôi giáng xuống sàn khá đau làm tôi phải nhăn mặt lại, còn thanh niên lao vào tôi cũng bật ra đập mạnh người xuống đất, cái chân của anh ta gạt qua người Nguyệt Anh đẩy Nguyệt Anh nhào lên người tôi. Đỡ lấy người Nguyệt Anh tôi vùng ngồi dậy rồi đẩy Nguyệt Anh về phía anh Nhật đang đứng há hốc mồm nhìn.
Lúc này tôi mới quay lại nhìn hai thanh kia, người lao vào tôi đang nằm rên hừ hừ, còn anh chàng bị gập tay thì đang ôm vai gập người vừa la vừa khóc. Khi tay tôi giữ lấy vai anh ta, anh ta hoảng sợ đạp chân lùi lại sau một chút. Tay tôi giữ chặt lấy anh ta và hét lên.
– Câm mồm!
Làm anh ta dúm lại nhưng không giãy giụa nữa, tôi nhìn bờ vai anh ta có chút nhô lên cao, cánh tay cứng ngắc bất động, sau đó đưa cả hai tay giữ chặt hai vai anh ta và đột ngột dùng sức kéo mạnh một phát theo đúng những gì tôi học được khi tham gia boxing. Anh ta rú lên một tiếng như bị chọc tiết, nước mắt lại chảy giàn giụa, nhưng cánh tay đã có thể cử động lại được. Buông tay ra, mặc kệ anh ta còn khóc tôi quay lại kiểm tra anh chàng kia, từ tư thế nằm và hơi thở phập phồng có lẽ anh ta không bị làm sao, để chắc chắn tôi vẫn ngồi xuống lật người anh ta lại. Nhưng ngay khi người anh ta mới lật một nửa, bàn tay ở dưới của anh ta cũng nắm thành nắm đấm vung lên làm tôi không tránh được, chỉ kịp co cánh tay lại để đỡ theo phản xạ, cú đấm trúng vào cánh tay làm tôi ngã người ra phía sau, nhưng chân tôi cũng thuận thế tống một phát vào bụng anh ta khiến anh ta trượt sát vào tường và gập bụng lại rên lên đau đớn.
Việc đánh nhau của tôi làm cả đám người tỉnh táo lại, đang dúm dó dồn về phía sau cái bàn nhìn tôi đầy sợ hãi. Tôi bật người làm một cú bật người santo để đứng dậy.
– Mọi người tiếp tục đi, tôi đón Nguyệt Anh về.
Nở nụ cười hiền lành nhất, tôi đi về phía cửa chỗ anh Nhật đang giữ lấy người Nguyệt Anh cũng đang sợ sệt nhìn tôi. Nhìn thân thể trần truồng của Nguyệt Anh, tôi quay người nhìn quanh để tìm cái váy cho cô, chiếc váy lẫn lộn trong đống quần áo, không bận tâm đến áo lót, tôi nhặt cái váy để mặc vào cho Nguyệt Anh sau đó kéo cô đi ra khỏi phòng. Anh Nhật cũng quay người đi theo, vừa đi vừa cười rất to.
– Thằng em được, rất dũng mãnh.
Tôi cũng cười khổ, sau vụ này chắc tôi sẽ lại có tai tiếng không nhẹ. May có anh Nhật chứng kiến, với lại người tôi đánh cũng chẳng đáng quan tâm và tôi vẫn là người nắm lý.
– Rất may có anh chứng kiến, sau này em khỏi cần phải thanh minh. Mà hẳn là cũng không phải chịu trách nhiệm để đền cửa chứ.
Anh Nhật lại cười to, vỗ vỗ vai tôi.
Nguyệt Anh khá ngoan ngoãn lên xe, khi tôi mở cửa. Anh Nhật lái một chiếc mui trần màu đen cũng rời đi ngay sau đó.
Đường đêm vắng xe, tôi phóng khá nhanh và xe hoàn toàn im lặng cho đến khi tôi đến nhà chú Khánh. Kệ Nguyệt Anh vẫn đang thất thần, tôi nhắn người giúp việc một câu rồi lại phóng xe đi.
Đúng như tôi dự đoán, chị Nga đang đọc cuốn “Người bán hàng vĩ đại” và thức đợi tôi. Tôi nhanh chóng tắm rửa và thay bộ quần áo mặc nhà. Đứng ở trong nhà tắm một lúc để đảm bảo cơ thể hết hẳn mùi lạ, tôi mới quay lại giường ngủ. Cúi xuống hôn lên môi chị, sau đó lại hôn lên cái bụng đã hơi căng lên của chị.
– Bố chào con gái yêu của bố.
– Sao anh lại chào là con gái, nếu là con trai thì sao?
– Con nói với anh rồi, là con gái.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác rất mạnh, đứa con trong bụng chị là con gái. Nụ cười nở trên môi làm khuôn mặt đã có chút tròn trịa ngời lên rạng rỡ, làm tôi không nhịn được gắn lên môi chị một nụ hôn.
– Hôm nay anh đi có vui không?
– Không, lần sau anh sẽ không tham gia kiểu tụ tập tương tự nữa, lố lăng và phiền phức.
Đặt người nằm xuống giường, với tay vặn nhỏ ngọn đèn đầu giường tôi nằm xuống cạnh chị và bắt đầu xoa lên bầu ngực đã căng to lên của chị, sau đó xoa nhè nhẹ xuống bụng của chị.
… Bạn đang đọc truyện Chị Nguyệt tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chi-nguyet/
Nhưng tôi không ngờ, sự phiền phức bắt đầu ngay ngày hôm sau, Triều đưa chiếc ipad để cho tôi xem một bài post lên mạng xã hội một bức ảnh chụp của tôi khi mới đến bữa tiệc bên cạnh là Nguyệt Ánh đang ôm lấy cánh tay tôi, bức ảnh chọn góc khá rõ tôi nhưng lại che đi khuôn mặt của Nguyệt Ánh với tiêu đề khá gợi “Một thiếu gia mới – một nhân vật bí ẩn”.
– Em tìm hiểu cho anh xem ai post cái này và tìm cách gỡ nó xuống càng nhanh càng tốt.
Tôi nhăn mặt và nói với Triều. Cô nhìn tôi cười cười, rồi đi đến trước mặt tôi nửa ngồi lên bàn làm việc.
– Cô gái này trong có vẻ khá xinh.
– Một người quen, anh được nhờ để tháp tùng.
– Anh nhìn những comments này, rất nhiều cô gái tán thưởng và ngưỡng mộ anh đấy.
– Em có ý gì?
Tôi hỏi khi thấy ánh mắt có vẻ trêu chọc của Triều. Triều bật cười, sau đó chuyển người thản nhiên ngồi vào lòng tôi.
– Em cũng ngưỡng mộ anh.
Tôi không nói gì, mà đưa tay nắm lấy bầu vú của cô ngón tay miết mạnh lên vị trí đầu vú, khiến cô ngùng hẳn tiếng cười, miệng khẽ hít một hơi. Sau lần quan hệ hôm nhập trạch văn phòng, cô rất chủ động, nên chúng tôi làm tình khá thường xuyên, hầu như mỗi tuần một lần.
Như hôm nay, tay tôi vừa bóp vú, cô đã động tình ngay, chủ động cởi cái cúc áo chemise đang mặc để tay tôi luồn ra sau cởi khóa áo ngực, sau đó cô ưỡn bầu vú để tôi ngậm lấy. Tay tôi cũng không nhàn rỗi, kéo cái khóa váy của cô, sau đó bàn tay bóp mông cô, bàn tay kia đưa vào giữa khe mông để móc vào cái lồn đã bắt đầu ướt nước của cô. Tiếng thở của cô ngày càng nặng nhọc, bàn tay đưa lên xoa vào bên vú còn lại, mông ngoáy theo ngón tay của tôi đang miết vào lồn cô. Đến khi sự hưng phấn của tôi đã lên đỉnh điểm, cái buồi đội lên dưới quần tưng tức, tôi ra hiệu để cô đứng lên, sau đó đẩy cô chống tay vào bàn, tay tôi cởi khóa quần của mình móc cái buồi ra và kéo cái quần lót của cô xuống, rồi địt vào cái lỗ lồn đang ướt nhẫy chìa ra.
Cái buồi tôi địt vào lồn cô kéo theo rất nhiều nước chảy tràn xuống bắp đùi cô, sự hưng phấn của tôi cũng ngày một tăng, người Triều của nằm gục trên bàn làm việc miệng phát ra những tiếng rên hỗn loạn. Sau đó, người cô cứng lên đón nhận lần cao trào thứ nhất, những cái co bóp trong lồn cô cũng làm sự hưng phấn của tôi tăng lên ngùn ngụt, tôi tiếp tục địt vào lồn cô, những cái địt nhanh mạnh không làm sự hưng phấn của cô giảm xuống mà lại tiếp tục trào lên ngày một dữ dội, những tiếng rên biến thành tiếng “Ư… ư…” không ngớt, một bàn tay cô tóm chặt lấy mép bàn, bàn tay khác đang cạo xuống mặt xòa xào. Khi tôi đạt đỉnh, cứng người dập một cái thật mạnh sau đó ưỡn cong mông phóng vào lồn cô thì người cô cũng run lên bần bật đập xuống mặt bàn, hai chân hết co vào lại duỗi ra làm tôi phải gồng người đỡ lấy vai cô để cô không đập xuống bàn.
Con khoái cảm của tôi rút đi, người cô mềm nhũn nằm vắt nửa người trên mặt bàn, những dòng nước chảy ướt hai chân vẫn tiếp tục chảy xuống. Tôi đứng thẳng người, lấy tờ giấy ướt lau sạch buồi và bẹn của mình, sau đó lại lau hai đùi cho cô, rồi bế cô lên đi vào phòng ngủ để cô nằm xuống giường. Thường cô sẽ mất khoảng nửa tiếng để tỉnh táo lại. Đắp cho cô cái chăn mỏng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang nhắm nghiền của cô tôi mới đi ra phòng làm việc.
Đọc lại một lần kế hoạch phát triển sản phẩm mới của thằng Cảnh mới gửi, tôi đánh dấu đồng ý và ký tên vào đó. Thằng Cảnh bây giờ phụ trách việc phát triển sản phẩm mới, đội của nó bây giờ đã phát triển gấp đôi, mặc dù về danh nghĩa Cảnh vẫn làm việc dưới Triều, nhưng công việc của nó khá độc lập. Nó và Nhung cũng đã đăng ký kết hôn, Nhung nghỉ việc ở quê và chuyển hẳn lên Hà Nội để chăm sóc cho bố thằng Cảnh. Bố của Ngọc cũng đã can thiệp để Nhung đi dạy bắt đầu từ năm học mới. Sức khỏe của bố nó cải thiện hơn rất nhiều dù vẫn phải phụ thuộc vào máy, nhưng không cần chạy liên tục nữa. Nên thằng Cảnh cũng yên tâm và nó vẫn là nó, làm việc gì cũng suy xét mọi khía cạnh.
Đang xem nốt mấy tài liệu trước khi sang chỗ chị Nga thì tôi đột nhiên nhận được điện thoại của anh Thái, qua lời anh giải thích Nguyệt Anh từ hôm qua đến giờ có thái độ rất lạ và đóng cửa ở lì trong phòng, anh hỏi tôi về những gì xảy ra hôm qua, tôi cũng không dấu nói chi tiết với anh.
– Con bé này càng ngày càng khó bảo, cũng tại cả nhà chiều nó từ bé.
Tôi thở dài, thật ra vấn đề không phải là chiều, mà là Nguyệt Anh sống khá vô vị và không có mục đích, sự buông thả cũng chỉ là cách mà cô phát tiết.
– Theo em, anh nên cho Nguyệt Anh tham gia vào công việc của gia đình, đừng để cô ấy không biết dùng thời gian vào việc gì và cũng đừng giữ cô ấy trong lồng, để cô ấy va chạm với xã hội cũng là điều sẽ có ích với cô ấy.
– Anh đã đưa nó đi theo đấy chứ, nhưng nó có làm được gì đâu.
– Thôi được rồi, để em thử chạy qua xem thế nào.
Tôi cũng không tranh cãi, cái gì cần nói tôi đã nói rồi.
Đi vào trong phòng, Triều cũng đã ngồi dậy đang chỉnh trang lại quần áo, thái độ của cô đã trở lại bình tĩnh chỉ là trên mặt vẫn không dấu hết nét ửng đỏ của sự thỏa mãn.
– Anh phải đi có chút việc, kế hoạch của Cảnh anh đã đồng ý. Em phối hợp với cậu ta để cùng chạy chương trình nhé.
Tôi nhắn với cô rồi vội vã đi luôn.