Chị Nguyệt
Chương 6
Đi đôi giày thể thao, xuống thang máy và bắt đầu chạy đến câu lạc bộ boxing. Đã hơn một tuần tôi không tập rồi. Tập một mình hơn tiếng đồng hồ, cơ thể tôi cũng hết sức, tôi quyết định dừng không tập đối kháng nữa, giờ vẫn còn sớm, chưa có ai đến. Đưa cho thằng em trực ở câu lạc bộ tờ một trăm, vì nó mở cửa sớm cho tôi, tôi thay đôi giày chạy và đi về nhà. Mất gần một tiếng tôi mới lững thững đi bộ đến khu chung cư nhà tôi…
Vứt cái túi xuống, tôi ngồi xuống quán nước chè khi chú Quân vẫy tay với tôi, gọi một cốc trà đá và ngồi vào cái ghế chú Quân đẩy cho.
– Vẫn nguyên tắc cũ, ai thua thì thanh toán tiền nước.
– Vâng. Hôm nay chơi hai ván thôi chú nhé, cháu có việc bận.
– Mày lại bận với cô gái đêm qua chứ gì?
Cô Năm chêm vào và đặt cốc chè lên cái ghế nhựa thấp cho tôi. Tôi không trả lời cô, vẫn lúi húi xếp quân cờ.
– Mày xem giúp anh Vĩ kiếm vợ, chứ cô lo lắm.
Đẩy quân cờ, tôi cầm cốc nước chè lên hớp một ngụm, vị chè xít vào cổ.
– Thế con bé cháu giới thiệu hôm trước sao rồi.
– Oài… Con bé kia nó chê thằng Vĩ.
– Chú để ý con xe kìa… Chê cái gì ạ?
Tôi vừa nhắc chú Quân vừa nói chuyện với cô Năm.
– Anh Vĩ có gì mà chê, chỉ hơi nhút nhát chút. Công việc ổn định, con út trong nhà, không lo nhà cửa.
– Cô biết đâu, cô hỏi thằng Vĩ nó bảo vậy.
– Để lúc nào cháu hỏi anh Vĩ… Vâng, chú đi lại đi.
Chú Quân lại đi lại, xung quanh chú là các ông bạn tổ hưu đang cãi nhau ỏm tỏi, bên cạnh tôi chỉ có cô Năm, nhưng mà vấn đề cô quan tâm là việc lấy vợ của anh Vĩ…
– Cô phải bảo anh Vĩ, mục tiêu là gì? Là lấy vợ, đúng không? Vậy quan tâm gì đến những việc khác, tìm đủ mọi cách để lấy, sau này về đối xử tốt với người ta là được… Lấy vợ cũng như đánh giặc ấy, cốt đánh thắng, chứ ai quan tâm thắng bằng cách nào. Đúng không chú Quân?
– Uh… đúng. Cái gì cũng như đánh giặc, Chú đánh từ biên giới phía Bắc, sang biên giới Tây Nam sợ gì chứ… Khoan, chú nhầm, để chú đi lại. Các ông đừng bàn được không, càng bàn càng rối.
Kệ các chú đang cãi nhau ỏm tỏi, tôi uống một ngụm nước chè, rồi quay sang cô Năm đang ưu tư.
– Nếu cô thực sự muốn có con dâu, cháu bố trí cho đi xem mắt, bao giờ cô đồng ý, sẽ có cách ép anh Vĩ.
– Được… cô phải ra tay thôi, chứ thằng Vĩ không trông chờ được.
Rồi cô lại rỉ vào tai tôi.
– Con bé tầng tám, nó lại tìm cháu đấy. Hôm trước cô vừa mắng cho.
– Kệ cô ấy đi.
Con bé tầng tám là cô gái mà tôi đã ngủ một lần, khá xinh và có bộ ngực thật to, tôi cũng không ngờ là nhà lại ở cùng khu. Một cô gái có đáp ứng đủ các điều kiện của tôi, chỉ là sau đêm đó cô quên mất những gì chúng tôi giao ước với nhau.
– Chú ơi! Hết cờ rồi hay là đánh ván khác.
Sau mấy nước hoãn, chú Quân phải đầu hàng. Tôi mới chuyển về đây được sáu tháng, sau khi từ nước ngoài trở về, tôi cũng chỉ đủ tiền mua căn hộ chỉ có một phòng ngủ và một chiếc motor. Chú Quân là người tôi quen đầu tiên, do tôi cũng mê cờ tướng, trình độ cờ của chú phải nói là rất thấp, nhưng lại mê cờ điên cuồng, chú có thể chơi cờ cả ngày bất cứ lúc nào. Và đặc biệt chú có một bộ sưu tập cờ rất tuyệt, đủ loại từ đồng, sứ, gốm, sừng, gỗ, đa phần đều là những bộ có tuổi đời rất cao. Và chơi với chú, nói thật là rất thư giãn vì sự hào sảng của chú, đam mê nhưng không cố chấp.
Từ chú Quân, tôi quen hết các chú ở tổ hưu tại khu và cả cô Năm do chú Quân hay ngồi đây đánh cờ. Cô Năm là trung tâm thông tin của cả khu, không chuyện gì của mọi người mà cô không biết, đây cũng là điều tôi không thích, mọi người trong đó có cả tôi.
Ván thứ hai cũng nhanh kết thúc, do tôi thua, thường thì tôi thua cũng khá kín đáo, chỉ có chú và tôi biết, có lẽ như vậy nên chú thích chơi cờ với tôi. Tôi dù mê cờ, nhưng chủ yếu là để thư giãn.
Xách cái túi đứng dậy, sau khi nhận lời hứa với cô Năm và lời hẹn uống rượu với chú Quân. Tôi tạt qua của hàng hoa, mua một bông hoa hồng đỏ.
– Cái gì nhất cũng chỉ có một. Chị quên nguyên tắc này của em rồi à?
Tôi nói với chị Hoa, khi chị cố nài nỉ tôi mua một bó.
– Mua mở hàng cho chị, để chị may mắn cả ngày đi… mà.
Chị kéo lấy cánh tay tôi, nũng nịu.
– Oài… em bảo chị bao nhiêu lần rồi, như vậy chưa đủ quyến rũ. Không lay động được em đâu.
– Thế nào mới đủ?
– Thế này nhé… Khi chị nũng nịu, nó đã không hợp với chị rồi, nó quá trẻ con. Chị lắc tay như vậy, bao nhiêu hứng thú nó bay hết, quá mạnh. Ánh mắt đưa tình của chị, không có đam mê, nó quá thuần khiết.
– Vậy phải như thế nào?
– Chị lắc tay nhẹ thôi, chỉ để người ta chú ý đến cánh tay, khi người ta chú ý rồi, chị phải làm cho người ta hứng thú. Đàn ông hứng thú cái gì? Vú. Như thế này, nhẹ thế thôi, chị chạm vú vào cánh tay, thế… nhưng nhớ là nguyên tắc “ba giây” nhé. Giây đầu chạm, giây hai đè, giây thứ ba rời đi. Khi người đàn ông đã hứng thú, chị liếc mắt đưa tình, lại ba giây. Giây đầu liếc thẳng vào mắt người ta, dừng lại một giây, sau đó rời đi, khi rời mắt chị đừng rời đi quá nhanh, mà quét từ trên mắt xuống đến môi. Chị không cần phải dùng tiếng nói. Sau đó lại chạm vào tay, tiếp tục chạm vú ba giây, sau đó lại liếc. Khoảng ba đến năm cái chạm như thế, chị chuyển sang năm giây, sau đó không thêm nữa, chỉ vậy là đủ. Chị không được tỏ hứng thú trước.
– Em làm chị hứng thú rồi này.
– Haizzz… đã nói với chị bao nhiêu lần rồi, đừng hứng thú trước. Như vậy, chị sẽ luôn là người thua cuộc. Lại càng đừng nói ra, người phụ nữ có đặc quyền là không cần nói ra, trừ khi ở trên giường.
– Hahahah… nói chuyện với em rất thích. Mà này, em không thấy chị quyến rũ à?
– Chị quyến rũ. Chị có làn da rất đẹp, trắng, mịn màng. Nhưng mà chị lại che nó đi, bỏ phấn trang điểm đi, chị sợ nếp nhăn đúng không? Vậy hãy chăm sóc nó hàng ngày, thật chăm chút. Mắt chị cũng đẹp, rất thuần khiết, nhưng chị lại viền nó đen xì, lông mi chị không ngắn, vậy không cần phải trang điểm mắt. Chị chỉ cần chút son môi, nó là tín hiệu hơn là làm đẹp, chút son môi nói rằng chị muốn hấp dẫn đàn ông.
– Khuôn mặt chị không đẹp.
– Ai bảo chị vậy. Mặt chị không xuất sắc, nhưng ưa nhìn, không để người ta say mê, nhưng không làm người ta chán. Vậy là đủ rồi, chị chỉ cần làm người khác chú ý là được, sau đó cho người ta thấy sự quyến rũ của chị.
– Làm sao để người ta chú ý.
– Duy nhất. Duy nhất chứ không phải nổi bật nhé. Đơn giản thế này, giữa một vườn hồng, nếu chị là bông cứt lợn, vậy chị là duy nhất.
– Cấm ví chị với bông hoa cứt lợn. Làm sao để thành duy nhất.
– Ha… ha… ha… Nếu chị đi với đám bạn, nếu mọi người đều trang điểm đậm, chị trang điểm nhẹ, chị sẽ là duy nhất, nếu đám bạn chị ăn mặc hở hang, chị chỉ cần kín đáo hơn một chút. Nhưng quan trọng nhất là chị phải luôn tự tin, nhớ là duy nhất, chứ không phải nhất. Hôm nay tới đây thôi, muốn làm tốt phải thực hành. Em về đây.
– Uh…
Chị Hoa cũng không chú ý khi tôi rời của hàng của chị, có lẽ đang ngẫm nghĩ lời nói của tôi.