Chị ơi… Anh yêu em!

Chương 15



Phần 15

Chẳng hiểu sao lúc đó mình tính phóng ngay lên Đà Lạt (Đã có lần khùng khùng nửa đêm mình chạy một mình lên Đà Lạt ăn sáng uống cafe rồi về ). Mình muốn rũ bỏ mọi thứ, bỏ lại chị, bỏ lại Sài Gòn đầy rẫy sự giả dối, lừa lọc..

Chạy đến Thanh Đa thì mình quay đầu xe lại, chạy như điên trở lại. Có cái gì đó nó thức tỉnh mình, giằng xé, day dứt trong suy nghĩ của mình. Chị đang đau đớn như thế, cô đơn và sợ hãi như thế, mệt mỏi như thế. Tại sao mình lại bỏ rơi chị chứ, mình đã từng biết bao nhiêu lần hứa sẽ không rời xa chị dù bất cứ giá nào. Chính lúc này là lúc chị cần mình hơn bao giờ hết cơ mà. Hơn hết, tình cảm của mình lớn hơn cái sự căm ghét tức thời kia rất nhiều, rất rất nhiều. Tự nhiên mình cảm thấy thương chị vô hạn. Dù chị có làm gì mình, tàn độc ntn đi nữa, mình vẫn coi đó là quyền của chị, chị được phép làm thế, bởi vì, bởi vì mình thuộc về chị từ rất lâu rồi…

Chị chưa về vì còn phải nằm hồi sức. Mình biết vậy bèn ra ngoài cổng ngồi chờ, hình như là hơn 2 tiếng sau thì chị ra, bịt khẩu trang nhưng mình vẫn nhận ra ( Dù chị có trùm kín người đi nữa.. ). Chị thấy mình đi tới thì hoảng hốt, lập cập đi nhanh hơn. Mình lại gần chị, chưa kịp nói gì thì chị lắp bắp van xin mình:

– Đừng đụng vào chị, chị sợ lắm, chị không biết gì hết, chị không biết gì hết mà.. em cút đi, cút đi.. chị sợ em lắm.. em cút đi.. chị xin em.. em cút đi…

Rồi chị lấy tay bịt miệng, cố gìm tiếng nấc mạnh:

– Đừng đụng vào chị, chị xin em.. cút đi…

Trời ơi, chưa bao giờ mình thấy chị như vậy. Con quỷ sợ hãi nó nhập vào người của chị mình rồi. Khổ thân chị quá, sao chị lại ra nông nỗi này hả chị ơi…..

Mình đứng nhìn chị, cố gắng trấn tĩnh chị:

– Chị đang mệt, để em chở chị về nhé…

Mình thò tay tính cầm balo của chị, chị giật lại rất nhanh:

– Không! Chị xin em mà H ơi…

Rồi chị đi nhanh ra bãi gởi xe..

Mình chạy xe chầm chậm theo chị ( 20km/h ). Chị đi rất chậm, lâu lâu lại dừng lại gỡ kính đi ra lau, nước mắt làm mờ nó rồi, lâu lâu lại đưa tay bặm miệng để ngăn cái gì đó… Suốt cả quãng đường mình đi sau chị, nhìn dáng người nhỏ bé của chị, chiếc balo con rùa xanh của chị, có treo con sheep mặt ngố, quà của mình. Cái balo của con nít học tiểu học… Chị đi chậm, nhưng mình có cảm giác không bao giờ mình có thể đuổi kịp chị để chọc chị như trước:

– Em ơi cho anh làm quen nha…

Không bao giờ chị còn lè lưỡi:

– Đồ khùng… – rồi cười tươi ơi là tươi …

Chị về tới nhà, vào nhà rồi, chị quay lại nhìn mình một lúc lâu (rất lâu ). Mình biết là chị muốn nói điều gì với mình, nhưng chị không cần nói đâu chị, em hiểu rồi, em sai rồi, tất cả là lỗi của em, lỗi của em hết….

Chị nhắn tin cho mình :” Em về đi H, chị xin lỗi em nhiều lắm, chị không sao đâu, ba chị sắp về rồi. Mai chị khỏe chị lại qua với em, em về đi nhé…”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...