Chị ơi… Anh yêu em!
Chương 7
Những ngày kế tiếp sau đêm đó, đi ngược với thái độ cố gắng bình thường hóa mọi chuyện và kiềm chế cảm xúc của mình, anh M ngày càng săn đón chị nhiều hơn. Chị cũng hay vô tâm nhắc đến anh M trước mặt mình. Cũng đúng thôi, chị hiểu sai hết rồi..
Có lần đến đón chị học anh văn về, mình thấy anh M ngồi trên xe chờ chị sẵn với 1 bông hoa. Mình bần thần một lúc thì hiểu, hèn gì tối qua anh M hỏi hôm nay chị có đi học anh văn không, mấy giờ thì về.
Chị gọi cho mình bảo đã tan học rồi, không hiểu sao mình lại bực dọc, nói rất nhanh:
– Chị ra cổng nhé, có người chờ chở chị về rồi đó.
Rồi cúp máy cái rụp, không đợi chị hỏi gì thêm. Mình thấy khó chịu, giận chị một cách vô lý. Chị đâu có biết là anh M chờ mình ngoài cổng, chị vẫn gọi cho mình cơ mà? Về đến nhà mình mới nhận ra điều hết sức đơn giản đó, nhưng không kịp nữa rồi..
Chị nhắn tin:
– H hôm nay bận hả, xíu chị mua bánh về cho, chị đang đi chơi với anh M, hehe.
Chị đi ăn uống lúc nào cũng nghĩ tới mình, chị thương mình lắm, lúc nào cũng bắt mình phải ăn uống cho mập lên ” để mai mốt bảo vệ chị, để có con nào nó ngó nữa chứ “. Có lần chị chạy xe giữa khuya mang hộp cơm qua cho mình, vì thấy mình ghi status trên Facebook là : “Đói mờ mắt”. Mình la chị:
– Khuya vậy rồi còn đi được nữa, xíu em lại phải dắt chị về nữa, hừm.
Chị lè lưỡi:
– Cơm dư nhà chị, mang cho em ăn không thì bỏ uổng, hehe.
Cơm dư mà sao nóng quá, đồ ăn ngon quá, ăn cơm không cũng thấy ngọt lịm, ngọt kiểu lạ lắm, không phải do enzyme…
Chị về, mua bánh thật. Nhưng mình không nhìn vào hộp bánh, mà là gói quà chị đang cầm trên tay. Chị mở ra khoe mình, một cái ống heo xinh xắn.
– Anh M tặng đó, xinh ha.
Lúc đó, ước gì bây giờ mình có thể quay ngược thời gian để tự tát vào mặt mình, tát vào mặt cái thằng đã nói câu:
– Ai cho gì chị cũng lấy vậy ?
Mình thề là không hiểu sao mình lại nói cái câu đó nữa. Mình…
Mắt chị tròn xoe, ngơ ngác:
– Em.. em nói kiểu gì vậy …
Mình là thằng rất dở xử lý tình huống khi lỡ miệng, nếu không muốn nói là càng cố càng tệ. Mình đã trả lời thái độ của chị bằng một câu nữa, nhẹ hơn, như để lấp liếm :
– Chị lấy cái đó làm gì, em mua cho chị cũng được mà.
Nói xong mình mới chợt nhận ra một điều, mình chưa từng dắt chị đi xem phim, chưa từng dắt chị đi những chỗ vui chơi mà chị thích, và chưa từng… mua quà cho chị, dù đó chỉ là một bông hoa chờ trước cổng trường. Mình đã sai lầm nghĩ rằng, chị em thân thiết thì cần gì quà …
Chị hơi buồn buồn, chị buồn thì dễ nhận ra lắm. Chị giải thích là chị cũng không tính lấy vì nhà chị có rồi, chị mang về cho mình đựng tiền xu, chị… Nhìn chị lúc đó, mình thấy mình khốn nạn quá, sao chị không chửi em đi, sao chị không vứt ngay cái ống heo ấy với vẻ bực tức đi, sao chị lại phải giải thích với 1 thằng như em làm gì, em không đáng…
Cuối tuần đó mình có việc phải về quê 2 ngày. Mình nóng ruột gọi cho chị liên tục, nhiều khi gọi xong mới nghĩ ra nội dung để nói, nhiều khi chỉ một nội dung nhưng mình cố tình nói làm 2 lần, nhiều khi gọi chỉ để nói :
– Chị nói gì cho em nghe đi, hehe…
Ngày nào cũng nghe giọng chị, mình quen rồi, đã nói, chị là cái chuông báo thức của mình mà.
Chỉ 2 ngày xa chị mà mình thấy nhớ kinh khủng, vừa xong việc là mình lên Sài Gòn ngay. Đến nơi thì gọi cho chị không được, liều mạng gọi qua nhà thì mẹ chị bảo chị chưa về. Tuy mới 10 giờ tối, ở Sài Gòn vẫn còn chưa khuya lắm, nhưng mình muốn điên lên vì lo cho chị. Chị nhát lắm, lại ngờ ngệch nữa, có lần chị bị người ta giật đồ, té xe, chị nằm ngủ trưa còn nói mớ như con nít..
Mình gọi hết cho bạn chị cũng không ai đi với chị, mình còn lên facebook qua viết lên wall với nội dung ” tìm trẻ lạc” mong chị online ở đâu thì đọc được. Trước đây chị cũng hay viết ntn lên wall để chọc mình.
Cuối cùng mình mới sực nhớ đến.. anh M. Mình gọi cho anh M thì nhận được tiếng tò tý te đáng sợ. Đến lúc này, trí tưởng tượng của mình được dịp phát huy, mình nghĩ ra đủ giả thiết, nghĩ xem nếu họ đi chung với nhau thì sẽ đi những đâu, làm những gì, sao giờ này còn chưa về, cả hai lại còn tắt máy. Anh M thì từng trải như vậy, chị thì….
Càng tường tượng mình càng thấy sợ, mình chạy đi kiếm hết những quán cafe quen, những chỗ mà bọn mình hay lui tới, nhưng đều không có. Mình điên loạn lên như một người bố tìm đứa con gái thất lạc..
Quá mệt mỏi vì phải chạy xe lên gần 8 tiếng đồng hồ, rồi chạy khắp nơi tìm chị, chán nản và đuối sức, mình quay về nhà chị, ngồi chờ đầu hẻm, một chỗ khá xa và khuất. Và mình thấy một cảnh mà mình sẽ mãi không bao giờ quên.
Anh M chở chị về, đến đầu hẻm nhà chị thì dừng xe để chị xuống, đúng chỗ mà mình hay dừng. Mình đứng xa nhưng nhìn rõ lắm, anh M ôm chị, rất nhanh, nhanh lắm, nhanh khiến chị và tất nhiên cả mình đều bất ngờ. Mình như hóa thành đá, tay chân mình bỗng trở nên vô dụng, người mềm như cọng bún. Mọi lo lắng cho chị, mọi suy nghĩ lời nói trách móc đã chuẩn bị đều tiêu tan hết, hết sạch không còn gì nữa, mình đứng một chỗ như người chết rồi, lạnh toát…
Chị có hơi phản ứng, chị đẩy anh M ra… Nhưng đôi bàn tay yếu ớt của chị làm sao đẩy được một gã đàn ông to lớn như anh M, làm sao đẩy được chị ơi… ( nhưng cho đến giờ em cũng muốn hỏi chị, thật sự lúc chị có muốn đẩy anh M ra không hả chị?. )… Tay chị buông thõng, anh M nói gì đó, nói rất nhiều, nói như thể không để cho chị nói. Nhìn thấy cảnh đó, ai cũng biết, anh M đang tỏ tình với chị, đang ”bộc lộ” hết tấm lòng với chị. Tấm lòng mà anh ta không chỉ dành riêng cho chị ….