Chinh phục gái đẹp - Chương 10

Chương 207



Phần 207

Nam Nhã Ninh bị chích thuốc an thần thì cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, còn Đinh Trường Sinh mang theo Dương Lộ đi tìm hàng xóm của Nam Nhã Bình để hỏi dò một chút, nhưng mới vừa lên xe, còn chưa có rời đi, thì hắn nhận được một cú điện thoại xa lạ.

– A lo… là vị nào?

Đinh Trường Sinh hỏi.

– Vị nào sao? Trở lại quốc nội không có liên hệ với chị thì cũng thôi đi, nhưng em có biết chị đang ở tại Hồ Châu, mà cũng không liên hệ qua, có phải là sợ gặp chị đàn bà có chồng này phải không?

Chu Hồng Kỳ ngồi tại sofa, hỏi.

– Là chị a, em đang định trước khi quay về tỉnh thành sẽ gặp chị, lúc này bận bịu quá không có thời gian, làm sao chị biết em đến Hồ Châu vậy hả?

Đinh Trường Sinh hỏi.

Chu Hồng Kỳ không trả lời hắn mà là nói:

– Chị vừa mới đặt chỗ tại hồ Thiên Nhất Sắc rồi, tối nay đi đến ăn một chút gì a, thoáng qua đã có nhiều năm không gặp mặt rồi, em lần này lại đâm đầu vào lại cơ chế, muốn làm gì vậy? Là chính mình muốn làm quan, hay là vẫn còn nghĩ đến vì Kỳ gia mà lật lại bản án?

Đinh Trường Sinh liếc mắt nhìn Dương Lộ, rồi nói:

– Nhìn đến chuyện gì cũng không thể qua mắt được chị a, được rồi, buổi tối gặp, em hiện tại đang đi ra ngoài làm ít chuyện, không hàn huyên được…
– Vậy thì được rồi, buổi tối gặp.

Chu Hồng Kỳ nói.

Đây là từ lúc nàng và Đinh Trường Sinh kết giao đến nay, Đinh Trường Sinh lần đầu tiên khi mình còn chưa nói hết, hắn liền cấp bách muốn ngưng điện thoại, Chu Hồng Kỳ ánh mắt dần dần sắc bén, nhìn nhìn bên ngoài người còn bận việc, nàng đi vào phòng ngủ, nằm tại giường lớn, nàng muốn ngủ một giấc, để tôi nay cùng Đinh Trường Sinh nói chuyện…

– Đinh cục, buổi tối anh có hẹn à, có muốn tôi đi theo lái xe cho anh không, anh uống rượu nhiều thì lái xe không tốt, nơi này là Hồ Châu, có không ít người đang nhìn chằm chằm vào anh, những chuyện nhỏ nhặt này đừng có để bị người bắt được…

Dương Lộ nói.

Đinh Trường Sinh cười cười, nói:

– Được rồi, trước cứ chạy đến nhà hàng xóm Nam Nhã Bình xem sao rồi hãy nói.

Nhưng cố gắng của hắn đã là vô ích, hàng xóm Nam Nhã Bình là một đôi vợ chồng già, bất luận Đinh Trường Sinh hỏi thế nào, bọn họ đều nói chưa từng có liên lạc qua với hai chị em nhà này, càng không có lưu lại bất cứ cái gì của chị em họ…

– Việc này thật là khó làm, nhìn đến Nam Nhã Ninh nói chứng cứ tại nhà hàng xóm em gái nàng không có gì đáng tin cậy a.

Đinh Trường Sinh lẩm bẩm.

– Đó là lời nói của người điên kia à? Anh vậy mà cũng tin, tôi nhìn nàng thì đúng là người điên, ngươi lại thật tin, làm sao được chứ?

Dương Lộ nói.

Đinh Trường Sinh không để ý nàng, chính mình ngồi ở trên tay lái phụ, Dương Lộ lái xe, thì Lưu Chấn Đông điện thoại gọi đến.

– A lo, Đinh cục, nghe nói cậu đi Hồ Châu rồi hả? Như thế nào không tôi đi theo, cũng đã lâu tôi không có trở về đó, như thế nào, cùng bọn họ trong cục cảnh sát tụ tập mấy lần rồi?

Lưu Chấn Đông cười nói.

– Quên đi, tôi đến Hồ Châu có việc, bên kia anh có cái gì tiến triển không? Nếu không có việc gì thì đừng nói chuyện tào lao…

Đinh Trường Sinh không cao hứng, đều là bởi vì cái manh mối Nam Nhã Ninh nói này, gần như chính là phế bỏ rồi…

– Khoan đã, thật có phát hiện, chúng ta kiểm tra tài khoản chi tiết qua lại, phát hiện nàng gần đây cùng với một công ty thương mại Nhật Bản công ty có giao dịch, cho nên chúng ta liền thuận theo đầu manh mối này mà tra được, phát hiện cái công ty thương mại này chỉ là vỏ bọc bên ngoài, chúng ta cảm thấy nàng giống như là đang rửa tiền, nhưng số tiền này theo bên trong như thế nào có được, lại là vì sao lại chuyển cho cái công ty thương mại Nhật Bản này, nhưng nàng vẫn không nói lời nào, chúng ta đang thẩm vấn, chỉ mong là có cái kết quả gì đó.

Lưu Chấn Đông nói.

– Ừ… cứ như vậy, nhìn chằm chằm vào nàng, người đàn bà này nhất định là có vấn đề, chỉ là nàng hiện tại nghĩ đến chúng ta không có nắm giữ đến cái gì nhược điểm của nàng, anh nói cho nàng biết, nếu một khi chúng ta tra ra đến, nàng chính là người thay cho Chu Bội Quân chịu tiếng xấu, nàng nếu muốn thì gánh láy thì gánh a, đến lúc đó đừng trách tại sao chúng ta không có nhắc nhở nàng.

Đinh Trường Sinh nói.

– Đã nói qua vô số lần như vậy rồi, nhưng không dùng được, nàng đã là cái dạng người này, chúng ta cảm thấy nàng không phải là một mình hành động, có khả năng là có nhóm nhiều người, chúng ta có cảm giác, sau lưng vụ án này là một cái ổ án, cho nên, Đinh cục, chúng ta gây quá ồn ào cũng không tốt, lần này là một con cá lớn đấy…

Lưu Chấn Đông nói.

– Anh phải nhớ kỹ, đừng có quá cấp bách, còn phải bảo vệ tốt sự an toàn của nàng, một khi nàng xảy ra vấn đề, thì manh mối liền chặt đứt, hiện tại bên trong tay tôi cũng có một vụ án mà manh mối bị chặt đứt, một người làm chứng trọng yếu bị người khác vỗ cục gạch vào đầu làm mất trí nhớ, tôi đã căn dặn cảnh sát Hồ Châu bảo vệ tốt cho nàng, kết quả vẫn là đã xảy ra chuyện, hiện tại cảnh sát Hồ Châu xem ra là phải thay toàn bộ rồi.

Đinh Trường Sinh nói.

– Chỉnh đốn là không thành vấn đề, vấn đề là hiện tại Lan Hiểu San căn bản không có thực quyền, vô luận làm cái gì đều có người siết lại khuỷu tay, quên đi, hay là cậu mang tôi trở về đi, để tôi thu thập đám kia…

Lưu Chấn Đông nói.

– Quên đi… tôi cho anh biết, anh đem vụ án đó làm cho rõ ra, thì tôi đã cảm ơn anh rồi, sự tình nơi này tôi tự mình xử lý…

Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ thở dài nói.

Đinh Trường Sinh nói chuyện điện thoại, bỗng nhiên Dương Lộ kéo tay hắn, chỉ chỉ phía trước giao lộ một chiếc xe. Cảnh sát đang hú còi chạy qua…

– Thôi trước cứ như vậy đi, tôi bên này đang bận bịu…

Đinh Trường Sinh nói xong liền cúp điện thoại.

– Cái gì vậy?

Đinh Trường Sinh hỏi Dương Lộ.

– Vừa mới hú còi chạy qua chính là xe của Quan Thắng Hòa, việc gì mà tại bên trong nội thành mà cấp tốc rêu rao như vậy, không biết là có chuyện gì?

Dương Lộ nói.

Đinh Trường Sinh nhìn nhìn, nói:

– Hắn đi như vậy chúng ta quản không được, đi thôi, mặt sau xe chúng ta còn có người theo lấy kìa…

Lời còn chưa dứt, điện thoại lại vang lên, lúc này cũng không biết vì sao bận rộn như vậy, điện thoại liên tục có người gọi…

– A lô…
– Xin hỏi có phải anh là chồng của Nam Nhã Ninh phải không? Nàng làm ầm ĩ muốn gặp anh, chúng ta không thể cứ tiêm thuốc an thần cho nàng mãi, anh nhanh chút chạy đến bệnh viện nhìn, nàng hiện tại đang ngồi ở trên cửa sổ trên lầu, nói anh nếu không đến, nàng sẽ nhảy xuống.

Bác sĩ nói.

– Tôi không phải là chồng nàng, tôi…
– Mặc kệ có phải hay không, cứ đến đây rồi hẵng nói, nàng có số điện thoại của anh, nhanh chút, làm người phải chịu trách nhiệm chứ.

Nói xong, bác sĩ liền cúp điện thoại.

Đinh Trường Sinh lắc đầu, nói:

– Nhìn đến Nam Nhã Ninh là lại coi trọng tôi rồi, lại có thể lấy ra số điện thoại của tôi, đi bệnh viện đi, nàng nếu chết rồi, thì vụ án này liền coi như xong, hiện tại không biết bao nhiêu người đang muốn nàng chết…

Chương trước Chương tiếp
Loading...