Chinh phục gái đẹp - Chương 3

Chương 170



Chương 3 – Phần 170

Rời khỏi nhà Trọng Hải, Đinh Nhị Cẩu lập tức lái xe đi tìm kiếm tiệm in danh thiếp, hắn chỉ cần có thể đi vào hội trường, cho dù là không thể phân phát tài liệu quảng bá tuyên truyền, nhưng vẫn có thể lần gửi danh thiếp cho các nhà đầu tư.

Trời đã tối rồi, nhưng có tiền có thể ma xui quỷ khiến, vòng vo cả buổi tìm kiếm, rcuối cùng thì cũng có một tiệm in đồng ý nhận in gấp cho hắn trong tối nay, 10 hộp danh thiếp, xếp đặt thiết kế mang ấn chế, 500 khối tiền, đây là lần in ấn danh thiếp đắt tiền nhất của Đinh Nhị Cẩu, dựa theo ý của hắn, nội dung bên trong chỉ cần xuất tấm danh thiếp ra, thì người ta sẽ biết rõ thị trấn Lâm Sơn ở đâu, bởi vì mặt sau hắn có in sơ đồ thị trấn Lâm Sơn với khoảng cách từ thành phố Giang Đô đến, nhìn trên sơ đồ thì cách thành phố Giang Đô gần vô cùng.

Chính diện là tên của hắn cùng với chức vụ, mấu chốt nhất là câu: Lâm Sơn, thị trấn xanh của thành phố Giang Đô, tuy thể hiện cách gọi mơ hồ, nhưng mặt dưới in màu xanh rất rõ ràng, làm cho người ta có thể nhận ra, cái này là hiệu quả mà Đinh Nhị Cẩu muốn.

– Ông chủ, in ấn đẹp lắm, chỉ là hơi mắc tiền một chút, tôi sẽ cho người mang đến in thêm một số giấy tờ, giảm cho tôi một ít tiền nhé.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Đinh Nhị Cẩu trong tay cầm lấy danh thiếp xem xét, rất là hài lòng, vì vậy cũng sẽ in tài liệu tuyên truyền ở cửa tiệm này.

Địa chỉ hội trường hiệp đàm cách khách sạn Hilton rất gần, tuy người đến họp không nhiều lắm, nhưng ủy ban tỉnh cũng không có khả năng đem trọn cái khách sạn Hilton bao hết mà tiến hành hiệp đàm ở cùng một chỗ, trong những năm gần đây, ủy ban tỉnh cũng đã tinh khôn hơn nhiều rồi, không giống như kiểu trước đây, đối với vốn liếng đầu từ bên ngoài khát khao đến trình độ hận không thể bới ra trong quần để cho người ta luôn cả đồ vật của mình là lớn hay nhỏ, cho nên lần họp thương nhân Hong Kong kỳ này, tuy là ủy ban tỉnh gửi thư có ngày bế mạc thì sẽ có chủ tịch tỉnh La Minh Giang ra mặt đãi buổi tiệc buffet, rồi tuyên cáo lần này hiệp đàm kết thúc mỹ mãn là xong.

Sở dĩ như vậy, là vì trải qua hơn 30 năm cải cách cởi mở, người đại lục rốt cục cũng rõ, những thương gia bên ngoài là tới kiếm tiền, ngươi không nuôi cơm, bọn họ cũng không chết đói, chỉ cần các phương diện điều kiện phù hợp để đầu tư, thì bọn họ sẽ đổ tiền đầu tư để kiếm lời, không ai cho không ai cái gì cả.

Đạo lý rất đơn giản, nhưng chúng ta bỏ ra 30 năm mới hiểu rõ ràng.

– Chủ tịch Đinh, chúng ta đến khách sạn này hình như là hơi xa xỉ, một đêm phải hơn 1000 ngàn đồng, còn có mấy tên nhân viên nữa, vừa trai vừa gái nữa, tính làm sao đây?

– Không chịu bỏ tiền thì không bẫy được sói, cứ làm như thế, mướn ba gian phòng, đều chuyển đến nơi đây ở, như vậy sẽ thuận tiện cho công việc hơn, mọi người không cần gióng trống khua chiêng làm gì, vì làm như vậy khách sạn sẽ có ý kiến, tốt nhất là cùng thương lượng với khách sạn trả tiền thêm cho họ, dàn hình ảnh chụp quảng bá, một cái địa đồ về giao thông, một cái là về phong thổ thị trấn, chúng ta trả thù lao, thuê chỗ đứng phát tài liệu trước cửa ra vào quán cafe, nhà hàng, quan bar, nhất định hình ảnh phải đập vào mắt những nhà đầu tư tham gia hiệp đàm, tuyên truyền cho thị trấn Lâm Sơn chúng ta, hiểu chưa?

– Được, tôi lập tức đi làm.

– Ừ, cứ như vậy, ban ngày, khách sạn thuộc về các ngươi quản, rất có thể còn có một số nhân viên của các nhà đầu tư thương gia còn ở lại khác sạn, mọi người có thể PR (quan hệ xã hội) thoáng một chút, hỏi thăm phục vụ viên khách sạn bọn họ thuê phòng khách sạn ở tầng nào, nhất định phải tranh thủ tuyên truyền, bên trên cũng ghi chú rõ chúng ta đang ở phòng nào, nếu bọn họ có muốn tiếp xúc trao đổi thì liên hệ, trong hội trường thì thuộc về tôi quản, tại trong hội trường sẽ phát ra danh thiếp, buổi tối trở về chúng ta sẽ gặp mặt.

Vương Hải Đào cùng mấy người nhất trí đáp ứng.

– Được, chia nhau hành động.

Đinh Nhị Cẩu nói xong cũng đi rồi, hắn đi tìm chủ nhiệm Phạm Ngọc Sinh để lấy giấy chứng nhận, từng Địa Khu được mời chắc chắn là không có dùng hết, nhưng là rất rõ lộ ra, trận này hiệp đàm chiêu thương lần này thành phố bỏ qua một bên phía dưới các đại phương cơ sở, điều này làm cho Đinh Nhị Cẩu không hài lòng lắm.

Mặc dù Trọng Hải không cho biết là mối quan hệ với chủ nhiệm sở thương vụ là thế nào, nhưng hội nghị trọng đại như vậy, Phạm Ngọc Sinh lại dám đưa cho Đinh Nhị Cẩu giấy chứng nhận, thì cũng biết Phạm Ngọc Sinh rất biết làm người, cùng với Trọng Hải quan hệ có lẽ là khá tốt, cho nên Đinh Nhị Cẩu cũng không sĩ diện hảo, trực tiếp mua cho Phạm Ngọc Sinh mua cây thuốc lá Nam Kinh Cửu Ngũ Chí Tôn, có việc cầu người, đi tay không thì không dễ nói chuyện.

– Phạm chủ nhiệm, cám ơn ông, lần này may mắn mà có ông giúp, chủ tịch Trọng nói, hôm nào mời ngài ăn buổi cơm.

Đinh Nhị Cẩu đem 2 cây thuốc nhét vào bàn làm việc của Phạm Ngọc Sanh, rồi nhận lấy giấy chứng nhận dự họp hiệp đàm đầu tư, hai người ai cũng đều không có nói bất kỳ thêm câu thừa gì, nhưng xem như là giao dịch đã đạt thành.

– Trọng Hải khách sáo quá, chút chuyện này, không có gì phiền toái, hắn sinh ra nhi tử tôi còn chưa có đến mừng lễ cho hắn đây này, đến lúc đó chúng ta có cơ hội gặp lại.

– Vâng… đến lúc đó cùng một chỗ gặp lại.

Đinh Nhị Cẩu cùng Phạm Ngọc Sinh bắt tay cáo từ.

Chín giờ sáng ngày thứ hai, hiệp đàm đầu tư hội Hong Kong khai mạc tại thành phố Giang Đô, Đinh Nhị Cẩu trên cổ treo tấm giấy chứng nhận dự họp, đi theo một nhóm nhà đầu tư bô bô nói tiếng Quảng đông, cùng với tiếng phổ thông, quan viên toàn tỉnh tiến vào hội trường, lúc chưa có bắt đầu hội nghị, Đinh Nhị Cẩu cũng không vội tìm chỗ ngồi, mà là lặng lẽ đến bắt tay chào hỏi cùng một ít thương gia, sau đó lần lượt đưa cho người ta một tấm danh thiếp, chỉ trong chốc lát, trong hội trường hơn 200 người đã được hắn tản mát đưa ra hơn phân nửa rồi.

Đúng lúc này có những người thuộc các địa khu khác phát hiện được chuyện này, vì vậy hướng về ban tổ chức ủy hội tố giác Đinh Nhị Cẩu, nói thằng này là tới quấy rối…

Nhân viên công tác ban tổ chức ủy hội gọi bảo vệ, kiểm tra thì thấy Đinh Nhị Cẩu rõ ràng đường hoàng có tâm chứng nhận dự họp, cho nên không biết định nghĩa thế nào về hành vi của Đinh Nhị Cẩu.

– Chuyện này không công bình, dựa vào cái gì hắn có thể ở trong hội trường phát danh thiếp cá nhân ra vậy?

Có người không phục nói ra.

– Còn anh thì sao?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Tôi sao cái gì?

– Danh thiếp của anh đấy, nếu là có, anh cũng có thể phân phát ra đấy, có đúng không? Một tấm danh thiếp thôi mà, có cần phải động tới can qua lớn như vậy à! Đúng rồi, anh ở địa khu nào? Lãnh đạo các anh tới chưa vậy? Gọi lãnh đạo các anh đến phân xử thử xem.

Đinh Nhị Cẩu nghĩa chánh ngôn từ bộ dáng rất là dọa người, ai cũng không biết thằng này đến từ nơi nào? Thuộc về địa khu nào? Cho nên ban tổ chức ủy hội điều đình cho chuyện lắng xuống, dần dần mọi người tản ra, lúc này Đinh Nhị Cẩu cũng bắt đầu tìm một chỗ ngồi xuống, cùng thương gia đầu tư mật thiết nói chuyện với nhau, điều này làm cho những người bên các địa khu khác của thành phố cũng đành là tự than không bằng hắn, bởi vì bọn họ vẫn còn rụt rè, còn đang chờ xem tình hình như thế nào, nên chỗ ngồi của bọn họ cách khá xa với các nhà thương gia đầu tư, còn Đinh Nhị Cẩu thì mặt dày không biết xấu hổ như vậy, như người đi xin cơm ăn, tự đắc đi theo sau những cái mông kia của các nhà thương gia đầu tư mà nói cười vui vẻ đấy.

Đinh Nhị Cẩu cho dù là có ánh mắt nhìn người, cũng không có khả năng phân biết hết các nhà đầu tư cùng với các cán bộ địa phương từng người phân biệt được hết, cho nên vẫn có một số danh thiếp rơi xuống tay cán bộ các địa khu khác, thật là xui xẻo tấm danh thiếp hắn phát lại đến tận tay của chủ nhiệm cục chiêu thương Thành phố Bạch Sơn, Hạ Tuệ Kiều.

Lần này hiệp đàm chiêu thương, tỉnh trưởng khai mạc nói chuyện, lúc bế mạc còn phải chiêu đãi các nhà đầu tư ăn tiệc buffet, cho nên các nơi đều đều phái các quan viên cao cấp tham gia, đều là chủ tịch của các thành phố tới, riêng Thành phố Bạch Sơn thì có phó chủ tịch thường vụ mới nhậm chức là Đường Hùng tham gia.

– Phó chủ tịch, anh xem này, cái danh thiếp này đâu phải là địa khu nào của chúng ta.

Hạ Tuệ Kiều ngồi xuống đối diện với phó chủ tịch Đường Hùng, rồi đem cái danh thiếp nhận được từ Đinh Nhị Cẩu đưa cho Đường Hùng.

– Đây là cái gì, danh thiếp của ai?

– Hừm.. vẫn là người đang lôi kéo làm quen cùng với các thương nhân Hồng Kông đấy, chính hắn giới thiệu nói là chủ tịch thị trấn Lâm Sơn, trên tấm danh thiếp có in rỏ đấy, kỳ thật em cũng không biết hắn.

Hạ Tuệ Kiều nói.

– Hắn là do ai mang tới vậy? Không phải là đã thông báo chỉ có cán bộ thành phố, không có các địa phương phía dưới ấy ư? Cô đem hắn gọi tới đây hỏi một chút đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Đường Hùng vừa rồi nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu cùng một ít thương nhân Hồng Kông nói chuyện vui vẻ thân nhau, trong nội tâm của ông cũng thấm có chút khen ngợi, nếu tất cả cán bộ của mình đều có tinh thần nhạy bén như vậy, thì kinh tế của Thành phố Bạch Sơn đã sớm trỗi dậy rồi.

Bí thư trông coi nhân sự, chủ tịch trông coi về kinh tế, đây là lẽ thường tình, mà bây giờ chủ tịch lại đem cái kinh tế này, một nhiệm vụ lớn lao đặt ở trên vai của ông, ông là cán bộ từ nơi khác mới điều chuyển tới Thành phố Bạch Sơn, có cảm giác tại đây không khí rất trầm lặng, không có một chút sinh khí, vấn đề này so với thành phố vùng duyên hải mà ông công tác trước kia thật sự là một trời một vực, cho nên vừa nhìn thấy có Đinh Nhị Cẩu thuộc loại khác thường, hai mắt ông tránh không khỏi tỏa sáng.

– Chủ tịch Đinh, tôi làm chậm trễ công việc của cậu vài phút, có việc cần gặp riêng cậu một chút được không?

Chứng kiến Đinh Nhị Cẩu đang nói chuyện với một thương nhân Hồng Kông ra dấu đang miêu tả về cái gì đó, Hạ Tuệ Kiều hỏi dò, tại trước mặt nhà đầu tư từ bên ngoài, nàng phải bảo trì chức nghiệp nghiêm trang tốt đẹp của mình rèn luyện hàng ngày, hoàn toàn không giống như Đinh Nhị Cẩu ngã ngớn theo chiều gió.

Đinh Nhị Cẩu quay đầu lại thoáng nhìn qua, thấy một người phụ nữ dáng vẻ phi thường trí thức đứng sát cạnh sau lưng mình, nhìn về phía trên tầm hơn 30 trên mặt nhộn nhạo hơi thở thành thục, dáng người hơi có chút đầy đặn, nhưng thoạt nhìn giống như là một người phụ nữ cao quý, nàng bên trong mặc một bộ váy màu đen, đem thân thể lả lướt bày ra, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen, trên khuôn mặt mang theo một bộ mắt kiếng gọng vàng, xuyên thấu qua đôi mắt kính, là đôi mắt ướt át như có thể chảy ra nước, trong suốt tản ra ma lực đoạt hồn phách nhân, một mỹ thiếu phụ khiến người tâm động a, bị nàng kia hơi thở thành thục làm hắn thoáng chút ngẩn ra, Đinh Nhị Cẩu âm thầm hít thở sâu một chút, mới chậm rãi trả lời.

– À..à xin lỗi? Tôi đang rất bận, nếu chờ trong giây lát thì được.

Hạ Tuệ Kiều tính tình cũng tốt, dù sao hội nghị còn chưa có bắt đầu, vì vậy gật đầu, tuy trong nội tâm rất tức giận, nhưng không có biểu hiện ra ngoài khuôn mặt

– Ông Trần, nãy giờ tôi nói về thị trấn Lâm Sơn, ông có chút nào hứng thú không vậy?

Đinh Nhị Cẩu đúng lúc này cũng không có thời gian để thưởng thức người phụ nữ đẹp này, cho nên căn bản cũng không có để ý đến Hạ Tuệ Kiều vẫn còn đứng chờ, lúc này Đường Hùng cũng nhìn thấy.

– Đinh …là chủ tịch thị trấn đúng không? Là như vầy, trong nước thị trường ô tô phi thường khổng lồ, đây cũng là nguyên nhân tôi đến đại lục đầu tư, nếu muốn hình thành một nhãn hiệu ô tô, thì sẽ tốn thời gian không dưới mấy thập niên là không thể nào được, nhưng đối với linh kiện ô tô thì khác, đối với sự miêu tả của cậu, tôi cảm thấy hứng thú vô cùng, nhưng bất kỳ nhà đầu tư cũng phải đến nơi các người khảo sát, nhìn xem có đúng như là cậu nói tốt như vậy không.

– Đó là đương nhiên, như vậy đi, nếu như thuận tiện, có thể cho tôi xin tấm danh thiếp của ông, còn đây là danh thiếp của tôi, bất cứ khi nào ông muốn đến thị trấn, có thể tùy thời liên hệ với tôi, nói thật, đối với hướng đầu tư của ông như vậy, cảm thấy hứng thú vô cùng.

– Rất tốt, tôi biết rồi! À.. giống như là có người đang đợi cậu kìa.

Trần An Tần chỉ vào Hạ Tuệ Kiều đang chờ sau lưng Đinh Nhị Cẩu nói.

– Vâng..xin cám ơn ông.

Đinh Nhị Cẩu đứng người lên, quay người lại theo kịp Hạ Tuệ Kiều nói:

– Chị là ai vậy? Tìm tôi có chuyện gì không? Thời gian của tôi gấp gáp lắm, chị nói mau đi.

Trong thời gian họp, Đinh Nhị Cẩu chắc chắn là không có khả năng chạy loạn như bây giờ, cho nên lúc này hắn đang tranh thủ lúc chưa vào họp, tiếp xúc nói với vài đối tượng, đưa thêm nhiều hơn mấy tấm danh thiếp.

– Chủ tịch Đinh, cậu cũng kiêu ngạo thật lớn đấy, tôi là Hạ Tuệ Kiều chủ nhiệm Cục chiêu thương Thành phố Bạch Sơn, phó chủ tịch Đường của thành phố Bạch Sơn muốn gặp cậu, đến đây đi.

Hạ Tuệ Kiều nói xong, đi thẳng về phía trước, Hạ Tuệ Kiều? Chủ nhiệm Cục chiêu thương? Phí chủ tịch Đường? Một dãy tên này, khiến cho Đinh Nhị Cẩu có chút chóng mặt, tìm mình làm gì? Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

– Này… chủ nhiệm Hà, chị thật sự là ở bên cục chiêu thương TP Bạch Sơn à?

– Hừ.. cậu có ý gì, có phải cho là tôi lừa cậu?

Hạ Tuệ Kiều thiếu chút nữa nổi nóng với thằng này.

– Há, không phải, tại vì vừa rồi có mấy người giả mạo là người của Thành phố Bạch Sơn lôi kéo làm quen với em, hỏi em là vào bằng cách nào?

Đinh Nhị Cẩu nửa thật nửa đùa nói ra, vừa rồi đúng là có mấy người đi tới hỏi qua như vậy, nhưng bị Đinh Nhị Cẩu khám phá, căn bản không mắc lừa, đoán chừng những những người kia muốn đi tố cáo hắn.

– À..quên chứ, cậu vào đây bằng cách nào, ai mang cậu vào?

– Hì..cái gì mà nói là ai dẫn em vào, em có giấy chứng nhận chánh quy dự họp, còn là khách quý đặc biệt.. đặc biệt đấy.

Đinh Nhị Cẩu nói khoác mà không biết ngượng mồm…

Hạ Tuệ Kiều liếc một cái không nói thêm gì nữa, đưa hắn dẫn tới khu vực hội nghị của Thành phố Bạch Sơn.

– Thưa Phó chủ tịch, hắn đến rồi.

Nói xong Hạ Tuệ Kiều ngồi xuống một bên, nhìn xem Đinh Nhị Cẩu, trong nội tâm nàng cao hứng, ta không giới thiệu cho ngươi là ai, để xem ngươi xử lý làm sao?

– Xin chào phó chủ tịch Đường, không nghĩ tới lãnh đạo tự mình đến đây họp.

Đinh Nhị Cẩu ngược lại không sợ người lạ, hơn nữa còn như là đã quen, tuy Hạ Tuệ Kiều chưa nói ai là phó chủ tịch Đường, nhưng Đinh Nhị Cẩu ánh mắt thì lại không mù, cho nên rất tự nhiên hướng về người đàn ông trung niên ngồi chính giữa lộ ra quan khí thăm hỏi.

– Ngồi đi, chủ tịch Đinh, tôi cũng không nghĩ tới cậu cũng tự mình đến đây họp.

Đường Hùng nói đùa lại, những lời làm cho đoàn cán bộ Thành phố Bạch Sơn ngồi quanh cũng buồn cười.

– Thưa lãnh đạo…không có… không có, cháu chỉ là tới gom góp tham gia náo nhiệt mà thôi.

Đinh Nhị Cẩu khiêm tốn nói.

– Như thế nào đây? Có thu hoạch gì chưa?

Đường Hùng hỏi.

– Vâng.. có mấy nhà đầu tư nói là sẽ đi đến hiện trường tham quan nhìn qua một cái, dù sao đầu tư không phải là chuyện nhỏ, khảo sát qua cũng tốt, chỉ sợ lúc đó mấy người trên tỉnh lại nói cháu tranh giành ảnh hưởng mà thôi.

Đinh Nhị Cẩu nói nhỏ.

– Ngồi đi, tập trung ở đây luôn, hội nghị lập sắp đã bắt đầu, cậu không được chạy lung tung nữa, sẽ làm cho người ta xem thường TP Bạch Sơn của chúng ta.

Đường Hùng chỉ chỗ ngồi bên cạnh, Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ đành ngồi xuống, từ trong túi xách bên người lấy quyển sổ ghi chép, giống như là bộ dáng học sinh tiểu học vậy.

– Câu làm sao biết được hiệp đàm lần này, tôi nhớ là không có thông báo rộng rãi trên các phương tiện truyền thống báo đài mà, chính là sợ người của các nơi khác đến thọc gậy bánh xe, tin tức của cậu rất là tinh thông.

– Thưa lãnh đạo, chuyện này nói ra hơi dông dài…

– Vậy thì nói ngắn gọn…

Chương trước Chương tiếp
Loading...