Chinh phục gái đẹp - Chương 3
Chương 75
Trời không phụ người có lòng, Dương Tỷ Yên ngồi ở trên mặt ghế, có khả năng cô cũng đã ngấm men say rồi, tư thế ngồi chắc hơi bó buộc, nên theo thói quen của người nông thôn, cô đem một chân co lên đầu gối đặt ở trên mặt ghế, như vậy thì cái váy vừa vặn trượt đến trên bắp đùi, lúc này mọi người ai cũng đã nghiêng ngã say sưa, vừa mới bắt đầu Đinh Nhị Cẩu cũng không có chú ý lắm, trong lúc vô tình đã bắt gặp cái đùi tuyết trắng của Dương Tỷ Yên, có cơ hội rồi… trong lúc này Dương Tỷ Yên lại không có chú ý đến hắn đang ngồi đối diện với cô, đùi thật là trắng, cái quần lót nhỏ cũng màu trắng, màu đen đám lông mượt mà xuyên thấu qua nội y cũng nhận ra lông mu thật nhiều, mơ hồ đường viền cái đáy quần lót nằm lệch xéo qua một bên, nên có thể thấy được một phần bên mép ngoài cái âm hộ mập mạp nhô ra, còn có mấy sợi lông đen rõ ràng chạy ra đến bên ngoài, dương vật hắn thoáng cái cứng ngắc, tiệc vui chóng tàn, không biết Dương Tỷ Yên có phát hiện cái tư thế ngồi theo kiểu nông thôn của mình lộ ra cái âm hộ hay không mà cô vẫn ngồi thẳng người, qua hơn 2 phút đồng hồ, cái chân mới từ từ buông xuống, nhưng Đinh Nhị Cẩu cũng rất khó mà quên được.
Sau khi uống rượu xong, hắn lấy cớ muốn đi dạo cho tỉnh rượu, mang theo tài xế Kim Minh Hà đi dọc trên bờ sông Hoàng Thủy, mượn ánh trăng soi sáng bước cầm chậm đạp trên vùng đất phù sa mềm nhũn tựa như là cái mông của người đàn bà…
– Chú Kim này, chú đi theo chủ tịch trấn Tôn được mấy năm vậy?
Đinh Nhị Cẩu đưa cho Kim Minh Hà một điếu thuốc, đột nhiên hỏi.
– À.. có chừng 4.. 5 năm gì đó…
Kim Minh Hà hơi chút suy tính một chút nói ra.
– Ừ, 4.. 5 năm, vậy thì có quan hệ với chủ tịch Tôn cũng không tệ, dù sao tôi hiểu rõ làm lái xe so với thư ký còn vất vả hơn vì phải phục vụ luôn cả niềm vui của ông chủ mình, có phải như vậy không chú?
– Chủ tịch Đinh, tôi đi theo hắn cũng là do công tác cần, cho nên cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình cá nhân.
Kim Minh Hà không biết Đinh Nhị Cẩu nói lời này là có ý gì, cho nên cũng muốn tránh né, để tránh đắc tội với ông chủ mới này.
– Chú Kim, không cần phải khẩn trương, tôi không có ý gì khác, nếu chú đã lái xe cho chủ tịch Tôn lâu năm rồi, chắc chú biết còn gái của ông ta là Tôn Hải Anh chứ?
– Biết rõ, trước kia liên hệ cũng nhiều, mỗi năm khai giảng, đều là chính tôi đưa cô bé đến nhà ga đi thành phố Bạch Sơn.
– À.. vậy chú có biết là mấy ngày hôm trước Tôn Hải Anh đã trở về trấn, la hét đòi lại sự công bằng cho cha của cô ấy, vì cha của mình mà muốn báo thù, nhưng thù còn chưa có báo, thiếu chút nữa đã bị người ta bắt đi rồi! Nếu không phải là tôi vừa lúc gặp, tình hình của cô ấy bây giờ thế nào cũng rất khó nói, chú có biết chuyện này chứ ?
– Chủ tịch Đinh, chuyện này tôi cũng nghe nói, đáng thương cho Hải Anh cái đứa bé kia rồi.
Kim Minh Hà thở dài một tiếng nói ra.
– Vậy chú có biết là ai muốn bắt cô ấy không?
Đinh Nhị Cẩu quay sang, ánh mắt sắc bén nhìn Kim Minh Hà hỏi.
Kim Minh Hà không nói gì, chỉ là lắc đầu.
– Đêm hôm đó có 4-5 người muốn bắt Tôn Hải Anh, có nghe nói là người bí thư đảng uỷ trấn Trương Nguyên Phòng phái đến, chú có tin không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
Vấn đề này rất khó trả lời, Kim Minh Hà biết rõ chuyện này nhất định là Trương Nguyên Phòng nhúng tay vào, mặc dù trước đây là lái xe cho Tôn Quốc Cường, nhưng có vài chuyện chuyện cơ mật Kim Minh Hà vẫn là biết đấy, nhưng không thể căn cứ dấu vết để lại mà đoán bừa được, đây là có thể Trương Nguyên Phòng nóng lòng giết người diệt khẩu.
– Tôi đã đáp ứng với Tôn Hải Anh, giúp cô ấy tìm hiểu xem Tôn Quốc Cường đến cùng là bởi vì sao mà chết, rốt cuộc là ai bức tử ông ta, chú thử nghỉ thử xem chuyện này có khả năng không?
Đinh Nhị Cẩu hỏi Kim Minh Hà.
Kim Minh Hà biết rõ, chuyện như thế này chỉ có thể là lặng lẽ tiến hành, nếu không khéo sẽ có khả năng rước họa vào thân, nhưng bây giờ chủ tịch Đinh rõ ràng đem chuyện này nói ra cho ông nghe, khiến cho ông cảm thấy khó xử, bởi vì ông hiểu được, chia sẻ bí mật cho một người cũng không phải là chuyện tốt.
– Chú lái xe cho chủ tịch Tôn nhiều năm, chắc đối với Tôn Hải Anh ít nhiều gì cũng phải có chút cảm tình, từ lúc tôi đến trấn Độc Sơn tới nay, đây là chuyện phiền toái đầu tiên tôi gặp phải. Chú Kim, tôi hi vọng chú có thể giúp một chút cho Tôn Hải Anh, cũng không uổng công chủ tịch Tôn trước kia chiếu cố qua cho chú, nếu không thì làm sao chú lái xe cho ông ấy đến 4-5 năm, điều này chứng tỏ chủ tịch Tôn tín nhiệm chú đấy, chú cảm thấy thế nào?
Đinh Nhị Cẩu đã đem lời nói đến mức này rồi, nếu Kim Minh Hà còn giả ngu, như vậy thì có thể ngày mai Đinh Nhị Cẩu sẽ không chút do dự mà thay đổi ông, tại vì điều này chứng minh người như vậy tâm tư rất ngoan cố, không phải chỉ có mấy câu nói là có thể chiêu an, còn một lý do khác nữa là cũng nói lên Kim Minh Hà đánh giá về hắn không tốt, nên cũng không có tự giác đi theo hắn.
– Chủ tịch Đinh yên tâm, sau này tôi sẽ là lỗ tai của cậu, nghe ngóng được điều gì, trước tiên tôi sẽ hướng vế cậu báo cáo.
– Chú Kim, tôi không đơn thuần là muốn biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, tôi còn muốn biết rõ trước đây chuyện gì đã xảy ra, ví dụ như cái chuyện của Dương Tỷ Yên đã xảy ra như thế nào? Tôi có cảm giác người đàn bà này khá là khác thường, chú thường xuyên lui tới đến thôn Hoàng Thủy Loan này, có nghe nói cái gì không?
Đinh Nhị Cẩu đề cập tới Dương Tỷ Yên, bởi vì hắn nhìn ra được, Dương Tỷ Yên này thật sự là quá nhiệt tình, nhiệt tình cũng không giống là bình thường, mà cô như là muốn có chuyện gì xảy ra.
Nghe được Đinh Nhị Cẩu vừa hỏi như thế, Kim Minh Hà lắc đầu cười khổ, hắn thật ra cũng không muốn nói đến chuyện này, ít nhất là sau khi Tôn Quốc Cường chết đi, mà giờ lại nghị luận chuyện phong lưu của ông ta, nhưng khi dưới ánh trăng nhìn thấy ánh mắt sáng quắc Đinh Nhị Cẩu, hắn lại không dám dấu diếm những chuyện đã đi qua.
– Chủ tịch Đinh, ngày trước…ngày trước Dương Tỷ Yên rất thân thiết với chủ tịch Tôn, sự tình cụ thể tôi không phải là rất rõ, nhưng là có một lần chủ tịch Tôn uống rượu nhiều quá, ngồi trên xe khoe khoang với tôi, nói là lão bí thư chi bộ Vương Kiến Quốc giật dây đứa con dâu của mình, câu dẫn ông ta, với lại chủ tịch Tôn cũng rất ưa thích Dương Tỷ Yên, cho nên hai người cơ hồ là ăn nhịp với nhau, cũng vì chuyện này, chồng của Dương Tỷ Yên là Vương Gia Bình con trai của Vương Kiến Quốc rất ít khi về nhà, mặc kệ cho hai người bọn họ ở trong nhà làm loạn, đương nhiên là Vương Gia Bình cũng không là loại người tốt, nghe nói ở bên ngoài cùng với một người đàn bà khác đã sinh ra con, cho nên bây giờ cùng Vương Kiến Quốc giống như là đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi.
– Chẳng lẽ nào, Vương Kiến Quốc mê làm quan, chỉ vì một cái chức bí thư chi bộ nho nhỏ liền đem con dâu của mình dâng hiến ra đây?
Đinh Nhị Cẩu có chút không tin.
– Chuyện này còn chưa có dừng lại tại đây đâu, còn có chuyện kỳ quái hơn nữa, Vương Kiến Quốc lớn tuổi như vậy, từ năm 18 tuổi đã làm bí thư chi bộ thôn Hoàng Thủy Loan, cho tới bây giờ, cũng nhanh đã hơn 30 năm rồi, cậu nghĩ sao? Chẳng lẽ là thôn Hoàng Thủy Loan này không có người khác thay thế sao? Căn bản không phải như vậy, vợ của Vương Kiến Quốc trước kia cũng rất đẹp, chỉ có điều về sau thì bị bệnh chết, nghe nói trước đây vợ của ông ta cũng có mối quan hệ không trong sáng với lãnh đạo trên trấn, bất quá chuyện này không thể xác định có phải thật vậy hay không mà thôi..
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nếu không có Kim Minh Hà người này, Đinh Nhị Cẩu vẫn cũng không biết trong thôn này còn có nhiều ẩn tình như vậy…
– Má ơi, đây là chuyện gì vậy? Trên đời có người là vì làm quan mà ngay cả vợ cùng với con dâu của mình đều có thể mang ra bên ngoài đóng góp, thật sự là chuyện tạp chủng gì trên thế giới này cũng có thể xảy ra…
– Còn có một chuyện nữa, bất quá cái này nghe ngược lại là có chút khó hiểu, chứ nếu quả thật Vương Kiến Quốc làm ra chuyện này thì thật sự không có cách nào giải thích.
– Hả? Còn có chuyện gì?
Đinh Nhị Cẩu hôm nay mới mở rộng tầm mắt, chỉ là giật dây câu dẫn cán bộ trên trấn đã là đủ lạ và hiếm rồi, không ngờ Kim Minh Hà lại nói còn có chuyện nữa..
– Theo lời đồn đại thì Vương Kiến Quốc không thể quan hệ với phụ nữ được, căn bản không có năng lực tình dục, con trai của ông ta có thể không phải là con ruột, bằng không cũng không thể làm ra việc như vậy, cậu nghĩ xem nếu như một người đàn ông chuyện căn bản của con người cũng không có, vậy thì ông ta còn có thể yêu thích cái gì? Thời cổ đại thái giám chỉ yêu thích tiền tài cùng quyền lực, đoán chừng Vương Kiến Quốc này cũng gần như, nếu như chúng ta nhìn vào tình hình thực tế trước mắt những chuyện Vương Kiến Quốc biểu hiện, sự giải thích này lại là rất có sức thuyết phục.
– Ừ.. nếu nói như vậy thì lão bí thư Vương cũng quả là đáng thương, trách không được cứ muốn nắm chặt thôn này làm bí thư chi bộ không thả, điều này chỉ sợ là đây là sự hy vọng yêu thích duy nhất của ông ta, nếu không còn để cho lão Vương này còn làm bí thư chi bộ, lão Vương này sẽ ngay lập tức bị ngã quỵ rồi.
– Chủ tịch Đinh…bộ cậu muốn…chuẩn bị đem cái chức bí thư chi bộ Vương Kiến Quốc cầm xuống sao?
Kim Minh Hà lắp bắp kinh hãi, tốt xấu gì ông và Vương Kiến Quốc cũng có chút giao tình, chuyện ông quan hệ với người đàn bà quả phụ thôn này cũng là một tay Vương Kiến Quốc đỡ đầu, cho nên vừa nghe Đinh Nhị Cẩu có ý muốn không cho Vương Kiến Quốc làm bí thư chi bộ nữa, nên ông cũng rất muốn vì Vương Kiến Quốc mà nói giúp vào cho ông ta.
– Chức bí thư chi bộ có thể không cầm xuống, nhưng chức vụ chủ nhiệm thôn nhất định phải nhường lại, chú Kim không có nhìn ra sao? Vương Kiến Quốc đã không còn thích ứng với tình thế phát triển mới, để cho ông ta làm bí thư chi bộ nắm giữ toàn cục là được rồi, chuyện làm cụ thể tốt nhất là để cho người trẻ tuổi xông xáo làm, lập tức phải đem thôn Hoàng Thủy Loan tạo thành khu vực trồng hoa chủ lực của thành phố Bạch Sơn, tương lai còn khả năng sẽ mở rộng mô hình đến những thôn khác, tôi cũng không muốn công việc bị trì trệ đến lúc đó bán hoa không được, thì tự mình phải thu mua lấy, vì đây chính là lời hứa hẹn của tôi trước mặt dân chúng không thể thay đổi.
– Ai da.. chủ tịch Đinh, nói thật tôi đi theo chủ tịch Tôn Quốc Cường 4-5 năm, từ trước tới nay chưa từng gặp qua lãnh đạo nào trên trấn như cậu vậy, toàn tâm thật ý là vì dân chúng mà làm việc, làm cán bộ vì dân chúng mà chịu gánh phong hiểm, hôm nay khi nghe cậu vừa nói nếu bán hoa không được, thì cậu sẽ chính mình thu mua, tôi đây xúc động thấy nghèn ngẹn ở cổ họng, nếu là thay đổi bất cứ người lãnh đạo nào khác, cuộc họp vừa rồi đã như thùng thuốc nổ rồi…
– Ừ…tôi đây cũng là vì hết cách rồi, ăn ngay nói thật, nếu tôi không làm được chút chuyện gì cho dân chúng, cả đời này tôi phải bị uốn lại tại cái trấn Độc Sơn này rồi, tôi cũng không nói đến những đạo lý lớn lao gì cả về lợi ích của dân chúng, chỉ cần là đi vào con đường làm quan, ai không muốn mau mau nhanh chóng lên chức, đúng không? Nhưng bây giờ xã hội này, không có bản lĩnh thật sự, nếu là tự nhiên được thăng chức lên, đa số người dân cũng sẽ không ai phục đâu, chú Kim …lời nói này tôi đã móc tim móc phổi nói hết với chú rồi đấy…
– Vâng…vâng chủ tịch trấn, cùng với cậu cùng một chỗ nói chuyện phiếm, thật là sảng khoái…
– À…chú Kim, chú lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ cứ muốn cả đời lái xe cho đến về hưu sao?
Lời nói này làm cho Kim Minh Hà ánh mắt sáng lên, trước kia Tôn Quốc Cường cũng đã nói lời như thế này, chỉ xui xẻo là chưa có đợi được Tôn Quốc Cường sắp xếp tốt, thì ông ta đã đi gặp Diêm vương gia rồi, nhắc đến việc này, Kim Minh Hà tự trách vận khí mình không được may mắn, lại đi theo một vị lãnh đạo đoản mệnh, rồi khi Đinh Nhị Cẩu tiến đến trong trấn, ngay sau đó Trọng chủ tịch huyện đã xảy ra chuyện, ai cũng biết chủ tịch Đinh là tâm phúc của chủ tịch huyện, như vậy thì tương lai của Đinh Nhị Cẩu sẽ là như thế nào đây này?
Thế nhưng đã qua một thời gian ngắn, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, chủ tịch Đinh vẫn là chủ tịch Đinh, lúc này Kim Minh Hà mới dần dần yên lòng.