Chinh phục gái đẹp - Chương 6

Chương 55



Phần 55

– Đinh phó cục, hai chúng ta cộng sự thời gian cũng không ngắn, tôi là hạng người gì, cậu còn nhìn không thấu sao?

Đường Thiên Hà cố gắng chứng tỏ mình vô tội, nhưng Đinh Nhị Cẩu biết rõ, hắn chỉ đề tỉnh Đường Thiên Hà, gã đã làm phân cục trưởng công an cục trưởng nhiều năm như vậy, nếu cho là bờ mông sạch sẽ thì mới là lạ, cho nên Đinh Nhị Cẩu nhắc nhở gã, tốt nhất là đem cái mông của mình lau chùi sạch sẽ dấu vết đi, bằng không mà nói đến lúc đó đừng trách hắn trở mặt.

– Làm người không ai là hoàn hảo cả, có sai thì sửa, đừng có làm bậy thêm nữa, thôi cứ như vậy đi, đợi hôm nào chủ nhiệm Cố có thời gian, tôi sẽ báo với ông.

Đinh Nhị Cẩu đứng lên, đến đây là muốn tiễn khách rồi.

Được rồi Đinh phó cục, cảm ơn, đến hôm đó tôi sẽ mang theo quà cáp gì đây?

Đối với quan hệ của Cố Thanh Sơn và Đinh Nhị Cẩu, thì Đường Thiên Hà cũng biết, cho nên khi Đinh Nhị Cẩu chủ động muốn dẫn gã đi gặp chủ nhiệm tổ chức cán bộ thành phố Hồ Châu, nếu gã không bày tỏ một chút lòng thành, cũng khó nói, nhưng tốt nhất vẫn phải nghe theo lời của Đinh cục trưởng nói, đây mới là điều bảo đảm nhất.

– Ông Đường… nếu muốn thuận lợi trong chuyện này, tốt nhất là đồ vật gì cũng không mang theo, nếu không nghe theo lời của tôi, thì ông có thể sẽ phải đợi thêm vài năm nữa đấy.

Đinh Nhị Cẩu mặt không cảm giác nói ra.

– Đinh phó cục… tôi hiểu được, thôi tôi đi trước.

Đường Thiên Hà lúng túng cười cười ra cửa, nhưng là vừa ra khỏi cửa thì gặp đội trưởng giám sát đôn đốc Ngụy Đại Bình.

– Chào Ngụy đội trưởng, lão cũng tới tìm Đinh phó cục à.

Đường Thiên Hà thấy Ngụy Đại Bình, đứng lại chào hỏi ông ta.

– Đường phân cục, trùng hợp vậy, lão báo cáo xong rồi hả?

– Ừ, đã xong… lão Ngụy, có thời gian xin lão Ngụy đội tăng cường chỉ đạo đối với phân cục khu Tân Hồ tôi với, vừa rồi Đinh phó cục mới hạ mệnh lệnh, muốn phân cục của tôi cố gắng đạt được phân cục tiêu biểu toàn tỉnh, có gì thì lão tạm thời ủng hộ và trợ giúp tôi với nhé.

– Ha ha, lão Đường… đúng là chuyện hiếm đi, trước kia mấy lão gặp đôi giám sát đôn đốc của chúng tôi thì chán ghét, giờ thì ngược lại chúng tôi trở thành bánh trái thơm ngon, tốt… đây chính là lão nói, đến lúc đó đừng trách chúng tôi vạch lá tìm sâu đấy…

Ngụy Đại Bình nói chuyện rất thoải mái trước mặt Đường Thiên Hà chứ không kiêng dè gì.

– Đúng vậy… tôi cầu còn không được, làm gì mà dám chê trách, tôi đi trước đây.

Đường Thiên Hà lui về phía sau một bước, nhường đường cho Ngụy Đại Bình, làm cho Ngụy Đại Bình cũng cảm thấy hãnh diện.

Ngụy Đại Bình đi đến trước cửa phòng Đinh Nhị Cẩu, hạ xuống tâm tình, gõ cửa.

– Vào đi.

Đinh Nhị Cẩu vừa vừa bật máy tính lên muốn nhìn tin tức, thì nghe được tiếng đập cửa.

– Đinh phó cục, có chút việc tôi muốn báo một chút có được không?

Ngụy Đại Bình sau khi đi vào cũng không có đến đối diện, mà là đứng ở ngay cửa miệng hỏi.

– Chú Ngụy, khách sáo làm gì vậy, đến đây ngồi đi, có chuyện gì?

– Ừ, năm trước cậu có nói tôi đi tìm một cảnh sát giao thông ở chi đội cảnh sát giao thông, tốt nhất là nữ, đến này đã tìm được một người, phù hợp với yêu cầu điều kiện của cậu, đây là tư liệu của cô ấy, cậu xem qua một chút đi…

– Vâng… cứ để ở đây đi, chú tóm lược nói đơn giản tình huống cho tôi là được.

– Được rồi, đồng chí này tên Đái Thiên Lan, năm nay 30 năm tuổi, là cảnh sát giao thông chuyên trách ở đầu đường tòa nhà bách hóa Hồ Châu, đó là một trong những khu vực phồn hoa nhất của Hồ Châu, mỗi ngày số lượng xe chạy cùng người qua lại đều rất lớn, do đó lúc tan tầm thì nơi đó lại hay tắc đường, vì thế cô ấy mỗi ngày giờ làm việc đều vượt qua mười hai tiếng, rất vất vả, hơn nữa cuộc sống gia đình của cô ấy cũng rất khó khăn, chồng Đái Thiên Lan là phó đồn cảnh sát ở dưới khu Tân Hồ, năm trước đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, khi đang lùng bắt ăn trộm, bị chúng đâm tổn thương lá lách nên tử vong, cho nên Đái Thiên Lan phải đi làm, còn phải nuôi bố chồng, mẹ chồng cùng với đứa con, sinh hoạt rất gian nan.

Đinh Nhị Cẩu nghe qua liền dừng tay lại con chuột máy tính, tựa lưng chú ý nghe Ngụy Đại Bình kể lại.

– Gia đình của cô ấy sinh hoạt rất khó khăn, vậy cô ấy có phản ảnh gia cảnh của mình đến trong đội chưa?

– Hình như là có phản ảnh qua, nhưng theo người của đội cảnh sát giao thông nói, Đái Thiên Lan vì muốn có thời gian chăm sóc con mình, đã từng xin điều chuyển qua khu vực khác ít đông đúc hơn, nhưng Trần Vượng Hãi không đồng ý, nguyên nhân là Đái Thiên Lan không có đáp ứng điều kiện của hắn đưa ra?

– Điều kiện gì?

Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Cái này… hình như là quan hệ nam nữ gì đó…

Ngụy Đại Bình ấp úng nói ra nguyên cớ, Đinh Nhị Cẩu dĩ nhiên hiểu ngay, đúng là Trần Vượng Hãi thật đúng là đáng chết.

– Như vậy đi, chuyện này bây giờ đã không còn thuộc về tôi quản lý rồi, nhưng để tôi gặp Chu phó cục trưởng nói qua một tiếng, cứ tạm thời giao chuyện này cho tôi, đợi lát nữa tôi đi gặp đạo diễn Tương Ngọc Điệp của đài truyền hình thành phố, chú đi cùng với tôi, đem chuyện này nhờ cô ấy làm một phóng sự ngắn cho Đái Thiên Lan, sau đó chúng ta dựa theo ở trong cục thảo luận về chuyện này, nhìn xem nên theo tiến hành tuyên truyền theo phương diện nào, tranh thủ sớm ngày thay đổi hình tượng cảnh sát giao thông Hồ Châu, bây giờ hình ảnh của cảnh sát giao thông quả thực là quá nguy rồi.

Đinh Nhị Cẩu nói ra.

– Được, vậy chúng ta khi nào thì đi?

– Chú cứ về trước đi, để tôi liên lạc với Tương Ngọc Điệp một chút.

Ngụy Đại Bình đứng dậy đi rồi, Đinh Nhị Cẩu cầm điện thoại di động lên bắt đầu gọi điện thoại cho Tương Ngọc Điệp.

– Chị Tưởng à… em là Đinh Trường Sinh, chúc mừng năm mới, chị mãi mãi xinh đẹp không già.

– Được rồi… cảm ơn Đinh phó cục, giữa chị và em mà còn nói ngoằn nghèo làm gì, tìm chị có chuyện gì, nói đi để chị xem thử có chuyện gì mà phải thay mặt Đinh phó cục ra sức?

Nhận được điện thoại của Đinh Nhị Cẩu, Tương Ngọc Điệp nói cười vui vẻ, giọng nói ngọt ngào như đường tương đối cao.

– À… là như vầy, em định đi đến đài truyền hình gặp chị một chút, có việc xin chị giúp một tay, có được không vậy?

– Đinh phó cục, em nhờ chị hỗ trợ mà không có thành ý gì cả, chỉ đến trực tiếp trực tiếp đài truyền hình là xong rồi sao?

– Hì… vậy chị nói đi, muốn gặp mặt ở đâu thì em đến nơi đó.

– Mời chị đi ăn cơm nhà hàng Tây đi, đã lâu rồi không có người đàn ông nào sắp xếp cho chị một buổi ăn, như thế nào… Đinh phó cục?

Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 6 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chinh-phuc-gai-dep-chuong-6/

– Vậy được rồi, cứ theo lời chị nói, em sẽ xả thân cùng với quân tử.

Đinh Nhị Cẩu cười nói.

– Biến đi… ai mà muốn em xả thân chứ, buổi tối đi nhé, giờ chị đang ở bên ngoài, tối bảy nay giờ, số 75 đường Cao Đệ, nhà hàng Hào Kiến, đừng có mang theo những người khác, chị không thích cùng người không quen ăn tối.

– Vâng… em biết rồi, bye bye.

Đinh Nhị Cẩu cúp điện thoại, hắn thật đúng là có chút sợ hãi Tương Ngọc Điệp người đàn bà này, vì hắn vẫn luôn nhìn không thấu tâm tư của nàng, chỉ biết là chồng nàng trước kia là dân kinh doanh, nhưng về sau thì bị bệnh chết, để lại cho Tương Ngọc Điệp không ít tài sản, còn những chuyện khác thì hắn không biết gì cả, cho tới nay, người đàn bà này rất là rất thần bí, ngay cả Tiếu Hàn cũng không rõ ràng lắm lai lịch của Tương Ngọc Điệp.

Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 6 tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chinh-phuc-gai-dep-chuong-6/

Nói về Mã Kiều Tam, từ khi lên phi cơ, hắn cảm thấy có gì là lạ, cũng quên mất liên lạc với đồng bọn khác, để xác nhận lời nói Hầu Nhị có phải thật hay không, nhưng đã ở trên phi cơ, không có khả năng nửa đường quay lại, cho nên chỉ đành chờ phi cơ hạ cánh thì tính sau, vừa xuống phi cơ, liền gọi điện thoại cho đồng bọn, thì nhận được tin tức đúng là như vậy, nên liền gọi điện thoại cho Hầu Nhị, nhưng Hầu Nhị đang ở phi trường chờ lắm, nên tình huống hiện tại ở khu nhà ga không rõ lắm.

Vì vậy Mã Kiều Tam lại lo lắng, cho dù là muốn quay ngược lại thì cũng phải ra quầy mua vé, nhưng khi hắn vừa bước vào sảnh, thì trước mặt đi tới mấy người cao lớn vạm vỡ, bao quanh ngăn chặn đường đi của hắn.

– Mã Kiều Tam, chúng tôi là người của cục công an thành phố Hồ Châu, mời đi theo chúng tôi một chuyến, nếu phản kháng, chúng tôi sẽ dùng vũ lực.

Lưu Chấn Đông lạnh lùng nói.

Mã Kiều Tam nhìn chung quanh, tỷ lệ chạy trốn cực kỳ bé nhỏ, mấu chốt là không biết cục công an tìm mình vì chuyện gì, nếu như bây giờ bỏ chạy, không có chuyện cũng trở thành có chuyện, cho nên Mã Kiều Tam rất phối hợp nói:

– Tôi không rõ các ông tìm tôi vì chuyện gì? Luật sư của tôi sẽ trao đổi cùng với các ông.

– Được, đi thôi.

Không cần tốn nhiều thời gian, liền còng tay Mã Kiều Tam lại mang theo lên xe.

Sau đó hai giờ, Đinh Nhị Cẩu và Lưu Chấn Đông cùng lúc xuất hiện ngồi đối diện với Mã Kiều Tam, quay mắt về phía người trẻ tuổi phó cục trưởng cục công an này, Mã Kiều Tam không có chút nào lạ lẫm…

– Mã Kiều Tam, tuy chúng ta đã từng gặp qua, nhưng là mặt đối mặt như thế này vẫn là lần đầu tiên phải không?

Đinh Nhị Cẩu đốt một điếu thuốc nói ra.

– Đinh phó cục trưởng, ta không biết rõ, tôi phạm pháp điều gì mà bắt tôi mang đến ở chỗ này?

Mã Kiều Tam giả bộ hồ đồ nói.

– Mã Kiều Tam, anh đừng giả vờ vô tội, những người này thì không nghĩ rằng anh vô tội đâu. Mở ghi âm cho anh ta nghe một chút.

Đinh Nhị Cẩu quay qua nhân viên chi chép lời khai nói ra.

Mã Kiều Tam nghe được Hầu Nhị khai ra, đầu óc của hắn choáng váng, tuy nãy giờ hắn đã hoài nghi là Hầu Nhị bán rẻ hắn, nhưng không nghĩ đến bây giờ đã thành sự thật.

– Mã Kiều Tam, có còn cần tiếp tục giả vờ nữa không, anh có thể không trả lời, nhưng chúng tôi đã có manh mối, thì có thể dựa theo hướng này điều tra, tôi cũng không tin anh không muốn lưu lại cho mình một con đường lui, cho nên nếu như thành thật khai báo, tôi có thể báo cáo lên trên là anh có thái độ nhận tội rất thành khẩn, lúc ấy quan toà sẽ cân nhắc xem xét đến mức hình phạt của anh.

Đinh Nhị Cẩu hướng dẫn từng bước nói, lúc này Lưu Chấn Đông chỉ làm người quan sát, Lưu Chấn Đông nhìn ra được, năng lực thẩm vấn của Đinh Nhị Cẩu so với mình không chênh lệch chút nào so với chính cả, nếu đã như vậy, thì cứ để cho lãnh đạo biểu hiện.

– Đinh phó cục trưởng, tôi thật không rõ anh đang nói cái gì, những chuyện này đều là bịa đặt, đây là có người đang vu khống tôi.

Mã Kiều Tam tiếp tục ngoan cố chống lại nói.

– Được rồi, chúng tôi đã kiểm tra điện thoại của anh, từ lúc Hầu Nhị gọi điện thoại cho anh, anh không có nói qua với ai về chuyện anh quay trở về, cho nên nếu anh đã không muốn trả lời, thì anh cứ tiếp tục ở tại nơi này đi, Lưu đội trưởng không cho nước, không cho ăn cơm, không cho ngủ, không cho đi nhà WC, để tôi xem anh có thể chống lại được bao lâu.

Đinh Nhị Cẩu nói xong đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.

Lưu Chấn Đông nhìn Mã Kiều Tam cười nói:

– Hầu Nhị đã khai hết rồi, còn anh không chịu nói, thì chúng tôi cũng sẽ tiễn đưa anh vào ngục, cho nên hãy suy nghĩ thật kỹ một chút, nếu khai ra thì có thể chỉ ở tù mấy năm, anh vẫn còn có thể ra được sống hết nửa đời sau, nhưng nếu như ngoan cố chống lại, chỉ sợ ngươi nửa đời sau cũng không còn có cơ hội để ra ngoài nữa, làm cảnh sát, có cả trăm loại phương thức để cho anh chết vô thanh vô tức, có tin hay không là tùy anh, hiện tại ngoại trừ hợp tác cùng cảnh sát, anh không có cơ hội nào khác rồi.

Lưu Chấn Đông nói xong cũng quay đầu ra khỏi phòng thẩm vấn.

– Đinh phó cục… làm sao bây giờ, giam giữ hắn kiểu này cũng không phải là biện pháp, nếu qua 24 tiếng đồng hồ chúng ta phải thông báo cho thân nhân của hắn, còn nếu tìm không tìm thấy chứng cứ xác thực, vậy thì phải chúng ta phải thả người.

Lưu Chấn Đông nhắc nhở.

– Anh cứ yên tâm đi, thằng này không qua 24 tiếng đồng hồ sẽ nói ra, không tin thì anh chờ xem, để xem hắn chịu đựng được bao lâu.

Đinh Nhị Cẩu cắn răng nói.

Vừa mới ra văn phòng, thì hắn nhận được điện thoại của Lan Hiểu San gọi tới, báo hắn đến văn phòng của nàng có việc.

– Có chuyện gì vậy? Trong khoảng thời gian này em rất sợ điện thoại của chị gọi tới, vì biết ngay sẽ có chuyện…

Đinh Nhị Cẩu vừa bước vào phòng làm việc của Lan Hiểu San liền nói.

– Hừ… chị đáng sợ như vậy sao mà nói như thế, đây là kết quả điều tra của phòng kỹ thuật, chỗ dấu chân trên bờ tường cùng mái nhà đều là của một người, ngay cửa sổ phòng giam giữ Trần Vượng Hãi cũng để lại dấu vết, như vậy thì có thể đoán được, người này đã gặp Trần Vượng Hãi, chị có hỏi qua người của chị, lúc đó Trần Vượng Hãi mở màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài xem qua, nhưng bọn họ chỉ nghe được tiếng mèo kêu, cho nên không có chú ý tới, từ đó về sau Trần Vượng Hãi cảm xúc liền phát sinh biến hóa, dẫn đến việc tự sát.

– Ý của chị là có người thao túng dẫn đến việc Trần Vượng Hãi tự sát?

Đinh Nhị Cẩu nghi ngờ hỏi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...