Chinh phục gái đẹp - Chương 7
Chương 31
– Thế nhưng chị cứ như vậy sống hết đời, không phải làm khổ chính mình sao?
Đinh Nhị Cẩu bất đắc dĩ khuyên nhủ, nhưng hắn cũng biết, Dương Phụng Tê là một người đàn bà rất lý trí, mình chỉ góp ý một chút mà thôi, sau lưng nàng đại diện không phải là một lợi ích cá nhân của riêng nàng, cho nên không có khả năng tùy tiện ly dị, cho dù là không thích cuộc hôn nhân này.
– Khổ cả đời sao? Chị cũng không biết, nhưng ít nhất còn có em mà.
Nói xong Dương Phụng Tê Cư tại trước mặt mọi người hôn lên trán Đinh Nhị Cẩu, nếu nhỡ bị phóng viên các tờ báo lá cải chứng kiến, ngày hôm sau đầu đề sốt dẻo nhất định là Dương Phụng Tê rồi.
– Nhưng… em lại không thích cùng một người đàn ông khác dùng chung một người đàn bà…
Đinh Nhị Cẩu nhỏ giọng mập mờ nói ra.
– Thôi đi ông con… đang suy nghĩ cái gì đấy, cho em dùng là tốt rồi, còn muốn độc chiếm, khẩu vị của em cũng không nhỏ a, đúng rồi… em đang nghỉ ngơi ở đâu?
Dương Phụng Tê hỏi.
– Ai dà… chỗ ở của em thì chị không vào được, bên trong nhà khách của học viện cảnh, chị dám vào sao?
Đinh Nhị Cẩu nói đùa.
– Vậy thì có sao đâu? Chỉ là hơi bất tiện chút thôi, thời gian gần đây em không có làm chuyện gì xấu chứ?
Dương Phụng Tê dùng bả vai hất lấy Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Chuyện gì xấu… em là cảnh sát, còn có thể làm chuyện xấu xa gì, chị yên tâm đi, đảm bảo lần này em đút no cái đó của chị.
Đinh Nhị Cẩu nhìn thoáng qua Dương Phụng Tê suy nghĩ đến lúc cây dương vật to của mình đút vào lỗ hang của nàng…
– Hừ, đừng có khoác lác, đến lúc đó sẽ biết, xem ai sợ ai…
Dương Phụng Tê không chịu yếu thế đáp lễ nói.
Đinh Nhị Cẩu lắc đầu cười không nói chuyện nữa, ngoắc tay kêu một chiếc xe taxi, hai người lên xe đi, nhưng hắn không có chú ý tới phía sau có một chiếc Toyota Camry đang từ xa theo dõi bọn họ, trên xe là Tử Tinh Tam Dương, hắn nhận lệnh điều tra Đinh Nhị Cẩu, nhưng sau khi điều tra sơ qua thì phát hiện Đinh Nhị Cẩu thằng này thật đúng là phức tạp, hơn nữa hắn lại không ở yên một chỗ, ngày hôm nay Tử Tinh Tam Dương cũng đã nhiều lần chạy loạn khắp nơi vì Đinh Nhị Cẩu rồi.
– Chị lần này tới đây là vì chuyện gì?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Um… một lời khó nói hết, chị đói rồi, tìm một chỗ ăn chút gì rồi nói sau.
Dương Phụng Tê nhìn thoáng qua trước mặt tài xế xe taxi nói ra, Đinh Nhị Cẩu hiểu ý tứ Dương Phụng Tê, hắn có dự cảm Dương Phụng Tê lần này tới đây không có đơn giản như vậy, cho nên cũng không hỏi thêm.
– Bác tài, đưa tôi đến quán lẩu cá Thành Đông đi, nơi đó làm cá ngon lắm.
– Được rồi.
Tài xế xe taxi cao hứng đáp, sân bay thì tại Thành Tây, đi đến nội ô thành phố hơn 100 khối tiền, giờ lại đến Thành Đông, được thêm 200 khối tiền không phải ít.
– Chị định ở lại chỗ này bao lâu thời gian?
Đinh Nhị Cẩu hỏi.
– Không biết, có lẽ thời gian khá lâu đấy, hiện tại chủ yếu là đầu tư ở các thành phố lớn, còn thành phố Giang Đô thuộc thành thị tuyến ba, chúng ta chẳng quan tâm, nếu không phải lần này vì lý do đặc thù, thì chúng ta cũng sẽ không tới, để xem thử thế nào…
Dương Phụng Tê nói ra.
– À… vậy thì để em nói cho chị Lưu Hương Lê mang con bé tới đây nhé.
Đinh Nhị Cẩu ấp úng nói ra.
Dương Phụng Tê thoáng cái trầm mặc, mãi cho đến xuống xe cũng không nói một câu, Đinh Nhị Cẩu thấy Dương Phụng Tê im lặng, nên cũng không dám hỏi nữa.
– Chị à… nơi này phòng ít khi còn trống, nhờ em đã sớm có dự định, nếu không thì sợ giờ không còn gian phòng trống nào.
Đinh Nhị Cẩu khoe khoang nói, kỳ thật giữa trưa hắn cùng Thạch Ái Quốc ăn cơm tại đây, người chủ quán cơm có đưa cho một tấm danh thiếp, cho nên khi nhận được điện thoại Dương Phụng Tê báo giờ máy bay đến, hắn liền lập tức đặt trước một gian phòng nhỏ.
Dương Phụng Tê cười cười không nói, làm cho hắn xấu hổ…
– Này chị… có phải vừa rồi em đã nói sai?
Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng hỏi.
– Không có, thật ra thì chị hiểu em làm vậy là vì muốn tốt cho chị, nhưng vẫn không biết vì sao, chị đối với con bé kia không có chút nào lo lắng giống như con bé không phải là con của chị vậy, trong nội tâm của chị chỉ có hận, hận tự chính mình, hận Trần Tiêu Tử, là chính hắn hủy cả đời của chị, đời này chị cũng không thể tha thứ cho hắn được.
Trong mắt Dương Phụng Tê trầm buồn, nhưng tuyệt không có một giọt nước mắt nào chính nàng đã từng nói nước mắt của nàng đã khóc khô rồi.
– Chị à… cho nên em cũng hiểu, vì thế nên không hối hận, chuyện đó đã xong, còn chuyện con bé sau này em sẽ không đề cập đến việc này nữa, được rồi, chuyện này dừng ở đây, con bé nếu đã không thuộc về thế giới của chị, thì cứ để cho con bé ở lại với chị Lưu Hương Lê cho cuộc sống thoải mái đi, kỳ thật cuộc sống yên tĩnh ở nơi đó cũng không nhất định là chuyện xấu, trên đời có bao nhiêu người ước đến có một cuộc sống bình yên như vậy, chị Lưu Hương Lê không có con, nhất định là sẽ yêu thương con bé, chị không cần lo lắng.
Đinh Nhị Cẩu nói.
– Chị biết vậy cho nên rất cảm ơn nàng, chị cũng không có dũng khí đi gặp nàng, nên vẫn luôn trốn tránh, Nhị Cẩu… em có thấy chị xứng đáng làm một người phụ nữ không vậy?
– Chi… việc này nếu để vậy thì em thấy tốt cho chị hơn…
– Được rồi, đây chính là số mạng của chị…
Dương Phụng Tê dùng cái khăn Đinh Nhị Cẩu đưa tới xoa xoa mặt nói.
– Hai vị… xin hỏi ăn gì?
Lúc này phục vụ viên vào hỏi món ăn.
Phục vụ viên chỉ vào thực đơn nói ra.
– Vậy thì mang cho tôi một cái lẩu đầu cá đi, một dĩa khoai lang tảm đường, một tô canh bắp non, trước cứ lấy mấy món này, nanh mang thức ăn lên nhé, chị tôi đang đói bụng.
Đinh Nhị Cẩu cường điệu nói.
– Được, anh chờ một chốc.
Phục vụ viên liền đi ra ngoài.
– Thế nào chị… mấy món chị thích em gọi đúng chứ?
– Coi như chị không có phí công, còn em sao không gọi mấy món em thích ăn?
Dương Phụng Tê lúc này sắc mặt đã tỉnh táo lại.
– Món nào chị thích ăn thì em thích ăn, với lại lát nữa chị còn phải ăn hương vị của em nữa mà…
Đinh Nhị Cẩu nháy mắt ra hiệu nói ra.
– Hừ… mồm chó không mọc ra ngà voi, chị đi toilet, gọi thêm cho chị bình trà hoa cúc uống cho mát, gần đây không biết chuyện gì, đôi mắt của chị khó chịu quá…
Dương Phụng Tê đứng dậy nói.