Cho người khác đụ vợ

Chương 8



Phần 8

Phương Anh trở về nhà khá muộn, vào khoảng 5h30 chiều.

“Trung đâu em?”

“Anh ý có việc đi mất rồi, có lẽ giờ đang ở sân bay ý… lại bay vào Sài Gòn hay sao… để hôm khác anh ạ”.

“Oh… vậy để hôm khác…”

Buổi tối diễn ra đơn giản và ấm cúng như cách chúng tôi vẫn thường có, có khác là lần này Phương Anh mang về một chai rượu vang để nhâm nhi.

10h30 tối, vừa ra khỏi phòng tắm, tôi nghe tiếng Phương Anh bước vào phòng ngủ, sau khi chuẩn bị cho con bé. Những năm tháng bên nhau, tôi biết rằng nàng sẽ kể cho tôi mọi chuyện về những gì đã xảy ra chiều nay, giống như nàng hay kể về những buổi đi chơi, hẹn hò đám bạn của mình. Có lẽ nàng đã hiểu việc sự phấn khích và hưng phấn mà tôi có được từ việc nàng thú nhận những cuộc nói chuyện, phiêu lưu tình ái ngoài hôn nhân của mình. Tôi đã không chủ động nói một lời. Nàng nằm kế bên tôi, trao cho tôi một nụ hôn dịu dàng lên má, tôi nằm đó, chờ đợi.

Ding… ding… tiếng chuông tin nhắn của nàng…

Phương Anh nằm quay lưng lại phía tôi, tiếng lạch cạch gõ điện thoại, tôi đoán đó là Trung vì ít ai nhắn tin cho nàng giờ này. Không bỏ lỡ giây phút nào hết, tôi luồn hai cánh tay ôm ghì lấy nàng, mặt gác lên gò má mịn màng của Phương Anh, chăm chú theo dõi nàng nhắn tin, Phương Anh không đoái hoài gì đến việc phải che dấu hay ái ngại nữa, nàng để mặc tôi.

Trung: Em hỏi chồng chưa? Xem ý thế nào? Tranh thủ lúc công ty ít việc, mà cũng sắp hết năm rồi, phí mấy ngày phép.

Nàng: Vâng. Tí em hỏi. Anh làm thủ tục xong chưa?

Trung: Xong rồi. Chuẩn bị lên rồi cơ.

Nàng: Vâng, nghỉ ngơi tí anh nhé.

Trung: Yêu em!

Nàng: Em yêu anh!

Trong khi nhắn tin nhắn cuối cùng, nàng không để ý bàn tay của tôi đang xoa nắn bầu ngực của nàng, tôi dừng lại một chút, cảm nhận nhịp tim của Phương Anh, nó đập nhanh và mạnh.

“Em có vẻ đang hồ hởi phết nhỉ?” Tôi nói.

“Ý anh là sao?”

“Càng nhìn thấy em, anh cảm giác em đang rất muốn ở bên cạnh anh ấy. Như thể là em đã tìm được người đàn ông của mình rồi ý” Tôi mỉa mai…

“Hâm” nàng trả lời, trong khi đã nắm lấy tay tôi.

“Chiều nay bọn em đi những đâu thế?”

“Đi loanh quanh mua mấy bộ quần áo với đồ ăn thôi mà”

“Mua có tí thế mà cả buổi chiều?” Tôi dò xét…

“Thì… lúc quá trưa bọn em quay lại khách sạn nghỉ ngơi một tí nữa. Nhưng mà không làm gì cả… chỉ nằm ôm… hôn nhau thôi”

“Hôn thôi á?” Tôi hỏi với giọng hơi run.

“Vâng, hôn thôi mà… thực ra cũng cởi quần áo ra rồi nhưng em thấy mỏi quá nên không làm gì hết”

Tôi tưởng tượng ra cảnh Trung và Phương Anh nằm đó, anh siết chặt vòng tay của mình ôm lấy cơ thể của Phương Anh. Ắt hẳn nàng sẽ rất thích thú khi cảm nhận sức mạnh của Trung, sức mạnh đầy nam tính đấy.

“Ôm hôn như thế mà không làm gì thật?” Tôi hỏi, sốt ruột muốn biết thực sự phần còn lại.

“Thật mà, bọn em chỉ nói chuyện thôi, Trung cũng có đòi nhưng em bảo thôi, để dành giữ cho lần sau. Cho đợi, gì cũng muốn sinh hư đi” nàng tưng tửng với vẻ mặt câng câng.

“À… em bảo… đang định nói anh chuyện này”

“Gì thế?” Tôi thầm biết nàng sẽ hỏi tôi điều gì.

Phương Anh quay người lại đối diện với tôi, nàng khá nghiêm túc.

“Trung rủ em cuối tháng này vào Nha Trang chơi với anh ý mấy hôm vì sắp phải quay lại Đức, nên chắc phải mất mấy tháng nữa mới quay lại Việt Nam, em cũng định dùng nốt mấy ngày phép, đi có 5 ngày thôi ý… cho em đi nhé?” Nàng ngước mắt nhìn tôi ra vẻ khẩn khoản.

“Quyến luyến nhau thế” Tôi giở giọng mỉa mai, trêu đùa. Mặc dù chưa sẵn sàng, quả thực tôi chưa đủ tự tin để Phương Anh bên cạnh Trung trong khoảng thời gian… đối với nàng là ngắn ngủn… nhưng có lẽ… đối với tôi… sẽ là rất dài như thế… một đêm còn không chịu được huống gì mấy đêm thế này. Dù sao thì đây cũng có thể coi là một bài test, mà theo những gì tôi thèm muốn, có lẽ dịp này sẽ là dịp để mình trải nghiệm xem sao, xem có thực sự phê như mình vẫn hay đọc hay không!

“Oh… nhưng mà nếu em muốn thì cứ đi chơi đi… anh ở nhà trông con cho… trước khi đi báo ông bà nội một câu để ông bà đỡ thắc mắc” tôi trả lời.

“Vâng… mai em nhắn…” nàng nhanh chóng quay với lấy điện thoại, chắc chắn là để báo cho Trung biết.

Tôi hôn lên trán nàng “Vợ ngủ ngon nhé!” Rồi xoay mình trở vào trong, đắn đo, lo lắng.

Bạn đang đọc truyện Cho người khác đụ vợ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cho-nguoi-khac-du-vo/

Hít thở sâu một chút, tôi lặng lẽ nhìn hướng ra cửa sổ… đầu óc uể oải, chả biết phải nên bắt đầu từ đâu. Cuộc sống vẫn thế mà, nhưng sao nó bình thản, chậm chạp quá, hay nó chỉ như vậy khi ta có cảm giác mình sắp đánh mất thứ gì đó rất quan trọng.

Trung và Phương Anh sắp có chuyến đi nghỉ riêng cùng với nhau.

Một phần trong tôi gào thét lên rằng ý tưởng này là sai. Ai có thể đảm bảo rằng mọi thứ vẫn nằm trong kế hoạch, ai có thể chắc chắn rằng Phương Anh sẽ đủ tỉnh táo để không bị chệch hướng. Với tôi, nàng quá quan trọng, nếu lỡ đánh mất nàng tôi sẽ rất hối hận.

Để mà đỡ phải hối hận thì cứ cấm không cho nàng đi đi, an toàn nhất còn gì. Ấy nhưng mà trò đời nó lại ngộ nghĩnh thế, tôi là một cuckold chính hiệu. Nghĩ đến việc nàng sẽ thay thế những kỷ niệm của chúng tôi với những cảm xúc đê mê với Trung, là lại khiến tôi nổi hứng. Những hình ảnh hai cơ thể của họ quyện vào với nhau lần lượt tua đi tua lại trong bộ não của mình, tôi thèm được thấy Phương Anh quyến rũ như thế, thèm được thấy cơ thể nàng nhỏ bé yếu ớt bên dưới tấm thân mạnh mẽ của Trung, người sẵn sàng yêu thương, bảo vệ nàng. Rồi đến khi quay về bên tôi sau kỳ nghỉ, nàng sẽ lột xác thành một người phụ nữ sang trọng và hấp dẫn hơn bao giờ hết với những bộ quần áo đắt tiền, với vẻ ngoài rạng rỡ và tự tin. Thế coi như vừa đỡ mất tiền, lại còn được hưởng sái. Cũng tuyệt đấy chứ!

Ngay sau khi được sự đồng ý của tôi, Trung và Phương Anh vội vã lên kế hoạch, tất nhiên cả hai người đều đồng ý về những mối quan tâm mà tôi đề cập như sắp xếp công việc gia đình, những lời nói dối nhằm che đậy mối quan hệ kỳ dị này và bắt đầu thực hiện. Phương Anh lên một loạt danh sách các khu nghỉ dưỡng, nàng còn cẩn thận loại bỏ danh sách những nơi gần khu vực của người thân hay nhưng khu được sử dụng làm điểm nghỉ mát thường xuyên của bạn bè để tránh bị bắt gặp. Sau đó, nàng mới gọi các khu nghỉ dưỡng khác nhau, để hỏi xem họ có phòng không, đương nhiên giá cả không phải là một vấn đề. Và hình như nàng đã chọn được một phòng có không gian hướng ra biển, bên ngoài còn có sẵn một bể sục và một bể bơi nhỏ. Trong lúc Phương Anh mải lúi húi với những bộ quần áo, tôi không quên nhét vào vali của nàng chiếc laptop với một chiếc webcam HD. Không thể thiếu được.

Cuối cùng, chúng tôi còn thống nhất rõ những chuẩn mực nên có trong chuyến đi này, chắc chắn điều quan trọng nhất, là nếu hai người có quan hệ với nhau thì sẽ phải dùng bao cao su.

Mọi thứ sẵn sàng, tôi chở Trung và Phương Anh ra sân bay.

Để tăng thêm sự hưng phấn cho mình, tôi cố tình đi lùi lại phía sau một quãng, ngắm nhìn họ nắm tay, ôm hôn nhau ở nơi công cộng, trao cho nhau những lời thì thầm. Phương Anh quàng tay chới với qua cổ Trung bởi chiều cao của anh khác biệt so với tôi, nàng thì thầm, chỉ chỏ gì đó rồi hôn nhẹ lên môi lên má anh. Trung lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng đón nhận những âu yếm nhẹ nhàng của Phương Anh. Có lúc, nàng cũng quay về phía tôi nhưng với chiếc nón rộng vành và kính râm, tôi không biết ánh mắt nàng có tìm kiếm tôi hay không nữa. Cái cảm giác bị bỏ rơi này, nó đau nhói nhưng nhẹ nhàng, có lẽ nếu tôi càng tạo ra khoảng cách với đôi uyên ương, nó lại càng dồn dập hơn, thốn thốn như lúc bị rơi từ trên cao xuống vậy.

Còn Trung thực sự rất nôn nóng với chuyến đi này, mặc dù thời gian cũng không dài, địa điểm cũng là nơi chẳng xa lạ gì, nhưng quan trọng là những ngày đó Phương Anh hoàn toàn thuộc về anh, đêm cũng như ngày, hơn nữa lại là thời điểm trước khi hai người bọn họ tạm xa nhau trong vài tháng. Háo hức cũng là điều dễ hiểu. Trung không thể hiện rõ ràng ra bên ngoài, anh vẫn giữ được phong thái điềm đạm của mình, nhưng qua những câu chuyện liên tục nối tiếp nhau, qua việc lên kế hoạch ăn gì, đi đâu, làm gì, qua những nụ cười tươi anh dành cho vợ tôi… có thể nói, Trung đang hạnh phúc.

Khi tiếp viên thông báo hành khách cần phải làm thủ tục check in ra cửa bay, Phương Anh lúc này mới ngó nghiêng, tôi rướn người mình qua đám đông, vẫy vẫy, nàng cũng chậm rãi nắm nhẹ những ngón tay ra dấu tạm biệt. Hai người nhanh chóng lẫn vào dòng người.

Phương Anh, hy vọng em biết đặt trái tim mình ở đâu… Tôi tự nhủ.

Bạn đang đọc truyện Cho người khác đụ vợ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cho-nguoi-khac-du-vo/

Chuỗi ngày không có Phương Anh kéo dài lê thê, tôi ghét cái cảnh phải trông ngóng, chờ đợi này. Mặc dù thỉnh thoảng nàng có nhắn một hai tin, gọi vài cuộc cho tôi nhưng lại không kể nhiều về những thứ tôi muốn nghe, câu chuyện quanh quẩn ở việc ăn uống và hỏi han tình hình của con bé. Cũng có lúc nàng kể về việc gặp gỡ những người bạn mới, những người quen của Trung, đây cũng từng là nơi nghỉ ngơi quen thuộc của anh, và Trung có vẻ biết rõ con người nơi đây. Tôi cố gắng gặng hỏi, lân la những chuyện riêng tư hơn nhưng nàng không để tâm, đoái hoài gì cho lắm.

Nàng càng như thế, sự tò mò càng ám ảnh tôi. Ngồi trong công ty mà tâm trí tôi cứ trôi nổi mãi ở nơi đâu, cứ chốc chốc lại check điện thoại, facebook, zalo, ngóng xem Phương Anh có để lại những “mẩu vụn bánh mì” nào để tôi lần theo hay không. Tôi đành phải tự thỏa mãn mình bằng trí tưởng tượng, mà toàn phải là những cảnh trần chuồng, vật lộn của hai cơ thể, những cái miệng ướt át gặm mút nhau, đôi môi ai đó bọc và trườn qua trườn lại vật cứng và nóng ấm… nếu có thể trở thành một đạo diễn phim khiêu dâm, các tác phẩm của tôi chắc chắn chỉ quay cận cảnh như thế.

Ôi… không biết những ngày sắp tới Trung sẽ tận hưởng vợ của mình như thế nào đây… hy vọng anh cũng sẽ nâng niu nàng giống như tôi… à mà không… cứ ngấu nghiến nàng đi cũng được… nàng có còn là của riêng tôi nữa đâu… nàng còn là của Trung nữa, anh có thể đối xử với nàng theo mọi cách mà anh muốn.

Việc phải chờ đợi và nỗi nhớ Phương Anh da diết khiến tôi nôn nóng, đành phải chủ động nhắn tin hỏi han nàng.

“Em đang làm gì đấy?”

“Đang đi chơi!”

Thái độ của nàng khiến tôi càu nhàu, một người thì đi chơi, một người thì ở nhà, chả nhẽ không tình cảm một tí được hay sao.

“Chơi gì? Chơi ở đâu? Hỏi han tí mà lạnh lùng thế nhở!” Tôi nhắn trả một cách bực dọc…

“Rồi, có gì tí về em gọi!”

Một tiếng “em” của Phương Anh đưa con người tôi về trạng thái bớt căng thẳng, còn đó chút phấn khởi vì cuối cùng tôi vẫn có tiếng nói.

Cứ ngỡ nhắn tin thì sẽ bớt cô đơn hơn mà còn tí thì phản tác dụng. Thôi, tự kiếm niềm vui cho mình vậy, nhắn tin với mấy thằng bạn, hẹn chúng nó làm mấy cốc bia rồi về.

Bạn đang đọc truyện Cho người khác đụ vợ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cho-nguoi-khac-du-vo/

Cơn đau đầu cùng cái miệng khô khốc đánh thức tôi vào giữa đêm, đồng hồ chỉ 2h30 sáng. Tưởng chỉ nhẹ nhàng 2 – 3 cốc bia mà tự dưng lại uống sâu quá. Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi quờ quạng tìm chiếc điện thoại, trong lòng có chút hối tiếc được xen lẫn và khuếch đại bởi một sự nôn nao quái dị. Không có tin nhắn, cũng chẳng có một cuộc gọi nhỡ. Thất vọng. Tôi chuếnh choáng bước ra khỏi giường đi lấy một ít thức ăn, nước uống rồi trở về phòng. Có lẽ nên làm một viên Efferalgan cho đỡ nhức đầu, tôi trằn trọc cho đến khi ngủ thiếp đi.

Thức dậy trước cả chuông báo thức. Đầu đã bớt nhức còn điện thoại thì vẫn im lìm như cái cách tôi thấy nó lần cuối. Dụi mắt, tôi quyết định ngừng lo lắng, nàng đang cần không gian thoải mái, cứ ỳ èo gọi điện cũng chả hay ho gì. Tiện hôm nay được nghỉ, đi lang thang phố xá vậy, tự nói với bản thân rằng tôi sẽ tận hưởng trọn vẹn ngày hôm nay làm những điều mình thích. Thời tiết ấm áp, dạo quanh bờ hồ và phố cổ, ngắm nhìn người qua lại, quả thật mấy em gái càng ngày càng nảy nở, mặt xinh, da trắng, lối sống cũng bạo và hoang dã hơn, tiếc là không có thật nhiều tiền để “trải nghiệm” các em. Lượn hết bờ hồ rồi lại vòng lên hồ Tây, phóng tầm mắt xa xăm trên mặt hồ. Không gian khá dễ chịu, quang cảnh cũng như con người khiến tôi bớt cô đơn nhường nào, dù chốc chốc lại ngỡ điện thoại của mình rung và giở ra xem. Không có gì.

Em ổn không?

Dọn dẹp xong bữa tối, tôi nhắn cho nàng bởi sự im lặng khiến tôi cồn cào. Phải đợi một lúc, nàng mới nhắn lại.

“Bình thường. Sao thế?”

Ít nhất lần này nàng dành lại cho tôi một chút sự chú ý…

“Cũng không có gì! Em đi chơi được nhiều chưa?”

“Loanh quanh tắm biển các thứ thôi. Anh ok chứ? Nghe buồn buồn!”

Phải! Buồn quá đi chứ, nàng nghĩ thiếu nàng tôi vui lắm hay sao!

“Chả ổn tí nào.” Tôi trả lời. Sau đó gửi thêm “Nhớ!!!”

“Thật ấy hả!”

Trong khi tôi chưa biết phải nhắn lại như thế nào thì Phương Anh đã khiến tôi như mở cờ trong bụng chỉ sau đó vài phút.

“Chịu khó đợi thêm tẹo nữa rồi em có quà cho!”

“Nhớ đấy nhé!”

Tôi trả lời trong phấn khích.

Tôi khăng khăng với chính mình rằng tôi đang hào hứng bởi lời hứa hẹn của Phương Anh, rõ ràng nàng hiểu được tôi đang khao khát điều gì. Nàng chỉ đang kích nứng tôi như thế.

“Như nào nhỉ?”

“Tầm 11h 11h30 nhé, lúc đấy em vs Trung mới đi chơi về”

Tôi muốn nói rằng tôi rất yêu và nhớ nàng, nhưng nếu nhắn thế thì như đỉa đói, nên tôi đã xóa đi, thay vào đó…

“Ok, nhất trí!”

Nàng không phản hồi gì thêm…

Đúng hẹn, tôi nhẹ nhàng, ngồi xuống giường, mở laptop và click vào Skype để chờ tín hiệu từ đầu dây bên kia. Tôi kiên nhẫn nhìn chăm chú vào màn hình, mong mỏi chờ đợi. Không mất nhiều thời gian, hình ảnh của nàng hiện lên cùng với ánh sáng của đèn bàn hắt vào webcam, tôi nhíu mày một chút.

Khi camera tự điều chỉnh độ sáng về mức bình thường cũng là lúc tôi đắm đuối nhìn vào khuôn mặt của Phương Anh. Nhớ nàng da diết.

“Anh có nhìn rõ không?” Nàng hỏi. Tôi nói với nàng rằng hình ảnh rất rõ và số tiền mà tôi bỏ ra cho chiếc laptop đó đáng giá từng đồng. Phương Anh đứng dậy và di chuyển sang một bên hỏi tôi rằng nàng có phải điều chỉnh góc máy để tôi có thể nhìn rõ khu vực phòng khách sạn không? Tôi ngắm nghía một chút nói với nàng rằng góc nhìn đã quá hoàn hảo và tôi có thể nhìn thấy rõ mọi thứ. Kể cả âm thanh cũng rất trong, không bị quá nhiều tạp âm.

“Thể ổn rồi chứ gì, tẹo nữa là không có chạy đi chạy lại chỉnh chiếc gì đâu nè”, nàng nói. “Em tắt loa từ phía anh đấy nhé, nên anh nói hay chat em cũng không nghe thấy gì đâu.”

“Anh Trung đâu rồi”

“Trung đang ở dưới lễ tân, tí lên bây giờ”

Tôi định nói với nàng rằng trông nàng thật quyến rũ trong chiếc váy ngủ màu hồng. Nhà thiết kế có vẻ rất tôn thờ những đường cong của phụ nữ khi tạo nên chiếc váy quá đỗi sexy như thế, tôi không rõ chất liệu nó là lụa hay phi bóng nữa, cả thân váy chỉ được níu bởi hai sợi dây mỏng tang vắt qua vai, kéo trễ để lộ cả rãnh ngực. Chiếc váy ôm sát, để lộ các đường cong cơ thể của Phương Anh, nhìn nàng mỏng manh và quyến rũ.

Nàng chỉnh chỉnh gì đó trên bàn phím máy tính trước khi có tiếng gõ cửa.

“Anh Trung về rồi đây”

Nhìn thẳng vào camera, nàng hôn gió tôi và nói “Thôi, em tắt loa nhé”.

Tôi nhìn vợ mình đi ra khỏi màn hình, hướng về phía cửa bên trái của chiếc giường. Nàng đã khuất khỏi màn hình nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nàng mở cửa và giọng nói của Trung.

Nhìn cả hai ôm ấp, dìu nhau về phía chiếc giường, thấy hiếm có người chồng nào như tôi, phải nói, có lẽ nếu bình thường là đã phải gào thét đến xé họng ra rồi. Phương Anh kéo Trung về phía giường, nàng ngồi xuống, ngước lên nhìn anh trong khi anh đang trút bỏ chiếc áo phông và quần bò. Nàng ân cần hỏi anh gì đó nhưng tôi thấy Trung lắc đầu. Rồi nàng đứng lên, quay lưng về phía anh, tiến đến minibar. Mặc dù tay vẫn đang bận vặn vẹo chiếc thắt lưng và khóa quần, Trung không quên nhìn chằm chằm vào mông nàng cùng với một nụ cười nhẹ trên môi.

Đến khi trên cơ thể Trung chỉ còn độc mỗi chiếc quần sịp, anh chui vào trong chăn. Phương Anh cũng nhanh chóng, nhí nhảnh quay trở lại giường, rúc vào bên cạnh Trung, không quên đưa lon nước cho anh. Cả hai ngồi tựa vào nhau xem tivi.

Trung quàng tay qua vai Phương Anh, sải tay của anh đủ dài để với xuống bầu ngực của nàng, nắn bóp nhè nhẹ. Phương Anh gần như lập tức đưa tay mình lên bấu lấy tay anh, có lẽ bởi nàng bất giác ngại ngùng khi biết trong căn phòng này còn có sự hiện diện của một người khác, đang đau đáu, chăm chú theo dõi họ. Thời gian trôi qua, cả hai không làm gì nhiều mà chỉ chăm chú bình luận gì đó trên tivi hoặc nói về công việc, cuộc sống, vv…

“Chán nhỉ!”, Phương Anh cất tiếng. Trung đánh một cái nhìn khó hiểu về phía nàng…

“Chán gì hả em?”

“Nốt tối nay… chiều mai… là lại về rồi” Phương Anh ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt Trung, một tay của nàng đặt lên ngực anh, xoa xoa. Cũng chính lúc đó tôi có thể thấy sự thay đổi nhanh chóng trên khuôn mặt Trung khi anh ấy nhận ra ý của nàng.

“Anh luôn muốn dành nhiều thời gian với em nhất có thể, nhưng công việc mà, không thể trì hoãn được. Anh đã thật sự rất lo lắng khi nghĩ sẽ phải tạm xa em một thời gian. Nhưng bây giờ, anh muốn cả hai gạt ý nghĩ ấy đi, tập trung vào những giây phút quý giá này ý”

“Bởi thế nên em mới xin nghỉ đi với anh luôn còn gì” Phương Anh mỉm cười nói với Trung.

“Đó là những điều em muốn hiện tại, còn lúc hôm gì ở nhà anh, anh cứ hỏi sao em chần chừ là vì em không thích làm anh cảm thấy bị quá ràng buộc thôi, mới quen nhau chưa lâu”

“Em hâm à! Muốn dính chặt với nhau còn không hết. Xong việc anh quay lại sớm, bù cho”

Mỉm cười, vợ tôi trao cho Trung một nụ hôn lên má rồi lần lần đến môi anh. Trung tiến lại gần và kéo vai nàng sát vào người mình.

Cảnh tượng này kích thích cho thằng nhỏ muốn bật tung ra khỏi quần.

Họ ngồi đó hôn khá lâu, tôi ước có chế độ zoom như máy ảnh để có thể thấy rõ được lưỡi của hai người quyện với nhau, đùn đẩy sang cho nhau thứ dịch ở trong miệng. Trung đã đặt bàn tay phải của mình lên má Phương Anh nhưng theo thời gian, anh dần dần bắt đầu di chuyển nó xuống hông và mông nàng. Anh dừng lại ở đó một phút tôi nghĩ để chắc chắn rằng Phương Anh sẽ có phản ứng mạnh hơn trước khi anh làm điều tiếp theo. Khi những nụ hôn của Phương Anh ghì chặt và nồng nhiệt hơn cũng là lúc anh biết đó là tín hiệu, anh đưa tay mình xuống thấp và sâu hơn, khẽ nhào nặn trước khi luồn dưới tấm váy mỏng, lần những đầu ngón tay vào cửa mình. Tôi thề là tôi có thể nghe thấy một tiếng rên rất nhỏ phát ra từ Phương Anh!

Thò tay xuống đũng quần, tôi bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve thằng nhỏ đã cứng sẵn.

Họ tiếp tục đắm đuối hôn nhau một lúc cho đến khi Trung buông nhẹ môi Phương Anh và nhìn sâu vào đôi mắt đã nhắm nghiền đang dần hé ra của nàng.

Tôi không thể nghe được gì cả khi với chiếc laptop với webcam 4k nét căng, tôi cũng không thể đọc được môi của Trung…

Và cũng thật khó để biết được Phương Anh sẽ phản hồi lại như thế nào, nhất là khi cơ thể nàng trào dâng một loạt mớ cảm xúc mãnh liệt như thế. Câu trả lời của Phương Anh khiến Trung mỉm cười và tiếp tục đặt một nụ hôn sâu lên môi nàng.

Rời tay ra khỏi lớp váy, anh đẩy đầu Phương Anh sang một bên. Lần lần Trung bắt đầu thơm lên má mút mát vùng da cổ của nàng. Tôi đoán nàng sẽ gần như tan chảy ngay lập tức. Nàng vẫn thích được hôn như thế mà và nhất là Trung lại đang quá xuất sắc. Khi có lẽ vùng cổ đã quá ướt át, Trung bắt đầu chu môi, lần xuống ngực nàng. Khẽ gạt quai áo, chiếc váy buông lơi để lộ ra một phần đầu ngực Phương Anh.

Trung không ngay lập tực gặm nhấm nó, mà tiếp tục hôn lên vùng da khe ngực nàng, anh chậm rãi, khác hẳn hôm ở khách sạn, cũng dễ hiểu thôi, anh đang có rất nhiều thời gian, không cần phải vội vã. Hơi thở của Phương Anh trong có vẻ trở nên nặng nề hơn và thậm chí từ tầm nhìn của tôi, tôi có thể thấy núm vú của cô ấy cứng lên, lộ rõ qua làn váy mỏng. Kéo chiếc váy xuống sâu hơn một chút, anh phơi bày hoàn toàn một bên ngực của Phương Anh ra trước mắt mình. Với những cái chạm, môi Trung chùm dần lên núm vú.

Dựa lưng vào thành giường, Phương Anh nhìn xuống, nàng ngắm nghía Trung đang mím môi quanh núm vú mình, quan sát anh mút mát nó, một tay nàng đan vào những lọn tóc của Trung. Phương Anh không quên phát ra những tiếng rên khe khẽ. Trung không tốn nhiều thời gian vướng víu với chiếc váy. Ngồi dậy, anh mò xuống gấu váy và kéo nó lên. Không nói một lời, Phương Anh cong người, nàng giúp anh kéo nó lên qua đầu, ném nó xuống sàn. Trung nhanh chóng vòng một tay ra sau lưng một tay vân về đôi gò đào của nàng. Phương Anh để lộ rõ vẻ ham muốn trong mắt khi bàn tay thô ráp của Trung mơn trớn, trườn qua trườn lại.

“Anh đã muốn em ngay từ lần đầu nhìn ảnh chồng em gửi cho anh… không tin được đây là sự thật”

Điều này khiến Phương Anh bật cười. Nàng nói gì đó, tôi nghe loáng thoáng giống như nàng cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến thế. Trung mỉm cười và nói thì thào vào tai nàng. Sau đấy anh nhẹ nhàng đẩy Phương Anh nằm xuống giường. Một tay vẫn chùm lên ngực trong khi anh bắt đầu liếm và mút núm vú còn lại. Mỗi lần Trung như vậy, Phương Anh lại hít hẫng một hơi, khẽ cắn nhẹ lên môi.

Bất giác, tôi thấy Phương Anh mở mắt ra và nhìn thẳng vào máy tính, mỉm cười, nháy mắt với tôi rồi lại ngước xuống ngắm Trung chơi với bộ ngực của mình.

Khi đã nghịch ngợm đủ núm vú, Trung từ từ di chuyển bàn tay xuống dưới đùi của Phương Anh, lần vào giữa háng. Phương Anh thì thào gì đó khiến Trung ngước lên nhìn nàng trong khi có thể thấy rõ qua sự chuyển động dưới lớp chăn, nàng đang dạng dần chân ra cho anh. Trung trượt tay lên xuống, còn có tình đẩy để đùi nàng mở ra nhiều hơn.

Tôi tuột vội chiếc quần đùi, nắm chặt lấy thằng nhỏ, điên cuồng quay tay.

Phương Anh bắt đầu nhẹ nhàng rên rỉ khi tay Trung chà và rung lên nhanh hơn. Tôi không thể nhìn thấy Trung đang làm như thế nào nhưng tôi sợ nếu cứ thế này Phương Anh sẽ làm ướt hết giường mất. Tôi liếc xuống bàn tay mình, bộ não đang tái hiện lại cảm giác chật và nóng ấm.

Trong khi Trung đang vuốt ve Phương Anh, nàng tự mình đưa tay ra, với xuống phía dưới Trung. Tôi có thể thấy nàng đang chà chà lên thanh thép nguội của Trung. Nhớ lại lần đầu tiên tôi khi nhìn vào dương vật của Trung, tôi đã bị sốc như thế nào. Thứ gì đâu mà gân guốc, cứng ngắc, nhưng thật sự ấn tượng! Phương Anh cố lôi nó ra khỏi chiếc quần sịp.

Miệng vẫn rên rỉ nhưng mắt nàng thì lại nhìn xuống háng anh, nàng vặn vẹo để cố gắng lôi nốt toàn bộ dương vật của Trung ra bên ngoài. Cái nhìn thẫn thờ trên khuôn mặt Phương Anh đã nói lên tất cả, nàng đang say tình. Nàng trông càng hấp dẫn hơn khi đang đắm đuối nhìn xuống thứ đó. Tay Trung vẫn day đều, những cái giật mình của Phương Anh giúp tôi đoán được nàng có vẻ gần đến cực khoái. Hơi thở của nàng trở nên nặng nề hơn, tiếng rên rỉ của nàng to hơn và liên tục hơn, và nàng cũng vuốt ve dương vật của Trung nhanh hơn.

Chỉ vài phút sau đó, Phương Anh bắt đầu run rẩy, chân nàng dần khép lại, toàn bộ thân trên ưỡn cong lên cùng với những tiếng rên rỉ. Nàng trông có vẻ hoàn toàn kiệt sức sau những gì vừa xảy ra, thư giãn vươn vai trước khi lại đan tay vào những lọn tóc của Trung. Mặc dù tôi vẫn quay tay đều nhưng chưa kịp ra bởi không biết họ sẽ làm những gì, tôi muốn dành lần xuất tinh cho lúc cao trào nhất, hơi hụt hẫng tí nhưng tôi tin đây mới chỉ là màn dạo đầu. Sau đấy chắc chắn hai người sẽ còn những khoảnh khắc tuyệt vời hơn nữa.

“Anh có một thứ muốn đưa cho em, định để về đến Hà Nội nhưng anh không thể đợi được nữa”

Giọng của Trung đưa tôi trở lại theo dõi hai nhân vật chính. Tôi tò mò không biết anh sẽ đưa cho Phương Anh thứ gì khi Trung rời khỏi giường, tiến ra phía tủ quần áo. Phương Anh cũng đã ngóc người ngồi dậy, lấy chăn quấn quanh ngực mình. Cả tôi và nàng có lẽ đều đang rất tò mò. Trung quay trở lại giường với một chiếc hộp nhỏ hình vuông màu sáng trắng. Ngồi lại bên cạnh Phương Anh, những gì anh nói ra tiếp theo khiến tôi nhận ra rằng đây chính xác những gì Trung đã lên kế hoạch và vượt hoàn toàn khỏi sự chuẩn bị của tôi… khiến cả Phương Anh cũng phải ngỡ ngàng.

Bạn đang đọc truyện Cho người khác đụ vợ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/cho-nguoi-khac-du-vo/

“Anh ơi, Trung… cầu hôn em rồi!”

Câu nói đầu tiên của Phương Anh với tôi khi nàng trở về nhà, hầu như mọi suy nghĩ trong đầu tôi lúc đó là “Thế nhé… Sướng nhé… Đúng ý mày chưa… Mày đã từng là một người chồng hạnh phúc, mãn nguyện với một người vợ xinh đẹp và bây giờ mày đang trở thành gì đây – Chúa tể của những chiếc sừng à?”

Thật sự sáo rỗng! Thằng khốn kia, hắn nghĩ rằng mày có thể cầu hôn được với Phương Anh chỉ sau một thời gian ngắn thế thôi à? Chỉ cần quan hệ vài lần và đi chơi như vậy là nàng có thể rũ bỏ và đồng ý luôn hay sao?

Nhưng mà… mọi sự tự tin gần như tan biến… bởi giọng điệu của nàng nghe thì có vẻ rất nghiêm trọng, sững sờ nhưng đôi mắt và vẻ mặt của nàng thì lại không nói lên điều đó, nhìn như nàng đang lưỡng lự, khiến tôi tự hỏi liệu tôi có còn vợ không – và liệu nàng có còn muốn tôi hay không?

Nếu tôi là loại đàn ông vũ phu, tôi chắc chắn sẽ làm vậy, ít nhất là cho nàng một cái tát. Có lẽ nàng xứng đáng bởi vì sau những chuyện tôi cho phép nàng, đáng ra nàng phải từ chối thẳng thừng khi Trung cầu hôn chứ, sao lại bối rối và chần chừ như thế. Nhưng tôi không thể. Có lẽ điều đó sẽ cho mọi người thấy tôi đã cảm thấy tức giận như thế nào. Mọi thớ cơ trong cơ thể đều căng ra và rần lên, giống như tôi có thể tự mình nhấc bổng cả tòa nhà.

Tôi đã cố gắng giữ sự bình tĩnh, yêu cầu nàng ngồi xuống salon và kể cho tôi nghe thật chi tiết. Rõ ràng là Phương Anh đang cố không tỏ ra háo hức làm như vậy, tôi có cảm giác nàng đang tiết chế cảm xúc của mình, đang diễn như thể nàng bắt buộc phải kể về một điều thực sự tồi tệ, có thể nói là điều tồi tệ nhất. Tôi quá hiểu rõ nàng mà.

Nàng kể nàng đã rất bất ngờ vì nghĩ rằng cho dù có ngủ, có quan hệ với nhau nhưng đó chỉ là vui chơi thôi, nàng cũng không phủ nhận nàng có một thứ tình cảm gì đó với Trung. Có một cái gì đó, một cái gì đó nhỏ thôi, đủ để những lần giao hoan được thoải mái và đạt đỉnh. Và cả nếu đó là sự thật, thì sẽ không có lý do thực sự nào để tin rằng thứ tình cảm đó đủ lớn để Trung có quyết định như thế. Tuy lời kể của Phương Anh nghe có vẻ rất chân thực nhưng tôi có cảm giác không đầy đủ? Tai sao vậy? Nàng cố giấu đi điều gì đó sao? Hay nàng sẽ mạo hiểm để tôi tìm ra phần còn lại sau này?

Theo một cách nào đó những gì nàng nói với tôi rằng, sức hấp dẫn từ Trung đối với nàng chỉ là sự đặc biệt và mới lạ của thứ tình dục tức thời và mới mẻ, nàng cố thuyết phục rằng cảm giác đó cũng giống như với tôi, chỉ có điều hơi khác một chút. Đen cho Phương Anh là nàng vẫn quá ngây ngô khi đánh giá thấp tôi và nghĩ rằng có thể tạo nên vỏ bọc xem chừng rất hoang mang và bối rối. Ngoại trừ việc vỏ bọc đó được thiết kế hoàn hảo cho tình huống hiện giờ, được thiết kế riêng để bào chữa cho việc nàng đang rất háo hức một điều gì đó.

“Em cũng chả hiểu Trung nghĩ gì nữa, tưởng chỉ là quà cáp gì đó thôi chứ lại là nhẫn, lúc đấy cũng chả biết làm thế nào, nhưng mà em yêu cầu Trung cất nhẫn đi, nghĩ kỹ trước khi làm. Em vẫn còn anh, còn con. Nhanh nhảu đoảng thế là không được”

Nói chung đại loại là nhảm nhí. Giờ nàng nói thế thì ai tin? Bởi ngay khi Trung thì thầm ở khách sạn, nàng đã kịp nhao đến và đóng sập laptop lại rồi. Tôi có chứng kiến được gì đâu.

Càng nghe nàng kể chuyện, tôi càng cảm thấy nàng giấu diếm và quanh co, nàng sẵn sàng hy sinh niềm tin của tôi đối với nàng để thỏa mãn bản thân. Nàng càng cố gắng, tôi càng cảm thấy tức giận. Nàng cần phải hứng chịu một điều gì đó để thức tỉnh và thú thật mọi thứ với tôi. Và thế là, tôi chợt nhớ lại quãng thời gian ở một mình cô đơn và trống vắng như thế nào. Có thể làm mình làm mẩy đòi ly thân một thời gian xem sao, biết đâu nàng sẽ trân trọng những gì nàng đang có.

“Anh cảm thấy em vẫn đang giấu anh điều gì đó. Nói thật, anh sẵn sàng để em đi vì tin tưởng em nhưng đến giờ anh thấy mất dần niềm tin đó rồi. Đồng ý là anh cho phép em đi chơi, kể cả quan hệ với người khác nhưng nó cũng phải có giới hạn. Đáng ra em nên gọi ngay cho anh kể lể thì không sao, nhưng đằng này anh để yên xem em có động thái gì không thì em cũng im thin thít luôn. Để đến giờ mới kể. Anh thực sự chán luôn ấy, anh thấy trống rỗng lắm, em chả coi anh ra gì cả. Một lần thôi chứ, đây là lần thứ hai rồi. Thôi… chả buồn nói nhiều nữa… anh sẽ dọn ra ngoài ở một thời gian để cả hai cùng tĩnh tâm…”

Và rồi chúng tôi cãi nhau một trận to, nàng nói rằng nàng dấn thân vào cuộc chơi này cũng chỉ vì tôi muốn thế, chỉ vì để thỏa mãn tôi, trách tôi là phải lường trước những chuyện như thế này rồi chứ. Nàng cũng dằn vặt tôi vì cho rằng tôi đang làm lớn chuyện và đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng. Tôi thì giờ chỉ muốn ra ngoài thật nhanh để trừng phạt Phương Anh, nên gạt phắt mọi lời nói của nàng.

Tôi thu xếp đồ đạc và cân nhắc chuyện sẽ sang ở nhờ nhà thằng bạn đang cho thuê, nhưng tôi lại đắn đo và chuyển hướng sang việc ra ở tạm một khách sạn gần công ty. Dù gì đây cũng là chuyện riêng tư, tôi có thể đi làm tiện hơn, ở lại công ty muộn hơn, và hơn hết tôi sẽ không phải kể câu chuyện của mình với những thằng bạn vì tôi biết rõ rằng mấy thằng này có thể tỏ ra đồng cảm nhưng sẽ có những sự tự mãn bởi chúng nó cũng ganh ghét chút ít khi tôi có một người vợ quá ư xinh đẹp như Phương Anh.

Tôi nhận phòng, mua ít bia về uống, hy vọng sẽ giúp tôi ngủ dễ hơn. Nhưng đang tiếc là không.

Thức đêm mới biết đêm dài, kể cả khi đã ngủ thiếp đi đến 3 giờ sáng. Và có lẽ sẽ càng dài hơn khi bạn đang suy nghĩ về việc vợ mình kết hôn và sinh con cho người khác trong khi vẫn đang yêu nàng đắm đuối. Liệu đây có phải là cái kết cho cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng ngắn ngủi của tôi. Đau đớn thật khi đột nhiên người bạn yêu thương nhất trên thế giới này lại khiến bạn bị mất cảm giác yên tâm – cảm giác như bị đâm sau lưng. Hay trong tim. Hay có thể nói là đâm vào tim từ phía đằng sau!

Tôi lao vào công việc, quyết tâm vượt qua mỗi ngày mà không nói chuyện với ai về vấn đề của mình hay để sự khốn khổ của mình thể hiện ra bên ngoài. Ít nhiều tôi cũng đã thành công trong những ngày đầu, mặc dù một vài đồng nghiệp vẫn nhận ra và hỏi han với giọng điệu dí dỏm “Cãi nhau với vợ hay sao mà mệt mỏi thế?”. Tôi nói rằng tôi chỉ hơi ốm, nhậu nhẹt nhiều nên thế, mặc dù có cảm giác sau lời nói dối của tôi chỉ khiến đồng nghiệp tạm thời không tò mò nữa thôi, chứ biết đâu họ đang dèm pha sau lưng tôi.

Tuy nhiên, việc cứ giữ kín trong lòng thế này thì ức chế và bí bách quá, tôi muốn kể lể với ai đó để phần nào giúp bản thân mỗi tối dễ ngủ hơn. Tâm sự với bạn thì cũng ngại, không cho phép chúng nó thỏa mãn khi thấy gia đình tôi lục đục thế này được, đồng nghiệp và gia đình lại càng không. Tôi chợt nảy ra ý tưởng, hay là tìm bác sĩ tâm lý nào đó nhỉ? Vừa giúp bảo mật thông tin, vừa được giãi bày, và vì họ là bác sĩ nên chắc chắn cũng sẽ biết đến khái niệm cuckold này rồi. Nói là làm, tôi lướt web tìm một số địa chỉ của một vài bác sĩ tâm lý, nhiều kết quả quá, nhưng tiêu chí là chọn nơi cách xa chỗ làm và nhà. Lướt mãi rồi đập vào mắt tôi là dòng title “Tiến sĩ Tâm lý học – Marino. Tâm lý trị liệu hôn nhân gia đình, chữa lành quan hệ vợ chồng”. Nghe có vẻ chuyên nghiệp đây, tôi quyết định lưu số, trốn ra cầu thang thoát hiểm gọi điện. Tôi giải thích ngắn gọn tình hình của mình và nhờ lễ tân book cho một buổi vào cuối tuần để có thể gặp nhà tâm lý. Lễ tân nói sẽ báo lại cho bác sĩ và họ sẽ check lịch lại cho tôi. Một giờ sau, lễ tân gọi và nói rằng Trung tâm đã book cho tôi lịch với Tiến sĩ Marino.

“Chú ấy làm rất nhiều tư vấn về hôn nhân, gia đình và giới tính rồi anh ạ, nên là buổi tới anh sắp xếp đến Trung tâm để tiến sĩ giúp đỡ vợ chồng anh nhé”

“Cám ơn em”

Đến hẹn, tôi phi xe đến Trung tâm, bước vào văn phòng của vị tiến sĩ. Chú ấy có vẻ lớn tuổi, tôi không rõ và cũng không đề cập chuyện tuổi tác, nhưng phải nói, mới lần đầu gặp mặt mà Tiến sĩ khiến tôi không hề cảm thấy ngột ngạt chút nào. Chúng tôi chào hỏi và sự ấm áp, tử tế của vị tiến sĩ này đã giúp tôi cởi mở dễ dàng hơn.

Theo yêu cầu, tôi điền ngắn gọn cho vị tiến sĩ biết về lý lịch của tôi, tóm tắt quá trình yêu rồi cưới của chúng tôi, và về cô con gái. Dần dần, chúng tôi đề cập đến vấn đề mà vợ chồng tôi đang gặp phải.

Tôi có đau đớn, buồn rầu nhưng không phải người quá ủy mị để mau nước mắt, vậy mà chỉ chưa đầy 10 phút với vị tiến sĩ, mắt tôi đã rưng rưng. Tôi kể về sở thích quái đản của mình và những thay đổi tôi thấy ở Phương Anh, những bất an, lo lắng mà tôi đang dằn vặt suốt những ngày qua.

Tôi nói về việc tôi cảm thấy bị đánh bại và bị tàn phá đến như thế nào, tôi cảm thấy trống rỗng trong lòng. Tôi hoang mang về việc làm thế nào để tôi có thể quay lại tin tưởng vợ mình một lần nữa và liệu tôi có thể có lại nàng được nữa không.

“Em đã từng rất tin tưởng và cảm thấy an toàn khi ở bên cô ấy. Em đã từng tâm sự và nói rõ cho vợ hiểu rằng không ai khác có thể xen vào giữa bọn em nhưng… có lẽ em đã quá tự tin”

“Và bây giờ… bây giờ chỉ suốt ngày nghĩ về vợ em với gã nhân tình kia thôi… nghĩ về việc nhìn thấy họ cùng nhau… nằm trên giường… quan hệ tình dục… và rồi việc vợ mình thèm khát để gã tình nhân xuất tinh trong để vợ em có thể mang thai trong bụng đứa con riêng với hắn”

“Tâm trí em bây giờ không nghĩ được gì khác ngoài những hình ảnh dâm dục của cô ấy với gã ấy nữa anh ạ. Kiểu dạng như là vợ em bú mút dương vật của hắn, rồi hắn xuất vào miệng và để vợ nuốt hết… những việc mà vợ chỉ làm với em”

Tôi dừng lại một phút, cảm giác có lẽ mình đã kể lể quá giới hạn của một buổi trị liệu, nghe như một bộ phim khiêu dâm vậy. Nhưng… vị tiến sĩ không chút biến sắc… chú ấy vẫn nhìn tôi, ánh mắt đầy thương cảm.

“Vợ em cũng đã cố… em biết kiểu như cô ấy cố gắng nói giảm nói tránh đi những cảm xúc vợ em đang dành cho hắn ta. Nhưng cô ấy vẫn quá ngây thơ và thành thật để giấu đi sự thật là vợ em còn cảm thấy rất thú vị và hào hứng. Và thật sự em rất sợ việc đó, việc vui vẻ xác thịt quá dễ để kiểm soát nhưng tình cảm thì lại gần như không thể. Ngay cả khi đến giờ, em vẫn có niềm tin là vợ em sẽ không bao giờ làm vậy… nhưng không phải vì cô ấy không muốn mà là vì cô ấy biết đó sẽ là dấu chấm hết cho hôn nhân của bọn em… Biết điều đó sẽ ảnh hưởng đến con gái, họ hàng… Tiến sĩ hiểu ý em chứ? Nó mơ hồ quá mà em không thể diễn tả thành lời được…”

“Và cái đắn đo nhất của em có phải là mặc dù chuyện đã đi đến nước này mà em vẫn còn chần chừ, tiếc nuối phải không? Dục vọng của em vẫn đang thỏa mãn với việc vợ mình đang khao khát được làm tình với một người khác, em vẫn ái ngái cuộc sống hôn nhân của mình sẽ nhàm chán, trong khi đó một phần lý trí thì vẫn có kiềm chế để không vuột mất người vợ của mình” vị tiến sĩ lên tiếng.

Tôi ngồi, thở dốc, cố trấn tĩnh một chút.

“Tiến sĩ biết những ngày tháng qua điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống tình dục của em là gì không? Em không biết rằng em đã từng nhận ra điều này trước đây. Em cố gắng để làm hài lòng cô ấy, bởi vì em muốn vợ mình như thế – em yêu cái cách vợ em tươi trẻ và tràn đầy sức sống như thế. Và em biết vợ cũng chỉ vì cố gắng kích thích và làm hài lòng em.”

“Em thích cái cảm giác khả năng đàn ông của mình bị đem ra đo lường, bị đem ra để đánh giá, bị so sánh với người đàn ông khác. Em cũng thích cái cảnh mà mình phải chứng tỏ mình xứng đáng là chồng.”

“Và bây giờ… vợ em lại bị cái sức hút phi lý, mãnh liệt này, không biết từ đâu, đối với đối với gã đàn ông mà hơn em về mọi mặt như thế. Nói đi nói lại, quả thực gã tình nhân kia chắc phải cho nàng những cảm xúc mà nàng chưa từng chạm đến, chưa nói đến tiền bạc, vật chất. Thế nên tất nhiên vợ em càng muốn gắn bó với hắn hơn rồi! Và em thì có cái quái gì đó để đấu lại?”

Tôi lại nghẹn ngào.

“Em đã gặp và yêu vợ em kể từ gần chục năm trước. Cả chục năm ròng rã đến nỗi mà em còn không thèm tơ tưởng đến cô gái nào khác, vợ em và con bé là cả cuộc đời của em. Nhưng cảm giác hiện giờ thì như tất cả đã tan thành cát bụi. Hoang mang lắm!”

Vị tiến sĩ im lặng một phút, rồi khẽ hỏi, “Em có nghĩ vợ em sẽ cảm thấy như nào khi em bỏ đi như thế không?”

“Trước lúc đấy vợ em có nói vẫn yêu em” tôi nói. “Nhưng trong một khoảnh khắc, em chỉ đoán chứ không chắc nịch là em tin lời nói của vợ em. Khổ thế chứ. Niềm tin nó đã lung lay rồi thì cái gì cùng hoang mang. Em chỉ mong vợ em cảm thấy rất tội lỗi và rất xấu hổ về những gì mình đã làm. Và cái em hy vọng là vợ em sẽ sợ, sợ em sẽ vứt bỏ cô ấy, hoặc em sẽ ly hôn. Em muốn vợ em phải cảm nhận được điều đó.”

“Ok. Thế còn về gã nhân tình kia thì sao? Em nghĩ vợ em nghĩ như nào về hắn?”

Tôi suy nghĩ một lúc. “Thực chất, em vẫn nghĩ rằng vợ em vẫn đang hoàn toàn nhầm lẫn về gã đó. Cho dù vợ em tuy có ham muốn điên cuồng với hắn ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau, cách đây gần một năm. Cho dù đã có quan hệ và đã có những lần có mặt em nhưng mà phải nói, bộ mặt thật của hắn thì vợ em sẽ không biết đâu, chỉ là em chưa nói cho thôi.”

“Và điều ấy là gì?”

Tôi nhìn vị tiến sĩ một cách ảm đạm. “Em mới chỉ nghe kể lại chứ thực sự chưa kiểm chứng. Gã này thích làm thế với cả nhiều cặp đôi khác, trong đó có cả bạn của hắn.”

“Và kể cả nếu điều đó chưa thực sự đúng, em có làm mọi cách để giữ vợ mình lại không?”

“Em vẫn yêu vợ em mà. Cái viễn cảnh sống một mình trong một căn hộ nhỏ nào đó, xong cố gắng làm lại cuộc đời từ đầu, tìm đến một người phụ nữ khác chắc chắn không phải viễn cảnh mà em mong muốn”

“Nhưng chính là kể cả khi em giữ vợ lại và chấm dứt cuộc chơi này. Làm thế nào để em tin tưởng vợ em nữa bây giờ? Làm thế nào để đối phó với việc mỗi khi vợ đi làm về muộn hoặc nói rằng đi ra ngoài đi chơi với bạn. Liệu lúc bọn em quan hệ với nhau, vợ em có còn nồng nhiệt, chiều chuộng em không? Hay lại nằm đuỗn ra kiểu như chịu đựng ý.”

Tôi và vị tiến sĩ ngồi im lặng trong vài phút. Tôi vẫn có thể cảm thấy ánh mắt cảm thông của chú ấy đang hướng về tôi. Mặc dù có lẽ ca của tôi là ca khó nhất từ trước đến giờ.

“Có lẽ buổi hôm nay sẽ tạm dừng ở đây thôi. Nhưng anh vẫn muốn hỏi em một điều nữa. Nỗi đau mà em đang trải qua chắc chắn có thể hiểu được, đối với một người đàn ông bình thường thì nỗi đau đó là lẽ đương nhiên. Nhưng em vẫn có gì đó không chịu lùi lại, không chịu kết thúc, lý do là gì vậy?”

“Khi em nghĩ về những gì vợ em đã gây ra cho cuộc hôn nhân này, những tác hại mà chính vợ em không biết rằng vợ em đang quá chủ quan, nghĩ bản thân mình kiểm soát được, nhưng còn vì cả sự ích kỷ của em nữa, em muốn vợ dừng lại với gã nhân tình này nhưng vẫn muốn có thể lại được trải nghiệm cuckold tiếp nhưng với lựa chọn cẩn thận hơn”

“Ok, vậy là anh cũng nắm sơ qua rồi. Có lẽ là tuần sau gặp buổi nữa nhỉ? Vẫn giờ này. Ok không?”

“Vâng.”

Tôi cảm ơn vị tiến sĩ, thực sự cảm thấy tốt hơn một chút. Lặng lẽ rời trung tâm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...