Chu Hổ

Chương 22



Phần 22: Quỷ Cung – Trầm Ngọc Quân

Xích Quỷ Quốc, một quốc gia khổng lồ với tài lực cùng binh lực vô cùng hùng hậu. Dưới sự lãnh đạo đầy quyết đoán đầy bạo lực của Xích Quỷ Đế – Kinh Thần, nên trong những năm gần đây, nạn đạo tặc cướp bóc đã không còn hoành hành cho lắm.

Nhưng bất ngờ, vào cuối năm ngoái, Vũ Thiên Quốc cùng Liên Hợp Phương Nam lại đồng loạt khai chiến diện rộng với Xích Quỷ Quốc, khiến cho nạn mã tặc một lần nữa nổi lên.

Lần này, đám mã tặc không ngờ lại tập hợp thành một tổ chức vô cùng lớn, tự gọi là Long Thần Bang, do một nữ nhân đứng đầu. Tuy uy hiếp không quá lớn, nhưng vì hiện tại, Kinh Thần đang bận bù đầu để vạch ra đối sách trong trận chiến với hai nước kia, nên tạm thời không có thời gian để quản lý việc này.

– Long Nhạc?

Kinh Thần nằm trên giường lớn, vừa đọc tin tức tình báo của Vô Ảnh – Lục Lam gửi về, vừa nhàn nhã hưởng thụ cảm giác khi được người đẹp âu yếm. Hai bên trái phải của gã chính là hai mẹ con nhà họ Tô, cũng là hai người vợ được yêu quý nhất của hắn.

Tô Bạch và Tô Hoài.

Tô Hoài là đương kim hoàng hậu của Xích Quỷ Quốc, nhan sắc phi thường xinh đẹp, trên mỹ nữ bảng bài danh thứ 12, năm nay chỉ mới 29 tuổi. Về phần Tô Bạch, nàng chính là mẹ ruột của Tô Hoài, sau khi con gái đi lấy chồng, nàng cũng đã tự nguyện đi theo, trở thành vương phi của Kinh Thần.

Có thể nói, Kinh Thần một lúc sở hữu được hai mẹ con tuyệt sắc, đều bài danh trên mỹ nữ bảng, đã trở thành đối tượng hâm mộ của vô số đàn ông trên đời.

– Long Nhạc này là ai vậy bệ hạ?

Tô Hoài vừa vuốt ve bộ ngực trần cơ bắp của Kinh Thần, vừa cười hỏi bằng cái giọng vô cùng đáng yêu, khiến gã chẳng cách nào từ chối giai nhân.

– Một mã tặc, cũng là siêu cấp mỹ nhân trên mỹ nữ bảng, bài danh thứ 16. Nàng ta hiện đang lãnh đạo một đám hơn ba vạn người, liên tục hướng ta đòi tiền, nếu không sẽ chặn cướp các tuyến đường thông thương.
– Một mã tặc thì có sá gì mà bệ hạ lại phải suy tư như vậy? Hay là thân phận nàng ta có điều cố kị?

Nói xen vào chính là Tô Bạch, nàng không hổ danh là trí giả tuyệt đỉnh, vừa nghe đã liền đoán ra được tâm tư của Kinh Thần.

– Vẫn là Bạch nhi hiểu ta.

Kinh Thần cười, nắn cằm của Tô Bạch, trao cho một nụ hôn đầy cháy bỏng khiến nàng đỏ bừng cả mặt. Tô Hoài bên kia cũng cười cợt bảo:

– Tướng công thật là thiên vị mẫu thân quá đi…

Kinh Thần cũng quay sang hôn cả Tô Hoài, xong hắn mới chỉ vào bản tin tình báo mà nói:

– Căn cứ vào những gì mà Lục Lam điều tra được, thì Long Nhạc này chính là con gái của Tà Vương – Long Uyển Vân. Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, ta không muốn có thêm phiền phức. Nguyễn Bá cũng đã từng nói qua, Long Uyển Vân là một trong số những Tiên Vương lánh đời, có chiến lực đạt đến cấp độ của hắn.
– Vậy bệ hạ tính sao? Tiêu diệt rồi chiêu hàng Long Nhạc, hay cấp tiền cho cô ta đợi cho chiến tranh qua đi hẵn xử lý, hay là…

Tô Hoài trí tuệ tuyệt không dưới mẹ mình, hai nàng ở Xích Quỷ Quốc còn được mệnh danh là hai quyển sách sống, hiểu nhiều biết rộng, uyên bác hơn người. Kinh Thần tuy sở hữu hậu cung lên đến vài trăm giai nhân, nhưng lại trọng dụng và thường xuyên sủng ái hai mẹ con nhà này. Không phải chỉ vì họ đẹp, mà còn vì trí tuệ của họ có thể giúp ích cho hắn rất nhiều.

– Ta muốn thu cô ả vào hậu cung. Nếu thành công, tự nhiên Long Uyển Vân sẽ đứng về phía chúng ta. Lúc đó, Vũ Trọng Đế và Võ Thần chết chắc rồi.
– Cái đó thì bọn thiếp không có cách giúp rồi, phải xem bản lĩnh của chàng mới được… hi hi…

Tô Hoài cười duyên dáng, giọng điệu mỉa mai làm Kinh Thần tức khí, cởi quần ra, dương căn gân guốc to dài lặp tức phơi bày ra trước mắt hai nàng. Hắn đè sấp Tô Bạch xuống, lột trần nửa thân dưới của nàng ra, tức thì, cặp mông trắng hồng đầy mỹ cảm lộ diện, Tô Bạch cũng cảm thấy hứng tình, nước non chậm rãi rỉ ra, mang theo một mùi hương đậm đà khó tả.

– Con gái nàng chọc quê ta kìa, thân làm mẹ, phải trả nợ cho con thôi…

Nói rồi, Kinh Thần thoa dầu bôi trơn vào hậu môn Tô Bạch, khẽ vuốt ve nơi thầm kín ấy làm nàng ta vô cùng phấn khích.

– Tướng công… ôi…

Dương vật chậm rãi di chuyển, đâm thọc vào hậu môn của Tô Bạch, rất nhanh, nàng đã bắt đầu rên rỉ khiến Tô Hoài đang nhìn bên cạnh phải thổn thức không thôi. Theo tư thế úp thìa, Kinh Thần nhấp nhổm càng lúc càng nhanh. Tấm thân cơ bắp đầy sức mạnh của hắn không ngừng di chuyển, mang lại khoái cảm vô tận cho mỹ nhân bên dưới.

Trong phòng dần phát ra những tiếng kêu khoái lạc, sung sướng, khiến đám tỳ nữ bên ngoài phải nóng mặt đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện Chu Hổ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chu-ho/

Vũ Trọng Đế nằm trên long sàn, ở dưới hạ thân, hoàng hậu Lục Tán đang nhún nhảy vô cùng khoái trá. Gã đọc thư của Chu Hổ để lại, mới biết được thằng này đang ở cùng mỹ nhân Lôi Vũ, một đường chạy đến Đông Hải để giải đi Hậu Diệt Ma Chú.

– Xem ra tâm kết nhiều năm cũng sắp được giải trừ.

Tuy biết là ma chú khó giải, nhưng Trọng Đế vẫn có cảm giác, lần này Chu Hổ nhất định sẽ thành công. Đế Hoàng Kinh của gã mang lại nhiều lợi ích hơn người, trong đó có cả trực cảm và khả năng dự đoán tương lai.

– Bệ hạ… thiếp… sắp chịu hết nổi rồi…

Lục Tán nhún nhảy liên tục, hạ thể kết hợp gắt gao với Trọng Đế. Âm đạo nàng dãn nở rất tốt, bao trọn cả con cu khổng lồ của gã. Nàng như một kỵ sĩ dũng mãnh, liên tục cưỡi trên thân chồng mình, rong đuổi qua từng miền khoái lạc. Bầu vú no đầy lắc lư không ngừng, như hai trái đào tiên đầy dụ hoặc.

Vũ Trọng Đế bật dậy, hôn môi nàng, hai tay vòng ra sau lưng siết chặt, bìu dái co thắt bắn ra một lượng tinh khí nồng đậm đặc như keo. Khi luồng dịch thể nóng bức ấy tràn vào sâu tận tử cung của Lục Tán, cũng chính là lúc nàng gục ngã, cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Khoái cảm tê dại đánh sâu vào não bộ, khiến âm đạo nàng run rẩy, xịt ra vô số dâm thủy, ướt đẫm cả long sàn. Tinh thần thăng hoa tột đỉnh, cảm giác thỏa mãn như vừa chạm một tay vào cánh cửa thiên đàng.

– Hoàng hậu của ta, nàng thật đáng yêu.

Lục Tán nào còn đủ sức đáp trả, chỉ hừ hừ vài tiếng rồi đổ gục trên vai Trọng Đế, hoàn toàn bất tỉnh. Trong cơn mê, Lục Tán vẫn cảm giác được sự sung sướng đang chạy quanh bộ não nhỏ bé của mình, tạo ra hàng loạt những mộng cảnh xuân tình, liên miên bất tận.

Ở đàn bà, cực khoái kéo dài hơn đàn ông. Đó cũng là lý do mà Mị Phi – Mị Hồ vẫn đang co giật ngay bên kia. Nàng thậm chí còn lên đến trạng thái cực khoái liên hoàn, trước khi Lục Tán vào trận với Trọng Đế.

Đánh bại hai nàng xong, Vũ Trọng Đế cẩn thận đắp chăn, tránh cho hai nàng bị cảm, rồi vận lại quần áo mà đi ra ngoài. Phân thân của hắn chịu trách nhiệm xử lý triều chính, còn thằng này thì mỗi ngày đều lo đụ đéo và luyện công, rảnh rỗi lại chạy ra ngoài tầm hoa ghẹo nguyệt.

– Đến Kiếm Tông một chuyến thôi.

Bạn đang đọc truyện Chu Hổ tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chu-ho/

Vũ Trọng Đế xuyên qua không gian, cải trang thành một hiệp khách, trực tiếp hướng phía Kiếm Tông mà đến. Hắn bỗng nhiên cảm thấy nhớ Vô Tình, muốn cùng nàng vui vẻ một phen, tiện tay dò dẫm xem thái độ của phái này trong tràng diện chiến tranh hiện tại.

Nhưng khi đang bay qua không phận của Tây Ải, thì hắn liền phát hiện ra, từ xa có một bóng người đang tiến đến gần mình. Từ khí thế, tốc độ phi hành và năng lượng tỏa ra mà nói, tuyệt không dưới Thiên Quân.

Quả thật, đó đúng là một cô gái trẻ, trông vô cùng xinh đẹp. Nhan sắc của nàng tuyệt đối là loại cực phẩm. Vũ Trọng Đế cả đời chơi gái, vừa nhìn liền đánh giá được ngay, rằng cô nàng này luận về khí chất, sắc đẹp đều đủ sức lọt vào mỹ nữ bảng.

Cô gái nọ vừa bay trên trời, vừa liên tục ngoảnh lại đằng sau, thỉnh thoảng giương cung bắn ra vài mũi tên xé gió trực chỉ đường chân trời.

– Thiên Quân? Dùng cung tên?

Vũ Trọng Đế lặp tức nhận ra, người đến chính là Quỷ Cung – Trầm Ngọc Quân nổi danh thiên hạ. Sở trường của nàng chính là Đấu Cung Thuật, một loại hình chiến đấu do chính nàng sáng tạo ra, phối cùng môn tâm pháp Quỷ Hồn Kinh, chính là thứ nghệ thuật ám sát vô cùng đáng sợ.

– Này…

Trầm Ngọc Quân vì mải nhìn ra sau, lại không thể nhận ra Vũ Trọng Đế đang ẩn giấu khí tức phía trước nên liền đâm trúng hắn. Vận tốc phi hành của nàng quá nhanh, nên sau khi đâm phải, đã khiến cả hai lao đầu xuống đất, làm cát bụi bay mù mịt.

– Cô bé, có học luật giao thông chưa vậy?
– Ngươi… tránh ra…

Trầm Ngọc Quân chẳng thèm đáp lại lời đùa bỡn của Trọng Đế, nàng quỳ một chân xuống đất, giương cung ngắm chuẩn lên trời như đang chờ đợi ai đó vậy. Rất nhanh đã có một vài tia sáng xuất hiện. Tốc độ bay của chúng còn nhanh hơn Ngọc Quân, Vũ Trọng Đế phóng mắt ra xa, liền nhận thức rõ đây là cả một đội ngũ Thiên Quân có đến 9 người.

– Ngươi… còn không mau chạy đi…

Trầm Ngọc Quân tính tình lương thiện, tuy không nhận ra tu vi của Trọng Đế, nhưng cũng biết hắn chẳng phải người thường, hẳn phải là tu sĩ cùng cấp độ với nàng. Bất quá, hiện tại đang bị kẻ thù truy đuổi gắt gao, vì không muốn liên lụy người khác nên mới phải dùng lời lạnh nhạt đuổi gã đi.

– Ta hỏi này… nàng có phải là công dân của Vũ Thiên Quốc hay không?
– Nhiều lời, ta không có thời gian.
– Phải hay không? Nói một tiếng thôi.

Trầm Ngọc Quân tức giận quát:

– Phải!
– Vậy được, ta có trách nhiệm phải bảo vệ thần dân của mình.

Vũ Trọng Đế cười, đem khí thế Tiên Vương thả ra, làm Trầm Ngọc Quân sửng sốt vô cùng. Nàng chẳng dám ngờ, người mình vô tình đụng phải, lại là một tu sĩ Tiên Vương đỉnh cấp.

– 9 Thiên Quân sao? Xem kỵ binh của ta đây.

Vũ Trọng Đế vận dụng Đế Hoàng Kinh, một hơi chém ra vài nhát đao tay, rạch đôi không gian. Từ trong đấy, thiên quân vạn mã bắt đầu chạy ra, đạp lên hư không hướng thẳng về phía kẻ thù. Tổng cộng 2 vạn kỵ binh chết chóc, toàn bộ đều là những bộ xương khô, hốc mắt rực lửa, tay cầm vũ khí hạng nặng (đại đao, thương…), thân mang áo giáp sắt, ngay cả ngựa cưỡi cũng là những bộ xương ngựa đã chết nhưng vẫn hí vang trời.

Vong Linh Binh Đoàn.

Đế Hoàng Kinh của Vũ Trọng Đế là loại tiên thuật dành cho vua chúa, sở trường điều binh khiển tướng. Đám vong linh kỵ sĩ này chính là những binh lính đã chết của Vũ Thiên Quốc, nhưng vì thề trung thành với hoàng gia, nên sau khi chết, ngoại trừ linh hồn đã đi đầu thai ra, thì thân xác vẫn còn có thể hoạt động vì vinh quang của tổ quốc.

– 9 Thằng đàn ông vây đánh 1 người con gái? Mẹ kiếp! Tao cho tụi bây nếm thử cảm giác bị hội đồng.

Trầm Ngọc Quân sững sờ, nhìn thủ đoạn thần kỳ của Trọng Đế. 9 gã Thiên Quân bị hai vạn kỵ binh dọa cho chạy té khói. Cuối cùng, khi biết đã thoát khỏi hiểm cảnh, Ngọc Quân mới thở phào một hơi. Nhưng hành động tiếp theo của Trọng Đế lại khiến nàng cảm thấy căng thẳng:

– Quỷ Cung, đúng chứ?
– Vâng… xin hỏi đại danh của tiền bối.
– Ai là trưởng bối của nàng? Có gia đình chưa?
– Ta… ta mồ côi… chưa có gia đình… ngài hỏi để làm gì?

Vũ Trọng Đế cười thích thú, kéo mỹ nhân đứng dậy, rồi lặp tức ôm nàng vào lòng khiến Ngọc Quân chẳng kịp trở tay.

– Ngài làm gì vậy? Thả tôi ra.

Trầm Ngọc Quân tức giận, toan đẩy gã ra thì bắt gặp ánh mắt chứa chan sự khao khát của Vũ Trọng Đế. Cảm giác như bị một luồng điện chạy ngang, dọc theo sống lưng, khiến nàng ớn lạnh. Càng nhìn vào mắt tên này, nàng càng cảm thấy lưu luyến khó rời. Chẳng qua chỉ vừa gặp nhau, chịu ơn cứu mạng thôi mà, sao lại có thể sâu đắm như vậy?

– Quỷ Cung…
– Dạ…

Trầm Ngọc Quân trả lời theo bản năng, cơ chế suy nghĩ của nàng bắt đầu chậm rãi đình chỉ. Ma Âm Đại Pháp của Vũ Trọng Đế thật không hổ danh là loại thuật pháp mê hoặc hàng đầu thiên hạ, ngay cả Thiên Quân cũng khó mà thoát được.

– Bổn tọa muốn lấy nàng làm vợ, chịu không?
– Ta… không…
– Chịu không?

Vũ Trọng Đế quát, rồi thình lình cưỡng hôn, đem đôi môi mỹ nhân ngoạm chặt. Cái lưỡi trơn tru bắt đầu tấn công kịch liệt trong vòm miệng. Trầm Ngọc Quân mê man, rồi từ từ chìm vào trong vòng xoáy bất tận của khoái cảm. Trước khi bất tỉnh, trong ý thức của nàng đâu đó còn văng vẳng giọng nói nam tính của Trọng Đế.

– Làm vợ của ta… cùng chung hoạn nạn… vĩnh viễn không rời…
– Vĩnh viễn không rời sao?

Trầm Ngọc Quân nhỏ ra vào giọt nướt mắt, lăn dài trên má, triệt để rơi vào lưới tình… không thể quay đầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...