Chuyện của Liên
Chương 32
Có vẻ như Tùng đã chờ câu nói của Liên, cậu ta dịu hẳn khuôn mặt, không còn tức giận như vừa nãy, nghĩ một lúc, cậu ta nhìn Liên như muốn ăn tươi nuốt sống:
– Từ lần đầu tiên gặp chị, em đã thích chị. Nếu chị muốn em rút đơn kiện anh Trường, không cần đền bù, chị chỉ cần đáp ứng em 1 điều kiện.
Nếu như là lúc bình tĩnh, Liên chắc chắn đã không cần hỏi cũng biết điều kiện của Tùng đưa ra là gì, nhưng lúc ấy, khoảng thời gian ấy Liên không nghĩ thông suốt như bình thường, theo phản xạ hỏi lại:
– Điều kiện gì?
Tùng nở nụ cười bí hiểm, giống như là đã thành công bắt gọn con mồi, mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay. Nụ cười này đối với một người đơn thuần như Liên thật là đáng sợ. Liên cảm giác mình như một công cụ, một đồ chơi trong tay người khác. Nếu không phải đi đến bước đường cùng này, Liên sẽ ghê tởm mà rời xa khỏi ánh mắt này ngay lập tức. Tùng cứ nhìn chằm chằm vào Liên, làm người Liên nổi cả gai ốc. Gáy nóng bỏng, tai cũng đỏ ửng lên vì sợ.
– Chị chăm sóc em 3 ngày, tính từ hôm nay.
Liên thở phù một cái, chăm sóc 3 ngày, điều đó không phải quá đơn giản với Liên sao. Nhưng không, không thể đơn giản như thế được. Chăm sóc bệnh nhân nằm bẹp trên giường 3 ngày, điều đó không thể tương xứng với việc rút đơn kiện và không nhận tiền bồi thường được. Sau khi nghĩ lại, Liên hỏi:
– Chăm sóc cậu đã có y tá và bác sĩ rồi. Cần gì tôi phải làm.
– Hà hà hà!!! Chị nghĩ đúng rồi đấy. Chăm sóc y tế thì cần gì chị phải làm, đã có bác sĩ rồi. Cái em cần là cái khác.
– Là cái gì?
Liên lờ mờ đoán được rồi, nếu không liên quan đến tình dục thì có đánh chết Liên cũng không tin. Nhưng đã trót hỏi “là cái gì?” Rồi, không thể rút lại lời nói. Liên nhìn chằm chằm vào mặt cậu Tùng, cố gắng làm ra khuôn mặt nghiêm túc, dù sao thì Liên cũng lớn hơn cậu Tùng này khá nhiều tuổi. Nếu Liên đoán không nhầm thì Tùng mới chỉ khoảng 23 – 24 tuổi là cùng thôi, chắc là sinh viên vừa mới trường bắt đầu đi làm, hơn Nhóc Con có vài tuổi. Về vai vế Liên có thể coi như bậc cô chú của Tùng. Hy vọng cậu ta biết khó mà Liên. Nhưng Liên nhầm. Xã hội bây giờ phát triển đến nỗi Liên không theo kịp, chẳng kể đâu xa, Tuấn và đám bạn của nó đã vượt xa tầm hiểu biết của Liên. Nữa là một cậu thanh niên vừa lớn hết, con nhà giàu như Tùng thì sẽ thế nào đây.
– Chị lại gần đây, em nói nhỏ.
Liên ngó nhìn trong phòng không có ai, cửa thì kín chắc có nói bình thường cũng không ai nghe thấy, nên cự cãi:
– Có gì cậu cứ nói đi, sao phải lại gần.
Tùng gật đầu:
– Được, em sợ nói to chị nghe không nổi thôi. Em chỉ bị băng bó phần bụng, phần trên và dưới vẫn OK. Em muốn trong 3 ngày chị phải… làm vợ em. Một người vợ dâm đãng chăm sóc chồng trong bệnh viện. Làm mọi điều mà em muốn. Đơn giản thế thôi. 3 ngày. Không hơn.
Mặc dù đã mơ hồ biết được cậu ta muốn gì, nhưng nghe xong những điều mà Tùng nói, quả thật Liên không thể chấp nhận được. Gì mà “một người vợ dâm đãng chăm sóc chồng trong bệnh viện”. Như thế hóa bằng Liên phải phục vụ tình dục cho cậu Tùng này trong 3 ngày sao? Làm mọi điều cậu ta muốn? Không, không thể được. Với con người như Tùng, đáp ứng điều kiện của cậu ta Liên sẽ phải quan hệ tình dục, thậm chí còn làm nhiều trò kinh tởm hơn tình dục rất nhiều. Cậu ta sẽ tận dụng Liên trong 3 ngày một cách triệt để nhất. Thật tâm mà nói, Liên không sợ quan hệ tình dục, không sợ điều đó. Cái Liên sợ chính là khi làm chuyện đó với Tùng thì Liên sẽ là ai? Liên có là Liên nữa không? Liên đối mặt với anh Trường thế nào? Đối mặt với Tuấn ra làm sao? Liên sẽ không còn là vợ của anh nữa, sẽ không còn là mẹ Liên của Tuấn nữa. Liên sẽ biến thành một con đĩ, một người đàn bà dâm loạn. Rồi đằng sau 3 ngày kia sẽ là cái gì, với cái đầu của Tùng thì chỉ có trời mới biết được, thêm nữa, cậu Hoàng, anh họ của Tùng đang ở ngoài kia cũng như con sói đói rình rập chờ thời cơ để lột truồng Liên ra.
– Cậu… cậu… bị điên à? Tôi làm vợ cậu? Tôi có chồng rồi. Làm sao làm được.
– Em biết chị có chồng rồi nhưng chẳng phải chị và chồng đang ly thân sao. Sao nào, em trẻ hơn chồng chị, lại có điều kiện hơn. Nếu chị đồng ý theo em, em đảm bảo cả đời chị sẽ ăn sung mặc sướng. Chị cần gì em đều đáp ứng. Làm vợ em… chị trăm lợi mà không có lấy một hại.
– Biến thái, tôi không đồng ý. Cậu phải biết rằng tôi bằng tuổi mẹ cậu đấy.
– Ha ha ha!!! Chị kém mẹ em 10 tuổi. Em cũng không ép buộc chị. Tùy chị quyết định thôi. Thời gian không còn nhiều đâu. Chị yên tâm, chuyện này em sẽ giữ bí mật, em sẽ làm cho chị sung sướng, biết đâu, hết 3 ngày chị lại muốn thêm nữa ấy chứ.
Kinh tởm, nghe đến đây, Liên không thể chịu đựng thêm được nữa. Liên không thể nán lại mà nghe những lời điên điên khùng khùng của Tùng được nữa. Liên chỉ nói ngắn gọn:
– Cậu điên rồi.
Rồi chạy nhanh ra khỏi cửa. Chạy trốn khỏi tên biến thái, đầu óc nhơ bẩn.
Chạy ra khỏi khoa cấp cứu Liên mới dám dừng lại, vuốt ngực thở phì phì vì tức giận. Cậu ta trắng trợn muốn dồn ép Liên vào đến bước đường cùng.
Khi thở được vài nhịp to, Liên lại nhìn thấy Hoàng, cậu ta thong dong đứng tựa lưng vào tường như đã chờ đợi Liên chạy ra từ lâu. Nhìn thấy Liên, Hoàng thong thả bước từng bước một, vừa đi vừa nhìn Liên giống như ánh mắt mà cậu Tùng vừa nhìn.
– Thế nào, Tùng có đồng ý giúp chị không?
Liên cố gắng lấy lại bình tĩnh, điều hòa hơi thở để trả lời Hoàng cho có lệ:
– Không. Giờ chị phải về đây.
Nói xong Liên quay lưng đi thẳng, nhưng đi được mấy bước thì tiếng nói của Hoàng lại vang lên sau lưng làm Liên khựng lại, trái tim co thắt:
– Nếu không có gì thay đổi thì sáng thứ 4 tuần này sẽ có quyết định khởi tố. Chị chỉ có 2 ngày thôi. Sau khi khởi tố thì chị muốn làm gì cũng đã muộn rồi. Án của anh Trường có thể là 10 năm.
10 năm, nếu anh Trường bị đi tù 10, vậy khi anh ra tù anh đã bắt đầu già. Anh sẽ ở tù 10 năm ư. Nghĩ đến đây, Liên thấy mình vô dụng quá, không biết làm cách nào để cứu anh. Liên sẽ phải làm sao đây. Liên sẽ phải lựa chọn thế nào đây. Hôm nay là thứ 2, thứ 4 có quyết định khởi tố. Liên chỉ có 2 ngày để cứu anh.
Liên nghe xong, lại tiếp tục lê những bước chân nặng nề, từng bước một theo hành lang đá hoa trắng muốt của bệnh viện. Hành lang trắng làm Liên có cảm giác như mình đang đi lạc vào một cõi hư vô nào đó, không lối thoát, không lựa chọn.
Ra đến chỗ gửi xe, Liên thấy điện thoại của mình báo có tin nhắn. Mở điện thoại ra, nhìn vào màn hình thì là tin nhắn của Hoàng, Liên mở ra xem cậu ta nhắn gì: “Nếu chị không còn cách nào khác thì đến tìm em.”
Lại là trò gì nữa đây? Không cần nghĩ gì nhiều, Liên cũng có thể khẳng định “cách” mà Hoàng nói là gì? Chắc chắn sẽ giống như của Tùng, chắc là như vậy. Không thể sai được. Anh em Hoàng – Tùng sẽ không khác nhau. Tất cả đều chỉ muốn thân thể Liên. Muốn Liên làm công cụ tình dục của mình. Liên không trả lời tin nhắn. Lũi cũi đi về.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện của Liên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-cua-lien/
Liên thất thểu dắt xe vào nhà. Bố đã ngồi sẵn ở salon đợi Liên về từ bao giờ. Nhìn thấy Liên ở hiên, ông đứng bật dậy chạy ra cửa, hớt hải hỏi:
– Sao rồi con, có được gì không?
Nhưng nhìn thấy Liên, nhìn thấy khuôn mặt thất thần và dáng người thất thểu của Liên, chắc ông cũng biết là chuyện gì xảy ra, ông im lặng không nói thêm gì nữa, thở dài một cái rồi lủi thùi quay trở lại ghế salon, khuỷu tay chống đùi, hai tay bưng mặt.
Liên thấy thế càng buồn hơn. Ngồi xuống đối diện bố rồi thì không kìm nén được nữa, Liên bật khóc:
– Hu hu hu!!! Bố ơi con phải làm sao đây ạ? Con không cứu được anh Trường rồi. Thứ 4 này là người ta khởi tố rồi bố ạ. Có thể là án 10 năm cơ. Hu hu hu!!! Bố ơi con phải làm sao?
Mấy hôm nay Liên không khóc, Liên cố gắng mạnh mẽ vì nghĩ rằng còn có hy vọng nào đó có thể cứu anh Trường. Tất cả những dồn nén mấy ngày hôm nay đã quá sức chịu đựng vì giờ đây, khi Liên biết là có một cánh cửa thì Liên lại không dám mở nó ra. Liên bất lực, Liên hận bản thân mình đã không thể làm gì để cứu anh. Liên không kìm nén được bản thân, khi nhìn thấy bố như giọt nước tràn ly, như kim châm vào quả bóng bay đã căng hết cỡ. Liên khóc, khóc như một đứa trẻ bị đánh đòn đau.
– Hu hu hu hu!!!
Nước mắt Liên ào ra làm mờ cả mắt. Liên vuốt mắt không kịp vì cứ vuốt lại có, vuốt lại có. Mọi ức chế, mọi lo lắng như hóa thành nước mắt trào ra khỏi người.
Bố không dám sang bên này để an ủi Liên, ông cũng thở dài, loáng thoáng Liên nhìn thấy mắt ông đỏ hoe, ông chẳng biết nói gì để an ủi Liên cả, chỉ biết nói:
– Thôi nín đi con. Đừng khóc. Vẫn còn 2 ngày, để bố nhờ cô Hằng xem có cách nào không? Nhà cô ấy ở đây, con cái thành đạt có khi có mối quan hệ nào đấy thì sao.
– Hức hức! Bố ơi không được đâu. Nhà người ta tai to mặt lớn lắm, nhà mình không chạy án được đâu. Hức hức hức.
– Thế cái cậu Tùng kia cũng không chấp nhận à?
Nghe bố nhắc đến Tùng, Liên lại càng uất và nhục nhã hơn. Liên đã bị sỉ nhục, lần đầu tiên Liên bị sỉ nhục như thế. Bố lại nhắc đến, tức nước vỡ bờ, với lại giờ cũng chỉ còn bố ở đây, Liên đã coi bố là chỗ dựa tinh thần cho mình, bố và Liên cũng đã xảy ra một lần tế nhị, vì vậy Liên cũng không kiêng dè gì mà không xả nỗi uất nghẹn trong lòng mình cho bố nghe:
– Hu hu hu!!! Bố ơi, thằng Tùng nói muốn con… hức hức… làm vợ nó trong 3 ngày. Con phải phục vụ nó thì nó mới rút đơn kiện anh Trường. Hu hu hu!!! Con phải làm sao đây bố ơi? Con phải cứu anh Trường, nhưng con cứu anh ấy được thì sao chứ. Con sẽ mất anh ấy, con sẽ mất gia đình. Con sẽ… hức hức… thà nó cứ bảo con chết đi xong. Có chết mà cứu được anh Trường con cũng chấp nhận. Hu hu hu hu!!!
Liên khóc như vỡ đê, khóc như chưa bao giờ được khóc. Khóc trước mặt bố như một đứa trẻ, không kìm nén, khóc cho thỏa, khóc cho sướng. Chỉ có khóc mới làm Liên dịu bớt đi tâm trạng của mình.
Rồi mãi một lúc lâu bố mới nghiêm nghị:
– Mười năm thì mười năm. Không sao hết. Thằng Trường cũng phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Con không phải suy nghĩ gì nữa. Chuyện đã đến nước này thì đành chịu thôi. Con đã cố hết sức rồi. Bố hiểu, thằng Trường cũng sẽ hiểu. Giờ con lên nhà nghỉ ngơi đi. Bố sang chỗ cô Hằng một tí. Xem có cách gì không.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện của Liên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-cua-lien/
Lên trên phòng, Liên nằm trên giường, quấn kín chăn vào người, chùm cả lên đầu. Trong căn phòng hạnh phúc của mình mà sao Liên thấy lạnh lẽo đến như vậy. Liên nằm đây, còn anh thì đang ở trong tù, không biết anh làm sao rồi, có ăn uống được gì không? Có lạnh không? Có bị người ta đánh không? Hàng bao suy nghĩ, hàng loạt câu hỏi về anh hiện ra trong đầu Liên.
Liên đứng giữa 2 sự lựa chọn. Một là để mặc kệ tất cả, chấp nhận để anh Trường đi tù 10 năm, Liên sẽ ở nhà thay anh gánh vác việc gia đình. Hai là cứu anh, Liên sẽ phải bán thân mình, cứu anh đồng nghĩa với mất anh, mất gia đình. Liên chọn cái nào đây.
Là vợ, Liên phải hy sinh bản thân mình vì chồng, đó là lẽ đương nhiên, là đạo lý ở đời, là nhiệm vụ mà một người vợ phải làm cho chồng. Nhưng trong hoàn cảnh này của Liên, cái giá phải đánh đổi là quá lớn lao, lớn đến nỗi mà bờ vai bé nhỏ của Liên không thể đảm đương được.
Liên ngồi dậy khỏi giường, cố gắng gạt bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực, cố gắng để bản thân mình tỉnh táo nhất. Liên phải nghĩ, phải nghĩ thật kỹ xem còn có cách nào không? Liên không thể buông bỏ sớm như vậy được. Vẫn còn 2 ngày, 2 ngày để Liên lật ngược thế cờ. 2 ngày để tìm ra một con đường khả dĩ nhất, cái giá phải trả là thấp nhất mà Liên có thể chấp nhận được.
Liên lần mò trong đầu các mối quan hệ của mình. Từ bạn bè, đồng nghiệp, khách hàng, tất cả những người mà Liên từng quen biết, xem ai có thể giúp mình vượt qua khó khăn. Nhưng không có ai cả. Liên biết nhiều người, nhưng không ai đủ thân quen để Liên có thể nhờ vả được, với lại cũng không có ai làm trong ngành tư pháp, cơ quan công quyền nào đủ lớn để có thể giúp Liên cả.
Rồi Liên lại lần mò những mối quan hệ của anh Trường mà Liên biết. Một người, hai người, mười người… chẳng tìm ra ai. À, đúng rồi. Có một người, một người may ra có thể giúp Liên được. Chính là sếp cũ của anh Trường, Chủ tịch Vương, bố của Hoàng. Từ hồi anh Trường tốt nghiệp đã làm việc ở công ty dưới sự quản lý và điều hành của sếp Vương. Liên cũng biết mặt và gặp mặt nhiều lần sếp Vương rồi. Sếp rất quý anh Trường và cả Liên nữa, biết đâu nhờ mối quan hệ này mà có thể thay đổi tình hình thì sao. Theo như Hoàng nói thì Tùng là em họ của Hoàng, thế thì nhất định bố mẹ của Tùng sẽ có quan hệ anh em gì đó với sếp Vương. Liên phải đi tìm Sếp Vương.
Liên vùng dậy, định thay quần áo đi ngay nhưng nhìn đồng hồ đã là giờ trưa, không tiện gặp mặt. Liên quyết định ngay đầu giờ chiều sẽ đến văn phòng của sếp Vương. Phấn chấn lấy lại tinh thần, Liên xuống nhà cùng bố ăn cơm trưa, cũng nói với bố về ý định của mình. Hai bố con lấy lại tinh thần một chút làm cho miếng cơm vào miệng cũng có vị.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện của Liên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-cua-lien/
14: 00 thứ 2, Liên có mặt ở sảnh lễ tân tập đoàn Vương Dung, chủ tịch là Sếp Vương, tập đoàn này nằm ở mặt phố Bà Triệu, cơ ngơi bề thế to nhất nhì cả con phố VIP của quận Hai Bà Trưng. Tập đoàn Vương Dung là công ty chủ quản của Công ty anh Trường làm giám đốc.
– “Chị muốn gặp sếp Vương, phiền em báo là có chị Liên, vợ của anh Trường công ty mỏ địa chất Vương Hoàng muốn gặp sếp”, Liên nói với cô lễ tân mặc áo dài ở sảnh, công ty Mỏ địa chất Vương Hoàng là tên công ty anh Trường làm.
– “Vâng, chị đợi em một chút, em gọi lên văn phòng chủ tịch.” Cô lễ tân nhã nhặn nhỏ nhẹ nói với Liên xong thì bấm điện thoại gọi. Nói nhỏ nên Liên cũng không nghe ra là nói cái gì.
Cúp máy điện thoại, cô lễ tân bảo Liên:
– Mời chị lên tầng 8, phòng chủ tịch ạ. Chị để lại giúp em CMND theo quy định ra vào của tập đoàn.
Để lại CMND, Liên theo thang máy lên tầng 8, thang máy được có màu vàng sang trọng như kiểu hoàng gia, không biết là được mạ vàng hay là giả vàng. Liên cũng chẳng có tâm trạng mà để ý đến những điều đó. Trong đầu chỉ nghĩ là khi gặp sếp Vương thì Liên sẽ phải nói gì. Đã chuẩn bị kỹ rồi nhưng không biết có gặp trắc trở gì không. Theo những gì Liên biết thì sếp Vương ngược hẳn tính với Hoàng mặc dù là 2 bố con. Sếp Vương tính tình cương trực, đứng đắn và rất đàng hoàng, không có ánh mắt dâm dục khi nhìn vào người khác phái.
Tầng 8 chỉ có duy nhất 1 phòng, cửa to bằng gỗ màu gụ, trên có biển đề “Phòng Chủ tịch”. Liên hít sâu một hơi thật lớn, để tim mình đập lại nhịp bình thường rồi gõ cửa 3 cái:
– “Cộc cộc cộc”
Liên nghe loáng thoáng một giọng nữ phát ra từ bên trong, có thể là thư ký hoặc trợ lý của sếp:
– Mời vào.
Khi Liên đẩy cửa bước vào, trong căn phòng rộng lớn, sa hoa bày biện tinh tế toàn đồ đắt tiền. Có một bộ ghế salon bằng da, cuối phòng có một bàn chủ tịch rộng đến 3m. Ngồi ở ghế chủ tịch lại không phải là sếp Vương, là một người phụ nữ. Liên không biết người này là ai, nhìn khuôn mặt thì rất quý phái và xinh đẹp, hơn Liên cũng khá tuổi, cỡ khoảng 50. Nếu là Trợ lý hoặc Thư ký thì sao lại ngồi vào ghế của chủ tịch nhỉ? Đó là câu hỏi của Liên lúc này.
– Em chào chị. Chị cho em hỏi anh Vương chủ tịch…
Liên chưa kịp nói hết câu thì người phụ nữ đó đã lên tiếng tiếp lời, vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế rồi đi về phía bàn ghế sa – long:
– Em là Liên vợ Trường phải không? Vào đây đi.
Liên bẽn lẽn gật đầu, đi vào đến ghế sa – long, khẽ mỉm cười lấy lệ, chắc là nụ cười Liên méo xệch:
– Vâng, em là vợ anh Trường, không biết chị là…
Khi người phụ nữ đó đi đến gần Liên, có dịp nhìn kỹ Liên mới đánh giá vẻ bề ngoài. Chị ấy mặc một bộ đồ vest công sở màu đen may đo rất vừa vặn với khuôn người, nhìn rất hiện đại và làm trẻ ra so với tuổi tầm 50 tuổi một chút của mình, bộ vest công sở làm chị trông càng mặn mà hơn. Chị cũng cao cao giống Liên, tầm gần mét 7, rồi thân hình cũng không béo mà gọn gàng như Liên luôn. Chị búi tóc gọn gàng lên cao rất quý phái. Nếu Liên mà búi tóc lên như chị thì hai chị em giống nhau đến 9 phần. Chỉ có khuôn mặt của Liên và người phụ nữ này có nhiều điểm khác nhau, chỉ giống nhau ở một điểm, đó là “xinh”. Quần vải đen may theo dáng đứng vừa với mông và đôi chân thon thả của chị. Áo vest không đóng cúc để lộ áo sơ mi màu xanh ngọc, bộ ngực căng tròn rung rinh theo nhịp bước chân của chị.
Người phụ nữ ấy vừa ngồi đã rót một ly nước cho Liên, nước có sẵn trong cái tích kiểu cổ đặt trên bàn, vừa làm vừa nói:
– Chị là Dung, vợ của anh Vương. Chị gặp Trường mấy lần rồi nhưng hôm nay mới được gặp em. Nghe Trường kể về em mà chị cứ tưởng là cậu ta tâng bốc vợ. Không ngờ hôm nay gặp em chị mới thấy Trường không nói ngoa chút nào. Công ty Mỏ Hoàng Vương cũng nhờ một tay Trường mới có được ngày hôm nay. Em tìm anh Vương à?
Liên bẽn lẽn trả lời, nhìn cốc trà tỏa hương thơm nghi ngút mà chả dám uống:
– Vâng, em tìm anh Vương là muốn nhờ anh ấy giúp một việc. Chuyện…
Liên ngập ngừng không dám nói tiếp vì chưa biết nên bắt đầu từ đâu, ở nhà chuẩn bị những lời để nói với sếp Vương rồi, dù sao cũng gặp sếp được vài lần, nói cũng dễ dàng hơn, đến đây thì lại gặp vợ của sếp. Thấy Liên không nói tiếp, chị Dung tiếp lời:
– Anh Vương đi công tác ở Lào 1 tuần rồi. Chắc nửa tháng nữa mới về. Tập đoàn định mở chi nhánh bên đó. Em đến tìm anh Vương có phải vì chuyện của Tùng không?
Liên thất vọng tràn trề. Sếp Vương đi công tác nửa tháng nữa mới về vậy Liên phải làm sao đây. Mà chị Dung cũng biết chuyện này, phải rồi, có họ hàng mà. Vớ được cọng rơm lúc chết đuối, Liên bám vào:
– Vâng, em đến nói chuyện với anh chị cũng là vì chuyện này. Anh Trường nhà em trong lúc nóng giận đã… em…
Chị Dung thở dài một tiếng, khua tay có ý bảo Liên không nên nói tiếp, chị đã biết cả rồi. Chị nhấp mở khẽ đôi môi duyên dáng mà nhấp một ngụm trà rồi thong thả nói:
– Tùng là cháu ruột của chị, gọi chị là bác. Mẹ của Tùng là em gái chị. Trưa nay chị cũng vừa vào viện thăm thằng Tùng. Chị nói thật, vợ chồng chị cũng biết Trường được 15 – 16 năm nay, chị hiểu tính Trường, cũng biết là Trường nó phải vì lý do nào đó, trong lúc nhất thời mới đâm thằng Tùng ra nông nỗi ấy. Chị cũng có nói với vợ chồng dì Út là có gì đôi bên hòa giải, dù sao thì Trường cũng gắn bó với anh chị từ lúc Tập đoàn mới thành lập tới tận giờ, theo một khía cạnh nào đó thì gọi là có ơn. Vợ chồng dì Út cũng tức giận lắm, lại thương con và chiều con vì thằng Tùng là con trai độc đinh nên không nghe lời chị đâu. Nói là thằng Tùng muốn cho Trường đi tù để đền tội nó mới chịu. Hây, chị cũng không biết thế nào. Anh Vương ở bên Lào biết chuyện cũng điện về cho dì Út rồi nhưng cũng không ăn thua gì.
Vậy là Liên đã công cốc rồi, vợ chồng sếp Vương cũng đã can thiệp vì nể tình anh Trường làm cho nhà người ta lâu năm nhưng cũng không giải quyết được gì. Chuyện Liên chưa nhờ người ta đã giúp rồi mà không được. Cánh cửa sáng vừa mới ló ra đã đóng sập lại trước mặt Liên. Liên hết cách rồi sao, hết thật rồi sao. Liên tủi thân gật đầu, muốn khóc quá mà không khóc nổi, nhẹ nhàng:
– Vâng, em cảm ơn anh chị.
Chị Dung thương cảm, nhìn biểu hiện buồn thảm của Liên, chắc chị cũng đồng cảm, cùng là phụ nữ với nhau nên chị hiểu tâm trạng của Liên:
– Thôi cố gắng lên em, chuyện đâu còn có đó. Chị cũng sẽ nói thêm với dì Út xem có được gì không.
Liên rục rịch đứng dậy, ủ rũ chào chị:
– Vâng, em chào chị. Em cảm ơn chị. Em xin phép ạ.
Chị đứng dậy theo Liên:
– Em chờ chị một chút.
Liên đứng lại chờ chị Dung, thấy chị đi về phía bàn chủ tịch cầm cái gì đó rồi mang lại đưa cho Liên, Liên nhìn thấy đó là một cái card visit, trên đó ghi là “Phó Chủ tịch tập đoàn Vương Dung – Đoàn Thị Dung”
Chị Dung nói:
– Đây là số liên lạc của chị. Nếu cần gì em cứ gọi cho chị.
– Vâng ạ, em cảm ơn.
Liên gật đầu, cầm tấm card visit trong tay, cô đơn, buồn bã, lê từng bước ra khỏi phòng chủ tịch. Xuống quầy lễ tân lấy lại CMND rồi đi về nhà.