Chuyện của Liên
Chương 36
Đến tầm 7 giờ tối, bố và Tuấn đến. Anh Trường không đến. Bố mang theo cháo trắng cho Liên, mang theo cơm tối cho cô Hằng. Bố và Tuấn đã ăn ở nhà rồi. Tuấn xúc cho Liên từng thìa cháo còn bố thì nhìn cô Hằng ăn cơm, ông nịnh bà ăn nhiều vào mà Liên thấy buồn cười, như đôi trẻ trâu vậy.
Ăn xong, Liên hỏi bố:
– Anh Trường có khỏe không ạ?
Nhìn khuôn mặt buồn rầu của Liên, bố thở dài, tiếc không thể đập cho thằng con có lớn mà không có khôn của mình một trận:
– Nó thì khỏe, nhưng chắc chưa hoàn hồn nên ru rú ở nhà. Chắc sáng mai nó vào đây. Nó mà không vào thì bố đập cho một trận.
Ông nửa đùa nửa thật như vậy để an ủi Liên. Liên hiểu như thế.
Đến hơn 10 giờ thì bố chở cô Hằng về. Cô muốn ngủ lại nhưng Liên nói buổi đêm không cần, cô cũng phải về nhà tắm rửa thay quần áo, sáng mai cô lại đến với cháu. Tuấn thì ở lại ngủ cùng mẹ, sáng mai đi học luôn, cu cậu mang theo cả sách vở và quần áo đồng phục rồi. Trong phòng cũng rộng, Tuấn có thể mượn của bệnh viện một cái giường phụ là ngủ được.
Khi bác sĩ kiểm tra lần cuối cùng, cửa phòng đóng lại, chỉ còn hai mẹ con. Liên gọi Tuấn:
– Lại đây con?
Tuấn ngồi ở mép giường bệnh, tay nắm chặt lấy tay mẹ:
– Mẹ có đau chỗ nào không?
Nói không đau là không đúng, giờ Liên thấy nhức nhức ở 2 cẳng chân vì cả hai đều bị bó bột kín mít. Tay thì đỡ hơn một chút, bị bó bột ở tay phải thôi, tay trái không bị sao, chỉ bị trầy xước. Cũng may mặt còn nguyên. Nhưng Liên nói giảm để con đỡ lo:
– Mẹ không đau, chỉ khó chịu vì không cử động được. Lo cho mẹ lắm hả?
Tuấn gật đầu, mắt hoe đỏ, chắc lại trực khóc. Gớm đàn ông đàn ang gì mà hơi tí là khóc. Mà cũng đúng thôi, Tuấn mới 15 tuổi, vẫn còn bé mà. Hì hì hì hì! Bé mà cái ấy to thế.
– Vâng, con lo cho mẹ lắm, chỉ sợ mẹ bị làm sao thì con không biết sống như thế nào.
Vì chỉ có hai mẹ con, Liên cũng mạnh dạn trêu ghẹo:
– Thì ngoài kia còn bao nhiêu phụ nữ, không có mẹ thì ối người chăm sóc cho con mà lo gì.
Tuấn biết mình bị trêu, ngượng ngùng đáp lại:
– Chả ai bằng mẹ.
Liên bóp chặt tay con hơn một chút, chắc mặt đỏ lừ:
– “Nhớ” mẹ không?
Tuấn lờ mờ hiểu được ý của mẹ, Liên lén nhìn xuống háng con, thấy động đậy, biết ngay mà, mẹ thế này cũng không có tha. Mới có nói một câu mà đã phản ứng rồi:
– Có… ạ.
Liên nháy mắt:
– Đợi mấy hôm nữa, mẹ khỏe lại… mẹ đền…
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười. Một khi đã là của nhau một lần, sẽ là của nhau mãi mãi. Liên đã xác định, Tuấn là một người đàn ông của đời mình.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện của Liên tại nguồn: http://truyen3x.xyz/chuyen-cua-lien/
7 giờ sáng ngày hôm sau. Giờ chỉ có một mình Liên ở trong phòng bệnh. Tuấn đi học lúc 6: 30 rồi. Vì bệnh viện ở xa nên phải đi học sớm hơn bình thường một chút. Y tá cũng vừa mới ở đây về. Họ đến thay… bỉm cho Liên. Nghĩ mà buồn cười. Như thay bỉm cho em bé luôn. Cứ khoảng 4 tiếng là họ thay một lần. Mỗi lần thay đều lấy khăn ướt lau “cô bé” đến sạch mới thôi. Ơn giời, y tá là nữ Liên mới để cho họ làm thế với mình, chứ là y tá nam thì còn lâu Liên mới cho làm nhá. Mà nghĩ cũng vui, cô ý tá trẻ măng, chắc chỉ tầm 25, 26 tuổi là cùng, vừa lau lồn cho Liên vừa tủm tỉm cười, mặt lại đỏ ửng nữa chứ. Liên trêu, hỏi tại sao em cười, cô bé ấy còn nói: Vì cháu thấy của cô… đẹp quá, hơn cả của cháu.
Cha bố nhà cô y tá, Liên giữ gìn bao năm mới được như vậy. Chứ cứ như bọn trẻ tụi cháu, dùng như phá ấy thì lấy đâu ra mà đẹp. Vui một chút như vậy thôi, chứ Liên đang nghĩ tới anh Trường, không biết sáng nay anh có vào thăm Liên không? Liên muốn gặp anh lắm rồi. Vợ chồng giận nhau Liên bứt rứt lắm.
À phải rồi, không được gặp anh, nhưng Liên có thể nhìn thấy anh mà. Không biết giờ này anh có ở nhà không? Liên lấy máy điện thoại, hôm qua Tuấn đã sạc pin đầy, rồi bắt wifi của bệnh viện, nói là mẹ dùng điện thoại đọc báo cho đỡ buồn.
Liên đăng nhập vào camera, chọn Cam3, cảnh phòng khách và một nửa phòng bếp hiện ra. Liên thấy bố đang ở chỗ ghế salon, trên bàn uống nước là cái cặp lồng, chắc là ông dậy sớm nấu cháo rồi mang đến cho Liên đây mà. Bố tốt thật.
Ông cứ ngập ngừng nửa muốn đi ra cửa, nửa lại nhìn lên cầu thang, chắc ông chờ xem anh Trường có xuống không. Nhưng chờ mãi không thấy anh Trường xuống, ông bèn đi lên cầu thang.
Khoảng 1 phút sau ông lại xuống, rồi ngồi ở ghế, chắc ông đang đợi anh Trường.
Tầm 10 phút sau anh Trường xuống. Liên thất vọng, anh vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, không có biểu hiện là muốn vào viện thăm Liên.
Rồi tiếng bố vang lên:
– Thế anh có định đi thăm cái Liên không? Nó ngóng anh lắm.
Anh Trường ngồi phịch xuống ghế, vô hồn:
– Ông thích thì ông vào mà thăm.
Giọng nói của anh chua chua, lại mang theo ẩn ý trách móc “chuyện kia”. Chắc bố cũng hiểu ra điều ấy, Liên xem qua Cam mà Liên còn nhận ra nữa là trực tiếp như bố.
Ông hùng hổ đứng dậy, đi về anh Trường, rồi ông giơ thẳng tay lên: “Bốp”, Liên nghe rõ tiếng bố bạt tai anh Trường, rất mạnh, anh Trường ngã dúi sang một bên. Chưa kịp phản ứng gì thì giọng ông oang oang:
– Thằng đầu đất này, não mày bị chó ăn à. Mày còn dám giở cái giọng đấy ra với tao. Tao tưởng mày có ăn có học thì có khôn. Không ngờ mày ấu trĩ như vậy. Để ông già này hôm nay nói cho mày biết hết. Tao đã nhịn, đã chịu đựng mấy chục năm nay rồi, không định nói ra nhưng mày ngu như chó nên tao phải nói.
Không lẽ bố định nói cái gì đó bí mật, là bí mật gì đây. Liên chăm chú theo dõi.
Anh Trường cãi lại:
– Ông định nói cái gì. Đừng có nói với tôi là…
Nhưng anh Trường chưa nói hết câu, bố đã nhảy xổ vào:
– Câm mồm. Đúng. Đêm hôm đó, tao đã hiếp cái Liên. Nhưng tao khẳng định là cái Liên không biết đó là tao, nó luôn miệng gọi tên mày. Tao có lỗi, tao đã nhận lỗi. Nhưng người tao có lỗi là cái Liên, là thằng Tuấn chứ không phải là mày. Mày biết tại sao không? Vì mày, mày… mày… quan hệ vợ tao, cũng là mẹ mày mấy chục năm trời mày đã thấy có lỗi với tao một lần nào chưa?
Liên để rơi điện thoại phịch xuống giường. Bố vừa nói cái gì? Cái gì mà “mày quan hệ với vợ tao, cũng là mẹ mấy chục năm trời”. Chuyện này là sao? Liên vẫn biết bố có bí mật nào đó, nhưng có đánh chết Liên cũng không thể nghĩ tới chuyện này. Anh Trường và mẹ chồng Liên, hai người đó quan hệ tình dục với nhau, họ là mẹ con đấy, như Liên và Tuấn, không chỉ một lần mà là… mấy chục năm trời. Sao lại như thế được. Chuyện gì xảy ra thế này, bố có nói thật không? Hay là bố bịa ra để uy hiếp anh Trường, để xóa đi lỗi lầm của bố đêm hôm đó với Liên?
Liên run run cầm điện thoại lên, Liên phải tiếp tục nghe câu chuyện này, xem sự thực là như thế nào.
Anh Trường lảo đảo đứng dậy:
– Bố… bố… bố… Sao bố biết chuyện này. Mẹ… nói…
Bố trở lại ghế ngồi, ông đã bình tĩnh hơn thì phải, có cảm tưởng, khi ông nói ra được điều này cũng là trút đi được gánh nặng. Hai tay ông vuốt vuốt mặt, giọng ông đã dịu đi so với lúc trước, có lẽ ông đã đau khổ khi nhớ lại những điều đó:
– Không muốn ai biết trừ phi đừng có làm. Từ lúc mày bằng thằng Tuấn bây giờ mày và mẹ mày đã quan hệ với nhau tao đã biết rồi. Lúc đó tao đau khổ lắm, tao chỉ muốn đâm chết mẹ con mày thôi. Nhưng tao lại nghĩ, mẹ mày và tao tuy là vợ chồng nhưng không có tình yêu, quan hệ vợ chồng lạnh nhạt nên mẹ mày mới thế. Lúc đó mẹ mày là giáo viên, tao thì công tác ở xã, chuyện vỡ lở ra thì cả nhà chỉ còn nhảy sông mà tự tử. Tao ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua. Nhưng rồi khi tao biết được mẹ con mày yêu nhau thực sự chứ không đơn thuần là sinh lý nữa. Lúc đó tao quyết định mắt nhắm mắt mở cho mẹ con mày duy trì mối quan hệ loạn luân này. Đến tận lúc mẹ mày chết hai người mới dừng lại. Tao nói đúng không?
Anh Trường chết lặng, rơi người ngồi xuống ghế.
Vậy là chính xác rồi, anh Trường và mẹ cũng đã xảy ra mối quan hệ loạn luân, giống như Liên và Tuấn. Theo như lời bố nói, mối quan hệ này duy trì rất nhiều năm, đến tận lúc mẹ chết, như thế có nghĩa là khi anh Trường lấy Liên làm vợ, mối quan hệ này vẫn duy trì. Giờ nghĩ lại tình cảm của mẹ con anh Trường, Liên mới thấy đúng là có vấn đề. Nhưng lúc đó Liên không bao giờ nghĩ đến chuyện đến mức độ ấy, không có đủ kinh nghiệm và trải nghiệm để nhận ra vấn đề ấy. Nếu là bây giờ thì sẽ khác.
Nếu như là trước kia, trước khi xảy ra chuyện với Tuấn mà Liên nghe được chuyện này, Liên sẽ sốc lắm, có thể sẽ không bao giờ chấp nhận được. Nhưng bây giờ Liên và Tuấn đã có quan hệ tình dục rồi, Liên cũng không bị sốc cho lắm, chỉ ngạc nhiên thôi, thậm chí ở một góc nào đó còn mừng, bởi vì sao, vì Liên sẽ cảm thấy mình đỡ có lỗi hơi với anh Trường.
Nghiệp là đây sao? Anh Trường là bố, giờ đến Tuấn là con. Cả hai cùng có một mối quan hệ loạn luân với mẹ đẻ. Loạn Luân có tính di truyền là thật à?
Mà bố cũng thật phi thường, bao nhiêu năm chứng kiến chuyện ấy mà bố nhẫn nhịn được, kể cũng là tài, quá tài. Liên thêm hiểu hơn về người bố chồng của mình.
Sau một phút, anh Trường quỳ xuống trước mặt bố. Chắc anh cũng hiểu được điều mà Liên vừa hiểu ra. Sự hy sinh của bố đến tận giờ thì nước biển Đông không so sánh bằng.
– Bố ơi con xin bố, xin bố hãy tha thứ cho con. Con… Con…
Bố lẳng lặng, giọng trầm xuống:
– Tôi không tha thứ cho anh, không tha thứ cho mẹ anh thì giờ này tôi còn ở đây sao? Tôi còn lên đây ở với anh sao. Ở đời, cái chữ tình nó nặng lắm. Nó rơi vào anh và mẹ anh tôi cũng không trách được. Nó là cái số phận rồi. Tôi cũng định sống để bụng, chết mang theo chuyện này, nhưng thấy anh cứ canh cánh trong lòng chuyện xảy ra giữa tôi và cái Liên nên tôi mới nói. Cái Liên nó thực sự không như anh nghĩ đâu. Nó không phải là đứa lăng loàn. Anh biết rồi đấy, vợ anh đẹp người, đẹp nết, mười người thì mười người quý. Nó có tính đấy thì vợ chồng anh ở với nhau được đến giờ này không. Chuyện với tôi thì nó là kẻ bị hại. Còn chuyện vừa rồi anh được cứu. Tôi biết anh suy nghĩ rằng cái Liên phải đánh đổi thân xác để cho anh được tự do, anh không chấp nhận chuyện đấy. Anh có biết mấy ngày anh ở tù, cái Liên đã phải lo lắng, tất tả thế nào không? Nó kể hết với tôi, rằng ai đã ra điều kiện này điều kiện nọ cho nó. Tôi biết nó đã lựa chọn hy sinh bản thân mình để cứu anh, kèm với đó là cái chết. Một người vợ sẵn sàng đổi tính mạng để lấy bản án 10 năm tù cho chồng, anh không trân trọng nó, không coi nó là vợ thì anh không còn là con người nữa. Anh không xứng với nó. Đây anh đọc đi. Đây là thư nó để lại cho bố con anh trước khi đi đấy. Đọc đi để hiểu vợ mình hơn.
Nghe bố nói mà Liên khóc. Bố hiểu Liên quá, hiểu hơn cả chính Liên hiểu bản thân mình. Bố đã thay Liên nói với anh tất cả những gì mình muốn nói. Đúng, bao nhiêu năm nay, Liên vẫn luôn luôn là một người vợ tốt của anh. Điều duy nhất mà Liên cảm thấy có lỗi với anh chính là mối quan hệ với Tuấn. Nhưng Liên không hối hận vì điều ấy, chuyện Liên đã quyết định làm, đã chủ động làm thì sẽ không hối hận. Cuộc đời Liên đến giờ phút này có 2 người đàn ông quan trọng nhất, đầu tiên là anh Trường, thứ nữa là Tuấn, cả hai Liên đều sẽ yêu thương và trân trọng.
Anh Trường cầm bức thư mà Liên đã để lại trên bàn phấn trước khi đi gặp Hoàng. Trong thư, Liên cũng nói rõ ý định của mình là sau khi đáp ứng điều kiện của Hoàng, Liên sẽ tìm đến cái chết để tạ tội với anh.
Anh Trường đọc xong thư, anh như biến thành một con người khác, con người mà Liên vẫn thường nhớ về anh, một người chồng hết lòng yêu thương vợ. Có lẽ, sau tất cả, anh đã hiểu ra mọi chuyện. Mọi gút mắc trong lòng anh đã được giải quyết, anh lại trở lại là chính mình.
– Bố, con đã hiểu ra rồi. Con có lỗi với Liên quá. Bố chờ con một tí, con lên thay quần áo rồi vào viện với vợ con.
Bố tủm tỉm:
– Nhanh lên, cầm cặp lồng cháo này vào đút cho cái Liên nó ăn, giờ này chắc là nó đói rồi. Tôi sang đón cô Hằng rồi vào sau.
– Vâng, để con mang vào. À mà bố ơi, chuyện con với mẹ, bố đừng nói cho Liên biết.
Bố gật gù:
– Anh không nói thì nó sẽ không biết.
Nói xong, anh Trường tót lên cầu thang. Bố thì đi ra khỏi Cam, chắc là sang đón tình yêu vào viện với bố.
Hai người đàn ông thống nhất là giấu Liên, nhưng cả hai đều không ngờ, Liên đang nhìn chằm chằm vào họ, nghe không sót một từ.
Liên tắt điện thoại, mỉm cười. Sau bao nhiêu đau khổ, cuối cùng Liên cũng được hưởng hạnh phúc rồi. Anh Trường chắc chắn sẽ trở lại như xưa, Liên sẽ lại có một người chồng hết mực yêu thương vợ, sẽ có một gia đình ấm êm mà bao nhiêu năm nay Liên vẫn có.
À mà không! Không thể như thế được. Không thể dễ dàng như thế được. Anh Trường đã đánh Liên túi bụi làm mặt Liên sưng vù lên gần 1 tháng mới khỏi. Rồi cũng vì anh Trường mà Liên phải nằm bệnh viện thế này.
Anh Trường ơi, giờ em đã biết bí mật của anh rồi. Anh loạn luân với mẹ, anh yêu mẹ như tình yêu nam nữ à? Thảo nào, cái lần mà thằng Tuấn lên nhìn mẹ thử áo dài mới, nó cửng tếu lên. Lúc đó anh phát hiện ra, anh bắt Liên mặc áo dài rồi anh địt Liên điên cuồng, lúc đó anh hưng phấn lắm. Giờ Liên đã lý giải được rồi. Anh Trường ơi, anh chết với em.
Một kế hoạch hoàn hảo vừa nảy ra trong đầu Liên.