Chuyến đi phượt đáng nhớ

Chương 23



Phần 23

Tôi lặng người cay đắng, chả lẽ ngày mai tôi gặp người yêu em hay sao chứ? Tôi đóng vai trò gì trong đó chứ? Chả lẽ em đòi đi Xín Mần là vì điều này hay sao chứ? Cảm giác chua xót trào dâng.

– Anh không phải buồn đâu – Em vẫn cười và vươn người hôn lên má tôi.

– Anh có buồn đâu chứ – Tôi chối đây đẩy nhưng làm sao dấu được nỗi buồn đang ứ lên tận cổ.

– Anh ấy thú vị lắm, mai anh gặp sẽ thích ngay thôi mà – Em nói làm như không để ý tới cảm xúc của tôi.

– Ừ! – Tôi nhạt tênh

– Vậy mai mình qua gặp anh nhé!

Em mân mê cái đầu ngực bé tí của tôi làm tôi nhột quá trời, không kìm được mà cười lên thành tiếng. Thôi thì ra sao thì ra tôi cũng đành phải gặp vậy, tôi không muốn em thất vọng về tôi, dù sao cũng chỉ là người cũ.

– Được rồi em! Buồn quá! – Tôi vừa cười vừa bảo em, tâm trạng cũng vơi đi đôi chút.

– Hứa đấy nhé.

– Anh hứa.

– Lại ngoắc tay đóng dấu nào.

– Ok này.

Tôi ôm em ngủ, được một lúc tôi tỉnh dậy lại muốn em “khám bệnh” nhưng thấy em đang ngủ say bên cạnh nên lại thôi. Ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt, thành từng hạt lộp bộp trên mái tôn thành tiếng rất vui tai. Tôi lại nhớ lại những ngày thơ bé ở cùng bố mẹ, hôm nào mưa là tha hồ lấy chậu mà hứng nước rất là khoái chí, không biết rằng hành động đó của mình tuy các cụ cũng vui nhưng ở đâu đó trong sâu thẳm tim các cụ đang nhói lên từng hồi. Bố mẹ mà, tôi nhớ quá! Tôi cũng hiểu tại sao em lại hận bố mình như vậy, tôi cũng không thể tin được là bố em lại làm như vậy, nếu là tôi tôi cũng sẽ chẳng biết làm sao.

Em nằm bên cạnh, tiếng thở nhẹ đều cũng khiến tôi nhớ đến một người, có lẽ người ấy cũng nhớ tôi chăng? Tôi không chắc? Thôi thây kệ, chỉ là một chút vu vơ thôi mà.

Trời sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gà gáy rõ ro ngay trước cửa. Vươn vai ra khỏi cửa lúc tờ mờ sáng, vươn vai hít thở khí trời trong lành sau trận mưa, tôi nhận thấy cảm giác của mình thật yên bình, thanh thản. Từ sân nhà đằng sau tôi nhìn lên quả đồi phía trước, có rất nhiều đá và nhiều tảng rất lớn, hầu như không có cây to mà rất trống trải. Cừ phơi mình ra cần gì làm cho mù mịt, như vậy lại đẹp hơn ấy chứ, tôi nghĩ thế. Sau cơn mưa mà, bao giờ trời cũng đẹp nhất.

“Oa oa”, em vừa ngáp vừa đi ra khỏi cửa, nghe giọng tôi thấy đã thấy buồn cười nên quay lại, trố mắt ra nhìn em:

– Đi vào phòng ngay, nhanh – Tôi quát lên

– Sao thế? – Em vẫn đang ngái ngủ

– Ăn mặc thế à

Hóa ra em đang quấn độc cái chăn trên người, chả có ý tứ gì cả, chắc đang nghĩ đây là khách sạn hay sao ấy.

– Chết chết!

Chợt nhớ ra đây là nhà người quen ngủ nhờ nên em cũng vội chạy ngay vào. Năm phút sau em mới ra với vẻ mặt cười hì hì che ngượng.

– Em cứ tưởng mình đang ở Đồng Văn

– Gớm, tự nhiên thế? May mà chủ nhà chưa ra đấy? – Tôi cười

– Oài, ra thì kệ chứ – Em chống chế.

– Hừm, bó tay em mất thôi.

Em khoác tay tôi nhìn mặt trời lên sau rặng núi. Không khí miền quê bao giờ cũng thế, trong lành và yên ả. Mải ngắm tôi quên xừ nó chụp hình, cảnh thế này không chụp hình cũng phí, hay tại là em đang dựa vào tôi nhỉ?!

Đôi vợ chồng anh chủ nhà cũng dậy từ rất sớm, còn mời chúng tôi ăn sáng nữa. Quần áo đã ướt hết rồi nên họ tặng chúng tôi mỗi người 1 bộ quần áo dân tộc Tày, trông tôi đúng là buồn cười trong bộ quần áo này nhưng Khả Vân thì trông đáng yêu lắm, như cô gái dân tộc tuổi teen ấy.

Chúng tôi tặng lại họ 1 triệu coi như tiền quần áo và công của anh chồng hì hục sửa xe cho tôi nhưng họ nhất định không chịu nhận, sau cùng họ cũng nhận cho chúng tôi 500 ngàn nhưng mặt thì không tỏ vẻ vui lắm, như gượng ép vậy. Tình người nơi này thật đáng quý biết bao.

Gần trưa chúng tôi lại lang thang trên đường tìm về Xín Mần.

Trung tâm huyện Xín Mần hiện ra trước mắt, so với các huyện khác thì Xín Mần có vẻ tấp nập hơn, nhưng vẫn mang nét gì đó rất hoang sơ và bình lặng chứ không như các huyện khác. Chúng tôi chọn một quán nhỏ nằm ngay gần ủy ban để ăn, có vẻ quán khá vắng khách cho những ngày này.

Bước vào quán như những người dân tộc Tày chính hiệu nhưng chúng tôi chỉ bị vài phút là chủ quán nhận ra ngay là người Kinh, tiếp chúng tôi bằng giọng Kinh lơ lớ.

– Anh chị đến đây du lịch à? – Chủ quán hỏi

– Vâng! Ở đây có món gì hả chị? – Khả Vân hỏi

– Nhiều món lắm

Chị chủ quán kể ra một lô một lốc nhưng rồi chúng tôi cũng chọn cho mình theo chủ nghĩa thịt, ăn cho chắc dạ. Tôi gọi thêm một cút rượu nữa để nhâm nhi, khi đang đưa lên môi nhấp ngụm đầu tiên thì một giọng nam vang lên.

– Khả Vân?

Tôi ngước mặt nhìn lên, một thanh niên cao gầy nhưng sáng sủa, da hơi ngăm đen với mái tóc vuốt sang kiểu truyền thống đang nhìn Khả Vân đầy nghi hoặc.

Khả Vân cũng ngạc nhiên không kém khi thấy gọi tên mình, em ngước lên nhìn cùng tôi và ngay lập tức thể hiện niềm vui sướng tột độ

– Anh Minh?

Khả Vân rạng rỡ ôm chầm lấy người đàn ông tên Minh đấy. Tôi cảm thấy hơi khó chịu nên cũng tợp luôn chén rượu. Họ tay bắt mặt mừng rồi ngồi ngay xuống bàn của chúng tôi:

– Sao anh lại ở đây?

– Sao em lại ở đây? – Họ đồng thanh nói rồi cùng cười phá lên.

– Em đi chơi nên tiện qua đây – Khả Vân cười

– Dạo này em hơi gầy đấy, nhưng xinh ra trong bộ đồ này, làm anh chút nữa không nhận ra – Người đàn ông tên Minh cũng cười nói

– Anh thì đen hơn

– Nhưng khỏe ra – Hắn trả lời và khẽ bẹo vào má em

Tôi cảm thấy chướng mắt với cảnh tình cảm đang diễn ra trước mắt, bực mình vì họ hình như không cảm thấy sự có mặt của tôi, tức mình tôi tự rót lấy chén rượu rồi cạn một mình. Lúc này sau giây phút vui mừng ban đầu Khả Vân có vẻ như nhận thấy biểu hiện của tôi nên Khả Vân cũng e thẹn và im lặng như cô gái mới lớn. Anh chàng tên Minh đó cũng nhận thấy như vậy nên chủ động giơ tay ra bắt với tôi.

– Tôi là Minh, còn anh là…

– Tôi là H, bạn Khả Vân – Tôi lạnh nhạt

– Ah, rất vui được làm quen với anh – Hắn xã giao nhưng cũng tươi cười lắm.

Chúng tôi ngồi xuống bàn, Khả Vân nhìn cả tôi và anh người yêu cũ của em. Hắn thì chăm chăm nhìn tôi, tôi hơi khó chịu vì bị nhìn một cách chăm chú như vậy. Hắn mỉm cười rót cho tôi chén rượu, thú thật lúc đấy tôi nhìn hắn cười trông cũng hiền lắm.

– Anh là bạn Khả Vân à? Chúng ta cạn chén này làm quen nhé – Hắn ngửa mặt cạn luôn chén rươu.

Nhìn cách hắn ngửa cổ uống rượu thôi là tôi cũng biết hắn không phải tay vừa rồi, nhẹ tênh. Tôi cố gắng uống cũng được nhẹ nhàng như thế cho đỡ xấu mặt rồi cũng để tiếp chuyện với hắn. Hắn bắt tay tôi cho đúng phong tục người Tây Bắc sau mỗi chén rượu đầy. Khá cởi mở và thân thiện so với suy nghĩ của tôi.

– Khả Vân giới thiệu lại đi chứ em? – Hắn cười lớn

– Hi hi- Khả Vân tỏ vẻ xấu hổ

– Có gì chứ, cứ nói đi việc gì mà ngại – Hắn cười hiền.

– Là …

– Bạn – Tôi cụt lủn

Khả Vân hơi sững người khi thấy tôi nói thế, em cúi xuống im lặng, đôi mắt hình như ngân ngấn nước thì phải, tôi cảm thấy hối hận vô cùng vì đã làm em như thế này, khá khó xử. Ba chúng tôi tự dưng lại ngồi im lặng, may mắn cho tôi là anh chàng tên Minh đó đã đỡ lời bằng giúp bằng một câu bông đùa.

– Có thật là bạn không? – Hắn huých nhẹ vào tay Khả Vân

– Em… – Khả Vân khá khó trả lời thì phải.

– Là bạn trai, lúc nãy tôi đùa hơi quá – Tôi sửa chữa sai lầm của mình bằng cách nâng ly lên ráng cười với hắn thật tươi.

– Ah ra thế!

Hắn cười thật tươi, tôi không nghĩ đây là người yêu cũ của Khả Vân, hắn hình như chả có chút gì ghen tức hay khó xử cả, hắn hoàn toàn thoải mái, tôi thấy thật kỳ lạ nhưng cũng không tiện hỏi cho rõ, cảm xúc ghen tức cũng bị giảm phần nào.

Hắn khá thú vị, cách nói chuyện cởi mở và sâu sắc luôn nghĩ và hỏi người đối diện chứ ít khi nói về mình làm tôi cảm thấy trân trọng, rất ít người được như thế, thường thì khi nói một vấn đề nào đó họ thường nói mình thế này thế kia, hay là tôi có ông bạn như thế này thế kia. Hắn thì tuyệt đối không chém gió cái kiểu như thế, hắn thường thì khi nói về vấn đề nào đó hắn thường hỏi và đào sâu vào đó hơn.

Khoảng cách lúc đầu giữa tôi và Minh cũng được tan biến, Minh kém tôi 2 tuổi nên gọi tôi bằng anh, Minh thường rất hay nhìn Khả Vân rồi nhìn sang tôi, Khả Vân lúc đó chỉ biết ngồi khì khì. Được vài ba chén Mình mời chúng tôi về nhà chơi.

Qua đỉnh đèo Gió chúng tôi được Minh đưa đi một quãng xa với nhiều con đường lắt léo nữa mới đến được nhà cần đến. Căn nhà nhỏ nhưng khang trang, từ đây đi đến trang trại cá của Minh cũng gần. Minh đang thử nghiệm nghiên cứu nuôi cá hồi chất lượng cao ở đây mà.

– Tôi tưởng cá hồi chỉ sống ở Sapa được thôi chứ? – Tôi ngạc nhiên

– Không! Các hồi sống ở những nơi có nhiệt độ từ 9-20 độ, có thể chịu được đến 24 độ trong thời gian ngắn anh ạ! – Minh hào hứng

– Vậy tất cả miền núi đều có thể nuôi được loại cá này à

– Không tùy nơi anh ạ! Như ở đây cũng nuôi được nhưng mà tỷ lệ sống sót ít nên hiệu quả chưa cao lắm.

– Ừm – Tôi không hiểu vấn đề này lắm.

– Ví dụ thế này cho anh hiểu nhé: Ở đây em đang chắt lọc, lựa chọn ra một loại cá hồi có gen đặc biệt, có thể sống tốt ở những nơi có nhiệt độ 25 đổ lại. Như vậy nếu thành công thì mọi người dân Tây Bắc có thể có cuộc sống khá giả hơn vì giá trị cá hồi khá cao, mà Việt Nam có thể xuất khẩu được cá hồi chứ không phải nhập khẩu như bây giờ nữa – Minh cười.

– Ừm.!

Tôi khá khâm phục chàng trai này, anh ta có vẻ như rất đam mê và yêu cuộc sống con người nơi đây.

– Cậu là người ở đây luôn hả? – Tôi tò mò

– Không em người NĐ

– Ồ! Vậy sao lại kiếm nơi đây để lập nghiệp thế? Ở đây tuy đẹp nhưng buồn chết

– Mỗi người một sở thích mà anh! Em sinh viên đi nhiều và yêu nơi đây nên bắt đầu lên đây từ đầu năm. Nơi đây hoành tráng vậy chứ là lứa đầu tiên em thử nghiệm thôi, không biết có thành công hay không? – Minh lo lắng.

– Kiểu gì cũng thành công thôi – Tôi bắt tay và chúc cho Minh được thành công.

Hơi cảm thấy xấu hổ khi chỉ hơn cậu ta có 2 tuổi mà tôi giờ đây vẫn chưa thể biết mình có thể làm cái việc gì cả đời, thời sinh viên có thể tôi cũng có ước mơ và đam mê như cậu ấy nhưng giờ tôi bị cuộc sống cuốn đi đến nỗi bản thân tôi còn chẳng hiểu được chính mình nữa..

Trò chuyện với Minh một hồi tôi biết rằng anh chàng người NĐ này tuy học khá nhưng lại chọn cho mình cái trường mà ta cho rằng rất vớ vẩn là nông nghiệp, từ đó chàng thanh niên năng động này tập trung nghiên cứu vào thủy sản và công nghệ sinh học, và giờ anh ta ở đây để nghiên cứu cách làm ăn cho đồng bào. Ngẫm lại thì ở đời chả có mấy người nào “điên” như anh chàng này.

Minh dẫn tôi và Khả Vân đi vòng vòng qua thăm các nơi ở trang trại, giới thiệu nào là đây là nơi chăm cá giống, đây là phòng nghiên cứu, đây là dòng suối được ngăn với một lưu lượng và nhiệt độ nhất định để nuôi cá, rùi etc.. Tôi với Khả Vân ù hết cả đầu bởi cái sự nhiệt tình này, cứ gật đầu liên tục mà chả hiểu mô tê gì. Chỉ đến khi chiều về Khả Vân đi nấu nướng cùng mọi người thì tôi và Minh mới có cơ hội nói chuyện riêng với nhau một chút, trong tôi về Minh còn khá nhiều lăn tăn.

– Cậu có vẻ rất thân với Khả Vân – Tôi hỏi dè dặt

– Còn hơn cả thân ấy chứ – Cậu ta cười lớn.

– Vậy cậu là gì với Khả Vân? – Tôi tò mò hỏi trực diện luôn

– Ừm… nói thế nào nhỉ! Cái này cũng khó

À ra vậy, có lẽ Minh là người yêu cũ của Khả Vân thật nên mới khó nói như thế, tôi thôi không hỏi nữa và cũng chả muốn làm khó Minh, dù gì thì trong mắt Minh tôi cũng là người mới.

– Anh quen Khả Vân bao lâu rồi – Tuy nghĩ thế nhưng tôi cũng không nén nổi tò mò.

– Cũng lâu rồi, từ khi Khả Vân lớp 11 – Minh trả lời, hơi suy tư chút

– Lâu vậy cơ à? – Tôi ngạc nhiên

– Ừm… – Tôi thấy ánh mắt của Minh có vẻ hơi là lạ, có chút gì đó buồn buồn.

Câu chuyện của chúng tôi bị ngắt quãng bởi tiếng gọi vào nhà ăn cơm. Minh đãi chúng tôi khá thịnh soạn với nhiều loại cá, lại thêm một nổi lẩu thơm ngon với thịt lợn bản. Bữa ăn cũng khá vui vẻ

– Em đi thế này thì cũng phải nói với ba mẹ một câu – Minh trách Khả Vân

– Tại em vội quá – Khả Vân trả lời giọng hối lỗi

– Chỉ báo hại anh là giỏi – Minh thở dài ngao ngán

– Thôi mà.. – Khả Vân bấu vào tay Minh nũng nịu.

– Em có gặp bà không? – Đột nhiên Minh hỏi Khả Vân

– Không! – Khả Vân tỏ vẻ khó chịu.

– Chậc! – Minh lắc đầu

Tôi thấy giữa Minh với Khả Vân thật lạ! Chả hiểu mối quan hệ giữa hai người này ra làm sao nữa. Vẻ mặt hơi tò mò của tôi khiến cuộc nói chuyện của Khả Vân và Minh dừng lại, hầu như suốt cả bữa cơm họ không nói gì nữa, điều này làm tôi càng cảm thấy bứt rứt hơn. Từ hồi nào tới giờ tôi thường không quan tâm đến người khác nhưng giờ tôi tự nhiên muốn tìm hiểu, muốn biết, đặc biệt là về em.

Lựa lúc Khả Vân và mọi người dọn đồ ra ngoài tôi rủ Minh đi dạo, chúng tôi ngồi bên chiếc chòi nhỏ cạnh bờ ao cùng nhau. Tôi mở bao thuốc ra mời Minh một điếu rồi tự mình châm lấy một điếu, có quá nhiều điều tôi muốn biết.

– Anh yêu Khả Vân lâu chưa

Tôi giật mình vì Minh hỏi tôi trước khi tôi định làm gì, có lẽ Minh cũng tò mò y như tôi vậy. Tôi phải trả lời sao đây? chả lẽ lại nói mới quen có 4 ngày nay thôi sao, tôi chẳng tin Minh tin được điều này.

– Điều đấy quan trọng với anh sao? – Tôi hỏi ngược lại, muốn biết Minh trả lời như thế nào

– Quan trọng! – Minh ngắn gọn và nhìn vào tôi nghiêm túc

– Vậy Khả Vân là gì của anh? – Tôi được đà lấn tới.

– Một người cực kỳ quan trọng – Mình vẫn bằng cách nói chuyện rắn rỏi trả lời tôi không chút nghĩ suy.

– Tại sao lại quan trọng với anh như vậy? – Tôi vẫn cố gắng dò

– Anh có yêu Khả Vân không? – Minh hỏi thẳng tôi

– Có – Tôi chẳng chút suy nghĩ mà trả lời luôn

– Haizzz

Minh khẽ thở dài sườn sượt

– Anh đã biết gì về Khả Vân chưa? – Minh hỏi tiếp

– Cũng biết chút chút

– Như thế nào..

– Khả Vân đã từng tự sát…. – Tôi cảm thấy điều này thật khó nói, giọng tôi nhỏ hẳn đi với hình ảnh Khả Vân với vết cắt hiện ra đau dớn, em thật bé nhỏ và dễ tổn thương.

– Còn nhiều chuyện nữa..- Minh nhả ra hơi thuốc hình vòng tròn điệu nghệ

– Cậu cứ nói đi

Tôi chắc nịch nhưng tim đập thình thịch linh cảm điều gì đó không hay.

Chương trước Chương tiếp
Loading...